Editor: Vện
Đại thống lĩnh liều tấm lòng trung cứu công tử nhà mình khỏi bị người ta phi lễ, lại bị công tử lớn tiếng trách mắng, cuối cùng mang vẻ mặt khiếp sợ bị đuổi ra ngoài.
Công tử đã lên tiếng, hắn lại quen phục tùng vô điều kiện.
Tào chủ sự cũng bị đuổi khỏi phòng.
Hai người đứng ngoài cửa phủ nhìn nhau, lát sau, Tào chủ sự cẩn thận hỏi, “Đại thống lĩnh, chuyện này phải làm thế nào đây”
Đại thống lĩnh oán hận hừ một tiếng, “Triệu tập các Chủ sự khác, chúng ta bàn bạc kỹ hơn!”
Chuyện công tử bị người phi lễ tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, sẽ tổn hại uy nghiêm của công tử. Dù đại khai sát giới cũng phải bảo vệ thanh danh cho công tử!
Đại thống lĩnh sắc mặt khó chịu nhìn Tào chủ sự một hồi, Tào chủ sự rùng mình, vội nói, “Vừa nãy thuộc hạ bị hoa mắt, không có thấy gì hết!”
“Coi như ngươi thức thời!” Đại thống lĩnh hừ lạnh, về phủ triệu tập các Chủ sự đến thương nghị.
Sáng hôm sau, Đại thống lĩnh cao to như tòa tháp dẫn năm vị Chủ sự lần thứ hai tìm đến phủ của Tạ Cảnh Tu, lần này hắn không dám lỗ mãng nữa, thành thật chờ nô bộc gác cổng vào truyền lời, được chấp thuận mới dẫn các thuộc hạ vào đại sảnh chờ.
Trong lúc chờ Tạ Cảnh Tu, Đại thống lĩnh lại bắt đầu bất mãn tòa nhà này quá mức đơn sơ, bôi nhọ thân phận công tử.
Tào chủ sự vội nói, “Đây là tòa nhà được xây dựng đầu tiên từ lúc đảo được khai phá, dành riêng cho công tử, giờ xem ra nó đã không còn xứng với công tử nữa. Ta đã cho các vị bậc thầy kiến trúc phác bản vẽ mới, xây một trạch viện khác cho công tử.” Nói là trạch viện, kỳ thật bản vẽ được thiết kế theo hình thức thành trì có hệ thống phòng ngự kiên cố, còn hoàn thiện hơn cung điện của hoàng thất Đại Lương, không gì công phá nổi.
“Nhưng mà công tử chưa cho phép ta phá thổ động công, muốn ta dồn toàn lực cải tạo xưởng binh khí mới, cho nên mới bị trì hoãn.”
Đại thống lĩnh nghe xong lại càng thêm căm giận. Trước kia công tử coi trọng xưởng binh khí cỡ nào, bây giờ lại vì thiếu niên không biết điều kia mà vứt tất cả ra sau đầu, đúng là khiến người ta phẫn nộ!
Tạ Cảnh Tu nghe thuộc hạ báo tin, nhíu mày nói, “Biết rồi, để bọn họ chờ chút đi.”
Y đã ra cửa nhưng không đến đại sảnh mà chuyển hướng đến một phòng nhỏ trong khu nhà khác, kéo Tiêu Ngự đang chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm ra ngoài.
“Vốn định ba ngày sau mở tiệc giới thiệu ngươi với thuộc hạ. Giờ các Chủ sự đã đến đây, ra gặp mặt họ trước đi.” Tạ Cảnh Tu nói.
“Không cho dưa thì không gặp mặt đâu.” Tiêu Ngự giơ tay lên để Tạ Cảnh Tu chỉnh sửa áo mũ.
Tạ Cảnh Tu mỉm cười, vươn tay búng trán hắn, “Chiều ngươi thành hư rồi.”
Tuy chế xuất được mười lăm lọ thuốc có thể sử dụng, nhưng kháng sinh phải tích trữ càng nhiều càng tốt. Nếu công nghệ sản xuất không đuổi kịp hậu thế thì không cách nào điều chế thuốc số lượng lớn được, chỉ có thể tranh thủ thời gian chuẩn bị trước, làm được bao nhiêu hay bấy nhiêu, bởi vậy mấy ngày qua không lúc nào Tiêu Ngự được rảnh tay. Quảng An đường mới vẫn xài phương thuốc cũ, hắn cũng đã nhờ Tạ Cảnh Tu tìm thợ thủ công tăng tốc chế tạo dụng cụ thủy tinh, trong phòng có chất một đống dụng cụ được vận chuyển bằng đường biển lên đảo, Tiêu Ngự đang tính kiểm tra xem có cái gì xài được không.
Hai người cùng đến đại sảnh.
Tạ Cảnh Tu xưa nay dùng người thì không nghi ngờ, y lại am hiểu sâu sắc cách thu phục lòng người, người bên cạnh y toàn là trung thành tuyệt đối, những người Đại Lương trông coi đảo Vô Danh đều là nhân tài, dĩ nhiên rất được y coi trọng.
Trong đại sảnh, Diêm chủ sự Lại bộ lớn tuổi nhất, nhìn một vòng, vuốt râu chậm rãi lên tiếng, “Thượng chủ sự đâu Sao không tới”
Triệu chủ sự Lễ bộ cười nói, “Thượng chủ sự nghe nói ngoài thành có án kiện đả thương người nên đã dẫn quân đi tra án.”
Đang lúc nói chuyện thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, cả đám quay đầu nhìn, Tạ Cảnh Tu nắm tay Tiêu Ngự bước vào.
Đại thống lĩnh vừa thấy Tiêu Ngự lập tức mặt mày nhăn nhó.
“Tham kiến công tử.” Mọi người đứng dậy hành lễ.
Tạ Cảnh Tu phất tay không nói gì, chỉ dẫn Tiêu Ngự đến ngồi ở ghế chủ vị.
Không chờ Đại thống lĩnh lên tiếng, Tạ Cảnh Tu đã mở lời, “Vị này chính là Phượng đại công tử, cũng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, sau này các ngươi phải đối đãi với hắn như ta, không được thất lễ.”
Tất cả sững người, mấy mặt nhìn nhau. Bọn họ vốn muốn đến khuyên công tử không được trầm mê sắc đẹp, ai dè công tử chỉ nói một câu liền khiến bọn họ không còn gì để khuyên.
Cưới hỏi đàng hoàng Cái gì gọi là cưới hỏi đàng hoàng!
Đại thống lĩnh xoắn xuýt, “Phượng đại công tử Chứ không phải nữ mặc nam trang…”
“Không phải.” Tạ Cảnh Tu trả lời gãy gọn, phá vỡ ảo tưởng còn sót lại của hắn.
Công tử thật sự cưới một nam nhân kìa! Các vị Chủ sự bị tin tức bất thình lình giáng cho đầu óc choáng váng, nhưng vì thái độ xem chuyện này là đương nhiên của công tử nhà mình, bọn họ càng không biết nói gì!
Tiêu Ngự ngồi một bên, khóe miệng co rút.
Chuyện này chắc cũng tính là đại sự kinh thế hãi tục, vậy mà bị Thế tử thản nhiên công bố, chẳng có bầu không khí hoảng loạn hoang mang gì hết.
Chẳng lẽ Tạ thế tử không thấy bản mặt của các ái tướng đã nhăn thành nùi giẻ rồi à
“Nếu các ngươi đã đến thì ta đang có chuyện muốn phân phó.” Tạ Cảnh Tu nói tiếp, “Ba ngày sau ta muốn mở tiệc, một là để giới thiệu Thế tử phi cho mọi người biết, hai là ăn mừng y quán Quảng An đường khai trương. Tiệc trong phủ các ngươi không phải lo, ngoài phố thì bày tiệc tự phục vụ ba ngày ba đêm, thông báo cho dân chúng toàn đảo.”
Dứt khoát phải làm cho rình rang, miễn cho lúc y không có mặt, Ngọc Nhi bị người ta xem thường hay gây sự.
Những chuyện đã phát sinh trong kinh thành, tuy ngoài miệng Tạ Cảnh Tu không nói nhưng trong lòng nhớ rất kỹ.
Sau khi thành thân y liền rời kinh, tuy đã để lại hộ vệ bảo vệ Ngọc Nhi mà vẫn không ngăn được Vương phi và Giản lục tiểu thư ỷ vào thân phận làm mọi cách gây khó dễ Ngọc Nhi.
Nếu không phải y còn chút tình cảm với phủ Nguyên Vương thì Ngọc Nhi đâu đến nỗi phải bị khó xử như vậy.
Tạ Cảnh Tu biết, người phục tùng y chưa chắc đã phục tùng ái nhân của y, cho nên lần này y muốn chủ động tiêu diệt hết tâm tư bất chính có khả năng phát sinh của tất cả mọi người.
Chỉ cần là người của đảo Vô Danh thì ai cũng phải biết, Ngọc Nhi và y có địa vị và quyền lực tối cao.
Đại thống lĩnh dẫn quân hùng hổ kéo đến, cuối cùng dẫn quân ủ rũ rút về.
Triệu chủ sự vỗ vai Đại thống lĩnh, “Nếu công tử yêu mến thiếu niên kia, chúng ta chỉ cần phục tùng là được rồi. Công tử không phải kẻ ngốc, sao lại bị sắc đẹp mê hoặc chứ. Ta thấy thiếu niên kia ánh mắt sáng ngời, cũng là người chính trực. Vệ đại thống lĩnh cứ lo làm tốt bổn phận của mình, đừng tự cho là thông mình, phá hỏng tâm tình của công tử.”
Diêm chủ sự cũng vuốt râu nói, “Triệu chủ sự nói rất đúng. Nhà xưởng kia dùng để mở y quán, lão phu có đến nhìn rồi, trong ngoài vô cùng gọn gàng ngăn nắp chứ không phải tùy tiện làm bừa. Nếu thiếu niên kia được công tử coi trọng thì nhất định có điểm tốt không ai bì kịp. Công tử chưa bao giờ nhìn lầm người.”
Nếu không thì đảo Vô Danh và Lịch Phong cảng sao có thể giàu có và đông đúc đến mức khiến người ta đỏ mắt như vậy, sao có thể đứng vững như thành đồng, mười năm không loạn.
“Đúng vậy. Người công tử yêu mến chúng ta phải thành tâm cống hiến sức lực.” Mấy người khác phụ họa dồn dập.
Đại thống lĩnh uất nghẹn trong lòng, muốn gào lên đó là các ngươi chưa thấy cảnh thiếu niên kia khinh nhờn đè lên công tử, rõ ràng công tử không tình nguyện (), thiếu niên lại bức ép () công tử đi vào khuôn phép, quả thực khiến hắn đau lòng muốn chết!
Nhưng vì thanh danh của công tử, hắn đành phải chôn giấu chuyện này, không thể nói với bất kỳ ai!
Mấy người kia tản đi hết, ngoài tường có một ông lão ngơ ngẩn đứng đó, không biết đã nghe bao lâu.
Lão Thất nhắc nhở, “Lão Vương gia, bọn họ về hết rồi.”
Nguyên lão Vương gia phục hồi tinh thần, thở dài một hơi.
Phủ Nguyên Vương là nhà của Tu Nhi nhưng y lại đạm mạc thờ ơ, còn đảo Vô Danh thì quan tâm lo lắng, thái độ của y với người trên đảo nhìn tuy lạnh nhạt nhưng ông vẫn nhận ra tôn nhi của mình có cảm tình với họ, e là còn sâu đậm với phủ Nguyên Vương nữa.
Lúc mới lên đảo, không phải ông không bất bình. Nhưng bây giờ nghe xong đoạn đối thoại của họ, trong lòng chỉ còn nỗi buồn và thất vọng.
Phủ Nguyên Vương chỉ biết gây trở ngại và tổn thương Tu Nhi, dù là ông đi nữa, tuy cũng yêu thương Tu Nhi nhưng vẫn muốn y coi trọng danh nghĩa ngoài mặt, còn tìm Trần tiểu thư, ý đồ phá hoại tình cảm giữa y và Phượng Chiếu Ngọc. Nào có so được với những người này, họ toàn tâm toàn ý tin tưởng y.
“Đi thôi.” Nguyên lão Vương gia cúi tấm lưng còng, chậm rãi bước dọc hành lang.
Ba ngày sau, toàn tiểu thành sôi sục.
Ven đường bày tiệc tự phục vụ, pháo nổ cả ngày, dân chúng trên đảo ai cũng biết chủ nhân của họ cưới một nam tử làm vợ mà vẫn nhất mực ngưỡng mộ.
Quảng An đường mới khai trương lần thứ hai, Phùng đại phu và phụ tử Tần gia cùng làm trợ lý ngồi quầy, Bách Linh thăng cấp thành tổng quản nội vụ. Quảng An đường nhân cơ hội này dán tờ thông báo tuyển học trò, nói y quán này là do công tử mở ra, mới ngày đầu tiên đã có hơn mười người đến báo danh.
Hôm đó, Tạ Cảnh Tu được đám người Đại thống lĩnh tôn làm vương thượng, Triệu chủ sự quản lý Lễ bộ, đã sớm chuẩn bị nghi thức xong xuôi, nhân dịp này bố cáo toàn dân, nhất thời, toàn đảo càng thêm mừng rỡ. Không biết là ai mào đầu, mọi người đồng loạt quỳ xuống, tiếng tung hô vạn tuế vang đến tận bên kia đại dương.
Có mấy bóng người núp trong rừng rậm nghe tiếng hô vang dội, hoang mang nhìn về phương xa.
“Đại nhân dự liệu quả không sai, Tạ Cảnh Tu đã sớm có ý định xưng đế!” Có người nghiến răng nghiến lợi nói.
“Lũ loạn thần tặc tử!”
Ngoài hang núi có vài người ngã nhào, toàn thân đầy máu không gượng dậy nổi.
“Đại… đại nhân! Chạy mau! Chúng ta bị phát hiện rồi!”
“Cái gì!” Tên cầm đầu đứng bật dậy.
Bọn họ dùng hết biện pháp mới lén lút từ Lịch Phong cảng theo đến đảo Vô Danh, mấy ngày nay ẩn núp trong rừng núi, còn chưa tìm được cơ hội ra tay mà, gần như không làm gì hết, sao lại bị người ta phát hiện chứ!
Không chờ người trong hang bỏ trốn, ngoài cửa hang đã xuất hiện một bóng người dũng mãnh, một thân áo gấm tím sẫm, mái tóc đen nhánh dùng ngọc quan buộc lên cao, vóc dáng cao lớn, mặt mày phong lưu.
Người kia cầm kiếm chỉ vào người trong hang, cười to nói, “Dám tính kế công tử chúng ta, coi như các ngươi có khí phách. Đã có gan lên đảo mà giờ tính chạy sao Muộn rồi!”
Người trong thành đương nhiên không biết trận ác chiến ở rừng núi sâu thẳm, vẫn vô tư chơi đùa, không khí toàn thành hừng hực niềm vui.
Tiêu Ngự vốn có chút lo lắng bây giờ hoàn toàn thả lỏng. Hắn sợ chuyện Tạ Cảnh Tu thành thân với nam nhân sẽ khiến thuộc hạ bất mãn, thậm chí còn gây khó dễ ngay yến tiệc, không ngờ lại biến thành cảnh tượng này.
Lòng tín ngưỡng của người dân trên đảo đối với Tạ Cảnh Tu gần như bằng với thần linh, căn bản không có ai nảy sinh nghi ngờ hay bất mãn với y.
Tạ Cảnh Tu không có hứng thú xưng vương xưng đế, y đã có chiến lực hùng hậu và quân đội, có vũ khí tinh luyện chiếm ưu thế tuyệt đối, có nguồn tiền tài không bao giờ cạn, có xưng vương hay không cũng chẳng khác biệt là bao. Người trên đảo luôn gọi y là “công tử” hoặc “chủ nhân”, dù là xưng hô nào cũng mang lòng kính trọng và phục tùng tuyệt đối.
Hôm nay Triệu chủ sự thừa cơ nhắc đến chuyện xưng vương, quả nhiên Tạ Cảnh Tu không từ chối.
Các Chủ sự biết rằng, chỉ khi công tử xưng vương thì thiếu niên kia mới có địa vị danh chính ngôn thuận. Chỉ cần một lý do này thôi là công tử sẽ không phản đối.
Từ nay về sau, Vương gia và Vương phi là sự tồn tại tối cao vô thượng trên đảo.
Tay còn chưa khỏi giờ lại mọc răng khôn, cứ tưởng qua tuổi là nó không mọc nữa chứ, giờ có bị thêm cái gì nữa tôi cũng chả ngạc nhiên.