Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 149

Edit: Linh Nhi ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Có điều, giáo huấn Thương Lan Mộng, mới là bắt đầu, chuyện hay còn ở đằng sau! 

Dứt lời, Phượng Thiên Mị đứng dậy đi ra ngoài cửa, lúc này Hồng Kiều mới phản ứng lại, nhưng mà nàng vẫn chưa hoàn hồn, vội vàng đuổi theo, nghi ngờ hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc có phải là người làm hay không!”

“Vậy em cho rằng ta có bản lĩnh như vậy sao?” Phượng Thiên Mị không trả lời mà hỏi ngược lại, Hồng Kiều cho rằng tiểu thư không có bản lĩnh đó.

“Cũng đúng! Làm sao tiểu thư có thể làm cho bốn người kia khô máu, còn đưa đến phòng Công chúa được chứ! Khẳng định là do kẻ thù của Công chúa làm. ” Hồng Kiều nghiêm mặt nói.

Phượng Thiên Mị hơi líu lưỡi, việc này là do kẻ thù của Thương Lan Mộng làm, không sai, nhưng mà việc hút khô máu, cho dù có là kẻ thù lớn, cũng không cần làm như vậy. 

Nếu thực sự có người có thể hút khô máu bốn người này rồi phơi nắng, còn đem thi thể không một tiếng động vào trong tẩm cung của Thương Lan Mộng, thì người làm việc này bản lĩnh thực lớn, có thể lẻn vào Hoàng cung không bị phát hiện, vậy sao không tự mình ra tay, giết hoặc là hủy Thương Lan Mộng đi?

“Em không nghĩ đến việc này là do quỷ gây ra sao?” Phượng Thiên Mị có chút khó hiểu hỏi, chuyện xảy ra quỷ dị như vậy, không phải bình thường đều cho rằng là quỷ gây ra sao?

“Xích Xích ··· Chủ nhân, người ta không phải là quỷ!” Huyết xà vừa nghe thấy Phượng Thiên Mị nói nó là quỷ, không phục, thầm oán nói.

Phượng Thiên Mị cũng không để ý tới, âm thầm xem thường.

“Quỷ” Hồng Kiều vừa nghe thấy từ quỷ, sợ tới mức kêu ra, vừa bình tĩnh được giờ lại bị dọa trắng bệch cả mặt, vội vàng hỏi, “Tiểu, tiểu thư, thật sự không phải là, là quỷ gây nên chứ!”

“Trên thế giới này không có quỷ ” Phượng Thiên Mị nói, bất đắc dĩ lắc đầu, tuy rằng Hồng Kiều không còn nhát gan giống trước kia, nhưng mà cũng không lớn hơn được bao nhiêu. Có điều không thể trách nàng ấy, mọi người đều sợ quỷ như vậy, nàng ấy không sợ mới là lạ. 

Tất nhiên, trừ nàng ra.

Phượng Thiên Mị không thèm nhắc lại, đi ra sân chính rồi đi ra ngoài.

Phủ Mạch vương, trong thư phòng.

Thương Lan Mạch ngồi ngay ngắn ở trước bàn, bên cạnh là Giang Ngự Phong mới từ Hoàng cung trở về, đứng kế bên là Liễu Phong Liễu Trì.

“Mạch, vừa nãy huynh bảo ta vội vàng vào cung xem Thương Lan Mộng, rồi kiểm tra bốn thi thể kia, rốt cục là vì sao?” Giang Ngự Phong khó hiểu hỏi.

Buổi sáng y nghe được lời đồn, rất ngạc nhiên, cho nên mới đi tìm Mạch hỏi xem chuyện gì xảy ra. Tất nhiên, chuyện y muốn hỏi không phải là Thương Lan Mộng, mà là bốn thi thể bị hút khô máu kia.

Nhưng mà vẻ mặt Mạch lại khẩn trương, bảo y vào cung một chuyến, tra rõ bốn thi thể kia. 

Lúc trước không tận mắt nhìn thấy, y còn cho rằng mọi người chỉ đồn bậy, khuếch đại sự việc mà thôi. Đến lúc thực sự nhìn thấy, thì bị dọa nhảy dựng! Bộ dáng của mấy người kia không chỉ đơn giản là bị hút hết máu, các cơ trên cơ thể toàn bộ héo rũ, đã thành xác khô, căn bản không thẻ tìm thấy miệng vết thương, cũng không thấy dấu hiệu trúng độc, y không tra ra được cái gì.

“Tình trạng của những thi thể kia?” Thương Lan Mạch nghiêm túc hỏi.

“Máu bị hút cạn, toàn thân héo rũ, đã thành xác khô.” Giang Ngự Phong dùng mười hai chữ đơn giản để tường thuật lại những gì mình chứng kiến, dừng một chút, lại nói, “Không tìm thấy miệng vết thương, cũng không thấy dấu hiệu trúng độc.”

Nhưng mà Giang Ngự Phong nói bị rút máu cạn, chứ không phải là hút khô, bởi vì y không biết cái gì có thể hút khô máu của một người. Cho dù là rút máu, y cũng không tin được, bởi vì không tìm thấy miệng vết thương! Không thể biến thành xác khô.

Giang Ngự Phong nghi hoặc nghĩ, nửa đời này y đã gặp qua vô số chuyện ngạc nhiên, nhưng mà chưa từng gặp qua chuyện nào giống như vậy.

“Chẳng lẽ có liên quan tới nàng ấy?” Nghe được Giang Ngự Phong nói như vậy, trong lòng Thương Lan Mạch suy đoán, chỉ là, không thể xác định, rốt cuộc có phải nàng ấy làm hay không làm. 

“Ai?” Giang Ngự Phong vội vàng hỏi, y thật sự rất tò mò, rốt cuộc là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho một người hết sạch máu, biến thành xác khô, sau đó lại lặng yên không một tiếng động đưa vào hoàng cung, điều đó chứng minh bản lĩnh của người này không thua kém bọn họ. 

“Chủ tử, người nói là ··· Phượng Thiên Mị.” Liễu Phong nghe Giang Ngự Phong nói, đột nhiên nhớ tới ngày gặp Phượng Thiên Mị, nhớ lại chuyện xảy ra khi đó.  Nhưng mà bọn họ nhìn rõ nàng không có hành động gì, nhưng mà mấy nam tử kia lại ngã xuống.

Sau đó máu cũng bị hút khô, sắc mặt héo rũ, khô cạn.

Tuy rằng từng hoài nghi nàng ấy, nhưng mà không có căn cứ chính xác, hơn nữa bọn họ cho rằng một nữ tử không có bản lĩnh nha vậy, cho nên mới không hoài nghi. Càng không nói đến Phượng Thiên Mị vốn là người nhu nhược sẽ không có bản lĩnh lớn như vậy, cho dù là mạnh như chủ tử hay Giang công tử cũng đều không làm được. 

Hiện giờ lại xảy ra chuyện như vậy, tuy rằng không thể tin là do Phượng Thiên Mị gây nên, nhưng mà cũng đã kinh hoảng. Nghĩ đến có thể là Phượng Thiên Mị giết những người đó, hơn nữa còn đưa đến tẩm cung của Công chúa, Liễu Phong khủng hoảng, cho dù hắn đối mặt với cái chết cũng không khủng hoảng như vậy. 

Không phải là hắn sợ hãi, mà là cảm thấy rất khó xảy ra chuyện như vậy, vốn dĩ hắn chỉ cảm thấy Phượng Thiên Mị không đơn giản, bây giờ lại cảm thấy Phượng Thiên Mị là một người cực kỳ nguy hiểm. 

Liễu Phong nghĩ đến chuyện đó, tất nhiên Liễu Trì cũng nhớ đến, mặc kệ là tâm tình hay bộ dáng, đều là giống nhau.

“Cái gì? Phượng Thiên Mị.” Giang Ngự Phong ‘vút’ một tiếng, từ trên ghế đứng mạnh dậy, nói là đứng lên, thì không bằng nói là bị giật bắn mình, sắc mặt thay đổi, rung động, kinh sợ, không thể tin.

Phượng Thiên Mị, hóa ra là Phượng Thiên Mị làm.

Nếu đổi lại là người khác làm, có lẽ y còn có thể tin được, nhưng cố tình lại là Phượng Thiên Mị, điều này làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

“Khi ta nghe thấy tin bốn người kia bị hút khô máu, sắc mặt héo rũ, ta liền nghĩ đến Phượng Thiên Mị. Ngày ấy, trên đường trở về chúng ta nhìn thấy Phượng Thiên Mị, một nam tử nhục mạ Phượng Thiên Mị cũng giống như bị hút khô máu, da thịt héo rũ, cũng tìm không thấy miệng vết thương.
Bình Luận (0)
Comment