“Sao còn chưa tới nữa?” Thái Tử Phi biết phụ thân đi đón biểu muội, hai người đều là người thân nhất, vội vã gặp mặt, không khỏi chờ đến có chút nôn nóng, “Mau đi cửa nhìn xem, đã tới chưa?”
Chi Hương nhanh chóng chạy đi.
Một lát sau, thần sắc thoáng hiện quái dị trở về, “Phò mã gia cùng biểu tiểu thư đều tới rồi.”
“Người đâu?”
Chi Hương chần chờ nói: “Chắc là có việc, bọn họ đều đến thư phòng Thái Tử điện hạ.”
“Có việc?” Thái Tử Phi cảm thấy thập phần quái dị, dường như phụ thân, biểu muội, trượng phu đang thương lượng gì đó, nhưng lại gạt riêng mình ra. Vậy sẽ là chuyện gì? Có phải chuyện lần trước, mẫu thân muốn gi·ết Linh Tê hay không? Bọn họ lo lắng mình mang thai không nên động khí, cho nên liền dứt khoát không nói.
“Thái Tử Phi?” Chi Hương thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, có chút lo lắng.
Thái Tử Phi là một người thẳng tính, tư vị bị mọi người kết phường gạt thật không dễ chịu. Cho dù biết rõ bọn họ có ý tốt, cũng có chút không tiếp thu được.
Lập tức đứng dậy, cắn cắn môi, “Đi, chúng ta qua đó nhìn xem.”
Nàng hiện tại có thai đã hơn ba tháng, không nôn nghén, cũng không nóng ruột, hơn nữa y phục mùa đông vừa dày vừa to rộng, thoạt nhìn cũng không khác gì mang thai mấy, đi đường cũng rất nhanh. Chi Hương sợ tới mức chạy nhanh đuổi theo, muốn khuyên, lại sợ đổ thêm dầu vào lửa, chỉ phải vẫy tay kêu một đám người đuổi theo cùng.
Tới cửa sau vào thư phòng Thái Tử, hai tiểu thái giám trông cửa đi lên đón, “Thỉnh an Thái Tử Phi.”
“Canh giữ hai nô tài này!” Thái Tử Phi quả quyết nói.
Ngày thường tuy rằng tính tình nàng nhu hòa dịu dàng, nhưng rốt cuộc nàng vẫn là nữ nhi của Phần Quốc trưởng công chúa và Hứa Giới, lại là Thái Tử Phi, đã sẵn có uy nghiêm trời sinh. Hai tiểu thái giám căn bản không biết phạm vào lỗi gì, đã bị người của Thái Tử Phi ngăn lại, vừa muốn há mồm, lại bị người chặn miệng.
Thái Tử Phi tiếp tục tiến vào trong, lại ra tay đúng cách bắt được tiếp hai thái giám. Hai người kỳ thật là biết công phu, rốt cuộc hộ vệ Đông Cung Thái Tử không thể quá vô dụmg, nhưng……, bắt bọn họ chính là Thái Tử Phi đó. Nếu đánh thật sự, không nói làm nàng b·ị th·ương, cho dù kinh động đến thai nhi trong bụng nàng, vậy cũng là tội kinh thiên động địa.
Để Thái Tử Phi xâm nhập thư phòng xem như không làm tròn chức trách, nhiều lắm là làm sai, ăn một ít gậy.
Còn nếu làm bụng Thái Tử Phi có sơ suất gì, đừng nói mạng nhỏ ch·ôn v·ùi, chính là diệt cả nhà cũng không đủ bồi tội. Cho nên liếc mắt nhìn nhau, chỉ có thể thành thật buông tay chịu trói, không hề phản kháng.
Thái độ Thái Tử Phi cứ ương ngạnh kiêu ngạo như vậy, một đường đi vọt vào.
Nàng muốn biết chân tướng, vòng đến mặt sau thư phòng, kiểng chân nghe lén.
Chi Hương thấy nàng đứng trong bụi cỏ, sốt ruột đến bốc hỏa, lại không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn răng ngồi xổm xuống bên cạnh, vạn nhất nếu Thái Tử Phi đứng không vững, cho dù làm đệm thịt cũng có thể tiếp được.
“Linh Tê, con nói đều là sự thật?!” Trong phòng, truyền đến âm thanh kh·iếp sợ vô cùng của Hứa Giới.
“Đúng vậy.” Trưởng Tôn Hi trả lời: “Kỳ thật không chỉ là lần trước sau khi rơi xuống nước ở Đông Cung, mới mất trí nhớ, mà cũng có rất nhiều chuyện trước đó đã không còn nhớ rõ nữa. Khi con tỉnh lại, liền nghe Nguyễn Lục Nhi nói con... đã từng t·ự s·át……”
T·ự s·át? Biểu muội sao lại t·ự s·át? Thái Tử Phi nghe xong lòng nóng như lửa đốt.
“Lúc ấy con không dám hỏi, cũng không dám nói với ai. Sau đó lại bị Sở vương b·ắt c·óc đi thanh nhã tiểu trúc, hắn luôn miệng nói con từng ở nơi đó câu dẫn hắn. Rồi sau đó xảy ra tr·anh ch·ấp đánh nhau, hắn đánh vỡ tủ y phục, xuyên qua mật đạo, vậy mà thẳng một đường liền đến một chỗ phòng ở. Mấy ngày hôm trước con có một giấc mộng, lại mơ thấy căn phòng kia, vừa rồi hỏi cữu cữu, mới biết được lại là Uy Nhuy Viện, là nơi xuất các con……, gả thay biểu tỷ.”
Chiêu Hoài Thái Tử cùng Hứa Giới trầm mặc.
Thái Tử Phi nghe được trong lòng nhảy loạn, biểu muội làm gì vậy? Sao lại nói chuyện gả thay cho Thái Tử điện hạ? Kỳ quái nhất chính là, phụ thân cư nhiên không ngăn cản nàng.
“Từ từ.” Chiêu Hoài Thái Tử như là tiếp nhận quá nhiều sự việc chấn động, nỗi lòng có chút phập phồng, thanh âm nói chuyện cũng không còn trấn định như ngày thường nữa, “Ngươi là nói, trước khi Thái Tử Phi xuất các bởi vì bị rắn cắn, nên không thể ứng đối với các ma ma trong cung tới, đành phải bắt buộc để ngươi thế thân. Kết quả trước một ngày xuất các, ngươi bị người đổ thuốc mê ở Uy Nhuy Viện, đưa đi từ mật đạo kia, sau đó đưa đến trên giường Sở vương?!”
Trời ạ! Đây là cái gì? Thái Tử Phi há to miệng, trong lòng kh·iếp sợ vô cùng tận!
Chi Hương đổ mồ hôi lạnh đầy đầu.
Bên trong, Trưởng Tôn Hi lại nói: “Đúng rồi, bởi vì có liên quan đến Sở vương, cho nên ta mới t·ự s·át. Chẳng qua, sau khi tỉnh lại đã quên rất nhiều chuyện, cũng không nhớ rõ. Lần trước khi gặp được Sở vương ở Đông Cung, ta không nhận ra hắn, nhưng hắn lại nhận ra ta, cho nên hắn mới có thể đẩy ta xuống nước, muốn gi·ết ta.”
Sự tình có trật tự, mạch lạc rõ ràng, hết thảy chân tướng đều được phơi bày.
Trưởng Tôn Hi lại nói: “Chính là cữu cữu, sao các người lại không biết con bị đưa đi? Chuyện lớn như vậy, ngay cả một chút động tĩnh đều không có sao? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Ta cũng không biết.” Thanh âm Hứa Giới mơ hồ, như là có chút thất thần, “À, đúng rồi! Cách đại hôn một ngày, đã ch·ết một nha đầu, bởi vì quá đen đủi, cho nên chuyện này tạm thời được giấu kín. Qua mấy ngày, mới nói nha đầu kia bị bệnh, kéo dài hơn nửa tháng mới công bố tin người ch·ết.”
Chiêu Hoài Thái Tử trầm ngâm nói: “Người này nhất định chính là nội gian.”
Trong phòng, Trưởng Tôn Hi được bổ não thêm một chút.
Đêm đó, nguyên chủ bị nha đầu làm nội gian đổ thuốc mê.
Sau đó nha đầu lén mở tủ y phục, thả người tiến vào, sau đó đưa nguyên chủ đi từ mật đạo, đưa đến giường ở thanh nhã tiểu trúc, chờ Sở vương tới ô uế nàng. Sau đó Sở vương đi rồi, bọn họ lại đưa nguyên chủ trở về từ mật đạo. Sau đó nha đầu kia khóa tủ y phục lại, thần không biết quỷ không hay.
Còn nha đầu kia ch·ết như thế nào? Có lẽ là nàng tận trung với chủ tử nên t·ự s·át, cũng có thể, là có người hạ độc nàng. Rốt cuộc chỉ có người ch·ết, mới có thể bảo vệ bí mật tốt nhất, mới có thể làm người hạ độc thủ phía sau màn hoàn toàn yên tâm.
Nghĩ như vậy, bí mật nguyên chủ bị người đưa đi xem như miễn cưỡng được làm rõ.
Nhưng mà……
Trưởng Tôn Hi ngước mắt nhìn về phía Chiêu Hoài Thái Tử, vẻ mặt mơ hồ, “Cho dù có tin tức về người làm nội ứng, nhưng ta còn có điểm không rõ. Nếu người đó đã có ý định muốn huỷ hoại biểu tỷ, sau đó lại huỷ hoại Thái Tử điện hạ cùng Sở vương, vậy……, vì sao không nháo lớn sự tình ra bên ngoài? Mặc dù Sở vương không có làm gì ta, nhưng danh tiết cũng sẽ không còn trong sạch nữa.”
Chiêu Hoài Thái Tử hơi hơi mỉm cười, “Ngươi nghĩ sai rồi.”
“Sai?.”
Trong mắt Chiêu Hoài Thái Tử bắn ra hàn quang bốn phía, lập loè không chừng, “Mục đích bọn họ không phải muốn nháo lớn chuyện này, bởi vì nháo lớn, sẽ không giải thích được việc đưa Thái Tử Phi đến thanh nhã tiểu trúc, tra ra âm mưu, tự bọn họ cũng khó có thể rời tay.”
Trưởng Tôn Hi khó hiểu hỏi: “Vậy bọn họ có mục đích gì?”
“Mục đích sao……” Chiêu Hoài Thái Tử hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy, “Bọn họ muốn cho Thái Tử Phi thất trinh, sau đó lại thuận lợi gả cho cô, chờ đến khi cô phát hiện Thái Tử Phi cư nhiên là tàn hoa bại liễu, sẽ phải nhục nhã phẫn nộ như thế nào? Chờ đến khi, cô chậm rãi tra ra người huỷ hoại Thái Tử Phi là Sở vương, lại nên căm giận ngút trời như thế nào?! Không bầm thây Sở vương ra vạn đoạn thì dùng cái gì giải hận? Dùng cái gì giải nỗi nhục nhã Thái Tử Phi bị người chiếm đoạt?”
Hứa Giới kh·iếp sợ nói: “Này……”
Trưởng Tôn Hi dần dần hiểu được.
Chiêu Hoài Thái Tử giương khóe miệng, khẽ cười nói: “Đến lúc đó, trong lòng cô khẳng định có oán khí với Thái Tử Phi, cũng oán giận phủ Phần Quốc trưởng công chúa và Hứa gia, tự nhiên sẽ không thiệt tình giao hảo. Mà Sở vương, có thù đoạt vợ với cô, hai bên tự nhiên sẽ tranh đấu không ch·ết không ngừng! Thậm chí nếu bọn họ gặp một chút may mắn, Thái Tử Phi có hài tử Sở vương, vậy……” Hắn thanh nhã như ngọc, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía bọn họ, “Các ngươi ngẫm lại, sẽ là loại cục diện nào?”
Ba người trong phòng cùng nhau lặng im.
Ngoài cửa sổ, Thái Tử Phi lại là khí huyết dâng trào, quay cuồng không ngừng, thân mình không tự kìm hãm được run lên nhè nhẹ.
Chi Hương vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng, trong lòng kêu khổ không thôi.
Một lát sau, Trưởng Tôn Hi nhẹ nhàng than một câu, “Thì ra là thế.”
Nói đơn giản, chính là có người coi Thái Tử Phi như một quân cờ, để nàng bị Sở vương vũ nhục, sau đó tái giá thuận lợi gả cho Chiêu Hoài Thái Tử, tạo cục diện không ch•ết không ngừng cho Chiêu Hoài Thái Tử và Sở vương! Khó trách bọn họ muốn đưa nguyên chủ trở về.
Hứa Giới nhíu mày nói: “Có lá gan thiết lập âm mưu kinh thiên với hai vị hoàng tử, không tiếc đắc tội phủ Phần Quốc trưởng công chúa, không tiếc đắc tội Hứa gia cùng Hoắc gia, người kia……, hẳn chính là Việt Vương.”
Chiêu Hoài Thái Tử nhàn nhạt nói: “Không có bằng chứng, hiện tại chúng ta cũng không thể làm gì hắn.” Tiện đà nhếch khóe miệng, “Lần trước khi Sở vương đi Kế huyện, còn gặp phải thích khách, nghĩ đến hơn phân nửa sẽ lưu lại chứng cứ gì đó, chứng minh là cô muốn gi·ết hắn. Aiz, nhất tiễn song điêu, ngư ông ngồi thu lợi a.”
Trong lòng Trưởng Tôn Hi lạnh lẽo thấu xương.
Thì ra các hoàng tử ngoài mặt hoà hợp êm thấm, vì đoạt đích, đã tranh đấu tới trình độ g·ay cấn như thế rồi!
Trong lòng lại oán hận, nam nhân bọn họ tranh đoạt giang sơn thiên hạ thì thôi đi, hà tất lôi kéo nữ nhân vào? Thái Tử Phi một người thanh thanh bạch bạch, suýt nữa bị chú em chồng vũ nhục, vô tội nhường nào? Xui xẻo nhường nào? Nếu nàng thật sự bị Sở vương huỷ hoại trong sạch, ngoại trừ chữ ch·ết, cũng chỉ có chữ ch·ết.
Hứa Giới thở dài: “Cũng may……, Linh Tê con không xảy ra chuyện, Quỳnh Hoa hiện tại cũng tốt lành.”
Trưởng Tôn Hi gật gật đầu, “Ừm, biểu tỷ hiện tại có mang, không nên bị mấy tin tức này làm kinh hách. Không riêng chuyện Sở vương cần gạt nàng, những chuyện dơ bẩn ở phủ Phần Quốc trưởng công chúa cũng cần gạt. Nga……, còn có Hứa Tường, chuyện xấu nàng không phải nữ nhi ruột của cữu cữu, tạm thời cũng đừng để biểu tỷ biết.”
“Thái Tử Phi!” Phía bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên vang lên tiếng Chi Hương kinh hô.
“Biểu tỷ?” Trưởng Tôn Hi hoảng sợ, tiện đà giật thót, lời nói vừa rồi đều bị Thái Tử Phi nghe được. Trời ơi, đừng để nàng động thai khí, nhanh chóng cùng Hứa Giới, Chiêu Hoài Thái Tử cùng đi hậu viện.
Thái Tử Phi được Chi Hương đỡ chặt, sắc mặt trắng bệch, nước mắt tràn mi nhìn về phía phụ thân cùng biểu muội, nức nở nói: “Lời các người vừa nói, có phải, có phải……, đều là thật sự?”
Chiêu Hoài Thái Tử nhanh chóng tiến lên đỡ lấy nàng, đuổi đám người Chi Hương rời khỏi.
Sắc mặt Trưởng Tôn Hi khó xử, không lên tiếng.
Hứa Giới nhẹ nhàng gật đầu, “Đúng là bởi vì Linh Tê đã biết chuyện xấu của mẫu thân con, cho nên……, mới bị đuổi gi·ết mãi thế này.”
Thái Tử Phi tức khắc khóc lên, “Sao lại như thế này? Sao lại……” Nàng không biết là nên tức giận, hay là nên phẫn nộ, hay là cảm thấy thẹn cho mẫu thân, “Ta……, ta vậy mà chẳng hay biết gì nhiều năm như vậy?” Tiện đà lấy lại tinh thần, bắt lấy tay biểu muội, “Linh Tê, muội……, may mắn không có việc gì.” Nước mắt rơi xuống không dứt.
“Biểu tỷ, tỷ đừng khóc.” Trưởng Tôn Hi ôn nhu khuyên nhủ: “Đều là một ít chuyện bé như hạt mè, không đáng ngột ngạt tức giận như vậy. Hơn nữa, không vì mình, tỷ cũng cần suy nghĩ một chút cho bảo bảo trong bụng chứ.” Lại cười cười, “Tỷ xem hiện tại không phải ta vẫn tốt lành sao? Đừng thương tâm.”
Tâm tình Thái Tử Phi phức tạp khó có thể miêu tả, bản thân nàng cũng không biết, giờ này khắc này rốt cuộc là đang khóc cái gì, nhưng mà nước mắt ngăn không được, ngăn không được a. Thì ra ở chỗ mình luôn thấy ấm áp yên bình, vậy mà ẩn giấu nhiều dơ bẩn, ẩn giấu nhiều thứ không chịu nổi, cũng ẩn giấu nhiều âm mưu kinh tâm động phách như vậy!
Giả, tất cả đều là giả!
Trưởng Tôn Hi lau nước mắt cho nàng, nói: “Bé ngoan, mau kêu nương con đừng khóc nữa đi nè.”
Thái Tử Phi cúi đầu nhìn nhìn bụng mình, sờ sờ, nghĩ khối thịt mềm mại bên trong, một sinh mệnh nhỏ thuần khiết, tâm tình cuối cùng bình tĩnh lại, nước mắt chậm rãi ngừng.
“Đi thôi.” Trưởng Tôn Hi cười nói: “Vào trong rửa mặt lại nói tiếp.”
Đoàn người vây quanh Thái Tử Phi trở về thư phòng.
Cung nhân mang nước ấm tới, Trưởng Tôn Hi tự mình tiến lên vắt khăn, cho nàng lau mặt. Khi vừa lau xong, bên ngoài có tiểu thái giám chạy tới, bẩm: “Phụ quốc công phủ Hứa tứ tiểu thư tới.”
Thái Tử Phi tức giận đan xen, quát: “Kêu nàng cút!”