Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 179

Edit: Đường Y Huệ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Nàng sợ hãi, sợ hãi chỉ cần nàng vừa đi ra, sẽ không thấy được tiểu thư nữa, các nàng đã dạo quỷ môn quan một chuyến, cho nên bây giờ các nàng thà rằng bản thân mình chết, cũng không muốn tiểu thư xảy ra chuyện. 

Nhìn thấy Hồng Kiều như vậy, Bạch Nhan cũng không đành lòng.

“Bạch Nhan tỷ tỷ, chúng ta cũng không muốn rời đi.” Lập tức, Tư Tình cũng phụ họa nói, hiện tại, các nàng cũng chỉ có một người thân là tiểu thư, thật sự không nghĩ sẽ mất đi.

Sở Oản Diên cái gì cũng không có nói cái gì, nhưng cũng biểu hiện rõ thái độ, không muốn rời đi.

Bạch Nhan không có cách nào, kéo dài thời gian cũng không tốt, khẽ cắn môi, không nói gì, xem như cam chịu, nhưng mà ·····

Ánh mắt Bạch Nhan lạnh lùng nhìn Tà Long và Giang Ngự Phong,“Hai vị công tử, cảm tạ hai vị đã cứu tiểu thư, mời hai vị đi ra ngoài trước.”

“Ta không đi ” Bạch Nhan vừa dứt lời, Tà Long lập tức phản bác, giọng nói tràn đầy khẩn trương, mang theo chút run rẩy.

Bạch Nhan có chút khó chịu, mạc dù nàng nhìn ra được nam tử mang mặt nạ bạc này có chút khác thường đối với tiểu thư, nhưng mà nàng không quen biết, cũng chưa gặp bao giờ, kéo dài nữa, tiểu thư thật sự có nguy hiểm, áp chế tức giận nàng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cám ơn hai vị đã cứu tiểu thư, nhưng mà dù sao chúng ta cũng không quen, cho nên ···”

“Không” Bạch Nhan còn chưa nói xong, lại bị Tà Long đã cắt đứt.

Chỉ thấy Tà Long đứng dậy, nhìn mọi người, mọi người còn chưa phản ứng kịp xem đang xảy ra chuyện gì, thì đã thấy hắn đưa tay kéo mặt nạ xuống. 

Mọi người nhìn thấy khuôn mặt đó, đều ngây ngẩn cả người, như thế nào lại là hắn, hắn không phải là ······

“Mạch Vương” Hồng Kiều khiếp sợ hô ra tiếng, không thể tin nổi trừng lớn hai mắt, không phải Mạch Vương là tên ngốc sao? Sao lại thế này?

Bạch Nhan cũng kinh hãi, nhưng mà hiện tại không phải lúc để khiếp sợ, vì hắn là Thương Lan Mạch, nàng không cách nào đuổi hắn đi ra ngoài.

Nàng đã hứa với tiểu thư, không để lộ ra chuyện của hắn, nàng biết, quan hệ của tiểu thư và Thương Lan Mạch không thể nói rõ, tuy rằng không có gì đặc biệt, nhưng mà, lại có chút tình cảm gì đó.

“Vậy huynh đi ra ngoài” ánh mắt lạnh lùng của Bạch Nhan liếc nhìn Giang Ngự Phong, lạnh lùng ra lệnh.

“Ta và huynh ấy cùng một phe.” Giang Ngự Phong ngẩn ra, vội vàng giải thích nói, Thương Lan Mạch lập tức gật gật đầu.

Bạch Nhan thấy thế, cũng không muốn tốn thời gian, lạnh lùng cảnh cáo nói: “ Chuyện ngày hôm nay, ai cũng không được nói ra, còn nữa, lát nữa mặc kệ nhìn thấy cái gì, cũng không được kêu ra tiếng.” Dứt lời, dừng một chút, ánh mắt lạnh lùng nhìn Giang Ngự Phong, Giang Ngự Phong nghi ngờ nhíu mi, lại nghe thấy Bạch Nhan lạnh lùng nói : “Theo dõi ta, chờ tiểu thư tốt lên, ta sẽ tính sổ với huynh.”

Giang Ngự Phong nhất thời xấu hổ, thái độ của cô nương này với hắn kém như vậy, hóa ra là bởi vì hắn theo dõi nàng!

“Nhanh chóng lùi lại nửa trượng ra sát bên ngoài.” Bạch Nhan lập tức nói.

Mọi người không rõ, nhưng vẫn vội vàng lui ra cách giường nửa trượng, Giang Ngự Phong có chút buồn bực, hắn là thần y, thế nhưng ở trong này lại không dùng được, quả thực là chịu đả kích thật sâu sắc!

Có điều, hắn cũng thật tò mò, rốt cuộc Bạch Nhan này cứu Phượng Thiên Mị như thế nào.

Nhưng mà, vì sao Bạch Nhan cũng lui ra? Mọi người cũng nghi hoặc, bởi vì đều cho rằng Bạch Nhan cứu Phượng Thiên Mị.

Còn chưa đợi mọi người phản ứng lại, thì nghe được Bạch Nhan nói : “Huyết xà, mau cứu tiểu thư đi!”

Dứt lời, chỉ thấy một luồng ánh sáng màu đỏ lóe ra, bọc Phượng Thiên Mị ở bên trong, mọi người thấy một màn này, khiếp sợ trợn tròn mắt.

Đột nhiên, một con mãng xà dài tầm một trượng cuốn lấy Phượng Thiên Mị, trừ bỏ Bạch Nhan không hề phản ứng, Thương Lan Mạch và Giang Ngự Phong chỉ kinh ngạc, những người còn lại sợ tới mức vội vàng che miệng lại, không để bản thân mình kêu lên, đồng tử trợn lớn giống như sắp rơi ra ngoài.

Tư Tình và Sở Oản Diên thì tốt hơn, tuy rằng khiếp sợ, nhưng vẫn kịp phản ứng lại, đó là rắn của tiểu thư, cho nên, sẽ không làm các nàng bị thương, khủng hoảng trong lòng cũng giảm bớt không ít.

Nhưng, các nàng chưa từng gặp qua con mãng xà nào lớn như vậy, cơ thể vẫn nhịn không được mà run rẩy.

Còn Hồng Kiều, vốn dĩ vì chuyện Phượng Thiên Mị bị thương mà sợ tới mức muốn ngất, bây giờ lại bị kinh hãi như vậy, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, may mắn Sở Oản Diên vội vàng tiếp được.

Trong đầu Thương Lan Mạch và Giang Ngự Phong vô cùng rối loạn, nếu nói, trước kia đối với Phượng Thiên Mị đã đủ các loại khiếp sợ, thì lần này chính là rung động, không, ngay cả rung động cũng không thể hình dung, hẳn là kinh hãi thế tục!

Hiện tại, bọn họ chỉ muốn biết, nàng, rốt cuộc có phải Phượng Thiên Mị chân chính hay không.

Thời gian một chén trà vừa trôi qua, ánh sáng màu đỏ mờ dần đi, sau khi nhìn thấy Phượng Thiên Mị, sắc mặt đã có chút hồng hào, khôi phục nhiều sức sống.

“Xích Xích ··· Bạch Nhan, chủ nhân bị thương quá nặng, giờ Tỵ ngày mai mới có thể tỉnh lại, mọi người bảo vệ tiểu thư thật tốt, ta cần nghỉ ngơi.” Huyết xà có chút uể oải nói.

Đêm nay đại chiến với hoạt tử nhân, tuy rằng không bị thương, nhưng cũng tiêu hao không ít thể lực, lại vừa mới trị liệu cho Phượng Thiên Mị, lại tiêu hao không ít thể lực, cho nên hiện giờ nó cần nghỉ ngơi.

“Được, Huyết xà, mi nghỉ ngơi trước đi! Chờ tiểu thư tỉnh, chúng ta lại bàn kế hoạch tiếp.” Bạch Nhan nói, nghe thấy tiểu thư đã không có việc gì, nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người không nghe được Huyết Xà nói gì, cho nên nghe thấy Bạch Nhan nói chuyện có chút nghi ngờ, nhưng mà rất nhanh kịp phản ứng lại, là nàng ấy đang nói chuyện cùng mãng xà kia.

Lập tức, một luồng ánh sáng màu đỏ lóe lên, nháy mắt Huyết Xà biến thành một  con rắn nhỏ, chỉ dài tầm 20 cm, sau đó trực tiếp cuốn tròn quanh cổ tay Phượng Thiên Mị.

Một màn này lại làm cho mọi người mở rộng tầm mắt, kinh ngạc, khiếp sợ tột đỉnh.

“Được rồi, thương thế của tiểu thư đã ổn, giờ Tỵ ngày mai sẽ tỉnh lại.” Bạch Nhan nói, giọng điệu cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.

Nghe thấy Bạch Nhan nói như vậy, mọi người mới phản ứng lại, tảng đá trong lòng Tư Tình và Sở Oản Diên cuối cùng cũng buông xuống, sắc mặt lộ ra vui sướng.

“Thật tốt quá, rốt cuộc tiểu thư đã không có việc gì.” Tư Tình nín khóc mà cười nói.

“Tiểu thư hai lần thoát chết, chứng minh tiểu thư phúc lớn mạng lớn.” Sở Oản Diên cũng nín khóc mỉm cười nói.

“Nhưng mà, như thế nào lại có con mãng xà kia!” Vui sướng rất nhiều, Tư Tình cũng không quên hỏi, mà vấn đề này, cũng là điều mọi người muốn biết.
Bình Luận (0)
Comment