Hai tuần trôi qua,lễ trao đổi của kiến trúc sư cử hành ở M quốc đã kết thúc,Trương Tử Mộng vốn được lệnh dẫn dắt đội ngũ, cũng không có bước vào hội trường lần nào.
Trương Tử Mộng lúc này còn ở khách sạn Tô Lâm thuê, mười bốn ngày này, nàng bởi vì vừa làm xong giải phẫu, không dễ đi lại, cho nên cơ bản đều là ở trong khách sạn, may mắn là nàng không phải một người, còn có Tô Lâm cùng nàng, cẩn thận chiếu cố nàng, mới cảm thấy thời gian không đến mức gian nan.
Lễ trao đổi đã xong, cũng biểu thị Trương Tử Mộng và Tô Lâm phải quay về.
Hai người đồng giường cộng chẩm mười bốn ngày, Trương Tử Mộng đã thích ứng oa ở Tô Lâm ôm ấp nhuyễn hươngngủ say, đương nhiên hết thảy đều không phải nàng chủ động, nàng chỉ là không phản kháng mà thôi. Gần 9h sáng, hai người bị tiếng chuông di động đặt ở phòng khách đánh thức.
Trương Tử Mộng mở mắt ra, nghe rõ là di động của mình, nghi hoặc một chút, đầu tiên nghĩ đến đó là Trương Tử Hề, sau khi đến M quốc, trừ bỏ hai ngày trước Trương Tử Hề có gọi cho nàng nói mấy lời quan tâm, nàng không còn nhận được cuộc gọi nào khác. Bởi vì cảm thấy có thể là Trương Tử Hềgọi tới, nàng vội vàng muốn đi tiếp điện thoại, nhưng nàng vừa ngồi dậy tưởng xuống giường, lại đột nhiên bịngười bên cạnh lôi kéo, chỉ nghe cô nói:"Mộng Mộng, em nằm, tôi đi lấy là tốt rồi."
Thói quen thật đáng sợ, Trương Tử Mộng từ chối Tô Lâm ân cần vài lần không có kết quả, liền tùy ý Tô Lâm vì nàng phục vụ, trong lòng cũng bắt đầu bình yên hưởng thụ, kỳ thật rất nhiều thời điểm có thể bình yên nhận một người đối mình hảo, không nhất định là vì đối phương thua thiệt mình,mà có thể là vì trong tiềm thức đã muốn nhận định đối phương.
Chuyện của Trương Tử Mộng, Tô Lâm chưa bao giờ chậm trễ, đều là cực kỳ dụng tâm, cô cơ hồ là chạy đi lấy di động, sau đó chạy trở về, chẳng qua một khắc trước khi đưa nó cho Trương Tử Mộng, cô cố ý thả chậm động tác, liếc qua màn hình một cái.
Nhìn đến cái tên trên màn hình, Tô Lâm chờ Trương Tử Mộng tiếp nhận di động, không tự giác nhíu nhíu mày.
Trương Tử Mộng không có lập tức tiếp nhận di động, bởi vì nàng đã chú ý tới Tô Lâm biểu tình, nàng chỉ biết, người gọi không phải Trương Tử Hề, vì thế nghi hoặc hỏi:"Tô tỷ, chị nhăn mặt cái gì, là ai gọi điện?"
Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng hỏi, sửng sốt một chút, sau đó mở to hai mắt, nghi hoặc hỏi:"Tôi có nhíu mày sao?"
Trương Tử Mộng nghe nói như thế, đến phiên nàng nhíu mi, nói:"Đừng nói xạo, tuy rằng chỉ là trong nháy mắt, nhưng tôi xem rất rõ."
Di động còn đang reo, Trương Tử Mộng cũng không chờ Tô Lâm trả lời, từ tay Tô Lâm tiếp nhận điện thoại, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai gọi đến, còn làm Tô Lâm khó chịu như vầy, khi nàng nhìn kỹ màn hình hiện lên ba chữ "Đan Lam Phong", Trương Tử Mộng cũng không tự giác nhíu mày, trong lòng có điểm phiền chán, người này tìm mình làm gì.
Trương Tử Mộng tựa hồ là nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên ánh mắt có điểm phức tạp nhìn Tô Lâm một cái, mới bắt máy, thanh âm rất lãnh đạm nói:"Alô, xin hỏi có chuyện gì?"
Tô Lâm giờ phút này đang ảo não nghi hoặc, giao tế vẫn là cường hạng của cô, cô không chỉ không xa lạ mà còn thuần thục, cô rất tự tin, chỉ cần cô nguyện ý, cô có thể che giấu cảm xúc chân thật của mình, ai cũng không thể nhìn thấu. Nhưng ở trước mặt Trương Tử Mộng, làm sao liền hiển lộ ra hết, bản thân cũng không tự biết.
Ánh mắt phức tạp của Trương Tử Mộng trước khi bắt máy làm cho Tô Lâm không yên, sau khi Trương Tử Mộng dời tầm mắt, cô mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm. Nhìn Trương Tử Mộng cùng người kia nói chuyện, Tô Lâm lại nhíu mày, được rồi, cô thừa nhận, mình xác thực có chút bất an cùng chua xót.
Vẫn chờ Trương Tử Mộng treo điện thoại, thấy nàng không nói lời nào chỉ cau mày, Tô Lâm liền nhịn không được hỏi:"Anh ta gọi điện thoại lại đây làm gì?"
Trương Tử Mộng lại dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Lâmkhiến Tô Lâm không yên, bất quá hoàn hảo Trương Tử Mộng chỉ là nhìn một hồi liền đáp:"Lễ trao đổi đã kết thúc, bọn họ chuẩn bị ngày mai trở về, hỏi tôi có muốn về chung không."
Ngay sau đó Tô Lâm liền nói:"Không cần, em theo tôi cùng nhau trở về, bọn họ không chiếu cố em được đâu...... Tôi đi mua vé máy bay đây."
Nói xong, Tô Lâm liền xoay người đi tìm di động, tựa như đây là chuyện cấp bách, Trương Tử Mộng có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Tô Lâm, cũng không ngăn cản.
Chờ Tô Lâm tìm được di động, bấm ra một dãy số, sau đó lại tựa hồ đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu cau mày hỏi:"Mộng Mộng, em không có đáp ứng hắn đi?"
Trương Tử Mộng đỡ trán không nói gì, Tô Lâm vừa mới làm gì, dựa vào mình gần như vậy, mình nói cũng không tính là nhỏ, tuy rằng nàng không nghe được Đan Lam Phong nói cái gì, nhưng cũng có thể nghe được bản thân tinh tường nói "không cần, tôi trở về một mình" a.
Nhìn Tô Lâm rối rắm, Trương Tử Mộng cũng vô tâm tư đi so đo, nhẹ lay động đầu một chút, nói:"Không có."
Trương Tử Mộng phát hiện, Tô Lâm bởi vì hai chữ "không có" cực kỳ đơn giản, mày liền giãn ra, khóe miệng còn không tự giác gợi lên, chỉ nghe thấy cô nói:"Ừ, thế này mới đúng chứ, chỉ có tôi mới có thể chiếu cố em."
Tô Lâm nói xong lời này, liền bắt đầu lên mạng tìm vé máy bay. Trương Tử Mộng cũng không có đáp lại Tô Lâm, bởi vì nàng căn bản không biết ứng đối thế nào, trong lòng cũng có chút phức tạp, từlúc Tô Lâm nói những lời kia ở bệnh viện, nàng liền rối rắm, sau đó buông ra không nghĩ nữa, chính nàng cũng không rõ rốt cuộc đó là cảm thụ gì, đối với những lời kia, cảm giácduy nhất của Trương Tử Mộng là không chán ghét, cộng thêm một chút tim đập, nhưng nếu đào sâu hơn, nàng lại hy vọng thuận theo tự nhiên.
Tô Lâm đối Trương Tử Mộng thật ân cần, cũng thật cẩn thận, cơ hồ sự tình gì đều tự mình làm, không cho Trương Tử Mộng động tay. Trương Tử Mộng cũng tùy ý Tô Lâm bận rộn, mình lạibình yên hưởng thụ, bởi vì bây giờ nàng là bệnh nhân, ngoại trừ cần người chiếu cố, Tô Lâm vì nàng làm hết thảy, nàng cũng sẽ không có áp lực.
Ngày hôm sau, hai người 7h sáng liền trả phòng, sau đó cùng nhau đi ra khách sạn. Hành lý như trước là Tô Lâm cầm, hai tuần trôi qua, Trương Tử Mộng khôi phục không sai biệt lắm, nhưng thời gian tu dưỡng dự định phải là hơn một tháng, trong lúc đó tuyệt đối không thể làm việc nặng, ngay cả đi lại cũng phải chú ý, không thể bước đi quá mạnh.
Trương Tử Mộng cũng không muốn củi kiếm ba năm thiêu một giờ, sau đó lại đến M quốc một lần nữa, cho nên nàng liền ỷ lại Tô Lâm.
Chỗ ngồi vẫn là khoang hạng nhất, vị trí của Trương Tử Mộng vẫn là bên cạnh cửa sổ, hoàn toàn giống chuyến bay lần trước. Phi cơ cất cánh, tiếp viên hàng không đẩy xe thức uống đi qua, Tô Lâm không cần hỏi Trương Tử Mộng liền biết nàng cần cái gì, mình lại làm chủ vì Trương Tử Mộng gọi một ly sữa tươi, sau đó vì bản thân gọi một ly cà phê Lam Sơn.
Nhưng mà, lúc này Trương Tử Mộng lại đột nhiên nhìn Tô Lâm, biểu tình thật nghiêm túc nói:"Không cho uống cà phê."
Tô Lâm sửng sốt nhìnbiểu tìnhnghiêm túc của Trương Tử Mộng, đột nhiên cảm thấy Trương Tử Mộng hảo khí thế, cô không tự giác liền yểu xìu xuống. Tuy rằng không biết lý do của Trương Tử Mộng, cô vẫn là sợ run không dám phản bác, thành thành thật thật đáp ứng nói:"Ừ, không uống cà phê."
Sau đó quay đầu nói với tiếp viên, cô muốn một ly nước lọc.
Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng, rốt cuộc về tớiH thị, bởi vì khác biệt múi giờ, H thị hiện tại là 7h sáng. Trương Tử Mộng định hảo vé máy bay, chỉ đem thời gian nói cho Trương Tử Hề, nàng vốn nghĩ đến sẽ không có người đến tiếp cơ, lại không nghĩ rằng ở đại sảnh, liếc mắt một cái liền thấy Trương Tử Hề và Chu Tư Y.
Hiện tại là 7h sáng, Trương Tử Hề đến sân bay cần khoảng ba mươi phút, nói cách khác Trương Tử Hề và Chu Tư Y lúc 5-6h đã rời giường, Trương Tử Mộng có chút cảm động. Tô Lâm cũng có chút ngoài ý muốn, Trương Tử Hề trừ bỏ Chu Tư Y, chưa từng đối ai dụng tâm như thế, trong lòng vì Trương Tử Mộng cảm thấy vui mừng, xem ra Trương Tử Hề là thật tình xem Trương Tử Mộng như muội muội rồi.
Trương Tử Mộng đi đến trước mặt Trương Tử Hề, có chút xấu hổ, nhẹ giọng kêu một tiếng:"Chị." Sau đó lại nhìn Chu Tư Y: "Tư Y, cám ơn hai người tới đón tôi."
Chu Tư Y mỉm cười, Trương Tử Hề khẽ lắc đầu, nói:"Em là muội muội của tôi, tôi là tỷ tỷ của em, cần gì nói cám ơn."
Trương Tử Hề nhìn Tô Lâm, tiếp tục nói:"Tô tỷ, hai người ngồi phi cơ lâu như vậy, có chuyện gì muốn nói thì chờ hai người nghỉ ngơi tốt rồi nói sau. Tôi và Y nhi tiếp Tử Mộng về nhà trước, Tô tỷ, chị có gọi người tới đón không? Hay là theo chúng tôi cùng nhau về nhà?"
Tô Lâm kỳ thật là có gọi người tiếp cơ, chỉ là không biết vì sao bí thư không có tới, cô nguyên bản là nghĩ Trương Tử Hề sẽ không tới đón, vừa lúc mình và Trương Tử Mộng sẽ cùng nhau ngồi xe bí thư trở về, về phần trở về làm sao thì cô không nghĩ tới, dù sao cùng Trương Tử Mộng cùng nhau là tốt rồi.
Trương Tử Hề hỏi như vậy, trong lòng cô âm thầm may mắn vị bí thư kia thất trách, không chỉ không trách cứ ngược lại còn khích lệ người kia muộn thật sự đúng lúc. Côtỏ vẻ tự nhiên nói với Trương Tử Hề:"Tôi không có gọi người tới đón, tôi nghĩ...... Tôi vẫn là theo mọi người trở về đi."
Trên đường trở về, bởi vì Chu Tư Y cũng đến đây, Trương Tử Mộng không có ngồi ở ghế phó lái, nàng tự động cùng Tô Lâm ngồi ở ghế sau, hơn nữa cũng không có xấu hổ như lúc trước. Mình cũng hiểu được tọa pháp như vậy, mới là đương nhiên.
Dọc theo đường đi Trương Tử Hề đều không có hỏi Trương Tử Mộng về vấn đề giải phẫu, cũng không phải cô không quan tâm Trương Tử Mộng, cô biết Trương Tử Mộng nhạy cảm, suy bụng ta ra bụng người, nếu cô là nàng, khẳng định cũng sẽ không hy vọng ai nhắc tới chuyện đó với cô.