Nên biết rằng, khả năng tiềm ẩn của bộ não con người là vô hạn, với vô số tế bào thần kinh, vừa bí ẩn lại mỏng manh, trước khi thức tỉnh Ngự Thú Điển, cho dù có như thế nào đều ở trạng thái ngủ sâu.
Sau khi thức tỉnh Ngự Thú Điển, nó được gọi là trạng thái thức tỉnh.
Chỉ số IQ cao chưa chắc là do não bộ phát triển, mà tỷ lệ phần trăm phát triển của não bộ đều được tính từ lúc bắt đầu thức tỉnh Ngự Thú Điển.
Sự phát triển não bộ của một Ngự Thú Sư bình thường vừa được thức tỉnh Ngự Thú Điển bằng cách kích thích từ trường nên là khoảng 2%, trong khi đó phát triển não bộ của một Ngự Thú Sư tự thức tỉnh là khoảng 5%.
Dĩ nhiên là não bộ càng phát triển thì càng tốt, nhưng sự ổn định là điều kiện đầu tiên.
Từ xưa đến nay, rất nhiều nhà nghiên cứu đã tiến hành các thực nghiệm nghiên cứu có liên quan tới sự phát triển của não bộ, và tất cả kết luận đều cho rằng sự phát triển của não bộ đều cần chú trọng đến sự ổn định.
Nếu nó không ổn định, não bộ có khả năng sẽ bị rối loạn.
Mặc dù trước đó Kiều Tang đã chụp ảnh giấy chứng nhận và gửi nó cho lý lịch tuyển sinh, nhưng lúc đó mọi người đều chìm đắm trong sự vui mừng khi có học sinh tự chủ thức tỉnh ghi danh tuyển sinh, chỉ nhận người chưa xem kỹ.
Chỉ là. . .
Trần Thịnh Đường liếc nhìn Hỏa Nha Cẩu, nếu đứa trẻ này đã thành công ký khế ước với thú sủng, chắc là não bộ sẽ không có vấn đề gì.
Ông ấy suy nghĩ một lúc, trong lòng vẫn không yên tâm hỏi: “Người giúp em kiểm tra não bộ đã nói gì?”
Kiều Tang gật đầu: “Cô ấy nói não bộ của em không ổn định, còn kêu em nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn nhiều trái cây.”
Vậy thì chắc là không có việc gì, nếu não bộ không ổn định, thì nên ở lại viện nghiên cứu để theo dõi
Trần Thịnh Đường thở phào nhẹ nhõm. Kể từ khi thành lập trường đến nay, đây là học sinh tự chủ thức tỉnh đầu tiên đến đăng ký, ông ấy không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Lúc này, thầy giáo ngồi đối diện Trần Thịnh Đường vô tình hỏi: “Quầng thâm dưới mắt của em hơi đậm, sao không nghỉ ngơi cho tốt vào?
Kiều Tang ngại ngùng nói: “Hôm qua em bị mất ngủ.”
Trần Thịnh Đường: “. . .”
“Mặc dù kỳ thi tuyển sinh cấp ba sắp bắt đầu, nhưng em cũng nên nghỉ ngơi thật tốt, đừng học quá khuya.” Trần Thịnh Đường nghiêm túc dặn dò.
Kiều Tang hơi chột dạ, vì xót 5000 đồng liên minh, nên cả đêm qua cô không ngủ được, lúc này chỉ yên lặng gật đầu.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Kiều Tang, Trần Thịnh Đường lại suy nghĩ đến vấn đề não bộ của cô bé.
Nếu đã không có vấn đề, vậy đợi nó ổn định lại, thì phạm vi dao động của não bộ có thể đạt giá trị cao nhất là 9%! Cách lần thứ 2 thức tỉnh Ngự Thú Điển càng gần!
Mặc dù không chắc lắm. . .
Thông thường, não bộ con người cũng sẽ ổn định lại nhưng giá trị giới hạn đều ở mức thấp nhất hoặc cao hơn chút.
Trần Thịnh Đường ngừng suy nghĩ, trả lại căn cước và giấy xác nhận tự chủ thức tỉnh cho Kiều Tang, quay sang giới thiệu cho cô biết một thầy giáo đầu trọc duy nhất ở đây.
“Đây là thầy Triệu, lần này ông ấy sẽ phụ trách kiểm tra não bộ của em.”
“Chào thầy Triệu.” Kiều Tang nói.
Thầy giáo Triệu quay sang Kiều Tang gật đầu coi như chào hỏi.
“Đừng để ý vẻ ngoài của thầy Triệu, ông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực não bộ đó.” Trần Thịnh Đường cười nói.
Đúng vậy, chuyên gia trong bất kỳ lĩnh vực nào hình như đều rất ít tóc…
. . .
Phòng kiểm tra.
Rút kinh nghiệm từ lần thứ nhất, lần thứ hai này Kiều Tang đã thoải mái hơn rất nhiều, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của thầy Triệu cũng không có suy nghĩ gì lung tung.
Với sự phối hợp của Kiều Tang, bài kiểm tra rất nhanh đã xong.
Cửa mở ra.
“Gâu!”
Ánh mắt Hỏa Nha Cẩu sáng lên khi nhìn thấy Kiều Tang, nó vui vẻ chạy nhanh tới, làm cho cô xém chút đứng không vững.
Từ lúc Hỏa Nha Cẩu đeo vòng tạ thì Kiều Tang không còn bế nó nữa, Hỏa Nha Cẩu cũng tự biết bản thân nó khá nặng, Ngự Thú Sư không thể ôm nó được quá lâu, nó ở trong lòng Kiều Tang khoảng 10 giây thì nhảy xuống.
“Quan hệ của em và nó tốt thật đấy.” Trần Thịnh Đường ở bên cạnh nói.
Đây là lần đầu ông ấy thấy thú sủng hệ Hỏa được ký khế ước đầu tiên lại ngoan ngoãn và yêu quý chủ nhân nó như vậy.
“Dạ.” Kiều Tang cười.
Các giáo viên lúc trước có mặt ở văn phòng đều đến, đứng ngay ngắn bên ngoài phòng kiểm tra đợi Kiều Tang.
Chỉ là một bài kiểm tra thôi mà như trải qua một trận chiến lớn, Kiều Tang từ không có cảm xúc gì cũng trở hồi hộp.
Thầy Triệu đưa kết quả kiểm tra cho Trần Thịnh Đường, nghiêm túc nói: “Không có vấn đề gì đâu, chỉ là chưa có ổn định lại được thôi.”
Trần Thịnh Đường cằm lấy, kết quả kiểm tra vẫn giống như trên giấy chứng nhận tự thức tỉnh ghi.
Việc đăng ký tự thức tỉnh đặc cách là dựa vào sự phát triển của não bộ để tiến hành giảm điểm cho kỳ thi trung học phổ thông, và tiêu chuẩn tuyển sinh của mỗi trường là khác nhau.
Ví dụ như, ưu đãi đặt biệt của trường họ là sự phát triển não bộ đạt 5% thì sẽ được giảm 100 điểm so với số điểm tối thiểu của kỳ thi trung học Hàng Châu – Hồng Kông, mà sự phát triển não bộ đạt 6% sẽ giảm liền 200 điểm.
Nhưng bên trong não bộ của Kiều Tang còn đang dao động, không có chút giá trị ổn định nào.
Để xử lý việc này có hơi khó khăn.
Nhưng mà vấn đề cũng không lớn lắm.
Trần Thịnh Đường đưa ra quyết định, ông ấy ngẩng đầu quay sang Kiều Tang cười nói: “Não bộ của em còn chưa được ổn định lại, chúng ta sẽ cho em một số điểm ở giữa.”
Theo lý mà nói, não bộ không ổn định trong khoảng từ 5% đến 9%, thì sau cùng cũng sẽ ngừng lại ở mức 5% hoặc 6%.
Trần Thịnh Đường đã trực tiếp quyết định rằng não bộ của cô đạt mức 7%.
Các thầy cô giáo bên cạnh đều không có ý kiến gì.
Kể từ khi thành lập trường cho đến nay thì đây là lần đầu tiên có một Ngự Thú Sư tự chủ thức tỉnh đến trường họ đăng ký, thi cấp ba đạt 100 điểm hay không đều không thành vấn đề, quan trọng là thể hiện được thái độ của trường bọn họ.
Chỉ cần cô ấy được nhận vào Trường THPT Ngự Thú Số 6 Hàng Châu, tương lai sau này sẽ rộng mở!
Kiều Tang đương nhiên hiểu được ý đồ trong đó.
Bình thường trường THPT Ngự Thú khi tuyển sinh đặc biệt, phần lớn các Ngự Thú Sư chỉ tiêu chuẩn ở mức 5% đến 6%.
Đó là do trong 5 năm, không có một tỉnh nào có khả năng đưa ra được một học sinh trung học có não bộ thức tỉnh từ 7% trở lên.
Nếu có thì họ cũng chắc chắn không đăng kí vào Trường THPT Ngự Thú bình thường.
Không động lòng mới lạ, điều này có nghĩa là cô có thể được giảm ít nhất 300 điểm trong kì thi THPT, nói đơn giản là cô đã trúng tuyển.
“Cảm ơn ạ.” Kiều Tang nói.
. . .
Tạm biệt Trường THPT Ngự Thú số 6 Hàng Châu, hiện tại chỉ mới 10 giờ 32 phút.
Kiều Tang không mang theo Hỏa Nha Cẩu đến Công viên Trà Quế để huấn luyện như mấy ngày trước nữa.
Tầng ba quảng trường Duy Liệt.
Phòng tập bóng chày.
Sau khi trả phí cho hai giờ, Kiều Tang mang theo Hỏa Nha Cẩu đi đến phòng huấn luyện có máy móc bên trong.
Phòng tập bóng chày này là dành cho những người đánh bóng chày chuyên nghiệp, nhưng Kiều Tang thấy nó lại rất thích hợp để tập tốc độ phản xạ cho Hỏa Nha Cẩu.
Phòng tập rộng khoảng chừng 10 mét vuông, bên trong chỉ có hai cái máy phát bóng tự động.
“Hỏa Nha Cẩu, em thử né mấy quả bóng được phát ra, chị sẽ ở cạnh em, nếu mệt thì nói với chị nhé.” Kiều Tang nói.
Mặc dù Hỏa Nha Cẩu không biết bóng từ đâu ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Máy phát bóng tự động có sáu ngăn, tốc độ phát bóng tăng dần từ ngăn thứ nhất đến thứ sáu.
Vòng tạ trên chân phải Hỏa Nha Cẩu cũng không được tháo ra, Kiều Tang đi đến chỗ máy phát bóng tự động và bật ngăn thứ nhất lên.
Hai máy phát bóng đã được khởi động, tốc độ cũng không nhanh lắm, Kiều Tang dễ dàng né một quả bóng bay tới, sau đó ngồi xuống góc khuất kế bên.