Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 126

Tô Lâm tiến vào biệt thự, cái gì cũng không dám nghĩ, đóng cửa lại liền đi thẳng đến phòng tắm, cô phải thu thập xong trước khi Trương Tử Mộng đến đây, quần áo không hỗn độn, cũng không thể nhìn ra cái gì, nhưng cảm xúc vẫn là biểu lộ quá nhiều.

Rất nhanh đã tắm rửa xong, Tô Lâm ngồi ở sô pha, chuẩn bị tâm lý, không bao lâu sau chuông cửa liền vang lên, Tô Lâm giật thót, trước khi mở cửa còn nhắm mắt lại hít sâu. Trong nháy mắt, cũng không biết có phải do cô chột dạ mà sinh ra ảo giác hay không, cô cảm thấy Trương Tử Mộng đã phát hiện ra cái gì rồi, ánh mắt lãnh đến đáng sợ.

Thật sự chỉ là ảo giác, bởi vì nhìn kỹ lại, Trương Tử Mộng trên mặt tuy rằng không có tươi cười, nhưng lại giống như bình thường, không có biến hóa, chẳng lẽ cô đúng là thấy ảo giác? Tô Lâm âm thầm suy tư.

"Tô tỷ, chị mở cửa ra cũng không để cho tôi đi vào, còn sững sờ ở cửa làm gì? Chẳng lẽ bên trong còn có người khác?" Tô Lâm mở cửa ra, lại nhìn mình sững sờ, Trương Tử Mộng khó hiểuhỏi.

"A? Không có, không có...... Điều này sao có thể? Mau vào đi, Mộng Mộng." Nghe Trương Tử Mộng hỏi, Tô Lâm biết mình vừa thất thần, có điểm bối rối ứng đối, cũng không biết có phải do mình quá mức mẫn cảm, tổng cảm thấy Trương Tử Mộng giống như có chuyện muốn nói.

Trương Tử Mộng đi vào trước, Tô Lâm đóng cửa lại, nhìn bóng dángTrương Tử Mộng một hồi lâu mới đi theo. Nơi này là nhà Tô Lâm, nhưng xem khí thế của hai người, Trương Tử Mộng lại giống chủ nhân hơn, Tô Lâm thì chỉ như khách vãng lai.

Hai người ngồi vào sô pha, Tô Lâm gặp Trương Tử Mộng sắc mặt không tốt, nhớ tới hôm nay là ngày Trương gia tế tổ, là ngày Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề đối mặt gia quy hoang đường của Trương gia, cô âm thầm nhìn Trương Tử Mộng,trong lòng rất là thương tiếc, nghĩ muốn an ủi, nhưng sợ chính mình một câu lại gợi lên những thứ không tốt cho Trương Tử Mộng, vì thế cuối cùng vẫn là không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, ý đồ lấy một chút việc nhà dẫn dắt Trương Tử Mộng quên đi chuyện đó: "Mộng Mộng, sao hôm nayem lạiđến đây tìm tôi?"

Tô Lâm hỏi như vậy vốn không có gì đáng trách, bởi vì Trương Tử Mộng cực ít chủ động đi tìm Tô Lâm, bình thường đều là Tô Lâm đi tìm nàng. Nhưng một người quá để ý chuyện gì, luôn sẽ có một chút gió thổi cỏ lay, nghe theo một phía. Nghe Tô Lâm hỏi, sắc mặt Trương Tử Mộng lại trầm xuống, nàng nhớ tới cái gia quy ghê tởm kia, nàng nghĩ mình tìm đến Tô Lâm là vì tưởng xác định cảm giác của mình đối với Tô Lâm, là lừa mình dối người hay là sự thật; trọng yếu hơn là,vừa rồi cách đó không xa, còn thấy rõ rõ ràng ràng hết thảy phát sinh bên ngoài biệt thự.

Lúc ấy khoảng cách của Trương Tử Mộng không xa cũng không gần, nàng cũng chỉ thấy rõ động tác, chứ không có nghe thấy thanh âm. Nàng chỉ nhìn thấy Tô Lâm đứng cùng một người đàn ông; nàng chỉ nhìn thấy hắn đột nhiên ôm lấy Tô Lâm; nàng chỉ nhìn thấy Tô Lâm không có phản kháng; nàng chỉ nhìn thấy khi Tô Lâm nhận được cuộc gọi của mình, ý bảo hắn ta không cần lên tiếng; nàng chỉ nhìn thấy sau khi Tô Lâm cúp máy, nói vài câu với hắn, hắn liền rời đi.

Đây là những gì Trương Tử Mộng nhìn thấy, tất cả đều làm cho nàng không thể không tin tưởng, Tô Lâm phản bội nàng, lời Tô Lâm nói ở bệnh viện vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy lòng nàng, là giả tạo, đều là gạt người thôi.

Trương Tử Mộng vốn vừa mới trải qua gia quybuồn cười, cảm xúc vẫn bị vây trong bùng nổ cực hạn, nàng mang theo chờ mong tìm Tô Lâm, lại đụng phải việc kia, làm cho cảm xúc của nàng lên đến đỉnh điểm, lúc này nàng có thể bình tĩnh, hoàn toànlà donàng đang áp chế, nàng muốn Tô Lâm thẳng thắn, mình sẽ...... Sẽ có thể tha thứ cho chị ta.

Nay lại nhớ tới chuyện đó, Trương Tử Mộng thật sự không thểtiếp tục áp chế cảm xúc, tiếp tục giả vờ trò chuyệm, nàng không muốn lãng phí thời gian, lạnh lùng nhìn thẳng Tô Lâm, trực tiếp hỏi:"Tô tỷ, người đàn ông tôi mới thấy trước cửa nhà là ai?"

Tô Lâm kinh hoảng, tâm trạng không ngừng chìm xuống, thoáng như là trượt chân rớt xuống vực sâu vạn trượng, không có khả năng sống sót. Khủng hoảng bất an đến cực điểm, Tô Lâm lại nhất thời không trả lờiđược, cô sợ hãi, cực độ sợ hãi Trương Tử Mộng sẽ cách cô mà đi. Trong lòng ôm tâm lý may mắn, nghĩ rằngchuyện vừa rồi, Trương Tử Mộng còn chưa tới, không phát hiện tình cảnh đó,Lưu Tử Đôngcũng không có rời đi, có thể là lúc Trương Tử Mộng đến đây, hắn còn ở ngoài cửa xem xét, cho nên mới bị Trương Tử Mộng nhìn thấy.

Kỳ thật Tô Lâm chỉ cần thành thành thật thật kể ra câu chuyện từ đầu đến cuối, không cần ôm ý tưởng may mắn gì, chuyện này cũng không có nghiêm trọng như cô nghĩ, nhưng Tô Lâm trước mặt Trương Tử Mộng là cực độ tự ti, bởi vì rất nhiều chuyện tình, cho dù hối hận, đã làm chính là đã làm, vĩnh viễn đều không thể lau đi.

Có nhiều lúc, sự tình cũng không có phức tạp, mà chỉ là bởi vì lòng người phức tạp.

Có nhiều lúc, nghĩ sai thì hỏng hết, sau đó lại mắc lỗi thêm một lần, rốt cuộc không thể vãn hồi.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Trương Tử Mộng, Tô Lâm cố trang suy tư, trầm mặc một hồi lâu mới đáp:"Đàn ông? Đàn ông nào?"

Trương Tử Mộng thất vọng, Trương Tử Mộng tuyệt vọng, nàng cho Tô Lâm cơ hội, Tô Lâm không trả lời vấn đề đầu tiên của nàng, nàng cũng không có đi thúc giục Tô Lâm, nàng đang đợi, đang đợi Tô Lâm cấp mình một lời giải thích. Nhưng Tô Lâm lại đưa ra một đáp án như vậy.

Trương Tử Mộng không nghĩ hận Tô Lâm, dù sao ánh sáng đời mình đều đến từ chị ta, chị ta tựa hồ cũng không khiếm mình cái gì, mình cũng không có tư cách yêu cầu chị ta cái gì, không phải sao? Nhưng mà hận ý cũng là nhịn không được; Trương Tử Mộng không nghĩ rơi lệ, nhưng mà lệ ý cũng là nhịn không được; chính là bởi vì thất vọng, cho nên mới tuyệt vọng. Mang theo thật sâu hận ý trừng Tô Lâm, trong lòng thầm nói: Từ nay về sau, mình và Tô Lâm chính là người xa lạ!

Trương Tử Mộng trừng Tô Lâm một cái, chưa nói gì, bởi vì nói thêm đều là vô dụng, tâm đã chết rồi. Đứng dậy, Trương Tử Mộng đi đến cửa.

Tô Lâm trơ mắt nhìn ánh mắt Trương Tử Mộng mang theo hận ý nhìn chằm chằm mình, ướt át, nước mắt tràn ra hốc mắt, cuối cùng Trương Tử Mộng lại cái gì cũng chưa nói, đứng dậy liền đi ra ngoài. Tô Lâm giờ phút này biết Trương Tử Mộng nhất định là thấy hết chuyện tình ban nãy, Tô Lâm hối hận, cũng không kịp nghĩ nhiều, liền kéo Trương Tử Mộng lại, miệng nóng lòng giải thích:"Mộng Mộng, chớ đi. Em vừa rồi có phải nhìn thấy cái gì? Em phải tin tưởng tôi, đó không phải sự thật, tôi có thể giải thích, kỳ thật là......"

Trương Tử Mộng bị Tô Lâm ngăn cản, nhưng không có quay đầu, bởi vì nàng không nghĩ để cho Tô Lâm thấy mình chật vật rơi lệ. Nghe Tô Lâm nói, Trương Tử Mộng đưa lưng về phía cô lắc lắc đầu, hiện tại giải thích còn có tác dụng gì, nếu hết thảy là giả, vậy chuyện mình mới thấy lại là cái gì, nếu hết thảy là giả, Tô Lâm lén gạt nàng, vì sao đến lúc này mới muốn giải thích...... Quên đi, hết thảy đều chậm.

Tô Lâm nói đến một nửa, thấy Trương Tử Mộng lắc đầu, lại bối rối không chịu nổi, trong lòng bất an giống như một cây dao sắc bén, một nhát một nhát cắt nát lòng cô, cô sợ Trương Tử Mộng cứ như vậy mà rời đi, cô sẽ không còn hy vọng, hốt hoảng trôi dạt nhiều năm như vậy, thật vất vả mới gặp được một người có thể cứu thục mình, thật vất vả mới gặp được người đầu tiên khiến mình yêu thương, Tô Lâm làm sao sẽ dễ dàng buông tha cho? Nếu có thể...... Cô nguyện ý dùng sinh mệnh đi đổi. Cô quyết không thể để cho Trương Tử Mộng rời đi, một chút cơ hội giải thích cũng không cho mình.

Từ một tay giữ chặt Trương Tử Mộng biến thành hai tay, thanh âm nức nở hèn mọn cầu xin:"Mộng Mộng, chớ đi, em nhất định phải nghe tôi giải thích, em nhất định phải tin tôi...... Cầu em."

Trương Tử Mộng thủy chung là không muốn quay đầu, như trước là đưa lưng về phía Tô Lâm lắc đầu, chẳng lẽ Tô Lâm không biết, người khác đối với cô tín nhiệm không phải hèn mọn cầu đến, mà là dùng hành động thực tế đi chứng minh sao?

Tô Lâm cũng không để ý tới việc Trương Tử Mộng không muốn nghe mình giải thích, cô phải bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, bằng không sinh mệnh của cô sẽ thật sự bởi vì Trương Tử Mộng rời đi mà khô kiệt. Cô mang theo bối rối cùng bất an, kể ra cả câu chuyện, cầu xin Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, tôi nói thật đó, em nhất định phải tin tôi, không cần rời đi tôi, cầu em, cầu em a Mộng Mộng."

Đây là lần hèn mọn nhất trong cuộc đời Tô Lâm, nhưng cô lại cố không được nhiều như vậy, vì có thể lưu lại Trương Tử Mộng, thậm chí ngay cả sinh mệnh cũng không cần, tự tôn là cái gì chứ?

Trương Tử Mộng nghe Tô Lâm nói xong, không có hoàn toàn tin tưởng, vừa rồi thấy hết, đều đã thật sâu khắc vào lòng nàng, mặc kệ có phải hiểu lầmhay không, cũng không phải một câu hai câu giải thích là có thể tha thứ, huống chi Tô Lâm còn giấu giếm trước, Trương Tử Mộng càng khó đi tin tưởng Tô Lâm. Hiện tại trong lòng nàng thật loạn thật loạn, nàng không muốn đi phân tích Tô Lâm nói thiệt hay giả nữa, lấy tâm tìnhlúc này, nàng cũng rất khó nhận ra Tô Lâm nói thiệt hay giả. Hiện tại nàng thầm nghĩ mau chóng rời đi nơi này, sau đó làm cho mình có thể im lặng một chút, về phần Tô Lâm, chờ mình có thể bình tĩnh trở lại rồi nói sau.

Nghe Tô Lâm giải thích xong, Trương Tử Mộng im lặng, ngay lúc Tô Lâm nghĩ mình nhìn thấy hy vọng, Trương Tử Mộng vẫn là lắc lắc đầu, nói:"Thả tôi đi."

Tô Lâm làm sao có thể phóng Trương Tử Mộng rời đi như thế, nếu có thể, cô cũng sẽ không cần giữ chặt Trương Tử Mộng, nếu có thể, cô cũng sẽkhông không để ý tự tôn, hèn mọn cầu xin Trương Tử Mộng tin mình, không cần rời đi mình. Tô Lâm sợ Trương Tử Mộng rời khỏi, cô vội vàng nói:"Không! Tôi sẽ không thả em đi đâu. Mộng Mộng, em phải tin tôi, tôi...... Tôi có thể chứng minh mình không có lừa gạt em."

Trương Tử Mộng thật sự tưởng cùng Tô Lâm đoạn tuyệt, đoạn tuyệt quan hệ sao? Kỳ thật, lòng nàng vẫn là hy vọng Tô Lâm nói thật, nhưng vừa rồi rõ ràng như vậy, kêu nàng như thế nào tin tưởng, chỉ bằng Tô Lâm đầu tiên là giấu giếm có lệ, cuối cùng mới giải thích liền tin cô?

Nghe Tô Lâm nói có thể chứng minh, có lẽ là vì Trương Tử Mộng cũng tồn tại điểm hy vọng, rốt cuộc thì quay đầu, hỏi:"Chứng minh bằng cách nào?"

Tô Lâm lúc này mới phát hiện Trương Tử Mộng đã là nước mắt thành tuyến, ướt hết cả khuôn mặt, trong lòng lại hối hận lúc trước không nên, lại thầm hận chính mình có điều giấu giếm. Nghe Trương Tử Mộng hỏi, cô tựa hồ thấy được một tia hy vọng, tuy rằng nó rất nhỏ, nhưng cô cũng không thể buông tha. Nhưng mà, cô phát hiện, mình thật sự không biết nên chứng minh thế nào, Lưu Tử Đông đã rời đi, chẳng lẽ chứng minh bằng mấy câu nói suông sao? Nếu có thể, Trương Tử Mộng đã sớm tin cô rồi, cô còn cần chứng minh làm gì.

Thời điểm một người trong lòng vạn phần lo lắng, luôn dễ dàng chui ngõ cụt, Trương Tử Mộng hỏi Tô Lâm chứng minh thế nào, Tô Lâm liền nhìn xung quanh, ánh mắt vội vàng mà xa vời, tựa như đang tìm thứ gì đó. Tô Lâm thấy hàn quang phản xạ trên mặt bàn, một cây dao gọt trái cây sắc bén vô cùng, trong nháy mắt cô nhớ tới lúc mình cầu xin Trương Tử Hề hữu nghị, chính mình thả ra không sai biệt lắm một ly máu, cuối cùng lấy được Trương Tử Hề tín nhiệm, sau đó trở thành bằng hữu duy nhất, cũng là tốt nhất của Trương Tử Hề. Cô nghĩ, Trương Tử Mộng giống Trương Tử Hề như vậy, chỉ cần mình phóng ra một ly máu khác, Trương Tử Mộng sẽ tin mình nhỉ?

Cô quay đầu, nhìn Trương Tử Mộng nói:"Mộng Mộng, em chờ đã, trăm ngàn lần đừng đi, tôi có thể chứng minh tôi trong sạch." Đợi Trương Tử Mộng bình tĩnh lại, cô mới buông tay Trương Tử Mộng ra, sau đó vươn tay, cầm lấy phiếndao sắc bén trên bàn.

Trương Tử Mộng thấy Tô Lâm cầm lấy dao gọt trái cây, trong lòng kinh ngạc một chút, phản xạ có điều kiện hỏi:"Tô tỷ, chị làm gì!?"

Tô Lâm nhìn về phía Trương Tử Mộng, lăng lăng nói:"Tôi chứng minh là tôi nói thật."

Trương Tử Mộng nhăn mày, hỏi:"Làm sao chứng minh?"

Tô Lâm đáp:"Dùng máu của tôi đến chứng minh, chảy tới khi nào em tin mới thôi."

Trương Tử Mộng tuy rằng có chút hận Tô Lâm, nhưng nàng cũng không muốn nhìn Tô Lâm thương tổn bản thân, Trương Tử Mộng cảm thấy chị ta đang bức bách mình đi tin tưởng, như vậy làm cho Trương Tử Mộng trong lòng càng loạn, nàng lắc đầu nói:"Tô tỷ, coi như hết, vẫn là chờ tôi im lặng một chút rồi nói sau."

"Không! Không! Không!" Tô Lâm nghe Trương Tử Mộng nói như vậy, câu "coi như hết" kiađặc biệt chói tai, cô cảm thấy Trương Tử Mộng muốn buông tha cho mình, mình bị dồn vào tử lộ, nhìn không thấy một chút hy vọng, chính cô cũng không biết mình là nghĩ như thế nào, cô có điểm bất ổn, mãnh liệt phe phẩy đầu, sau đó nóng lòng muốn chứng minh, nhét dao vào tay Trương Tử Mộng, mất lý trí nói:"Không! Mộng Mộng em không thể như vậy, em không thể không tin tôi, tôinói đều là thật! Nếu em rút máu của tôi, tôi tuyệt sẽ không phản kháng, rút mãi cho đến khi em tin tưởng mới thôi, được không? Được không? Mộng Mộng......"

Lời Tô Lâm nói đã không còn ăn khớp, loạn xì ngầu cả lên, Trương Tử Mộng có thể nhìn ra côđã mất đi lý trí, trong lòng sợ hãi Tô Lâm sẽ thương tổn bản thân, vì thế tay liền nắm chặt dao không dám buông ra, cô sợ Tô Lâm sẽ đoạt dao lại, thương tổn chính mình.

Trương Tử Mộng cũng không biết trong lòng có tư vị gì, nàng chỉ biết là, nhìn bộ dáng Tô Lâm lúc này, nàng rất khó chịu, nhất thời quên nói chuyện, ánh mắt có điểm phức tạp nhìn Tô Lâm.

Tô Lâm bỏ dao vào trong tay Trương Tử Mộng, sau đó buông tay ra, lẳng lặng nhìn mặt Trương Tử Mộng, đợi nàng đáp lại, nhưng Trương Tử Mộng vẫn không nói gì, một chút nghiêm túctrong lòng tựa như ánh rạng đông đã bị dập tắt.

Dưới tình thế cấp bách, Tô Lâm cũng không nghĩ nhiều, cô cảm thấy mình sắp mất đi Trương Tử Mộng, cô cực độ bất an tưởng đứng dậy ôm lấy người này, vô luận như thế nào cũng không nguyện ý thả Trương Tử Mộng rời đi. Bởi vì lo lắng bất an, Tô Lâm động tác rất nhanh, Trương Tử Mộng cũng nhất thời không phản ứng kịp, khi hoàn hồn lại thì đã không còn kịp rồi.

Tô Lâm vừa đứng lên, liền cảm giác được hai chân tê rần, cô tọa lâu lắm, lại một lòng chú ý Trương Tử Mộng, chân đã tê rần cũng không biết, lập tức đổ nhào về phía Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng bởi vì sợ Tô Lâm đoạt dao, tay nắm dao thật chặt, đột nhiên va chạm...... Lưỡi dao cứng rắn đâm vào phiến bụng mềm mại của Tô Lâm.

Trương Tử Mộng nhất thời còn chưa kịp phản ứng, mà Tô Lâm lại cảm giác được một trận đau đớn, trừng lớn ánh mắt sững sờ ở nơi đó, sau đó mờ mịt dại ra cúi đầu nhìn xuống, nhìn đến Trương Tử Mộng tay cầm dao đâm vào bụng cô, áo ngủ nguyên bản trắng noãn dần bị huyết sắc đỏ tươi nhuộm đẫm, nhìn thấy ghê người.

Trương Tử Mộng cũng theo ánh mắt Tô Lâm nhìn xuống,thiếu chút nữa sợ tới mức hồn đều tản mất, trên áo ngủ trắng noãn kia, nhuộm đẫm máu đỏ, nàng ngốc lăng ngẩng đầu, nhìn Tô Lâm kêu lên:"Tô...... Tô tỷ."

Tô Lâm bắt đầu cảm thấy đau đớn, đau đếnphệ cốttoàn tâm, nhưng so với tầm quan trọng của Trương Tử Mộng, lại có thể xem nhẹ, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, vẫn không quên giải thích cầu xin đối Trương Tử Mộng cười cười, nói:"Mộng Mộng, tôi thật sự không có lừa em, em nhất định phải tin tôi."

Trương Tử Mộng hoàn hồn, buông tay ra, ánh mắt lại ngơ ngác nhìn y phục của Tô Lâm càng ngày càng tràn ngập huyết sắc. Màu đỏ thoạt nhìn tiên diễm đến cực điểm, chói mắt như thế, khủng bố như thế. Nàng giơ hai tay lên, muốn đụng vào Tô Lâm nhưng lại không dám, miệng lo lắng hỏi:"Tô tỷ, chị không sao chứ?"

Tô Lâm lặp lại lần nữa:"Mộng Mộng, tôi thật sự không có lừa em, em nhất định phải tin tôi." Sau đó chống đỡ hết nổi liền ngã xuống.

Trương Tử Mộng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt kinh hoảng, miệng vô ý thức kêu:"Tô tỷ! Tô tỷ!......"

Lúc này Trương Tử Mộng có thể nói là hoang mang lo sợ, một lát sau nàng mới nhớ đi xin giúp đỡ, theo bản năng lại thầm nghĩ đến Trương Tử Hề, vì thế hai tay run run, bát thông Trương Tử Hề điện thoại, ánh mắt gắt gao nhìn Tô Lâm đã té xỉu.

Điện thoại chuyển được, không chờ Trương Tử Hề nói chuyện, Trương Tử Mộng liền khóc lớn, lo lắng nói:"Chị, làm sao bây giờ? Tô tỷ chị ấy......"


Bình Luận (0)
Comment