"Đáng ghét...... Hề...... Đừng như vậy!"
Chu Tư Y đỏ mặt bĩu môi, bất mãn lấy bàn tay xấu xa của Trương Tử Hề đang đặt trước ngực mình ra, vừa nãy còn đường đường chính chính nói là mình chưa từng mặc âu phục đi làm, hứa sẽ giúp đỡ mình một chút, nhưng là vì cái gì quần áo đều cởi sạch, lại chỉ lo giở trò vô lại? Nàng thật không biết trong óc Trương Tử Hề có phải luôn nghĩ đến chuyện tu nhân hay không, vì sao luôn cảm thấy không đủ đâu?
Kỳ thật Trương Tử Hề lúc bắt đầu thật sự là đơn thuần muốn giúp Chu Tư Y mặc quần áo, nhưng cô lại xem nhẹ lực dụ hoặc trí mạng của Chu Tư Y, cảm giác giống như kẻ nghiện, khi chưa thấy gì, còn son sắt thề rằng mình nhất định có thể chịu đựng, không nghĩ rằng vừa lột hết quần áo liền game over.
Trương Tử Hề tham luyến nhìn ngực Chu Tư Y, trong tay tựa hồ còn vương lại xúc cảm mềm nhũn kia, không tự giác liếm môi, khàn khàn nói:"Y nhi, nếu không chúng ta......"
"Không được!" Trương Tử Hề còn chưa nói xong, Chu Tư Y đã biết cô muốn nói cái gì, bởi vì chiêu số của Trương Tử Hề cho tới bây giờ chưa từng cải biến, động tác rất nhanh, mang theo giận dữ thật kiên quyết đánh gãy Trương Tử Hề, Chu Tư Y tiếp tục bổ sung nói:"Động tác rất nhanh cũng không được, quá nhanh...... Em...... Em không thoải mái!"
Trương Tử Hề sủng Chu Tư Y, tuyệt đối sẽ không chỉ vì thỏa mãn bản thân, mà không để ý Chu Tư Y cảm thụ, tuy rằng không xác định Chu Tư Y nói thiệt hay giả, cô vẫn là nhẫn hạ dục hoả trong lòng xuống, đè nén tiểu dã thú sắp rục rịch. Nhắm mắt lại thật sâu hít một hơi, bình phục một chút mới nói:"Ừ, vậy buông, lần này tôi thật sự giúp em mặc quần áo."
Chu Tư Y bán tín bán nghi nhìn Trương Tử Hề hồi lâu, có thể thấy được cô nhẫn nại, hơn nữa cũng chầm chậm bình phục, mới tin tưởng buông tay Trương Tử Hề ra. Không thể trách Chu Tư Y không tín nhiệm Trương Tử Hề, Chu Tư Y chuyện gì đều có thể tin tưởng Trương Tử Hề, duy độc sự kiện này là không được, bởi vì dĩ vãng Trương Tử Hề danh dự quá kém.
Chu Tư Y còn chưa nói cho Trương Tử Hề rằng trường học yêu cầu tất cả thực tập sinh đều phải mặc âu phục, thì Trương Tử Hề đã sớm mua bảy bộ cho Chu Tư Y rồi, chủ yếu lấy đen và trắng làm gam màu chủ đạo. Không cần hỏi Chu Tư Y số đo ba vòng là bao nhiêu, bộ nào mặc vào cũng vừa người, đơn giản là vì cô đã sớm thuộc làu làu, mỗi ngày cô đều tự tay đo cơ mà.
Giúp Chu Tư Y sửa sang lại quần áo vừa thay, Trương Tử Hề lui ra phía sau hai bước cẩn thận nhìn, lại nhất thời ngây người, áo sơ mi trắng noãn, cộng thêm áo khoác, thắt lưng, vớ đen khiến chân nàng càng thêm thon dài thẳng tắp, tóc cột đuôi ngựa, Chu Tư Y như vậy cho Trương Tử Hề một cảm giác hoàn toàn mới, một Chu Tư Y cô chưa từng gặp qua.
Bị Chu Tư Y mê hoặc ánh mắt, Trương Tử Hề rốt cuộc tỉnh ngộ, cô đã biết vì sao nhiều người lại thích chế phục dụ hoặc như vậy rồi.
Chu Tư Y ăn vận thế này, khí chất thiếu một phần nhu nhược, thêm một phần cường thế, khi xuất môn, đi đến tủ giày, Trương Tử Hề kìm lòng không đậu ngồi xuống, một tay cầm đôi giày cao gót mới mua, tay kia nắm cổ chân mảnh khảnh của Chu Tư Y,mang giày vào cho nàng.
Chu Tư Y cúi đầu nhìn Trương Tử Hề chuyên chú mang giày cho mình, nàng đột nhiên cảm giác mình giống như cô bé Lọ Lem trong đồng thoại, tuy rằng không gặp được vương tử, nhưng nàng lại gặp được nữ vương, hơn nữa nàng cũng không lo lắng đêm khuya sau 12h, mình sẽ bị biến trở về nguyên dạng, bởi vì...... Nữ nhân này là thật tâm yêu mình.
Trương Tử Hề mang giày cho Chu Tư Y xong, đứng lên nhìn nàng từ đầu tới đuôi, sau đó thiệt tình ca ngợi nói:"Y nhi của tôi thật xinh đẹp, thật đáng yêu......"
Cô muốn đem tất cả từ ngữ ca ngợi trên thế giới này đều dùng ở trên người Chu Tư Y, nếu không làm như vậy, thì không thể hoàn mỹ biểu đạt ra nội tâm của cô. Chu Tư Y trong lòng tràn đầy hạnh phúc, lại cảm thấy hơi chua xót, nữ nhân này khiến nàng cảm động, nữ nhân này cao ngạo lạnh lùng, lãnh huyết ích kỷ, lại duy độc chân thành mỉm cười với mình, ôn nhu sủng nịch. Chu Tư Y luôn ít khi chủ động, lại tiến lên hai tay ôm lấy cổ Trương Tử Hề, nhẹ nhàng áp môi mình lên môi Trương Tử Hề, không nói gì, bất vi sở động.
Trương Tử Hề đương nhiên tưởng trực tiếp cùng Chu Tư Y đến công ty, nhưng học viện tài chính Thế Khải lại sớm thông tri, tất cả sinh viên tham gia thực tập đều phải đúng giờ tập hợp ở cửa, sau đó ngồi xe buýt đi đến đó. Khi Trương Tử Hề thả Chu Tư Y xuống xe Ferrari, đã lãng phí quá nhiều thời gian, cơ bản tất cả sinh viên đều chờ ở cửa hết rồi.
Chu Tư Y lại yêu cầu Trương Tử Hề ở Vu thị nhất định phải làm bộ như không biết mình, Trương Tử Hề cười cười thề thốt đáp ứng. Chu Tư Y xuống xe, liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, mặc kệ nam hay nữ, cái gì kêu hương xe mỹ nữ? Xem Chu Tư Y lúc này liền biết, bởi vì nàng đem cảm giác này hoàn mỹ biểu lộ ra.
So về công phu bình tĩnh, Chu Tư Y tự nhận thua Trương Tử Hề, ngang ngửa Thái Trác Nghiên, ngoài ra không còn có ai so với nàng càng bình tĩnh hơn, trong ánh mắt của đa số người, tuy rằng nàng còn chưa thích ứng đi giày cao gót nên có chút loạng choạng, trên mặt vẫn bình thản vô ba.
Tô Vân Trì đứng giữa vòng vây của rất nhiều nữ sinh nhiệt tình, nhìn Chu Tư Y đi tới, trong lòng nổi lên gợn sóng, Chu Tư Y cùng hình tượng công chúa lạnh lùng cao ngạo, thật sự là càng ngày càng tương tự, không phải bề ngoài mà là khí chất. Trong lòng phiền muộn lên, khi nào thì mình mới có thể nhìn thấy công chúa lần nữa?
Xe buýt dừng trước cửa Vu thị, thả mọi người xuống, sau đó lái về.
Tô Vân Trì đi ở phía trước, đi vào đại môn Vu thị, một nam tử tây trang thẳng thớm, soái khí trẻ tuổi liền đi lên, mỉm cười làm cho người ta cảm thấy thân thiết, nói với Tô Vân Trì:"Xin chào, chắc anh là lão sư dẫn đoàn lần này, tôi là người phụ trách tiếp đãi an bài các bạn thực tập, Đan Lam Phong."
Tô Vân Trì đồng dạng hoàn mỹ mỉm cười, vươn tay nắm tay Đan Lam Phong: "Xin chào, Đan tiên sinh, lần này thực tập kính nhờ Đan tiên sinh giúp đỡ, tôi là Tô Vân Trì."
Hai nam nhân phù hợp với hình tượng bạch mã vương tử mỉm cười bắt tay, làm cho rất nhiều nữ sinh đem ánh mắt lia qua lia lại giữa hai người, trong đó mang theo do dự, không biết rốt cuộc nên lựa chọn ai.
Đan Lam Phong và Tô Vân Trì lập tức như một đôi bạn cũ nhận thức đã lâu, hữu thuyết hữu tiếu dẫn dắt một đám học sinh đang tò mò nhìn xung quanh đến thang lầu đi lên lầu hai, tiến vào một phòng họp rộng rãi, mời mọi người ngồi xuống, đi đến trước mặt bọn họ, vừa định mở màn, di động của hắn lại đột nhiên vang lên.
Xin lỗi hướng mọi người cười cười, sau đó xuất ra di động, hình như là người rất quan trọng gọi tới, hắn vội vàng cùng mọi người nói câu "thật có lỗi", sau đó đi ra cửa mới tiếp điện thoại. Hai phút sau hắn lại đi đến, biểu tình trên mặt cũng đã bất đồng, tựa hồ là một cỗ nghi hoặc khó hiểu.
Lại đứng trước mặt mọi người, mỉm cười, nhắm ngay microphone mở miệng nói:"Mọi người hảo, hoan nghênh các bạn đến Vu thị thực tập."
Mới nói đến đây, tất cả sinh viên cũng rất phối hợp cho một tràng pháo tay, bọn họ đều rất quen thuộc quá trình này, bởi vì khi còn là nhi đồng, lão sư đã cẩn thận dạy cho bọn họ lễ nghi. Mà Đan Lam Phong không có lãng phí nhiều thời gian, hai tay hắn ép xuống, làm cho mọi người ngừng lại, mỉm cười tiếp tục nói:"Hiện tại tôi muốn công bố một tin tức tốt, tổng giám đốc Vu thị của chúng tôi sẽ tự mình xuống đây, chọn lựa một người may mắn, làm trợ lý thực tập."
Vu thị ở H thị thu hút khá nhiều sự chú ý, chuyện trưởng nữ Trương gia Trương Tử Hề tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc tuy rằng cực điệu thấp, nhưng truyền thông vẫn có đưa tin, cho nên trên cơ bản ai biết Vu thị thì đều biết, tổng giám đốc Vu thị chính là trưởng nữ của tổng tài tập đoàn Trương thị, Trương Tử Hề. Tuy rằng báo chí chưa từng đăng ảnh chụp của Trương Tử Hề, nhưng ngôn ngữ vẫn là cực lực ca ngợi Trương Tử Hề mỹ mạo.
Tin tức này thoáng như một khối cự thạch đột nhiên va chạm vào mặt nước tĩnh lặng, kịch liệt nhấc lên sóng ngầm. Tất cả đệ tử, bao gồm Tô Vân Trì đều hưng phấn lên, đây tuyệt đối là một cơ hội tốt để học tập, cho dù về sau quyết định không có ở lại Vu thị công tác, nhưng kề cận tổng giám đốc Vu thị, còn là trưởng nữ của tổng tài Trương thị, đây là cơ hội phi thường khó có được.
Mà trong đó có thể bảo trì bình tĩnh tựa hồ chỉ có Chu Tư Y, Thái Trác Nghiên, Thái Trác Hân, Khâu Khả Nhi bốn người, Chu Tư Y thật sâu cau mày, thầm nghĩ trong lòng: Người phụ nữ kia, quả nhiên......; Thái Trác Nghiên cùng Khâu Khả Nhi tuy rằng ngoài miệng bất động thanh sắc, nhưng trong ánh mắt lại mang theo nóng rực chờ mong; Chỉ có Thái Trác Hân mới là chân chính tuyệt không để ý, nàng như chợt nghe đến việc vặt không có quan hệ với mình, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.
Qua năm phút đồng hồ, Trương Tử Hề dẫn theo Trương Tử Mộng đi đến, diện vô biểu tình, chỉ có lạnh lùng cao ngạo, nhưng ánh mắt của cô khi vừa bước vào, trong khoảnh khắc liền tìm được Chu Tư Y, trong mắt ý cười mờ mịt.
Thân ảnh Trương Tử Hề vừa xuất hiện, Tô Vân Trì liền tràn ngập khiếp sợ, không thể tin cùng kích động, nhìn Trương Tử Hề sợ run lên. Thái Trác Nghiên, Thái Trác Hân, Khâu Khả Nhi đầu tiên là kinh ngạc nhìn Trương Tử Hề một hồi, sau đó tập thể đem ánh mắt nghi hoặc cùng kinh ngạc nhìn về phía Chu Tư Y.
Lúc này bình tĩnh nhất ngược lại là đương sự Chu Tư Y, bởi vì nàng đã sớm tưởng tượng ra tình cảnh như vậy sẽ xuất hiện, cho nên cũng không quá mức kinh ngạc.
Trương Tử Hề xinh đẹp, bề ngoài lãnh ngạo, cộng thêm khí chất thanh cao, lập tức trấn trụ không ít đệ tử khuyết thiếu kinh nghiệm xã hội. Cô trực tiếp đi đến trước mặt mọi người, cái gì cũng không nói, phóng tầm mắt ra xa, tựa hồ đang tìm kiếm người thích hợp.
Trừ bỏ bốn người Chu Tư Y, mỗi người đều cảm thấy mình sẽ có cơ hội được chọn, tư thế ngồi phá lệ đoan chính, mà Tô Vân Trì ở mỗi lần ánh mắt Trương Tử Hề lướt qua, đều tràn ngập chờ mong, nhưng hắn lại một lần rồi một lần thất vọng, Trương Tử Hề giống như thật sự quên hắn.
Trương Tử Hề giống như đang chọn lựa người thích hợp, nhưng kỳ thật trong mắt cô từ đầu tới đuôi chỉ có Chu Tư Y, những người khác đều là mơ hồ, đều là không tồn tại, trong mắt cô rõ ràng chỉ có dung nhan quen thuộc của Chu Tư Y. Diễn trò không sai biệt lắm, ánh mắt Trương Tử Hề định ở trên người Chu Tư Y, vươn một ngón tay chỉ chỉ, nói:"Liền bạn học kia đi, em theo tôi."
Chu Tư Y sớm biết rằng nhất định sẽ là kết quả này, nàng bình tĩnh đứng lên, đi về phía Trương Tử Hề, những ánh mắt tràn ngập ghen tị, hâm mộ, bất mãn, không phục...... Cũng theo thân ảnh của nàng mà di động.
Gương mặt Trương Tử Hề vẫn cao ngạo, mang theo Trương Tử Mộng, Chu Tư Y, ngay cả câu tái kiến đều lười nói, bước về phía cửa.
Tô Vân Trì trong lòng cực độ mất mát, trơ mắt nhìn công chúa mà mình ngày tư đêm tưởng chỉ chừa cho mình một bóng lưng lạnh lẽo, hơn nữa còn sắp biến mất trong tầm mắt, thời điểm Trương Tử Hề bước ra cửa, hắn rốt cuộc nhịn không được hô to một tiếng:"Tử Hề!"