Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 29

''... .......Chỉ là trứng thôi mà, xin đừng nói đáng khinh như vậy!''

''A, thói quen.''

''......'' Cuối cùng là tài năng cỡ nào để dưỡng thành thói quen như vậy chứ?!

Bất kể nội tâm Kirsten gào rít, dù sao vẻ mặt Thang Mộ vẫn là vui sướng ôm cái trứng toả ánh sáng rực rỡ to chừng quả bóng rổ từ đống lửa ra, ''Các ngươi nói, cái này sẽ không phải là trứng của hai ma thú đánh nhau vừa rồi chứ?'' Dựa theo nội dung vở kịch mà nói, khả năng này là 100% nha!

Vừa nói, một bên nàng mở hệ thống trò chơi ra để nhìn kỹ phần giải thích, rồi nhìn thấy quả trứng này ghi rõ là -- Trứng chuyên dụng của nam chủ.

Vậy mới nói.... Cái tên quỷ dị này là chuyện gì hả?

Lại còn dám không dựa vào bản mẫu nữa?!

Chung quy, tóm lại, nếu là trứng chuyên dụng của nam chủ, vẫn là dùng trước rồi nói sau.

Nghĩ như thế, Thang Mộ lấy từ trong lòng ra một bình nhỏ, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía Kirsten: ''Ký khế ước, có phải chỉ cần cho máu là được?''

''Theo lý thuyết là đúng như vậy.'' Kirsten gật gật đầu, rồi tò mò hỏi, ''Cái chai trong tay cô là gì vậy?''

''Cái này hả?'' Thang Mộ quơ quơ cái chai trong tay, đáp lời, ''Là máu mà lần trước ông làm đau răng Jarrett giữ lại.''

''... ...'' Là nhìn nhầm đi? Như thế nào lại cảm thấy lời này có sát khí thế!

''.....Tỷ tỷ, người lúc nào thì.... ...'' Jarrett cũng hết chỗ nói rồi.

''Hôm đó ngươi không phải phun viên trân châu vào tay ta sao? Sau đó lòng bàn tay cũng dính máu, nên khi về nhà ta nhanh chóng thu lại.'' Thang Mộ sờ sờ cái chai, ''Tuy rằng ít một chút, nhưng so với lấy máu của Jerry ngươi thì tốt hơn rồi, nhiều máu thì đau lắm đó.'' Hễ là thứ làm đau đệ đệ nhà nàng thì đều không thể tha thứ được!

''Lúc mấy ngày ta bị thương....'' Jarrett đột nhiên nhớ tới, trong khoảng thời gian chiến đầu với ma thú, thỉnh thoảng hắn cũng bị thương, thời điểm này hắn sẽ tự mình dùng ma pháp cơ bản hệ quang hoặc hệ thuỷ để trị thương, nhưng quần áo dính máu linh tinh đều do tỷ tỷ nhà mình thu dọn, chẳng lẽ.....

''Cũng dễ thu thập mà, lưu trữ lại sau này từ từ dùng.''

''... .......''x2

Người bình thường cũng sẽ không làm loại chuyện này đâu!

Jarrett: Chung quy vẫn cảm thấy tỷ tỷ đi theo con đường không thích hợp cho lắm.

Kirsten: Ta nên may mắn là Jarrett không phải con gái, nếu không từng tháng không phải tự nhiên có lúc đổ máu sao?!

Chuyện sau đó đều ''thuận lý thành chương'', lúc thành công hút lấy giọt máu, ánh sáng bảy sắc bao quanh trứng biến mất, thân quả trứng biến thành hai màu đen trắng, nếu không phải biết gấu trúc và ngựa vằn không đẻ trứng, Thang Mộ gần như nghĩ rằng đây là trứng của bọn chúng.

''Ta nói, gọi là Uchiha Panda thần thú được không?''

''...... Đừng tuỳ tiện đặt cái tên kỳ lạ như vậy!''

''Là đàn ông thì đừng để ý cái đó!''

''... .......'' Lời này ngầm ý là ''Nếu ông còn tiếp tục để ý thì ta sẽ khiến cho ông không thành đàn ông'' sao?

Bất kể là Pháp thánh đại nhân có nghĩ nhiều quá hay không, nhưng xác thực hắn có hứng thú rất lớn với quả trứng ma thú này, vì thế hắn ôm lấy quả trứng cẩn thận nghiên cứu.

Mười phút sau.

Thang Mộ không chờ được hỏi: ''Thế nào?''

''Khụ, để ta nghiên cứu lại lần nữa.''

''... .....Ông không phải là không biết chứ?''

''.....Sao có khả năng đó?! Ta thực sự là cần xác định lại lần nữa mà thôi!''

Kirsten mới không thừa nhận hắn thực sự không nhận thức được quả trứng này đâu, hắn đường đường là Pháp thánh đại nhân......

Đương nhiên, Thang Mộ thật ra không muốn cười nhạo Kirsten, ngược lại là cảm thấy vui sướng, nghĩ thử xem, nếu cả ông ta cũng không nhận biết được chủng loại quả trứng này, thì đây tám phần chính là thần thú trong truyền thuyết rồi?

Vì thế, đợi nửa ngày cũng không biết trứng gì, Kirsten bỏ vào không gian mình [theo lời hắn nói là ''để nghiên cứu kỹ càng''], túi ảo của Thang Mộ tuy rằng dùng cũng được, nhưng không giống Tinh vân châu ở chỗ là không khí bên trong không thể chứa vật phẩm có sinh mệnh.

Ngày tháng thăng cấp cứ tiếp tục như thế.

Trong lúc bất tri bất giác, tính từ lúc bọn họ rời trấn nhỏ đến ở rừng Bodding đã gần nữa năm.

Trong lúc này Jarrett cuối cùng cũng thành công bước vào cánh cửa cấp 15, trở thành một ma pháp sư chính thức, không giống với trò chơi, lúc cấp 14 đến 15, Jarrett mất khoảng thời gian hai tháng, mà ma pháp sư ở thế giới này mà nói, từ ma pháp học đồ đến ma pháp sư, lại từ ma pháp sư cấp 1 đến ma pháp sư cấp 2... Mỗi lần thăng cấp cần phải vượt qua một cửa ải, cấp bậc càng cao cần vượt qua cửa càng cao, để vượt qua cũng càng khó, thiên phú, thực lực cùng vận may, một thứ đều không thể thiếu được.

So với đa số nhóm học viên suốt đời cũng không thể trở thành ma pháp sư, Jarrett chỉ mất hai tháng để thành công vượt cửa ải đầu tiên, ở thế giới này có thể nói là như là siêu cấp thiên tài.

Đương nhiên, trong mắt Kirsten - cũng đồng dạng là một thiên tài, cùng với Thang Mộ -người mà trong tư tưởng vĩnh viễn là ''Đệ đệ nhà ta chính là tốt nhất'' thì Jarrett có thể đạt thành tựu như vậy thực bình thường, cho nên Jarrett cũng cho rằng tiến độ của hắn cũng thật sự rất bình thường.

Mà Thang Mộ hiện giờ cũng sắp cấp 20, cấp bậc càng cao, kinh nghiệm cần thiết thăng cấp cũng càng nhiều, thời gian thăng cấp lại càng lâu, cho nên thăng cấp bậc cũng lại càng chậm.

Khi vượt qua cấp 15, nàng đã thành công thoát khỏi thân phận cung thủ, chuyển chức thành công, mà tại địa phương này, Ngựa đực Đại thần hình như phát hiện lương tâm, lại tặng cho nàng một bàn tay bạc nho nhỏ, hơn nữa lại vô cùng phúc hậu cho nàng một bộ trang phục cấp 15, các loại phòng cụ (dụng cụ phòng ngự) linh tinh là màu lục như trước, nhưng cung tên là hơi cao cấp một chút -- màu lam.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, Thang Mộ và Jarrett không chừng thật sự sẽ trở thành ''Kẻ thù của Mạo hiểm giả'' như lời Kirsten nói ; Bởi vì hiện nay Nhóm Mạo hiểm giả đến khu rừng này đều nghe nói rằng ''Có một người biến thái hung hẵn chuyên môn dùng tiền mua thức ăn đang hoành hành ở khu rừng ma thú! Người nào dám phản kháng đều thiếu chút nữa đoạn tử tuyệt tôn!''; mà hầu hết mạo hiểm giả đều đã bị ''mua'' một lần.

Cũng may, trong lần ''giao dịch'' gần nhất, Thang Mộ biết được một tin tức mới nhất -- ''Thế giới thư’’ sắp xuất hiện ở thành Kermit, đang tìm kiếm người lập kế ước duy nhất.

Sau khi nghe được tin tức, Kirsten liền ngưng thần lầm bẩm, biểu hiện thẳng thắng nhất chính là vốn đang giám sát nghiệp lớn thăng cấp của Jarrett, ông ta lập tức đổi giọng, yêu cầu thằng bé lập tức đi đến thành Kirmit.

Đã sắp hoàn toàn không thể ăn thịt nữa, Thang Mộ ỡm ờ đồng ý chuyện này -- từ khi phát hiện nàng không thích thịt, bọn mạo hiểm giả khốn kiếp đều chỉ mang theo thịt, thật đáng giận!

Sư phụ và tỷ tỷ đều không có ý kiến, Jarrett đương nhiên là đồng ý hai tay rồi.

Rốt cuộc cũng là một đứa nhỏ, tràn ngập mong chờ việc có thể đi tới một địa phương mới, huống chi, đó lại là thành Kermit, đó là nơi ở của Jenny đại tỷ và cô bé Liz à!

Thân là nam chủ sao có thể không đi chứ?!

Thang Mộ thầm thề, lúc này nhất định phải giúp Jarrett ôm muội tử vào tay, không thành công thì liền hi sinh!

Ôm tâm nguyện như vậy, ba người Thang Mộ rốt cục rời khỏi khu rừng ma thú này. Ngày đó rời đi, sau khi bọn họ đi xa, từng nhóm chủng loại ma thú khác nhau đã bị họ xoát qua đều yên lặng đi ra khỏi nơi trú ẩn, dùng ánh mắt ai oán nhìn chăm chú vào bóng dáng ba người.

''Không hổ là đệ đệ nhà ta, sức hút rất mạnh nha!'' Vì nhìn bản đồ mà chú ý tới tính huống này, Thang Mộ đắc ý nói, ''Cho dù bị xoát còn lưu luyến không rời như vậy!''

''... ......'' Cô xác định đó không phải là ánh mắt đầy hận thù sao?! 《= Kirsten đặc biệt không biết nói gì.

''... ....'' tỷ tỷ, bọn chúng là đang vui mừng vì sẽ không tổn thất thêm nhiều giống đực nữa mà? 《= Đây là Jarrett cũng đồng dạng không biết nói gì.

''Chúng ta còn có thể trở về mà!'' Thang Mộ quay đầu, lòng tràn đầy tình cảm mãnh liệt mà hô lên.

''... ...'' Quả nhiên chúng ta vẫn là nên chuyển nhà đi. TaT. Tập thể ma thú lệ rơi đầy mặt.

Thân ái, có thể phiền các người chết luôn ở bên ngoài vĩnh viễn đừng trở về có được không?!
Bình Luận (0)
Comment