Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 87

"Đã lâu không gặp."

Nhìn chăm chú vào nụ cười ôn hòa trên gương mặt đối phương, Thang Mộ nằm trên mặt đất thật lòng không biết nên châm chọc từ nơi nào mới tốt đây: "Ông không cảm thấy kiểu gặp mặt này thật kinh khủng sao?"

"Xin lỗi." Người đó thực lòng thực dạ xin lỗi, "Nhưng ma pháp trận này chỉ có tác dụng trói buộc, sẽ không gây ra bất cứ thương tổn gì đối với thân thể của cô, tốt lắm, trói buộc đã hoàn thành, có thể đứng lên được không?" Nói xong, hắn đưa một bàn tay về phía Thang Mộ.

"Không cần." Thang Mộ nghiêng đầu sang chỗ khác, tự mình nghĩ biện pháp ngồi thẳng người lại, rồi sau đó phát hiện, không biết từ đâu trên hai tay và hai chân của mình đều xuất hiện một đôi xích đen, cùng lúc đó xích sắt theo động tác của nàng lại có thể tự động kéo dãn ra hay co rúc lại, nhưng mặc kệ nàng phí bao nhiêu hơi sức đều không thể thoát ra được chút nào.

Nàng đứng lên, theo bản năng nghĩ vỗ vỗ bụi đất trên người, lại phát hiện trừ cánh hoa ra thì không dính cái gì cả.

"Tại sao muốn bắt ta?" Thang Mộ nhìn về phía đối phương, "Nếu như ta nhớ không lầm, giữa chúng ta không có thù hận gì mà?"

"Đúng vậy." Bị chất vấn nam tử gật đầu, mái tóc nâu xám mười năm trước chỉ coi là trung trung nay đã có chút dài, được chải thành một kiểu tóc đuôi ngựa gọn gàng, nhưng lại không lộ vẻ bà thím, thời gian cũng hình như không khắc trên gương mặt hắn nhiều dấu vết, hắn vẫn như cũ thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, không có trẻ tuổi hơn, cũng không có già đi, vẫn như cũ là bộ dáng nàng vô cùng thích.

Đôi mắt màu nâu của hắn nhìn thẳng Thang Mộ, không có chút tránh né nào: "Không chỉ có như thế, cô còn có ân tình với ta."

"Như vậy, tại sao? Lance · Bonnie Đại Ma đạo sư, ngài làm như vậy là lý do gì đây?"

Sắc mặt của Lance nặng nề một chút, cuối cùng vẫn nói: "Thật xin lỗi, nhưng mà, cô còn nhớ mười năm trước mình biến mất ở chỗ nào chứ?"

". . . . . ."

Thang Mộ lúc này mới nhớ tới, hình như lúc nàng tiến vào Thông đạo ma tộc thì người này cũng ở hiện trường, như vậy hiện tại là . . . . .

"Căn cứ vào ghi chép, loài người không thể nào sống sót ở vùng mà Ma tộc tụ tập, hơn nữa, mặc dù có chút thất lễ nhưng thực lực của cô hình như cũng không đủ để mở ra thông đạo lần nữa . . . . . ." Lance vừa nói, vừa khẽ khom người, "Thỉnh cùng chúng ta trở về, ta nghĩ, cô có lẽ cần giải thích chuyện này."

"Với ai?''

"Với loài người."

". . . . . ." Cho nên nếu nàng không đồng ý chính là tội ác chống lại loài người sao?

Mặc dù trên mặt không có biểu cảm, nàng rất muốn đánh đối phương một trận, cũng hiểu rằng nếu như nàng động thủ, sợ rằng đối phương cũng sẽ không đánh trả -- nhìn đi, trong ánh mắt của hắn tràn đầy áy náy.

Nhưng là, lý trí nói cho nàng biết, cách làm của hắn thật ra thì không có sai, chỉ là --

"Ông không thể nói với ta sao? Nhất định dùng loại phương pháp này sao?" Thang Mộ kéo kéo xiềng xích trên tay, "Ta cũng không phải là phạm nhân!"

"Hắn cũng không muốn như thế, là ta thuyết phục hắn."

". . . . . ."

Cho nên nói, hôm nay là ngày mấy? Hết người quen này tới người quen khác liên tiếp ra sân?

"Đầu trọc Đại Ma Đạo Sư?"

". . . . . ." Đầu trọc Đại Ma Đạo - Sư phụ của Serena- Brahm Ma Pháp Sư, hôm nay rất u buồn, mặc dù đã mười năm không thấy, nhưng đối phương chẳng lẽ chỉ nhớ kỹ mỗi đặc thù này của hắn sao?

"Tóm lại, có thể cùng chúng ta đi một chuyến chứ?"

"Đợi chút, trước tiên ta muốn hỏi một vấn đề,sao các ông lại đột nhiên nghĩ đến muốn bắt ta?" Thang Mộ hỏi như thế, rồi sau đó không cần đối phương trả lời, đột nhiên phản ứng lại, "A, ông là tới tham gia hôn lễ của Serena ?"

". . . . . . Không sai."

". . . . . ." Cho nên nói, nàng thật sự là tự mình đến tìm chết sao?

Nếu như không đi đến đây, nếu như đàng hoàng cùng Jarrett trở về quê nhà (Thang Mộ cứ cảm thấy những lời này dựng lên cái flag gì đó không tốt), có lẽ sẽ không gặp phải tình huống giống như bây giờ rồi.

Nhưng mà, trên thế giới này không thể nghi ngờ là không có thuốc hối hận.

Thang Mộ mấp máy môi: "Ta có thể đi với các ông, nhưng các ông có thể đồng ý với ta, không liên luỵ đến Jarrett chứ?"

Lance mỉm cười gật đầu: "Chúng ta cũng là ý này, đứa bé kia. . . . . ." Có thiên phú cực kỳ mạnh mẽ, bản thân cũng rất cố gắng, có thể nói tiền đồ vô lượng. Nhưng khi đó sự chấp nhất của hắn với tỷ tỷ mình bọn họ cũng nhìn ở trong mắt, đó thực sự là chấp niệm nghiêm trọng đến mức ám ảnh, nếu như ra tay ở trước mặt của thằng bé, mặc dù hắn và Brahm liên thủ chưa chắc sẽ thua, nhưng chắc hẳn sẽ bùng nổ một cuộc chiến có lẽ sẽ hủy diệt quốc gia này?

Kết quả tốt nhất, không gì tốt hơn tình huống như bây giờ.

"Ta hiểu." Lance bọn họ có thể nghĩ tới, Thang Mộ tự nhiên cũng có thể nghĩ tới, nếu như Jarrett biết, sợ rằng thật sự sẽ đánh nhau, nếu như bởi vì nàng mà bị thương. . . . . . Không, như vậy không được, ngược lại, dù sao nàng có Bàn tay bạc, chắc chắn sẽ không có chuyện lớn gì, cho nên, quyết định như bây giờ là tốt nhất phải không?

"Ta có thể để lại tin tức cho hắn chứ?" Thang Mộ hỏi, "Yên tâm, sẽ không nói chuyện ta bị bắt, chỉ là. . . . . . Không muốn làm cho hắn lo lắng."

"Xin cứ tự nhiên." Quý ông Lance vươn tay, Thang Mộ muốn lấy từ túi ảo của mình, nhưng ngay sau đó nhớ tới, cũng không biết những người khác sau khi bị trói buộc có thể dùng "Đạo Cụ Ma Pháp" hay không, nàng vẫn là đừng lộ ra át chủ bài nhanh như vậy, vì vậy nàng quyết đoán đưa tay về phía Ma Pháp Sư, "Có thể cho ta mượn giấy bút chứ? Không, hay là cho ta mượn khăn tay màu trắng thôi."

Sau khi nhận được khăn tay, Thang Mộ suy nghĩ một chốc, ở trên khăn tay trắng tinh viết ra --

Viết xong, nàng đưa khăn tay cho đối phương: "Ông kiểm tra đi."

Lance ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Như vậy xin thất lễ."

Hắn kiểm tra xong, lại đưa tới tay Brahm, đối phương cũng kiểm tra một phen, gật đầu: "Không thành vấn đề."

Sau đó buộc khăn tay vào lan can, Thang Mộ thở phào nhẹ nhõm, đưa tay tháo đoá hoa Lam Linh trên ngực xuống, nói: "Được rồi, đi thôi."

Sau đó, nàng liền bị mang đi.

Chừng một tiếng sau, trong kênh trò chuyện tổ đội của nàng đột nhiên vang lên.

Lần này, hắn không có bị bỏ lại đúng không?

Cho nên, xin đừng lo lắng.

Ai có thể nói cho nàng biết, nói lâu lắm là chỉ bao lâu?

Đừng nói cho nàng là chỉ có một ngày nha!

Đó thật đúng là quá đáng sợ.

Có lẽ là sắc mặt của nàng quá mức khổ sở, Lance ngồi tĩnh tọa ở đối diện nàng lo lắng hỏi "Cô. . . . . . Không sao chứ? Là chóng mặt sao?"

"Éc. . . . . . Ta không say máy bay, cám ơn."

Không sai, giờ phút này nàng đang ở trên bầu trời.

Lại nói, sau khi đi tới Dị Giới này, nàng hình như là lần đầu tiên cưỡi ma thú phi hành đó, so với trong tưởng tượng của nàng . . . . . . còn muốn lớn hơn, ngồi ba người rồi mà vẫn còn có không gian cực lớn, một Thuẫn phong (chắn gió) Ma Pháp to lớn bao phủ bên ngoài mấy người, nói thế nào nhỉ, cảm giác này, có điểm giống máy bay lộ thiên?

Dù sao, khá thú vị.

"Khụ. . . . . ." Lance ho nhẹ, nhìn Brahm đang mặt đen, cười khổ nói, "Loại ma thú này là Thiết Cức[1] Phi Long, không phải Gà."

[1]Gai

". . . . . ." Thang Mộ nghiêng đầu, "Không học thức thật là đáng buồn."

". . . . . ." Nghe giống như là đang nói chính nàng ta, thế nào mà hắn ngược lại cứ cảm thấy rằng bị chửi chính là hắn và ông bạn già vậy?

Lance lắc đầu một cái, đem cái loại cảm giác kỳ quái này ném sau ót.

Sau chừng một giờ, bọn họ dừng lại tại một thành phố nào đấy.

"Nơi này là?"

"Thánh thành Elmer."

"Thánh thành?"

"Nếu như nói Công Hội Ma Pháp trải rộng khắp các thành phố chính là nhà của Ma pháp sư, như vậy Thánh thành có thể nói là căn cứ của Thần Thuật Sư, mặc dù các nơi đều có giáo khu cùng giáo đường tương ứng, nhưng chỉ có nơi này, mới là nơi khởi đầu và chốn quy tụ mà bọn họ công nhận."

". . . . . . Thì sao?" Thang Mộ hỏi, "Các ông dẫn ta tới nơi này là?"

"Phương pháp tốt nhất để phân biệt một người có cùng Ma tộc cấu kết hay không, chính là tự mình tiếp nhận kiểm tra của nữ thần." Lance vừa nói, vừa lấy ra một cái áo choàng từ trong giới chỉ (nhẫn) ma pháp, "Xin phủ thêm cái này."

Thang Mộ nhìn tay chân bị ống khoá xích lại của mình một chút, yên lặng nhận lấy áo choàng trong tay đối phương-- nàng cũng không muốn bị coi là tù nhân để vây xem.

"Nếu như nhận định là không có thì sao?"

"Chúng ta đương nhiên sẽ thả cô."

"Vậy nếu như có thì sao?"

". . . . . ."

Lance thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Nếu quả như thật là có, vì an toàn của loài người, cô không thể được tự do nữa." Thậm chí có thể sẽ mất đi tánh mạng. . . . . . Sâu thẳm trong nội tâm chân chính nói cho hắn biết, đó không phải kết quả hắn muốn.

Nếu như quả thật đi tới tình trạng đó, không chỉ là đối với nàng, đối với Jarrett, đối với thế giới này, sợ rằng đều là một tai hoạ đáng sợ.

Hắn có dự cảm như vậy.

Thang Mộ gật đầu, thần thái thoải mái mà hồi đáp: "Nghe rất công bằng." Hẵn rồi nha, nàng có cái gì lo lắng đâu, mặc dù xác thực vào Thông đạo một lần, nhưng nàng từ đầu đến chân đều là nhân loại bình thường nha.

Thấy thế nào cũng không thể bị phán là có được.

Nghĩ như thế, nàng vô cùng bình tĩnh đón nhận chuyện "Cần kiểm nghiệm" này.

Song, đồng thời, Thang Mộ cũng quên mất một chuyện vô cùng trọng yếu-- vận khí của nàng, thật ra thì thật sự không tốt chút nào.

Hào quang may mắn loại e cái gì đó, thật sự không đủ khả năng làm nên chuyện ah!

=== ====== ====== ====
Tác giả có lời muốn nói: tỷ tỷ đáng xấu hổ bỏ trốn cùng hai người đàn ông nè . . . . . . Đợi đã nào...!

Tom ca sắp bi kịch out, vì sao? Bởi vì nàng là may mắn loại e nha 【 kèm theo bgm[2]《 ta là bi kịch loại e》

[2]nhạc nền (background music)

Vì vậy, mọi người cùng nhau mong đợi nàng ta xui xẻo nào ha ha ha
Bình Luận (0)
Comment