Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 27

Ngày diễn ra lễ ra mắt, Diệp Sâm cũng dẫn Huyền Ảnh đến. Anh có thể dành ra chút thời gian rảnh để tham gia buổi lễ cũng đủ người tổ chức quá đỗi vui mừng. Vì thế tin này từ lâu đã được lan truyền rộng khắp, một đám ký giả đông nghịt đang vây kín bên ngoài.

Người tổ chức vốn muốn thiết kế cho Diệp Sâm màn đi thảm đỏ thật đặc biệt, lại nghe nói con chiến mã đóng trong phim là của anh, vì thế có lòng muốn anh cưỡi nó. Ban đầu Diệp Sâm nghe Đỗ Phong nói thế ánh mắt liền lướt sang Huyền Ảnh, sau đó anh quả quyết từ chối.

Diệp Sâm không thích Huyền Ảnh xuất hiện trước mặt truyền thông, vậy nên anh bảo Đỗ Phong dẫn cậu tiến vào từ cửa khác, còn mình thì đi thảm đỏ, hai bên là hai hàng phóng viên nhà báo đang cầm máy chớp nháy đèn liên tục. Vừa ngồi xuống ghế, Diệp Sâm lập tức đảo mắt nhìn quanh. Lúc trông thấy bóng dáng người thương, ánh mắt anh mới bớt lạnh lùng đôi chút.

Huyền Ảnh vừa trông thấy thấy Diệp Sâm liền nhe hàm răng cười, nhanh chóng bước đến đặt mông ngồi xuống cạnh anh. Cậu vui vẻ kéo tay chủ nhân mình, nhỏ giọng nói bên tai đối phương, “Đại Sâm, mới nãy em đi vòng vòng trong kia chóng mặt ghê, nếu không có A Đỗ dẫn đường chắc em không tìm được ngài quá!”

Lúc này toàn bộ đèn trong khán phòng đã tối lại, Diệp Sâm cầm tay Huyền Ảnh nhéo nhẹ, sau mới nhìn cậu hỏi: “A Đỗ?”

“Đỗ Phong bảo em gọi anh ấy như thế.” Huyền Ảnh hào hứng đáp.

Diệp Sâm cạn lời.

Hiện tại MC đang phát biểu trên sân khấu, Huyền Ảnh nghe một hồi thấy nhàm chán nên rũ mắt nắm tay Diệp Sâm chơi. Cậu cầm tay anh bẻ một ngón cong vào, đẩy một ngón thẳng ra, sau lại nghịch một ngón khác. Cậu thầm thắc mắc không biết Đại Sâm có sợ nhột không, thế là thử gãi nhẹ lòng bàn tay anh.

Diệp Sâm tuy đang bình thản nhìn sân khấu nhưng nội tâm lại vui đến lạ kỳ.

Huyền Ảnh miệt mài chơi, chợt nghe tiếng cười khẽ vang lên sau lưng. Cậu hơi sửng sốt, tò mò quay đầu lại, phát hiện người ngồi phía sau mình là Lâm Canh nên vội vàng cười với y.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Lâm Canh vừa cười vừa nháy mắt với Huyền Ảnh, nhỏ giọng thở dài, “Haiz… thực chọc mù mắt người ta…”

Câu nói này rơi vào tai Diệp Sâm, anh khẽ nhíu mày, sau đó hạ mắt xuống, thấy mình và Huyền Ảnh đang tay trong tay. Dù anh hiểu rõ vị trí này không ai có thể nhìn tới được, thậm chí tư thế để tay của cả hai cũng chẳng thể khiến người khác nghi ngờ, huống chi hiện giờ xung quanh đang rất tối. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy Lâm Canh như đang có ý ám chỉ anh với cậu.

Huyền Ảnh không nghĩ nhiều được như vậy. Cậu mờ mịt quan sát người sau lưng mình. Lúc này Lâm Canh đã hướng mắt về sân khấu, cậu cũng đành nhìn theo.

Sau khi làm nóng không khí, MC liền mời Lâm Canh lên biểu diễn ca khúc chủ đề, tiếp theo các diễn viên sẽ phát biểu cảm tưởng đối với bộ phim, không quên trò chuyện, cổ vũ nhau đôi ba câu.

Hôm nay Diệp Sâm mặc vest, vì vẫn còn trong thời gian quay “Đối Trì” nên anh vẫn để bộ râu ngắn ngủn kéo đến mang tai. Lúc bấy giờ anh đang đứng dưới ánh đèn huỳnh quang sáng rỡ, dáng người cao ráo, mặt mũi lạnh lùng, trông có phong vị đàn ông vô cùng.

Huyền Ảnh ngồi ở ghế khán giả trợn to mắt. Con ngươi cậu chăm chú dõi theo bóng dáng Diệp Sâm, lòng thấy bồi hồi. Cậu cho rằng việc quan sát anh từ xa so với lúc ở gần không giống nhau tý nào, nhưng khác ra làm sao thì cậu không diễn tả được. Nội tâm cậu bắt đầu căng thẳng, có phần hốt hoảng, đứng ngồi không yên.

Huyền Ảnh mím chặt môi, lông mi khẽ chớp, lưu lại bóng hình Diệp Sâm trong con ngươi đen láy. Trong vô thức, tay trái cậu bắt lấy tay phải, tựa như hơi ấm từ những đầu ngón tay của Diệp Sâm vẫn còn vương vấn quanh đây.

Lâm Canh ngồi sau Huyền Ảnh đột nhiên nghiêng người về trước, quan sát sườn mặt cậu, cong môi, “Tiểu Huyền Tử nè, cậu đang nghĩ gì đấy?”

Huyền Ảnh vẫn chưa lấy lại tinh thần, nghe thấy Lâm Canh hỏi mình liền thuận miệng, “Tôi cũng có thể đứng trên đó đúng không?”

Lâm Canh sững sờ, chợt phì cười, “Có thể chứ! Chẳng phải cậu cũng có diễn một vai phụ sao? Lần tới tổ chức lễ ra mắt “Đối Trì” cậu cũng sẽ có cơ hội thôi. Chỉ cần anh Sâm lên tiếng, tất cả đều không còn là vấn đề nữa.”

Lâm Canh quan sát sơ xung quanh rồi đột ngột chống tay lên lưng ghế, bật nhảy, dứt khoát ngồi vào chỗ của Diệp Sâm, thản nhiên vỗ tay.

Huyền Ảnh bị giật mình bởi Lâm Canh bất thình lình nhảy lên ngồi kế. Cậu quay đầu, kinh ngạc hỏi nhỏ: “Sao anh lại lên đây?”

“Tôi bị cận thị, ngồi đây có thể thấy rõ hơn.” Lâm Canh mở mắt nói bừa, khều nhẹ tay Huyền Ảnh, “Mà này, bình thường cậu thích chơi gì? Thích hát không? Hôm nào tôi dẫn cậu đi hát?”

“Tôi không biết có hát được không.” Ánh mắt Huyền Ảnh vẫn đang dừng tại chỗ Diệp Sâm, không tập trung trả lời Lâm Canh lắm. Cậu chỉ tay lên phía trước, “Anh bị cận thị sao không ngồi lên trên nữa đi, nơi đó còn thấy rõ hơn ấy.”

“Chỗ này tốt nhất rồi. Chỗ ngồi của anh Sâm chắc chắn là chỗ có tầm nhìn tốt nhất, không cần chọn nữa.” Lâm Canh không hề có ý định thay đổi vị trí, chỉ kề sát đến bên cổ Huyền Ảnh hít ngửi. Y nhíu mày, giọng điệu mờ ám, “Dường như tôi đã ngửi được mùi của đồng loại… nhưng vẫn thấy có chỗ nào đó chưa đúng lắm…”

Trên sân khấu, Diệp Sâm đang trò chuyện với MC, ánh mắt như có như không nhìn khán đài. Lúc này anh đột nhiên mím chặt môi, tiếng nói đứt bặt.

Toàn bộ đại sảnh bỗng rơi vào trạng thái hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người ngẩn ra, không hiểu mô tê gì.

Diệp Sâm nhanh chóng dời tầm mắt, khẽ tằng hắng, “Xin lỗi, cổ họng tôi hơi khó chịu.” Anh tiếp tục đề tài đang nói dở, tựa như chẳng có gì xảy ra.

Chút sơ suất nhỏ này không có gì đáng nói, thuận lợi cho qua là xong. Tuy nhiên trong lòng Diệp Sâm vẫn còn đôi chút suy tư.

Lâm Canh này lúc nào cũng tỏ vẻ vui tươi với người khác, lời nói và cử chỉ nổi tiếng thân thiện trong giới. Vấn đề là động tác lật người nhảy lên vừa rồi không phải nghệ sĩ nào cũng làm được. Có vẻ y rất hứng thú với Huyền Ảnh, lần đầu tiên gặp đã muốn lân la thân cận.

Lâm Canh liếc nhìn Diệp Sâm trên sân khấu, biết lúc nãy anh đã thấy được động tác của mình. Lòng y vui vẻ, vội vàng thẳng lưng, tiếp tục nói chuyện với Huyền Ảnh, lại phát hiện toàn bộ sự chú ý của cậu đang đặt lên Diệp Sâm. Vì thế y nhíu mày, gãi quai hàm trầm tư, “Chậc! Xem ra tin đồn quả nhiên là thật nha… À đúng rồi, Tiểu Huyền Tử, để tôi dạy cậu một chiêu, đảm bảo Diệp Sâm sẽ thích cậu hơn nữa.”

Huyền Ảnh lập tức nhìn sang Lâm Canh. Cậu mở to mắt hỏi: “Thật sao?”

“Ui cha!” Lâm Canh phấn khởi kêu lên: “Biểu hiện cũng rõ ràng quá chứ? Thực sự muốn biết à?”

Huyền Ảnh không hề ngần ngại, ngược lại còn nhe răng cười. Cậu tự hào nói: “Đại Sâm vốn đã rất thích tôi rồi! Nhưng đương nhiên càng thích bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu!”

Lâm Canh ngẩn ra, mãi mới lấy lại tinh thần, quay đầu sang bên nói thầm: Đờ mờ! Đâu ra một thằng nhóc bị thiếu hụt trí tuệ thế này nhỉ? Cái quái gì đi qua não cũng ói ra hết, đúng là phường bán đứng đồng bọn chuyên nghiệp.

Huyền Ảnh khó hiểu nghiêng đầu, “Anh sao thế?”

“Không có gì.” Lâm Canh nhanh chóng dừng sự thương cảm sâu sắc đối với Diệp Sâm.

Huyền Ảnh lúc này đã bị lời mời gọi của y gợi lên sự hứng thú, kiên nhẫn hỏi: “Anh thật sự có chiêu gì sao?”

Lâm Canh trừng mắt nhìn cậu, gật đầu, “Có, nhưng bây giờ, ở đây không tiện nói.”

Huyền Ảnh lập tức thất vọng.

“Điện thoại của cậu đâu?”

Huyền Ảnh lấy điện thoại mình ra, tò mò nhìn Lâm Canh đang ấn bàn phím liên hồi.

Lâm Canh trao đổi số điện thoại của hai người, sao đó mới trả di động lại cho cậu, “Cuối tuần đi hát đi, lúc đó tôi sẽ dạy cậu. Nếu cậu không thích hát thì đi chơi chỗ khác cũng được.”

Ánh mắt Huyền Ảnh sáng rực, cười hì hì đáp: “Tôi sao cũng được.”

Sau một hồi trò chuyện, cả hai nghiễm nhiên trở thành bạn tốt.

Lâm Canh thầm phỉ nhổ: Dễ dụ thế này! Mắt mù mới nói cậu ta có tâm kế ấy!

Huyền Ảnh nhét điện thoại vào túi, đang muốn nói gì đó thì nhận ra trên sân khấu Diệp Sâm đã trò chuyện xong, đang mời những người khác tiếp tục.

Lâm Canh đạp chân lên ghế, nhanh nhẹn trở về chỗ cũ. Nhân lúc Diệp Sâm đi xuống bậc thang liền thò đầu lên dặn dò, “Đừng nói chuyện của tôi với cậu cho anh Sâm nha. Nếu cho anh ấy biết thì không còn ý nghĩ gì nữa, biết không? Nếu ảnh có hỏi, cậu chỉ cần nói tôi hẹn cậu ra ngoài chơi là được.”

Huyền Ảnh gật đầu liên tục.

Diệp Sâm đi tới chỗ ngồi, lơ đãng liếc Lâm Canh. Anh ngồi xuống cạnh Huyền Ảnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu đang đặt ở chỗ tay vịn, không nói gì.

Huyền Ảnh chẳng khác nào chú chuột ăn vụn cơm đang lén lút thở phào trong lòng. Cậu vui vẻ nhích mông đến, tiếp tục nghịch những ngón tay của Diệp Sâm.

Sự lạnh lẽo nơi đáy mắt Diệp Sâm trong thoáng chốc tan biến. Anh thấy Huyền Ảnh đùa nghịch tay mình thì cả người liền nóng lên, muốn hôn cậu sao cho thật đã. Cuối cùng anh chỉ có thể bắt lấy tay cậu vuốt ve vài lượt mới chịu thả ra.

Không lâu sau, toàn bộ đèn trên đỉnh đầu đã tắt, khán phòng lần nữa rơi vào bóng tối. Huyền Ảnh không để ý trên sân khấu nói gì nên kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhỏ giọng hỏi: “Đại Sâm, sao tự dưng tối vậy?”

“Đang chuẩn bị chiếu mấy đoạn phim.” Diệp Sâm thấp giọng giải thích, sợ Huyền Ảnh không hiểu, vì thế bổ sung, “Em xem cho kỹ chút, có cả Tiểu Hắc nữa.”

Woa! Tiểu Hắc chính là mình đó! Huyền Ảnh lập tức vui sướng dõi theo màn ảnh đang dần sáng lên, mặt đầy sự mong đợi.

Màn hình đang chiếu phân đoạn trên sa trường, hàng nghìn binh khí đan xen, hàng vạn chiến mã thi nhau hí vang trời. Nhờ sự cộng hưởng của nhạc nền, không khí oanh liệt chấn động lại càng thêm nổi bật. Huyền Ảnh lúc còn là Tiểu Hắc vốn không có cảm giác gì quá đặc biệt khi đóng phim. Thế nhưng qua ống kính và hậu kỳ, phân đoạn có cảnh cưỡi ngựa lại khiến cậu kinh ngạc há mồm.

Thấy hình bóng ngồi trên lưng ngựa nhuốm đầy máu tươi của mình, Diệp Sâm thoáng chốc cảm thấy cơ thể tràn trề sự xúc động, anh vô thức siết chặt tay.

Diệp Sâm không chú ý đến phản ứng của Huyền Ảnh, ánh mắt chăm chăm nhìn màn hình. Trong tâm trí anh lúc này toàn tiếng “ong ong”, hình ảnh trước mắt càng lúc càng mơ hồ. Thay vào đó, một tình cảnh khác nơi chiến trường chợt hiện ra, không gian bao la rộng lớn, tựa như bản thân anh đang trải qua quang cảnh xóm làng tràn ngập máu tanh thật sự vậy. Cờ chiến tung bay, âm thanh chém giết rung trời.

Sau đó, hình ảnh chiến tranh lại trở nên mơ hồ, tầm nhìn Diệp Sâm tựa như bị phủ mờ bởi dòng nước chảy xiết, từng đợt sóng lay động không ngừng. Xung quanh anh chẳng khác nào đại dương chảy ngược, rất nhiều hình ảnh khác nhau cuồn cuộn kéo đến. Dường như anh đã từng nằm mơ thấy chúng, mà cũng có lẽ chưa từng gặp bao giờ. Tuy nhiên mỗi một cảnh tượng lại rất quen thuộc với anh. Trong não anh cứ như có chiếc máy chiếu nào đó liên tục phát ra hàng loạt tiếng cười, tiếng khóc, tiếng cưỡi ngựa, tiếng nói chuyện,… liên miên chẳng ngớt.

Diễn biến trên màn hình lúc này bắt đầu chậm lại. Huyền Ảnh thấy vị tướng quân nào đó đang nói chuyện với một tỳ nữ trong hoàng cung, không những thế còn ôm cô ta vào trong lòng. Cậu kinh ngạc há miệng, tâm trạng đột nhiên bức bối. Cậu không hiểu nguyên nhân vì sao nên cắn răng, quay đầu nhìn Diệp Sâm. Chợt, cậu chần chờ trong chốc lát, sau đó nghi ngại tiến gần tới quan sát anh.

Diệp Sâm hoàn toàn không theo dõi màn hình mà chỉ đang tựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền, chân mày nhíu chặt. Trông anh như đang chứng kiến cơn ác mộng kinh hoàng trong giấc ngủ vậy.

Huyền Ảnh lo lắng nhìn màn hình rồi lại nhìn Diệp Sâm, mãi mới dám lay anh, nhỏ giọng gọi: “Đại Sâm! Ngài ngủ à? Tỉnh lại đi!”

Diệp Sâm bị lắc hai lần nhưng không có động tĩnh gì, thế là động tác cậu trở nên thô bạo hơn.

Diệp Sâm bất thình lình mở mắt. Không biết do mình tự tỉnh hay do bị Huyền Ảnh đánh thức. Anh đối mắt màn ảnh, con ngươi sắc bén chợt lóe lên. Diệp Sâm nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, tuy nhiên hô hấp vẫn còn lộn xộn.

Huyền Ảnh dè dặt nghiêng đầu, “Đại…”

Diệp Sâm đột nhiên quay sang, đáy mắt mờ mịt chợt hiện lên đôi chút sự phức tạp. Anh quan sát Huyền Ảnh thật lâu, đầu óc rối bời. Cuối cùng, Diệp Sâm hoàn toàn thả lỏng toàn thân, dựa lưng vào ghế, thở một hơi dài. Anh chợt nhìn xuống bàn tay vẫn nắm lấy tay mình không rời, thần sắc trên mặt dần khôi phục lại nét bình tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment