Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 120

Nhưng mà, đúng lúc Giang Ngự Phong muốn đi vào, xem xét thì thấy một người từ phía xa bay tới, khiến cho trong nháy mắt Giang Ngự Phong bỗng ngây ngẩn.

Người này mặc một bộ áo trắng tung bay, nhẹ nhàng bồng bềnh như là tiên, ba ngàn sợi tóc đen cũng bay theo gió, chẳng qua là trên mặt, lại che lụa trắng. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng dáng người như tiên nữ hạ phàm, nhất định là mỹ nhân.

Y phục màu trắng, chẳng lẽ là Phượng Thiên Mị?

Nghĩ đến đây, Giang Ngự Phong kinh ngạc trợn to hai mắt, không thể tin nổi, nàng ta có võ công! Nhưng mà, đêm qua rõ ràng hắn không cảm nhận được nàng có nội lực! Thế nhưng nữ tử áo trắng này, hắn lại cảm giác được nàng có nội lực không kém.

Chẳng lẽ, Phượng Thiên Mị giống như hắn và Mạch vậy, nội lực võ công đã mạnh đến mức có thể ẩn giấu được.

Nghĩ như vậy, Giang Ngự Phong ngẩn ra, trong lòng vô cùng rung động, một thiếu nữ mười bảy tuổi lại có thực lực cường đại như vậy, rốt cuộc trong đó che giấu bí mật gì không muốn người ta biết.

Nghĩ xong, Giang Ngự Phong quyết định tìm hiểu rõ mọi chuyện, Phượng Thiên Mị này thực sự làm người ta tò mò.

Thấy nữ tử mặc áo trắng kia kia hạ xuống trong viện, đi về phía nhà chính, gõ một cái, lập tức, cửa bỗng mở ra, người mở cửa là Hồng Kiều.

“Bạch Nhan tỷ tỷ, tỷ đã đến rồi.” Hồng Kiều nhẹ giọng nói, dẫn Bạch Nhan vào cửa.

Bạch Nhan, không phải là Phượng Thiên Mị, Giang Ngự Phong sững sờ, Bạch Nhan không phải là người của ” Phượng Vũ Cửu Thiên ” sao? Tại sao lại tới nơi này?

Không đúng, nha hoàn của Phượng Thiên Mị gọi nàng là Bạch Nhan tỷ tỷ, điều đó chứng tỏ các nàng có quen biết, hơn nữa còn rất thân quen, nếu không làm sao đêm hôm khuya khoắt lại đến tìm Phượng Thiên Mị đây! Thế nhưng, Bạch Nhan đến tìm Phượng Thiên Mị, rốt cuộc có chuyện gì chứ? Các nàng có quan hệ như thế nào?

Chẳng lẽ, đúng như Mạch nói, Phượng Thiên Mị có thể từ trong lửa chạy thoát thân, là do Bạch Nhan cứu nàng. Việc này cũng không phải là không có khả năng, nữ nhân này có nội lực không kém, chỉ dựa vào khinh công xuất sắc của nữ nhân này, muốn cứu hai người ở trong đám cháy, hẳn là không có vấn đề gì.

Hơn nữa, khinh công của Bạch Nhan này cũng không hề kém hắn.

Càng nghĩ càng tò mò, nhưng hắn vẫn không dám đi đến quá gần, vì nội lực của Bạch Nhan không kém hắn bao nhiêu, cho dù hắn có thể giấu giếm hơi thở của mình, nhưng cao thủ gặp cao thủ vẫn phải cẩn thận mới tốt.

Chỉ có điều, may mà nội lực của hắn không thấp, cho nên trong vòng mười thước vẫn có thể nghe rõ tiếng trò chuyện của các nàng, cho dù giọng của các nàng rất nhỏ đi nữa.

Trong phòng, Phượng Thiên Mị đang lười biếng dựa vào ghế, uống trà, chờ Bạch Nhan nói.

“Tiểu thư” Bạch Nhan vừa vào cửa đã mở miệng gọi Phượng Thiên Mị, đi tới trước mặt Phượng Thiên Mị dừng lại.

“Tới rồi, hôm nay ta đến phủ của Thương Lan Hiên lấy được ba vạn lượng hoàng kim, để ở chỗ này cũng không tiện cho nên em cầm qua bên kia đi!” Không phải là nàng sợ bị trộm hay cướp, nhưng mà nhiều vàng như vậy, thật sự nàng không có thói quen cất giữ, hơn nữa cũng chưa cần dùng tới.

“Dạ” Bạch Nhan đáp, dừng một chút, còn nói: ” Đúng rồi, hôm nay có hai người tới ” Phượng Vũ Cửu Thiên “, Tư Nguyệt nhận ra, đó là người của Linh Cốc đảo. Chỉ có điều họ không nhận ra Tư Nguyệt, chắc không phải là đám người đuổi giết Tư Nguyệt. ” Mặc dù nói không nhận ra, thế nhưng Bạch Nhan vẫn có chút lo lắng.

Thực ra bọn họ không sợ đám người đó tới tìm Tư Nguyệt báo thù, coi như phải đánh, các nàng cũng không sợ bọn họ. Chẳng qua là, bây giờ nhiều chuyện không bằng ít một chuyện, thù của tiểu thư còn chưa báo, không cần thiết chọc tới đám người Linh Cốc đảo, bởi vì thế lực của Linh Cốc đảo có thể so với một nửa nước Thiên Vận.

Hơn nữa Linh Cốc còn có phù thủy, phù thủy cao cường, nàng là yêu, có pháp thuật cũng không e ngại, tiểu thư còn có thần xà trong người, cũng không sợ.

Thế nhưng, đám người Tư Nguyệt cho dù võ công không thấp, nhưng lại là người phàm, dù không gặp phải người của Linh Cốc đảo, mà gặp phải cao thủ bình thường, sợ là cũng không chạy được.

“Mặc kệ người nọ có phải sát thủ đuổi giết đám người Tư Nguyệt hay không, chúng ta đều phải cẩn thận, lúc này, không thể gây ra chuyện, cho nên vẫn bảo các nàng ít lộ mặt thôi! Muốn lộ mặt, tốt nhất là mặc nam trang. Còn nữa, nhìn chằm chằm hai người này, có chuyện gì, thì nói lại với ta.” Phượng Thiên Mị nghiêm túc nói.

Đối với Linh Cốc đảo, nàng không biết, cũng không hiểu, nhưng mà bây giờ, nàng lại tò mò, Linh Cốc đảo này, rốt cuộc làm sao mà tồn tại, nàng thực sự tò mò. Có điều cái này chỉ có thể hỏi Tư Nguyệt, dù sao các nàng ấy cũng là người của Linh Cốc đảo.

“Dạ” Bạch Nhan đáp.

Cách phòng năm thước, sau khi Giang Ngự Phong nghe được các nàng nói chuyện với nhau, trong lòng vừa nghi ngờ vừa khiếp sợ, suy nghĩ vô cùng phức tạp.

Nghi ngờ, tại sao Bạch Nhan lại gọi Phượng Thiên Mị là tiểu thư, hơn nữa còn cung kính như vậy, giống như chủ tớ, nhưng lại lo lắng hơn chủ tớ. Chẳng lẽ…

Trong đầu Giang Ngự Phong lóe lên một suy đoán, chẳng lẽ, Phượng Thiên Mị chính là lão bản sau màn của ” Phượng Vũ Cửu Thiên ” ư?

Nghĩ xong, Giang Ngự Phong bị suy đoán của mình làm cho sợ hết hồn, trời ơi! Không thể nào! Chẳng lẽ nàng chính là Cuồng Phượng! Tuy có suy đoán như vậy, nhưng lại không thể tin.

Thế nhưng, hắn không vì chuyện này rối rắm lâu, bởi vì hắn đã bị một chuyện khác làm cho khiếp sợ hơn, đó chính là Linh Cốc đảo.

Linh Cốc đảo, lại là Linh Cốc đảo, xem ra, thiên hạ này sắp phát sinh biến cố rồi. Nhưng mà, nghe các nàng nói chuyện, trong ” Phượng Vũ Cửu Thiên ” có người của Linh Cốc đảo, hơn nữa còn là người bị đuổi giết.

Như vậy, hắn cũng đoán được đại khái, hơn một tháng trước, Linh Cốc đảo xảy ra chuyện, mà Tư Nguyệt trong miệng các nàng kia chắc là trốn ra được từ trận chiến kia.

Nghĩ đến đây, Giang Ngự Phong nhất thời quên mất mình đang nghe lén, cho lên khẽ than một tiếng.

Trong phòng Bạch Nhan cùng Huyết Xà đồng thời cảm nhận được, đồng thanh nói “có người”, tất nhiên Huyết Xà nói chỉ có mình Phượng Thiên Mị nghe được.

Sau khi nghe xong, Phượng Thiên Mị sầm mặt lại, ánh mắt lạnh lùng, bởi vì nàng không có nội lực, không cảm giác được.

“Ai ở bên ngoài?” Phượng Thiên Mị quát lạnh một tiếng, lập tức đứng dậy xông ra ngoài cửa.

Nghe thấy giọng nói trong nhà truyền ra, Giang Ngự Phong kinh hãi, nhất thời mới phát hiện ra bản thân đã bại lộ, rất là ảo não. Nhưng đồng thời hắn cũng rất kinh ngạc, tiếng than của hắn nhỏ như vậy, vậy mà các nàng cũng nghe được, trời ơi! Không khó chơi như vậy chứ!
Bình Luận (0)
Comment