Ngư Trường Hoàng Kim

Chương 22

Đấu giá hội đã kết thúc, Tần Thì Âu cũng không có hứng thú ở lại Ottawa nên trực tiếp dẹp đường hồi phủ.

Tiểu Blake muốn mời Tần Thì Âu ở lại Ottawa chơi một thời gian ngắn, thuận tiện giới thiệu cho hắn vài người bạn. Nhưng Tần Thì Âu không có hứng thú gì, vẫn có ý định trở lại đảo Farewell, dù sao đó mới là địa bàn của hắn.

"Được rồi, nếu ngươi đã kiên trì, tiểu nhị, ta chỉ có thể chúc ngươi thuận buồm xuôi gió." Tiểu Blake tiếc nuối nói, tuổi của hắn và Tần Thì Âu không chênh lệch lắm nên rất có thể cùng một chỗ nói chuyện với nhau.

Tần Thì Âu cười nói: "Cảm ơn chiêu đãi của ngươi, người anh em, có rảnh thì tới trấn Farewell, ta sẽ mời ngươi uống Icewine."

"Có phải sẽ còn giới thiệu thêm một anh đẹp trai cho ta không?" Tiểu Blake đùa giỡn nói. "Tần, nói thật, tối hôm đó ngươi vậy mà đem Margarita đuổi đi, làm ta sợ muốn chết, không phải là ngươi thích nam nhân đi?"

Tần Thì Âu bật cười, nói: "Nếu thật là như vậy thì đóa hoa cúc kia của ngươi đã sớm biến thành hoa hướng dương."

Nói giỡn một lát thì tiểu Blake tiễn Tần Thì Âu lên máy bay.

Lúc Tần Thì Âu trở lại trấn Farewell thì chiếc President No.1 mà hắn mua trước kia cũng vừa đến. Đại lý tiêu thụ của Cadillac đem nó đưa tới trên thị trấn, thủ tục, giấy phép đều làm xong xuôi rồi, chỉ còn thiếu người điều khiển nó đi du lịch thế giới thôi.

Chiếc xe President No. 1 này mới đến trấn Farewell liền tạo thành oanh động không lớn không nhỏ. Kinh tế của trấn Farewell rất không lạc quan, nhất là sau khi mấy cái ngư trường lần lượt đóng cửa, không có cá có thể bắt, rất nhiều người đều thất nghiệp ở nhà.

Nhìn thấy chiếc xe SUV siêu cấp cao quý và khí phách này, những người tuổi trẻ kia thấy cái mình thích là thèm, không ngừng có người vây quanh xe để chụp ảnh.

Lúc Tần Thì Âu tiếp thu xe, thì có hai người thanh niên đang quan sát chiếc xe con này, hắn lên tiếng chào hỏi làm hai người thanh niên có chút xấu hổ, gãi đầu muốn rời đi.

Kết quả, Tần Thì Âu đem bản điều khiển ném cho hai người, cười nói: "Nếu như ưa thích, vậy thì chạy một vòng đi, bọn tiểu nhị, ta nghĩ số xăng còn tồn ở trong cũng đủ cho các ngươi thoải mái một lần."

Một bóng người đã đi tới, nói: "Tần, ngươi là một tiểu tử rất tuyệt."

Tần Thì Âu tập trung nhìn lại, nguyên lai là Trấn trưởng William Hamleys. Người này vẫn là kiểu quần áo tây màu trắng của thân sĩ nước Anh như cũ, Leather Jacket, nơ cách ăn mặc, làm cho người ta cảm giác hắn giống như là từ trong phim điện ảnh thế kỷ mười chín của nước Anh đi ra.

"Trấn trưởng, ngươi tốt." Tần Thì Âu nắm tay với hắn.

Hamleys cười tủm tỉm nhìn xem chiếc xe hơi này, nói: "Ta nghĩ giá của chiếc President No.1 này nhất định không thấp."

Tần Thì Âu nghe thấy dây cung ca biết nhã ý*, hắn cười nói: "Ta rõ ràng, ta rõ ràng, Trấn trưởng, ngày mai ta lập tức cùng Auerbach tiên sinh đi đem thuế nghiệm chinh di sản cùng tiền nợ của ngư trường giao nộp lên."

(*)Ý chỉ việc chỉ cần nghe vài lời nói là có thể hiểu được người nói muốn biểu đạt điều gì, nguyên văn là huyền ca tri nhã ý.

Hamleys thoả mãn gật đầu, nói: "Nói chuyện với người thông minh chính là buông lỏng, tốt rồi, ngươi tiếp tục chơi, ta muốn đi dạo quanh thị trấn một chút."

"Sao không ngồi xe của ta?" Tần Thì Âu mời nói.

"Ngươi có bằng lái sao?" Hamleys mở ra chuyện cười hỏi.

Hắn chỉ là thuận miệng tiếp lời mà thôi. Canada cũng giống như nước Mỹ, vào lúc bọn nhỏ làm thẻ căn cước thì cũng có thể lấy được bằng lái.

Nhưng, Tần Thì Âu lại không có bằng lái Canada!

Buổi chiều Auerbach tới tìm hắn, cùng hắn cùng một chỗ thương thảo về vấn đề tránh thuế. So sánh với số thuế cần phải giao nạp của bức tượng và các bức tranh được đấu giá thì mấy loại thuế nghiệm chinh di sản gì đó có thể chẳng đáng gì.

Ý tứ của Auerbach là dùng khoản thuế của đấu giá tác phẩm nghệ thuật đến triệt tiêu tiền nợ trước kia của ngư trường. Ngoài ra, hắn còn nghĩ biện pháp xin nộp thuế theo giai đoạn, như vậy sau này có thể dùng hóa đơn mua sắm đội thuyền khí giới của ngư trường đến triệt tiêu một bộ phận tiền thuế.

Tần Thì Âu không hiểu bao nhiêu, Auerbach cũng không hiểu rõ lắm. Bất quá lão là luật sư lâu năm có uy tín nên gặp nhiều biết nhiều, hắn chỉ đưa ra sơ án, sau này còn cần mời kế toán viên cao cấp chuyên môn đến xử lý.

Auerbach vẫn lưu lại ăn chực theo thường lệ, trước khi đi, lão còn nói thêm: "Ngày mai là ngày lễ thứ nhất từ khi ngươi đến trấn Farewell, ngươi muốn tham gia hay không?"

"Là ngày lễ gì?"

"Lễ Phục Sinh nha, đây chính là sự kiện lớn."

Lễ Phục Sinh xác thực là một cái ngày lễ trọng yếu phương Tây, xảy ra vào chủ nhật đầu tiên sau ngày trăng tròn đầu tiên vào hoặc sau ngày xuân phân.

Tín đồ Cơ Đốc(Kito) cho rằng, Lễ Phục Sinh tượng trưng cho sống lại cùng hi vọng, là vì kỷ niệm Chúa Giesu Christ bị đinh chết ở Thập Tự Giá và sống lại ở ba ngày sau đó.

Tần Thì Âu còn không có tham gia qua Lễ Phục Sinh, trong các loại lễ dương lịch thì hắn chỉ biết mỗi Lễ Giáng Sinh. Vì trong cuộc sống hắn còn là một tên tiểu phẫn thanh* cho nên khinh bỉ nhất cái loại thanh thiếu niên sính ngoại mà quên đi ngày lễ của bản thổ.

(*)Đại loại chỉ những người tuổi trẻ tuân theo chủ nghĩa dân tộc, ghét Mỹ, Nhật, Hàn,... Tra google để biết chi tiết hơn.

Nhưng hiện tại hắn đã di dân đến trấn Farewell, hơn nữa tiếp nhận ngư trường Đại Tần, như vậy sau này cùng những người trên thị trấn tự nhiên sẽ có rất nhiều trao đổi, cho nên nhất định phải dung nhập vào cuộc sống của bọn hắn. Không hề nghi ngờ, cùng nhau đón lễ với những người trên thị trấn là một cơ hội không tệ.

Sáng sớm hôm sau, Tần Thì Âu liền mở ra xe mới khí phách đi thị trấn.

Auerbach đón hắn cùng nhau ăn điểm tâm, Tần Thì Âu nói ra: "Tối hôm qua ta tra một chút, bình thường Lễ Phục Sinh đều có hoạt động chúc mừng?"

"Đúng vậy, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi tham gia, hàng năm trên thị trấn đều có chuẩn bị tiệc tối phong phú cùng biểu diễn bắn pháo hoa."

"Bình thường mà nói thì kinh phí của những hoạt động này là như thế nào chia ra?"

"Chính phủ sẽ phụ trách một nửa, sau đó người trên thị trấn lại quyên ra một nửa."

Tần Thì Âu nghĩ nghĩ, nói: "Vậy thì tốt, ta sẽ phụ trách một nửa quyên góp kia của các dân chúng trên thị trấn, đại khái cần bao nhiêu tiền?"

Hắn làm như vậy, là vì cho mình dành được một cái thanh danh tốt. Dựa theo suy đoán của hắn cùng những thứ đọc được ở trên mạng, phí tổn cả lễ Phục sinh của trấn Farewell cũng chưa tới 50 vạn. Hắn nhiều lắm chỉ cần phụ trách 25 vạn, dùng 25 vạn để đạt được hảo cảm của các dân chúng trên thị trấn, rất đáng giá.

Từ sau khi có được dị năng Hải Thần Chi Tâm này, Tần Thì Âu đối với tiền bạc đã không xem trọng lắm rồi. Trong đại dương chìm vô số bảo vật, giống như loại đồ cổ thất truyền như Perseus and Medusa, chỉ cần tìm kiếm cẩn thận thì cuối cùng hắn cũng có thể tìm tới.

Hắn đều tính qua rồi, cho dù tìm không thấy, cùng lắm thì sau này hắn dựa vào dị năng để thả tôm bắt cá, đoán chừng cũng có thể lời được không ít tiền. Cho nên, hiện tại tiền đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là việc lớn gì.

Nghe xong lời nói của hắn, Auerbach nuốt xuống Hamburger giật mình nhìn xem hắn, sau đó nở nụ cười, nói: "Không cần thiết, Tần, điều này không cần thiết."

Tần Thì Âu nói ra: "Ta rất chân thành, tiểu nhị, ngươi biết, ta rất chân thành."

Auerbach cười nói: "Ta rất biết ơn vì ngươi có phần tâm tư này, tiểu tử, ngươi cũng là người tốt bụng phóng khoáng hiền lành giống như lão Tần, nhưng ít nhất thì ngươi không cần phải quan tâm đến kinh phí của Lễ Phục Sinh. Thật ra thì những gì cần mua thì bây giờ đều đã mua rồi, đợi sau này lúc cần quyên tiền cho những ngày lễ khác ngươi lại biểu hiện a."

Tần Thì Âu suy nghĩ thì quả thật là có chuyện như vậy, Auerbach lại nói với hắn: "Bất quá, ngươi có thể mua một ít quà tặng, như vậy cũng rất tốt, không phải sao?"

Lễ Phục Sinh cũng y như lễ Giáng Sinh, đều muốn tặng quà đấy. Mà quà tặng của lễ Phục Sinh đều là những thứ có quan hệ với mùa xuân và tái sinh như: trứng gà, con gà con, thỏ con, hoa tươi, đặc biệt là hoa bách hợp chính là tượng trưng của mùa lễ này.

Cũng giống y như lễ Giáng Sinh, vào buổi sáng hôm lễ Phục Sinh, bọn nhỏ sẽ phát hiện ở trong giỏ lễ Phục Sinh chứa đầy trứng màu Chocolate, Thỏ Phục Sinh, có lông tơ con gà con và các loại đồ chơi em bé nhỏ nhắn.

Đương nhiên, tặng quà lẫn nhau còn có cả người trưởng thành. Thậm chí vào lễ Phục Sinh hàng năm thì Nhà Trắng của nước Mỹ đều cử hành hoạt động lăn trứng màu tặng quà.

Tần Thì Âu đi ra cửa tiệm Hambuger, hắn nhìn thấy đầu đường vắng vẻ lạnh tanh thì trong lòng liền có một ý tưởng.
Bình Luận (0)
Comment