# Ngày đầu tiên học kỳ mới của trường trung học Minh Nhã, Kha Tước vì một nữ sinh mà mắng fan.
# Hay là Kha Tước đang tích cực trục xuất fan khó tính.
# Tuổi nhỏ thành danh chỉ là sự tùy tiện.
# Kha Tước đối với fan hâm mộ đều là khịt mũi coi thường.
Trong lúc nhất thời, hàng loạt đầu đề xuất hiện, nhanh chóng nằm trên hot search Weibo.
"Có hàng vạn fan chính là không coi ai ra gì, xem ai không vừa mắt liền mắng. Một số cô gái ngốc nghếch thức tỉnh đi. Các cô coi người ta là thần tượng, cả nhà cô coi người ta là thần tượng nhưng hắn ta cũng không thừa nhận cô là fan hắn ta, haha."
"Tám năm làm người hâm mộ, hôm nay xem như kết thúc. Phong phong uy vũ suốt mấy năm trời, kết cục lại là như vậy. [Tan nát cõi lòng] [Tan nát cõi lòng] [Tan nát cõi lòng] "
"Không thổi đen, dù sao cũng có yêu. Chẳng qua từ đây cách xưng hô từ "Tiểu Kha" "A Tước" "Tiểu Tước" biến thành Kha Tước. Chúc ngươi tốt." [Tạm biệt] [Tạm biệt] [Tạm biệt]"
"Mẹ ruột với tâm tư phức tạp. Đứa trẻ nhỏ trong sáng này bị vấy bẩn bởi bể nhuộm lớn của giới giải trí."
"Người qua đường, không hâm mộ không thổi đen. Tôi chỉ muốn nói người này không tốt. Hãy nhìn vào anh ta, đây đúng thật là một loại dối trá."
"Tôi dự đoán, trong vòng 3 giờ sẽ không tìm kiếm nóng được."
"Làm sao? Tân điện ảnh muốn chiếu phim hay là muốn đưa ra album mới. Trước khi học còn có thể lên hot search. Fan mau mua đi a!"
Đương nhiên cũng có rất nhiều fan biểu đạt sư duy trì yêu thần tượng.
"Duy trì yêu Tiểu Kha."
"Đứa nhỏ này năm lên ba tuổi liền bắt đầu diễn phim, tôi liền chú ý cậu ấy. Thân mẹ đây yêu thích mặc kệ người khác nói như thế nào, duy trì yêu Tiểu Kha đến cùng."
"Người hâm mộ? Dàn quấy rầy sinh hoạt cá nhân của Kha Tước không phải là fan. Chúng tôi không nhận đó là người hâm mộ của Kha Tước."
"Anh ấy mới là học sinh năm hai. Hãy để anh ấy học tập cho tốt không được à!. [Đau lòng] [Đau lòng] [Đau lòng]."
"Nói A Tước của chúng ta mua hot search đều là mắt mù. Này! Có hàng triệu người hâm mộ không chết. Đều là chúng ta tìm. Ta hàng ngày tìm cả trăm lần."
"Là ai làm? Tin tức căn bản không hợp với thực tế có được không. Có tốt hay không khi một đám người nhảy vào trong lớp làm xáo trộn trật tự giảng dạy của lớp. Các ngươi đến cùng là có nghiêm túc coi video không."
.........................
Phó Minh Thư xem cái đề tài càng ngày càng náo nhiệt này mà đau cả đầu.
Đây là Kha Tước nói "Thiên khả tháp khả liệt, nhân thiết không thể băng"[1] đó sao?
°°°[1] Thiên khả tháp khả liệt, nhân thiết không thể băng: Bầu trời có thể sụp đổ nhưng mọi người không thể sụp đổ.°°°
Phó Minh Thư vội vàng lên xe, phóng thẳng tới trường trung học Minh Nhã.
•••
Mà lúc này trung học Minh Nhã năm hai còn chưa có tan học. Các học sinh đều lục đục đi đến phòng học, chuẩn bị cho động viên đại hội.
Đây là đại hội theo thường lệ của trung học Minh Nhã. Khi mỗi học sinh lên khóa hai, bước vào thời kì đếm ngược thời gian tuyển sinh đại học, sẽ ở khán phòng mở một cuộc động viên đại hội.
Chủ nhiệm lớp của lớp 11 ban văn là Chu Dịch Quân đứng ngoài cửa nhìn học sinh trong lớp. Cô vừa qua tuổi 30 nhưng lại như một cô nương mới tốt nghiệp, xinh đẹp lại ôn nhu. Tuy nhiên ngay trong lúc này, cô nhìn Kha Tước trong lớp mà mặt ủ mày chau.
Nếu có một minh tinh lớn trong lớp, đích thị nó sẽ có ảnh hưởng đến hoạt động giảng dạy của cô. Nếu có một học sinh trong lớp có đặc quyền thì việc quản lý học sinh trong lớp không còn điều gì dễ dàng. Huống chi.....
Cô cũng là fan ruột yêu thích hắn....
Chu Dịch Quân đẩy một chút cọng kính vàng, đi giày cao gót bước vào lớp học. Cô không bị cận thị, bởi lớn lên trông cô rất ngọt ngào ôn nhu nên đeo một cái kính chỉ có gọng kính, nhìn vậy mới có thể giống như một giáo sư.
Cô nói mấy câu, để học sinh thu dọn sắp xếp đồ và chỗ ngồi rồi đi đến thán phòng.
"Tiểu Ngư, đi!" Lâm Thất Âm hô lên một tiếng.
"A?" Khang Tiểu Ngư bấy giờ mới phục hồi tinh thần lại, liền phát hiện mọi người đều di chuyển ra ngoài. Cô ngẩng đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy ánh mắt Kha Tước ở ngoài hành lang cũng đang nhìn mình. Khang Tiểu Ngư sửng sốt một chút, Kha Tước lại quay lại nhìn cô.
Cô thu dọn này nọ rồi ra khỏi chỗ ngồi đi xếp hàng.
Kha Tước cảm thấy cô gái này trời sinh có chút ngốc. Cũng không phải ngốc hẳn mà là luôn luôn ngẩn người. Giống như hồn du lại ngoại, phản ứng luôn chận nửa nhịp tựa hồ dáng vẻ tâm sự nặng nề. Từ nhỏ đã ở trong showbiz, anh giỏi nhất là nhìn mặt nói chuyện, đoán tâm tư. Thường thường nhìn vào trong ánh mắt, anh có thể thấy sự khác thường.
Khang Tiểu Ngư đích xác là có tâm sự. Cô theo đám người đi vào khán phòng ổn định chỗ ngồi. Cô lấy lại tinh thần, nhìn hiệu trưởng đang nói phát biểu ngay trước mặt mà hậu tri hậu giác thấy trong lễ đường giống như có rất nhiều người đang nhìn mình.
Khang Tiểu Ngư quét mắt một vòng lại càng xác định có nhiều người đang hướng về phía cô mà nhìn.
Đợi chút.....
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về cái ghế bên trái chỗ mình.
Ách!..... Hóa ra Kha Tước đang ngồi bên cạnh cô.
Trách không được trong khán phòng lại có nhiều người nhìn sang. Cô luôn nghĩ chuyện của chị và anh rể mình nên không có chú ý Kha Tước lại ngồi ngay bên cạnh cô.
Tư thế ngồi của Kha Tước có chút lười nhác, cúi đầu. Khang Tiểu Ngư nhìn anh, ngay lập tức được anh chú ý mà nhìn lại một chút. Cô vội vàng quay đầu, mắt mìn thẳng về phía trước.
Đèn flash lóe lên một cái.
Khang Tiểu Ngư nhíu mày lại, biết rõ là đang chụp Kha Tước thế nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Cô không hi vọng người kia không cẩn thanh chụp cả cô vào. Cái mông trên ghế dịch chuyển một chút, đem lưng dán vào ghế tựa, làm cho người thấp đi một chút, cơ hồ thấp hơn bình thường một cái đầu.
Kha Tước nhìn cô một cái.
Khang Tiểu Ngư biết, nhưng cô là không chớp mắt nghe hiệu trưởng phát biểu, giả không biết gì.
Ngay khi hiệu trưởng phát biểu xong thì đến lượt học trưởng lên diễn thuyết, cổ vũ học đệ cùng học muội mau chóng nắm bắt thời gian cuối cùng ôn tập chuẩn bị thi vào đại học.
Học trưởng diễn thuyết xong màn dạo đầu đang chờ tiếng vỗ tay. Vỗ tay không thấy đâu mà cả khán phòng lại nổi lên một trận ồn ào.
"Người kia chính là Kha Tước."
"Đâu chỗ nào?"
"Cái kia, cái kia! Ở hàng thứ bảy ghế thứ sáu."
"Oa! Thật đáng tiếc là quá xa, không chụp được chính diện a....."
Tiếng ồn ào ngày càng lớn, phía dưới cơ hồ không nghe được học trưởng phía trên diễn thuyết.
Kha Tước có chút bất đắc dĩ. Anh không muốn vì mình làm ảnh hưởng đếm người khác. Anh quay đầu đi, tới gần chỗ Khang Tiểu Ngư, đè thấp âm thanh nói: "Nhường một chút."
Khang Tiểu Ngư quay đầu nhìn anh, vì khoảng cách quá gần mà đập vào mắt cô là đôi mắt đặc biệt của anh. Khang Tiểu Ngư phản ứng chậm một chút. Cũng không phải chưa tiếp xúc qua với đôi mắt xanh của người phương tây, nhưng mà cô cảm thấy mắt Kha Tước một màu lam trong suốt, xứng với hình dạng hoàn mỹ của đôi mắt, làm cho người ta đã gặp sẽ không quên được. Bởi gì quá gần, cô theo bản năng rụt cổ một chút.
Kha Tước nhếch khóe miệng: "Dọa đến cô? Ngượng ngùng?"
"Không có." Khang Tiểu Ngư vội vàng ngồi thẳng người, đem chân duỗi thẳng phía trước rút về.
Kha Tước đứng dậy, hơi khom người xuyên qua một hàng ghế ngồi, từ trong khán phòng đi ra ngoài.
Bóng lưng của anh rất dễ thấy, thu hút không ít ánh mắt, bên trong thán phòng thậm trí vang lên một trận âm thanh thổn thức thất vọng.
Ánh mắt Khang Tiểu Ngư cũng như nhiều người trong khán phòng, luôn nhìn về chỗ Kha Tước. Lúc trước cô cảm thấy làm người bên cạnh đại minh tinh thật phiền toái. Lúc này mới cảm thấy đại minh tinh mới chính là phiền toái nhất, nhận thật nhiều vinh quang nhưng cũng có thật nhiều sự quấy nhiễu.
Anh không thể như bao học sinh ở khán phòng nghe diễn thuyết được.
Kha Tước vừa đi đến cửa ra ngoài thì điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Là một dãy số lạ.
Hầu hết các cuộc điện thoại công việc đều gọi cho người đại diện của anh. Người biết số di động cá nhân của anh cũng không nhiều.
"Xin chào!" Kha Tước kết nối điện thoại.
"Xin chào, cậu là bạn học của Khang Tiểu Ngư sao? Vừa rồi cô ấy dùng số điện thoại này để nhắn tin cho tôi. Cậu có thể để cô ấy nghe điện thoại một chút không? Cảm ơn." Đầu bên kia điện thoại là một giọng nói trẻ, dường như mới vận động xong, có chút thở gấp.
Kha Tước quay lại và nhìn theo hướng của khán phòng.