Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 63

Trong khoảng không gian trầm mặc, hai người cứ như vậy nhìn mặt nhau.

Sững sờ.

Sững sờ không giới hạn.

Vẫn đang sững sờ.

Cuối cùng, vẫn là tố chất tâm lý mạnh mẽ, Thang Mộ chủ động đi lên trước, nhặtáo choàng mà thiếu niên trước vứt dưới đất, nhón chân lên, lẵng lặng khoác lên người hắn, nhân tiện liếc nhìn thân thể đối phương một cái, cũng may, tên này còn chưa kịp cởi quần, ừ, xem ra tạm thời sẽ không mọc mụn cơm.

Làm xong tất cả, nàng lần nữa khôi phục trầm mặc, đứng tại chỗ lần nữa bắt đầu đi vô cõi thần tiên, suy nghĩ xem đệ đệ nhà nàng hiện tại có ăn cơm chưa, có uống nước chưa, có tán gái không, có nhớ nàng không.

". . . . . ."

Người mắc bệnh ''nhị'' chính là như vậy, ngươi phản ứng với hắn hắn lại càng ngày càng ngốc, ngươi không để ý hắn. . . . . . Hắn ngốc cho ai coi?

Vì vậy, thiếu niên mất đi khán giả, cũng ổn định lại.

Sau một lúc trầm mặc, hắn bất giác hỏi một câu: "Ăn chưa?" 《= vừa nhìn liền biết Ngựa đực đại thần tuyệt đối là đến từ Hiện đại, nếu không làm sao mà nhân vật nào cũng có cái đức hạnh này.

Thang Mộ trả lời cũng rất tuyệt vời: "Ăn rồi, chỉ là vẫn có thể ăn thêm một chút nữa."

"A, vậy cùng ăn luôn chứ?" Thiếu niên mơ hồ cảm thấy đối thoại này có chút không đúng, nhưng lời nói cứ như vậy tự nhiên từ miệng chảy ra.

"Tốt." Thang Mộ gật đầu.

Vì vậy, hai người liền hấp ta hấp tấp bò ra khỏi tầng hầm đi ăn cơm.

Thế giới, thật hài hòa.

Theo bậc thang đi ra khỏi tầng hầm, Thang Mộ căn cứ vào bản đồ phát hiện,vị trí chỗ mình ở lại là một tòa trang viên, trong bản đồ có hai điểm sáng xanh, trừ vị thiếu niên này, bên ngoài còn có một cái khác ở giữa phòng.

Rất dễ nhận thấy, vị thiếu niên này xây tầng ngầm dưới phòng mình, cho nên hắn rất tự nhiên lần nữa cởi bỏ áo choàng trên người, tìm thường phục trong tủ quần áo chuẩn bị mặc vào.

"Đợi chút. . . . . ." Thang Mộ kịp thời kêu ngừng.

"?"

"Tay của ngươi còn phún máu đấy."

Thiếu niên cả kinh, nhìn cổ tay trái một cái, sắc mặt chợt tái nhợt, cả người run lên, rồi sau đó "Soạt" một cái ngã xuống đất, ngất đi.

". . . . . ." Cho nên mới nói, hắn rốt cuộc đang làm gì thế?!

Không thể không nói, một đao kia cắt xuống vẫn là thật sự tàn nhẫn, Thang Mộ nhìn trời, cuối cùng vẫn quyết định cứu vị thiếu niên này, dù sao bây giờ nàng hoàn toàn không biết mình đang ở địa phương nào, càng không biết đệ đệ mình bây giờ đang ở đâu, cần tìm người hỏi thăm, lại nói. . . . . . Vị thiếu niên này mặc dù ngốc, nhưng cứ như vậy trơ mắt nhìn hắn chết thật sự là. . . . . .

Lượng máu của thiếu niên cũng không nhiều, vì vậy Thang Mộ liền móc ra bình máu thường nhất bán trong cửa hàng đổ xuống cho hắn, nhân tiện dùng thuốc mỡ Kirsten chế luyện bôi lên vết thương của hắn, không thể không nói, đại sư ra tay tất nhiên là tinh phẩm, tên Kirsten này mặc dù không đáng tin, nhưng chế luyệnMa dược hiệu quả vẫn là đạt chất lượng.

Cơ hồ là trong nháy mắt, cánh tay đã ngưng chảy máu, hơn nữa mơ hồ có dấu hiệu lành lại .

Làm xong tất cả, thiếu niên tỉnh lại, bởi vì được Thang Mộ giúp, thanh máu của hắn bây giờ gần như là đầy ắp, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như mới vừa rồi.

"Không sao chứ?" Thang Mộ đến gần.

Thiếu niên lần nữa trợn mắt, "Cụp cụp" một tiếng lại hôn mê bất tỉnh.

". . . . . ." Đây là tình huống gì thế? ! Rõ ràng thanh máu không tuột nha!

"Này! ! !"

Tỉnh lại.

"Ngươi còn. . . . . ."

Ngất đi.

". . . . . ."

Như thế ba lần bảy lượt, tám vòng vèo, ở lần tỉnh lại thứ nào đó thiếu niên rốt cuộc thì nhớ ra rằng trước tiên không nên mở mắt, giùng giằng nói: "Ngươi có thể lau mặt một chút không? Ta sợ máu. . . . . ."

"! ! !"

Trong lòng Thang Mộ nhanh chóng thoáng qua bốn chữ -- dựa vào! -- nếu ngươi thấy máu là choáng váng vậy ban đầu còn cắt cổ tay làm cái quái gì? !

Không đúng. . . . . .

"Ngươi mới vừa rồi không trả cắt cổ tay sao?"

"Lúc ấy quá kích động, quên mất mình thấy máu là choáng rồi."

". . . . . ." Như vậy cũng được sao? !

Mặc dù trong lòng vô cùng muốn nhổ nước bọt, nhưng cuối cùng Thang Mộ tìm trong túi ảo ra một cái khăn lông cùng một chút nước, xử lý sạch sẽ vết máu trên mặt và thân thể mình, nhân tiện cũng thanh lý sạch vết máu mà thiếu niên mới vừa nhỏ xuống ở trên sàn nhà, nàng cũng không muốn lập lại loại tỉnh rồi té xỉu, té xỉu rồi tỉnh này nữa, thật là quá đáng sợ.

"Được rồi, ngươi có thể mở mắt."

". . . . . . Cám ơn."

Mười phút sau, hai người rốt cuộc ngồi trước bàn ăn.

Vị trí gian phòng của điểm xanh khác mà Thang Mộ thấy trong bản đồ mới vừa rồi, không thể nghi ngờ chính là phòng ăn, mà cái điểm xanh này,lại còn là một vị lão nhân tóc trắng xoá mặt đầy nếp nhăn, nghe nói, hắn đảm nhiệm vị trí quản gia cho thiếu niên này kiêm thêm đầu bếp, người hầu, hộ vệ vân vân ... một loạt công việc.

Được rồi, thật ra thì vị thiếu niên này chính là thiếu gia trong gia tộc suy tàn trong truyền thuyết, nếu như không phải Thang Mộ hết sức xác định đệ đệ mình là vai nam chính, cơ hồ cho là vị này mới phải --tiêu chuẩn cho loại hình nam chủ phấn đấu!

Mặc dù nhìn như bàn ăn hết sức phô trương, chỉ là thông qua hệ thống, Thang Mộ dễ dàng nhận ra được, bộ dụng cụ ăn trong tay mình nhìn tựa như bằng bạc trên thực tế chỉ là mạ bạc, mà bộ đĩa ăn trước mặt cũng không phải là đồ cổ . . . . . chính là nghèo khổ đó !

Trong bàn ăn cư nhiên chỉ có một ổ bánh mì một ít rau xanh thêm một chút thịt khô!

Đây là cuộc sống thê thảm dường nào . . . . . .

Mới vừa ăn xong bánh rán hành không bao lâu, mặc dù mặt Thang Mộ không chút thay đổi, nhưng trong lòng đã nước mắt đầm đìa, dù đặt ở hiện đại, cuộc sống như thế thì đứa bé ở vườn trẻ đều không thèm ăn đâu!

Nhưng là loại thời điểm này mà nói không muốn ăn không thể nghi ngờ là vô cùng thiếu lễ độ, hơn nữa vị quản gia kia lúc thêm miếng thịt khô cho nàng, vẻ mặt được coi là sự thỏa mãn xen lẫn ưu thương, cả thiếu niên kia cũng hơi kinh hãi, căn cứ vào phiên dịch nội tâm của Thang Mộ, đại khái phải là -- Cái gì? ! Tại sao lại có thịt khô?Không phải ngày lễ tết chúng ta mới được ăn nó sao? !

Tóm, nói tóm lại, ánh mắt vị lão nhân kia nhìn Thang Mộ nóng rực đến nỗi làm nàng có chút rợn tóc gáy.

Liên tục xác định thức ăn không thành vấn đề, Thang Mộ vẫn là quyết định lặng lẽ ăn đi.

Chờ đưa vào miệng, nàng mới phát hiện ra, mùi vị cư nhiên không tệ.

Nhìn nàng bắt đầu dùng cơm, lão quản gia cười thỏa mãn, thu thập xong xe đẩy, lặng lẽ thối lui ra khỏi phòng ăn.

Vẫn dùng khóe mắt chú ý tới ông ta, Thang Mộ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía thiếu niên: "Sao ngươi phải triệu hoán Ma tộc ở tầng hầm?"

Căn cứ vào kinh nghiệm của Thang Mộ, Ma tộc ở trên thế giới này có thể nói là làm mọi người căm thù đến tận xương tuỷ, người bình thường đều sẽ không muốn triệu hoán chứ?

"Vì báo thù!"

Trả lời của thiếu niên vô cùng chém đinh chặt sắt.

Thang Mộ lập tức bổ não các tình tiết máu chó một chút "Cha mẹ bị giết nè, thiếu niên với nỗi thù sâu hận lớn nè, lập lời thề muốn nhờ sức mạnh của ma quỷ để báo thù nè" ... , trong lòng dần dần tràn đầy đồng tình, kìm giọng lại hỏi lần nữa: "Nhằm vào người nào?"

"Người nam nhân kia." Thiếu niên cắn răng nghiến lợi.

Sau một phen tưởng tượng nữa: "Người nam nhân nào, hắn đã làm gì?"

"Hắn đoạt đi vị hôn thê của ta!" Thiếu niên cằng nhằng.

". . . . . ." Thang Mộ lần nữa xác định, tên này tuyệt đối là vật hy sinh.

Có cái nào nam chủ nào lại vì nguyên nhân này mà triệu hoán ma quỷ chứ hả! Ít nhất cũng là hận nước thù nhà hoặc là bản thân vô dụng ngày ngày bị người khi dễ hoặc là vốn là thiên tài kết quả bị người người khác hãm hại gì đó chứ? !

Đợi chút. . . . . . Bình thường mà nói, loại vật hy sinh này chẳng phải là chuyên dụng của nam chủ sao, nói như vậy, nói như vậy, chẳng lẽ đoạt đi vị hôn thê của hắn chính là đệ đệ nhà nàng? !

Mới mười ngày không thấy, Jarrett cư nhiên lại trưởng thành đến độ này rồi sao?

Thật là làm cho nàng vừa vui mừng lại vừa chua xót mà.

Vì vậy nàng quả quyết hỏi tiếp: "Người nam nhân kia, bao nhiêu tuổi, trông như thế nào?"

Hình như đã sớm có chuẩn bị, thiếu niên "Pặc" một cái đập tờ giấy xuống trước mặt Thang Mộ: "Chính là hắn!"

Thang Mộ tò mò nhận lấy tờ giấy, rồi sau đó cả người vỡ vụn--"Đây là gì thế? !"

Trên giấy vẽ thật sự là loài người sao?

Người bình thường lại có ba con mắt, hai mũi, miệng còn có thể phun lửa nữa sao? Nhìn lại số lượng tay chân. . . . . Đây là quái vật xúc tua hóa thân phải không? !

"Người nam nhân kia, ở trong lòng của ta chính là đáng ghê tởm như thế." Thiếu niên cảm thấy bức chân dung này rất đáng tin.

". . . . . . Đừng như vậy." Thang Mộ đỡ trán, "Ngươi ngẫm lại xem, nam nhân lớn lên như vậy mà cũng có thể cướp đi vị hôn thê của ngươi, ngươi không phải càng thê thảm hơn sao?"

". . . . . ."

Dao nĩa trong tay thiếu niên rơi xuống đất, phát ra "Leng keng" giòn vang, cả người hắn cũng giống bộ dao nĩa luôn rồi.

"Được rồi." Một lát sau, giọng nói buồn buồn của thiếu niên truyền đến, "Ngoại hình hắn cũng không tồi."

"Chỉ là dáng dấp không tệ?"

"Có mấy đồng tiền dơ bẩn."

"Chỉ có chút tiền?"

"Còn là một Ma Pháp Sư."

"Lợi hại hơn ngươi sao?" Lời này là biết rõ mà còn hỏi, vì Thang Mộ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, sức chiến đấu của vị thiếu niên này đại khái gần 10, mặc dù cao hơn 5 điểm một chút, ở trước mặt nàng chính là đống cặn bã.

". . . . . . Có gì đặc biệt hơn người!"

". . . . . ." Loại cảm giác nhìn thấy trước mắt người bị Cao phú mĩ cướp đi bạn gái là chuyện gì xảy ra?

Thang Mộ lần nữa đỡ trán một lúc, than thở lên tiếng: "Ta có một thắc mắc, cái tên cao phú, không, nam nhân đó, bao nhiêu tuổi? Cao bao nhiêu?"

"Lớn hơn ta một chút, cũng cao hơn một chút."

Giọng nói thiếu niên đầy thù hận, xem ra, đây mới là nơi thật sự làm cho hắn cảm thấy phẫn hận, Thang Mộ lặng lẽ hồi tưởng chiều cao của tên ngốc này, phát hiện đối phương mặc dù cao hơn nàng một cái đầu, nhưng giữa phái nam tuyệt đối không tính là cao, chậc chậc, quả nhiên chiều cao gì đó, vĩnh viễn là ganh đua so sánh giữa phái nam,tổn thương nghiêm trọng, tổn thương nghiêm trọng nha.

Phái nữ lùn một chút còn có thể nói nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu, phái nam lùn một chút?

Võ Đại Lang bám vào là cái chắc rồi!

Chỉ là, nghe qua ý tứ trong lời nói của thiếu niên này, người cướp đi vị hôn thê của thiếu niên này hình như không phải Jarrett, dù sao đi nữa, đệ đệ nhà nàng mới chín tuổi, thấy thế nào cũng sẽ không cao hơn hắn được.

Như thế xem ra, để cảm tạ hắn triệu hoán mình về thế giới này, nàng miễn cưỡngcó thể giúp hắn một chút.

"Ăn cơm trước, cơm nước xong ta giúp ngươi đi đánh tên kia một trận! Ngay trước mặt vị hôn thê của ngươi ."

Không thể không nói, Thang Mộ rất biết cách phá hư vĩnh viễn hình tượng một người đàn ông trong lòng nữ nhân như thế nào, theo một ý nghĩa nào đó, hơi quá sắc sảo rồi.
Bình Luận (0)
Comment