Ngự Thuỷ Trầm Lưu - Thẩm Lục Vũ

Chương 34

Câu này của Giang Chẩn nghe sến đến mức khiến ta ngượng đỏ mặt, lập tức lấy tay che mặt lại. 

 

Chúng ta cứ thế quấn lấy nhau thêm một lúc lâu, chuyện trò lan man khắp trời nam biển bắc, toàn những lời ngốc nghếch chẳng thể kể với người ngoài. 

 

Cuối cùng, những phiền muộn và lo lắng của ban ngày cũng dần dần vơi đi. 

Rắc rối vẫn còn đó, nhưng giờ đây, ta đã có đủ sức để đối mặt với nó.

 

Ngoài cửa sổ, đêm dần nhạt màu, tiếng côn trùng cũng nhỏ dần, chỉ còn lại sự yên tĩnh thanh thản lúc rạng đông.

 

Giang Chẩn khoác thêm cho ta một chiếc áo choàng, rồi đột nhiên hỏi:

 

“Nàng có muốn… đến thiên lao, gặp Tô Uyển Mị thêm một lần nữa không?”

 

Ta không hiểu sao lại gật đầu. 

Cứ như có một thế lực nào đó lặng lẽ thôi thúc — khiến ta không kịp suy nghĩ, liền thuận miệng mà đáp ứng.

 

Giang Chẩn đưa ta cùng vài ám vệ thân thủ phi phàm, đi một chiếc kiệu nhỏ hết sức kín đáo, vội vàng tiến về thiên lao. 

Viên giám ngục trực đêm nhận ra Giang Chẩn, suýt nữa thì hét lên vì hoảng, may mà bị chàng trừng cho một cái sắc như dao, mới miễn cưỡng nuốt tiếng kêu ngược vào trong cổ họng.

 

Giang Chẩn dặn dò y đừng làm rầm rộ, chỉ cần dẫn đến phòng giam của Tô thị là được.

 

Thiên lao về đêm còn lạnh hơn ban ngày mấy phần, khiến ta bất giác siết chặt áo choàng trên người. 

Với cái lạnh âm u, rét thấu xương này, nếu chỉ có mấy nhúm cỏ khô ban ngày ta từng thấy — thật chẳng biết Tô Uyển Mị lấy gì để sống sót qua từng đêm.

 

Nhưng ngoài dự liệu của ta, nàng ta… lại không ngủ trên đám cỏ ấy.

 

Trong phòng giam đã xuất hiện thêm một tấm chăn bông dày cộp. 

Tô Uyển Mị co ro tay chân, gắng nằm gọn lên tấm chăn đó. 

Dù vậy, vẫn có thể thấy rõ nàng ta ngủ không yên — giữa đêm lạnh lẽo, mày vẫn khẽ nhíu lại.

 

Giang Chẩn cũng hơi bất ngờ khi nhìn thấy chăn bông, quay đầu nhìn viên giám ngục, ánh mắt đầy nghi vấn. 

Tên đó rụt cổ cười gượng, thì thào giải thích:

 

“Là thái y trong cung dặn phải chuẩn bị. 

Nói dưới đất lạnh quá, ở lâu thì giữ không nổi cái thai…”

 

Chỉ vài câu nói nhỏ như thế, Tô Uyển Mị đã cảnh giác mở bừng mắt. 

Nàng ta liếc nhìn viên giám ngục, rồi lại đảo mắt quan sát về phía ta và Giang Chẩn, nhưng vì hai chúng ta đứng trong góc tối, nàng ta không thể nhìn rõ.

 

“Các ngươi là ai? Đây là Thiên Lao, không phải ai muốn vào cũng được.”

 

Ồ hô, câu này mà phát ra từ miệng của phạm nhân thì thật là hiếm có đấy. 

Rốt cuộc ai mới là người bị giam, ai là người canh giữ vậy? 

Chắc phải nhắc nàng ta nhớ lại một chút, thân phận hiện giờ… đã khác rồi.

 

Viên giám ngục nghe nàng ta nói mà mặt mũi lập tức lúng túng khó coi. 

Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Nhưng vì Giang Chẩn đang đứng sau lưng, y cũng không dám lớn tiếng mắng chửi Tô Uyển Mị, chỉ có thể quát nhỏ:

 

“Không được ồn ào!”

 

Tô Uyển Mị hoàn toàn không để lời đó vào tai, chỉ lặng lẽ ngồi dậy, ôm chăn bông, từng chút từng chút co người lùi vào góc sâu nhất trong phòng giam. 

Vừa lết vừa lớn tiếng chất vấn giám ngục — nói y có mưu đồ gì, nửa đêm dẫn người lạ vào ngục của nàng ta là có ý gì.

 

Nàng ta… vẫn còn nhớ đây là ngục giam đấy chứ? 

Không nói còn tưởng ta và Giang Chẩn đang xông vào Vũ Hoa Các của phủ Tô thị ấy!

 

Giang Chẩn im lặng nhìn nàng ta, không nói lời nào. 

Có vẻ nàng ta cảm nhận được ánh mắt đó, bèn ngừng lời, co người lùi vào bóng tối, thu mình lại, rồi cũng im lặng… lặng lẽ nhìn chàng.

 

Sự im lặng kéo dài rất lâu, lâu đến mức ta bất giác lơ đãng. 

Trong lúc sơ ý, tay run lên, làm rơi cái hòm thuốc dùng để ngụy trang thành đại phu xuống đất, “cạch” một tiếng vang dội — phá tan cả một khoảng lặng như hầm sâu địa ngục.

 

Hỏng rồi!

Cái hòm thuốc này vốn chỉ là đạo cụ, là do đám ám vệ thần thông của Giang Chẩn không biết moi từ đâu ra.

Vì muốn giống thật hơn, ta còn nhét vào đó ít bông và vài cái lọ chai, thậm chí cả hộp phấn má của ta cũng bỏ vào. 

Nếu để Tô Uyển Mị nhìn thấy bên trong trống trơn thì chẳng phải bại lộ hết rồi sao!

 

Nghĩ đến đây, ta vội vàng cúi rạp xuống đất, lật đật nhặt đồ nhét lại vào hòm thuốc, chẳng còn để tâm đến tiếng leng keng của vòng tay vang loạn cả lên.

 

“Các ngươi ra ngoài đi! Ta không cần người ngoài đến khám bệnh!”

 

Tô Uyển Mị bỗng dưng hét to lên như vậy, khiến ta giật nảy mình, suýt nữa lại làm đổ tung cả cái hòm. 

May mà chỉ còn hai cái lọ sứ nhỏ, ta vội vã túm lấy, nắm chặt trong tay rồi rút lui về sau, nấp sau lưng Giang Chẩn.

 

“Lữ thái y đâu? Gọi Lữ thái y tới! Những người khác, một người cũng không được vào!”

 

29.

Ta có chút bối rối, liếc mắt nhìn Giang Chẩn, nhưng khuôn mặt hắn đã chìm trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm. 

 

Viên giám ngục thì mồ hôi đầm đìa, lúng túng không biết phải làm sao. 

Tô Uyển Mị dường như nhận ra sự bất an ấy, lại càng cảnh giác hơn, cả người co rúm lại như thể muốn dính chặt vào tường, để không ai có thể lôi nàng ta ra nổi.

 

Giang Chẩn hơi nghiêng đầu, ghé sát vào tai giám ngục thì thầm vài câu. 

Giám ngục lập tức hiểu ý, gằn giọng dọa nạt Tô Uyển Mị, lời lẽ tuy nhỏ nhưng đầy đe dọa, đại khái nói rằng vì nàng ta mang thai nên được đối xử đặc biệt, chúng ta là người do Hình Bộ đích thân cử tới chẩn mạch, bảo nàng ta đừng không biết điều.

 

Tô Uyển Mị nghe xong thì bật cười lạnh một tiếng, đuôi mắt nhướng cao, ánh nhìn sắc lẹm như có huyết hận sâu nặng, nghiến từng chữ mà chất vấn:

 

“Hình Bộ? 

Ngươi đừng nói láo! 

Hình Bộ sớm đã kết án, sao còn bận tâm đ ến ta? 

Nếu thật sự muốn cử người đến chẩn mạch, thì tại sao phải chọn lúc rạng sáng thế này? 

Các ngươi rốt cuộc có mục đích gì, tưởng ta không biết sao?”

Chúng ta rốt cuộc có mục đích gì ư?

 

Chúng ta có mục đích gì à?

Thật lòng mà nói chính ta cũng không biết nữa. 

Đúng là kiểu “ăn no rửng mỡ” nên mới mò tới đây gặp ngươi đấy!

 

Giang Chẩn nghe đến đây thì khẽ nhúc nhích, dường như bắt đầu mất kiên nhẫn. 

Hắn hơi nghiêng người về phía trước, định mở miệng nói gì đó với viên giám ngục.

 

Nhưng còn chưa kịp lên tiếng — Tô Uyển Mị đã đột ngột cao giọng, giọng điệu đầy ác ý, gằn từng chữ hỏi thẳng Giang Chẩn:

 

“Các người là người của Quý phi… 

Ồ không, là của cái con tiện nhân Văn Thanh Giản phái tới, đúng không?”

 

Ôi trời đất tổ tông ơi!

 

Tô Uyển Mị à, ta không muốn nói đâu, nhưng đến nước này rồi, miệng ngươi thật sự không thể tích chút đức nào sao?

Lẽ nào ngươi sợ c.h.ế.t rồi xuống địa ngục sẽ không được xếp vào tầng sâu nhất hay gì?

 

Ngươi — có — gan — thì — chửi — ta — thêm — một — tiếng — tiện — nhân — thử — xem!

 

Lại nói, cần gì phải phái người đến? 

Bổn cung là Quý phi nương nương, chẳng lẽ còn không đủ tư cách đích thân ra tay sao?!

 

Ta nghiến răng ken két, cố nén cơn tức đang dâng trào trong ngực, rồi dứt khoát đặt mạnh hòm thuốc xuống đất.

 

Ta nghĩ xong rồi — dù nàng ta có mang thai thật đi nữa, thì hai cái bạt tai chắc chắn vẫn chịu nổi đấy chứ?! 

Ta sẽ ấn ả ta xuống đống cỏ khô mà tát cho đã tay! 

 

Nếu một mình ta không ấn nổi, thì bên cạnh chẳng phải còn hai người đàn ông hay sao?!

Hai tên đó có thể thấy hèn khi ra tay với phụ nữ — vậy để ta làm!

Bình Luận (0)
Comment