Ngự Tứ Lương Y

Chương 189

Editor: Vện

“Tam lão phu nhân Phượng gia, là tằng tổ mẫu của công tử đó.” Bách Linh nhắc nhở.

Giờ Tiêu Ngự mới nhớ ra, đứng dậy nói, “Họ đang ở đâu Không phải đã cho người sắp xếp chỗ ở rồi sao Tìm ta làm gì.”

Hắn không có ấn tượng với hậu viện Phượng gia. Đại lão thái gia cũng xem là người công bằng, thân là tộc trưởng phải giảo hoạt khéo đưa đẩy mà vẫn không đánh mất lương tâm, là một ông lão đáng để người ta kính nể. Hậu viện thì thua kém quá nhiều, dàn xếp cho họ cũng vì họ là người cùng gia tộc, sợ họ ở lại kinh thành sẽ bị Hoàng đế giận cá chém thớt thôi, dù sao thì đó đúng là lỗi của hắn và Tạ Cảnh Tu.

Tuy có vài người Phượng gia có mưu đồ bất chính nhưng phần lớn vẫn muốn sống an phận, sao có thể nhẫn tâm nhìn họ chịu vạ lây.

“Dẫn người đến tiền sảnh, ta ra gặp xem thế nào.” Tiêu Ngự ra ngoài.

Bách Linh vội đuổi theo, “Có cần gọi Vương gia đến không.”

Vương gia các ngươi đang trò chuyện vui vẻ với Tam cữu mà, tìm người ta làm gì, mắc công lại chọc người ta sinh oán.

Tiêu Ngự bĩu môi, “Không cần, ngươi cho rằng ta vẫn là Phượng đại tiểu thư ngày xưa à.”

“Phải ha.” Bách Linh tự vỗ đầu cười ha ha.

Phượng đại tiểu thư bị vô số thứ trói buộc, không thể bùng phát, bây giờ công tử nhà nàng mang thân phận Vương phi, coi như không cần dựa vào Vương gia, chỉ cái danh đích trưởng tôn Phượng gia thôi cũng đủ giúp hắn không phải ngại thủ đoạn của bà lão kia.

Tiêu Ngự đến tiền sảnh, liền thấy một phòng chật ních người, hắn vừa xuất hiện, mười mấy con mắt lập tức bắn vào hắn, có tò mò, có đố kỵ, có oán hận và nhiều ánh mắt mang hàm ý khác.

Tiêu Ngự làm như không thấy, bước vào cười nói, “Các vị đại thúc đại thẩm vẫn khỏe chứ. Mau ngồi đi, không cần đón tiếp long trọng như vầy đâu.”

Tam lão phu nhân hừ một tiếng, cực kỳ bất mãn với thái độ của Tiêu Ngự.

Ai đón tiếp hắn Rõ ràng là người hầu Vương phủ chiêu đãi không chu toàn, bọn họ đến đông như vậy mà trong sảnh chỉ đặt có hai cái ghế, đến trà nước cũng chẳng thèm mời.

Phượng Chiếu Tình đứng sau lưng Tam lão phu nhân, kinh ngạc nhìn thiếu niên tuấn tú đứng đằng kia, cảm xúc lẫn lộn.

Năm đó các nàng xem hắn như nữ tử mà chà đạp tùy thích, nàng và muội muội đều biết vị “Đại tỷ” này chỉ là công cụ để mẫu thân vơ vét của cải, không ai để “Đại tỷ” vào mắt. Ai mà ngờ đâu, “Đại tỷ” bỗng chốc biến thành Đại ca, hắn còn có phong thái đích trưởng tôn hơn cả Phượng Chiếu Kỳ mà lúc trước các nàng dùng đủ cách để mượn sức, đứng trước mặt hắn, Phượng Chiếu Kỳ chỉ là một đứa trẻ không hơn không kém.

Bây giờ nghĩ lại, những gì các nàng đã làm chỉ là một trò hề. Không chừng vị đường huynh này đang thầm chế nhạo các nàng phí công vô ích.

“Ngọc ca nhi, chúng ta biết bây giờ ngươi là ái nhân của Vương gia, đâu có đặt thân thích chúng ta vào mắt nữa. Nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng là nhà mẹ của Vương phi, nếu chúng ta bị đám nô tài khinh thường bắt ở chung với tiện dân, chẳng phải Vương phi cũng bị mất mặt sao” Tam lão phu nhân mở miệng đánh phủ đầu.

Tiêu Ngự cũng không giận, chỉ thấy buồn cười, không biết thân biết phận đến mức này cũng là một loại tài năng.

“Tam lão phu nhân, ta là đích trưởng tôn của Phượng gia, tại sao lại dùng từ nhà mẹ” Tiêu Ngự nhíu mày, “Còn chỗ ở là Vương gia đã dặn thuộc hạ sắp đặt như vậy, nếu Tam lão phu nhân có gì bất mãn, ta sẽ gọi Vương gia đến nghe Tam lão phu nhân giáo huấn, được chứ”

Nói xong liền bảo Bách Linh đi gọi người.

Bách Linh bị chủ nhân biến đổi khôn lường làm cho cạn lời.

Mới nãy còn nói không cần tìm Vương gia, giờ thì sao Người ta nói lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy bể, nàng là nữ nhân mà còn không đoán được tâm tư công tử nhà mình.

Tam lão phu nhân quen thói bắt nạt kẻ yếu, nào dám đối chất với Duệ Vương, lập tức sai người cản Bách Linh.

Bách Linh chạy rất nhanh, đã sớm biến mất dạng.

Tiêu Ngự nâng tách trà nhâm nhi, làm như không thấy Tam lão phu nhân tức đến khó thở.

Để hắn một mình đối phó với thân thích cực phẩm, trong khi y thì hớn hở nói chuyện với mỹ nhân Còn lâu nhé!

Tạ Cảnh Tu nhanh chóng xuất hiện, theo sau còn có Phương tam lão gia và Phượng đại lão thái gia đang được Bách Linh dìu đến.

Tạ Cảnh Tu bước vào sảnh, không nhìn những người khác, chỉ mỉm cười nhìn Tiêu Ngự.

Không biết tại sao, Tiêu Ngự cảm thấy nụ cười của Tạ Cảnh Tu mang vẻ biết rõ, hơi chột dạ.

Hắn có gì phải chột dạ nhỉ Tiêu Ngự vội cầm tách trà uống đầy một họng, hắn chỉ không có kiên nhẫn ứng phó với mấy trò vặt vãnh này thôi mà.

Tuy việc mời Duệ Vương điện hạ đến “bàn chính sự” với người Phượng gia vì ba cái chuyện lông gà vỏ tỏi quả thật không phải tác phong làm việc của hắn.

Được rồi, là hắn không muốn để Tạ Cảnh Tu ở riêng với Tam cữu đó! Không được sao! Tiêu Ngự trừng mắt với Tạ Cảnh Tu, lại đổi về một nụ cười cưng chiều, đúng là chả hiểu ra sao.

Không chờ Tam lão phu nhân biện hộ, Đại lão thái gia đã cuống cuồng bước vào, run rẩy chỉ tay vào Tam lão phu nhân, tức giận nói, “Ngươi không đi sắp xếp phòng ở cho tộc nhân, đến Vương phủ làm gì! Lão Tam đâu!”

Tam lão phu nhân ấp úng không thốt thành lời. Tam lão thái gia đã chuồn đi lâu rồi, bà mang người của chi thứ ba đến gây sự với Phượng Chiếu Ngọc, nào biết tôn tử Vương phi chẳng thèm để ý tiếng xấu bất hiếu, dám tìm Vương gia đến xử lý chuyện vặt này.

Bà vốn dựa vào chút máu liều mà vác cái mặt già đến tranh thủ địa vị cho chi thứ ba, đỡ cho sau này muốn làm gì cũng phải nhìn sắc mặt nô tài.

Không ngờ đứa chắt trai này còn lưu manh hơn bà nghĩ, căn bản là không màng thể diện.

Vương gia cũng thật bao đồng. Đây đâu phải chuyện một Vương gia nên để tâm, ngay cả nam tử bình thường cũng sẽ không quản chuyện của thân thích nhà vợ.

“Ta… lão gia bận chuyện khác…” Tam lão phu nhân lúng búng.

Tạ Cảnh Tu đến bên cạnh Tiêu Ngự, Phương tam lão gia tính cáo từ, lại được Tạ Cảnh Tu uyển chuyển mời ở lại. Tiêu Ngự hung hăng trừng Tạ Cảnh Tu, Tạ Cảnh Tu vờ như không thấy.

Phượng Chiếu Tình lia mắt qua Tạ Cảnh Tu một cái, ánh mắt sáng lên.

Chuyện của Tạ Cảnh Tu ở kinh thành không phải bí mật, Phượng Chiếu Tình đương nhiên cũng có nghe qua. Trước kia Tạ Cảnh Tu che giấu thực lực, giờ thì không cần nể nang ai, ai cũng biết Nguyên Vương thế tử nay đã xưng vương xưng bá ở tiên đảo giữa biển, bên cạnh chỉ có một Thế tử phi là nam nhân.

Trịnh thị đưa hai nàng lên đảo là vì muốn thực hiện một ý đồ.

Phượng Chiếu Ngọc là nam tử, không thể nối dõi tông đường cho Duệ Vương điện hạ.

Các nàng là tỷ muội của Phượng Chiếu Ngọc, nếu sau này Duệ Vương cần nữ nhân sinh con nối dõi thì nữ tử Phượng gia là lựa chọn thích hợp nhất, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà.

Cho nên tỷ muội các nàng khích Tam lão phu nhân đến quậy, không chỉ vì lợi ích nơi ở mà còn tăng thêm cơ hội được gặp Duệ Vương điện hạ.

Trước kia, các nàng tuyệt đối không dám tơ tưởng đến công tử thế gia như Nguyên Vương thế tử, nhưng bây giờ có một tầng quan hệ với Phượng Chiếu Ngọc, ngược lại còn tạo cơ hội quá tốt cho các nàng hành động…

Tiêu Ngự cảm nhận được hai tầm mắt đang đánh giá nam nhân nhà mình. Hắn nhìn lại chủ nhân hai ánh mắt kia, thấy toàn là mỉa mai và tình thế bắt buộc.

Vậy là tình thế bắt buộc dành cho Duệ Vương điện hạ, còn mỉa mai là nhằm vào hắn phải không Nhưng hắn có làm gì đâu, mắc gì các nàng lại đi mỉa mai Đúng là nữ nhân khó hiểu.

Tiêu Ngự đương nhiên đâu biết người ta mỉa mai hắn là gà trống không biết đẻ trứng, giành ơn mưa móc của Duệ Vương điện hạ. Hắn thật sự không nhớ được hai gương mặt kia, dù sao hắn cũng là một linh hồn người trưởng thành, hai thiếu nữ kia chỉ tầm tuổi nữ sinh trung học, đâu thể để lại ấn tượng sâu sắc với hắn. Đại lão thái gia liếc thấy tỷ muội Phượng Chiếu Tình và Phượng Chiếu Điềm đứng sau lưng Tam lão phu nhân, nhất thời giận run người, chỉ các nàng quát lớn, “Hai đứa chuyên gây chuyện các ngươi đã khích Tam lão phu nhân ngày càng không biết trời cao đất dày!”

Phượng Chiếu Tình không ngờ bị Đại lão thái gia chỉ thẳng vào mặt quở trách, vừa giận vừa xấu hổ đỏ mặt, bối rối nhìn Tạ Cảnh Tu một cái, lắc đầu nhỏ giọng nói, “Đại lão thái gia hiểu lầm rồi, Tình Nhi không có…”

Phượng đại lão thái gia vung tay, không nghe nàng bao biện.

“Lập tức cút ra khỏi Vương phủ cho ta! Ta nói cho các ngươi biết, hoặc là thành thành thật thật nhận sắp xếp trên đảo, hoặc ta sẽ liều cái mạng già này cầu xin Phương tam lão gia đưa các ngươi rời đảo ngay! Phượng gia chúng ta không có thứ vô ơn không biết thân biết phận như các ngươi!”

Tam lão phu nhân im thin thít, hèn mọn dẫn tộc nhân lui ra ngoài.

Phượng Chiếu Điềm vẫn giương cặp mắt u oán nhìn Tạ Cảnh Tu. Vì bị Trịnh thị gieo vào đầu nên nàng đã sớm xem Duệ Vương điện hạ tuấn mỹ bất phàm là của bản thân mình.

Phượng Chiếu Tình thấy bộ dáng muội muội, hận nàng làm hỏng chuyện, thái độ rõ ràng như vậy, bộ không sợ Vương phi ca ca nhìn ra ý đồ của các nàng sao Công sức các nàng xúi giục Tam lão phu nhân sẽ biến thành cái gì! Thật muốn bắt muội muội thành sự không đủ bại sự có thừa đi cho khuất mắt.

Lần này xem như mất cơ hội được gả vào Vương phủ, nhưng dù phải ở khu nhà bình dân thì vẫn còn gặp được Vương gia mà, trở về lập kế hoạch khác là được.

Nàng đã tính toán kỹ càng hết rồi, lại bị Đại lão thái gia vô tình phá vỡ giấc mộng.

Đại lão thái gia cau mày nhìn Phượng Chiếu Tình và Phượng Chiếu Điềm, đột ngột nói với Phương tam lão gia, “Lão phu có một yêu cầu quá đáng, mong Tam lão gia giúp cho. Khi nào Tam lão gia về kinh thành, có thể mang hai chắt nữ của lão phu về theo được không! Chỉ cần giao các nàng cho phụ mẫu ở Phượng phủ kinh thành là được.”

Ông biết Phương tam lão gia nhận ủy thác từ Duệ Vương, nhờ chăm sóc cho thân nhân bằng hữu ở kinh thành nên mới ra tay cứu giúp Phượng gia.

“Không dám làm phiền Tam lão gia và Vương gia phái người bảo vệ các nàng, có Phượng phủ, muốn trông coi hai tiểu cô nương chẳng phải việc gì khó.”

Ông đã sớm biết các tiểu bối hậu viện chi thứ ba có tâm tư bất chính, đáng lẽ ngay từ đầu không nên mềm lòng đồng ý cho các nàng lên tàu.

Trịnh thị lòng dạ ác độc đã bị ông đuổi về Phượng phủ, ai ngờ hai tiểu cô nương này cũng có thể gây sóng gió như vậy Tam lão phu nhân chẳng khác Tam lão thái gia là bao, là người tai mềm, dễ bị mua chuộc nhưng bản tính không xấu, cũng không có can đảm. Hai chắt nữ này dọc đường chăm sóc Tam lão phu nhân, hóa ra vì muốn Tam lão phu nhân thay các nàng đưa ra chủ ý.

Phượng gia đang chuẩn bị cắm rễ ở đảo Vô Danh, nếu đắc tội Vương gia và Vương phi thì sau này biết sống thế nào!

Phượng Chiếu Tình nghe vậy liền tái mặt, Phượng Chiếu Điềm không cam lòng gào lên.

“Dựa vào cái gì mà đuổi chúng ta về! Ta và tỷ tỷ đã làm gì sai! Các người không có tư cách đuổi chúng ta!” Giấc mộng Vương phi của nàng còn chưa bắt đầu mà, sau này còn rất nhiều mưu đồ phải thực hiện nữa, sao nàng có thể bị đuổi đi như vậy!

Đại lão thái gia giận đỏ mặt, liên tục nện gậy.

“Dựa vào cái gì à! Dựa vào ta là trưởng bối của các ngươi, chỉ bằng tội dám lợi dụng Tam lão phu nhân lót đường cho dã tâm của các ngươi, hai ngươi phải cút đi, cút cho thật xa! Đừng ở đây mà liên lụy tộc nhân Phượng gia!”

Phượng Chiếu Điềm còn muốn nói gì, lại bị Phượng Chiếu Tình sắc mặt trắng bệch giữ lại, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện nhịn xuống.

Thời gian sau này còn dài, các nàng vẫn có thể đứng lên.

Ai ngờ các nàng căn bản chẳng còn thời gian lập mưu.

Hôm sau, hai nàng bị mấy tỳ nữ thô kệch kéo xuống giường, ép rửa mặt chải đầu rồi áp giải đến bến cảng, nhét vào một chiếc tàu sắp sửa khởi hành.

Phượng Chiếu Điềm dựa vào đuôi tàu nhìn tiểu đảo thế ngoại đào nguyên đang xa dần, khóc đến đứt gan đứt ruột.

Phượng Chiếu Tình oán hận muội muội vô tích sự, cũng lười khuyên nàng, chỉ lạnh lùng nhìn hải đảo trù phú ngày càng xa, trong đầu nghĩ cách quay lại.

Nàng không cam lòng, Phượng Chiếu Ngọc ngày xưa bị mẹ con các nàng nắm chặt trong lòng bàn tay, dựa vào cái gì mà hắn có thể được hưởng giàu sang phú quý, thân là nam tử mà dám độc chiếm Duệ Vương điện hạ như thần tiên.

Các nàng vốn nên đứng trên đầu hắn, hắn chỉ xứng làm cái thang trên con đường đến danh vọng của mẹ con các nàng! Hắn đứng bên cạnh Duệ Vương điện hạ, trong mắt nàng chỉ thấy Duệ Vương điện hạ cũng vì tình thế bắt buộc thôi!

Phượng Chiếu Tình sinh lòng oán độc, mưu tính làm thế nào để quay trở lại thế ngoại đào nguyên.

Thế nhưng tất cả chỉ còn là mộng tưởng xa vời.

Sau khi tàu cập bến, thủy thủ trên tàu thả các nàng ở chỗ đậu xe rồi rời đi.

Phương tam lão gia không tự mình hộ tống các nàng, chỉ nhờ các thương nhân đưa các nàng về kinh thành, hai tỷ muội bị nhét vào xe rồi chở đi.

Không ngờ đoàn thương buôn giữa đường gặp cướp. Buồng xe trống không, chẳng có cái gì đáng tiền, bởi vậy các thương nhân cuống quýt chạy mất dạng, không thèm đánh trả, bỏ lại hai thiếu nữ trói gà không chặt là nàng và Phượng Chiếu Điềm không biết đường mà chạy.

Kết quả, hai nàng bị trùm thổ phỉ bắt về làm thiếp, nhốt cùng các tiểu thư nhà quan khác.

Các nàng bị giam trong một căn phòng tối đen như mực, mỗi ngày chỉ được ăn cơm thừa canh cặn, Phượng Chiếu Tình tự biết trốn chạy vô vọng, ngày ngày chỉ biết nhìn ánh tà dương từ cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng, cõi lòng thê lương.

Vốn muốn trèo lên danh vọng, các nàng ngàn tính vạn tính, mưu toan lòng người, tại sao cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này!

Tại sao, tại sao chứ!

—o0o—

Đảo Vô Danh, trong phủ Duệ Vương, Tiêu Ngự ngồi trên đùi Tạ Cảnh Tu, tay ngắt nhéo bản mặt đẹp trai của y, nghiến răng oán hận nói, “Suốt ngày chỉ biết trêu ghẹo nợ đào hoa cho ta lãnh! Để ta nhìn xem ngươi có cái gì mà nhiều người thích đến như vậy Ai cũng dám cả gan mơ tưởng!”
Bình Luận (0)
Comment