Ngự Tỷ Phách Ái Chi Bao Dưỡng

Chương 77

Hành lang thật dài, hai bên có hai hàng ghế dựa, những con người với những gương mặt bất đồng, lại mang theo biểu tình thương hại giống nhau, cuối cùng là đại môn đóng chặt chợt loé......

Tình cảnh này quen quá, tuy rằng Chu Tư Y làm sao đều nghĩ không ra tình cảnh này phát sinh khi nào, nhưng là một cỗ bất an cực độ tràn ngập nội tâm của nàng, trong lòng hô:"Dừng lại! Mau dừng lại đi!"

Nhưng cước bộ cũng không chịu chính mình khống chế, vẫn từng bước một hướng đến đại môn, nàng có dự cảm đằng sau cánh cửa kia, có cái gì đó tồn tại làm nàng sợ hãi, thậm chí phá hủy tất cả ý chí của nàng. Trong lòng sợ hãi, khủng hoảng không thể hô hấp...... Dừng lại! Mau dừng lại!

Mặc kệ nàng sợ hãi thế nào, mặc kệ nàng không muốn thế nào, cước bộ vẫn là không chịu khống chế đến gần đại môn, tay đã khoát lên nắm cửa lạnh như băng kia, chậm rãi vặn nó, Chu Tư Y hô to, không cần! Trăm ngàn lần không cần! Dừng lại! Mau dừng lại đi!

Nhưng mà, tay lại giống như chân, không chịu khống chế, vì thế nàng hoảng sợ nhắm mắt, lại tựa hồ không có hiệu quả, cho dù nàng nhắm mắt, vẫn có thể nhìn xem hết thảy, thật thật nhất thiết, cảnh tượng đó dường như trực tiếp xâm nhập vào trong óc nàng, căn bản không thể kháng cự.

Cánh cửa kia bị đẩy ra nhẹ nhàng, trong gian phòng trống trải, đặt hai cái giường, trên mỗi cái nằm một người, sàng đan màu trắng phủ lên toàn bộ thân thể... Chu Tư Y rốt cuộc nhớ tới cảnh tượng này là khi nào, ở địa phương nào đã thấy qua, đây là ác mộng của nàng, từng dây dưa nàng suốt hơn một năm, cảnh tượng như vậy gặp một lần trong cuộc đời nàng đều thừa nhận không nổi, nàng tuyệt đối không cần nhìn lại nữa. Không cần! Trăm ngàn lần không cần! Dừng lại! Mau dừng lại! Cứu tôi! Ai tới cứu tôi!

Đôi chân hoàn toàn không chịu khống chế tới gần hai cái giường, chậm rãi run run vươn tay, kéo một góc sàng đan, chậm rãi hé ra...... Ông trời! Không cần! Không cần a! Chu Tư Y gắt gao nhắm mắt lại liều mạng lắc đầu, nhưng nàng vẫn thấy dưới tấm sàng đan, gương mặt tái nhợt, đó là mẫu thân mà nàng yêu nhất.

Không... Không...

Chu Tư Y hoảng sợ hô to, lại căn bản phát không ra thanh âm...... Nơi này là địa ngục sao? Vì cái gì nó lại khủng bố như vậy? Vì cái gì lại lạnh như băng? Ai tới cứu tôi! Nàng liều mạng muốn chạy trốn khỏi nơi này, lại phát hiện mình không thể khống chế động tác của bản thân......

"Y nhi......"

Đúng lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng kêu quen thuộc, nàng rốt cuộc có thể khống chế động tác của mình rồi, quay sang thì thấy, là nữ tử xinh đẹp khuynh thành kia, sợ hãi trong lòng giảm bớt một chút, nàng vươn tay, giống như kẻ sắp chết đuối muốn nắm lấy cây cỏ cứu mạng duy nhất, khát vọng cứu thục hướng về phía người nọ hô:"Hề, cứu em, cứu em với......"

Nhưng mà, nàng phát hiện Trương Tử Hề không có tới gần nàng, ngược lại là lạnh lùng nhìn nàng giống như xem một người xa lạ, tình cảnh như vậy làm cho nàng càng thêm sợ hãi, so với nhìn thấy gương mặt tái nhợt của mẫu thân thì càng sợ hãi hơn, nàng bất lực hô to:"Hề, không cần, không cần vứt bỏ em...... Xin chị......"

Trương Tử Hề nhìn nàng, vô tình lắc lắc đầu, như cũ không chịu tới gần, tâm Chu Tư Y bắt đầu đau lên, đau đến mức hô hấp gian nan, đau đến mức nàng cảm giác mình sắp chết rồi, không cần, không cần! Chu Tư Y trong lòng hô to, bắt đầu run run tới gần Trương Tử Hề, lại phát hiện mình và Trương Tử Hề giống như nam châm có cùng một cực, nàng tới gần một chút, Trương Tử Hề liền cách xa nàng một chút, hai người trong lúc đó tựa hồ không thể đột phá giới hạn, mình vĩnh viễn không thể tiếp cận Trương Tử Hề.

Không được! Không thể như vậy! Chu Tư Y trong lòng hô to, dần dần tăng nhanh cước bộ, liều mạng tới gần Trương Tử Hề, lại phát hiện chênh lệch giữa hai người chưa từng thay đổi, vì thế nàng liều mạng chạy lên phía trước, bất lực hô to tên người nọ:"Hề...... Hề...... Hề......"

"Tư Y! Tỉnh tỉnh! Mau tỉnh lại!" Đúng lúc này, đột nhiên có người dùng đại lực lắc lắc thân thể của nàng, còn hô tên nàng, cảnh tượng làm nàng sợ hãi cùng Trương Tử Hề mà nàng muốn đuổi theo dần dần mơ hồ......

Chu Tư Y cảm giác mí mắt trầm trọng, thật mệt mỏi mở mắt, gặp Thái Trác Hân lo lắng lay vai mình, hô tên mình, mà ở bên cạnh Thái Trác Hân, còn có Thái Trác Nghiên và Khâu Khả Nhi đồng dạng mang theo lo lắng cùng quan tâm.

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, nguyên lai...... Chỉ là nằm mơ, thật may mắn! Nhưng mà nỗi sợ hãi kia vẫn còn đọng lại trên người Chu Tư Y hồi lâu mới chậm rãi biến mất, bởi vì cảnh tượng ban nãy thật sự rất chân thật.

"Tư Y, cậu làm sao vậy?" Thái Trác Hân quan tâm hỏi.

Sáng nay Chu Tư Y không có lớp, cho nên sau khi Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên rời giường, đi qua phòng nàng, phát hiện chỉ có Khâu Khả Nhi thức dậy, đang ngồi ngơ ngác bên giường, cũng không biết đang nghĩ cái gì, mà Chu Tư Y thế nhưng không có rời giường.

Trong ấn tượng của Thái Trác Hân và Thái Trác Nghiên, mặc kệ Chu Tư Y buổi sáng có lớp hay không, đều thức dậy lúc 6h, nhưng nghĩ đến bộ dáng Chu Tư Y tối hôm qua, cũng không có nghĩ nhiều, chỉ nghĩ có lẽ là do Chu Tư Y quá mệt mỏi, ngẫu nhiên ngủ nướng cũng rất bình thường, cũng không quấy rầy Chu Tư Y, ngồi cạnh Khâu Khả Nhi, nhẹ giọng tán gẫu.

"Ưm...... Ngô...... Hề...... Hề......"

Lúc ba người đang tán gẫu say mê, đột nhiên nghe thấy Chu Tư Y bất an kêu to, hơn nữa thân thể cũng vặn vẹo, ba người lập tức nghĩ đến Chu Tư Y hẳn là mơ thấy ác mộng, đến gần mới phát hiện, sắc mặt Chu Tư Y tái nhợt, hơn nữa đầu còn chảy đầy mồ hôi, cả người có vẻ suy yếu, Thái Trác Hân khẩn trương nhẹ nhàng lay động Chu Tư Y, muốn đánh thức nàng.

Chờ Chu Tư Y rốt cuộc thanh tỉnh, mới hậu tri hậu giác cảm thấy đau đầu, cổ họng cũng khô, nàng tưởng đứng lên, vừa mới khởi động một nửa thân mình, lại suy yếu ngã trở về.

"Tư Y, cậu làm sao vậy?" Thái Trác Hân phát hiện Chu Tư Y tình huống không đúng, bắt tay đặt lên trán Chu Tư Y, cảm giác được một trận nóng bỏng, khẩn trương đề cao âm lượng kêu lên:"Không tốt, nhiệt độ cao quá, Tư Y, cậu phát sốt rồi."

Chu Tư Y có điểm thống khổ cau mày, nghe Thái Trác Hân nói như vậy, mới phản ứng lại đây, nguyên lai là mình phát sốt. Sau đó cảm giác có người đặt tay lên trán mình, hơi mở mí mắt, mới phát hiện là Thái Trác Hân.

Một lát sau, Thái Trác Hân lấy tay ra, cau mày nói với Thái Trác Hân và Khâu Khả Nhi:"39 độ, nên đi bệnh viện."

Thái Trác Hân xác định, Khâu Khả Nhi một bên lo lắng nhìn Chu Tư Y, một bên nghi hoặc nhìn Thái Trác Hân, tựa hồ không rõ nàng vì sao có thể xác định là 39 độ.

Thái Trác Hân phát hiện ánh mắt nghi hoặc của Khâu Khả Nhi, lo lắng nhìn Chu Tư Y, cùng Khâu Khả Nhi giải thích:"Trước đây mình thường xuyên phát sốt, mỗi lần đều là Nghiên chiếu cố mình,nên mình mới có thể mẫn cảm với nhiệt độ cơ thể khi phát sốt đến vậy." Nói xong, nàng nâng Chu Tư Y dậy, nhẹ giọng nói:"Tư Y, mau đứng lên, chúng ta đi bệnh viện thôi."

Nghe được hai chữ "bệnh viện", Chu Tư Y lập tức giãy giụa, cảnh tượng trong giấc mộng vừa rồi chân thật như vậy, như thế nào cũng không nguyện ý tái kiến cảnh tượng kia, suy yếu lo lắng nói:"Không...... Không đi bệnh viện."

Thái Trác Nghiên nghe được, nhăn mặt nhíu mày, nói:"39 độ xem như sốt cao, không đi bệnh viện thì không hạ sốt, rất nguy hiểm."

"Không...... Không đi bệnh viện đâu." Chu Tư Y mệt mỏi, ngay cả nói chuyện đều cảm thấy vất vả, nhưng vẫn kiên định cự tuyệt đi bệnh viện.

Ở chung lâu như vậy, ba người Thái Trác Nghiên đều biết Chu Tư Y kỳ thật rất cố chấp, rất khó thay đổi quyết định của nàng, ba người lo lắng cùng bất đắc dĩ nhìn nhau, Khâu Khả Nhi căn bản là luôn không có chủ kiến, mà Thái Trác Hân cũng luôn lấy Thái Trác Nghiên làm trung tâm, cho nên hai người đều đem ánh mắt nhìn về phía Thái Trác Nghiên. Thái Trác Nghiên nghĩ nghĩ nói:"Hai người chiếu cố Tư Y, nấu chút nước sôi cho cậu ấy uống, mình đi mua thuốc, thử xem trong vòng nửa tiếng có thể hạ sốt hay không, nếu không, vô luận như thế nào đều phải đi bệnh viện."

Thái Trác Nghiên lời này không chỉ là nói cho Thái Trác Hân cùng Khâu Khả Nhi nghe, cũng đồng dạng nói cho Chu Tư Y nghe, nói xong, liền vội vàng xoay người, chạy đi mua thuốc.

Uống xong thuốc Thái Trác Nghiên mua về, Chu Tư Y nặng nề ngủ, ba người Thái Trác Nghiên vây quanh bên giường Chu Tư Y, cách mỗi năm phút Thái Trác Nghiên lại đặt tay lên trán Chu Tư Y thử độ ấm, phát giác tuy uống thuốc đã được mười lăm phút, nhưng Chu Tư Y lại không có một chút dấu hiệu hạ sốt nào.

Thái Trác Nghiên thấy di động Chu Tư Y đặt ở đầu giường, nhíu mày tự hỏi một hồi, cầm lấy di động, ý bảo hai người chiếu cố Chu Tư Y, liền đi ra ngoài.

Mở ra di động, tiến vào danh bạ, Thái Trác Nghiên lại kinh ngạc phát hiện, bên trong chỉ lưu có hai dãy số, một cái là "Hề" mà Chu Tư Y thường xuyên gọi, dãy số này thế nhưng cùng dãy số của Chu Tư Y...... Của Chu Tư Y là 1**00000000, mà dãy số của "Hề" là 1**11111111, có thể nhìn ra quan hệ giữa người này và Chu Tư Y tuyệt đối không đơn giản. Mà một cái khác là Miracle, Thái Trác Nghiên nhớ rõ hẳn là quản gia của Chu Tư Y.

Thái Trác Nghiên trong tiềm thức lựa chọn gọi cho "Hề", sau đó đánh đi qua, chờ đợi một lúc sau, lại không nghĩ rằng nghe thấy là thanh âm của một nữ nhân, ôn nhu nói:"Alô, Y nhi của tôi, em nhớ tôi à?"

Ngày thứ mười chín Trương Tử Hề đi M thị, thương hội sản xuất rốt cuộc hạ xuống màn che, vì thế cô khẩn cấp kêu Trương Tử Mộng mua vé máy bay trở về H thị, kêu nàng lấy chuyến bay nhanh nhất có thể rời đi M thị. Không nghĩ tới mấy chuyến bay hôm nay đều kín chỗ, Trương Tử Mộng đành phải lấy chuyến bay đầu tiên của ngày hôm sau, 6h sáng.

Trương Tử Hề cảm giác mình như quay trở về quá khứ, thời điểm mà mẹ cô nói muốn dẫn cô đi chơi, trong lòng tràn ngập chờ mong. Tuy rằng nguyên nhân cô chờ mong là bởi vì Chu Tư Y, nhưng lại cố nén dục vọng mãnh liệt muốn nghe thanh âm của em ấy, ngạnh sinh sinh nhịn xuống không gọi điện thoại cho em ấy, tưởng trở về cấp em ấy một cái kinh hỉ.

Buổi tối, Trương Tử Hề không có uống thuốc ngủ, bởi vì cô sợ sẽ trễ phi cơ, cả đêm cơ hồ không thể ngủ, 5h cô đã thu thập hành lý vô cùng thoả đáng, đánh thức Trương Tử Mộng rồi xuất môn. Giữa trưa 11h, chuyến bay của Trương Tử Hề đúng giờ đáp xuống sân bay H thị, mà tài xế của công ty đã sớm khởi động xe của Trương Tử Mộng chờ đợi hồi lâu.

Trở lại bãi đỗ xe của Vu thị, Trương Tử Hề mang theo lo lắng chỉ huy tài xế đem hành lý bỏ vào xe mình, đang muốn mỉm cười nói lời từ biệt với Trương Tử Mộng, lại không nghĩ rằng điện thoại vang lên, xuất ra điện thoại, nguyên lai chính là người mà mình hiện tại hận không thể lập tức nhìn thấy, vì thế không kịp cùng Trương Tử Mộng nói thêm cái gì, hướng nàng gật đầu ý bảo một chút, tránh đi một khoảng cách, liền chuyển được điện thoại: "Alô, Y nhi của tôi, em nhớ tôi à?"

Nhưng đầu dây bên kia đáp lại cũng không phải thanh âm quen thuộc của Chu Tư Y, mà là một thanh âm xa lạ khác:"Xin chào."

Gương mặt Trương Tử Hề vừa nãy còn cười lập tức trầm xuống, lạnh lùng hỏi:"Ngươi là ai? Chu Tư Y đâu?"

Thanh âm bên kia như trước bình thản hồi đáp:"Tôi là bạn học của Chu Tư Y, cậu ấy hiện tại đang phát sốt, ở ký túc xá không chịu đi bệnh viện."

Trương Tử Hề lập tức nhíu mày lại, đối điện thoại bên kia vội vàng nói:"Phiền toái ngươi trước tiên giúp ta chiếu cố nàng một chút, ta hiện tại lập tức đi qua." Sau đó không đợi đáp lại, liền cắt đứt điện thoại, vội vàng ngồi vào xe, khởi động, lấy tốc độ rất nhanh chạy ra ngoài.


Bình Luận (0)
Comment