Editor: Vện
Tạ Cảnh Tu mang hai huynh đệ Tiêu Ngự, Phượng Chiếu Kỳ ra cảng, ở đó đã có ba con tàu lớn đang neo.
Người ngoài cảng qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt, nhưng có một người dù đứng ở bất cứ đâu cũng sáng chói như hạc giữa bầy gà.
Phương tam lão gia mặc trường bào màu ánh trăng, bóng lưng thẳng tắp quay về phía họ, đang nói gì đó với binh sĩ canh cảng, bên cạnh là một nam nhân cao to trầm mặc.
Tạ Cảnh Tu đỡ Tiêu Ngự xuống xe, bước nhanh đến chỗ Phương tam lão gia.
“Tam lão gia, đã lâu không gặp.” Tạ Cảnh Tu chắp tay chào.
Phương tam lão gia xoay lại, thấy đôi huynh đệ song sinh sau lưng Tạ Cảnh Tu, khẽ nhướn mày.
Tiêu Ngự thầm cảm thán, một năm không gặp, Tam cữu của hắn càng ngày càng đẹp.
“Thế tử khỏe chứ… giờ nên gọi là Vương gia nhỉ Ta đang tìm người gọi mấy chiếc xe ngựa.” Phương tam lão gia mỉm cười nói.
Tạ Cảnh Tu, “Xe ngựa bên ngoài xập xệ, đâu có xứng để Phương tam lão gia hạ mình ngồi vào. Mau mời lên xe.”
Phương tam lão gia nhìn chiếc xe ngựa xa hoa cách đó không xa, gật đầu cười, “Cũng được.”
Tiêu Ngự nhìn bộ dạng xum xoe lấy lòng mỹ nhân của y, tức đến mức ngắt nhéo Tạ Cảnh Tu liên tục, nhéo cho Tạ Cảnh Tu đau đến nhíu mày, quay đầu nhỏ giọng hỏi, “Sao vậy”
Tiêu Ngự lại không biết nói gì.
Thật ra, trong mắt Phượng Chiếu Kỳ, hai người này chỉ đơn giản là khách sáo hàn huyên, đây là chuyện làm ăn, tỷ phu cậu có cao lãnh đến mấy cũng đâu thể đẩy cây tiền ra xa.
Nhưng ca ca lại không nghĩ vậy, ắt hẳn hắn đã xem Tam cữu bọn họ là hồ ly tinh.
Phương tam lão gia chỉ phía sau tàu lớn, “Vương gia chậm đã, ta có dẫn theo vài vị khách nữa.”
Hắn vừa dứt lời, một bóng dáng nhỏ xíu mặc áo ngắn đỏ thẫm từ trên tàu nhảy xuống, lớn tiếng kêu, “A Thương mau mau xuống đây, ngươi xem này, trên biển thật sự có người kìa!”
“A Thương” Tiêu Ngự nghe cái tên này hơi quen tai, dáng dấp thằng bé kia cũng rất quen.
Một thiếu niên từ trên boong tàu phóng xuống, vừa đuổi theo thằng bé vừa hô, “Tiểu thiếu gia chạy chậm thôi, đừng đi lung tung cẩn thận ngã.”
Thấy diện mạo thiếu niên kia, Tiêu Ngự đột nhiên nhớ ra.
“Ca ca của Bách Linh!”
Phượng Chiếu Kỳ chỉ người trên boong, “Đại lão thái gia cũng đến kìa!” Nói xong vội vàng chạy đến đón.
Phượng đại lão thái gia mặt tái mét được người hầu dìu xuống, đầu váng mắt hoa chầm chậm bước xuống mặt đất.
Lão nhân gia đã lớn tuổi, đầu tiên là ngồi xe ngựa chạy từ Hoài Thiên trốn đến kinh thành, còn chưa kịp dàn xếp đã bị người Phương gia tìm tới cửa. Vốn tưởng Phương gia muốn đòi lại công bằng cho Phương thị, không ngờ quản gia của Phương gia báo cho ông một tin động trời.
Trưởng tử của chi thứ ba Phượng gia bị nuôi lớn như nữ tử, còn gả làm vợ Nguyên Vương thế tử, điều này chưa tính, Nguyên Vương thế tử vì hắn mà tiến đánh hoàng cung, phạm đại tội phản nghịch.
Phượng đại lão thái gia suýt chết ngất. Nếu đúng như vậy, ông mang cả gia tộc chạy lên kinh thành không chỉ không tránh được họa mà còn đưa toàn Phượng gia đến dưới lưỡi đao thiên tử!
Phương gia mà ông chưa từng xem như thông gia lúc này lại đưa tay cứu viện bộ tộc Phượng thị, dắt bọn họ chạy thâu đêm thoát khỏi kinh thành, lại rong ruổi thêm một ngày một đêm đến thành Hải Kính.
Điều này cũng chưa tính, Phương tam lão gia lại dẫn mọi người bỏ xe lên tàu, tiến sâu vào đại dương bao la.
Nếu không nhờ Phượng đại lão thái gia lấy uy danh tộc trưởng áp chế dị nghị, lại cầu xin Phương tam lão gia phái người cưỡng chế tộc nhân Phượng thị lên tàu thì e rằng người Phượng gia đã sớm bỏ chạy tứ tán.
Khoan nói triều đình đã cấm biển, chỉ đơn thuần nhìn vùng biển mênh mông không có ranh giới như con quái vật im lặng muốn nuốt chửng người ta, ai cũng muốn tránh thật xa, làm gì dám đi vào sâu bên trong
Mặc dù ba chiếc tàu nhìn cực kỳ to lớn, nhưng so với biển cả vô biên vô hạn thì chỉ như con thuyền giấy nhỏ bé, yếu ớt chịu không nổi một con sóng.
Phượng đại lão thái gia nhìn thiếu niên trước mặt, híp mắt run giọng hỏi, “Ngọc ca nhi!”
“Con là Chiếu Kỳ, Đại lão thái gia.” Phượng Chiếu Kỳ tiến đến ôm cánh tay Đại lão thái gia.
Đại lão thái gia lão lệ tung hoành, bao nhiêu thấp thỏm bất an dọc đường lập tức tan biến, liên tục vỗ cánh tay Phượng Chiếu Kỳ, “Giỏi, giỏi. Đứa trẻ ngoan, đứa trẻ ngoan của gia gia.”
Quyết định cuối cùng của ông đã không sai lầm. Đến kinh thành là sai, lên tàu rời bến mới là lựa chọn đúng đắn nhất. Nơi này quả là thế ngoại đào nguyên, tộc nhân Phượng thị không phải tiếp tục lo sợ chiến loạn, rày đây mai đó, không nhà để về.
Tiêu Ngự cũng đến đón, “Đại lão thái gia.”
Phượng đại lão thái gia nhìn thiếu niên tuấn tú kiên cường trước mắt, tâm tư cực kỳ phức tạp.
“Ngọc ca nhi, Phượng gia có lỗi với con.” Cuối cùng ông chỉ có thể kéo tay Tiêu Ngự, nặng nề thở dài.
Tiêu Ngự và Phượng Chiếu Kỳ cùng đỡ ông lão rời bến, Tạ Cảnh Tu đã cho thuộc hạ sắp xếp xe ngựa an bài cho người mới đến.
Phượng đại lão thái gia và Phương tam lão gia cùng lên xe của Tạ Cảnh Tu, Tiêu Ngự và Phượng Chiếu Kỳ ngồi hai bên Tạ Cảnh Tu nhìn hai vị trưởng bối đối diện.
Động thái của bộ tộc Phượng thị lớn như vậy, bên ngoài chắc chắn đã xảy ra vài chuyện mà bọn họ không biết.
Màn xe buông xuống, xe ngựa chậm rãi rời cảng. Phương tam lão gia lên tiếng, “Vương gia, tình hình bên ngoài bây giờ càng lúc càng loạn, việc buôn bán của chúng ta tạm thời không mấy ổn định. Chạy xong đơn hàng lần này, ta chỉ sợ không thể giúp Vương gia làm giao thương đường biển nữa. Nhưng Vương gia yên tâm, chuyện mà Vương gia đã giao phó, tại hạ sẽ tiếp tục chấp hành cẩn thận, quan hệ hợp tác giữa chúng ta vẫn không thay đổi.”
Sản vật từ biển toàn là đồ chơi mới lạ, chỉ trong thời bình thì dân chúng mới lưu ý đến. Còn tơ lụa, lá trà, gốm sứ mua từ các nơi phải vận chuyển bằng xe, vì đường quá loạn nên gần như bị cướp hết phân nửa, rất nhiều nhà nông trồng trà buộc phải dời nhà hoặc lang thang phiêu bạt. Nguồn hàng bị cắt đứt, làm sao mà buôn bán.
Tạ Cảnh Tu nói, “Tam gia đừng lo, giao thương đường biển đúng là nên tạm dừng.”
Mấy năm nay buôn bán trên biển kiếm lời không ít, bạc trắng tích góp ở đảo Vô Danh đủ để chất đầy mấy hang núi, Tạ Cảnh Tu không lo lắng vấn đề tiền bạc.
“Tình hình bên ngoài thế nào Tuy ta có mật thám dò la nhưng không hiểu rõ được như Tam gia.” Tạ Cảnh Tu nói.
Phương tam lão gia lắc đầu, trầm giọng nói, “Không mấy lạc quan. Sau khi các ngươi rời kinh, ta cứ tưởng hoàng thượng sẽ rất tức giận, những người có liên can đến ngươi và Ngọc Nhi sợ là sẽ bị triều đình thanh trừng. Nhưng chuyện này không đáng ngại, nhờ có mấy vạn hộ vệ tinh nhuệ ngươi để lại cho ta nên âm thầm bảo vệ họ cũng không khó. Chỉ là, ta không ngờ Hoàng đế chẳng những không truy cứu tội danh của ngươi, ngược lại còn sinh lòng cảnh giác với bộ tộc Lý thị.”
“Hôn quân kia sống trong cơn mê nhiều năm như vậy mà vẫn tỉnh lại được à” Tiêu Ngự ngạc nhiên.
Người khác không biết nhưng hắn biết rất rõ, Hoàng đế hút thuốc phiện đã lâu, xét về lý thuyết thì hệ thống thần kinh ắt hẳn đã bị phá hủy, chỉ dựa vào ý chí thôi thì cực kỳ khó chịu đựng nổi dằn vặt của cơn thèm thuốc. Một khi đã dính vào thứ đó thì chẳng mấy người có thể trở lại bình thường.
Cho nên, Hoàng đế làm thế nào mà tỉnh táo lại Tiêu Ngự vô cùng tò mò.
Phương tam lão gia, “Hoàng hậu được chôn cất sau khi các ngươi rời kinh không lâu. Có lẽ Hoàng hậu đã khiến ngài thức tỉnh, Hoàng đế không còn sủng ái Lý quý phi như trước nữa, cũng không dung túng cho Lý gia. Trong lẫn ngoài triều đình hỗn loạn, ai cũng hoang mang sợ hãi.”
“Hoàng đế bắt đầu chăm lo việc nước, đây là chuyện tốt mà.” Phượng Chiếu Kỳ nói, “Tại sao lại hỗn loạn”
Phương tam lão gia cười nói, “Đại Lương đã sớm bị sự ngu ngốc của ngài gieo họa, giờ ngài muốn bình loạn nào có dễ dàng như vậy. Thế lực Lý gia vững mạnh, thậm chí có thể chống lại hoàng thất, sao có thể an phận ngồi chờ Hoàng đế tước binh quyền Mấy năm trước, Lý thị dựa vào sủng ái của Hoàng đế mà tàn sát vô số quan viên chống đối Lý gia, lại phái con cháu của Lý gia đến các châu phủ làm trưởng quan, chẳng phải trưởng quan thành Hoài Thiên cũng là người của Lý gia đó sao”
Phượng đại lão thái gia thở dài, “Những kẻ đó căn bản không đặt cuộc sống của bách tính vào mắt, thu sưu cao thuế nặng, bóc lột mồ hôi nước mắt của dân, không từ thủ đoạn. Dân chúng không chịu nổi áp bức, ngay cả mảnh đất kiếm ăn cũng đánh mất, chỉ có thể biến thành lưu dân. Dù là thế, lũ tham quan đáng hận vẫn không coi là to tát, đến mức lưu dân ngày càng nhiều, cuối cùng tạo thành bạo loạn. Thành Hoài Thiên đã bị loạn dân vây đánh rất nhiều lần, phàm là người có chút của cải đều dời toàn tộc tìm đường bỏ chạy khỏi thành Hoài Thiên.”
Buồng xe nhất thời chìm vào im lặng. Thành Hoài Thiên cũng xem như khu vực đông dân giàu có mà đã loạn, gần như sụp đổ, vậy thì những nơi khác đã trở thành cái gì rồi
Tiêu Ngự ngập ngừng nói, “Sao ta cảm thấy… Lý gia cố tình muốn làm loạn Lương Quốc vậy”
Người của Lý gia nhìn không giống kẻ không có bản lĩnh, coi như có làm gian thần cũng đâu đến mức phải làm đến thế này, trên thực tế, trong lịch sử có rất nhiều đại tham quan làm được chuyện có ích.
Làm loạn Lương Quốc có gì tốt cho bọn họ
Phương tam lão gia nói, “Tóm lại, khắp chốn Lương Quốc đã lâm vào loạn lạc, chỉ có thành Hải Kính nhờ dựa vào Lịch Phong cảng mà dân chúng mới tạm thời được yên bình.”
Tạ Cảnh Tu trầm ngâm không nói, không biết đang nghĩ gì.
Phương tam lão gia tiếp tục, “Còn một chuyện khá thú vị. Hoàng đế muốn xoay chuyển càn khôn, trong triều thì có Lý gia cản trở, khắp nơi thì lan truyền lời đồn, chỉ trong một đêm đã vang khắp Đại Giang Nam Bắc. Theo ta thấy, Vĩnh Vinh đế không thể đấu lại gian thần một tay ngài nâng đỡ. Không biết Đại Lương sau này sẽ ngả về hướng nào.”
“Lời đồn gì” Tạ Cảnh Tu rốt cuộc cũng nổi lên hứng thú.
“Đại khái là nói đương kim Hoàng đế bất tài vô đức, bạo ngược thành thói, sủng ái gian phi, hãm hại trung thần, vơ vét của cải bất chính khiến muôn dân lầm than, không xứng làm đế vương. Trời cao báo hiệu cần phải tiêu diệt giả long, tìm cho ra chân long thiên tử cai quản thiên hạ, đó mới là chính đạo.” Phương tam lão gia nói, “Bây giờ không biết là ai thêm dầu vào lửa mà lời đồn mắng luôn cả hoàng thất và Lý gia. Đám tiểu nhân gian nịnh Lý thị bị bách tính thóa mạ, Hoàng đế cũng đã mất lòng dân. Vương gia, nếu ngươi muốn khởi binh thì đây là cơ hội cực kỳ tốt.”
Phương tam lão gia cười như không cười nhìn Tạ Cảnh Tu, đôi mắt phượng xinh đẹp quan sát y không chút che giấu.
Tiêu Ngự nhướn một bên chân mày, “Không lẽ Tam cữu cho rằng đó là tác phẩm của Cảnh Tu! Vậy là ngươi sai bét rồi. Nếu Vương gia thật sự muốn khởi binh thì tuyệt đối không dùng thủ đoạn mờ ám này. Biến người dân cùng khổ thành lợi thế, dù có ngồi lên vị trí kia cũng chỉ là một hôn quân không để dân vào mắt mà thôi.”
Phương tam lão gia chuyển đôi mắt kiêu kỳ sang Tiêu Ngự, cười nói.
“Người ta nói nữ tử hướng ngoại, không ngờ cháu ngoại ta gả ra ngoài xong cũng hướng về nam nhân của mình. Tức là hướng ngoại hay không hướng ngoại đâu chỉ gói gọn ở nữ tử, nữ tử khi không lại gánh tội oan.”
Tiêu Ngự quẫn bách, cứ cho Tạ Cảnh Tu đúng là “nam nhân của hắn” đi nữa thì cái từ này xuất phát từ miệng trưởng bối cũng quá khiến người ta bối rối.
Tạ Cảnh Tu gật đầu, “Tam gia chớ nghi ngờ bổn vương, việc này quả thật không liên quan đến bổn vương.”
Mọi người nói xong, xe ngựa cũng từ từ dừng lại.