Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 57

Cho dù là thiên tài, chưa bao giờ nhận thức sự vật mới cũng là hoàn toàn không biết gì cả. Mà Trương Tử Hề cho tới bây giờ cũng không có tự nhận là thiên tài, cô chỉ là thông minh hơn rất nhiều người một chút mà thôi. Một tháng này, cô ở Vu thị kiến thiết cái gì cũng chưa làm, mỗi ngày vừa đến văn phòng liền đóng cửa lại, sau đó phân phó Trương Tử Mộng từ kho hồ sơ của Vu thị lấy ra số lượng tư liệu khổng lồ, ở bên trong vẫn ngốc đến tan tầm.

Trương Tử Hề bình sinh làm việc đều là cẩn thận, cô biết đạo lý đơn giản nhất như"bách chiến bách thắng", tuy rằng cô không xem Vu thị như địch nhân, nhưng là tối thiểu, cô cũng xem nó như một loại công cụ, một cái ván cầu, cho nên hiểu rõ cũng thành điều tất nhiên.

Cô đem hết tư liệu ghi lại cảnh Vu thị bị Trương thị thu mua ngày đó ra đọc qua một lần, trong đó phần lớn là tài liệu mà phó quản lí như cô không có quyền hạn để đọc, may là Vu Hướng Ân biết Trương Tử Hề muốn đọc khối tài liệu đó, lập tức mở ra quyền hạn toàn diện cho cô.

Xấp hồ sơ này không biết đã bị bao nhiêu người tìm đọc qua, cũng không biết lây dính bao nhiêu vi khuẩn, Trương Tử Hề đóng chặt cửa ban công, hai tay đeo bao tay, cầm lấy một quyển tư liệu cẩn thận lật xem, quyển nào chưa xem thì đặt bên trái, quyển nào xem rồi thì xếp bên phải.

Tuy rằng tư liệu ở đây sắp chồng chất thành núi, nhưng khi lọt vào tay Trương Tử Hề thì một chút cũng không hỗn độn, Trương Tử Hề đã chỉnh sửa bọn nó lại cho ngăn nắp. Cô không thích vứt đồ đạc lung tung, cho dù là mệt mỏi, cô vẫn bắt buộc mình phải ngay ngắn chỉnh tề.

Thời gian lướt qua như thoi đưa trong lúc Trương Tử Hề chăm chú xem chuyện xưa của Vu thị, khi di động vang lên tiếng chuông báo, Trương Tử Hề mới ngẩng đầu, trong lòng cảm thán thời gian vội vàng, vặn vẹo cái cổ sắp cứng ngắc vì ngồi lâu xem văn kiện vài lần, sau đó lấy tốc độ cực nhanh thu thập vật dụng, lột bao tay ném vào thùng rác, bước ra văn phòng, đóng cửa lại.

"Chị, phải đi sao?" Bàn công tác của Trương Tử Mộng ở gian ngoài, gần đây nàng đã quen thuộc với quy luật của Trương Tử Hề, mỗi ngày không sai biệt lắm gần 5h chiều, Trương Tử Hề sẽ đi ra văn phòng, thời gian chuẩn xác hệt như lúc trước nàng tan học vậy.

"Ừ." Trương Tử Hề xuất ra cái chìa khóa, khoá cửa văn phòng lại, khóa kỹ xong còn nhẹ nhàng đẩy hai cái, cảm thấy khóa ổn mới yên tâm xoay người, nhìn Trương Tử Mộng nói:"Cô không có chuyện gì làm thì cũng tan tầm đi, trở về quá muộn không tốt."

Chờ Trương Tử Mộng phục hồi tinh thần lại, Trương Tử Hề sớm đã bước ra ngoài, Trương Tử Mộng nhìn bóng dáng Trương Tử Hề, nở nụ cười, nàng xác định mình không có gặp ảo giác, nàng có thể cảm giác được Trương Tử Hề đối nàng càng ngày càng tốt, vừa rồi Trương Tử Hề không phải là đang quan tâm nàng sao? Thật tốt......

Khi Trương Tử Hề chạy xe mới Ferrari bản FXX số lượng giới hạn đến học viện tài chính Thế Khải, Chu Tư Y vừa vặn đi ra cổng.

Tuy rằng không còn là Aston Martin, nhưng chiếc xe này vẫn như cũ là màu đỏ, vẫn luôn bắt mắt rực rỡ, Chu Tư Y đi ra, liếc mắt một cái liền nhìn đến Trương Tử Hề dừng xe sẵn ở đó. Mở ra cửa xe ngồi xuống, Trương Tử Hề giống như bình thường, vì nàng kéo ba lô xuống, thắt dây an toàn. Như vậy, kế tiếp hẳn là khởi động xe......

Nhưng Trương Tử Hề cũng là nhìn nàng một hồi, sau đó mở điều hòa, từ trong ví xuất ra khăn tay, cẩn thận lau mồ hôi trên chóp mũi và trán Chu Tư Y, lúc này đã là tháng sáu, thời tiết cũng bắt đầu nóng lên.

Hôn hôn khóe miệng Chu Tư Y, Trương Tử Hề mềm nhẹ nói:"Y nhi, giống chúng ta như vậy thật tốt a, em cảm thấy thế nào? Tôi yêu em." Nói xong, Trương Tử Hề chậm rãi đợi Chu Tư Y phản ứng lại,cô thấy Chu Tư Y chỉ nhẹ "vâng" một tiếng, liền quay đầu nhìn bên ngoài, như trước cũng không nói ra lời nói mà Trương Tử Hề muốn nghe.

Trương Tử Hề sớm thành thói quen, vô tình cười cười, khởi động xe.

Từ lúc xuống xe, Trương Tử Hề vẫn nắm tay Chu Tư Y, dắt nàng đến sô pha, sau đó chạy đến phòng bếp mở tủ lạnh lấy ra một cái bánh ngọt ô mai, nhét vào tay nàng, nói:"Tôi đi tắm rửa, nhớ rõ, đừng ăn nhiều quá."

Chu Tư Y thích ăn bánh ngọt ô mai, Trương Tử Hề mới phát hiện được, lần đó Miracle mua một chút trở về, Trương Tử Hề lại phát hiện Chu Tư Y ăn đặc biệt nhiều, hơn nữa bộ dáng hảo hưởng thụ, cho nên từ đó, Trương Tử Hề liền phân phó Miracle ở nhà làm bánh, mỗi lần trở về, Trương Tử Hề đều sẽ lấy bánh trong tủ lạnh ra, nhét vào tay Chu Tư Y xong mới chịu đi tắm.

Thật ra Trương Tử Hề rất muốn tắm chung với Chu Tư Y, em giúp tôi chà lưng, tôi giúp em gội đầu, cảnh tượng kia lãng mạn biết bao a, nhưng dạo này Chu Tư Y luôn cùng cô giận dỗi, không chịu tắm chung với cô, hơn nữa cô còn phát hiện Chu Tư Y thích tắm trước khi ngủ, cho nên cô cũng không miễn cưỡng nàng.

"Vâng." Chu Tư Y cầm bánh ngọt ô mai, lấy muỗng bạc múc một khối, một bên bỏ vào trong miệng một bên gật đầu. Trương Tử Hề nhìn nàng hai má"toàn tâm toàn ý", đáng yêu cực, nhịn không được lấy ngón tay nhẹ nhàng trạc hai cái, tưởng tượng làn da kia giống khí cầu ghê, còn bắn ngược lên nữa chứ. Miệng lại nhẹ nhàng cười nói:"Ừ, ngoan."

Chu Tư Y ngậm muỗng, khoang miệng tràn ngập mùi thơm ngát của ô mai, nhìn Trương Tử Hề lên lầu, cảm xúc phức tạp trên mặt khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung, kỳ thật Trương Tử Hề cũng không biết, bánh ngọt ô mai không phải vị nàng yêu nhất, mà chỉ là khi nàng ăn bánh, nhớ tới cha mẹ đã mất sớm mà thôi.

Chu Tư Y còn nhớ rõ, ba ngày trước khi cha mẹ gặp chuyện không may là sinh nhật của nàng, mà chiếc bánh sinh nhật ngày đó chính là vị ô mai. Dạo này mỗi ngày nàng luôn ăn nó, tuy rằng nàng một chút cũng không muốn tiếp tục ăn, nhưng là lại giống như có một cỗ cảm xúc mãnh liệt, bắt buộc chính mình phải ăn, nhắc nhở chính mình, báo thù cho phụ mẫu, nhắc nhở nàng không nên đắm chìm trong hạnh phúc mà quên đi cừu hận. Càng cảm thấy hạnh phúc, trong lòng càng áy náy, mà mình lại không thể chủ động đi cự tuyệt hạnh phúc...... Hơn nữa, Hề, chị ấy là người đối xử với mình tốt nhất, mình không nên, cũng tuyệt không thể......

Hai người nếm qua cơm chiều, ngồi nghỉ ngơi một hồi, Chu Tư Y xách quần áo đi tắm rửa, mà Trương Tử Hề an vị ở sô pha một bên tưởng sự tình, một bên chờ Chu Tư Y đi ra, hơn nữa cô đã sớm chuẩn bị máy sấy cùng khăn mặt.

Thời gian một tháng, Trương Tử Hề đã xem xong tư liệu Vu thị bị Trương thị thu mua, thăm dò kết cấu mạch lạc, thăm dò hình thức vận hành...... Kế tiếp......

Đang suy tư, Trương Tử Hề nghe được âm thanh cửa phòng tắm mở ra, cô thu hồi suy nghĩ, vẫy tay kêu Chu Tư Y lại đây:"Y nhi, đến."

Chu Tư Y không nói gì cũng không biểu hiện gì, dịu ngoan đi qua, ngồi phía trước Trương Tử Hề, lẳng lặng để cho Trương Tử Hề lau tóc rồi sấy tóc. Trương Tử Hề rất cẩn thận mà vỗ về chơi đùa mái tóc đen dài mềm mại, cô thích tóc dài, cho nên từ sau khi Chu Tư Y đi theo cô, tóc lại chưa bao giờ cắt, hiện tại đã dài đến thắt lưng.

Chờ tóc khô, Trương Tử Hề tắt máy sấy, vén suối tóc đen tuyền óng ả kia qua một bên, lộ ra cần cổ trắng noãn của Chu Tư Y, Trương Tử Hề ôm nàng từ phía sau, mũi chôn giữa ót nàng, hít vào hương vị thơm ngát của sữa tắm, sau đó dùng đầu lưỡi quét khắp nơi, liếm đến lỗ tai nàng, đem toàn bộ vành tai hàm ở miệng.

Xuống chút nữa, hôn môi khúc cổ non mịn, răng nanh bén nhọn thoáng ma sát với thịt mềm, cô tựa hồ có thể cảm nhận được bên dưới làn da mỏng manh, máu đang chảy qua động mạch, miệng, mũi, mắt, tất cả đều là mùi sữa giống mình, cô không rõ, vì cái gì Chu Tư Y chưa bao giờ nói yêu mình, cô hoàn mỹ như vậy cơ mà.

Đầu óc Trương Tử Hề đột nhiên có thật nhiều ý tưởng kỳ quái, cô cảm thấy mình chính là nhận nuôi một con nhím nhỏ sắp bị đông cứng, lúc đầu thật dịu ngoan, nhưng là sau khi mình ủ ấm nó rồi, con nhím kia bắt đầu triển khai thứ giác, làm cho mình không biết xuống tay từ đâu. Cô thậm chí còn liên tưởng đến câu chuyện của Đông Quách tiên sinh*, hiện tại nghĩ đến, tựa hồ Đông Quách tiên sinh cũng không hoàn toàn là một đứa ngốc.

*Đông Quách tiên sinh sống vào thời Xuân Thu, có một hôm nọ, khi ông đang trên đường đến nước Trung Sơn thì gặp một con sói, con sói nói với ông rằng nó đang bị Tướng quốc của nước Triệu là Triệu Giản Tử đuổi bắt và cầu xin ông cứu nó. Ông đành bỏ sách trong túi ra và giấu con sói vào trong. Lúc Triệu Giản Tử và đám quân lính kéo tới thì không thấy con sói đâu nữa, bèn tức giận sinh nghi mà tra hỏi Đông Quách tiên sinh. Đông Quách tiên sinh lấy lý do mình ngu dốt, không biết con sói chạy đường nào, qua mặt được Triệu Giản Tử. Triệu Giản Tử bỏ đi, con sói bò ra ngoài, không những không báo ân cứu mạng, ngược lại còn muốn ăn thịt Đông Quách tiên sinh. Ngay lúc đó có một ông lão tiều phu đi ngang qua, thấy vậy liền hỏi con sói vì sao muốn ăn thịt Đông Quách tiên sinh. Con sói nói với lão tiều phu rằng Đông Quách tiên sinh muốn giết chết nó trong túi nên bây giờ nó phải trả thù. Ông lão quay sang hỏi Đông Quách tiên sinh, Đông Quách tiên sinh kể lại câu chuyện cho ông lão nghe. Ông lão nghe xong thì tỏ vẻ không tin, làm sao con sói có thể chui vào cái túi nhỏ xíu này được, con sói vì muốn chứng minh mình đúng nên lại nhảy vào trong túi. Ông lão vội chộp lấy cọng dây buộc chặt miệng túi, dùng rìu bổ chết nó, sau đó nói với Đông Quách tiên sinh, tuyệt đối không được thương xót thú dữ.

Răng nanh hơi hơi dùng sức, uống hết máu của cô gái này vào trong bụng, có thể làm cho người này và mình cốt nhục xen lẫn, rốt cuộc không phân ly? Khi đó, Trương Tử Hề thật sự có ý muốn cắn phá động mạch của Chu Tư Y, hấp thụ huyết dịch của nàng.

"Tê...... Hề, không cần, tôi mệt mỏi quá." Trương Tử Hề trầm mê trong ảo tưởng của chính mình, thời điểm sắp dùng sức cắn xuống, Chu Tư Y đột nhiên lên tiếng, trong lời nói mang theo mỏi mệt.

Trương Tử Hề sửng sốt một hồi, mới thu hồi thần trí, miệng rời đi cổ nàng, tay như trước ôm thật chặt, quan tâm hỏi:"Y nhi, làm sao mệt?"

"Gần nhất Hội học sinh có rất nhiều hoạt động, đi rất nhiều đường." Chu Tư Y đem toàn bộ thân mình tựa vào trong lòng Trương Tử Hề, có điểm tiểu oán giận, tiểu làm nũng nói.

"À, là như vậy hả...... Tôi đây giúp em mát xa một chút đi. Y nhi, đến......" Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y nói xong, sủng nịch cười cười, cô cảm thấy mình quả là không thể"hạ độc thủ" với Chu Tư Y mà. Không đợi Chu Tư Y đáp lại, cô xoay người Chu Tư Y lại, làm cho nàng đối mặt mình, sau đó ôm lấy hai chân nàng, phóng tới trên đầu gối mình, mơn trớn.

Chu Tư Y nằm ngửa trên sô pha, cảm thụ được ngón tay ai kia nhẹ nhàng vuốt ve đùi mình, cảm giác thật thoải mái. Không biết vì sao ánh mắt đột nhiên nóng lên, nàng ngẩng đầu lên, nhắm hai mắt lại.

Chu Tư Y nói mệt, kỳ thật cũng không có lừa Trương Tử Hề, từ sau khi tham gia Hội học sinh, sự tình nhiều hơn, Hội học sinh hoạt động không ngừng.Chu Tư Y cũng không phải sợ mệt, công việc ở Hội học sinh giúp nàng học hỏi thêm nhiều lắm, chỉ là...... Nếu cái tên Lục Bách Khiêm khó ưa kia không "tình cờ" chung tổ với nàng thì tốt biết mấy.


Bình Luận (0)
Comment