Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 54

“ Thân thể tỷ tỷ thật ấm!” Thương Lan Mạch tựa vào lòng Phượng Thiên Mị, cảm giác được ấm áp trước đây chưa từng có, trong lúc nhất thời thế bị luân hãm trong đó, hắn cỡ nào hy vọng, thời gian vĩnh viễn dừng lại ở một khắc này! Nhưng ngay khi hắn vừa nói xong, hắn liền hối hận, bởi vì ……….

Quả nhiên, Phượng Thiên Mị nghe Thương Lan Mạch nói vậy, liền tức giận lập tức đẩy Thương Lan Mạch, chỉ là lần này nàng không dùng lực lớn lắm.

Chết tiệt, ngốc tử chính là ngốc tử, đều khi trong đầu còn có ý ăn vụng đậu hủ của nàng, thật không biết điều.[ Mai nhi: Ngốc tử biết điều sẽ không là ngốc tử.]

Bị Phượng Thiên Mị đẩy ra Thương Lan Mạch bất mãn đô đô quệt miệng, một bộ điềm đạm đáng thương, giống như là bị đoạt đi món đồ chơi yêu thích.

Bất quá dù sao hắn hiện tại là ngốc tử, mà ngốc tử tự nhiên luôn làm chuyện khác người, cho nên, hắn lại lập tức bổ nhào vào trong lòng Phượng Thiên Mị, sợ Phượng Thiên Mị lại đẩy ra hắn, hắn vội vàng ủy khuất nói“Mạch Mạch đã lâu đều không có người ôm một cái, mẫu hậu mất, phụ hoàng cũng không thấy, hoàng nãi nãi cũng không muốn thấy ta, Mạch Mạch thật cô đơn.”

Phượng Thiên Mị vốn định đẩy ra Thương Lan Mạch, nhưng nghe hắn nói như vậy, nàng lại không đành lòng đẩy ra hắn.

A! Xem ra, bọn họ cũng có duyên phận, đều là nương đã chết, cha không thương, huynh đệ tỷ muội khi khinh. Bất quá, hắn so với Phượng Thiên Mị thảm hại hơn, đừng nói từ thái tử tử cao cao tại thượng ngã xuống thành Ngốc vương, bị đám nương nương trong cung khi dễ, lại lị ngốc, cư nhiên còn phải chịu đựng những tra tấn thừa sống thiếu chết, hơn nữa còn là trong suốt tám năm dài đằng đẵng.

Tuy rằng Phượng Thiên Mị trước kia đã chết, nhưng nàng lại đến đây, linh hồn của “nàng” mất, nhưng thân thể còn tại, có nàng vì “nàng” báo thù.

Nhưng Thương Lan Mạch có ai vì hắn đâu! Nhiều nhất cũng chỉ có vài thị vệ

kia đi!

“Mạch Mạch ngoan, bọn họ không cần ngươi, tỷ tỷ càn ngươi.” Tha thứ nàng, nàng chỉ có thể như vậy an ủi hắn.

“Thật sự, nếu tỷ tỷ nguyện ý để Mạch Mạch chịu trách nhiệm, tỷ gả cho Mạch

Mạch đi.” Thương Lan Mạch vừa nghe, hai mắt sáng ngời, vui vẻ hỏi.

Nhìn Thương Lan Mạch nhu vậy, Phượng Thiên Mị không đành lòng nói không làm hắn thất vọng, nhưng nàng càng không nhẫn tâm lừa hắn, nếu không hắn chỉ thêm thương tâm mà thôi.

“Mạch Mạch, tỷ tỷ không cần Mạch Mạch phụ trách, tỷ tỷ liền tỷ tỷ của Mạch Mạch được không?.” Phượng Thiên Mị an ủi nói.

“Không, tuy tỷ tỷ không cần Mạch Mạch chịu trác nhiệm nhưng tỷ tỷ phải

chịu trách nhiệm với Mạch Mạch, tỷ tỷ nhìn thấy hết thân thể Mạch Mạch, lại để Mạch Mạch uống máu tỷ tỷ, kia tỷ tỷ nhất định phải chịu trách nhiệm, tỷ không gả cho ta, ta đây sẽ gả cho tỷ.” Thương Lan Mạch không thuận theo không buông tha nói, một bộ yếu ớt đáng thương.

Lời này vừa nói ra, Phượng Thiên Mị thương xúc, thiếu chút nữa ngã vào ôn tuyền lý, thiên a! Thỉnh tha thứ cho ngốc tử này hồ ngôn loạn ngữ đi! Cái gì mà nhìn thân thể hắn, gì mà cho hắn uống máu nàng thì nàng phải chịu trách nhiệm với hắn, nàng không lấy hắn làm chồng, hắn lại muốn gả cho nàng. Đây là lời ngốc tử có thể nói sao? Như thế nào cảm giác trật tự logic rõ ràng a!

Ai gả ai, chả đều giống nhau! Không đúng, một người nam nhân sao có thể nói gả cho một nữ nhân! Phượng Thiên Mị trong gió hỗn độn!

“Tỷ tỷ làm sao vậy, có phải hay không tỷ tỷ không thích Mạch Mạch a! Ô ô …. tỷ tỷ không thích Mạch Mạch, tỷ tỷ còn thích Hiên vương đệ, Hiên vương đệ đối với tỷ tỷ nhu vậy, tỷ tỷ còn thích hắn. Ô ô …Mạch Mạch không ai yêu, Mạch Mạch thật thương tâm, ô ô ô ô.” Không đợi Phượng Thiên Mị nói chuyện, Thương Lan Mạch đã khóc toáng lên.
Bình Luận (0)
Comment