Ngục Tai

Chương 10

Đó là một ống tiêm, bên trong đã đầy một loại chất lỏng trắng bạc nào đấy.

“Đây là cái gì?” Y Phàm có chút khẩn trương quát, nhưng chỉ đổi lấy một nụ cười quỷ quyệt của Jacques.

“Ngươi chờ một chút sẽ biết.” Ngón tay dài nhỏ ở trên cánh tay đã muốn rã rời của Y Phàm xoa xoa như đang muốn tìm chỗ mạch máu của hắn, cũng là muốn hắn thả lỏng để kim tiêm có thể tiến vào mà không đến mức quá khó khăn, mà đối với âu yếm như vậy của hắn, cho dù Y Phàm có muốn thả lỏng đến thế nào, chỉ cần nhìn đến cây kim kia đã vô pháp thả lỏng, nêu cứ cương cứng như vậy đối với cổ tay sẽ tạo ra vết thương rất sâu nếu đâm vào, thấy như vậy, Jacques cũng cứ thế mà đâm mũi kim tiêm kia vào bắp cơ của hắn, nơi đó cũng là nơi cứng nhất cơ thể hiện giờ, có lẽ hắn muốn đùa dai, vốn tiêm thật nhanh thì Y Phàm sẽ không bị đau hắn lại nhẹ nhàng chậm rãi vừa đem bông tiêu độc xoa xoa một bên cứ đâm kim vào, từng chút từng chút, thẳng đến khi toàn bộ cây kim đã ở trong cơ thể Y Phàm, hắn tặc tặc cười, buông tay ra, đứng ở một bên nhìn mạch máu vì thời gian đâm kim dài như vậy mà tạo thành một cái động, cho dù là tĩnh mạch vẫn đang chảy xuống máu, mà máu ấy lại từ trên cánh tay của hắn chảy xuống bên hông.

“Thật đẹp a.” Jacques có chút say mê nhìn kia một dòng huyết trôi kia, trong ánh mắt rõ ràng si mê.

“Jacques, ngươi bệnh cũ lại tới nữa, nhanh lên.” Sơn Địch có chút không kiên nhẫn nhắc nhở cái tên háo sắc trước mắt này.

Chỉ thấy Jacques bất đắc dĩ tiếp tục đem chất lỏng màu ngân bạch kia chậm rãi rót vào trong cơ thể Y Phàm.

Lúc đầu thì còn không có cảm giác gì, chính là sau một thời gian lại cảm thấy trên miệng vết thương kia truyền đến ẩn ẩn đau đớn, dần dần, hắn cảm thấy sự vật trước mắt có chút mơ hồ, hắn không biết vì cái gì, vì cái gì bọn hắn đều ở cười? Đầu óc tự nhiên biến thành chậm chạm làm cho hắn không thể thích ứng.

“Không hổ là Khảo Tư, độc tính mạnh như vậy.” Đặc Địch ngồi trên bàn chân đạp vào ghế dựa nhìn phản ứng của Y Phàm, ánh mắt mênh mông kia đã khiến y bắt đầu cảm thấy hối hận.

“Thích loại cảm giác này sao? Đây chính là thượng đẳng hê-rô-in nga, tuyệt đối sẽ làm ngươi dục tiên dục tử! Ha ha!” Jacques đi đến bên cạnh hắn, dùng lưỡi liếm đi máu đang chảy trên cánh tay hắn, tay cũng không an phận mà ma xát lên xuống trên thân dưới của Y Phàm, có lẽ vốn Y Phàm cần thật lâu mới có thể có phản ứng, hiện tại lại trở thành rất nhanh đã đứng thẳng lên, hắn chỉ thấy một cảm giác phiêu phiêu đang lan đi, cả người thực thoải mái, cả cái đau đớn trên cánh tay cũng chẳng còn cảm giác gì.

“A!” Cái này cũng xem như là thanh âm phiến tình đầu tiên mà hắn chủ động phát ra đi, hắn hiện tại đã không biết cái gì gọi là nhục nhã, chỉ có hy vọng đạt được khoái cảm càng ngày càng nhiều, lại giúp ta thoải mái điểm a! Đây là thuốc phiện, một loại dược có thể kích thích, nó có thể khiến một người hoàn toàn mất đi ý chí phản kháng.

“Ân!” Ngay tại lúc sắp phát tiết, cả túi thịt lẫn tiểu đệ đệ đã cứng đến không chịu nỏi nữa, chỉ là lúc này, Y Phàm căn bản không còn nhận thức được cái gì, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo mông, hy vọng có thể phóng thích nhanh một chút, vì thế hắn liền ngước đôi mắt sớm đã tràn ngập nước nhìn lên hai người xấu xa trước mặt.

“Bảo bối, ngoan, không vội.” Sơn Địch trên mặt hắn nhẹ nhàng vuốt ve hôn một chút, vừa lòng nở nụ cười.

Giống như tra khảo thì cần côn, SM thì cũng cần có roi làm ngòi nổ, chỉ thấy Jacques lại đến bên tường cầm lấy chiếc roi lúc trước đã để, tuy nhiên cái roi này cũng những cái khác cũng có chút khác biệt, chủ yếu chính là trên cái roi đó có nạm Kim Cương, mỗi một viên đều là hàng thượng đẳng, chỉ bởi vì là Kim cương, đương nhiên có thể ở trên thân thể mà xé rách thịt da.

“Ba! Ba!” Jacques không hề do dự đem roi quất xuống khuôn ngực trần trụi của Y Phàm, chỉ thấy vốn dĩ là một bộ ngực trắng trẻo, hiện tại đã xuất hiện hai lằn máu vắt chéo, cũng rớm máu ra, tuy rằng bị đã bị thuốc viện gây tê, chỉ có điều đau đớn của thân thể vẫn chuyển về não của hắn, cảm giác đau đớn làm hắn nhanh co rút lại khóe miệng, chính là thanh âm vẫn như cũ tiếp tục không có dấu hiệu dừng lại.

Có người hội bởi vì bị đánh mà cảm thấy kích thích, nhưng là có người vì kích động quá mức mà phát tiết. Hiện tại Jacques chính là như thế, chiếc quần đã muốn không thể chứa được vật đang bị dục tính phương cương kia, cảm giác bị bó buộc làm cho y hoàn toàn không thoải mái, y chậm rãi kéo xuống quần của mình, móc cứng rắn của bản thân ra, có lẽ do tháo đai lưng, nên quần cứ như vậy mà rơi xuống đất, vì thế hắn lại đá đi cái phần vướng ở chân, để cả nửa thân dưới trần trụi

“Ha ha, Jacques, không nghĩ tới lâu như vậy không gặp, ngươi vẫn là như vậy xinh đẹp a.” Sơn Địch có chút xấu hổ vỗ vỗ cái mông của Jacques giờ chỉ bị cái áo sơ mi che phủ, cũng nhẹ nhàng vuốt qua lại.

“Ngươi làm gì a, chớ quên mục tiêu hiện tại là cái gì.” Jacques có chút tức giận cái bàn tay xấu xa đang vuốt ve của Sơn Địch, y liên giơ tay lên, tỏ vẻ sẽ không làm cái gì, sau đó đi đến cạnh bàn lấy ra một cây nến màu trắng, đây chính là nến ở trong giáo đường thần thánh thường dùng a, loại chỉ cần đốt lên sẽ tỏa ra một mùi hương thơm mát.

Hắn từ trong túi lấy ra một cái hộp quẹt, đốt nó, giống như tiến nhập một cảnh giới khác, cả căn phòng ngột ngạt đột nhiên được ngọn nến soi rõ, mọi người đều không có động tĩnh, mà Y Phàm đã có chút hôn mê, phân thân nóng rực vì dục vọng vẫn chưa được phóng thích mà cứ kiên quyết giữ trạng thái đứng thẳng.

Chỉ thấy Sơn Địch đem cây nến lại gần, ngọn lửa nóng ở trên chậm rãi làm sáp nóng chảy, đến khi cảm thấy đủ, y liền cầm đến một cái hộp gì đó trên bàn đó đưa cho Jacques, mà Jacques cũng chỉ đơn giản tiếp nhận, mở ra, hình như ở bên trong có một loại phấn gì đó, hai người nhìn nhau cười, mà Đặc Địch ngồi đằng sau có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, hắn thật sự không thể hiểu tại sao lại có người thích nhìn máu đổ như vậy a?

Jacques đối mặt với Y Phàm, sau đó đem cái bột phấn đó mà xoa đều vào tay, tiếp tục tựa như xót xa mà xoa hai vết thương trên ngực Y Phàm kia đã muốn đổ máu không dứt, miệng vết thương cảm nhận được rõ ràng đã sưng lên, mà Jacques vuốt ve chỗ bị sưng kia thật nhẹ nhàng say đắm, tựa như vuốt ve một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo vậy, mà hạ thể của y cũng vì thế mà bắt đầu chảy ra một chất lỏng gì đó.

Cả khung cảnh *** dật như vậy khiến cho Sơn Địch ở một bên cũng bắt đầu thở dốc, y không đợi Jacques lui ra, liền tiến đến bên mông Y Phàm, một bên dùng tay xoa, cảm xúc mượt mà lại co dãn làm cho hắn có chút khẩn cấp, tay kia nâng lên ngọn nến, chậm rãi hướng chỗ mà Jacques đã xoa qua kia nhỏ xuống, giọt sáp nóng bỏng kia cứ thế mà tiến nhập vào trong miệng vết thương, Y Phàm vốn đang mơ hồ đột nhiên ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt cực kỳ thống khổ, nhưng cũng bởi vì heroin, vốn dĩ cơ thể chỉ có thể cảm thấy đau, hiện tại lại cảm thấy ma dương, tựa như có cái gì đó ở trên miệng vết thương đi vào cơ thể, mà đôi tay âu yếm trên cơ thể cũng gây cho Y Phàm một cảm giác kích thích.

“Ngô!” Tuyệt đối là thanh âm thoải mái, vốn dĩ đầu óc đã đi vào trạng thái đình công Y Phàm không tự chủ được phát ra thanh âm, miệng vết thương bị sáp che lại đã bắt đầu truyền đến cảm giác vừa ngứa vừa nóng, cái cảm giác ngứa này càng lúc càng lợi hại, hắn rất muốn lấy tay đi xoa xoa gãi gãi, chính là hai tay bị trói, không thể di động, hắn chỉ có thể dựa vào thắt lưng mà dao động cơ thể, đột nhiên động đến tay Jacques khiến cho một giọt sáo chảy vào tay y, cảm giác đau đớn làm cho y lập tức buông tay, thối lui ra sau, dùng ánh mắt độc ác mà nhìn Y Phàm vẫn đang còn cố gắng lắc lư.

“Sơn Địch, ngươi dừng lại một chút.” Dùng tay còn lại ôm lấy chỗ bị bỏng, Jacques nói xong, sau đó lại giơ lên roi kia lên, Sơn Địch nhún nhún vai bất đắc dĩ lui đến ra đằng sau.

“Ba! Ba!” Âm thanh ngoan độc lại vang vọng khắp phòng.

“Ngươi dám làm ta bị thương.” Có lẽ này căn bản không thể trách Y Phàm, chỉ là Jacques đang cực kì phẫn nộ cũng không chút nào nương nhẹ mà dùng hết sức đánh tới, mà do cảm giác ma dương đánh tỉnh, Y Phàm tắc lại bắt đầu nghe thấy âm thanh đứt da rách thịt, cả người trần truồng cứ như thế mà lắc lư trước sau, bộ mặt hắn đã không còn biểu cảm gì nữa, lại bắt đầu hôn mê đi, mà Jacques lại căn bản không có dừng tay, hắn hiện tại đã quên mình muốn quên lăng ngược y đề thỏa mãn tính cuồng của mình, giờ chỉ muốn báo thù cho bàn tay xinh đẹp của mình.

Nhìn thấy Jacques cứ như muốn đánh hắn đến chết, Đặc Địch từ trên ghế đi đến bên cạnh ca ca, ghé vào lỗ tai y không biết nói cái gì, chỉ thấy Sơn Địch biểu cảm có chút biến hóa, sau đó gật đầu tỏ vẻ đồng ý, liền tiến lên đón lấy cái roi lại đang đinh tiếp tục vung lên kia.

“Tốt lắm, không nên đánh nữa, đánh nữa sẽ chết đấy.” Sơn Địch nghiêm túc nói không hề lộ ra một chút sơ hở nào.

“Mạng người tính cái gì, ở ta đây cũng không phải lần đầu tiên đánh chết người ……”

“Hắn không bình thường đâu.” Sơn Địch lấy roi của y để sang một bên, tiếp tục nói.

“Ngươi muốn chơi, có thể, nhưng không được làm hắn chết, hắn không thể chết.” Nhìn thấy cơ thể đã có chút mơ hồ của Y Phàm, Sơn Địch nói mà đầy hàm ý.

Jacques chậm rãi bình tĩnh ngồi xuống một chiếc ghế, cúi đầu, nhưng có chút không phục mà cắn môi dưới, Sơn Địch tiến lên hôn môi y, chậm rãi dùng đầu lưỡi tách ra sau đó đi vào, rất nhanh lại rút ra.

“Khá hơn chút nào không? Không nên tức giận, còn muốn tiếp tục sao?” Sơn Địch ôn nhu nhìn mỹ nhân trước mắt hỏi, chỉ thấy Jacques chỉ có hơi lắc đầu một chút, cũng không thèm suy nghĩ nữa mà cứ thâm tình nhìn Sơn Địch, làm cho Đặc Địch ở xa xa lộ ra một cái biểu cảm ghen tuông, nhưng rất nhanh y lại che dấu vô cùng tốt, tuyệt không để cho ca ca phát hiện ra.
Bình Luận (0)
Comment