Thủy Hỏa Thành, khu vực giao dịch buôn bán.
Nơi đây có diện tích rất lớn, hai bên đường các cửa hàng khác nhau nối liền không dứt, người người qua lại tấp nập, náo nhiệt vô cùng, bất quá trong thành cấm sử dụng tọa kỵ, nên tất cả mọi người đều tuân thủ tự thân vận động.
Lúc này, một nam tam nữ đang thu hút vô số ánh mắt quan sát của người nơi này, chỉ thấy thiếu niên nam tử khoát áo bào màu trắng, bình tĩnh ung dung, nước da khỏe mạnh hơi rám nắng, hơi có sức hút. Mà tâm điểm của mọi ánh mắt ở đây là ba nữ nhân đi cạnh hắn, chỉ thấy các nàng mỗi người mỗi vẻ, thiên kiều bá mị, người trang nhã cao quý, người thanh xuân hoạt bát, người quyến rũ nóng bỏng. Quan trọng hơn là tại Thủy Hỏa thành các nàng có danh tiếng vô cùng vang dội, không người không biết, càng là đối tượng ngưỡng mộ của vô số thanh niên nam tử.
Lạc Nam cùng tam nữ đi dạo trong thành, quan sát tình hình âm thầm gật đầu, ở nơi đây dù là một dân chúng bình thường nhất cũng có nhà để ở, có việc làm mưu sinh, Lạc Nam chưa từng bắt gặp hình ảnh ăn mày hay trộm cắp, có thể thấy Thủy – Hỏa hai nhà quản lý Thủy Hỏa thành rất tốt.
Lạc Nam nhìn nhìn xung quanh như muốn tìm kiếm thứ gì, Thủy Nguyệt Cầm chú ý biểu hiện của hắn, ôn nhu hỏi thăm: “Đệ muốn mua gì sao?”
Lạc Nam gật gật đầu, mở miệng: “Ta muốn tìm nơi bán y phục, vải vóc các thứ”
“Y phục? người ta có thể may cho đệ” Hỏa Chúc Diễm nhanh nhảo nói.
“Hừ, khoát lát, ngươi cũng biết may vá” Thủy Mị Nhi cười trêu chọc.
Hỏa Chúc Diễm hơi đỏ mặt, nàng xác thưc không biết, vốn nàng định để Hỏa gia giải quyết, bất quá nghĩ lại không nói gì.
Thủy Nguyệt Cầm che miệng cười cười giải vây cho nàng: “Tiệm vải lớn nhất là Phúc May đường phía trước không xa, chúng ta đến đó đi”
Ba người Lạc Nam gật gật đầu, cùng nàng tiến đến.
“Xin chào bốn vị khách quý, không biết Phúc May đường chúng tôi có thể giúp gì cho các vị” Một thiếu nữ thanh tú, uyển chuyển đứng ở cửa cúi đầu chào, bất quá rất nhanh nhận ra thân phận của tam nữ, lắp bắp hướng vào trong gọi lớn: “Bà chủ, hai vị Thủy gia tiểu thư và Hỏa gia tiểu thư cùng đến thăm, bà chủ”.
“Xú nha đầu, có chuyện gì ồn ào?”Một âm thanh nữ tử truyền đến, thân ảnh mỹ phụ thành thục xuất hiện trước mặt Lạc Nam, nàng thoáng đánh giá, rất nhanh đôi mắt sáng lên, kinh hỉ nói: “Không biết ba vị tiểu thư đến chơi, thứ lỗi không tiếp đón, các vị cần gì chỉ cần có thể Mỹ Hồng ta nhất định toàn lực đáp ứng.”
Tam nữ gật đầu, quay sang nhìn Lạc Nam.
Lạc Nam quan sát nơi này, chỉ thấy vô số các loại vải vóc khác nhau được trưng bài gọn gang sạch sẽ, nhiều loại y phục cả nam nữ được may sẳn đẹp mắt được trung bày, trên lầu cao truyền đến âm thanh may vá đang hoạt động. Lúc này hướng bà chủ gọi Mỹ Hồng hỏi thăm: “Có y phục dạ hành chứ?”
Mỹ phụ thấy tam nữ xem kẻ này là trung tâm, trong lòng cả kinh, hoàn toàn không dám chậm trể, lập tức gật đầu: “Có”. Nàng cũng không kinh ngạc, Ngự chiến sư cần mua dạ hành y phục là chuyện bình thường, dù sao thì bọn họ cũng thường có những hành động bí mật, che giấu người khác.
Lạc Nam quay sang nhìn tam nữ: “Các nàng có chưa?”. Thấy tam nữ gật đầu, Lạc Nam hướng Mỹ Hồng yêu cầu: “ta muốn mu ba bộ dạ hành phục, hai bộ trường bào màu trắng ở góc kia”. Tay Lạc Nam chỉ chỉ.
Mỹ Hồng gật đầu: “Không thành vấn đề”
Lạc Nam lúc này ngắm nhìn tam nữ một chút, quay sang hỏi Mỹ Hồng: “Cho ta mượn giấy bút dùng một lát”.
Mỹ Hồng trong lòng nghi hoặc, bất quá vẫn gật đầu đáp ứng, ra hiệu thị nữ vào trong chuẩn bị.
Tam nữ một mặt tò mò nhìn Lạc Nam, Thủy MỊ Nhi trước tiên không nhịn được: “Chàng muốn giấy bút làm gì?”
Nhìn ba gương mặt tuyệt mỹ nghi hoặc, Lạc Nam thú vị cười thần bí: “Bí mật”
“Xì, ra vẻ bí ẩn” Tam nữ thoáng xì môi.
Lạc Nam vẫn không nói, chỉ im lặng cười cười.
Rất nhanh, một thị nữ ôm theo trang giấy trắng lớn, bút cùng mựt tiến đến, trãi giấy trắng ra bàn, mời Lạc Nam sử dụng.
Lạc Nam cầm bút, trong đầu dần dần hồi tưởng về y phục truyền thống mang niềm tự hào dân tộc vô hạn đời trước, tay cầm bút uyển chuyện phát họa đi ra. Trong ánh mắt chờ đợi của mấy nữ, một thân ảnh nữ nhân dần hiện ra trên giấy, chúng nữ bắt đầu hé miệng nhỏ nhắn hiếu kỳ quan sát, bất quá lúc này một trang phục kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trên thân ảnh trong giấy, khiến chúng nữ cả kinh hé miệng, đó là một chiếc áo rất dài, dài từ cổ đến quá đầu gối, kết hợp cùng một chiếc quần dài có ống quần hơi rộng, qua từng đường vẽ của Lạc Nam, các chi tiết nhỏ như cổ áo, cúc áo cũng dần hình thành. Đến cuối cùng tam nữ và Mỹ Hồng đã kinh ngạc dùng tay che miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bản vẽ, không muốn rời khỏi.
Trong ánh mắt các nàng, là một loại trang phục kỳ lạ chưa từng nhìn thấy, chỉ thấy bộ trang phục này ôm sát đường cong thân thể, tô điểm nhấn mạnh nét đẹp của người phụ nữ Đông phương, lại không hề có một chút thô tục, nhìn qua vừa óng ả, vừa diệu dàng, đằm thắm, sự kín đáo vô tình che lắp hầu hết bảo vệ mọi bộ phận của người phụ nữ, kết hợp một chiếc quần dài ống rộng càng tăng thêm vẻ trang nhã, thanh thoát cho người mặc.
Bốn đôi mắt nhìn chằm chằm vào bản vẽ, Mỹ Hồng mỹ phụ đã trợn tròn mắt, nàng kinh doanh trong nghề bao nhiêu năm nay, chưa từng nhìn thấy loại trang phục kỳ lạ nhưng vô cùng sang trọng thanh lịch này, nàng có thể tưởng tượng, nếu để mấy vị phu nhân, tiểu thư trong thành biết đến nó, nhất định sẽ lâm vào điên cuồng, bất tri bất giác hai mắt Mỹ Hồng dần dần tỏa sáng.
Mà tam nữ đã cầm lên bản vẽ, chưa từng rời mắt, nhất là ôn nhu trang nhã Thủy Nguyệt Cầm, nàng cảm thấy y phục này như sinh ra là dành cho nàng vậy, Hỏa Chúc Diễm cảm thấy nếu y phục này có màu đỏ rực được khoát lên người mình, nhất định rất thích hợp. Thủy Mị Nhi càng tham lam hơn, nàng muốn may thật nhiều y phục này, với nhiều màu sắc khác nhau, mỗi ngày đổi một cái.
Ngay lập tức, bốn đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Lạc Nam, có kinh hỷ, có ôn nhu, có hừng hực, có tò mò… đủ loại cảm xúc. Lạc Nam cười cười giải thích cho các nàng: “Đây gọi là áo dài, một loại trang phục truyền thống được mặc vào các dịp lễ hội trang trọng ở quê hương ta, cũng là món quà ta muốn tặng cho các nàng, quen nhau lâu rồi ta chưa có gì cho các nàng, đây xem như một phần tâm ý của ta”
Chúng nữ nghe lời nói chân thành của Lạc Nam, hai mắt rơm rớm, các nàng không quan tâm quê hương trong miệng hắn, điều các nàng quan tâm là nam nhân này vì các nàng suy nghĩ nhiều như vậy, trong lúc nhất thời, hạnh phúc tràn ngập, cả ba kéo lấy hai cánh tay hắn, cùng nhau nhoẻn miệng cười.
Lạc Nam nhìn tam nữ, lại quay sang Mỹ Hồng hỏi thăm: “Bà chủ, mấy loại này nếu may cho các nàng mỗi người vài bộ, thời gian khoảng bao lâu a?”
Mỹ Hồng lúc này mới kịp thời phản ứng, hâm mộ nhìn tam nữ một chút, lại xem xét tỉ mỉ bản vẽ, lúc này chắc nịch đáp: “Mỗi vị tiểu thư nếu muốn may ba bộ, ba người chín bộ, chúng ta dốc hết nhân lực thực hiện, trong vòng một ngày sẽ hoàn thành”
Lạc Nam hài lòng gật đầu: “Rất không tệ”. Lạc Nam nhìn sang chúng nữ: “Các nàng chọn loại vải thích hợp đi, ta rất chờ mong xem các nàng mặc chúng”
“Ừm” Tam nữ cùng gật đầu, bắt đầu chia ra chọn màu vải mình muốn, Thủy Nguyệt Cầm cùng Thủy Mị Nhi hai tỷ muội chọn ba loại vải lụa tốt nhất phân biệt màu lam nhạt, lam đậm và màu trắng. Hỏa Chúc Diễm không nghi ngờ gì chọn màu đỏ rực, đỏ nhạt cuối cùng hơi suy nghĩ chọn màu tím. Sau khi chọn xong cho mình, các nàng còn chọn thêm hai kiểu cho mẫu thân.
Lạc Nam thấy cảnh này, nhớ đến mẫu thân Hoa Tiên của hắn, lúc này cũng chọn một màu ngọc lục cùng một màu thuần trắng cho nàng, sau này làm quà cho mẫu thân xem như không tệ, về phần kích thước số đo cứ căn cứ vào người chúng nữ là được, dù sao bộ dáng các nàng khá tương đồng nhau.
Sau khi lựa chọn, tất cả là chín bộ áo dài cho tam nữ, bốn bộ cho hai vị gia chủ, hai bộ cho mẫu thân Lạc Nam, tổng cộng là mười lăm bộ áo dài. Mỹ Hồng bà chủ hứa hẹn toàn lực hoàn thành trong vòng 36 canh giờ, sau khi hoàn tất sẽ cho người mang đến hai nhà.
Lạc Nam cùng chúng nữ hài lòng gật đầu, sau khi dùng thú hạch ước lượng thanh toán, lúc này xoay người rời khỏi.
Nhìn ánh mắt muốn nói lại thôi của Mỹ Hồng, Lạc Nam hiểu ý nghiêm túc nói: “Không có sự đồng ý của ta, ngươi không được sản xuất đại trà áo dài để bán, về phần ngươi có thể tùy ý may cho mình”. Lạc Nam cũng tồn tại một điểm tâm tư cá nhân, hắn không muốn áo dài truyền thống trở nên quá mức đại chúng.
“Ân” Dù là như vậy Mỹ Hồng vẫn hết sức thỏa mãn, ít nhất nàng có thể tự mình diện loại áo dài này, nàng quả thật rất thích nó, nghĩ đến cảnh tưởng rất nhiều phu nhân trong thành nhìn mình với ánh mắt hâm mộ, trong lòng kích động không nén lại được, rất nhanh cầm theo bản vẽ lên lầu ra lệnh toàn lực sản xuất áo dài.