Chu Tư Y biết Trương Tử Mộng hiện tại cần nhất là im lặng, hơn nữa nàng cùng Trương Tử Mộng cũng không phải rất thân quen, nàng không thích hợp nói lời an ủi. Nàng rời khỏi phòng, nhẹ nhàng giúp Trương Tử Mộng đóng cửa lại, sau đó liền một lần nữa xuống lầu tìm Trương Tử Hề.
Chu Tư Y mới vừa đi đến thang lầu, lại đột nhiên bị một người đang vội vàng chạy lên đụng phải, hên là lúc Chu Tư Y xuống lầu đều cầm tay vịn, mà cái người đụng nàng kia cũng chếnh choáng. Chu Tư Y ổn định thân mình, mới nhìn rõ nguyên lai là Tô Lâm, thấy rõ sự lo lắng trên mặt cô, Chu Tư Y sửng sốt một chút, mới kêu lên:"Tô tỷ."
Tô Lâm hai tay đỡ nàng, tưởng đi phù Chu Tư Y, sau lại thấy nàng đã đứng vững, mình trong tay còn cầm gói to, cho nên thủy chung cũng không có đụng tới Chu Tư Y. Cô xin lỗi nhìn Chu Tư Y: "Thật xin lỗi, em...... Không có sao đi?"
"Không, không có việc gì." Chu Tư Y lắc lắc đầu nói.
"A. Vậy là tốt rồi......" Tô Lâm cùng Chu Tư Y nói chuyện, ánh mắt cũng là nhìn phía sau Chu Tư Y, hỏi tiếp:"Xin hỏi, Mộng Mộng ở nơi nào?"
Chu Tư Y biết Tô Lâm sốt ruột, cũng không có nhiều vô nghĩa, xoay người chỉ vào phòng khách nói với Tô Lâm:"Mộng tỷ ở trong gian phòng đó."
"Ừ, cám ơn em." Tô Lâm nói tạ, cũng không chờ Chu Tư Y đáp lại, liền đi về phía gian phòng.
Chu Tư Y nhìn Tô Lâm ngây người một chút, thẳng đến khi thấy Tô Lâm đứng trước cửa phòng Trương Tử Mộng, nhưng không có lập tức gõ cửa, mới xoay người xuống lầu, chừa lại không gian cho Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng.
Trương Tử Hề vẫn nhìn Chu Tư Y, chờ nàng đến gần liền kéo nàng lại, để nàng đứng trước mặt mình, cau mày cẩn thận đánh giá, miệng hỏi:"Vừa rồi không có chuyện gì đi?"
Chu Tư Y sửng sốt một chút mới biết Trương Tử Hề đang hỏi cái gì, đô đô miệng nói:"Sao có thể có chuyện gì, em cũng không phải oa nhi." Tuy rằng Chu Tư Y ngoài miệng oán giận Trương Tử Hề chuyện bé xé ra to, nhưng trong lòng lại không có chút oán giận nào.
Trương Tử Hề cười cười kéo Chu Tư Y vào lòng,nằm ở bên tai nàng nói:"Đúng nha, không phải oa nhi, oa nhi nào có đáng yêu như Y nhi của tôi."
Chu Tư Y xoay đầu trốn tránh, Trương Tử Hề nói chuyện thở ra nhiệt khí khiến nàng ngứa ngáy, đáng giận nhất là Trương Tử Hề nói xong còn thổi một hơi, làm cho Chu Tư Y toàn thân đều nổi da gà, sắc mặt ửng đỏ nói:"Đáng ghét!"
"Nói ai đáng ghét? Hử?" Trêu chọc Chu Tư Y là lạc thú không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại của Trương Tử Hề, gặp Chu Tư Y đỏ mặt thì cô càng lấn tới, ôm chặt Chu Tư Y không cho nàng né tránh, đưa miệng tới gần lỗ tai nàng, lúc nói chuyện môi kề sát vành tai, nói xong thì trực tiếp mở miệng, ngậm vào.
"Ưm...... A......" Trương Tử Hề đột nhiên hàm duyện, làm cho Chu Tư Y kìm lòng không đậu kinh hô một tiếng, vặn vẹo vài cái nhẹ giọng nói:"Hề, đừng...... Tô tỷ và Mộng tỷ còn đang ở trên lầu."
"Không có việc gì......" Dã thú trong lòng Trương Tử Hề đã muốn thức tỉnh, làm sao gián đoạn được, cô nhẹ nhàng hấp dẫn vành tai mềm mại mỹ vị kia, nỉ non nói:"Bọn họ hẳn là còn lâu mới trò chuyện xong."
Dã thú trong lòng Trương Tử Hề đã thức tỉnh,dã thú trong lòng Chu Tư Y có thể nào còn tiếp tục ngủ say? Hơn nữa nàng biết Trương Tử Hề ở trong này nhiều nhất cũng chỉ là hôn nhẹ mà thôi, muốn làm chuyện đó thì Trương Tử Hề nhất định phải về phòng. Vì thế Chu Tư Y quay đầu, cùng Trương Tử Hề hôn nhau......
Trương Tử Mộng ngồi ở bên giường, nhìn hoàn cảnh lạ lẫm, ánh mắt có điểm mờ mịt, trong lòng cũng mờ mịt, hơn nữa mờ mịt có lẽ không chỉ là vì hoàn cảnh lạ lẫm.
Một tiếng đập cửa thình lình xảy ra, nhưng cũng không mạnh, Trương Tử Mộng kinh ngạc một chút, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng nàng thế nhưng có cảm giác sợ hãi, nàng sợ hãi bên ngoài là người mà lúc này nàng không muốn gặp nhất. Một lát sau, nàng mới hỏi:"Ai đó?"
Người bên ngoài không có lập tức trả lời, mà là ngừng một hồi, thanh âm mới xuyên thấu qua ván cửa truyền tới:"Mộng Mộng, là tôi."
Quả nhiên là người kia, Trương Tử Mộng không biết có cảm tưởng gì, cứ như vậy mà thất thần, không trả lời. Nàng biết chuyện tối qua căn bản không thể chỉ đổ thừa cho một mình Tô Lâm, hai người bọn họ đều sai. Nàng đắn đo cả ngày, chuyện này có hai phương pháp giải quyết, một là về sau...... Không gặp nhau nữa, hai là hai người mặt đối mặt một lần nói cho rõ ràng, về sau có lẽ vẫn sẽ là bằng hữu. Trương Tử Mộng là thiên hướng phương pháp thứ nhất, nhưng nàng nghĩ đến Tô Lâm là bằng hữu duy nhất của tỷ tỷ Trương Tử Hề, nàng lại không muốn bởi vì mình mà làm cho Trương Tử Hề mất đi người bạn thân, cho nên nàng lựa chọn phương pháp thứ hai, chỉ là nàng không ngờ tới người đã cùng mình có một đêm xuân lại đến đây nhanh như vậy, ở thời điểm mình còn chưa có chuẩn bị tốt liền đến đây rồi.
Chuyện gì cần đối mặt thì vẫn sẽ phải đối mặt, hơn nữa nơi này là nhà Trương Tử Hề, nàng không muốn hai người cãi nhau làm cho Trương Tử Hề khó xử, do dự một chút, Trương Tử Mộng tận lực trang bình tĩnh nói:"Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, Tô Lâm không có lập tức đi vào, mà là đứng ở cửa nhìn vào bên trong, thấy Trương Tử Mộng mặc áo ngủ màu trắng, cúi đầu ngồi bên giường, không thể nhìn đến nàng hiện tại có biểu tình gì. Ngừng một hồi, Tô Lâm mới đi vào phòng, đóng cửa lại, cước bộ thật cẩn thận tựa như đang ở lôi khu, trạm định ở tại chỗ không dám đi nhiều, tựa hồ đi nhiều thì sẽ đạp phải bom.
Trước kia mặc kệ Tô Lâm làm chuyện gì, đều là mạnh mẽ vang dội, không chút nào kéo dài, mà lúc này đã có điểm nơm nớp lo sợ, tựa như một học sinh tiểu học đã phạm sai đang đối mặt với lão sư. Ngay cả tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, chân không dám động, tay không dám dời, nhìn Trương Tử Mộng nhẹ hỏi:"Mộng Mộng, em...... Hiện tại cảm thấy thế nào? Có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?"
Tô Lâm đã trải qua nhiều chuyện, cho nên nói năng cũng luôn luôn lớn mật sòng phẳng, cái gì cũng dám nói. Nhưng giờ phút này đối diện Trương Tử Mộng, cô phải rất cẩn thận sắp xếp ngôn ngữ, nhưng mà nói như vậy, vẫn là làm cho Trương Tử Mộng chưa nhân sự sắc mặt trắng một chút, sau đó lại đỏ lên. Hoàn hảo giờ phút này trong phòng còn có đèn ngủ tản ra ánh sáng nhu hòa, cho nên không nhìn thấy rõ.
Trương Tử Mộng cúi đầu tạm dừng một hồi lâu, trong lòng âm thầm thở dài một hơi, mới ngẩng đầu, cũng không trả lời Tô Lâm, mà là nói:"Tô tỷ, chị ngồi đi, chúng ta...... Hảo hảo nói chuyện."
"A? À......" Tô Lâm lúc này tựa như tiểu nữ sinh mới bước ra xã hội, còn mang theo ngây ngô ngượng ngùng, có điểm không biết làm sao nhìn xung quanh, nhìn đến sô pha đối diện Trương Tử Mộng mới đi qua đó tọa hạ, mà tư thế ngồi cũng không có tiêu sái tùy ý như ngày xưa, hoàn toàn là tiêu chuẩn của thục nữ.
Tô Lâm giống như học sinh đang nghiêm túc nghe giảng bài, vẫn không nhúc nhích im lặng ngồi, ánh mắt dè chừng nhìn Trương Tử Mộng. Trương Tử Mộng nhìn thoáng qua Tô Lâm, nhíu mi một chút, xem ra vẫn là mình nên nói trước. Nàng không nghĩ cùng Tô Lâm bốn mắt nhìn nhau, như vậy sẽ rất xấu hổ. Nàng cúi thấp đầu, suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng lên nói:"Tô tỷ, tối hôm qua...... Chuyện đó không trách chị, cho nên...... Chúng ta đều quên đi, xem như nó chưa từng phát sinh, chúng ta trước kia thế nào, về sau vẫn là thế nấy."
Tô Lâm ngưng trọng nghe Trương Tử Mộng nói, nhưng mà nghe xong thì lại mờ mịt, cô không dám đối mặt với ánh mắt tìm tòi của Trương Tử Mộng, không tự chủ được cúi đầu, trong lòng suy tư lời Trương Tử Mộng đã nói và lời mình nên đáp trả. Trương Tử Mộng cũng không thúc giục cô, để cô chậm rãi nghiền ngẫm lời vừa rồi của nàng.
Qua một hồi lâu, Tô Lâm ngẩng đầu lên, Trương Tử Mộng phát hiện trong ánh mắt cô mang theo kiên định, như một binh lính chuẩn bị ra chiến trường, nghe thấy cô gằn từng tiếng nói:"Mộng Mộng, là tôi sai, tôi sẽ phụ trách...... Em kêu tôi làm thế nào đều được."
Cho dù Trương Tử Mộng nói như vậy, nhưng Tô Lâm vẫn là cảm thấy mình sai, mà nguyên nhân cũng là...... Trước mặt ai cô cũng đều tự tin mười phần, nhưng lại tự ti trước mặt Trương Tử Hề và Trương Tử Mộng, cho tới nay đều là thế, chỉ là cô che giấu hoàn mỹ quá thôi, tự ti, cũng là bởi vì để ý.
Trương Tử Mộng thật sự phiền táo, nàng chịu đựng tận lực tâm bình khí hòa cùng Tô Lâm hảo hảo đàm cơ hồ đã muốn đến cực hạn, mà Tô Lâm nói như vậy thì rõ là dầu vào lửa. Nghe Tô Lâm nói xong, Trương Tử Mộng giận dữ phản cười, châm chọc nhìn Tô Lâm, nói:"Phụ trách, như thế nào phụ trách? Xác thực, trước kia tôi thường nghĩ, tôi nhất định phải đem lần đầu tiên trao cho người tôi yêu,mà người đó cũng yêu tôi. Nhưng là...... Chẳng lẽ chị có thể cưới tôi sao? Chẳng lẽ chúng ta còn có thể giống tỷ tỷ và Chu Tư Y sao? Chẳng lẽ chị còn có thể yêu tôi, sủng tôi giống như tỷ tỷ yêu Chu Tư Y, sủng Chu Tư Y sao?"
Tức giận trầm tích cả ngày làm cho Trương Tử Mộng khẩu không trạch ngôn, lời của nàng hoàn toàn là không dùng đầu óc, thẹn quá thành giận mà nói ra. Lúc này đầu óc Tô Lâm cũng không phải rất thanh tỉnh, cô lại xem lời nói của Trương Tử Mộng là thật, cho rằng Trương Tử Mộng đang muốn cô bồi thường nàng. Cô mê man, giống Trương Tử Hề cùng Chu Tư Y sao? Hai nữnhân sao? Mình có thể làm được sao?...... Trong lúc nhất thời, trong đầu Tô Lâm có rất nhiều nghi vấn, hai mắt mờ mịt ngây ngốc.
Có thể sao? Vấn đề này Tô Lâm thật sự đáp không được, nhưng cuối cùng cô nghĩ, hoạ do mình gây ra, trách nhiệm cũng phải để mình gánh. Cho dù không chắc chắn, cô vẫn muốn trả lời Trương Tử Mộng là mình có thể làm được, để mình hứng chịu tất cả đều không sao, chỉ cần Trương Tử Mộng hảo là được. Nhưng mà không chờ cô nói ra miệng, lại nghe Trương Tử Mộng nói:"Tô tỷ, tôi mệt mỏi, chị đi đi."
"A...... Được." Bởi vì đối Trương Tử Mộng có áy náy, bây giờ Tô Lâm tuyệt không dám phản kháng Trương Tử Mộng, cô muốn nói thêm gì đó, cuối cùng vẫn là không dám, bởi vì cô sợ mình sẽ nhạ Trương Tử Mộng mất hứng, yên lặng đứng lên, mới phát giác trong tay vẫn nắm chặt gói to, đây là chuyện trọng yếu nhất, cô xem Trương Tử Mộng, thật cẩn thận đưa gói to qua, nói:"Mộng Mộng, thuốc này là cho em...... Tay tôi có móng, tôi biết em nhất định...... Bị thương. Em phải xử lý mới được, bằng không......"
Trương Tử Mộng cảm giác trong lòng mình nghẹn đầy khí, mình càng không nghĩ nhắc tới, Tô Lâm lại càng cường điệu, nghe Tô Lâm nói đứt quãng, không biết khi nào mới kết thúc, mặt nàng ửng đỏ, khớp hàm đều cắn chặt, không đợi Tô Lâm nói xong, liền thân thủ lấy qua gói to, đánh gãy Tô Lâm:"Tôi đã biết!"
Tô Lâm lúc này tựa như sơn dương dịu ngoan, mà Trương Tử Mộng mới chính là đói lang hung ác, cô cũng không dám nói thêm gì nữa, kinh ngạc nhìn Trương Tử Mộng một hồi, mới nhấc chân đi đến cửa, hơn nữa cước bộ rất chậm rất chậm.
Tô Lâm đi ra cửa, lấy ánh mắt quan tâm sâu kín nhìn Trương Tử Mộng một cái, chuẩn bị giúp Trương Tử Mộng đóng cửa, nhưng vừa mới đóng đến một nửa, lại nghe Trương Tử Mộng hỏi:"Tô tỷ, chị của tôi đã biết việc này rồi sao?"
"Ừ." Tô Lâm tạm dừng động tác đóng cửa, có điểm kích động lại khẳng định gật đầu, cô không biết Trương Tử Mộng có thể bởi vì chuyện này mà sinh khí với mình hay không.
Kỳ thật Trương Tử Mộng đối với vấn đề này trong lòng đã sớm có đáp án, nàng chỉ là tưởng xác định lại một chút mà thôi, tỷ tỷ nàng thông minh như vậy, hơn nữa Tô Lâm đối tỷ tỷ cho tới bây giờ đều là nói gì nghe nấy, ngôn vô bất tẫn, Trương Tử Hề không muốn biết cũng khó, âm thầm thở dài một hơi, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, chị đi đi...... Nhớ kỹ lời nói của tôi, quên chuyện đó đi, xem như nó không có phát sinh."
Tô Lâm thật sâu nhìn Trương Tử Mộng, nhưng không có trả lời, lẳng lặng đóng cửa lại.
Tô Lâm đứng ở ngoài cửa, có điểm mờ mịt nghĩ, rốt cuộc Trương Tử Mộng nói câu nào mới là thật ? Câu nào mới là kết quả chân chính mà em ấy muốn? Hẳn là không phải câu "đã quên" đi, mình sai thái quá như vậy, làm sao có thể, làm sao có khả năng được em ấy tha thứ dễ dàng?
Một bên suy tư một bên đi xuống dưới lầu, đi đến thang lầu cô lại dừng cước bộ, ngẩn người.
Lúc này Trương Tử Hề đang ngồi trên sô pha, mà Chu Tư Y ngồi lên đùi cô, bị Trương Tử Hề ôm lấy như một tiểu hài tử, hai người đang trò chuyện cái gì, khóe miệng cũng không tự giác thượng dương, toàn bộ cảnh tượng đều toát lên tình yêu mà Tô Lâm vẫn không hiểu lắm.
Kinh ngạc nhìn hai người ngọt ngào, Tô Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm:"Giống Trương Tử Hề......"