Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 7

Huyền Ảnh ôm quần áo trong tay, vải vóc đã che hơn phân nửa cơ thể cậu. Nhưng vì dáng người trưởng thành của Huyền Ảnh toát ra vẻ nam tính rõ ràng, nên cho dù cậu có đang đội tóc giả thì Diệp Chương cũng không nhìn lầm.

Huyền Ảnh thấy hai anh em một người giọng điệu trêu chọc, còn một người im lặng chịu đựng liền cảm thấy khó hiểu. Cậu vô thức nhích lại gần nhìn khuôn mặt đen thui của Diệp Sâm, tò mò hỏi: “Chủ nhân, ngài làm sao vậy?”

Diệp Chương nghe xong lập tức kinh ngạc, hắn liếc sang thằng em mình, “Cậu cũng thích cái đó đó… à?”

Lúc này, tay Diệp Sâm đã nắm chặt đến độ thấy cả gân xanh. Anh xoay người cầm áo ngủ bằng nhung thật dày khoát lên người, buộc chặt dây lưng xong rồi mới lên tiếng: “Ra ngoài hẳn nói.” Sau đó không quên quay đầu, chỉ tay vào Huyền Ảnh, “Mặc đồ đàng hoàng vào cho tôi! Mặc xong mới được đi ra.”

Cậu nghe mệnh lệnh của Diệp Sâm xong liền chớp mắt, đầu gật gù đáp: “Nếu chủ nhân kêu em mặc thì em sẽ mặc một lát.” Từ giọng điệu cậu có thể nghe ra vẻ không cam lòng.

Diệp Sâm tức đến nổi hộc máu. Anh đen mặt cùng Diệp Chương ra khỏi cửa.

Diệp Chương lúc này đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha nhìn em trai, hỏi: “Lai lịch của thanh niên này thế nào? Trong sạch không?”

Diệp Sâm phía đối diện đang vừa làm mặt lạnh vừa dùng bữa sáng. Anh ăn xong được một miếng điểm tâm rồi mới lên tiếng trả lời: “Chả biết, sáng sớm mở mắt ra thì thấy, lần đầu tiên gặp.”

Diệp Chương nghe vậy liền không cười nữa, “Là sao?”

“Không có gì đâu, anh đừng lo. Em tự giải quyết được.” Diệp Sâm vừa nói vừa phủi tay, đưa mắt nhìn hắn, “Sáng ra anh tới đây làm gì?”

“Cũng chẳng có chi quan trọng, hôm qua ông nội thấy cậu đi vội vàng vậy mà cả ngày không nghe tin tức nên thấy lo, kêu anh tới xem thế nào.”

Diệp Sâm gật đầu, “Em mệt quá nên chẳng muốn đi đâu nữa, ở nhà nghỉ ngơi thôi. Không có chuyện to tát gì đâu.”

Diệp Chương luôn bề bộn nhiều việc, đến thăm Diệp Sâm xong còn có việc phải làm. Vì vậy hắn chỉ ngồi lại nói thêm vài ba câu nữa rồi rời đi.

Diệp Sâm chậm rãi ăn bữa sáng, đợi mãi hồi lâu sau vẫn chưa thấy Huyền Ảnh đi xuống liền gọi quản gia và bảo vệ tới hỏi cặn kẽ, thậm chí còn bảo họ mang camera ra cho mình xem. Thế nhưng điều tra nửa ngày, Diệp Sâm vẫn không tìm ra được manh mối gì, cả quản gia và bảo vệ đều trả lời không biết.

Anh nhíu mày bước lên lầu, mở cửa phòng ngủ.

Thì ra nãy giờ Huyền Ảnh không có mặc quần áo vào mà chỉ leo lên giường Diệp Sâm nằm ngủ li bì, quả thực coi lời anh nói như gió thoảng bên tai. Cậu đang ngủ say nghe được tiếng động liền giật mình tỉnh lại, vội vã dùng chân trần đứng ngay ngắn trên thảm, cười vui vẻ: “Chủ nhân!!”

Diệp Sâm thấy thế liền lập tức đau đầu, giận dữ gì cũng không thể bộc phát ra được. Anh chỉ đành biết đi đến một bên cậu ngồi xuống: “Nói đi, tại sao lại lẻn vào phòng của tôi?”

“Để ngủ.”

“…”

Huyền Ảnh ngồi xổm bên chân Diệp Sâm, ngước đầu cười hớn hở với anh: “Chủ nhân quên rồi sao? Rõ ràng anh nói phòng ngủ chỉ để cho người vào thôi, bây giờ em không phải là ngựa, anh không giận nữa có phải không?”

“…” Diệp Sâm thấy có vẻ mình đã hiểu, rồi lại hình như chưa hiểu. Anh từ từ nhắm hai mắt lại, đưa tay xoa mi tâm.

Huyền Ảnh thấy anh bình tĩnh như vậy, càng vui vẻ hơn: “Em rất thích ngủ chung với chủ nhân! Em đã phải tìm ngài rất lâu rồi, vậy nên em quyết định từ giờ phải luôn theo sát ngài, không để cho ngài biến mất nữa.”

“Cái gì là cái gì với cái gì vậy?” Diệp Sâm thở dài hỏi một tràng, sau đó đột nhiên dừng động tác xoa ấn đường lại. Anh trợn mắt lên, hoảng sợ nhìn Huyền Ảnh, “Cậu nói gì?? Cậu là Tiểu Hắc? Là ngựa á?!”

Huyền Ảnh nhe răng cười khà khà.

Diệp Sâm hít thở thật sâu, cố ép mình bình tĩnh lại. Hai mắt anh nhìn chằm chằm Huyền Ảnh một hồi rồi đột nhiên đứng bật dậy xông ra mở cửa. Cánh cửa nặng nề suýt đập vào mặt quản gia đang định gõ cửa.

Quản gia thấy vậy liền cảm thấy căng thẳng, ông lau mồ hôi, báo cáo: “Diệp tiên sinh, con hắc mã kia lại biến mất nữa rồi.”

Diệp Sâm nghe xong, khóe mắt khẽ giật. Sau đó anh vỗ trán nói: “Tôi đã biết.”

“…” Quản gia chưa kịp lên tiếng đã thấy anh quay người vào phòng ngủ, không thể làm gì khác hơn là yên lặng nhìn theo bóng lưng của anh.

Diệp Sâm vừa mở cửa phòng ra, một bóng người liền lập tức nhảy đến trước mặt: “Chủ nhân!”

Diệp Sâm lạnh lùng nhìn Huyền Ảnh đang tươi cười sáng lạn. Câu “phòng ngủ là chỗ của người, không phải của ngựa” rõ ràng anh chỉ nói với Tiểu Hắc mà thôi, không hề có sinh vật thứ ba nghe được. Hơn nữa tính cách Huyền Ảnh nọ điên điên khùng khùng, hoàn toàn y hệt với Tiểu Hắc điếc không sợ súng kia. Nghĩ đến đây, trong đầu Diệp Sâm liền hiện lên một câu hỏi: Cánh cửa tân thế giới đã mở ra rồi sao?

Huyền Ảnh thấy anh đang mãi nhìn mình thì hưng phấn vô cùng: “Em biết là chủ nhân thích em mà!” Dứt lời, cậu lập tức tiến lại gần liếm mặt Diệp Sâm.

Diệp Sâm không biết mình thực sự có ý muốn nổi giận với Huyền Ảnh hay không. Anh chỉ vội vàng đẩy cậu ra, đánh giá làn da khỏe mạnh của cậu: “Xem ra cậu quả thực là Tiểu Hắc.”

Ý là: Cậu không phải người nên chả biết xấu hổ là gì cả.

Huyền Ảnh được chủ nhân nhận ra thì lập tức vui mừng, gật đầu liên tục: “Là em đây!”

“Tiểu Hắc…” Diệp Sâm vừa mở miệng gọi cái tên này thì lập tức cảm thấy kỳ cục. Vì vậy anh gượng gạo ho khan, đổi xưng hô, “Huyền Ảnh…”

“Có em!!” Huyền Ảnh mở to hai mắt tựa như đèn pha, “Chủ nhân, ngài muốn cưỡi em ra ngoài sao?”

“…” Diệp Sâm chợt nhớ đến cảnh tượng mình cưỡi Tiểu Hắc, sau đó liên tưởng đến việc cưỡi Huyền Ảnh trong hình dáng con người đi đi lại lại, anh liền cảm thấy mình sắp sửa hộc máu.

Lúc này Huyền Ảnh đột nhiên đưa tay xoa bụng, “Nhưng mà bây giờ em hơi đói rồi, phải đi ăn cỏ khô đã.” Dứt lời, cậu lập tức biến về hình dáng Tiểu Hắc.

Chứng kiến sự thay đổi trong phút chốc của cậu, hai mắt Diệp Sâm trừng lớn hơn, cơ thể cứng đờ không cử động được. Anh cảm thấy thế giới quan của mình đang bị tàn phá nghiêm trọng, mãi sau đó mới phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng Tiểu Hắc nữa.

Mọi thứ đều rõ như ban ngày, dù là Huyền Ảnh hay Tiểu Hắc!

Lúc này đây Diệp Sâm đang trợn mắt há mồm kinh ngạc. Gương mặt tê liệt thương hiệu đã bỏ anh mà đi thật xa rồi.

Diệp Sâm đứng tại chỗ ngu người hết mấy giây rồi mới vội vã vọt ra ngoài, nhanh chóng vượt qua mặt quản gia đang đứng ở đó nãy giờ, chạy tới chuồng ngựa. Anh nhìn chằm chằm Tiểu Hắc đang vui sướng ăn cỏ mà thấy mình như sắp ngừng thở.

Tiểu Hắc ngẩng đầu nhe răng với anh rồi tiếp tục cúi đầu hít ngửi mùi thức ăn thơm ngon, làm như là cỏ của Diệp gia là cao lương mỹ vị vậy.

Dù cố thế nào Diệp Sâm cũng không ngăn được mình tưởng tượng đến cảnh Huyển Ảnh cả người trần truồng quỳ rạp trên đất nhai cỏ khô. Anh hoàn toàn không chịu đựng nổi nữa, đùng đùng nổi giận đi đến vỗ mạnh lên lan can: “Không được ăn!!”

Tiểu Hắc bị tiếng hét của anh dọa giật mình, cỏ đang nằm trong miệng bị rơi trên mặt đất. Nó tội nghiệp đưa cái mồm nửa khép nửa mở nhìn Diệp Sâm.

“Đi tới phòng ngủ của tôi nhanh lên!” Anh bình tĩnh nói hết câu liền dứt khoát xoay người bước đi, dường như chính anh cũng đã bị Tiểu Hắc làm cho ngu luôn rồi.

Tiểu Hắc lưu luyến nhìn mớ cỏ khô kia. Nó quan sát xung quanh, thấy không có ai ở gần đó liền thoáng cái biến mất.

Thế là sau khi trở về phòng, Diệp Sâm lại lần nữa được Huyền Ảnh đang ở trần truồng nhiệt tình nghênh đón. Anh chợt cảm thấy đầu mình chốc nữa sẽ nứt ra mất thôi. Anh cúi người nhặt bộ quần áo bị quăng trên mặt đất lên nhét vào người cậu, cau mày nói: “Mặc đồ vào, xong rồi tôi đưa cậu xuống ăn gì đó.”

Huyền Ảnh vừa nghe đến mình sẽ được ăn hai mắt liền tỏa sáng. Thế nhưng một giây sau cậu lại bắt đầu ra vẻ đau khổ nhìn quần áo trong tay, lén quan sát sắc mặt của Diệp Sâm. Huyền Ảnh khẽ cắn môi cầm đồ chồng vào. Cậu loay hoay một hồi lâu, vụng về kéo ống quần còn dư ra chưa mặc được, miệng nói nhỏ: “Sao nhìn chủ nhân làm có vẻ dễ vậy, còn mình thì lại không được ta?”

Diệp Sâm vừa liếc mắt nhìn sang thì khóe miệng liền co rút không ngừng. Anh giật nhẹ vạt áo vắt vẻo trên người Huyền Ảnh, quát: “Ngu ngốc! Gấp gáp mặc áo khoác trước làm gì rồi giờ mới tới áo sơ mi?! Động não chút đi chứ, đầu tiên mặc quần trước! Quần trong là đồ mới chưa dùng đâu, mặc quần trong vào! Ngốc quá, đưa chân ra coi!”

Huyền Ảnh bị chủ nhân mắng chửi nhưng lại chẳng hề thấy buồn bã. Ngược lại cậu còn vô cùng hưởng thụ, cười ha ha vui sướng. Chật vật hồi lâu, cuối cùng cậu cũng chỉ mặc được mỗi cái quần trong.

Diệp Sâm phải miễn cưỡng lắm mới giữ được cho gương mặt mình còn chút dễ coi.

Huyền Ảnh ngây ngô biện minh: “Thực ra em có biết mặc áo sơ mi rồi mới tới áo khoác chứ bộ, nhưng mà tại chủ nhân nhồi quần áo thành đống như vậy làm em không thấy được có áo sơ mi thôi.” Nói xong cậu còn cười hì hì, cầm áo khoác lên, định mặc xong áo sơ mi rồi khoác vào.

“Sao? Giờ biến thành lỗi của tôi à?” Diệp Sâm nói xong thì giật lấy áo sơ mi trong tay Huyền Ảnh rồi ném áo ngủ cho cậu, “Mặc cái này luôn đi, lề mề mãi gần trưa rồi.”

Huyền Ảnh thấy áo ngủ này rõ ràng so với mấy thứ đồ kia rộng hơn nhiều thì rất phấn khởi. Sau đó cậu phát hiện ra mình và Diệp Sâm mặc đồ tương tự lại càng thêm kích động hơn, “Chủ nhân, em và ngài giống nhau đó!!”

“Bớt nói xàm đi.” Diệp Sâm nghĩ rằng bản thân ngày càng ngày càng không xong rồi.

Huyền Ảnh bất chấp nhào đến ôm lấy tay Diệp Sâm cười hì hì, thoải mái vươn lưỡi liếm mặt anh, “Chủ nhân cho em ăn cái gì vậy?”

Diệp Sâm bình tĩnh dùng tay áo lau mặt. Trong lòng anh thầm nghĩ do Tiểu Hắc thường xuyên làm điều này nên anh dần cũng lười tức giận. Nhưng nếu chúng biến thành thói quen thì thật không ổn.

“Đi theo tôi xuống lầu.” Diệp Sâm mở cửa phòng, “Không được gọi chủ nhân nữa nghe chưa.”

Huyền Ảnh cười vui vẻ đuổi theo: “Nhưng ngài là chủ nhân của em mà.”

“Hiện tại cậu là người, không phải ngựa.”

Huyền Ảnh chớp hai hàng mi, cố gắng suy nghĩ: “Ngài không là chủ nhân của em, vậy thì ngài là bạn bè của em sao? Ngài và em không có quan hệ ruột thịt, cũng không phải hai nhà thông gia…”

“Ai muốn kết thông gia với một con ngựa chứ?!” Lửa giận của Diệp Sâm sắp sửa bộc phát lần nữa.

Huyền Ảnh nghe vậy lập tức cười rộ lên, cảm thấy mình thông minh cực, “Em đã nói rồi mà, ngài đâu thể làm thông gia với em được. Vậy nên lúc em làm ngựa, ngài là chủ nhân của em. Lúc em làm người, ngài là bạn của em. Như vậy cho dù em là…”

“Im miệng.” Diệp Sâm thấy quản gia đang tiến lại gần liền bất lực cắt ngang cậu, “Cậu im miệng cho tôi.”

“Dạ!” Huyền Ảnh lập tức dùng tay bịt miệng mình.

Quản gia thấy bên cạnh Diệp Sâm có một người thanh niên xa lạ liền đoán được đây là nguyên nhân vì sao sáng sớm anh đã bảo người đi lấy camera cho mình xem. Thế nhưng hiện tại cậu trai trẻ này đang mặc quần áo của Diệp Sâm, trong lòng liền tự giác ngộ ra đây là chuyện mình không thể quan tâm tới. Thân là một quản gia chuyên nghiệp được đào tạo bài bản kỹ lưỡng, ông bình thản lên tiếng: “Diệp tiên sinh có gì căn dặn?”

“Nhanh chóng chuẩn bị ít thức ăn cho tôi.”

Quản gia nghe xong lập tức đi làm, không lâu sau người giúp việc liền bưng mấy món ngon mang tới.

Huyền Ảnh vừa thấy được đồ ăn, bụng liền đánh trống không ngừng. Cậu chẳng thèm đợi Diệp Sâm mở miệng đã tự động nhào tới bàn, cúi người hít một hơi thật sâu.

May mắn thay Diệp Sâm đã bảo tất cả mọi người đi ra ngoài. Hiện trong phòng ăn rộng lớn chỉ còn có hai người họ, nếu không cho dù có mang Huyền Ảnh vứt xuống Thái Bình Dương đi nữa, anh cũng không dám chắc mình sẽ có thể giữ nổi vẻ mặt bình tĩnh. Vì vậy, Diệp Sâm quyết định ước lượng ra một khoảng cách hợp lý rồi mới ngồi xuồng quan sát Huyền Ảnh. Ngay khi anh thấy cậu định thè lưỡi ngoạm lấy thức ăn liền quát lên, “Không được liếm! Cầm đũa mà ăn!!”

Huyền Ảnh lập tức ủy khuất nói: “Em không…”

Diệp Sâm hơi mấp máy môi, chợt thấy mình có hơi nghiêm khắc, “Được rồi, vậy dùng muỗng đi, dễ mà đúng không? Chưa từng ăn thịt heo cũng phải thấy heo chạy rồi chứ.”

Huyền Ảnh nghe theo lời anh cầm muỗng, sau vài lần thử khó khăn thì rốt cuộc cậu cũng có thể dùng được. Huyền Ảnh ăn càng lúc càng thuận lợi, khuôn mặt rất hưởng thụ, còn không quên cười với Diệp Sâm: “Bạn ơi, bạn đối với mình thật tốt!”

Diệp Sâm nghe xong, khuôn mặt liền nhăn nhó, “Có lẽ cậu vẫn nên gọi tôi là chủ nhân đi.”

Đệt! Xưng chủ nhân cũng không được! Mình thế này mà lại để cậu ta gọi như vậy sao?

“Chủ nhân! Ngài đối xử với em thật tốt quá! Không uổng công em đã tìm ngài hơn nghìn năm.” Huyền Ảnh vừa ăn vừa nói, bận đến nỗi muốn cầu trời cho mình có thêm một cái miệng nữa, “Nghĩ lại trước đây thật là khổ đó, không có chủ nhân mỗi ngày trôi qua thật gian nan, lúc nào cũng phải lang thang đầu đường xó chợ. Bây giờ thì tốt rồi, em được chủ nhân lo cơm nước cho, hàng đêm ngủ cùng ngài, còn có nhà lớn để ở nữa.”

Cậu ta ăn no rồi lại bắt đầu nói những thứ tào lao gì nữa đây? Phía bên trên Diệp Sâm lúc này lại lơ lửng thêm một đám mây đen.

Huyền Ảnh vừa lải nhải vừa ăn đến no căng bụng, cuối cùng buông muỗng ra, liếm miệng mình, “Nhưng mà có một điều không tốt, đó chính là phải mặc quần áo.”

Diệp Sâm nghĩ đây quả thực là một tên ngốc thích nói nhiều, bực bội đưa tay rút khăn giấy nhét vào tay Huyền Ảnh: “Không được liếm, phải lau!”

Huyền Ảnh cắn khăn nhìn xuống phía dưới mình. Cậu mặc kệ ánh mắt nghi hoặc của Diệp Sâm, vừa cởi áo ngủ vừa kéo quần nhỏ xuống, không những thế còn có vẻ như vô cùng sầu não, nói: “Mặc quần áo khó chịu quá đi.”

Diệp Sâm: “…”
Bình Luận (0)
Comment