Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 73

Đang rối rắm, Thang Mộ đột nhiên nghe bên cạnh truyền đến một tiếng "Phốc".

Nàng cứng đờ xoay đầu sang chỗ đó, quả nhiên thấy đệ đệ mình đang cười trộm, Thang Mộ nghiến răng, có ý muốn nhào tới véo hắn một cái, nhưng suy nghĩ đến có thể sẽ kéo tới cô em kia nữa, chỉ có thể nhịn đau buông tha, cho nên chỉ còn cách ở kênh trò chuyện nhóm hung hăng khinh bỉ đối phương.

【 Không cho cười! 】

【 Xin lỗi. . . . . . Phốc! 】

【 Đã nói không cho cười nữa mà a a, có gì đáng cười chứ? 】

【 Chủ yếu là, khụ, lần đầu tiên thấy tỷ tỷ nói không nên lời, dù sao cho tới nay đều là tỷ làm người khác không thốt nên lời thôi.】

【. . . . . . 】 Cho nên mới nói, hình tượng của nàng ở trong lòng của Jarrett rốt cuộc là như thế nào thế? Nữ ma vương độc ác sao?

Thang Mộ che bụng, cảm thấy dạ dày mình lần nữa lại đau QAQ

-- Tất cả mọi người đều tiến hóa đến trình độ quá đáng sợ rồi, thế giới này thật là chịu không nổi nữa rồi !

【 Tỷ tỷ người tức giận sao? 】

【. . . . . . Hừ! 】

【. . . . . . Giận thật? 】

【 Hừ! ! 】

【. . . . . . 】

【 Hừ! ! ! 】

Jarrett đỡ trán, lúc trước tỷ tỷ nhà hắn cũng không có hẹp hòi như vậy kia mà, chẳng qua, nhìn tỷ tỷ như vậy, giống như đứa bé không lấy được kẹo liền làm nũng với người lớn, hắn cúi đầu mấp máy môi, đè nén khóe miệng suýt nữa lại muốn cong lên xuống-- thật ra thì, hắn thật rất hưởng thụ cảm giác bây giờ, dù sao, điều này chứng minh hiện tại tỷ tỷ không tiếp tục coi hắn là đứa bé không phải sao?

Loại ý niệm này mới vừa nổi lên, trong lòng Jarrett liền dâng lên một chút cảm giác tội ác, bắt nạt tỷ tỷ như vậy, quả nhiên vẫn là không tốt lắm đâu?

Khụ, hơn nữa, hắn cũng không đành lòng tiếp tục làm nàng tức giận như vậy.

Sau khi suy tư một hồi, Jarrett móc ra từ Tinh Vân châu một đoá hoa đỏ như lửa, hắn từng đặt nó tại nơi tỷ tỷ biến mất, không giống với quá khứ chính là, hiện tại hắn có thể tự mình giao tận tay cho người mà hắn muốn.

"Tỷ tỷ, cho tỷ cái này."

"Cái gì?" Thang Mộ quay đầu, vừa đối diện với đoá hoa trong tay đệ đệ mình, đóa hoa này giống như mới vừa được hái xuống, vẫn giữ nguyên dáng dấp đẹp nhất lúc nở rộ đến cực hạn, vô luận là cánh hoa hay là nhị hoa đều là rực rỡ như ánh lửa, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy, và đối lập với màu đỏ rực rỡ này, là màu xanh biếc của cành và lá cây, xuyên thấu qua mảnh vải sa tanh mỏng bao bọc bó hoa, có thể nhìn thấy rõ ràng gai nhọn sắc bén trên đó.

Hoa đẹp thì có gai -- trong đầu Thang Mộ đột nhiên toát ra một câu như vậy, rồi sau đó nàng không khỏi cảm thấy buồn cười, mới vừa rồi bản thân cũng chưa thật sự tức giận, nhưng giờ phút này thì những thứ hơi buồn bực kia sớm đã tan thành mây khói.

Nàng bò dậy tiến tới ngồi bên cạnh Jarrett, cẩn thận nhận lấy bông hoa xinh đẹp này, hỏi "Thật là đẹp, đây là hoa gì?"

"Hoa Kinh[1]."

[1]Ở荆花) nhưng giờ theo diễn tả có vẻ không phải là hoa mận gai (không biết có nghĩa gì khác không), nên mình để nguyên từ Kinh.

"Tên cũng rất dễ nghe, đệ hái lúc nào thế?"

"Hái xuống đã lâu rồi." Jarrett đưa ngón tay vuốt ve cánh hoa lửa đỏ, mỉm cười nói, "Loại hoa này sống ở ngọn lửa trong thung lũng bên cạnh miệng núi lửa, quanh năm đều tồn tại dưới dạng nụ hoa, chỉ có trong nháy mắt khi núi lửa bùng lên, nó hấp thu được đầy đủ nhiệt lượng, mới có thể nở rộ, khi tất cả dừng lại, đóa hoa nở rộ sẽ khô héo, rồi sau đó từ từ mọc ra nụ hoa kế tiếp."

". . . . . . Thật thần kỳ." Thang Mộ cúi đầu nhìn đoá hoa trong tay, "Nói như vậy, muốn hái nó không phải rất khó khăn sao?"

"Hoàn hảo." Jarrett nghiêng đầu suy tư chốc lát, "Chỉ là thuận tay mà thôi."

Hắn không có nói láo, thật chỉ là thuận tay mà thôi, khi đó hắn nghe nói ở gần ngàn năm trước, đã từng có người mở thông đạo Ma tộc ở bên trong miệng núi lửa, chỉ là lúc ấy ngọn núi lửa kia vẫn còn chưa hoạt động, không giống như bây giờ thỉnh thoảng sẽ bùng lên một lần, bên cạnh cũng không mọc lên những đóa hoa này.

Vì tìm kiếm dấu vết, hắn đã ở lại chỗ đó ba tháng, hoàn toàn nắm giữ nhịp điệu phun trào của núi lửa, thừa dịp lúc gián đoạn ngắn ngủi của nó mà nhảy vào trong đó, đáng tiếc, thời gian đã đi qua quá lâu, hắn không tìm được bất kỳ thứ gì có thể làm đầu mối, thứ duy nhất có thể gọi là thu hoạch -- sợ là chỉ có những thứ thuận tay hái về này.

Hắn biết, tỷ tỷ nhất định sẽ thích.

Sự thật chứng minh, hắn cũng không có đoán sai.

Cho nên Jarrett cảm thấy rất thỏa mãn.

"Không nên tùy tiện làm chuyện nguy hiểm như vậy!" Thang Mộ duỗi ngón tay chọc chọc cái trán đệ đệ mình, "Núi lửa đó! Rất là nguy hiểm. Thiên Nhiên ở ý nghĩa nào đó là siêu cấp đáng sợ có được hay không, lần sau không được làm biết không?"

"Ừ, nếu tỷ tỷ không cho đệ đi, đệ liền không bao giờ nữa đi."

"Thật biết nghe lời." Thang Mộ kỹ năng thuần thục sờ sờ mái tóc mượt mà.

". . . . . . Tỷ tỷ, đệ đã không còn là đứa bé nữa."

Ai thèm để ý đến ngươi! Thang Mộ đắc chí liếc Jarrett một cái, rồi sau đó vui vui vẻ vẻ sờ sờ đóa hoa trong tay, loay hoay một lát sau, đột nhiên nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng gõ ván gỗ.

Đây là gì?

Suy tư chốc lát, tiếng gõ lại vang lên.

". . . . . ." Thang Mộ chợt nhớ tới, bên ngoài hình như còn có người ngồi? Liền hỏi, "Bối Ti, có chuyện gì sao?"

"Cái đó, đại nhân, đại tiểu thư." Trong giọng nói anh khí mười phần của cung thủ cư nhiên lại xen lẫn cảm xúc nào đó tương tự với ngượng ngùng, "Ta hình như nghe được các ngươi đang nói về Kinh hoa?"

"Ừ, Đúng thế, làm sao vậy?"

"Là như vầy. . . . . ." Bối Ti trầm mặc một lát, rồi âm thanh lần nữa vang lên, "Trong tộc của ta, có một vị trưởng lão đã từng bị thương nặng, phần lớn thảo dược cần đều có thể tìm được ở trong Rừng Lục Dã quê hương của chúng ta -- duy chỉ có một loại. . . . . ."

"Hoa Kinh sao?"

"Đúng, bởi vì chủng tộc, địa phương có khí tức hệ hoả mãnh liệt thì gây áp chế với chúng tôi, cho nên. . . . . ."

Thang Mộ nhìn một chút đóa hoa vừa mới tới tay, trừng mắt nhìn, nhìn về phía đệ đệ mình .

【 Có thể không? 】

【 Tỷ tỷ muốn làm như thế nào cũng được, không cần băn khoăn tới đệ. 】

"Cần bao nhiêu thế?"

"Một đóa là được rồi."

Thang Mộ gật đầu một cái, lặng lẽ di chuyển về bên buồng xe, vén một góc màn che lên, đưa một đóa hoa Kinh to màu đỏ ra: "Cho!"

"Đại tiểu thư. . . . . ." Bối Ti ngự tỷ. . . . . . Không, theo như số tuổi phải là thiếu nữ mới đúng, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng, vừa lau nước mắt vừa nhận lấy đóa hoa, "Ngài thật là quá dịu dàng quá hiền hậu!"

". . . . . ." Từ phía trước coi như xong, nhưng từ cuối cùng nghe thế nào có chút không thích hợp?

"Đại tiểu thư, ta nhất định sẽ báo đáp ngài!"

". . . . . . Không, không cần khách khí." Thang Mộ lau mồ hôi, quả nhiên nàng hoàn toàn không có biện pháp giao lưu với đối phương mà.

"Không, nhất định phải làm!" Tinh linh muội tử cất đóa hoa xong, lần nữa khôi phục vẻ mặt nghiêm túc nói, "Xin hãy tiếp nhận ta!"

"= 皿 ="

"Nói như vậy", chẳng biết lúc nào, Jarrett cũng vén màn che lên, bình tĩnh nói, "Cô cần phải trở về đúng không?"

"Ôi?"

"Trưởng lão bộ tộc các cô còn chờ dược vật không phải sao?"

"Nhưng. . . . . ." Bối Ti đang muốn nói trưởng lão nhà nàng đã bị thương hơn ba trăm năm cũng không vội, liền nghe được Nam Thần nói như sau.

"Đối với dược vật ta cũng hiểu sơ một chút, có vài vết thương nếu như không chữa trị kịp thời, rất dễ chuyển biến xấu hoặc là phát triển thành bệnh chứng khác, cho nên cô vẫn là nên về sớm một chút thì tốt hơn nha."

"Thật, thật sao?" Bối Ti kinh hãi, sau khi suy tư một hồi chợt gật đầu, "Ta hiểu rồi!"

"Vậy ta hiện tại đi ngay, đại nhân, đại tiểu thư, chờ ta đưa thuốc xong rồi trở lại, xin hãy chắc chắn để ta lại được hầu hạ hai vị như trước."

"Đợi chút." Jarrett mỉm cười đưa tay, "Trước đó sở dĩ cô có thể truyền tống đến bên cạnh ta, là dùng trang bị truyền tống sao?"

"Đúng vậy." Bối Ti gật đầu, rồi sau đó móc ra một trang bị tương tự với cái đĩa đưa tới tay Nam Thần, "Đây là ta mua được ở cửa hàng nhỏ bên đường, chỉ là hình như không được ổn định lắm, cho nên lúc ta xuyên qua thời không mới bị thương."

". . . . . ." Thang Mộ lau mồ hôi, cô em này thật là dũng sĩ, trang bị không gian tùy tiện mua được mà cũng dám dùng, không sợ bị rối loạn Không Gian cắt thành bả hoặc là bị lôi kéo thành mảnh nhỏ sao? Nàng ta thật là trâu bò trên các loại ý nghĩa mà!

"Ta xem một chút," Jarrett nghiên cứu một lát, "Không phải là vấn đề lớn gì, ta lập tức có thể điều chỉnh tốt, sở dĩ cô có thể tìm được ta, là dùng vật phẩm tùy thân của ta sao?"

"Đúng! Lần đó đại nhân cứu ta thì mảnh vụn của áo choàng không cẩn thận rơi xuống đất, ta chính là dùng cái đó mới tìm được ngài, đáng tiếc, lần xuyên qua thời không này đã sử dụng mất mảnh vụn duy nhất đó rồi, ngài có thể cho ta nữa . . . . . ."

"Tốt lắm! Cô có mang theo thứ gì từ quê hương không?"

"Có!" Bối Ti nói xong, đưa lên một bông hoa không biết tên.

Thang Mộ cảm khái, không hổ là tinh linh, nhìn rất yêu thích hoa nha.

Jarrett không biết đã nhét đoá hoa vào chỗ nào trên đĩa, sau đó lại phân chia mấy cái, rồi nhét chiếc đĩa về trong tay Bối Ti, cười đến hết sức ôn hòa: "Tốt lắm, chúc cô thuận đường xuôi gió."

"À? Đúng, đúng, đúng rồi, đại nhân, vì để dễ cho ta trở lại tìm được các người, có thể hay không cho ta thêm một cái đồ vật bên người. . . . . . A! ! !"

Cùng giống với lúc tới, Tinh Linh cung thủ cứ như vậy đột ngột biến mất ở trước mặt của Thang Mộ.

Sau một hồi trầm mặc, Thang Mộ mới nhớ tới hỏi: "Nàng cứ đi như thế?"

"Đúng vậy, đi thôi." Jarrett ngồi vào trong guồng xe, thuận tay kéo tỷ tỷ mình đến ngồi bên cạnh, "Nàng ta về nhà, tỷ tỷ không vui sao?"

"Không. . . . . . Không phải, chỉ là. . . . . ." Thang Mộ sờ cằm, cảm giác có nơi nào đó vi diệu không đúng.

Nàng thế nào cảm giác đệ đệ mình là cố ý đem người ta lừa đi vậy? Nhưng mà. . . . . . Nàng nghiêng đầu, nhìn chăm chú vào nữa bên mặt quyến rũ bất thường và nụ cười ôn hòa bên khóe miệng của Jarrett, quyết định đem ý nghĩ trong lòng vứt trên mặt đất đạp lên mấy đạp -- đệ đệ nhà nàng không thèm cố ý lừa người ta đâu!

Jarrett là đứa bé ngoan dịu dàng hiền hậu!

Ai? Cái tính từ phía sau đó có phải có chỗ nào không đúng hay không?
Bình Luận (0)
Comment