Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ

Chương 27

Giang Chẩn y phục chỉnh tề, thần sắc phấn chấn ngồi bên án thư, thấy ta trở mình ngồi dậy, liền cười tươi đến mức khóe miệng sắp ngoác đến tận mang tai.

 

"Tiểu Thanh Thanh, trẫm vừa mới đánh cược với nhị tỷ của nàng một ván.

Trẫm cược là nàng thể nào cũng ngủ mê đến mức lỡ cả bữa trưa, quả nhiên không làm trẫm thất vọng!"

 

Ta còn ngái ngủ, chẳng buồn để ý đến hắn, lắc lư thân mình định nằm xuống ngủ tiếp. 

Giang Chẩn lập tức nhảy vọt lên giường, hai tay giữ chặt lấy tay ta, không cho ta nằm lại.

 

"Trẫm bận rộn cả buổi sáng lẫn buổi trưa, nàng không thể khen trẫm lấy một câu sao?"

 

"Chàng đã lớn từng này rồi, còn đòi khen cái gì."

 

Nghe thế, mắt Giang Chẩn sáng lên một tia gian tà, cười cười nói nhỏ:

 

Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

"Trẫm sáng nay toàn lo chuyện của phủ Hiền Vương đấy. 

Hình bộ đêm qua đã mở phiên thẩm, sáng nay trẫm duyệt án.

Giang Liêm bị tước bỏ tước vị, hiện tại đã bị giam lỏng trong phủ rồi."

 

Nghe đến đây, ta lập tức tỉnh táo, vội vàng hỏi tiếp:

"Vậy còn Tô Uyển Mị thì sao?"

 

Giang Chẩn chớp mắt với ta, ghé sát tai, thấp giọng nói:

"Tất nhiên là… đã bị tống vào ngục rồi!"

 

23.

Ta bật người khỏi giường như bay, tóc dài tung lên, tà áo phần phật, sau đó đáp xuống nền đất một cách vững vàng, phát ra một tiếng "bộp".

Thật lòng mà nói… chân hơi bị tê.

 

"Người đâu! Người đâu rồi! 

Mau có người đến giúp ta thay y phục!"

 

Bọn cung nữ bên ngoài nghe tiếng liền cuống cuồng chạy vào, ai ngờ vừa bước qua ngưỡng cửa đã lập tức biến sắc, mặt cắt không còn giọt máu, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống đất, miệng không ngừng kêu "Hoàng thượng tha tội! Hoàng thượng tha tội!"

 

Ta quay đầu lại, khó hiểu nhìn về phía Giang Chẩn rồi mới sực nhận ra, khi ta tung mình xuống giường vừa rồi… đã kéo cả chăn trùm kín mặt hắn.

 

Giang Chẩn hất mạnh chăn ra, sắc mặt không thể nào khó coi hơn.

 

Ta hùng hổ định xông ra ngoài đi đánh đám chó té nước, nhưng lại bị Giang Chẩn ngăn lại. 

Hắn bảo mẫu thân và hai tỷ tỷ của ta đã chờ ở ngoài điện suốt cả buổi sáng rồi, nếu ta còn chút lương tâm, thì mau mau mặc y phục chỉnh tề, ra gặp họ trước đã.

 

Lúc ấy ta mới sực nhớ ra — Giang Chẩn từng nói, hôm nay mẫu thân và các tỷ tỷ sẽ được vào cung thăm ta.

Than ôi, cũng tại đêm qua quá mức kịch liệt, khiến ta quên béng mất chuyện quan trọng đến thế.

 

Ta vội vã gọi cung nữ vào giúp thay y phục. 

Cung nữ kia từ dưới đất lồm cồm bò dậy, vẫn còn chưa hoàn hồn, tay run lẩy bẩy đến mức dây lưng cũng không cầm nổi. 

 

Giang Chẩn đứng bên nhìn mà chỉ biết lắc đầu thở dài, đành phải sai thêm mấy người vào hỗ trợ. 

Mọi người cùng xúm tay vào, cuối cùng cũng giúp ta ăn vận chỉn chu tươm tất.

 

Hu hu hu, ta ở miếu đổ nát trong phủ Hiền Vương lăn lộn hơn ba năm, suýt chút nữa quên mất cảm giác lụa là mềm mại là như thế nào. 

Phải công nhận Giang Chẩn rất có lòng — bộ y phục ta đang mặc, ngay cả lớp lót bên trong cũng là lụa trắng hạng nhất, vừa mặc vào đã thấy mịn mướt mát lạnh, thoáng đãng đến mức khiến người ta muốn rơi nước mắt vì xúc động.

 

Thấy ta đã sửa soạn xong, Giang Chẩn bước lại nắm tay ta, đích thân dắt ta đi gặp mẫu thân và hai tỷ tỷ.

 

Theo lời hắn kể, mẫu thân và các tỷ đã ngồi ở tiền điện nhấm nháp hạt dưa suốt cả buổi sáng, đến mức vỏ dưa phủ kín cả mặt bàn. 

Mẫu thân còn nhất quyết không cho cung nữ dọn, nói là muốn để đứa con bất hiếu như ta tận mắt nhìn thấy — bà đây, một người già cả, đã phải chờ đợi bao lâu.

 

Người già cả? 

Mẫu thân ta cũng dám tự xưng là "người già cả"? 

Không thấy ngượng chút nào luôn sao!

 

Phủ nào mà có “người già” năm nào cũng ra thi thơ tranh phong với đám trẻ, lần nào cũng giành hạng nhất suốt hơn chục năm trời, nghiện đến phát bệnh luôn rồi ấy chứ.

 

Tuy trong bụng thì lầm bầm thế, nhưng khi gặp mẫu thân, ta vẫn ngoan ngoãn hành lễ. 

Hành lễ xong, không kìm được nữa, ta òa lên khóc, nhào vào lòng bà.

 

Mẫu thân ôm lấy ta, gọi mấy tiếng "Thanh Thanh bảo bối", khàn giọng sụt sịt được hai câu rồi lập tức đẩy ta ra, không chút khách khí quay sang hỏi Giang Chẩn: có thể cho bà ít trà hoa cúc không? Bà ăn hạt dưa nhiều quá, hơi bốc hỏa.

 

Giang Chẩn vội vàng đáp ứng. 

Chẳng bao lâu sau, trà hoa cúc đã được mang lên. 

Hắn còn đích thân rót cho mẫu thân một ly, ân cần nói:

 

"Những ngày qua cữu mẫu đã vất vả rồi, nhờ cữu mẫu ở phía sau chỉ điểm, cữu phụ mới có thể làm việc đâu ra đấy, không ai bắt bẻ được điều gì."

 

Một câu này khiến mẫu thân ta vui như mở cờ trong bụng, cười đến mức không khép nổi miệng, quên luôn chuyện định dạy dỗ ta vì đã để bà phải đợi cả nửa ngày trời.

 

Uống xong chén trà, Giang Chẩn liền cáo từ đi xử lý chính sự. 

Bốn mẹ con chúng ta đã lâu không tụ họp, lập tức ngồi quây quần lại, vui vẻ bắt đầu đánh bài cào.

 

Mới được nửa ván, đại tỷ ta đã không nhịn nổi mà xả một tràng như pháo liên thanh: nàng hỏi ta, nghe đồn lúc ở phủ Hiền Vương, ta không được đi cửa chính, mà phải chui ra chui vào qua lỗ chó. Có đúng thế không?

 

Câu hỏi ấy làm ta suýt nghẹn mà c.h.ế.t tại chỗ.

Cái tin vịt c.h.ế.t tiệt nào thế không biết, sao lại lọt được đến tai đại tỷ ta rồi?

 

Trời ơi đất hỡi, chẳng phải Tô Uyển Mị luôn tự nhận là quản phủ kín như thùng sắt, gió thổi không lọt sao?

Mà cái chuyện mất mặt cỡ đó cũng để rò rỉ ra ngoài được?! 

Ai cho phép cái lỗ chó kia trở thành tin tức lan truyền hả trời!

 

Ta vội vàng phủ nhận ngay tắp lự, nhưng đại tỷ lại làm ra cái vẻ "ta hiểu mà, muội lúc ấy khổ lắm" — rồi dịu giọng bảo ta đừng gồng nữa. 

Vừa nói xong, nàng rút một quân bài, tự mình ù luôn một ván!

 

Ván thứ hai vừa mới bắt đầu, nhị tỷ lại bắt đầu liếc mắt đưa tình với ta, ra vẻ thần bí rồi hỏi: 

"Nghe nói muội ở phủ Hiền Vương thường xuyên không có gì ăn, đến mức nửa đêm còn phải lén xuống hồ sen trong phủ hái đài sen ăn chống đói. 

Có thật không đấy?"

 

Này này này, càng lúc càng hoang đường rồi đấy! 

Chính ta còn biết rõ đáy hồ sen kia chôn cái thứ gì, sao ta dám ăn mấy thứ mọc lên từ cái hồ đó hả?!

 

Nhị tỷ nghe thế chỉ nhướng mày, ung dung đánh ra một quân bài, lại không tha: "Thế trước khi muội biết thì sao?"

 

Hừm… trước khi biết thì đúng là… cũng có nghĩ đến thật. 

Cũng từng hái hai lần đấy. 

Nhưng nói thật, hạt sen chẳng no được là bao, mà còn rất dễ bị phát hiện. 

Sau vài lần bị mắng suýt lộ tẩy, ta cũng chẳng dám lén lút làm nữa.

 

Nói xong, mặt ta đỏ bừng, tay luống cuống ném đại một quân bài ra. 

Nhị tỷ vừa liếc thấy, mắt lập tức sáng rực như bắt được vàng, "xoạt" một tiếng hất hết bài lên.

Ta lại thua rồi...

 

Đến vòng thứ ba, ta dứt khoát quay sang nhìn mẫu thân. 

Mẫu thân cười híp mắt, điềm nhiên nói: 

"Ta không hỏi mấy lời nhảm ấy đâu. 

Chỉ là… không biết vừa rồi con có rút được con Nhị Bính không nhỉ?"

 

Mẫu thân đúng là tốt nhất! 

Hiểu rõ những lời đồn bên ngoài đều là chuyện vớ vẩn, chẳng thể tin được. 

Vẫn là người thương con gái như bà khiến người ta ấm lòng.

 

"Nhị Bính à? Có chứ, lúc nãy con rút liền ba con luôn đấy~"

A………

Gừng càng già càng cay! 

Ai mà ngờ được bà lại mai phục sẵn ngay tại đây chứ!

Bình Luận (0)
Comment