Nghe thấy tiếng đập cửa, Trương Tử Mộng cùng Trương Nghiêm Đình hai người ăn ý dừng nói chuyện, cũng vô cùng ăn ý liếc nhau, sau đó Trương Tử Mộng dời tầm mắt, nghiêng đầu nhìn cửa, im lặng ngồi ở chỗ kia, mà Trương Nghiêm Đình lại lên tiếng:"Tiến vào."
Cửa bị mở ra, tiếp theo hai người liền thấy Trương Tử Hề đi đến, đóng cửa lại. Trương Tử Mộng gặp ai thì đều có thể bình tĩnh, nhưng duy độc cố tình gặp Trương Tử Hề nàng liền không thể bình tĩnh, Trương Tử Hề còn chưa cất giọng, nàng liền mang theo ẩn nhẫn vui sướng kêu lên:"Chị."
Trương Tử Hề nhìn thoáng qua Trương Nghiêm Đình ngồi ở đối diện, mặt không chút thay đổi, sau đó di động tầm mắt, nhìn đến ánh mắt chờ mong của Trương Tử Mộng khi nhìn mình, cô nhíu nhíu mày, sau đó đối với Trương Tử Mộng gật đầu một cái, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, sau đó lại nhìn Trương Nghiêm Đình nhẹ giọng kêu một tiếng:"Cha."
Trương Tử Hề đối với Trương Tử Mộng đáp lại, làm cho hai người kinh ngạc nhìn cô, ngay cả Trương Nghiêm Đình luôn luôn gặp được chuyện gì cũng vững như thái sơn, trong ánh mắt cũng mang theo kinh ngạc. Trương Tử Mộng lúc này biểu tình liền càng thêm phức tạp khó có thể hình dung, tựa như một fan hâm mộ cuồng nhiệt, truy rất nhiều năm thì rốt cuộc gặp được idol lại còn được kí tên, nhưng là loại vẻ mặt này xuất hiện trên mặt Trương Tử Mộng vốn tương tự Trương Tử Hề, thật sự là có điểm không thích hợp, thoạt nhìn có điểm quái dị. Kỳ thật lấy hình ảnh fan truy idol đến hình dung tâm tình của Trương Tử Mộng, cũng không phải hoàn toàn chính xác, bởi vì nó cũng không thể hoàn toàn biểu đạt cảm tình phức tạp của nàng lúc này, nàng cố gắng 17 năm mới đổi lấy được hôm nay, rất có hương vị khổ tẫn cam lai. Cho nên nàng nhất thời im bặt, đơ ra.
Trương Tử Hề nhìn Trương Tử Mộng biểu tình quái dị, hơi nhăn mặt, không để ý tới Trương Tử Mộng nữa, đi đến vị trí bên cạnh Trương Tử Mộng rồi ngồi xuống, nói với Trương Nghiêm Đình:"Cha, hôm nay con tới lấy thư cam kết."
Trương Nghiêm Đình vừa mới bị phản ứng của Trương Tử Hề làm cho ngây ra một lúc, nhưng là hắn rất nhanh liền định thần lại, hắn gật gật đầu mở ra ngăn kéo, xuất ra một cái phong thư lớn để trước mặt Trương Tử Hề, cũng không nói, mang theo điểm tìm tòi nghiên cứu lẳng lặng nhìn Trương Tử Hề.
Công lực bình tĩnh của Trương Tử Hề so với Trương Tử Mộng thì cao hơn nhiều lắm, cô đối với ánh mắt của Trương Nghiêm Đình làm như không thấy, thong dong tự nhiên cầm lấy phong thư, đương trường mở ra, xuất ra thư mời màu đỏ rồi cúi đầu nhìn, lúc cô nhìn đến chức vị Trương Nghiêm Đình đã an bài cho mình, ánh mắt không tự giác mị lên, ẩn ẩn chớp động. Tốt lắm, chức vị này đúng là chức vị mà cô đang cần.
Chức vị ghi trong thư mời, rõ ràng viết là Phó quản lí của Vu thị kiến thiết. Vu thị kiến thiết, kỳ thật chính là tập đoàn Vu thị của ông ngoại Trương Tử Hề là Vu Chi Hoa, sau khi bị tập đoàn Trương thị thu mua, nhưng không có cải danh đổi họ, ở mặt ngoài như trước là duy trì Vu thị, nhưng trong nội bộ đã sớm là một sản nghiệp đầu tư nho nhỏ của Trương thị, là một phần của Trương thị.
Nhưng là, tuy Trương Tử Hề cẩn thận tỉ mỉ nhưng không có vui sướng đến choáng váng đầu óc, trong nháy mắt phản ứng của cô không phải là vui sướng, mà là nghi kị, nghi kị ý đồ của Trương Nghiêm Đình, cô không tin lão đạo nhân thông minh như Trương Nghiêm Đình lại không biết đem mình để vào Vu thị nguy hiểm bao nhiêu, tuy rằng vài năm nay Trương thị có tẩy trừ vài thứ bên trong Vu thị, nhưng rất nhiều chức vị trọng yếu, vẫn là do các lão viên công của Vu thị đảm nhiệm.
Bất động thanh sắc đem thư mời bỏ vào bìa, thả vô trong ví, lúc ngẩng đầu Trương Tử Hề sớm đã là một mảnh bình tĩnh, nói với Trương Nghiêm Đình:"Cha, đến lúc đó con sẽ đi làm."
Trương Nghiêm Đình tựa như cũng không có cái gì để nói, nhìn Trương Tử Hề thản nhiên gật đầu, mà Trương Tử Mộng phía trước vẫn bị thái độ của Trương Tử Hề khiến cho ngơ ngẩn nghe thấy lời Trương Tử Hề nói, ý thức chị ấy sẽ ly khai, nàng có chút khẩn trương co quắp nhìn Trương Tử Hề, thật cẩn thận mở miệng nói:"Chị, cha chuẩn bị an bài chị đi làm ở đâu?"
Nếu dĩ vãng Trương Tử Hề khẳng định là hoàn toàn bỏ qua Trương Tử Mộng, hôm nay Trương Tử Hề lại không có làm như vậy, cô một bên cúi đầu đem phong thư phóng tới trong ví, một bên thản nhiên đáp: "Vu thị."
Bất chấp kích động, Trương Tử Mộng tinh tường biết chính mình nắm chắc cơ hội, chỉ có dùng 17 năm dài đằng đẵng cố ý tiếp cận Trương Tử Hề nàng mới biết được, đây là cơ hội khó có được cỡ nào, bây giờ nàng hoàn toàn xem nhẹ Trương Nghiêm Đình vốn chỉ cần một cái ánh mắt cũng có thể gây áp lực cho nàng, nàng chỉ biết nhìn Trương Tử Hề, mang theo chờ đợi nhìn cô: "Chị, em nghĩ muốn cùng chị đến Vu thị làm, có được không?"
Trương Tử Hề hồi đầu nhìn Trương Tử Mộng liếc mắt một cái, trên mặt không có biểu tình nào, nhưng ánh mắt của cô lại cực kỳ ẩn nấp hướng Trương Nghiêm Đình bên kia thoáng nhìn, động tác này cô làm cực kỳ mịt mờ, cơ hồ khó có thể phát hiện, nhưng là Trương Tử Mộng quá mức chú ý Trương Tử Hề, đột nhiên thấy biểu tình này, ngây ra một lúc mới phản ứng lại, quay đầu hỏi Trương Nghiêm Đình:"Cha, con cũng muốn đi Vu thị làm, có được không ạ?"
Trương Nghiêm Đình không có trả lời, ánh mắt lại trực tiếp lia qua lia lại hai nữ nhi không ngừng, ánh mắt thâm trầm nghĩ cái gì. Trương Tử Mộng lo lắng chờ đợi, mà Trương Tử Hề lại sắc mặt hờ hững, cái gì cũng không nói. Một hồi lâu Trương Nghiêm Đình mới nhìn Trương Tử Hề hỏi:"Tử Hề, kêu Tử Mộng làm trợ lý của con, con cảm thấy như thế nào?"
Trương Tử Hề suy nghĩ một chút, sắc mặt như trước lạnh nhạt đáp:"Vâng...... Có thể. Thân phận của Tử Mộng cũng đủ phân lượng, nếu có chút xã giao con ứng phó không được, con tin tưởng em ấy có thể giúp con, hơn nữa sẽ không làm hộ khách cảm thấy chậm trễ mà bất mãn."
Trương Tử Mộng nghe được Trương Tử Hề phá lệ vì chính mình mà tiếp lời, trong lòng một mảnh khoái hoạt, nàng cảm kích nhìn thoáng qua Trương Tử Hề, lại phát hiện Trương Tử Hề căn bản không có để ý tới nàng, nàng cũng không quan tâm, chuyển qua chờ mong nhìn về phía Trương Nghiêm Đình, hy vọng hắn đáp ứng.
Trương Nghiêm Đình suy nghĩ một chút, rốt cuộc thì gật đầu, Trương Tử Hề thấy không còn chuyện gì, hơn nữa cũng sắp đến lúc đón Chu Tư Y, cô đứng lên, nói một câu:"Cha, con đi đây." Chờ Trương Nghiêm Đình gật đầu, cô liền cầm lấy ví xoay người đi ra. Trương Tử Mộng thấy Trương Tử Hề đã sắp rời khỏi, cũng cầm lấy ví đứng lên: "Cha, con cũng đi đây."
Trương Tử Mộng đuổi theo, Trương Tử Hề đã đi vào thang máy, nàng vội vàng đi qua, lại đột nhiên dừng lại cước bộ, có điểm do dự nhìn Trương Tử Hề đã sớm đeo kính mát lên, nàng nhớ rõ Trương Tử Hề không thích cùng bất luận kẻ nào đứng chung thang máy. Nàng trơ mắt nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại......
Trương Tử Hề nhìn Trương Tử Mộng bên ngoài tiến cũng không dám tiến, biểu tình rối rắm, cô cau mày lạnh lùng nhìn, tinh tường nhìn mặt Trương Tử Mộng từ tràn đầy chờ mong chậm rãi biến thành thất vọng, cuối cùng vẫn là thở dài một hơi, trong khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng, cô lại ấn nút mở ra, thản nhiên nói một câu:"Vào đi."
Ngắn ngủn một đoạn thời gian, Trương Tử Mộng cảm thấy nàng đã trải qua cảm giác từ thiên đường té xuống địa ngục, cuối cùng thần vận mệnh vẫn là thương hại nàng, lại đem nàng từ địa ngục một lần nữa kéo lên thiên đường. Cũng chỉ có Trương Tử Hề có năng lực này, khiến nàng như thế. Trương Tử Mộng không rõ nhìn Trương Tử Hề một lần nữa ấn mở cửa thang máy, nàng tuyệt không nghĩ Trương Tử Hề là vì nàng, nhưng mà cửa thang máy mở ra, một câu "vào đi" lại chứng thực Trương Tử Hề thật là vì nàng.
"A......?" Trương Tử Mộng đầu tiên là ngây người một chút, sau đó mới phản ứng lại đây, vui sướng tiến vào thang máy, lại thủy chung không dám dựa vào gần Trương Tử Hề quá, nàng đi đến ngõ ngách sau lưng Trương Tử Hề, lẳng lặng nhìn cửa thang máy đóng lại, lẳng lặng nhìn bóng dáng Trương Tử Hề tùy thời tùy khắc tản ra hơi thở băng sương.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, hai người đều không có nói chuyện, chỉ im lặng tùy ý thang máy đi xuống, nhưng cho dù chỉ là như vậy, Trương Tử Mộng đã rất thỏa mãn rồi, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Trương Tử Hề sẽ thừa nhận mình là em gái của chị ấy, cho tới bây giờ chưa từng dám tưởng nàng có thể đứng chung thang máy với Trương Tử Hề.
Hai người một trước một sau đi đến hai chiếc xe thể thao Aston Martin màu đỏ cơ hồ giống nhau như đúc kia, Trương Tử Hề nhíu mày, trong lòng suy tư mình có nên đổi xe hay không. Mở cửa xe, vừa định ngồi vào, lại nghe thấy Trương Tử Mộng đứng ở nơi đó nhẹ giọng nói:"Chị, tái kiến."
Trương Tử Hề do dự một chút, nhìn Trương Tử Mộng gật gật đầu, mới ngồi vào trong xe, khởi động xe.
Trương Tử Mộng đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn xe của Trương Tử Hề biến mất trong tầm mắt, hưng phấn mà giơ tay làm ra thủ thế"cố lên", miệng hét to: "Fighting!". Nàng chưa bao giờ thất thố, thế nhưng hôm nay nàng thật sự rất cao hứng, lần đầu tiên cảm thấy thế giới này hảo tốt đẹp.
Trương Tử Hề lái xe ra khỏi bãi đỗ, một bên lái xe một bên lấy tai nghe bluetooth ra, đeo lên lỗ tai, lại xuất ra di động bát một cái dãy số, sau đó buông di động vừa lái xe vừa chờ đối phương đáp lại.
"Miracle, là tôi, điều tra thế nào?"
"Hả? Sao lại thế này?"
"Không, tra! Tiếp tục tra! Nhất định phải tra tường tận, mặc kệ là loại người nào ra tay, không cần băn khoăn, đều phải điều tra ra!"
"Ừ, cô mau chóng!"
Chờ đối phương cắt đứt điện thoại, Trương Tử Hề hí mắt nhìn tiền phương, suy tư một hồi lâu, mới lại lấy ra di động, bát thông dãy số của Chu Tư Y, nghe được bên kia truyền đến một tiếng "Hề", Trương Tử Hề tươi cười liền đột nhiên nở rộ, thanh âm ôn nhu như nước nói:"Y nhi, tan học sao?"
"Ừ, tốt. Em chờ một chút, tôi rất nhanh sẽ đến."
Treo điện thoại, nụ cười trên mặt Trương Tử Hề như trước không có tan biến, nhếch môi xinh đẹp, chân ga nhất giẫm, tốc độ xe trực tiếp nhấc tới cực hạn.
Chỉ dùng một chút thời giờ, Trương Tử Hề đã đến cổng học viện tài chính Thế Khải, cô dừng xe, tháo kính mát xuống, cách lớp thủy tinh nhìn ra bên ngoài, liếc mắt một cái liền tìm được thân ảnh của Chu Tư Y, cô đột nhiên cảm thấy, không biết khi nào thì Chu Tư Y đã khắc sâu vào trong lòng mình, lúc này cô nhớ tới một câu nói cẩu huyết:"Biển người mờ mịt, tôi còn có thể liếc mắt một cái liền tìm thấy em."
Cô vì trải qua tình hình, cũng chưa bao giờ tự hỏi hay đi nghiên cứu, cho nên chính cô cũng không biết mình có yêu tiểu thiên hạ đáng yêu này hay không, nhưng cô lại có thể xác định, cô muốn chiếm lấy cô gái này cả đời, bá đạo muốn cô gái này đứng bên cạnh thân thể mình,mặc kệ em ấy có nguyện ý hay không.
Cô mang theo mỉm cười nhìn Chu Tư Y đi về hướng bên này, chờ nàng gần đến, cô cúi người đi qua mở ra cửa xe, mỉm cười nhìn Chu Tư Y lên xe, sau đó tự mình vì nàng đóng cửa xe, tháo xuống ba lô, khấu hảo dây an toàn. Sau đó cô nâng mặt Chu Tư Y lên, đối với cái miệng nhỏ nhắn kia mà hôn xuống, chờ hai người hô hấp hơi dồn dập mới buông ra.
Trương Tử Hề như cũ nâng mặt nàng, nói với Chu Tư Y:"Y nhi, tôi yêu em."
Mặc kệ là yêu thật, hay là thích nhưng chưa tới mức yêu, nếu muốn cùng người này cả đời, vậy thì yêu cùng không thương còn có cái gì khác nhau, cho nên Trương Tử Hề vẫn là quyết định nói ra ba chữ cô chưa bao giờ nói qua, cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ theo miệng mình nói ra.
Quan hệ giữa hai người trong lúc đó chậm rãi biến hóa, Chu Tư Y đối với Trương Tử Hề dần dần trở nên tự nhiên, nhưng lại có khuynh hướng ngạo kiều, nàng chưa bao giờ tự tin chính mình có thể hưởng thụ cảm giác được cẩn thận che chở lâu dài, cho nên nàng lại càng tham lam đòi lấy, như một người nhiễm phải độc nghiện, vô luận như thế nào đều không thể thỏa mãn, vô luận như thế nào đều tham lam loại cảm giác này.
Chu Tư Y vừa mới tưởng biểu đạt bất mãn với Trương Tử Hề luôn cường hôn mình khi mình còn chưa đồng ý, nhưng là không đợi nàng lấy hơi, lại từ miệng Trương Tử Hề nghe được ba chữ mà nàng cho là rất có phân lượng kia, nàng đầu tiên là ngây người một chút, sau đó lại không biết vì sao có một cỗ áy náy tràn ngập lòng nàng, làm cho nàng không thể lại đi thể hội cái cảm giác này. Nàng khó chịu vì hô hấp không thông, thậm chí nàng thật sự quên còn muốn tiếp tục đi hô hấp, nghẹn đến mức mặt mình đỏ bừng......
Cuối cùng Chu Tư Y lấy tay nhẹ nhàng đẩy ra Trương Tử Hề, quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, nhìn dòng người ra ra vào vào, trong óc tựa hồ trống rỗng, lại tựa hồ tràn ngập suy nghĩ.
Trương Tử Hề gặp Chu Tư Y không có đáp lại, nhưng cô có chú ý tới mặt nàng biến hồng, trong lòng cô cười Chu Tư Y thẹn thùng không được tự nhiên, hơn nữa cô cũng không sốt ruột, cô tự tin mình có thể chiếm lấy cô gái này cả đời. Không đi trêu chọc thẹn thùng không được tự nhiên Chu Tư Y nữa, cô ôn nhu mỉm cười khởi động xe.