Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 129

Edit: Lạc Thiên vỹ **** Beta: Jmiu

Này, đây chính là tử tội, sợ rằng Phượng gia cũng sẽ bị liên lụy! Nhưng mà bây giờ quan trọng nhất là Mị Nhi sẽ phải chết, sao ông có thể nhẫn tâm như vậy được! Ông nợ Mị Nhi qná nhiều.

Suy nghi, Phượng Thanh Tường vội vàng quỳ rạp xuống đất, cần xin nói: “Hoàng thượng thứ tội, là vi thần giáo dục nữ nhi không đúng cách, phải phạt, thì phạt vi thần đi! Xin Hoàng thượng thỉ tiểu nữ.”

Sau khi nghe xong lời nói của Phượng Thanh Tường, Phượng Thiên Mị sửng sốt, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại, có chút không rõ, ông ấy, dĩ nhiên vì nàng cầu xin tha thứ.

Có lẽ, bởi vì hiện tại nàng thay dổi, hay ông ấy cỏ những mục đích khác? Nghĩ vậy, nàng đưa mắt nhìn Phượng Thanh Tường tìm tòi nghiên cứu, dường như muốn dựa vào vè mặt của ông ta nhìn ra cái gỉ đó.

Nhưng mà, khiến cho nàng thất vọng rồi, nét mặt kia trừ bỏ chân thành cầu xin tha thứ, còn mang theo một chút áy náy ra, thi không nhìn ra mục đích nào khác.

Không phải Phượng Thiên Mị không tin, mà là trong lúc nhất thòi không thể thùa nhận, dù sao bảy năm qua, Phượng Thanh Tường cũng chừa từng để mắt nhìn qua Phượng Thiên Mị, cũng chua từng quan tâm nàng sống tốt hay không, càng đừng nói là quan tâm đến sống chết của nàng.

Nhưng mà bây giờ ông lại vì nàng cầu xin, còn không tiếc lấy chính mình ra đỗi, điều này không khỏi làm cho người ta hoài nghi.

Lời Phượng Thanh Tường vừa thốt ra, cắt đút suy nghĩ cùa Thương Lan Kình Thiên, Thương Lan Kình Thiên cũng lập tức phản ứng lại, nhìn Phượng Thanh Tường quỳ trên mặt đất, giọng nói ấm áp nhưng vẫn không mất uy nghiêm: “Phượng ái khanh đứng lèn đi! Trẫm tự có định đoạt.”

“Hoàng thượng, vi thần ” Phượng Thanh Tường không nhận được đáp

ứng của Thưong Lan Kình Thiên, không cam lòng.

Ông đã thiếu Mị Nhi nhiều lắm, nếu nhơ lần này vẫn đễ cho Mị Nhi gặp chuyện không may, vậy ông càng thêm có lỗi với Hoa Nhi, nhất định Hoa Nhi sẽ không tha thử cho ông.

Phượng Thanh Tường tiếp tục cầu xin tha thứ, nhưng lời nói còn chưa nói xong, đã bị chặt đứt.

“Phụ hoàng, ngưòi không thể thả Phượng Thiễn MỊ này! Người không phải hiểu rõ Mộng Nhi nhất sao? Đây là Phượng Thiên Mị đánh Mộng Nhi, còn đánh mẫu phi, người cần phải làm chủ cho mẫu tử con! Người hãy giết nàng, báo thù cho con và mẫu phi!” Bởi vì Thương Lan Mộng quá mức phẫn nộ, đã mất đi lý trí, một lòng thầm muốn Phượng Thiên Mị phài chết, nên khống dể ý trường hợp, chẳng phân biệt được giọng điệu tức giận nói.

Mặc dù ả ta đánh mình vả mẫu phi tội là đáng chết, nhưng mả dung nhan tuyệt sắc kia của ả, càng đáng chết hơn.

Quả nhiên, sắc mặt Thương Lan Kình Thiên đã trầm xuống, trong mắt dần dần sinh ra tức giận. Phượng Thanh Tường thấy thế, trong lòng có chút “hồi hộp”, chẳng lẽ, Hoàng thượng thật sự muốn giết Mị Nhi sao?

“Tiểu thư” Hồng Kiều cúng hoảng SỌT, tim sắp nhảy vọt lÊn cỗ họng, nhìn Phưựng Thiên Mị lo lắng gọi.

“Con” Thấy Phưựng Thiên Mị nhir thế, Phương Thanh Tường nhất thiri nỗi đóa, trong lúc nhất thòi nối không ra lòi, trong lòng vố cùng thấp thỏm. “Không ngại” Giọng nói của Thmmg Lan Kinh Thiên thản nhiên vang lên, tuy rằng bị coi thường, trong lòng rất là không vui, đây dù sao cũng là đại bất kính cùng khiêu khích đối với vua một nước.

Thế nhưng, ông lại bị khí phách to gan của nàng làm cho rung động, ngược lại căm thấy rất thưởng thức, nft tử như thế, về sau nhất định sẽ thành vật báu!

Thấy Thương Lan Kình Thiên không có trách tội, Thương Lan Mộng không cam lòng cắn môi, ánh mắt càng phát ra oán độc, dang muốn nói cái gì nữa, lại bị Thương Lan Hiên lôi kéo, trong mắt lộ ra cảnh cáo.

Nhưng hiện tại Thương Lan Mộng đã phẫn hận Phượng Thiên Mị đến cực diễm, làm sao cỏ khả năng đễ ý tới cảnh cáo của Thương Lan Hiên.

Thương Lan Mộng giật tay ra khỏi tay Thương Lan Hiên, đi đến chỗ Thương Lan Kình Thiên.

“Mộng Nhi” Thương Lan Hiên giật mình, gọi nàng lại ý đồ ngăn cản nàng lại làm việc ngu ngốc, nhưng bàn thân mình đang phải đỡ mẫu phi, kéo không được nàng. Hơn nữa có phụ hoàng ở đây, hắn không thể quá mức nhiều chuyện, thật sự là lồng nóng như lửa đốt!

Tuy rằng tiểu thư không sọf trời không sợ đất, nhưng mà không sợ cũng phải có giới hạn! Mặc dù nàng tin tưởng tiểu thư có thể ứng phó, nhưng mà tin tưởng không có nghía là thật sự sẽ không xảy ra chuyện! Người trước mắt là vua của một nước đấy!

Phượng Thiên Mị coi thường sự kinh hoảng của Hồng Kiều, chì thản nhiên nhìn bọn họ, nàng thật muốn nhìn, bọn họ có thể làm gì nàng?

Khi Thương Lan Mộng thấy sắc mặt của Thương Lan Kình Thiên đã trầm xuống, thì biết phụ hoàng đã tức giận, trong lòng hiện lên vẻ đắc ý, nếu như nàng tiếp tục nói thêm, thì nhất định phụ hoàng sẽ giết Phượng Thiên Mị.

Mà Thương Lan Hiên cũng là thầm kêu không tét, lời Mộng Nhi nói sợ là đã xúc phạm đến uy nghiễm của phụ hoàng, lời Mộng Nhi nói không sai, nhưng giọng điệu của Mộng nhi, rõ ràng mang theo ý tứ ra lệnh!

Thương Lan Hiên muén quát Thương Lan Mộng, không để nàng ta tiếp tục nỗi tiếp, đến lúc đó thật sự làm cho phụ hoàng tức giận. Nhưng mà, lời còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói của Thương Lan Mộng lại giành trước vang lên.

“Phượng Thiên MỊ to gan, nhìn thấy Hoàng thượng thế nhưng không quỳ xuống hành li, không coi ai ra gì như thế, phải bị tội gì.” Thương Lan Mộng cáo mượn oai hùm quát lớn nói.

LỜI của Thương Lan Mộng vừa nói ra, mọi ngưòi mới phản ứng lại được, Phượng Thiên Mị cũng không có hành lễ với Hoàng thượng.

Quả nhiên, ánh mắt Thương Lan Kình Thiận lạnh lùng đánh giá Phượng Thiên Mị, mày có chút không vni hơi nhíu lại, khí thế không giận mà uy cũng bộc lộ ra ngoài, ngay cả người bên cạnh đều cảm thấy kinh hoẳng, nhưng, Phượng Thiên Mị lại không có động tĩnh.

Phượng Thiên Mị vẫn đứng như cũ, coi như đây là chuyện không liên quan đến mình, không ngại ánh mắt mọi người nhìn nàng, vẻ mặt binh thản, lẳng lặng nhìn tất cả mọi việc, giếng như chỉ là một người qua đưồrng Giáp bình thưừng đang xem diễn.

Mặc dù trong lòng Thương Lan Kình Thiên cỗ chút không vui, thế nhưng, trong lòng lại khiếp SỌT không gì sánh nổi, ông không hề nghĩ tới Phượng Thiên Mị thế mà không hề sợ hãi chút nào.

Tất cả mọi người liên quan đều kinh hãi rồi, không thể ngừ đnực Phượng Thiên Mị  trước mặt vua của một nưức lại không hề sự hãi chút nào, hơn nữa còn là ở dưới tình huống là người mang trọng tội, cho dù thân là con trai con gái của Vương gia, công chúa con Hoàng Thượng, cũng sẽ sự hãi.

Như vậy nên bội phục định lực hơn người của nàng, gặp chuyện gặp biến không sợ hãi! Hay là nói nàng to gan, không biết tròi cao đất rộng đây! Mặc kệ là loại nào, thì cũng cần nhiều quyết đoán! Ngay cả Hoàng đế cao cao tại thượng như ông, sợ rằng cflng không làm dược!

Nhưng mà, ngoài khiếp sợ ra, Phượng Thanh Tường và Hồng Kiều cồn vô cùng kinh hoảng và lo lắng.

Đặc biệt là Phượng Thanh Tường, nhìn tư thái Phượng Thiên Mị như thế, sự tói mức vội vàng cầu xin với Thương Lan Kình Thiên: “Hoàng thượng thứ tội, Mị Nhi đúng lúc si ngốc, không hiểu quy củ trong cnng.” Nỗi xong, lập tức dời mắt nhìn về phía Phượng Thiên MỊ quăng ra ánh mắt cảnh cáo, quát: “Mị Nhi, còn không mau quỳ xuống, thỉnh tội vói Hoàng thượng.” Phương Thiên Mị không dể ý đến, chỉ là lạnh lùng một tiếng cười khẽ, ánh mắt ngạo mạn tủy ý nhìn quanh.
Bình Luận (0)
Comment