Ngự Tứ Lương Y

Chương 97

Editor: Vện

Liễu Trường Thanh ngăn cản nữ tử kia, thị vệ của Tạ Cảnh Tu đã dàn đội hình cánh quạt dưới bậc thang, bảo vệ Tạ Cảnh Tu và Tiêu Ngự vào trung tâm.

Nhị Cửu dẫn hai thị vệ đi đuổi năm hán tử quỳ trước cửa Quảng An đường, nữ tử kia thấy vậy bèn không tìm chết nữa, quay ngoắt sang Nhị Cửu kêu gào, “Lũ quan lại quyền quý làm giàu bất nhân, giờ còn muốn ỷ thế hiếp người! Ta cho các ngươi biết, ta không sợ đâu! Sống không nổi nữa rồi, cùng lắm ta thí cái mạng này, hóa thành quỷ cũng không buông tha các ngươi!”

Nhị Cửu và hai thị vệ luống cuống tay chân ngăn cản nhưng không làm gì được nàng, nàng chơi xấu khóc lóc om sòm, bọn họ cũng đâu thể thật sự rút đao đối phó một nữ nhân.

Tạ Cảnh Tu bực bội nhíu mày. Quảng An đường là đại lễ y tặng cho Phượng đại phu lại bị người khác quấy rối thế này, đúng là muốn khiêu khích y.

Tiêu Ngự kéo y lùi về sau một bước, nhìn phía Bách Linh, “Bách Linh, lên!”

Bách Linh đã sớm xoa tay làm nóng người, lúc này ngẩng đầu ưỡn ngực “hây” một tiếng, cắm đầu xông ra ngoài.

Nàng thích nhất đấu võ mồm với thứ đàn bà chanh chua.

Bách Linh chạy đến bên cạnh Nhị Cửu, trừng lớn mắt hạnh, một tay chống nạnh một tay chỉ nữ tử kia, lớn tiếng nói, “Phụ nhân ngươi quá không biết đạo lý! Quảng An đường của Phượng đại phu nhà ta hôm nay mới khai trương, đến con kiến còn chưa bước vào, ngươi lại chạy đến nói Quảng An đường chúng ta chữa hỏng người, nhìn là biết làm xằng làm bậy rồi! Ngươi còn dám nói chúng ta làm giàu bất bất nhân, ta thấy rõ ràng ngươi ỷ mình nghèo mà làm tới!”

“Ngươi bảo ai nói bậy, chính ngươi mới nói bậy! Đến con chó của đám nhà giàu như ngươi cũng dám sủa loạn ngoài đường!” Nữ tử kia tức giận chỉ Bách Linh, kêu la không ngừng.

Bách Linh hừ một tiếng, “Ta cũng chỉ là thường dân làm việc kiếm miếng cơm, ta chỉ nói ra sự thật mà ngươi liền nhục mạ ta. Nhìn là biết bị ta nói trúng tim đen, chột dạ rồi chứ gì. Nếu ngươi thật sự có nỗi oan, tại sao không dám nói rõ ràng trước mặt mọi người, mắc gì Quảng An đường chúng ta lại trở thành có lỗi với ngươi hả Ngươi muốn làm ầm ĩ, tại sao không chọn sớm một ngày trễ một ngày mà lựa ngay ngày người ta khai trương Nếu ngươi thật sự muốn chết, sao không tìm lúc không có người để đâm đầu vào cửa Quảng An đường, bảo đảm không ai ngăn cản. Chết rồi được biến thành quỷ tha hồ làm loạn, chẳng phải đúng ý rồi sao Ngươi cố tình giả vờ giả vịt trước mặt mọi người, ngươi có mưu đồ gì đúng không”

“Ngươi! Ngươi!” Nữ tử kia chỉ Bách Linh, tức tối nói không ra lời.

Bách Linh nói vừa nhanh vừa chuẩn xác, khiến người ta không thể xen lời phản bác.

Nhị Cửu thấy Bách Linh chỉ dùng vài câu đã khích cho nữ tử khóc lóc ăn vạ kia bức bách đỏ cả tai, người qua đường cũng gật đầu đồng tình, “Có chuyện không chịu nói rõ ràng, lại đi khóc rống, vô lý nhục mạ một tiểu cô nương, còn không phải ỷ nghèo làm tới sao.” Chắt lưỡi liên hồi.

Cái miệng tiểu cô nương này còn lợi hại hơn đao kiếm của bọn họ. Đao của họ có thể đối phó hạng du côn vô lại, kẻ thù ngoại tộc, nhưng không cách nào đánh được loại nữ nhân đanh đá này.

Nữ tử kia thấy tình huống đảo chiều, nhất thời vừa ức vừa giận, chỉ lên biển hiệu Quảng An đường gào la, “Được, được lắm, quả nhiên mắt chỉ hướng lên trời nhìn quý nhân, nào có thấy được oan khuất của dân chúng dưới đáy! Quảng An đường các ngươi đã không nhận lỗi với ta, không trừng trị kẻ xấu, nhưng các ngươi phải nhận lỗi với con ta!”

Nữ tử kia giơ cao đứa bé ôm trong lòng, quỳ xuống dập đầu với người xung quanh, nét mặt thê lương nói, “Các vị đại gia, ta tuy là nông phụ nhưng cũng có thể diện của mình. Nếu thật sự không phải đã hết cách, ta cần gì phải chơi trò may rủi chường cái mặt già này ở đây làm náo loạn mua vui cho người!”

Tiêu Ngự tiến lên hai bước, khẽ nhíu mày nhìn đứa bé kia.

Đó là một bé trai khoảng ba, bốn tuổi, thân thể nhỏ xíu cực kỳ gầy yếu, cũng có thể tuổi lớn hơn vẻ bề ngoài. Tóc tai khô héo thưa thớt, rối tung trên đầu, dưới nắng còn ánh lên màu đỏ nhạt.

Thằng bé như đang hôn mê, môi khô nứt nẻ, môi trên thậm chí toác thành vết thương. Cổ tay còm cõi lộ ra khỏi áo sưng tấy.

“Ta là người của thôn Doanh Tử cách kinh thành hai mươi dặm, mấy năm nay thu hoạch ruộng vườn bết bát, gia đình ngày càng khó khăn, ta cũng chưa từng oán giận cái gì. Đây là số mệnh, ta chấp nhận! Cả nhà ta chỉ có đứa trẻ này là con trai duy nhất, chỉ muốn an an ổn ổn nuôi nó nên người, không ngờ nó đột ngột bệnh nặng, đáng thương cho tướng công ta bôn ba kiếm tiền cho nhi tử chữa bệnh, cũng kiệt sức mà ngã bệnh. Sau đó, Giản lục tiểu thư lặn lội đến nhà chữa trị, thấy chúng ta không mua nổi dược liệu bèn bảo chúng ta đến cửa hiệu cháo thuốc của Giản gia nhận thuốc, không thu một đồng! Bồ Tát sống cứu người như cứu hỏa, chúng ta cam tâm tình nguyện lập bài vị trường sinh cho nàng, cho chúng ta cái ăn, chúng ta nhất định ngày đêm cầu phúc cho Giản lục tiểu thư, mong ông trời phù hộ cho người tốt như nàng sống lâu trăm tuổi!”

Nữ tử kể xong nước mắt giàn giụa, nghẹn ngào nói không ra lời, mọi người thấy vậy không khỏi thổn thức.

Tiêu Ngự nghe đến đây làm sao còn không hiểu được, đại khái là hậu quả từ việc Tạ thế tử tùy tiện đóng cửa các hiệu thuốc của Giản gia đây mà.

Hắn nhìn Tạ Cảnh Tu, lặng lẽ thở ra.

Tạ Cảnh Tu nhếch đôi môi mỏng, mặt không biểu cảm, không biết đang nghĩ gì.

Nữ tử tiếp tục nói, “Tuy Giản lục tiểu thư không lấy một xu, ta cũng không phải hạng người vong ân phụ nghĩa nhận mà không trả. Chúng ta không trả nổi tiền thuốc, nhưng ta và tướng công đã gom hết tiền dành dụm giao cho cửa hàng của Giản gia. Chúng ta biết tiền dược liệu còn thiếu nhiều lắm, nhưng chúng ta có thể từ từ trả dần! Một ngày nào đó chắc chắn sẽ trả đủ toàn bộ!”

Nữ tử kia lau nước mắt, đứng lên phẫn hận nhìn Quảng An đường.

“Lại không nghĩ, đột nhiên có một ngày cửa hiệu Giản gia người không phòng trống, chỉ còn một người làm ở lại nói với chúng ta cửa hiệu Giản gia đã đóng cửa, cũng không còn dược liệu để phát cho bà con, chúng ta không cần quay lại nữa. Cửa hiệu Giản gia là ân huệ của Giản lục tiểu thư với chúng ta, nếu Giản lục tiểu thư gặp khó khăn, không còn điều hành nổi mới đóng cửa thì các hương thân tuyệt không có ý kiến. Nhưng mà, không ngờ nguyên nhân đóng cửa lại buồn cười như vậy, chỉ vì có quý nhân muốn lập nên Quảng An đường liền quét sạch các cửa hiệu trợ cấp cho người nghèo của Giản gia, lấy tiền đó đi chế tạo chai lọ thủy tinh vô giá cho quý nhân sử dụng! Hàng nghìn hàng vạn tính mạng bách tính so ra còn thua cả một cái chai trong tay quý nhân!”

Nữ tử nói xong lại khóc lóc than thân, đôi mắt muốn nứt ra chỉ biển hiệu Quảng An đường, rít lên, “Lẽ nào ta nói sai hay sao! Thế này còn không phải táng tận lương tâm sao!”

Năm hán tử quỳ giữa phố hiển nhiên cũng là những người chịu ơn cửa hiệu Giản gia, lúc này xúc động tột cùng, không quỳ tiếp mà đứng dậy kể khổ tình hình trong thôn cho người vây xem.

“…Thì ra lại có ẩn tình như vậy…”

“Giản lục tiểu thư cũng không dễ dàng…”

“Thế tử cũng vì Thế tử phi…”

Tiếng nghị luận và từng ánh mắt mang ý tứ sâu xa bắn vào hắn, Tiêu Ngự bất đắc dĩ nhìn Tạ Cảnh Tu.

Cho ngươi tùy hứng làm đại gia vung tiền, lại tùy hứng dọn sạch kho người ta, không cần phải nói, tất cả trách nhiệm đều đổ hết lên đầu hai người.

Nhưng xem ra, bây giờ mọi người đã đổ phần nhiều tội lỗi lên đầu hắn.

Bất luận thời đại nào, nam giới cũng được khoan dung nhiều hơn, vậy “Thế tử phi” là hắn chẳng phải đã thành hồ ly tinh mê hoặc Tạ thế tử sao Nếu không phải vậy, làm sao Tạ thế tử lấy lại tiền cho Giản lục tiểu thư kia phát thuốc cho người nghèo, không muốn cho người khác sử dụng, chỉ chuyên dùng chế tạo lọ thủy tinh cho hắn.

Không biết là ai trong đám đông khinh khỉnh nói, “Cái này gọi là vợ hiền tránh vạ đức lang quân. Ánh mắt của Nguyên Vương thế tử cùng lắm cũng chỉ có vậy, Bồ Tát sống nạm vàng khảm ngọc không muốn, lại muốn nha đầu nông thôn quê mùa thiển cận. Bây giờ cũng bắt chước người ta mở y quán, nhưng họa hổ bất thành phản loại khuyển(*), chỉ giỏi mua danh chuộc tiếng.”

(*)Vẽ hổ không thành lại thành chó: câu thành ngữ bắt nguồn từ Mã Viện. Câu này liên quan đến lời khuyên răn của ông đối với các cháu của mình. Ông khuyên đừng cố gắng bắt chước nhân vật anh hùng lừng danh thời đó là Đỗ Bảo (杜保); có thể không thành anh hùng như Bảo, mà thành kẻ bỏ đi. Chi tiết: https://haigiachansinh.wordpress.com/2014/06/30/hoa-ho-bat-thanh-phan-loai-khuyen/

Lại có người cười mỉa đáp lại, “Nhưng danh không mua được, còn rước lấy nhục, có thể thấy ông trời cũng thấy khó coi. Nguyên Vương thế tử còn đẹp mặt nữa không.”

Hai người kia lẩn trong đám đông chế nhạo, cứ tưởng không ai xác định ra mình. Nhưng thị vệ Vương phủ nào phải người thường, Tạ Cảnh Tu lia mắt một cái, Nhị Cửu lập tức hiểu ý, phi thân nhảy vào đám người, xách ra hai tên mặc áo gấm ném xuống trước cửa Quảng An đường.

Hai tên kia chật vật bò dậy, cả giận mắng, “Các ngươi dựa vào đâu mà bắt chúng ta!”

Bách Linh xì một tiếng, chống nạnh quát, “Thứ không biết xấu hổ! Trốn sau lưng người khác châm ngòi thị phi, các ngươi còn dám kêu oan sao! Ta ngược lại muốn hỏi, Thế tử chúng ta đắc tội với các ngươi hồi nào hả! Bồ Tát sống của các ngươi có bản lĩnh như vậy sao không bảo nàng đừng lấy tiền của Thế tử chúng ta nữa! Thế tử chúng ta bỏ nhiều tiền như vậy, nuôi không các ngươi bao nhiêu năm, sao không thấy các ngươi đến tạ ơn Thế tử! Sao chỉ chăm chăm cảm tạ Bồ Tát sống kia là thế nào! Bây giờ còn nói cạnh nói khóe, thì ra Thế tử chúng ta phí tiền mà không được cảm kích, còn nuôi ra một bầy sói mắt trắng! Bây giờ Thế tử phi không đồng ý để Thế tử coi tiền như rác, nuôi không lũ vong ân bội nghĩa, lũ các ngươi ăn không ngồi rồi bái lạy Bồ Tát sống lại kéo đến cắn người sao”

Nữ tử kia và đám hán tử bị một tiểu cô nương luôn miệng mắng là sói mắt trắng, bọn họ vốn hợp tình hợp lý, lúc này lại không thể phản bác câu nào, vừa tức vừa thẹn đến đỏ mặt.

Bách Linh tinh mắt, liếc một cái đã thấy Giản lục tiểu thư đang lên xe ngựa tính rời đi, nàng thuận tay kéo Nhị Cửu bên cạnh chạy đến ngăn xe ngựa của Giản lục tiểu thư.

“Bồ Tát sống của các ngươi ở đây này!” Bách Linh cười khẩy với nữ tử kia, “Các ngươi còn không mau cúi đầu vái Bồ Tát sống, cầu xin nàng nhanh chóng lấy tiền ra cho các ngươi xài. Cần gì phải đi cầu xin đám nhà giàu bất nhân, chẳng phải muốn chết cũng không được sao Mặc dù Giản lục tiểu thư không thể tiêu xài như nước tiền của Thế tử nữa nhưng vẫn còn dư tiền mua son phấn và dược liệu cho nữ nhân kia mà, sao các ngươi còn không mau đến cầu xin Giản lục tiểu thư lương thiện đi”

Phu xe muốn cấp tốc rời đi, định giục ngựa phóng càn nhưng bị tiểu cô nương và thị vệ bên cạnh chặn lại, gấp đến độ toát mồ hôi lạnh.

Bách Linh nhẹ nhàng khom người với xe ngựa, cười nói, “Giản lục tiểu thư, chuyện này có liên quan mật thiết với Giản lục tiểu thư, nô tỳ cả gan xin Giản lục tiểu thư bước ra làm chứng.”

Trực giác của Tiêu Ngự cũng biết chuyện hôm nay không thoát khỏi can hệ với Giản lục tiểu thư lạnh nhạt như mây gió, thấy Bách Linh chặn xe ngựa liền kéo Bách Linh về, hài lòng vuốt bím tóc nàng, tiến lên một bước.

“Ngay ngày đầu khai trương của Quảng An đường, việc này không thể tùy tiện chấm dứt. Các vị ai muốn xem náo nhiệt, bỏ đá xuống giếng hay kêu oan gì thì hôm nay hãy làm cho rõ đi.”

Còn đứa bé kia… Tiêu Ngự nhìn đứa trẻ trong lòng nữ tử, có lẽ sẽ là bệnh nhân đầu tiên của Quảng An đường.
Bình Luận (0)
Comment