Editor: Vện
Nguyên lão Vương gia dẫn thị vệ đi theo đoàn lưu dân. Nói là thu xếp nhưng chỉ là đóng lều ở mảnh đất hoang vu cách thành mười dặm, dựng thêm mấy bếp lò nấu cháo giữa trời. Lý tri phủ mượn quân đội đóng ở phụ cận đến giúp một tay, thuận tiện trông chừng lưu dân, phòng khi có ai gây sự.
Bộ khoái dẫn đường cầm mấy lượng bạc của Lão Thất, cho họ vào ở một căn lều cỏ riêng. Lão Ngũ cẩn thận đặt Lão Cửu xuống, Lão Thất tra xét xung quanh, nói, “Không ngờ Lý Phương Minh này cũng biết nhìn người.”
“Nơi này là địa bàn của hắn mà, nếu để lưu dân làm loạn thì làm ăn thế nào Hắn cũng vì cái mũ quan của mình thôi.” Lão Ngũ khinh thường nói.
Bọn họ thấy Nguyên lão Vương gia đăm chiêu, Lão Thất hỏi, “Lão gia đang nghĩ gì vậy Có gì không ổn sao Đợi Lão Cửu khỏe lên thì chúng ta lập tức hồi kinh, giương cờ hiệu Vương phủ đi hỏi tội, xem Lý Vĩnh Huy còn dám phái sát thủ đến nữa không! Dám ám sát Tịnh Kiên Vương(*) được Thái tổ ngự phong, phải bắt hắn chết không có đất chôn thân!”
(*)Tịnh kiên: Chung vai sát cánh.
Nguyên lão Vương gia hồi phục tinh thần, cười nói, “Không có gì đâu, đừng lo. Ta chỉ đang nghĩ về tiểu đại phu lúc nãy.”
“Phượng đại tiểu thư kia hả” Lão Thất hỏi, “Lão gia nghi ngờ nàng có vấn đề sao Cần ta đi điều tra lai lịch nàng không”
Lão Ngũ cũng đồng ý, “Đúng vậy, người này không rõ nam hay nữ! Phải điều tra cặn kẽ mới được!”
Nguyên lão Vương gia cười nói, “Các ngươi thoải mái chút đi, đừng căng thẳng thế.” Suy nghĩ chút, lại nói, “Điều tra cũng được, chỉ cần gia thế không có gì trở ngại…”
“Gia thế” Lão Thất nghi hoặc.
Nguyên lão Vương gia gật đầu, “Tiểu đại phu kia tâm địa thiện lương, lòng dạ ngay thẳng, nàng không phải người xấu. Các ngươi nghe ngóng xem nàng là tiểu thư nhà ai, đã nghị hôn với người nào chưa.”
Lão Thất và Lão Ngũ hai mặt nhìn nhau, Lão Ngũ trợn mắt nói, “Lão gia, không lẽ ngài định…”
Nguyên lão Vương gia vuốt râu, gật đầu cười, “Không sai. Tôn nhi kia đã đến tuổi cập quan mà lề mề chậm chạp, bên người chẳng có một ai. Ta thấy tiểu đại phu này rất tốt, không chừng có thể trị được y.”Nói rồi lại hít vào một hơi, “Phụ mẫu y không thể trông chờ, chỉ lo giải quyết ân oán riêng, nuôi tôn nhi của ta thành người lãnh đạm như vậy, đến giờ cũng chưa nghị hôn cho y. Bộ xương già của ta chờ đến mòn mỏi rồi. Kinh thành cũng có mấy khuê nữ rất tốt, phụ mẫu bọn họ cũng là người chính trực. Nhưng chỉ sợ không tiểu thư nào chịu nổi tính tình y, lại khiến con gái người ta chịu ấm ức.”
Bọn thị vệ chẳng còn gì để nói. Lão Vương gia thời trẻ phong lưu hào hiệp, chẳng màng chuyện đời, lần đầu tiên gặp Thế tử còn không biết đó là cháu mình, không ngờ bây giờ lại đi lén lút đi nhìn con gái nhà người ta, lo chuyện hôn nhân cho Thế tử. Thật ra chỉ cần Thế tử bọn họ gật đầu một cái thì khuê nữ muốn gả vào có thể xếp hàng dài từ thành Đông đến thành Tây, lão Vương gia lại đi lo lắng con gái người ta không chịu nổi tính khí Thế tử, căn bản là dư thừa. Nhưng mà tính tình Thế tử bọn họ là người sống chớ gần, khuê nữ nào dám thích, đúng là làm người ta đau đầu.
Lão Ngũ hét lớn, “Cái này… không thích hợp, không được không được, ta thấy tiểu đại phu kia không hợp đâu!”
Nguyên lão Vương gia lườm hắn, “Ngươi khinh người ta là đại phu xuất thân thấp hèn sao Nếu không có nàng thì không biết Lão Cử giờ thế nào rồi.”
Lão Ngũ vội nói, “Không phải vấn đề xuất thân. Nhưng mà… việc kết hôn của Thế tử không thể qua loa, hắn là nam hay nữ còn chưa…”
Lão Thất đập hắn một cái, “Người ta đâu có phủ nhận thân phận Phượng đại tiểu thư, ngươi còn muốn xác định gì nữa. Tiểu đại phu cũng đâu phải gả cho ngươi, ngươi xoắn xuýt cái gì.”
Lão Ngũ vò đầu, do dự nói, “Nhưng mà nếu không nhanh chóng điều tra rõ, đợi đến lúc Thế tử động phòng mới phát hiện thì phải làm sao Động phòng hoa chúc là một trong ba đại sự của đời người, có ai muốn làm mình phiền muộn đâu!”
Đám vũ phu bọn họ bình thường ăn nói thoải mái vô tư quen rồi, Nguyên lão Vương gia lên tiếng, “Được rồi, không được vô lễ. Lão Thất, ngươi ra ngoài bưng chén canh vào, xem Lão Cửu có uống được không.”
Lão Thất dạ một tiếng đi ra, không lâu sau đã bưng chén canh nóng quay lại, đưa cho Lão Ngũ đút, mình thì đến bên cạnh Nguyên lão Vương gia, “Lão gia, ngài nghĩ không sai, Phượng đại tiểu thư kia rất nổi danh ở thành Hoài Thiên. Ta chỉ thuận miệng hỏi người múc canh mấy câu, ai dè người kia vừa nghe Phượng đại tiểu thư đã biết ngay là ai, miệng kể không ngừng, ha, ta chẳng cần đi thăm dò nữa.”
Nguyên lão Vương gia hỏi, “Hắn ta nói gì”
Lão Thất nói, “Toàn là chuyện Phượng đại tiểu thư cứu người, nói nàng có thể cứu sống người chết, nói đến ảo diệu, không biết thật hay giả. Đúng rồi, ngài còn nhớ sự kiện trong chùa Bạch Mã không Khi đó cũng có mặt Phượng đại tiểu thư, nói là nàng đã rạch một lỗ trên cổ người ta, người kia liền sống lại.”
“Khi đó cũng có mặt sao” Nguyên lão Vương gia vuốt râu, cười, “Đúng là có duyên ghê.”
Lão Thất hơi ấp úng, “Nhưng mà, lão gia, ta còn hỏi được, Phượng đại tiểu thư này… chính là con gái của Phượng Vân Phi.”
“Phượng Vân Phi” Nguyên lão Vương gia ngẩn người, “Là vị kia của phủ An quốc công…”
“Hầu gia phu nhân Phượng Vân Ninh của phủ An quốc công chính là muội muội của Phượng Vân Phi.” Lão Thất kể, “Hắn nói Phượng đại tiểu thư là trưởng nữ của Phượng Vân Phi, vì thân thể yếu đuối từ nhỏ nên được gửi về quê nuôi.” Nói xong cảm thấu hơi tiếc nuối.
Hắn nghe kể chuyện cứu người của Phượng đại tiểu thư, lòng đã sinh hảo cảm với thiếu nữ y thuật cao siêu lại dũng cảm quả quyết này. Nếu có thể thành đôi với Thế tử đúng là quá mỹ mãn. Người ta nói cưới vợ hiền nhà thịnh vượng, Lão Thất cũng không cảm thấy y nữ không xứng với huyết thống Nguyên Vương phủ. Đáng tiếc, Vương gia của bọn họ lại cưới một Vương phi chẳng ra cái gì, mấy năm nay hai người họ đã quậy điên đảo Vương phủ. Nếu Phượng đại tiểu thư làm Vương phi, nhất định có thể vực dậy Vương phủ, khiến phủ Nguyên Vương vững mạnh trường tồn.
Nhưng tiếc quá, hắn lại là nhi nữ Phượng gia.
Nguyên lão Vương gia trầm ngâm hồi lâu, nói, “Nếu là nữ nhi Phượng gia, vậy… phải bàn bạc kỹ hơn.” Nói rồi hít vào một hơi, “Đất lành sinh hiền tài, tại sao Phượng gia kia lại nuôi ra được một đứa trẻ như vậy nhỉ”
“Phượng đại tiểu thư từ bé đã được nuôi ở thành Hoài Thiên, không gặp mặt Phượng Vân Phi.” Lão Thất nói, “Nàng được các trưởng bối ở thành Hoài Thiên dạy dỗ, chắc không giống đám người Phượng gia ở kinh thành đâu.”
Nguyên lão Vương gia gật đầu, tạm gác chuyện này qua một bên.
—o0o—
Tiêu Ngự không biết thân thế mình đang bị người ta xẻ ra phân tích, vừa về đến phủ liền bảo Bách Linh lấy hai trăm lượng bạc đưa cho Tần tiểu đại phu.
“Tiểu thư nhà ta nói, cháu của ông lão kia đều nhờ ơn của Tần tiểu đại phu.” Bách Linh đứng trong cổng, giòn giọng nói với Tần tiểu đại phu, “Bạc thừa xin Tần tiểu đại phu cứ lấy mà dùng, coi như tiểu thư giúp một chút cho những người dân đáng thương kia.”
Tần Cánh đáp lại, biết đây là thiện ý của Phượng đại tiểu thư nên không từ chối, cầm bạc ra về.
Tiêu Ngự kiểm lại số tài sản còn dư, nằm nhoài ra bàn xuất thần.
Bách Linh vừa vào, thấy dáng vẻ ấy liền hỏi, “Tiểu thư, đã giao tiền cho Tần tiểu đại phu rồi. Tiểu thư làm sao vậy, suy nghĩ gì đó”
Phải làm thế nào mới thoát khỏi lốt Phượng đại tiểu thư đây, Tiêu Ngự khẽ thở dài.
Có Phượng Vân Ninh đè trên đầu, có ngày râu hắn mọc ra cũng phải cạo sạch, tiếp tục đóng vai tiểu thư khuê các, không dám để ai phát hiện. Cũng không biết thứ thuốc Phượng Vân Ninh bắt Phượng Chiếu Ngọc uống có ảnh hưởng quá nhiều đến thời kỳ dậy thì của cơ thể không…
Tiêu Ngự thở dài trong lòng, đứng dậy nói, “Không có gì, ta đi đọc sách, ngươi tìm ca ca chơi đi.”
Bách Linh đáp lời, vui vẻ chạy ra ngoài.
—o0o—
Chu Chiêu đang ở nhà, luyện tập cử động tay theo cách Tiêu Ngự chỉ, thấy ông lão Chu Triều Nghĩa chắp tay bước vào, mặt hầm hầm.
Chu Chiêu đứng lên rót cho ông tách trà, đưa qua, “Phụ thân.”
Chu Triều Nghĩa gật đầu, liếc tay phải của gã, “Cái tay thế nào rồi”
Chu Chiêu nói, “Con dựa theo phương pháp của Phượng đại tiểu thư, luyện tập từ từ, nói chung là ngày càng khỏe lên.”
Chu Triều Nghĩa gật đầu, than thở, “Phượng đại tiểu thư quả là nhân tài hiếm thấy. Nhờ nàng mà tay con mới được nguyên vẹn, chúng ta phải tìm cơ hội cảm tạ nàng.”
Chu Chiêu ngừng một chút, cau mày hỏi, “Không phải con đã nhờ phụ thân bảo bà mai đi cầu hôn rồi sao”
“Cái gì mà cầu hôn!” Chu Triều Nghĩa trừng mắt, “Đều do tiểu tử ngươi giục ta đi cầu hôn, ngươi sợ không cưới được vợ hay sao! Hại ta bị lão già Phượng tam vô dụng mắng một trận, vì hôn nhân mà thể diện của cái mặt già này vứt hết rồi.”
Chu Chiêu không hiểu, “Chính là Phượng tam lão thái gia lúc trước đã bảo nhi tử phải chịu trách nhiệm với Phượng đại tiểu thư đó hả”
“Ai biết lão già đó nghĩ gì, giờ lại lật lọng.” Chu Triều Nghĩa than vãn, “Ta vốn nghĩ nữ tử tốt như vậy, nhưng dù gì cũng là y nữ, cưới về chỉ sợ phải dập đầu tạ lỗi với tổ tiên Chu gia. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu bỏ qua nữ tử tốt như Phượng đại tiểu thư thì quá đáng tiếc. Không ngờ có người còn nhanh hơn ta một bước.”
Chu Chiêu chậm rãi cử động tay phải, “Là ai”
Chu Triều Nghĩa nói, “Là Tần lão đại phu, hắn cũng thay con trai đi cầu hôn Phượng đại tiểu thư. Nhắc mới nhớ, con trai hắn không phải là Tần tiểu đại phu chăm sóc con sao”
Chu Chiêu gật đầu, rũ mắt, tiếp tục động đậy tay.
“Có điều, Tần lão đại phu cũng bị lão thất phu kia từ chối.” Chu Triều Nghĩa xoa lòng bàn tay, “Không phải ta nói xui, lão già kia chẳng vừa mắt con, đến Tần tiểu đại phu cũng không chịu, chẳng lẽ hắn hy vọng gả đứa chắt nữ này cho vương công quý tộc! Đã nuôi ra một Phượng Vân Ninh thâm độc vậy rồi, đừng nói muốn phá hủy luôn Phượng đại tiểu thư đấy!”
Chu Chiêu không để ý phụ thân, hồi lâu sau mới nói, “Nếu Phượng gia đã từ chối thì chúng ta đừng đến nữa. Phượng đại tiểu thư không phải nữ tử bình thường, nàng không thể tự định đoạt hôn nhân của mình.” Ngừng một chút lại tiếp, “Phụ thân, lâu rồi Tần tiểu đại phu không đến. Nhờ người đến Tần gia nói một tiếng, bảo hắn đến đây đi.”
“Được!” Chu Triều Nghĩa sảng khoái đáp, nghĩ một lúc lại hỏi, “Dựa vào đâu mà muốn lão tử phải truyền lời cho ngươi hả! Sao không tự mà đi. Lại nói tay ngươi không phải tốt hơn rồi sao, gọi người ta đến làm gì!”
Chu Chiêu mặt không đổi sắc, “Cơm phụ thân làm ta nuốt không vô.”
“Tiểu tử hỗn láo!” Chu Triều Nghĩa ném tách trà qua, Chu Chiêu không nhúc nhích, nhẹ vươn tay phải chụp lấy.
—o0o—
Phượng phủ ở kinh thành.
Nơi này là tòa phủ đệ bậc nhất kinh thành, trước lúc vào gian trong phải băng qua khu vườn khổng lồ. Đất ở kinh thành tấc đất tấc vàng, vậy mà nơi này rộng rãi giàu có đến vậy, hiếm có thế gia đại tộc nào sánh được, ai mà ngờ chủ nhân của nó chỉ là một Thái y quèn từ nông thôn chuyển lên chứ.
Tiền viện và hậu viện Phượng phủ được xây dựng và bài trí vô cùng trang nhã, không hề khoa trương dát vàng nạm ngọc mà vẫn biểu lộ được sự giàu sang, không hề kém cạnh những thế gia đại tộc trăm năm lịch sử.
Phượng Vân Phi sống ở đây lâu, riết rồi cảm thấy bản thân đích thực là con cháu nhà quyền quý. Khung cảnh y quán nhỏ đầu thành Hoài Thiên năm nào như đã là chuyện kiếp trước.
Nhưng mấy hôm nay, địa danh “thành Hoài Thiên” cứ ám ảnh trong đầu hắn mọi lúc mọi nơi, không thể xóa đi được.
Đám quan lại buộc tội hắn không hiểu làm cách nào biết được chuyện năm xưa, cứ vin vào đó mà tố cáo không ngừng. Hoàng đế đương triều chuyện khác không quan tâm nhưng vô cùng để ý, đòi hỏi nghiêm ngặt về Thái y, chỉ cần lý lịch dính một vết bẩn cũng không được. Dù có Quý phi nương nương thổi gió bên tai cũng vô dụng, Hoàng đế rất quý cái mạng của mình.
Hắn đã phái người về thành Hoài Thiên thăm Phượng Chiếu Ngọc, hy vọng có thể đỡ được dư luận, sau này hắn còn tự mình xuống đó, thậm chí còn muốn đón Phượng Chiếu Ngọc về kinh để làm Hoàng đế tin là hắn thật lòng quan tâm đứa trẻ đó mới cố ý đưa nó về nhà cũ chứ không phải khắt khe với vợ cả và con gái.
Nào ngờ, hắn đang tính tiếp tục ra tay, trong nhà liên tiếp báo về tin tốt. Hắn không nghĩ Phượng Chiếu Ngọc lại hiểu chuyện như vậy, thẳng thừng ca ngợi tấm lòng từ phụ, bác bỏ tội danh của hắn. Còn gì có sức thuyết phục hơn những lời tán dương của Phượng Chiếu Ngọc chứ!
Nhớ lại lúc thượng triều, đám người kết tội hắn bị những đồng liêu châm chọc đến mức á khẩu, Phượng Vân Phi không khỏi đắc ý, nhanh chân đến viện Nhược Thủy.
“Phu nhân, có lão gia đến.” Tiểu nha hoàn canh gác bên ngoài thấy hắn, tươi cười thông truyền, vén màn để hắn vào.
Mỹ phụ đang thêu hoa bên cửa sổ ngẩng đầu lên, mặt mày lạnh nhạt liếc hắn, lại cúi đầu tiếp tục công việc, xem hắn như không khí.
Phượng Vân Phi sớm đã quen với thái độ của Lô thị, tiến đến ân cần hỏi, “Sao phu nhân lại thêu, không phải mấy hôm trước còn bảo mắt không tốt à. Mắt yếu thì nên nghỉ ngơi, tội gì tự làm mình mệt nhọc như vậy.”
Tranh thêu của Lô thị không phải hoa cỏ hay uyên ương nghịch nước thông thường mà là một đội tuấn mã tung vó, chỉ bằng đầu kim thêu cũng có thể nhận ra dã tâm bừng bừng.
“Phu nhân vẫn thích tranh tuấn mã phi nhanh như vậy.” Phượng Vân Phi than thở, khuyên Lô thị chú ý sức khỏe nhưng vẫn không nhận được hồi đáp.
Phượng Vân Phi ngồi xuống, nhận tách trà nha hoàn đưa tới, thở dài nói, “Phu nhân, vụ kết tội ta cuối cùng cũng khép lại, chức Tổng quản Thái y chắc chắn lọt vào tay ta. Không ngờ Chiếu Ngọc bị đưa đến thành Hoài Thiên mười mấy năm lại không oán hận chúng ta.” Hắn vui mừng nói, có hơi cảm động.
Lô thị luồn chỉ, thắt một nút kết. Nàng cắt bỏ đoạn chỉ, không ngẩng đầu nói, “Hẳn là Tam đệ tức dạy dỗ tốt.”
Phượng Vân Phi gật đầu, “Nàng nói không sai, nhất định là do Tam đệ tức bỏ công dạy bảo. Khi xưa để Tam đệ và Tam đệ tức về nhà chăm sóc Chiếu Ngọc ta còn thấy không thích hợp lắm, không ngờ phu nhân đã tính toán trước.”
Lô thị nhếch khóe môi, “San sẻ giúp lão gia là phận sự của thiếp.”
Phượng Vân Phi cực kỳ yêu thích dáng vẻ lạnh lùng mà tỏ ra quan tâm này, hắn vẫy lui nha hoàn, nhích đến bên cạnh Lô thị, nắm tay nàng.
“Phu nhân, đừng thêu mấy thứ này nữa. Nếu nàng thích, ta tìm tú nương thêu cho nàng một trăm bức tranh tuấn mã, hà tất phải mệt nhọc như vậy.”
Lô thị rũ mắt, tránh tay hắn, nói, “Lão gia, không phải gần đây nói muốn đón Chiếu Ngọc về sao, phải làm sao đây”
Phượng Vân Phi nhíu mày suy tư. Lô thị không biết thân phận của Phượng Chiếu Ngọc, chỉ nghĩ nó là con gái nhưng sự thật thì đâu phải. Bây giờ phiền phức đã được giải quyết, sao hắn dám đón Phượng Chiếu Ngọc hồi kinh được. Chẳng may bại lộ, chuyện năm xưa bị vỡ lỡ thì hắn có bị sao cũng được, chỉ sợ Phượng Vân Ninh sẽ gặp rắc rối to.
“Thôi, Chiếu Ngọc ở thành Hoài Thiên quen rồi, lại có Tam đệ và Tam đệ tức chăm sóc. Từ bé thân thể nó đã yếu đuối, đừng khiến nó mệt thêm.”
Lô thị mặt không cảm xúc, không biết đang nghĩ gì. Thấy Phượng Vân Phi bắt sợi chỉ trên tay nàng, Lô thị đứng dậy, bước qua một bên, nói, “Lão gia, buổi sáng có người gửi bái thiếp, nói là tìm ngươi có việc. Hay là đến thư phòng xem chút đi, đừng chậm trễ công việc.”
Phượng Vân Phi nghe vậy, đành từ bỏ, thở dài liên miên, đứng lên bước ra cửa, Lô thị uyển chuyển tiễn hắn, hơi mỉm cười nói, “Đi thôi.”
Phượng Vân Phi ra khỏi viện. Lô thị quay vào phòng, lấy một lá thư trong giá thêu ra.
Đó là thư Trịnh thị gửi cho nàng, trên đường bị trì hoãn quá lâu nên bây giờ mới đến tay nàng.
Người truyền tin chỉ báo tin tốt cho Phượng Vân Phi, nói Phượng Chiếu Ngọc công khai biểu dương hắn, phá tan ngôn luận công kích hắn, còn những bất mãn của Phượng Chiếu Ngọc với Trịnh thị thì Phượng Vân Phi không hề hay biết.
Đây cũng là điều Lô thị lo nhất.
Không ngờ Phượng Chiếu Ngọc dám lợi dụng chức quan của Phượng Vân Phi, mượn lực đạp đổ Trịnh thị, khiến Trịnh thị không thể trở mình.
Bây giờ hắn mới có bao nhiêu đâu Dạy dỗ của Trịnh thị đổ sông đổ bể hết rồi, sao hắn có thể nhìn thấu thủ đoạn đó
Ma quỷ cận kề.
Lô thị dường như thấy được đôi mắt sáng ngời của đứa bé trong tã đang nhìn nàng, cặp mắt thanh minh giống như có thể nhìn thấu tất cả, khinh bỉ nhìn nàng, ánh mắt tuyệt đối không thể có ở một đứa bé sơ sinh.
“Người đâu.” Lô thị gọi vọng ra ngoài.
Lúc nào cũng vậy, âm thanh của nàng luôn luôn huyền ảo mà nhẹ nhàng, năm xưa nàng là mỹ nhân lạnh lùng nổi danh kinh thành, không hề có một chút thất lễ.
Nha hoàn thiếp thân nhanh chóng đi vào đợi lệnh.
Lô thị nói, “Sai người chuẩn bị xe ngựa, ta muốn đến phủ An quốc công gặp Quốc công phu nhân.”
Nha hoàn thưa một tiếng chạy ra, đột nhiên có một thiếu nữ bước vào.
Thiếu nữ đội mũ rộng vành màu thiên thanh, đến chỗ Lô thị, đôi mắt hạnh giống Lô thị như đúc đánh giá bức tranh tuấn mã, cười nói, “Tài nghệ của mẫu thân ngày càng cao siêu, những con ngựa này sống động y như thật.”
Lô thị nhìn con gái ruột của mình, mặt phá lệ hiện nụ cười, “Lâm Nhi, sao con đến đây một mình Nha hoàn nhũ mẫu của con đâu”
“Chỉ có mấy bước thôi mà, hà tất làm phiền các nàng tháp tùng, để chút thời gian ấy cho các nàng nghỉ ngơi.” Thiếu nữ cười nói, “Đúng rồi, nghe nói Đại ca đã lên đường hồi kinh, chắc hai ngày tới là về đến nơi. Mẫu thân có cho người dọn dẹp chỗ ở của Đại ca chưa Chỗ con có mấy chậu hoa cúc vừa mới nở, mẫu thân nhờ người hái một ít, cắm vào bình đặt vào nơi có ánh sáng trong phòng Đại ca đi. Để khi hắn về, nhìn thấy mới biết chúng ta mong nhớ.”
Lô thị nói, “Đã sắp xếp xong hết rồi. Con còn nhỏ, đừng bận tâm quá nhiều.”
Phượng Chiếu Lâm cúi đầu cười, nhẹ giọng nói, “Đại ca đi lâu ngày, đương nhiên phải chuẩn bị chu đáo chứ, để khi về Đại ca cảm thấy thoải mái. Đừng để Đại ca thấy xa lạ, sẽ không tốt…”
Lô thị vuốt tóc Phượng Chiếu Lâm, cười mà không nói.
—o0o—
Gần đây, trong thành Hoài Thiên xảy ra chuyện lớn.
Nguyên lão Vương gia âm thầm đến thành Hoài Thiên, đột ngột giương cờ, dọa mọi người nhảy dựng.
Phủ Nguyên Vương là đệ nhất quý phủ, cùng Thái tổ hoàng đế cai quản thiên hạ. Năm xưa hai người thân thiết như anh em, mặc cho kẻ thù sử dụng mưu mô gì cũng không thể đánh bại, Thái tổ hoàng đế thậm chí còn muốn chia nửa giang sơn cho huynh đệ. Sau bị từ chối mới phong tước vị Thân vương, ban thưởng một chữ Tịnh Kiên vương, có thể sánh ngang với Hoàng đế.
Hiện tại đã qua mấy trăm năm, phủ Nguyên Vương và quyền lực không còn lớn mạnh như ngày xưa nữa nhưng tước vị Nguyên Vương vẫn vững như bàn thạch.
Bởi vậy việc Nguyên lão Vương gia xuất hiện ở thành Hoài Thiên mới được xem là chuyện lớn. Tri phủ Lý Phương Minh dẫn các quan viên địa phương ra khỏi thành nghênh tiếp, đón Nguyên lão Vương gia vào nha môn Tri phủ.
Ngoài lề: #Thả_thuyền_Chu Tần.