Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ

Chương 29

Quả thực đêm nay trời trở gió, se se lạnh. 

Vậy mà ngay trong ngày đầu tiên nhập cung, bài thơ hiện lên trong đầu ta lại là Thu oán chốn Tây cung.

 

Sen hồng sao sánh mặt giai nhân...

Câu thơ ấy, e rằng không dành cho ta, mà là dành cho người như Tô Uyển Mị — một mỹ nhân thực sự có thể khiến kẻ khác động lòng, xứng đáng được họa vào tranh.

 

Ta ôm gối, vùi đầu vào đầu gối, mắt vẫn không rời vầng trăng khuyết giữa bầu trời cao.

Chỉ là một vầng trăng thôi, thế mà nhìn vào lại khiến người ta thấy xót xa khó tả, dẫu chẳng có gì đáng để buồn thương.

 

Ta giờ đã là người của Giang Chẩn. 

Cũng là người duy nhất trong hậu cung, là quý phi duy nhất dưới gầm trời này… 

Nhưng chung quy lại, ta vẫn không phải là người đó — không phải là hoàng hậu trong lòng hắn.

 

Ta khẽ bật cười, cười chính mình không biết điều.

Ta đây, một Vương phi từng gả chồng, xuất thân từ phủ Hiền Vương, vậy mà lại còn dám mơ tưởng đến ngôi vị hoàng hậu sao?

 

Nhìn mẫu thân, nhìn hai tỷ tỷ ta mà xem.

Hôm nay biết ta được phong quý phi thôi đã mãn nguyện lắm rồi, vui mừng khôn xiết, cảm tạ ân điển không dứt. 

Ta cũng nên như họ, phải không?

 

Ngôi vị quý phi là vinh sủng mà bao nữ tử dưới thiên hạ hằng mơ ước, là danh phận khiến bao gia tộc quyền quý Trường An ngẩng cao đầu chờ mong. 

Hắn ban cho ta vị trí ấy, chẳng phải là món quà cao quý, hiển hách nhất cõi nhân gian này sao?

 

Phải, dĩ nhiên là vậy. 

Văn Thanh Giản, cả phủ Quốc công lẽ ra nên quỳ xuống mà khóc lóc tạ ơn.

 

Thế nhưng… trong lòng ta, vẫn cứ có một khoảng trống không sao lấp đầy, như thể có thứ gì đó rất quan trọng bị bỏ quên mất, khiến ta không khỏi chột dạ.

Bởi vì, điều ta thật sự để tâm… xưa nay chưa từng là danh phận.

 

Ta cũng muốn có — một cây trâm phượng.

Một cây phượng trâm do chính tay hắn thiết kế, đích thân nghĩ từng đường nét, dốc hết tâm tư mà làm ra.

 

Chẳng liên quan gì đến địa vị, lại càng không dính dáng đến vinh hoa.

Ta chỉ mong một chút chân tình, một tấm lòng đủ để vì ta mà chải tóc, để ta yên tâm thiếp vào giấc mộng.

 

Ta đúng là một nữ nhân ngốc nghếch.

Rõ ràng biết Giang Chẩn thật sự để tâm đ ến ta, vậy mà vẫn cứ cố chấp, vẫn cứ ngang ngược, vẫn cứ muốn tận mắt nhìn thấy ánh mắt hắn khi lặng lẽ rung động vì mình.

Tuổi trẻ từng bỏ lỡ quá nhiều, bao năm tháng trôi qua uổng phí. 

Chính vì nay khó khăn lắm mới có thể gặp lại hắn, nên ta lại càng khát khao được cùng hắn bước qua một lần nữa những năm tháng thanh xuân ấy — đầy đủ, trọn vẹn, không tiếc nuối.

 

Huống chi, giữa sự h0an ái này … nếu như không có sự chân tình của hắn, chẳng phải ta cũng đã sớm biết nên tự tay chọc vỡ cái bong bóng mong manh ấy rồi sao?

“Lại đang nghĩ gì thế, trông sao mà tội nghiệp vậy?”

 

Giọng của Giang Chẩn vang lên từ xa, ta quay đầu thấy hắn đang sải bước đi tới, trong thoáng hoảng hốt, suýt nữa trượt chân ngã khỏi giả sơn. 

Giang Chẩn giật mình, lập tức nhảy vọt lên núi, kịp thời nắm lấy tay ta kéo lại.

 

Ta hơi ngượng ngập, lẩm bẩm cảm ơn, rồi lại thu mình ngồi trở lại chỗ cũ, ôm gối lặng lẽ. 

Giang Chẩn nhíu mày một cái, quay đầu phất tay với đám người phía dưới. 

Đám cung nữ và thái giám hiểu ý, lặng lẽ lui ra, để lại không gian riêng cho hai người chúng ta.

 

Hắn ngồi xuống cạnh ta, từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi gấm nhỏ, tinh xảo và gọn gàng, đưa tới trước mặt ta.

 

"Đây, mở ra xem thử đi. 

Cẩn thận chút, đừng làm hỏng đấy."

 

Ta hít sâu một hơi, đón lấy túi gấm từ tay hắn. 

Lúc ấy, tim ta như đập dồn dập đến mức muốn bật ra khỏi lồ ng ngực.

Trong túi gấm, là hai lọn tóc — một mềm mại, một cứng thô — được buộc lại bằng sợi chỉ đỏ.

 

Là... tóc của hai ta sao? 

Giang Chẩn… hắn đã làm chuyện này từ khi nào vậy?

 

25.

"Giả sơn năm đó Giang Liêm cứu nàng, chính là ngọn này phải không? 

Sao lại một mình lẻn đến đây? 

Trong lòng nàng vẫn chưa buông được kẻ bạc tình kia sao?"

 

Vừa hỏi, Giang Chẩn vừa đưa tay kéo ta vào lòng. 

Ta tựa vào n.g.ự.c hắn, lặng lẽ lắc đầu.

 

Hắn khẽ mỉm cười, cúi đầu nói bên tai ta:

 

"Thanh Giản, nàng biết lòng trẫm mà. 

Kết tóc phu thê, ân ái không nghi kị, đời này trẫm chỉ muốn cùng nàng kết tóc làm phu thê, đầu bạc chẳng lìa xa. 

Vậy mà đến cả tâm sự trong lòng, nàng cũng không chịu nói cho trẫm biết sao?"

 

Một lời của Giang Chẩn, khiến hốc mắt ta bất giác nóng lên, cổ họng nghẹn ứ như mắc phải hòn đá, không sao cất tiếng.

Ta nhẹ nhàng đặt lọn tóc kết lại vào trong túi gấm, rồi áp chiếc túi lên n.g.ự.c mình, quay đầu nhìn hắn, từng chữ từng lời hỏi khẽ:

 

"Vậy còn chàng? 

Trong lòng chàng đã thực sự buông được người con gái đa tình ấy chưa?"

 

Giang Chẩn nhìn ta, mỉm cười dịu dàng như nước suối đầu nguồn, ánh mắt ôn nhu đến mức khiến tim ta run rẩy.

 

"Đã sớm buông rồi. 

Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nàng là Thanh Giản của trẫm, đáng thương, đáng quý đến vậy… 

Trong lòng trẫm, sao còn có chỗ cho người khác được?"

 

"Giang Chẩn… 

Vậy chàng có thật sự phân rõ được — giữa lòng thương hại và chân tình yêu thương?"

 

Nghe xong lời ấy, nước mắt ta chẳng thể nào kìm lại được nữa, cứ thế ào ạt trào ra, không cần lý do, không cần báo trước. 

Nỗi xót xa trong lòng khó mà diễn tả thành lời — như thể ba năm uất nghẹn, tủi nhục, tất cả đều vỡ oà trong khoảnh khắc này.

 

Thế nhưng ta biết rõ, người khiến ta chịu khổ suốt ba năm ấy, xưa nay chưa từng là Giang Chẩn.

 

"Giang Chẩn, ta… ta thích chàng rồi. 

Nhưng ta không muốn bị chàng thương hại. 

Nếu chàng chỉ thương xót ta thì ta không muốn làm quý phi gì nữa. 

Ta muốn rời cung… ta muốn về nhà."

 

Dù nói ra những lời cứng đầu đến thế, nhưng thân thể ta lại không thể khống chế, nhào vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy hắn như sợ chỉ cần buông lỏng một chút thôi, hắn sẽ rời đi.

 

"Thanh Giản… vậy nàng có phân biệt rõ, mình là thích, hay là cảm kích?"

Trong lòng hắn, ta bật ra những tiếng nấc nghẹn ngào, thút thít, từng chút một khó nhọc đáp lại:

 

"Ta biết… là thích mà… 

Nếu không thích chàng… đêm qua ta đã chẳng ở lại trong cung… 

Ta chỉ là… chỉ là sợ… 

Sợ một ngày nào đó chàng nghĩ thông suốt rồi… đến cả một đêm như vậy… cũng sẽ không còn nữa…"

 

Cánh tay Giang Chẩn siết chặt quanh ta, kéo ta vào lòng như muốn dung cả thân thể mình để che chở. 

Hắn khẽ hít một hơi, giọng nghẹn lại, âm thanh run rẩy như cố nén:

 

"Thật là ngốc… 

Đến một người ngốc như nàng còn hiểu được lòng mình thì sao trẫm lại không hiểu cơ chứ?"

 

Nói rồi, hắn cúi đầu xuống, đôi môi đặt lên búi tóc ta, không ngừng run rẩy. 

Hắn cố kiềm chế để giọng mình không run, nhưng cuối cùng vẫn không nén được mà nghẹn ngào:

 

"Thanh Giản… trẫm cũng thích nàng, thật lòng thích. 

Đừng nói những lời như không thể ở lại, hay muốn rời cung nữa… 

Trẫm sẽ đau lòng… sẽ đau đến không chịu nổi…"

Bình Luận (0)
Comment