Chiếc xe buýt chạy đều đều, cùng lúc đó mặt trời cũng đang lặn dần, phía bên ngoài các tòa nhà cao tầng được ánh chiều tà chiếu rọi làm nổi bật lên màu vàng đang dần nhạt đi.
“Đến trạm Tế Dương rồi, hành khách xuống xe vui lòng mang theo hành lý và xuống bằng cửa sau.” Âm thanh của máy báo điện tử chợt vang lên.
Người lên xe buýt trạm này đột nhiên nhiều hơn, không chỉ lấp đầy hết các ghế mà còn có tới năm, sáu người phải đứng nữa.
Sau khi xe chạy tiếp được ba phút thì Hỏa Nha Cẩu thình lình hướng về phía hành khách bên cạnh và kêu to.
Ngồi bên cạnh Kiều Tang là một nữ sinh mặc đồng phục Trường Trung học Phổ thông Ngự Thú số 37, là người đứng cùng trạm với Kiều Tang.
Nữ sinh này chỉ liếc nhìn Hỏa Nha Cẩu rồi không nói gì mà ngồi tránh sang một bên.
Kiều Tang nhìn Hỏa Nha Cẩu hỏi: “Em sao vậy?”
Hỏa Nha Cẩu nhìn về phía nữ sinh.
“Gâu?” Nó nghiêng đầu với vẻ bối rối.
“Làm như vậy dọa sợ người khác có biết không?” Kiều Tang sờ đầu Hỏa Nha Cẩu rồi nói.
“Gâu.” Hỏa Nha Cẩu thành thật đáp một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngắm nhìn cảnh vật.
Thấy vậy, nữ sinh nhìn Kiều Tang cười cười: “Tôi không sao.”
Kiều Tang nhìn khoảng cách giữa hai người so với trước nhiều hơn 10 cm, vừa định nói gì đó rồi lại thôi.
Hỏa Nha Cẩu lúc này lại xoay lại, hướng về phía nữ sinh nhe hàm răng nhọn với vẻ hung dữ.
Nữ sinh bị dọa giật mình, muốn đứng bật dậy.
“Có thể đem con Hỏa Nha Cẩu này đi chỗ khác được không, dọa người ta sợ cô có chịu trách nhiệm được không?” Một giọng nam bất mãn lên tiếng.
Người đàn ông vừa nói đứng ngay cạnh nữ sinh kia.
Kiều Tang nhìn qua, là một người đàn ông khuôn mặt chữ Quốc mặc áo ba lỗ màu xám.
“Đúng vậy, Hỏa Nha Cẩu này chưa được thuần hóa.” Bác gái ngồi bên cạnh nói theo.
“Người trên xe này đâu rồi, mau xích nó lại đi.” Thêm một giọng nói vang lên.
Nữ sinh nghe mọi người nói như vậy, nhìn Kiều Tang, hy vọng cô thu Hỏa Nha Cẩu lại.
Kiều Tang nhíu mày, không để ý tới lời của những người này.
Mặc dù thời gian khế ước với Hỏa Nha Cẩu không lâu lắm, nhưng tính cách của Hỏa Nha Cẩu cô hiểu rất rõ, đây là một chú chó ngoan. Hơn nữa đây không phải lần đầu Hỏa Nha Cẩu đi xe buýt, trước đây chưa từng như vậy bao giờ.
“Em làm sao vậy?” Kiều Tang quay mặt về phía Hỏa Nha Cẩu hỏi.
“Gâu.”
Hỏa Nha Cẩu kiêu ngạo quay đầu sang chỗ khác, không thèm để ý tới Kiều Tang.
Nó nghe được lời nói của những người xung quanh, cho rằng Ngự Thú Sư cũng muốn trách nó.
“Hỏa Nha Cẩu.” Kiều Tang lắc đầu, lấy tay đặt lên đầu nó rồi quay về phía cô.
Đôi mắt long lanh của Hỏa Nha Cẩu nhìn vừa bướng bỉnh lại vừa tủi thân.
Kiều Tang nhìn chằm chằm vào mắt nó, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Chị tin em mà, em cũng phải tin chị, có chuyện gì có thể nói với chị, chị nghe hiểu được em muốn nói gì đấy.”
Hỏa Nha Cẩu nghe Ngự Thú Sư của mình nói thế, thì vui vẻ trở lại.
“Gâu gâu gâu!”
“Gâu, gâu.”
“Gâu, gâu, gâu!”
Hỏa Nha Cẩu vừa nói vừa khua tay múa chân.
Kiều Tang xác nhận với nó: “Ý em là có thứ gì đó đột nhiên xuất hiện trên người cô ấy rồi nhanh chóng biến mất?”
“Gâu!”
Hỏa Nha Cẩu gật đầu liên tục.
“Thứ kia xuất hiện đột ngột nên dọa em sợ đúng không?” Kiều Tang sờ đầu Hỏa Nha Cẩu.
“Gâu.” Hỏa Nha Cẩu vùi đầu vào Kiều Tang ấm ức kêu một tiếng.
Nữ sinh ngồi ở bên cạnh nhìn thấy sự tương tác này thì sửng sốt không thôi.
Hóa ra Hỏa Nha Cẩu cũng có tính cách này sao…
Rất đáng yêu…
Hay là mình thử ký khế ước với một thú sủng hệ Hỏa nhỉ?
“Không có gì đâu.”
Kiều Tang an ủi nó xong, quay đầu nhìn về phía nữ sinh, nói: “Nãy giờ cậu có nghe thấy không?”
Nữ sinh lấy lại bình tĩnh, không chắc chắn nói: “Cậu nói là có thứ gì đó xuất hiện trên người tôi hả?”
Kiều Tang gật đầu.
“Nhưng mà...” Nữ sinh còn chưa nói xong, một giọng đã cắt ngang lời cô.
“Nghe cô ta nói bậy làm gì, người ta không muốn thu Hỏa Nha Cẩu nên đang tìm cái cớ thôi, tôi cảnh cáo cô, mau thu con Hỏa Nha Cẩu lại đi, nếu có người bị thương, để xem tôi dạy dỗ cô thế nào.”
“Đúng vậy, mau thu nó lại đi, đến khi có người bị thương thì lại không kịp nữa đâu.” Bác gái ngồi bên cạnh cũng đồng ý nói.
“Thu lại đi để mọi người đều yên tâm.” Những người khác nói chen vào.
“Tôi thấy cô gái này không phải là người nói dối, có lẽ là sinh vật siêu phàm hệ U Linh ở trên xe.” Một giọng nói khác vang lên.
Sự huyên náo trong xe ngừng hẳn lại.
Sinh vật siêu phàm ma quái nhất là hệ U Linh, tất cả những sự kiện kỳ quái ấn định lên người sinh vật siêu phàm hệ U Linh là điều hợp lý.
Ví dụ như có một thứ gì đó không biết là tại sao biến mất hay căn phòng đột nhiên mất điện trở nên lạnh lẽo thì đó đều là những việc bình thường.
Sinh vật siêu phàm của hệ U Linh thường hành động khó đoán, tính tình kì quái.
Ví dụ như Phụ Linh U.
Nó thích nhập hồn vào người khác, người bị nhập hồn tuy còn có ý thức nhưng không khống chế được cơ thể của mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể của mình làm các loại chuyện kỳ lạ.
Nhảy xa, khiêu vũ hay nhảy cầu thì không sao, nhưng gặp phải loại Phụ Linh U thích chạy trần truồng thì đúng là xui xẻo tám kiếp.
Người ở Cục Cảnh Sát vừa yêu vừa hận Phụ Linh U.
Phụ Linh U không chỉ nhập vào người sống mà còn thích nhập vào người chết, hai năm trước ở cửa Cục Cảnh Sát Quảng Châu thỉnh thoảng lại xuất hiện thi thể không rõ lai lịch.
Người ta giám định rằng họ đã chết được một ngày, một năm hay mười năm đều có cả, và một trong số họ là hoa khôi Lữ Bạch Thiên, nữ sinh trong vụ án mất tích ba năm trước.
Cảnh sát nhìn camera giám sát thì biết được Phụ Linh U điều khiển thi thể đi tới trước cửa Cục Cảnh Sát.
Ban đầu thì không biết nhưng sau đó Phụ Linh U bay ra từ thi thể xuất hiện thân hình ngắn ngủn mới phát hiện là nó.
“Yêu” là do nó đã giúp Cục Cảnh Sát tìm ra thi thể nạn nhân.
Còn “hận” thì do nó đưa thi thể ở hiện trường vụ án lân cận đến, người ta chỉ mới chết được một, hai ngày, nó làm vậy đã phá hủy hiện trường đầu tiên của vụ án.
Ngoài ra còn Hấp Quỷ Đăng sẽ xuất hiện bên cạnh những người bị lạc và hướng dẫn họ đi đúng hướng, nhưng nó cần hút một lượng năng lượng nhất định từ những cơ thể này coi như là trả công.
Nghe có vẻ như là một loại trao đổi giữa người với sinh vật siêu phàm hệ U Linh, nhưng thực tế không phải vậy.
Cách đây không lâu, một người phụ nữ ở thành phố Nam Khẩu vào đêm khuya bước ra khỏi quán bar, sau khi đặt taxi thì đứng đợi ở ven đường, có thể là do sau khi uống rượu nên ánh mắt cô ấy trở nên mông lung mờ mịt.
Nên Hấp Quỷ Đăng mới cho rằng cô ấy bị lạc đường…
Taxi còn chưa đến, nó đã ép buộc đưa cô ấy về nhà rồi hút năng lượng của cô ấy, ngày hôm sau, khi cô gái này soi gương nhìn như một cái xác khô.
Sinh vật siêu phàm hệ U Linh đúng là tội lỗi chồng chất mà.
Gặp phải sinh vật chỉ thích đùa thì may mắn, nhưng nếu đụng sinh vật tà ác hoang dã thì chết lúc nào chẳng hay.
Khi nghe xong, mọi người trên xe buýt số 66 đều lo lắng sợ hãi.