Editor: Vện
Quảng An đường nhận bệnh nhân đầu tiên trong ngày khai trương, sắp xếp vào sân thứ ba tạm trú.
Lúc nữ tử kia ôm con vào gian phòng sạch sẽ ngăn nắp, toàn thân bứt rứt không yên, đâu còn khí thế ban đầu nữa.
Nàng có nói một câu rất đúng, nếu không phải thấy hy vọng sống bị dập tắt, có ai lại muốn bí quá hóa liều, làm chuyện ngu xuẩn châu chấu đá xe, trứng gà chọi đá.
Nữ tử nghe nói nàng có thể ở lại nơi này cùng con trai cho đến lúc bệnh tình thằng bé chuyển biến tốt, lại càng thêm hoảng sợ, quỳ cái rầm xuống đất, vừa tạ lỗi vừa cảm kích làm Tiêu Ngự cũng không được tự nhiên.
Hắn hiểu đạo lý cứu mạng chứ không cứu nghèo, nhưng khi đối mặt những người dân cùng khổ, muốn hắn nắm vô số tiền bạc trong tay nhìn họ giãy dụa trong đói rét mà không đưa tay cứu giúp, hắn thực sự không làm được.
Trong Quảng An đường, ngoại trừ Tiêu Ngự còn có một đại phu phụ trách và mười người làm Tạ Cảnh Tu phái đến làm chân chạy bốc thuốc ở quầy thuốc. Nhưng những người này ai cũng cao to vạm vỡ, Tiêu Ngự vô cùng hoài nghi đây đều là người trong quân đoàn thuộc hạ của Tạ Cảnh Tu.
Tiêu Ngự viết thực đơn bổ sung albumin thành đơn thuốc, giao cho người làm phụ trách chăm sóc đứa bé, để hắn dựa theo đơn thuốc từ từ điều dưỡng cơ thể thằng bé.
Hôm đó, hắn vẫn theo Tạ Cảnh Tu về Vương phủ. Tiêu Ngự thì muốn trưng dụng phòng khách của Quảng An đường làm chỗ ở, nhưng hắn không thể từ chối cưng chiều và kiên quyết của Tạ thế tử.
“Ngươi đã không chịu viên phòng với ta, còn không muốn cư trú ở Vương phủ, ta cưới ngươi về để làm gì.” Tạ thế tử lạnh nhạt nói.
Tiêu Ngự rất muốn nện vào mặt y.
“Hửm Ta ngược lại muốn thỉnh giáo Tạ thế tử định “làm” thế nào” Tiêu Ngự ngoài cười trong không cười.
Tạ Cảnh Tu nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Muốn làm gì thì làm.”
“…Lưu manh!”
“Thì ngươi muốn biết mà.”
Tiêu Ngự triệt để không còn gì để nói.
Tạ Cảnh Tu lại nói, “Hôm nay ngươi làm rất tốt.”
Tiêu Ngự nghi hoặc nhìn y. Hắn làm cái gì rất tốt Đuổi Giản lục tiểu thư giận dỗi quay về hả Chuyện đó cũng đâu đáng để đặc biệt khích lệ, ai không biết còn tưởng Tạ thế tử không ưa người ta.
Tạ Cảnh Tu, “Hôm nay ngươi hết mình bảo vệ bổn Thế tử, làm rất tốt. Sau này nhớ tiếp tục phát huy.”
Tiêu Ngự, “…”
—o0o—
Phủ An quốc công, vài phụ nhân ăn mặc bình thường vào từ cửa bên, vội vàng chạy đến hậu viện.
Phượng Vân Ninh nghe tin nhũ mẫu ra ngoài điều tra đã trở về, lập tức cho các nàng vào.
“Sao rồi Nguyên Vương thế tử và Thế tử phi thế nào rồi” Thần sắc Phượng Vân Ninh hơi lo lắng.
Nàng không thể kiềm được nôn nóng. Từ ngày Phượng Chiếu Ngọc gả cho Tạ Cảnh Tu, nàng vẫn luôn thấp thỏm đề phòng.
Thân phận nam tử của Phượng Chiếu Ngọc không thể che giấu, ít nhất không thể giấu được Nguyên Vương thế tử.
Nếu chuyện này bị vạch trần có thể gây họa cho nàng không Liệu chuyện năm xưa có bị phơi bày ra không
Phượng Vân Ninh tâm thần bất ổn suy nghĩ suốt mấy ngày, làm sao cũng không bình tĩnh được, càng lúc càng sợ hãi.
Nàng có thể an ủi mình, dù Nguyên Vương thế tử biết nàng cưỡng ép Phượng Chiếu Ngọc giả nữ cũng đâu biết chuyện nàng tráo con.
Nhưng, y và Phượng Chiếu Ngọc không biết, mà Phương thị lại biết. Hiện tại Phương thị đã thoát khỏi Phượng phủ, thoát khỏi khống chế của nàng.
Liệu Phương thị có nói ra không Trước đây Phượng Vân Ninh có thể khẳng định nàng không dám, nhưng bây giờ nàng không còn chắc chắn nữa.
Nàng căm hận chính mình năm xưa hành động theo cảm tính. Sớm biết có ngày hôm nay, nàng đã một đao diệt gọn Phương thị và nghiệt chủng kia, không để bọn họ trở thành mối họa khôn lường.
Ai mà nghĩ Phương thị năm đó nhu nhược đến cực điểm lại dám ăn gan hùm mật gấu, có dũng khí thoát khỏi Phượng phủ như vậy!
Phụ nhân kia đúng là nhũ mẫu Khâu thị của Phượng Vân Ninh.
Khâu đại nương trả lời, “Phu nhân yên tâm, mấy ngày nay Tạ thế tử và Thế tử phi bận rộn ở Quảng An đường, không có gì khác thường. Theo lão nô thấy, Tạ thế tử không có vẻ đã biết được chân tướng. Nếu y biết người mình hao tổn tâm cơ cưới về lại là nam nhân, dù ngại thể diện, không thể đụng vào Thế tử phi, nhưng cũng không đối xử với hắn như hiện tại.”
Một phụ nhân khác nói, “Cũng không biết chừng, bây giờ có vài quan lớn thích chơi luyến đồng, có thể Nguyên Vương thế tử cũng là loại người này.”
Khâu đại nương trách mắng, “Hoang đường, sao có thể chứ Luyến đồng cũng chỉ là trò tiêu khiển, có ai lại đi cưới nam nhân về làm chính thê không” Thấy sắc mặt Phượng Vân Ninh bất an, nàng vội khuyên nhủ, “Phu nhân đừng quá lo lắng, có lẽ Phượng Chiếu Ngọc không dám cho Tạ thế tử biết thân phận thật của hắn đâu, bây giờ người nên đau đầu là hắn mới phải, phu nhân hà tất rầu rĩ như vậy. Gần đây Hầu gia đã bắt đầu nhớ lại tình xưa, phu nhân đừng vì được ít mất nhiều, khiến Hầu gia thất vọng.”
Nàng sợ Phượng Vân Ninh lại tự đâm vào ngõ cụt, một lòng một dạ đối phó Phượng Chiếu Ngọc mà bỏ qua An quốc hầu.
Phượng Vân Ninh không kiên nhẫn, “Được rồi, ta biết rồi, nhũ mẫu đừng lải nhải như niệm kinh vào tai ta nữa.”
Khâu đại nương vẫy lui người khác, cúi đầu nói, “Xin phu nhân thứ cho lão nô lắm lời mấy câu. Hiện tại, khiến phu nhân lo lắng là chuyện năm xưa bại lộ sẽ chọc Hầu gia giận dữ. Điều phu nhân nên làm là hãy mau chóng sinh một tiểu thiếu gia, đến lúc đó cứ giao Đại công tử cho Hầu gia tùy nghi xử trí. Về phần phu nhân phạm sai lầm, Hầu gia sẽ vì thể diện phủ Quốc công mà không trách phạt phu nhân đâu. Nhưng tiền đề cho tất cả là phu nhân nhất định phải nhanh chóng sinh một đứa con trai.”
Phượng Vân Ninh đen mặt vỗ bụng, “Nhũ mẫu cho là ta không muốn sao Nhưng cái bụng này mãi vẫn không có động tĩnh, ta biết làm gì đây!”
Lộ Yên Nhiên lại sinh được một trai một gái, mà con gái ruột của nàng đến nay vẫn lưu lạc bên ngoài, nàng không còn muốn mang thai nữa.
Phượng Vân Ninh cũng đoán được, nhất định là do năm xưa nàng đã uống thuốc trợ sản để chạy đua với Lộ Yên Nhiên, khiến cơ thể bị tổn hại, làm nàng khó hoài thai.
Khâu đại nương ghé sát vào nhỏ giọng nói, “Phu nhân đừng nóng. Gần đây, đồng hương của lão nô hỏi thăm được một phương thuốc, nghe nói uống vào là có thể sinh con trai. Lão nô sẽ điều trị thân thể cho phu nhân, phu nhân đừng lo nghĩ gì hết, cứ tập trung nắm bắt tâm tư Hầu gia là được.”
Đôi mắt Phượng Vân Ninh lập tức ánh lên hy vọng, “Thật sự linh nghiệm như vậy sao”
Khâu đại nương gật đầu, “Dù cách này không được, lão nô sẽ nghĩ biện pháp khác. Thuốc của Thái y trong cung điều chế, phu nhân cứ dùng như bình thường. Rồi cũng sẽ được như ý nguyện. Đợi đến lúc tiểu thiếu gia ra đời, được phong Thế tử, lại có Lý quý phi làm chỗ dựa, không ai trong phủ này lấn lướt được phu nhân nữa.”
Phượng Vân Ninh xoa bụng, nghĩ đến xuất thần, tay vuốt ve cái túi thêu đỏ.
Đó là thứ nàng đã tự tay thêu cho con gái trước lúc sinh.
Nhưng nó chưa bao giờ được mang trên người con gái nàng.
Phượng Vân Ninh mân mê cái tủi đỏ, lẩm bẩm, “Ta nhất định sẽ được đền bù mong muốn, nhất định sẽ được đền bù mong muốn…” Nếu không làm sao xứng đáng với con gái nàng lưu lạc dân gian.
—o0o—
Mấy ngày tiếp theo, trước cửa Quảng An đường vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
Đương nhiên, đối với một y quán mà nói, không có khách mới là chuyện tốt. Trong tay Tiêu Ngự vẫn còn mấy nghìn lượng bạc Phượng Chiếu Kỳ cho hắn lúc ở thành Hoài Thiên, Quảng An đường thì có Tạ thế tử toàn lực chống đỡ, tạm thời hắn không có áp lực kinh tế, vừa lúc có thể bình tâm đặt ra kế hoạch phát triển cho tương lai Quảng An đường.
So với hình thức y quán truyền thống, Tiêu Ngự thích hợp với hình thức của bệnh viện hiện đại hơn, mà Tạ Cảnh Tu lại vô tình sắp xếp Quảng An đường chia thành ba sân, đầu tiên là quầy thuốc Đông y, thứ hai là khu giải phẫu, thứ ba là khu nằm viện tạm trú, trật tự rõ ràng, rất hợp ý hắn.
Chuyện cấp bách bây giờ là đại phu hỗ trợ quản lý quầy thuốc và học trò tình nguyện theo hắn học ngoại khoa.
Tiêu Ngự ngồi trong phòng làm việc phía bên phải quầy thuốc viết viết vẽ vẽ, lại lấy sổ sách ra đối chiếu.
Bất luận là mời đại phu hay tuyển học trò, bạc vẫn là thứ không thể thiếu…
Ngay hôm sau, ngoài cửa Quảng An đường dán tờ thông báo tuyển dụng và thu nhận học trò hết sức chói lọi.
Quảng An đường chẳng những bỏ tiền mời đại phu, còn muốn bỏ tiền nhận học trò, ưu tiên cho học trò có kinh nghiệm hành y khiến đại phu các y quán khác kinh ngạc rớt cằm.
Bỏ tiền mời đại phu còn có thể giải thích, nhưng ở thời đại của mình mình quý này, ngay cả học trò còn muốn bỏ tiền mời, còn ưu tiên người có tay nghề, đây là bạc nhiều quá không có chỗ xài phải không!
Tờ thông báo mới dán được nửa ngày, đại phu thì không có ai, học trò lại kéo đàn kéo đống mà đến.
Tiêu Ngự chỉ nhìn một cái liền nhận ra ai là thứ lưu manh vô lại muốn ăn cơm chùa, lập tức đuổi ra, những người khác thì giữ lại hết, sắp xếp vào ở phòng trống của khu nằm viện tạm trú, bao ngày ba bữa cơm.
Mọi người vốn giữ thái độ nửa tin nửa ngờ nháy mắt bùng cháy, dồn dập lan truyền cho bằng hữu thân nhân, nói Quảng An đường là cái kho bạc, bao ăn bao ở còn truyền thụ tay nghề, nói đám con cháu mau mau đến chiếm chỗ.
Tiêu Ngự cứ ai đến là nhận, không quan tâm ánh mắt người khác nhìn hắn như kẻ ngốc, còn cười nhạo Tạ Cảnh Tu trích bộn tiền nuôi không đám người này.
Hy vọng sau khi kết thúc đợt khảo nghiệm đầu tiên, chỉ cần còn lưu lại khoảng một phần mười đám người này là tốt lắm rồi.
Tiêu Ngự đang cầm sách thuốc nghiên cứu dược liệu trong phòng, Bách Linh đột nhiên chạy vào kêu, “Công tử, Lục cô nương đến.”
Tiêu Ngự đang nghĩ Lục cô nương là ai, đã thấy một thiếu nữ quần áo đơn bạc xuất hiện sau lưng Bách Linh, thận trọng mỉm cười với hắn.
“Thế… Thế tử phi, ta là Lục Dung Dung, ngươi còn nhớ ta không”
“À, ra là Lục cô nương, mau vào ngồi đi.” Tiêu Ngự đứng lên cười nói, “Muội muội ngươi hồi phục đến đâu rồi”
Lục Dung Dung vào phòng làm việc, cảm kích hành lễ, “Đều nhờ Thế tử phi diệu thủ hồi xuân, cứu mạng tiểu muội. Tiểu muội đã khỏe hẳn, hôm nào ta dẫn nàng đến dập đầu với Thế tử phi.”
Tiêu Ngự khoát tay, “Không cần như vậy, người khỏe là tốt rồi.” Hắn thấy Lục Dung Dung cứ cười hoài, cứ như muốn nói lại thôi, hỏi, “Có phải Lục cô nương có chuyện gì khó xử Cứ nói thẳng ra đi.”
Lục Dung Dung vội nói, “Không… Không phải khó xử, ta có tay có chân có thể lao động, làm sao có chuyện khó xử được. Chỉ là…” Nàng do dự một lát, rốt cuộc lấy hết can đảm, “Ta, ta muốn làm học trò của Quảng An đường, không biết Thế tử phi thấy sao”
Không chờ Tiêu Ngự trả lời, Lục Dung Dung vội nói, “Thế tử phi đừng khinh ta là nữ nhi, sức lực ta lớn lắm, thân thủ cũng nhanh nhẹn, làm việc tay chân không thua gì nam nhân đâu.”
Tiêu Ngự nghe nàng nói, nhịn không được cười thành tiếng, Lục Dung Dung tức khắc đỏ bừng mặt.
“Ta… ý của ta là, ta sẽ không ăn không uống không, ta sẽ siêng năng làm việc.” Nàng đến Quảng An đường làm học trò không phải vì bạc và phúc lợi, tuy những đãi ngộ đó cực kỳ hấp dẫn, nàng chỉ hy vọng thông qua Thế tử phi để tìm được ca ca của nàng.
Nàng chỉ biết ca ca vừa sinh ra đã bị người nhà họ Phượng bắt đi, mà đó chính là nhà mẹ của Thế tử phi.
Vốn tưởng sau khi Phượng đại phu gả cho Tạ thế tử sẽ rất khó gặp mặt, không ngờ Thế tử phi lại mở y quán cho mình, lúc Lục Dung Dung biết thì vô cùng mừng rỡ, dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội được quang minh chính đại tiếp cận Thế tử phi.
Tiêu Ngự gật đầu, “Nếu Lục cô nương có tâm như vậy, ta sẽ ghi lại tên ngươi, chờ mười ngày sau hãy tham gia đợt khảo nghiệm đầu tiên cùng những người khác.”
Lục Dung Dung liên tục nói cảm ơn, nàng không ở lại chỗ Quảng An đường sắp xếp mà vẫn quay về Nhân Tín đường làm việc.
Từ hôm nay tốc độ đăng bài sẽ chậm lại, tôi luyện xong tiểu thuyết rồi edit tiếp.