Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 107

Đi xuống phi cơ, Trương Tử Mộng không suy nghĩ gì, nàng đem mình hoàn toàn giao cho Tô Lâm. Lần này đến M quốc, là Trương Tử Hề bày mưu đặt kế, sau đó Tô Lâm bắt tay an bài hết thảy. Đem mình giao cho Tô Lâm, Trương Tử Mộng thật yên tâm, nàng tin tưởng vững chắc Tô Lâm nhất định sẽ chiếu cố tốt mình.

Lần này đến M quốc, Trương Tử Mộng tham gia trao đổi chỉ là tấm màn che, Tô Lâm lại đối mọi người bảo lưu bí mật này, lần này không có người của Tô thị, cũng không có người của Trương thị đến tiếp cơ, hết thảy đều dựa vào bản thân. Tô Lâm xung phong nhận việc, một mình cầm lấy hai cái túi, nhưng Trương Tử Mộng cũng không muốn như vậy, nàng không nói rõ, nguyên nhân chỉ có chính nàng rõ ràng.

Trương Tử Mộng từ tay Tô Lâm kéo túi của mình qua, mà Tô Lâm cũng không buông tay, miệng nói:"Mộng Mộng, tôi làm là được, không nặng."

Trương Tử Mộng nói không nên lời, nàng cũng không buông tay, chỉ nói:"Tôi có thể xách, tôi không phải phế nhân."

Tô Lâm im lặng chăm chú nhìn Trương Tử Mộng có chút cố chấp, cô hiểu biết nữ nhân này, kỳ thật nàng cùng Trương Tử Hề không sai biệt lắm, một khi đã cố chấp thì không ai có thể khuyên can. Đối Trương Tử Hề, có lẽ chỉ có Chu Tư Y có thể làm cho em ấy thay đổi ý kiến, nhưng đối Trương Tử Mộng, Tô Lâm hoàn toàn không có tin tưởng.

Trầm mặc một hồi, Tô Lâm cuối cùng vẫn là buông một tay, lại còn bắt lấy bên kia, một cái túi không nặng lúc này cũng là bị hai người cùng nhau xách, Tô Lâm thỏa hiệp nói:"Cứ như vậy đi, giúp tôi chia sẻ một chút là tốt rồi."

Trương Tử Mộng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Lâm đồng dạng kiên định cố chấp, trên mặt cô có dấu vết mỏi mệt. Trương Tử Mộng có ngủ trên phi cơ, nhưng Tô Lâm có hay không thì nàng không biết, nàng chỉ biết là khi nàng mơ mơ màng màng, cảm thấy có người ngẫu nhiên giúp nàng lạp chăn, còn ngẫu nhiên đem tay nàng bỏ vào chăn.

Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng không nói lời nào, biểu tình lại tựa hồ có điều dịu đi, cô tự cho là Trương Tử Mộng đã buông lỏng, vì thế rèn sắt phải thừa dịp còn nóng, Tô Lâm bước lên phía trước, sau đó khẽ động cái túi bị mỗi người một bên xách, cũng không quay đầu lại nói:"Đi thôi."

Đi ra sân bay, có rất nhiều xe taxi ở hậu sảnh, đập vào mắt đều là xa lạ, con người bất đồng màu mắt, bất đồng màu da. Hai người đều từng đi du học, hơn nữa kiến thức cũng không nông cạn, biết kế tiếp nên làm gì. Tô Lâm đi trước, Trương Tử Mộng tựa hồ là bị Tô Lâm nắm lấy thông qua cái túi kia. Đến gần một chiếc xe taxi, Tô Lâm mở ra cửa sau, sau đó tránh ra thân mình, nhìn Trương Tử Mộng ý bảo nàng lên xe trước.

Trương Tử Mộng dọc theo đường đi đều không nói chuyện, Tô Lâm kêu nàng lên xe, nàng liền thật sự ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị, ngồi vào trong xe, sau đó xích vô một chút, chừa chỗ cho Tô Lâm.

Tô Lâm nguyên bản nghĩ Trương Tử Mộng sẽ giống lúc trước, không muốn ngồi chung với mình, nhưng khi Trương Tử Mộng tự động chừa chỗ cho mình, không biết vì sao trong lòng có chút vui sướng, thật giống như tiểu hài tử ăn đến kẹo, có điểm ngọt ngào. Tô Lâm dùng tiếng Anh nói địa chỉ với tài xế, sau đó hắn mỉm cười gật đầu, khởi động xe.

Trương Tử Mộng không để ý Tô Lâm nói gì, nàng chỉ cảm thấy Tô Lâm phát âm rất chuẩn, nghe rất êm tai, so với khi nói quốc ngữ có cảm giác không đồng dạng.

M quốc thật phồn hoa, nơi nơi là xe, nơi nơi là người. Trương Tử Mộng im lặng nhìn người xe như nước bên ngoài cửa sổ, nhưng trong lòng cũnglà cảm thấy tiêu điều.

"Mộng Mộng, em mệt sao?" Tô Lâm nhìn sườn mặt Trương Tử Mộng, lại xem không rõ biểu tình của nàng, nhưng cô đột nhiên cảm giác được trên người Trương Tử Mộng tản mát ra hơi thở trầm thấp, cô nghĩ có phải do nơi này hoàn cảnh lạ lẫm, làm cho Trương Tử Mộng cảm thấy không đủ thân thiết, nên mới sinh ra cảm giác cô độc?

Trương Tử Mộng đột nhiên nghe được Tô Lâm dịu dàng phát âm quốc ngữ, hồi đầu thấy cô, chỉ một thoáng liền cảm thấy người trước mắt này chưa bao giờ thân thiết đến thế. Vì thế nàng mỉm cười, lắc lắc đầu nói:"Không mệt." Trong lòng lại thầm nói: Chị hẳn là mệt hơn tôi đi.

Mặc kệ là sự kiện kia phát sinh trước hay sau, Tô Lâm đối Trương Tử Mộng đều có một cỗ thương tiếc, chẳng qua sự kiện kia phát sinh rồi, càng thêm sâu sắc mà thôi. Cô ôn nhu mỉm cười, vươn tay bắt lấy tay Trương Tử Mộng, nắm thật chặt nói:"Khách sạn không xa, rất nhanh sẽ tới."

Phía trước, Trương Tử Mộng luôn tránh né tiếp xúc thân thể với Tô Lâm, chỉ là bởi vì không nghĩ xấu hổ. Nhưng nữ nhân luôn mẫn cảm, nội tâm cũng sẽ mạc danh kỳ diệu yếu ớt, có lẽ chính là bởi vì hiện tại hoàn cảnh lạ lẫm, làm cho lòng Trương Tử Mộng có chút bất an. Tay Tô Lâm khiến Trương Tử Mộng vơi bớt lo lắng, vì thế nàng không cự tuyệt, tùy ý cô nắm, đầu lại xoay trở về, nhìn ra ngoài.

Khách sạn kia quả thật như Tô Lâm nói, không xa. Trương Tử Mộng cảm thấy giống như chỉ có mười lăm phút liền đến, nàng xuống xe, không có chú ý tên khách sạn là gì, đối nàng mà nói cũng chỉ là địa phương tạm cư mà thôi, hơn nữa mục đích chủ yếu nàng đến M quốc lần nàylà vì chuyện căn bản nàng không tình nguyện đi làm, cho nên nàng cũng lười nhớ, bởi vì nàng không biết có gì đáng giá để nhớ.

Cùng Tô Lâm tiến vào khách sạn, Trương Tử Mộng ở đại sảnh chờ đợi, Tô Lâm đi đến quầy tiếp tân. Tô Lâm cùng nhân viên phục vụ nói vài câu, sau đó ký tên lên giấy, lấy thẻ phòng.

Trương Tử Mộng nhìn Tô Lâm hoàn thành thủ tục, đi về phía mình, chú ý tới tay cô chỉ cầm có một cái thẻ, nàng hơi nhíu mi, cảm thấy không thích hợp, hai người như thế nào chỉ có một thẻ phòng, nàng chưa từng nghe nói qua hai phòng có thể xài chung thẻ. Nhưng Trương Tử Mộng lại nghĩ, có lẽ là phòng tổng thống chẳng hạn, hay một phòng có hai phòng nhỏ. Chờ Tô Lâm đến gần, nàng cũng chưa nói cái gì, chỉ đi theo Tô Lâm đến thang máy.

Đợi vào phòng, Trương Tử Mộng mới phát hiện xác thực có chung phòng khách, nhưng lại chỉ có một gian phòng, hơn nữa trong phòng chỉ có một cái giường đôi. Nàng thật sâu nhíu mày, quay đầu lại, biểu tình phức tạp, có nghi hoặc, có bất mãn, có xấu hổ nhìn Tô Lâm, hỏi:"Tô tỷ, chỉ có một gian phòng?"

"Ừ, đúng vậy. Mộng Mộng, không có biện pháp, khách sạn ở phụ cận đều kín chỗ, chỉ có thể thuê một gian phòng." Tô Lâm cũng rất bất đắc dĩ, Trương Tử Hề đề nghị cô là sau khi thu được thư mời, Tô Lâm mới bắt đầu an bài. Vừa vặn Tô Lâm ở M quốc có vị bằng hữu là bác sĩ phụ khoa cũng ở đây, cùng M quốc tổ chức lễ trao đổi của kiến trúc sư là cùng một thành thị.

Lễ trao đổi là quốc tế hoá, người tham gia đến từ khắp nơi trên thế giới, số lượng cũng không ít, cho nên khách sạn ở phụ cận cơ hồ đều bị thuê hết, gian phòng cuối cùng ở khách sạn này là cô thật vất vả mới thuê được.

Trương Tử Mộng nghĩ lại một chút, không cần Tô Lâm giải thích lập tức liền suy nghĩ cẩn thận nguyên nhân, nàng cảm thấy mình quá mức mẫn cảm, mặc dù là nàng nói hai người có thể quên đi chuyện kia, nói hai người có thể tiếp tục giống như trước đây, nhưng hiện tại nàng lại đi để ý. Nàng nghĩ hai nữ nhân, lại là hảo bằng hữu, nằm chung trên một cái giường thật sự rất bình thường. Nàng khuyên bản thân không cần nghĩ nhiều thì sẽ không xấu hổ, vì thế nàng mỉm cười, ra vẻ không cần nói:"Tô tỷ, kỳ thật...... Tôi chỉ là hỏi một chút mà thôi."

Tâm và dục vọng là hai thứ nhân loại khó khống chế nhất, mình nói không thèm nghĩ nữa, cũng không có nghĩa là thật sự có thể không nghĩ đến. Đến lúc nghỉ ngơi, hai người vẫn là cảm thấy khá xấu hổ.

Hai người đều đã tắm rửa xong, đều thay áo ngủ, ngồi ở ngoại thính sô pha, trầm mặc hồi lâu. Tô Lâm không có nghỉ ngơi trên phi cơ, sự mỏi mệt trên mặt càng ngày càng rõ, nhưng cô vẫn ngồi ở đó, cũng không có động tác gì.

Trương Tử Mộng nhìn Tô Lâm như vậy, thật sự là có điểm băn khoăn, còn có điểm...... Hơi đau lòng, vứt bỏ sự kiện kia, ai đúng ai sai, nữ nhân này đã vì nàng mà trả giá không ít. Nàng đành phải mở miệng nói:"Tô tỷ, đến lúc nghỉ ngơi rồi."

Tô Lâm ngỡ ngàng, nhìn Trương Tử Mộng một hồi, do dự một chút, nói:"Mộng Mộng, em đi ngủ trước đi, tôi chưa buồn ngủ."

Tô Lâm như vậy ngược lại là tăng thêm Trương Tử Mộng xấu hổ, nàng thầm oán Tô Lâm:"Chết đến nơi còn mạnh miệng!" Nàng nghĩ, nếu hai người còn lưu ý chuyện kia, bọn họ vĩnh viễn đừng nghĩ trở lại trạng thái ban đầu, nàng không nghĩ mất đi vị bằng hữu lại giống tỷ tỷ Tô Lâm, nàng đành phải chủ động nói:"Tô tỷ, nếu chỉ có một cái giường, cũng đừng để ý nhiều như vậy, đi nghỉ ngơi đi."

Từ sau sự kiện kia, Tô Lâm trước mặt Trương Tử Mộng luôn đặc biệt dịu ngoan nghe lời, Trương Tử Mộng đã nói như vậy, trong giọng nói tựa hồ còn không cho phép phản bác, Tô Lâm cũng chỉ hảo nghe theo Trương Tử Mộng.

Có một số việc đã xảy ra, cũng không phải nói làm như không phát sinh liền thật sự có thể quên không còn một mảnh, một trước một sau tiến vào gian phòng, nhìn đến drap giường trắng noãn, còn là ở khách sạn, hai người đều càng cảm thấy xấu hổ. Mặt Trương Tử Mộng ửng đỏ, nhưng nàng lại cố trang không thèm để ý, nằm lên giường, đắp chăn, để lại một khoảng cho Tô Lâm.

Nhưng là qua hồi lâu sau, Trương Tử Mộng vẫn không gặp Tô Lâm leo lên giường, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Lâm vẫn ngơ ngác đứng đó, không biết vì sao trong lòng nổi lên một chút tức giận, ngữ khí không tốt hỏi:"Tô tỷ, chẳng lẽ chị tưởng đứng như vậy một đêm?"

Tô Lâm trải qua nhiều hơn Trương Tử Mộng, cô không xấu hổ mà là do dự, chính cô cũng không hiểu được là do nguyên nhân gì, cô không dám nằm lên cái giường kia, nằm bên cạnh Trương Tử Mộng. Không phải sợ, chỉ là cảm thấy mình không nên, hoặc là không có tư cách, cô chỉ là tự ti mà thôi. Suy nghĩ một chút, Tô Lâm mới nói:"Mộng Mộng, kỳ thật tôi có thể...... Ra sô pha ngủ."

Chân mày Trương Tử Mộng cau lại, nàng không hiểu Tô Lâm luôn luôn tiêu sái hào phóng vì cái gì lại để ý như vậy, ngay cả mình đều có thể khắc chế xấu hổ. Nếu giống như Tô Lâm nói, bọn họ liền vĩnh viễn không thể khôi phục quan hệ trước kia, nàng trong lòng tức giận càng sâu, đơn giản nhắm hai mắt lại không nhìn tới cô, lạnh lùng nói:"Muốn ngủ sô pha thì tùy chị, bất quá về sau chị cũng đừng nói chuyện với tôi nữa."

Tô Lâm lập tức cả kinh, trong lòng sinh ra đau đớn giống như đột nhiên mất đi cái gì quý giá. Trong khoảng thời gian này Tô Lâm thật sự rất vui vẻ, không hư không như dĩ vãng, cô biết hết thảy là vì có Trương Tử Mộng. Cuộc sống trước kia không có trọng tâm, cảm giác mình luôn luôn tại phiêu, trong khoảng thời gian này, Trương Tử Mộng nghiễm nhiên trở thành trọng tâm trong cuộc sống của cô, cô vây quanh Trương Tử Mộng mà chuyển, cố gắng làm cho Trương Tử Mộng vui vẻ một chút, hảo hảo một chút. Cuộc sống như vậy làm cho cô cảm thấy mình có mục tiêu, có chờ đợi, cô thích cuộc sống này, cô không muốn trở lại quá khứ.

Bởi vì sợ hãi mất đi, Tô Lâm không dám do dự, động tác rất nhanh liền leo lên giường. Nằm xong, cô không dám động đậy, cũng không dám tới gần, thân thể cứng ngắc chỉ chiếm 1/3 diện tích.

Trương Tử Mộng cảm giác được Tô Lâm đã leo lên giường, mở mắt ra xem một chút, lại thấy tư thế ngủ của Tô Lâm quá kỳ quặc,nàng cảm thấy không thoải mái, trong lòng nghĩ chị ta như vậy có thể nghỉ ngơi mới là lạ. Nhắm mắt lại thật sâu thở dài một hơi, Trương Tử Mộng xoay người đi, phóng nhu ngữ khí nhẹ giọng nói:"Tô tỷ, đừng quá làm khó mình, xích vô đây chút đi, tôi đủ chỗ nằm rồi."

Tô Lâm vẫn không có di động vị trí,cô quay đầu nhìn bóng lưng Trương Tử Mộng, trong lòng nghĩ đến khoảng thời gian gần đây, không có chỗ nào là không có thân ảnh Trương Tử Mộng, là em ấy làm cho cuộc sống của mình trở nên phong phú, là em ấy cứu rỗi linh hồn đi lạc của mình. Cô xúc động, Trương Tử Mộng thật sự là nữ thần cứu thục của cô.

Cô từng cầu xin một nữ tử, cầu xin em ấy cứu thục linh hồn của mình, nhưng người kia cũng không có làm được, người kia là Trương Tử Hề. Cô chưa từng cầu xin nữ tử này, ngược lại là thương tổn nữ tử này, nhưng nữ tử này lại cứu thục linh hồn của mình. Hai nữ tử thuần khiết, đều giống như nữ thần của cô, nhưng Trương Tử Hề đối cô mà nói, thủy chung là cảm giác nhìn lên,vô cùng phiêu miểu. Trương Tử Mộng đối cô mà nói, cảm giác lại rất chân thật, cô có thể chạm vào......

Tô Lâm nhìn bóng lưng Trương Tử Mộng, nghe trên người nàng thỉnh thoảng thổi qua mùi thơm, để tay lên ngực tự hỏi, mình có thể chiếm được một người tốt như vậy sao? Trong lúc chờ đợi, Tô Lâm lại đột nhiên nhớ tới Trương Tử Mộng đã từng nói qua: Hy vọng mình có thể đối em ấy giống như Trương Tử Hề đối Chu Tư Y. Cô cảm thấy mình may mắn, cảm tạ trời xanh, làm cho cô còn có thể có được cơ hội may mắn như vậy. Kìm lòng không đậu, Tô Lâm nhẹ nhàng tới gần Trương Tử Mộng, nâng tay lên, đặt ở bên hông Trương Tử Mộng, ôm Trương Tử Mộng vào lòng, sau đó sung sướng mỉm cười, nhẹ nói:"Mộng Mộng, em nhất định sẽ tốt lên, tôi nhất định sẽ cố gắng, ngủ ngon."

Trương Tử Mộng đột nhiên bị Tô Lâm từ sau lưng ôm lấy, thân thể cứng ngắc, sau đó nghe thấy Tô Lâm nói, nàng không biết Tô Lâm nói sẽ cố gắng là cố gắng cái gì, nhưng nàng cũng không truy hỏi. Trương Tử Mộng tinh tế cảm thụ Tô Lâm vây quanh, Tô Lâm ôm ấp thật nhuyễn thật ấm thật thoải mái, nàng hiếm khi được đối đãi như vậy, cho dù là mẫu thân cũng chưa từng ôm nàng vào lòng. Nàng biết mình vẫn là khát vọng có thể được ai đó ôm ấp. Có lẽ là vì Tô Lâm ôm ấp rất thư thái, lại có lẽ là Trương Tử Mộng bởi vì chuyến bay hơn mười mấy tiếng, quá mệt mỏi, nàng cứ như vậy mà nằm trong vòng tay của Tô Lâm, chậm rãi tiến nhập giấc ngủ.


Bình Luận (0)
Comment