Editor: Vện
Nam nhân ngồi trên ngai cao ẩn mặt trong bóng tối, chỉ nghe được giọng nói lạnh lẽo âm tàn như rắn độc.
“Hứa quốc trượng! Đừng bảo bổn cung tiếp tục ẩn nhẫn nữa! Từ lúc tằng tổ phụ của bổn cung bị tổ tiên Tống Lí lợi dụng rồi hãm hại lưu đày đến đây, người đã khởi xướng kế hoạch đoạt lại ngai vàng, chúng ta nhịn nhục quá lâu! Quá lâu rồi! Bổn cung không thể chờ thêm nữa! Tống Lí đã là nỏ mạnh hết đà, chỉ một cọng rơm cũng đủ khiến hắn sụp đổ, không thể nào gượng dậy! Chút chuyện nhỏ này mà bộ tộc Lý thị cũng không làm được, còn để hắn lay lắt chút hơi tàn, đúng là một lũ rác rưởi! Hứa quốc trượng, lập tức cho người hành động, chuyện mà Lý thị không hoàn thành, bổn cung không ngại giúp chúng một tay!”
Món đồ sứ cuối cùng vỡ tan tành dưới đất, Hứa quốc trượng cúi đầu nhìn lướt qua, lại khom người, trầm giọng, “Điện hạ thứ cho thần nói thẳng, tổ tiên Lý thị là tâm phúc của tằng tổ phụ của điện hạ, cũng bị lưu đày đến đây mà vẫn nhất mực trung thành với điện hạ. Thế hệ này của Lý thị lẻn vào kinh thành để gầy dựng đại nghiệp, cực khổ mấy chục năm mới có địa vị như hôm nay. Bộ tộc Lý thị chắc chắn sẽ không gian dối, hiện tại là thời khắc quyết định, điện hạ tuyệt đối không được để bọn họ phát hiện điện hạ đã sinh lòng bất mãn với họ, nếu không, sợ là lòng người thay đổi, khó có thể khống chế. Với lại, Tống Lí kia u mê mấy chục năm, đã sớm bị muôn dân oán trách, muốn lấy lại danh dự cho hoàng thất không phải chuyện một sớm một chiều. Chỉ cần bộ tộc Lý thị thâu tóm kinh thành, chia rẽ lòng dân, lúc đó điện hạ có thể danh chính ngôn thuận khôi phục huyết mạch chính thống của Dự Vương, chiếm lại ngai vàng, thống nhất thiên hạ!”
Nhiều năm trước, Dự Vương vốn là Thái tử Lương Quốc bị huynh đệ ruột thịt hãm hại, phạm sai lầm lớn, chọc giận thiên tử, toàn tộc Dự Vương bị trục xuất khỏi hoàng thất, lưu đày đến vùng hoang mạc không một bóng cây ngọn cỏ, vĩnh viễn không được về kinh thành.
Dự Vương dĩ nhiên không cam lòng, nhưng khổ nỗi thân rơi xuống bùn, thân phận thấp kém, không tiền không thế, muốn giành lại ngôi Hoàng đế là mơ giữa ban ngày.
Nhưng Dự Vương là người cực kỳ kiên nhẫn, mặc dù bản thân không còn hy vọng giành lại ngai vàng, nhưng ông ta tình nguyện noi gương Ngu Công dời núi (*), chuyện ông ta không làm được sẽ nhờ hậu duệ làm thay. Con trai không cướp ngôi được thì còn có cháu chắt.
(*)Đại ý câu chuyện là bất kể gặp việc khó khăn đến đâu, miễn có quyết tâm và nghị lực thì có thể thành công. Rất nhiều trang mạng đăng tích này, tôi lại thích phiên bản này nhất, đọc đầy đủ ở ĐÂY.
Bởi vậy, Dự Vương thiết lập một gia quy, con cháu của ông ta phải nỗ lực hết mình vì mục tiêu này! Để tránh nảy sinh tranh chấp nội bộ làm tổn thất lực lượng, Dự Vương đặt quy định, không phải đích trưởng tử thì không được theo nghiệp tổ tiên. Thế hệ nào cũng phải lấy sức mạnh gia tộc làm đầu, giáo dục đích trưởng tử thật nghiêm khắc, phải bảo đảm mặc dù người thừa kế của ông ta sống khép kín trong hoang mạc Tây Bắc cũng không mất đi tôn nghiêm và phong thái hoàng gia, không bị lẫn lộn với tiện dân.
Nay đã trải qua ba đời, huyết mạch đời này của Dự Vương cuối cùng đã nắm được thành hoang nơi biên ải tiêu điều, cuối cùng đã có thể vươn tay đến ngai vàng cách xa ngàn dặm ngoài kia.
Trong tay hắn không có binh lính, lại không thể chiêu binh mãi mã, nếu không sẽ đánh rắn động cỏ, huống chi, hắn cũng không có đủ tiền để nuôi quân đội.
Gia tộc bọn họ bị lưu đày, một đồng xu cũng không được mang ra khỏi kinh thành, tất cả tài sản đã bị niêm phong, sung vào quốc khố.
Ở thế hệ của tổ phụ, toàn tộc phải dốc hết sức nuôi dưỡng phụ thân hắn. Các thúc bá huynh đệ phải làm công làm mướn ở biên ải kiếm chút tiền còm, nhóm đường tỷ đường muội phải mặc áo vải sờn rách, dùng tiền của các thúc bá mua tơ lụa, không quản ngày đêm ngồi may thành áo bào khoác lên người phụ thân.
Các đời đích trưởng tử từng bước tiến lên trên đôi vai, trên xương máu của các thúc bá, các huynh đệ tỷ muội. Bọn họ ăn mặc xa xỉ, là cấp độ thượng đẳng ở chốn thành hoang này. Bọn họ đầy một bụng thơ ca, có sư phụ võ nghệ cao cường, học chữ luyện võ từ bé, được bồi dưỡng như một người thừa kế ngai vàng đích thực.
Chính vì vậy, dù đã trải qua ba đời mà không một ai dám cả gan quên mất lời dạy của tổ tiên.
Với thân phận của tổ tiên, hắn không cần phải khơi mào chiến tranh để đạt được mục đích. Lúc này, hắn chỉ cần tính toán, tính ý trời, tính lòng dân, chỉ cần dựa vào mưu kế, chẳng những hắn có thể đoạt lại ngôi báu mà còn được muôn dân kính ngưỡng!
Nhưng mà…
“Chắc chắn không gian dối” Nam nhân ngồi trên cao lạnh lùng cười, “Trước kia có lẽ đúng, nhưng từ khi Lý thị tiến cung, giành được sủng ái của Tống Lí, sinh được con trai nối dõi cho hoàng thất Đại Lương thì dã tâm của bọn họ ngày càng lớn hơn!”
Đời trước, vì trong hậu viện của mình phát sinh biến cố, suýt chút nữa đạp đổ nỗ lực của tổ tôn ba đời, đoạn tuyệt huyết mạch Dự Vương vất vả lắm mới thấy được khởi sắc.
Cho nên Dự Vương đời trước nghĩ ra một biện pháp, một biện pháp hoàn hảo để giành lại ngôi vị Hoàng đế, không đánh mà thắng.
Đó là dùng nữ nhân, nữ nhân mà người đời vẫn luôn xem thường, nếu biết sử dụng thì có thể biến thành lưỡi dao sắc bén nhất.
Dự Vương đời trước tuy rất tuân thủ tổ huấn, đề cao địa vị đích trưởng tôn, chú tâm bồi dưỡng, thiết lập thân phận tối cao.
Nhưng dù gì thì Dự Vương vẫn là nam nhân, lại còn là người bị nữ nhân làm u mê thần trí.
Nữ nhân kia đến từ Giang Nam mưa bụi đầy trời, vì phụ thân phạm tội mà bị liên lụy, lưu đày đến đây. Trước đó, nàng đúng thật là tiểu thư khuê các.
Toàn tộc Dự Vương dồn hết tâm huyết nuôi dưỡng người thừa kế, tầm nhìn của các đời Dự Vương nào có hạn hẹp như người thường. Nhưng giữa chốn Tây Bắc hoang vu, chung quy vẫn không thể được mở mang kiến thức.
Hắn vừa thấy nữ nhân mỏng manh như cành liễu, cử chỉ nhã nhặn thanh tao kia đã bị hút mất hồn.
Chỉ cần không vi phạm tổ huấn, Dự Vương vẫn có thể tiếp tục gầy dựng cơ nghiệp riêng. Chỉ là một nữ nhân thôi mà, nào có ai để nàng vào mắt.
Nhưng ai ngờ, nữ nhân dung nhan xinh đẹp, bề ngoài nhỏ bé yếu ớt này suýt chút nữa lật đổ mọi cố gắng của cả gia tộc bọn họ.
Hắn cho rằng, có được nữ nhân kia cũng giống như sưu tầm được món đồ sứ đẹp đẽ hay bức tranh chữ quý giá. Hắn ban cho nàng sủng ái, cho nàng vinh nhục, cùng chia sẻ buồn vui, nàng là vật sở hữu mỹ lệ vô song, khiến hắn yêu thích, khiến hắn hài lòng.
Nhưng hắn vạn lần không ngờ, nữ nhân hắn luôn cho là nhu nhược không nơi nương tựa chỉ dựa vào nước mắt và lời lẽ dịu dàng mà đã có thể biến hắn thành vũ khí của nàng.
Hắn trừng phạt tộc nhân bất kính với nàng, mắng nhiếc thê tử không từ thủ đoạn, ngay cả con trai nắm địa vị tối cao cũng làm hắn chướng mắt.
Buồn cười là hắn còn ngông cuồng tự đại, tức giận tộc nhân không chịu đặt nàng vào mắt.
Không tôn trọng nàng chính là khiêu khích uy nghiêm của gia chủ.
Hắn oán hận thê tử xuất thân thấp kém, không biết khoan dung độ lượng. Rõ ràng con trai nàng ta đã đứng vững ở vị trí Thế tử, chờ hắn trăm tuổi chắc chắn sẽ kế thừa vương vị, vậy mà nàng ta lòng tham không đáy, dùng mọi cách hãm hại nữ tử hắn yêu thích, thậm chí suýt giết chết con trai nàng hạ sinh.
Tất cả mọi thứ càng làm hắn thêm yêu thương nữ nhân chịu đủ oan ức.
Mãi đến khi đích trưởng tử của hắn, huyết mạch duy nhất gia tộc Dự Vương suýt chút bị hạ độc hại chết, toàn bộ tộc nhân quỳ xuống than khóc, kể rõ sự tình, đưa ra bằng chứng, nghiêm khắc khiển trách hắn, lúc đó hắn mới tỉnh ngộ.
Tất cả đều xuất phát từ âm mưu của một nữ nhân. Nữ nhân kia lả lướt lấy lòng hắn, hại hắn suýt biến thành đồng lõa hại chết trưởng tử, hại chết chính thê, suýt chút nữa tự tay hắn chôn vùi cơ nghiệp mà bậc cha chú gian lao khổ cực gầy dựng nên.
Nữ nhân kia triệt để thâu tóm hắn, phải nói là tốn không ít công sức.
Nhưng nàng chỉ biết gia tộc Dự Vương tôn sùng, nuôi dưỡng người thừa kế chứ không biết quy định nghiêm ngặt tổ tiên định ra, người thừa kế hưởng thụ cung phụng của toàn tộc, dĩ nhiên cũng phải có trách nhiệm gánh vác hưng suy toàn tộc.
Danh xưng Dự Vương không chỉ đại diện cho quang vinh và địa vị, thân là Dự Vương, tính mạng của hắn không thuộc về bản thân hắn, hắn có làm gì cũng phải đặt lợi ích của tộc nhân lên trên hết.
Nữ nhân kia cho rằng bắt được hắn là có thể chiếm được tài sản tích lũy của bao đời tộc nhân, bản thân nàng và con trai nàng sẽ thay thế vị trí người thừa kế, trở thành tượng đài để người trong tộc cung phụng, tôn sùng.
Kết quả cuối cùng, gia chủ hồ đồ là hắn bị tộc nhân phế truất, con trai hắn trở thành gia chủ mới. Hắn trở thành tầm thường như những tộc nhân khác, dùng cả đời cống hiến, phục vụ cho gia chủ và tương lai gia tộc.
Ngay cả chính thê của hắn cũng vậy, đây là quy định, là tổ huấn, là lời dạy tối thượng, không thể làm trái.
Mà nữ nhân rơi xuống từ đám mây kia phải sống trong những tháng ngày cơ cực, cuối cùng tự vẫn trong cơn ghen tức.
Từ đó, hắn không dám xem thường nữ nhân nữa.
Dựa vào tài sản hiện có của bộ tộc Dự Vương, không biết phải tích góp bao nhiêu đời nữa mới đủ để phản công.
Huống chi Vĩnh Vinh đế lúc mới lên ngôi đích thật là minh quân, còn có vài Hoàng tử ưu tú. Triều đình lúc bấy giờ trong sạch, dân sinh thái bình, nhìn sao cũng thấy không thể dễ dàng dấy lên bạo loạn.
Nhưng hắn không thể nào chờ đợi lâu hơn nữa. Bây giờ hắn đã sâu sắc thấu hiểu rằng, nữ nhân có thể trở thành thứ vũ khí sắc bén nhất.
Chỉ một người thì không thể nào lật đổ triều đình, vậy nhiều người thì sao Nếu sau lưng những nữ nhân này có thế lực chống đỡ, các nàng có thể làm đảo loạn thiên hạ, khống chế loạn thần tặc tử đến mức độ nào
Dự Vương đã từng một lần nếm quả đắng bởi nữ nhân, đột nhiên rất có hứng thú muốn biết kết quả.
Với thế lực của gia tộc Dự Vương, muốn phái binh đi là bất khả thi, nhưng thừa sức bồi dưỡng vài nữ nhân biết nghe lời.
Gia tộc Dự Vương có thể khiến người khác cam tâm tình nguyện cống hiến sức lực từ đời này qua đời khác, đã sớm nắm giữ được biện pháp khống chế lòng người.
Huống hồ, nơi đây là trung tâm hoang mạc bão cát đầy trời, đất đai nứt nẻ khô cằn, đâu đâu cũng bị bóng tối tuyệt vọng bao trùm, tìm không thấy một hy vọng sống.
Không có địa phương nào thích hợp để bồi dưỡng con rối hơn chỗ này.
Vụ tên tuổi thôi để beta sửa luôn một thể, dùng tên đã đổi nhé, tại bộ này là bộ đầu tiên trong hệ liệt, nó mà có vấn đề là mấy bộ sau lãnh đủ, sửa nát mặt.