Đại học tựa như một xã hội thu nhỏ, tuy rằng không có phức tạp cùng tàn khốc, nhưng nó đồng dạng cất chứa đủ loại người, cũng đồng dạng tồn tại lục đục với nhau. Nếu ở trong tiểu xã hội này, ngây ngốc hai năm thì sẽ có bao nhiêu biến hóa? Ít nhất, nó làm cho Chu Tư Y từ mặt không chút thay đổi phòng bị, biến thành vô tâm vô phế có lệ giả cười giao tế.
8h sáng, một chiếc xe Ferrari đúng giờ dừng trước cửa học viện tài chính Thế Khải, sinh viên sớm đã thói quen, bởi vì hai năm nay, cơ hồ mỗi ngày nó đều xuất hiện ở trong này. Nhưng vẫn có rất nhiều nam sinh hồi đầu quan vọng, bởi vì bọn họ biết, nhất định sẽ có một nữ sinh xinh đẹp đi ra.
Hai năm trôi qua, Trương Tử Hề 27 tuổi, tới gần đầu 3, mà Chu Tư Y mới 20 tuổi, là khoảng thời gian đẹp nhất của một người con gái. Trương Tử Hề vốn có một hảo túi da, hơn nữa hai năm nay đều đặc biệt chú ý dưỡng nhan, khuôn mặt cô cùng hai năm trước cơ hồ không có biến hóa, vẫn như yêu cơ xinh đẹp khuynh thành. Chu Tư Y lại có biến hóa khá lớn, hai năm trước nàng mới 18 tuổi, vừa trưởng thành, trên mặt mang theo ngây ngô, mà hiện tại ngây ngô bỏ đi một nửa, chậm rãi hiển lộ ra mị lực của nữ nhân.
Có lẽ là vì tuổi Trương Tử Hề lớn hơn Chu Tư Y, phương thức hai người ở chung, tựa hồ ở một khắc hai năm trước gặp nhau liền xác định rồi, Trương Tử Hề luôn là người chiếu cố, Chu Tư Y luôn là người được chiếu cố.
Trương Tử Hề dừng xe, khuynh thân ra ghế sau lấy ba lô cho Chu Tư Y, một bên giúp Chu Tư Y đeo lên lưng, một bên hỏi:"Y nhi, mấy ngày trước em nói trong ban chuẩn bị an bài thực tập, lão sư của em đã tuyên bố sẽ đến công ty nào chưa?"
Chu Tư Y tự nhiên vươn tay, xuyên qua dây đeo ba lô, sau đó xoay người vươn tay còn lại, chờ Trương Tử Hề đeo luôn hai dây cho nàng, quay đầu lại nhìn Trương Tử Hề hồi đáp:"Chưa có đâu, bất quá hẳn là hôm nay sẽ tuyên bố."
"À......" Trương Tử Hề ý vị thâm trường cười cười, cũng không nói nữa, giúp Chu Tư Y sửa sang ba lô, lại giúp nàng vén vài sợi tóc thuỳ lạc ra sau tai.
Chu Tư Y xoay người, cau mày cảnh giác nhìn Trương Tử Hề cười gian tà, hỏi:"Làm sao vậy?"
Trương Tử Hề lập tức thu liễm tươi cười, ra vẻ nghiêm túc hỏi:"Cái gì làm sao vậy?"
Chu Tư Y chỉ biết Trương Tử Hề sẽ không nói thật, vươn một bàn tay nắm lỗ tai của Trương Tử Hề, làm bộ như có điểm hung ác nói:"Hề, nói thật đi, đừng gạt em, nhìn chị cười gian trá như vậy, khẳng định có vấn đề."
"Tê......" Chu Tư Y kỳ thật không dùng lực, Trương Tử Hề một chút đều không có cảm giác đau, nhưng vẫn rất phối hợp hít một hơi, trong lòng nghĩ, hai năm nay Chu Tư Y giống như trở nên càng ngày càng hung dữ, rõ ràng là mình bao dưỡng em ấy, rõ ràng là mình lớn tuổi hơn em ấy, có phải bởi vì mình rất sủng em ấy hay không đây? Bất quá như vậy cũng không sai, ít nhất cuộc sống của hai người gia tăng rất nhiều thú vị, bản thân Trương Tử Hề đều cảm thấy mình có khuynh hướng chịu ngược rồi, Chu Tư Y càng hung dữ với cô, cô càng cảm thấy vui vẻ.
Chu Tư Y cau mày nghiêm túc nhìn Trương Tử Hề, tay một chút cũng không thả lỏng, nàng chỉ biết Trương Tử Hề nhất định là cố trang đáng thương. Trương Tử Hề thấy vậy, nhìn xem đồng hồ, sau đó thân đến trước mặt Chu Tư Y, nói:"Y nhi, em xem đồng hồ đi, sắp muộn rồi đó."
Đồng hồ trên tay Trương Tử Hề, Chu Tư Y cũng có một cái giống nhau như đúc, đó là thứ hai năm trước Trương Tử Hề đưa cho nàng, nàng nhớ rõ lúc ấy Trương Tử Hề có nói qua: "Kim phút kim giây của hai chiếc đồng hồ đều là đồng dạng khắc độ, chúng ta trải qua đồng dạng thời gian." Nhớ tới những lời này, Chu Tư Y theo bản năng nhìn thoáng qua đồng hồ trên tay mình, chất lượng sang quý xa xỉ, cho đến bây giờ cả hai chiếc vẫn duy trì đồng bộ,một giây cũng không lầm.
"Hừ."
Hừ một tiếng, Chu Tư Y buông lỗ tai Trương Tử Hề ra, nhưng sau khi buông ra lại giúp cô xoa lỗ tai, nói:"Em đi học đây, khoảng 10h30 là có thể đi rồi, nhớ rõ tới đón em nha."
Trương Tử Hề thật hưởng thụ tay Chu Tư Y trơn mềm nhu nhu lỗ tai mình, cảm giác kia thật thoải mái, làm cho cô vẫn thoải mái đến đầu quả tim, sủng nịch nhìn Chu Tư Y nói:"Ừ, yên tâm, tôi khi nào thì muộn qua?"
Xác thực, Trương Tử Hề đưa đón Chu Tư Y chưa từng bị muộn, mặc kệ trên tay có chuyện trọng yếu gì, đều buông ra trước, bởi vì ở trên thế giới này, không có thứ gì có thể trọng yếu hơn Y nhi đáng yêu của cô.
Chu Tư Y đô đô miệng, hèn mọn nhìn Trương Tử Hề nói:"Rõ ràng là chính chị bảo em đi học lái xe, nhưng là học rồi cũng không cho em lái, chiếc Aston Martin trong nhà để dành triển lãm hả?"
Trương Tử Hề yêu nhất là xem bộ dáng Chu Tư Y chu miệng, cho nên mới thường xuyên chọc ghẹo nàng, lúc này cô lại nhìn đến bộ dáng đó của Chu Tư Y, tâm tình hảo vô cùng, mang theo tràn đầy tươi cười nói:"Tôi còn không phải vì an toàn của em mà suy nghĩ sao, dù sao em là tân thủ, mà tôi thì đã lái xe nhiều năm rồi, chỉ có khi tôi đưa đón em thì tôi mới yên tâm thôi."
Chu Tư Y bĩu môi, trong lòng thầm oán Trương Tử Hề, nếu không phải Trương Tử Hề luôn không chịu cho mình lái xe,sau một năm mình lấy đến giấy phép, vẫn là một tân thủ. Nàng nghĩ Trương Tử Hề nếu cả đời không cho mình lái xe, khả năng cả đời mình đều không trở thành lão thủ được.
Kỳ thật trong lòng Chu Tư Y còn cất giấu một câu, em chỉ là không muốn chị vất vả. Nhưng nàng cũng không giống Trương Tử Hề thích nói toạc móng heo, cho dù muốn vẫn là đình chỉ không nói, thật sâu nhìn thoáng qua Trương Tử Hề, sau đó cởi bỏ dây an toàn, mở cửa xe, nói với Trương Tử Hề:"Em đi học đây."
Trương Tử Hề lại đột nhiên bắt lấy tay Chu Tư Y, làm cho nàng vừa bước xuống một chân lại thu trở về, nghi hoặc hỏi:"Lại làm sao vậy?"
"Y nhi, tôi yêu em." Biểu tình của Trương Tử Hề đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Chu Tư Y nhíu nhíu mày, nàng không hiểu Trương Tử Hề, chẳng lẽ nói trắng ra buồn nôn như vậy, mỗi ngày đều nói vài lần, không chán ngấy sao? Hơn nữa nàng cũng cảm thấy không cần mỗi ngày đều nói một lần, chỉ cần bảo tồn ở trong lòng là tốt rồi, nàng tin tưởng, nếu hai người thiệt tình yêu nhau, cho dù không nói, song phương cũng có thể cảm giác được.
Tuy rằng buồn nôn là thế, Chu Tư Y mặc kệ khi nào, đều rất khó giống Trương Tử Hề nói trắng ra, nhưng nàng biết nếu mình không đáp trả, Trương Tử Hề cố chấp nhất định sẽ không dễ dàng phóng mình đi, vì thế lựa chọn cách không buồn nôn nhất mà đáp lại:"Em cũng vậy."
Trương Tử Hề đối với đáp án có điểm qua loa cho xong như vậy đương nhiên là bất mãn, nhưng cô biết nếu Chu Tư Y cùng cô nháo khởi, người cúi đầu trước khẳng định là mình, đối người nào cô đều có thể vô tình ích kỷ, nhưng duy độc đối Chu Tư Y thì không được, cũng chỉ có thể buông tha nàng. Nhưng là cứ như vậy buông tha nàng, lại cảm thấy có điểm không phục, cô phải đòi bồi thường mới được, vì thế cô kéo Chu Tư Y qua, không hỏi qua sự đồng ý của nàng, liền cầm mặt nàng, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn, thật sâu hôn xuống.
Nửa năm trước, Trương Tử Hề đã thay thế vị trí của Vu Hướng Ân ở Vu thị, trở thành tổng giám đốc, mà Vu Hướng Ân lại quay về làm phó tổng, thay đổi này là vì cô xin Vu Hướng Ân, lại được Trương Nghiêm Đình phúc đáp ý kiến.
Tuy rằng chức vị thay đổi, nhưng văn phòng của Trương Tử Hề lại không thay đổi, cô đã sớm thích ứng với văn phòng hiện tại, cũng không muốn thay đổi. Còn có một việc không thay đổi, đó là vị trí trợ lý của Trương Tử Mộng.
Trương Tử Hề 9h sáng đến công ty, nhưng lại chỉ đợi một giờ, giao cho Trương Tử Mộng một ít chuyện trọng yếu, liền đi mất dạng. Trương Tử Hề hiện tại càng ngày càng tín nhiệm Trương Tử Mộng, cơ bản đem tất cả sự vụ cần đối ngoại đều giao cho Trương Tử Mộng xử lý, cô chỉ cần ở phía sau màn xét duyệt là tốt rồi.
Lượng công việc của Trương Tử Mộng, đối lập với tổng giám đốc như Trương Tử Hề mà nói, tuyệt không thoải mái hơn bao nhiêu, thậm chí chuyện tình càng ngày càng nhiều,lúc Trương Tử Hề tan tầm, nàng vẫn còn ở lại văn phòng.
Trương Tử Mộng làm việc luôn luôn tận tâm hết sức, bởi vì đó đều là công tác Trương Tử Hề giao cho nàng, nàng cho tới bây giờ cũng không muốn Trương Tử Hề thất vọng. Mãi cho đến 12h trưa, nàng còn có một việc chưa xử lý xong, cũng nhất thời quên đã đến giờ ăn cơm.
Lúc này cửa đột nhiên bị xao vang, Trương Tử Mộng từ tư liệu ngẩng đầu lên, ngừng một hồi mới nói:"Mời vào."
Đi vào là một nam tử trẻ tuổi soái khí, trong tay hắn cầm một xấp tư liệu, hỏi Trương Tử Mộng:"Trương trợ lý, xin chào, xin hỏi tổng giám đốc đã tan tầm chưa?"
Trương Tử Mộng không tự giác nhíu nhíu mày, đơn giản là vì Trương Tử Hề trực tiếp thông báo tuyển dụng nam tử này, liền cho hắn chức vị Quản lý bộ Khai phá thị trường, toàn công ty có thể nhìn ra, Trương Tử Hề rất tín nhiệm thanh niên này, hơn nữa còn truyền ra một ít lời đồn đãi, nội dung tự nhiên là không ly khai cuộc sống tình cảm của Trương Tử Hề, lại cùng nam tử trước mắt có liên quan.
Trương Tử Mộng không thích người này, nàng không hiểu Trương Tử Hề vì cái gì lại coi trọng hắn như vậy, nàng nhớ rõ hắn tên Đan Lam Phong, là người đi theo thúc thúc Trương Nghiêm Văn tham dự đại hội cổ đông hai năm về trước, rõ ràng thời điểm kia Trương Tử Hề rất chán ghét hắn.
Khẩu khí có điểm lạnh lùng nói với Đan Lam Phong:"Tổng giám đốc đã tan tầm rồi, có tư liệu trọng yếu gì thì trực tiếp giao cho tôi."
Đan Lam Phong biết Trương Tử Mộng không thích gặp mình, tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng là thấy cũng không thể trách, ngược lại hắn lại thích gặp Trương Tử Mộng, cho nên hắn lộ ra nụ cười càng hiển soái khí,trực tiếp đưa tư liệu cho Trương Tử Mộng. Bởi vì Trương Tử Hề đã nói với hắn, cô rất tín nhiệm Trương Tử Mộng, trừ bỏ chuyện tình đặc thù không cần Trương Tử Mộng giải quyết, cho nên hắn mới có thể không chút nghĩ ngợi liền giao tư liệu cho Trương Tử Mộng.
Trương Tử Mộng tiếp nhận tư liệu, nhìn thoáng qua, là đơn xin khai phá tân hạng mục, cũng không vội vã nhìn kỹ, phóng tới một bên, lại phát hiện Đan Lam Phong còn đứng ở trước mặt, một chút ý tứ muốn ly khai cũng không có. Cau mày nhìn Đan Lam Phong, hỏi:"Còn có việc?"
Đan Lam Phong chỉ chỉ đồng hồ, mỉm cười nói:"12h, Trương trợ lý còn không đi ăn cơm? Tôi mời cô, như thế nào?"
Trương Tử Mộng nhăn mặt càng nhanh, nàng không biết vì sao da mặt hắn có thể dày như vậy, chẳng lẽ biểu hiện mình không thích hắn còn chưa đủ rõ ràng? Vừa định mở miệng cự tuyệt, di động đặt trên mặt bàn lại đột nhiên vang lên, liếc mắt thấy, màn hình chớp động là "chị". Vì thế lập tức tiếp lên: "Alô, chị."
"Vâng, đã định rồi, một tuần sau."
"Còn không có ăn...... Tốt, lập tức đi ngay."
"Vâng, hẹn gặp lại, chị."
Buông điện thoại, Trương Tử Mộng nhất thời quên Đan Lam Phong, nhíu mày tự hỏi lần này Trương Tử Hề vì sao lại chú trọng nguyên nhân đệ tử học viện tài chính Thế Khải tới thực tập, lần thực tập này là Trương Tử Hề tự mình phê duyệt, nhưng lại công đạo riêng muốn mình tận tâm an bài, vừa mới gọi điện thoại hỏi an bài xong chưa cùng thời gian cụ thể, nàng tổng cảm thấy đối Trương Tử Hề luôn luôn không thèm để ý việc nhỏ mà nói, có điểm bất thường.
Đan Lam Phong cười khổ một chút, chẳng lẽ cảm giác tồn tại của mình thật sự kém đến vậy, một người sống sờ sờ đứng trước mặt Trương Tử Mộng, nàng lại có thể hoàn toàn ngó lơ, hắn nhẹ nhàng gõ mặt bàn một chút, bừng tỉnh Trương Tử Mộng đang trầm tư, hỏi:"Thế nào? Tổng giám đốc đều kêu cô nhanh đi ăn cơm kìa, tôi mời cô."
Trương Tử Mộng lại tưởng cự tuyệt, không nghĩ tới di động lại vang lên, lần này không phải Trương Tử Hề, mà là Tô Lâm, nàng đối Đan Lam Phong không chú tâm, cho nên cũng không vội vã trả lời hắn, trước tiên tiếp điện thoại. Vừa vặn Tô Lâm ước nàng cùng nhau ăn cơm, vì thế không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
Ngẩng đầu lạnh lùng nói với Đan Lam Phong:"Ngượng ngùng, giai nhân đã có ước."