Ngự Tiền Thị Vệ Của Trẫm

Chương 15

“A… A… Không cần…Không cần nữa…”

Từng đợt thanh âm cầu xin tha từ đôi môi đỏ mọng ướt át dật ra, bắp đùi cường tráng bị cao cao đặt trên vai đối phương. Nơi thầm kín bên dưới gắt gao tương liên, cũng kịch liệt trước sau đung đưa qua lại.

Phốc tư phốc tư… Tiểu động hàm chứa dục vọng thật lớn bắt đầu co rút lại, mỹ thiếu niên ở phía trên thừa thụ không nổi khoái cảm tuyệt đỉnh này, đôi mày liễu thanh tú của hắn nhăn lại, hàm răng cắn cánh môi hồng nhạt, gian nan kiềm chế xúc động muốn bắn tinh.

“Điện hạ… Điện hạ… Mau… A… Không được…” Thân thể người bên dưới bị đâm nhất điên nhất điên, thanh âm nói chuyện cũng đứt quãng. Sắc mặt y ửng đỏ, hai mắt đẫm lệ mông lung, đôi môi khép khép mở mở thở hào hển, phong tình mê người như vậy ngược lại khiến kẻ thi ngược càng thêm phấn khích.

Thân thể mập hợp càng thêm hoảng động mãnh liệt, sàng tháp rắn chắc cũng bị đung đưa đến mức y nha rung động.

“A — ”

Theo một tiếng kêu to cao vút, mầm mống dục vọng hai người đồng thời giải phóng.

Tiêu Dục Kỳ thở gấp gáp, hai mắt y mất đi tiêu cự, vô lực ngã xuống giường. Lôi Thế Hiên rút dục vọng bản thân ra, đồng dạng mệt mỏi áp trên người Tiêu Dục Kỳ. Hai người ôm nhau, rất nhanh đã nặng nề ngủ.

Bên ngoài dương quang xán lạn, trong phòng lại tối như mực, đóng chặt đến mức kín không kẽ hở.

Họ đã đóng ở tẩm thất hoa mỹ này ròng rã ba ngày, ngày đầu tiên Tiêu Dục Kỳ hồi cung, Lôi Thế Hiên liền đem y giam cầm ở trong này. Hai người điên cuồng ***, làm mệt thì ngủ, tỉnh ngủ lại tiếp tục chiến đấu hăng hái, *** của Lôi Thế Hiên tràn đầy như dã thú, thế nào cũng muốn không đủ, Tiêu Dục Kỳ không biết loại sinh hoạt cuồng dã này còn phải duy trì bao lâu.

Tiểu thính bên ngoài tẩm thất —

Các thái giám chuyên trách hầu hạ sinh hoạt thường ngày của Thái tử, gọn gàng ngăn nắp đưa thức ăn tới, sau khi bày đồ ăn xong, bọn họ cúi đầu động tác nhanh chóng lui xuống.

Đầu lĩnh Trương công công phân phó bọn họ đóng cửa kỹ càng, mọi người chuẩn bị đi làm việc khác, lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên thông báo:

“Hoàng hậu nương nương giá lâm — Công chúa điện hạ giá lâm — ”

Trương công công giật bắn lên, vội vàng dẫn theo các tiểu thái giám ra ngoài nghênh đón.

Vài cung nữ vây quanh Hoàng hậu, Tử Văn công chúa đang cùng tiến vào.

“Bái kiến nương nương, bái kiến công chúa, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…” Các thái giám quỳ xuống khấu đầu.

“Bình thân.” Hoàng hậu phất tay một cái, sau khi các thái giám tạ ơn, đồng loạt đứng dậy.

Nhìn đại môn cấm bế của tẩm thất Thái tử, khuôn mặt Hoàng hậu hiện lên thần sắc nghi hoặc.

“Thái tử và Thái tử phi đâu?” Bà hỏi Trương công công.

“Hồi nương nương, Thái tử điện hạ và Thái tử phi còn đang nghỉ ngơi…” Trương công công chiếu theo Lôi Thế Hiên phân phó hồi đáp.

“Còn đang nghỉ ngơi?” Hoàng hậu nhất thời hiểu ý, bất quá nói, “Bản cung đã mấy ngày không nhìn thấy họ”.

“Này…Hồi nương nương, Thái tử và Thái tử phi từ ngày thứ hai sau hôn lễ bắt đầu, đã không đi ra ngoài…” Trương công công có chút ngượng ngùng bẩm báo.

Hoàng hậu sững sờ một lát, Tử Văn công chúa bên cạnh bà rất nhanh đã hiểu rõ tình hình, lập tức cười khanh khách.

“Tử Văn…” Hoàng hậu trầm thấp mở miệng, liếc mắt cảnh cáo, Tử Văn công chúa lập tức ngưng cười.

“Nếu như vậy, bản cung ngày mai lại đến”. Vốn định đến thăm nhi tức phụ (con dâu) của mình Hoàng hậu đành phải lên đường hồi phủ.

“Cung tiễn nương nương, cung tiễn công chúa.” Các thái giám lại khom người xuống.

Nhìn thấy thân ảnh Hoàng hậu tiêu thất, Trương công công mới thở phào nhẹ nhõm — thật nguy hiểm a, may là Thái tử điện hạ sớm có chuẩn bị.

Bên phía Hoàng hậu nương nương, vừa đi vừa lắc đầu nói:

“Không thể tưởng được bọn họ hoang đường như vậy…”

Tử Văn đáp lời:

“Mẫu hậu, người trẻ tuổi chính là như vậy… Này không phải quá tốt sao? Xem ra người rất nhanh là có thể ôm tôn tử”.

“Nói cũng phải”. Hoàng hậu không rõ nội tình vui vẻ cười, khá là vui mừng thấy Lôi Thế Hiên cùng Thương Vũ Trữ dính chặt vào nhau, bà chuyển tới nói Tử Văn:

“Lại nói, Tử Văn a, ngươi định khi nào thì sinh cho bản cung một tiểu ngoại tôn đây?”

“Này… Phải thỉnh mẫu hậu kiên nhẫn một chút”. Tử Văn tinh nghịch trả lời.

“Ngươi a, cùng phò mã thành hôn lâu như vậy bụng vẫn là một chút động tĩnh cũng không có”.

“Loại sự tình này không gấp được nha”.

“Ngươi không gấp bản cung gấp a, vất vả lắm hai tỷ đệ các ngươi cũng thành gia…”

Thanh âm các nàng dần dần đi xa, trong đình viện u nhã lại khôi phục tĩnh lặng.

Tiêu Dục Kỳ nằm trong vòng tay Lôi Thế Hiên mở mắt ra, bốn phía một mảnh an bình, hoa viên bên ngoài truyền đến tiếng dế kêu, hiện tại đã là ban đêm.

Y nhẹ nhàng đẩy tay Lôi Thế Hiên ra, nhẫn nhịn đau đớn của thân thể chậm rãi đứng dậy, y mới giật mình, đối phương đã bị làm tỉnh giấc.

“Dục Kỳ…” Giọng Lôi Thế Hiên khàn khàn gọi, hai tay dò tìm thân thể ấm áp của Tiêu Dục Kỳ, lập tức ôm thắt lưng y.

Tiêu Dục Kỳ khom người, đỡ hắn dậy.

“Ân… Lúc nào rồi?” Lôi Thế Hiên đã phân không rõ thần hôn hắc bạch.

Tiêu Dục Kỳ nhớ rõ lần làm tình cuối cùng của họ hôm nay là buổi chiều, theo thời gian họ ngủ tính ra, hẳn là —

“Ta không chắc chắn lắm, đại khái canh hai đi…” Y trả lời như vậy.

Cơn buồn ngủ của Lôi Thế Hiên vẫn còn rất đậm, hắn như làm nũng mà oa trên người Tiêu Dục Kỳ ngủ gật. Tiêu Dục Kỳ thừa dịp hắn bây giờ chưa hướng y cầu hoan, vội vàng khuyên nhủ nói:

“Điện hạ, chúng ta đã ở trong phòng lâu quá rồi, ngài mấy ngày nay cũng không thượng triều, Hoàng Thượng nhất định sẽ trách cứ…”

“Sợ cái gì…” Lôi Thế Hiên hàm hồ nói: “Ta hiện tại tân hôn yến, phụ vương sẽ không quấy rầy ta”.

“Ách… Thế nhưng, chúng ta cũng là đến lúc ra ngoài đi?” Tiêu Dục Kỳ cẩn cẩn dực dực hỏi.

Biểu tình Lôi Thế Hiên nháy mắt từ lời nói bình thường biến thành tinh thần tỉnh táo, hắn đột nhiên dùng sức lật Tiêu Dục Kỳ lại, hai người lại quay về nằm trên giường.

“Điện hạ…” Tiêu Dục Kỳ kinh hô, thanh âm lập tức bị Lôi Thế Hiên hút vào miệng.

Lôi Thế Hiên cùng thân thể y kề sát một chỗ ma sát, ngón tay linh xảo của hắn lại lần nữa đâm vào tiểu huyệt gây cho hắn vô cùng khoái hoạt của Tiêu Dục Kỳ. Thời kì mập hợp dài khiến tiểu huyệt càng ngày càng thích ứng ngoại vật xâm nhập, động khẩu mềm mại rất nhanh thả lỏng mở ra.

Tiêu Dục Kỳ cảm thấy dục hỏa mình bị đốt lên, y vừa sợ vừa hoảng đẩy vai Lôi Thế Hiên.

“Điện hạ… Không cần làm…” Y nói giữa những nụ hôn.

Lôi Thế Hiên đứng dậy, nắm ngạnh vật ngẩng đầu đứng thẳng của mình, không khỏi phân trần mà đâm vào. Cả người Tiêu Dục Kỳ run lên, hai tay nguyên bản chống cự hóa thành cái ôm tiếp nhập đối phương. (tiếp đối phương nhập há há há :))

Dục vọng bị nuốt vào trọn vẹn, Lôi Thế Hiên vừa ra vào cơ thể Tiêu Dục Kỳ vừa thấp giọng nói:

“Ta còn muốn làm… Làm thật nhiều thật nhiều lần… Ta muốn trong bụng ngươi toàn bộ đều là thể dịch của ta…”

“A… A…”

Theo động tác nhanh hơn của hắn, tiếng rên rỉ của Tiêu Dục Kỳ cũng trở nên dồn dập, tay y không bị khống chế mà bắt lấy tấm lưng trơn bóng của Lôi Thế Hiên, móng tay vẽ xuống từng đạo ái dục hồng ngân trên da thịt tuyết trắng của đối phương…

May mắn chính là, sáng sớm hôm sau, họ rốt cuộc ‘xuất quan’. Bởi vì bản thân Lôi Thế Hiên tựa hồ cũng có chút thể lực chống đỡ hết nổi, liên tục giao hoan ba ngày ba đêm… Này quả thật là thường nhân vô pháp thừa thụ. Tiêu Dục Kỳ làm người thừa thụ, tình huống so với Lôi Thế Hiên đương nhiên còn thảm hơn, các thị tòng đều nhìn ra được, mấy ngày kế tiếp tư thế đi đường của y đều rất quái dị…

Hai ngày sau Lôi Thế Hiên nghỉ ngơi đầy đủ, lại đầu nhập vào chính vụ, mà Tiêu Dục Kỳ cũng một lần nữa bắt đầu công tác thị vệ, hết thảy đều về với quỹ đạo.
Bình Luận (0)
Comment