Ngục Thánh

Chương 103

Hỏa Nghi mất nguyên một ngày mới tỉnh lại sau cơn say thuốc. Chưa bao giờ hắn cảm giác cái chết ở gần mình đến vậy, tưởng như linh hồn sắp có chỗ ở Tụ Hồn Hải. Thứ cảm giác say này quá đáng sợ, say rượu hay say sóng chẳng thể sánh bằng. Chiếc điếu cày ngay lập tức được chuyển sang chức năng trang trí phòng ốc; cho cả núi tiền, Hỏa Nghi cũng không dám thử cái thứ “mát gan bổ phổi” này lần hai.
Đợi Hỏa Nghi thực sự tỉnh táo, Vô Phong khơi lại câu hỏi hôm trước về Quạ Đen. Ậm ừ chán chê, hắn mới lòi ra Quạ Đen từng là người của dòng họ Chiến Tử. Hồi bé, Hỏa Nghi thường qua lại khuôn viên gia tộc Chiến Tử và tình cờ gặp một cô gái hơn tuổi tên Chiến Ca – người mà hắn gọi là “chị” suốt thời gian dài. Quan hệ giữa hai người khá tốt đẹp cho tới khi dòng họ Chiến Tử tiến hành đảo chính, Chiến Ca cũng tham gia. Cuộc đảo chính thất bại, dòng họ tan tác, kẻ bị xử tử người bị bỏ tù. Chiến Ca mất tích trong trận chiến còn Hỏa Nghi nghĩ cô ta đã chết. Hắn chẳng ngờ người chị năm nào vẫn sống và ẩn thân dưới cái tên Quạ Đen.
-“Chị” à? Hồ hồ hồ, nghe hay đấy! – Vô Phong gãi cằm nhăn răng cười đểu – Ngày xưa cậu không có thằng bạn đực rựa nào nên mới bám váy bà chị đáng sợ đó, đúng chứ hả?
Hỏa Nghi nhún vai:
-Trước đây, Chiến Ca rất khác. Cô ta như người chị ruột sẵn sàng nghe đứa em ngô nghê như tôi phàn nàn về mọi thứ. Nhưng thời gian thay đổi con người nhiều quá!
Với Hỏa Nghi, Quạ Đen – Chiến Ca chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng hắn. Nhưng đặc biệt ra sao, Vô Phong không truy vấn thêm. Vấn đề này nằm trong phạm trù kiến thức cao siêu mà tên tóc đỏ không thể hiểu.
Những ngày sau đó, Vô Phong tìm cách để gặp gỡ Tàn Thi, hắn muốn làm rõ vấn đề Ngục Thánh. Sang ngày thứ ba, Vô Phong tìm được gã này đang một mình lụi hụi trong phòng y tế. Không bỏ qua cơ hội, hắn liền hỏi chuyện ngay. Ban đầu gã bác sĩ Thổ Hành né tránh không trả lời, nhưng khi tên tóc đỏ chìa ra tấm ảnh phân tích mẫu máu, gã im lặng. Vô Phong còn trích máu tại chỗ rồi đem ra máy phân tích nhằm chứng minh rằng hắn và Tàn Thi đều thuộc một dạng “quái thai không thể giải thích”. Như được giải tỏa, Tàn Thi bèn nói ra những bí mật mà gã dự định sẽ chôn chặt dưới nấm mồ.
Hơn hai mươi năm trước, Tàn Thi là dược sĩ quân y của Lãng Sa – một đất nước thuộc lục địa Kim Ngân. Phục vụ quân ngũ vài năm, gã được phép giải ngũ vì sức khỏe kém. Trở về cuộc sống bình thường, gã tiếp tục công việc y tế cùng khoản thu nhập còm cõi. Thời ấy, Lãng Sa khủng hoảng kinh tế, người dân luôn kháo nhau về miền đất hứa Phi Thiên quốc, do vậy nạn di cư bất hợp pháp thường xuyên xảy ra. Tàn Thi lên chuyến tàu vượt biển với mong ước tìm thấy một cuộc sống đủ đầy. Gã vượt biên thành công nhưng sớm nhận ra viễn cảnh đen tối tại miền đất hứa. Không giấy tờ tùy thân, Tàn Thi đành làm việc chui lủi cùng tiền công rẻ mạt. Đáng tiếc, tiền chưa thấy đâu, gã đã bị bắt vì tội nhập cư trái phép. Sau hôm đó, gã có hai bữa ăn mỗi ngày, có quần áo để mặc – một cuộc sống đủ đầy sau song sắt nhà tù.
Cùng thời điểm ấy, Hội đồng pháp quan khởi động kế hoạch Ngục Thánh. Hàng ngàn tù nhân vô lai lịch bao gồm Tàn Thi bị đẩy vào cuộc thí nghiệm. Gã may mắn sống sót, trở thành một trong mười bản thể Ngục Thánh. Tàn Thi nói rằng gã dường như đã ngủ một giấc rất dài, mười năm sau mới tỉnh. Khi tỉnh, gã nhận ra mọi chuyện đã thay đổi quá nhiều. Vô Phong đoán rằng cơ thể Tàn Thi đã “đóng băng” giống hắn và cô bé Liệt Trúc. Hiện thời gã gần ba mươi tuổi, nhưng nếu tính cả thời gian “đóng băng”, Tàn Thi là một gã trung niên ngấp nghé ngũ tuần. Hội đồng pháp quan trực tiếp đào tạo y thuật cho Tàn Thi. Đáng lẽ, gã đã gia nhập trung đội Thổ Hành của Mãnh Hổ, nhưng vì thời gian học tập y thuật rất dài nên gã gia nhập Thổ Hành đời sau, tức là trung đội hiện tại của Hắc Hùng. Tàn Thi chẳng hề biết bản thân là Ngục Thánh, dù gã luôn cảm giác mình khác người.
Nghe chuyện của Tàn Thi, tên tóc đỏ chợt nhớ cuộc đối thoại với Lục Thiên ở Đại Hội Đồng. Lục Thiên từng nói Hội đồng pháp quan chỉ giữ được hai Ngục Thánh sau cuộc đột kích của Liệt Giả, một là Ngục Thánh 117 – tức Vô Phong, người còn lại là Ngục Thánh 357 (*). Vô Phong khẳng định người này chính là Tàn Thi. Nếu chẳng phải thời gian học tập y thuật quá lâu, rất có thể Tàn Thi và hắn đã cùng một đội. Nhưng Tàn Thi lại chẳng biết gì về trung đội tiền nhiệm bởi khi đó, hắn chẳng mấy dịp tiếp xúc thế giới bên ngoài.
Quá khứ của Vô Phong chung quy vẫn khá mịt mờ. Tên tóc đỏ ngửa mặt thở dài. Con người thường tự hỏi sau này mình sẽ ra sao, riêng hắn tự hỏi trước đây mình như thế nào? Đám đông vồn vã chạy tới tương lai, riêng hắn vướng bận với quá khứ. Hiểu được cảm giác của hắn, Tàn Thi nói:
-Chúng ta… cậu gọi là gì nhỉ? À, Ngục Thánh! Những kẻ như chúng ta đều lạc lõng giữa thế giới này. Nhưng cậu biết đấy, thời gian cứ chạy thôi, quá khứ thì vẫn mãi là quá khứ, nó chẳng hiện ra giữa hiện tại hay tương lai được.
-Ông bạn chắc vẫn còn người thân hay gia đình chứ? Chẳng lẽ cậu không nhớ chút gì về họ? Lẽ nào cậu chưa từng nghĩ cách quay về gặp họ?
Tàn Thi cười:
-Đôi lúc! Nhưng tôi may mắn hơn những người khác trong đội, tôi chỉ có một mình. Tôi là con út trong một gia đình mười anh chị em, cha mẹ đưa tôi vào quân đội để bớt miệng ăn, thế nên tôi ra đi, chắc họ cũng không buồn phiền nhiều. Tôi đã từng có một vị hôn thê, nhưng cô ấy ngập ngừng trả lời nước đôi khi tôi ngỏ lời cầu hôn. Giờ vị hôn thê của tôi có thể đã là một quý bà giàu sang với những đứa con xinh đẹp đúng theo mong muốn của cô ấy. Rồi sao chứ? Tôi quay về Lãng Sa quốc chỉ để gặp họ thôi ư? Không, tôi ngày nay đã không còn là tôi của ngày xưa nữa, quá khứ đã chết, giấc mơ ngày xưa cũng chết lâu rồi! Nhìn vào hiện tại, rồi cậu sẽ tìm ra giấc mơ mới.
-Vậy cậu đang theo đuổi cái gì? – Vô Phong hỏi.
-Chắc cậu biết thể trạng của tôi chỉ sống được thêm vài năm nữa. Từ giờ đến ngày chết, tôi muốn mỗi ngày mình là kẻ có ích. Tôi sẽ cứu được ai đó, cứu được giấc mơ còn dang dở. Tôi đã cứu công chúa, Tiểu Hồ, cứu cả cậu, như vậy không hay sao? Hẳn cậu cũng có giấc mơ chứ?
Tàn Thi cười tươi. Khó mà nghĩ một kẻ sở hữu cơ thể chằng chịt vết thương chưa liền miệng, vết mổ mới khâu có thể cười thoải mái như vậy. Trong mắt gã hoàn toàn không có dấu hiệu tuyệt vọng, hoặc gã đã tuyệt vọng rất nhiều nhưng lại đứng lên từ vũng lầy. Gã vỗ vai tên tóc đỏ:
-Dù sao, tôi cũng cảm ơn.
-Cảm ơn cái gì?
-Tôi đã có bạn, có người đồng cảnh ngộ.
Vô Phong cười rần. Tàn Thi không còn là gã nhỏ thó miệng hến như mọi khi nữa.
Khoảng ba ngày sau, Thần Sấm đã tới lãnh hải của lục địa Kim Ngân. Phi thuyền hạ cánh trên mặt biển thay vì cập bến Âm Giới quốc như lịch trình. Thuyền trưởng Nhất Long nói rằng công chúa nên đợi một thành viên Thổ Hành trở về. Ngài bàn chải khẳng định nếu người này đi cùng, công chúa sẽ an toàn tuyệt đối trên đất Kim Ngân.
Bằng thuật bói toán, Lộc Tục dự đoán Ác Lạc Điểu đã tới lục địa Kim Ngân. Nhưng cụ thể là ở đâu thì ông già không biết. Tuy nhiên, Lục Châu tin rằng con quái thú chắc chắn phải bay qua đất nước Âm Giới. Lục địa Kim Ngân nằm phía dưới Đông Thổ và được ngăn cách bởi một đại dương rộng lớn. Ở trận chiến trên đỉnh Hoành Sơn, Ác Lạc Điểu bị thương nặng nên khó lòng bay xa. Âm Giới nằm ở ven biển, lại gần Đông Thổ nhất nên nhiều khả năng con quái thú đang ẩn náu đâu đó ở đây. Nhưng chỉ dựa vào vài người thì khó lòng tìm ra Ác Lạc Điểu, công chúa buộc lòng phải nhờ cậy Hội đồng pháp quan. Nàng chưa bao giờ muốn liên hệ đám người bí ẩn đó dù mang thân phận con gái hoàng đế. Đáp lại công chúa, Hội đồng đã triển khai mạng lưới tình báo lẫn đội bảo vệ ngầm tới Kim Ngân lục địa. Hội đồng pháp quan không hề thông báo bất cứ tin tức gì cho chính phủ Âm Giới, tránh trường hợp quan chức Xích Quỷ để rò rỉ tin tức như lần trước.
Lục Châu vẫn chưa quyết định những người đi cùng mình, nhưng một điều chắc chắn là Mai Hoa không tham gia. Gã này chưa liệt nửa người vì cú đấm của Diễm Tà nhưng trong một tháng tới, gã chẳng thể làm gì ngoài việc bẹp dí trên giường. Hôm qua, Vô Phong đi thăm gã, hỏi han vài câu vu vơ và chúc gã mau khỏe. Kỳ thực hắn chỉ mong thằng bốn mắt đồng bóng này liệt hẳn cho rảnh nợ. Bị một con cú vọ truy hỏi và lẵng nhẵng bám theo cả ngày, thực tình ai cũng muốn vặt lông con cú.
-Bộ anh không nghĩ được cái gì hay ho hơn à? Rủa người khác bại liệt, coi chừng mình lết chân không nổi đó!
Tiểu Hồ vừa nói vừa vỗ đầu tên tóc đỏ chan chát. Vô Phong nghiến răng:
-Đau! Sao đánh tôi? Mà cô đang ngồi trên lưng tôi đấy nhé, muốn tôi hất xuống không hả?
Hắn gồng sức chống đẩy, hai cánh tay nổi chằng chịt cơ gân. Tập luyện lâu ngày, cơ thể hắn bắt đầu ra dáng một gã trai lực lưỡng thay vì thằng ma cô gầy rúm gầy rít như cái bị rách thuở nào. Tiểu Hồ nhìn mái tóc đỏ, sau chống cằm hỏi:
-Tại sao anh không nói?
-Nói cái gì?
-Chuyện của anh. Cuộc thí nghiệm hai mươi năm trước, Ngục Thánh, mọi thứ… Hỏa Nghi kể cho tôi nghe cả rồi.
“Thằng khốn Hỏa Nghi! Thế mà nó dám bảo không nên bép xép trước mặt đàn bà!” – Vô Phong lẩm bẩm chửi rủa. Hắn im lặng thực hiện nốt bài tập chống đẩy, thái dương ướt đẫm mồ hôi. Thứ mồ hôi này không phải vì mỏi mệt mà xuất phát từ sự mặc cảm thân phận. Tiểu Hồ vỗ đầu tên tóc đỏ lần hai:
-Sao cà tẩm thế? Cái miệng hay xỉa xói người khác của anh đâu rồi? Sao không nói với tôi? Làm mặt rầu rĩ mà không mở miệng, khác nào đánh đố người ta chứ?
Vô Phong cười nhạt:
-Nói thì hay lắm! Nếu cô là tôi, cô muốn kể cho người khác nghe không?
Tiểu Hồ cong môi, cái đầu hơi đung đưa theo những dòng suy nghĩ, lọn tóc dài quết qua quết lại trên mái đầu đỏ của Vô Phong. Cô gái đáp lời:
-Tại sao không chứ? Tôi có công chúa, tôi có Hỏa Nghi, nếu cần thiết, tôi có thể kể cho cả cha nuôi (**)! Họ là một phần cuộc đời tôi, họ là những người mà tôi tin tưởng. Anh giữ khư khư nỗi buồn ấy làm gì? Bộ anh không có người để tâm sự? Bộ anh không tin tưởng ai cả? Đối với anh, tôi là thế nào chứ? Xác chết thì làm sao? Bây giờ anh đang hoạt động, lắm mồm và háu ăn, xác chết đâu ra?
Vô Phong không trả lời nhưng trong lòng khấp khởi. Rõ ràng Tiểu Hồ chẳng quan trọng quái gì chuyện hắn là xác chết hay không. Và Vô Phong thầm cảm ơn nàng vì điều đó. Nếu có một ngày, cả thế giới này nhạo báng thân phận thực sự của hắn, hắn cũng không quan tâm. Chỉ cần Tiểu Hồ vẫn nhìn hắn như một gã tóc đỏ “cà tẩm”, nó có nghĩa là thế giới vẫn chưa sụp đổ, nó có nghĩa rằng hắn không hề cô độc.
Người ta có thể sống với cô đơn, nhưng không thể chịu được cô độc.
Tiểu Hồ cúi người xuống tựa cằm lên đỉnh đầu gã tóc đỏ. Nàng hỏi:
-Nói coi, đối với anh, tôi là thế nào?
Vô Phong vẫn im lặng. Tiểu Hồ bèn trườn người lên rồi thò đầu xuống nhìn hắn, mái tóc vàng xõa ra như tấm màn mỏng che ánh hoàng hôn, nắng lọt qua khe tóc chiếu từng sợi nắng lên gương mặt gã tóc đỏ. Cô gái nâng cằm hắn sao cho ánh mắt hắn chạm ánh mắt của mình, đoạn nói:
-Nhìn thẳng tôi rồi trả lời xem nào!
-Tôi gãy cổ mất! Nặng quá! Xuống! – Vô Phong gắt.
-Không! – Tiểu Hồ lắc đầu nguầy nguậy – Trả lời trước đã!
Đối với hắn, Tiểu Hồ là gì?
Đã bao lâu rồi hắn với Tiểu Hồ chưa từng nói chuyện thân mật thế này? Có lẽ nó phải dài hàng thế kỷ. Những cảm giác dưới cơn mưa ở Sơ Khởi thành ùa về, những bước nhảy chộn rộn khắp cõi lòng hắn. Có lẽ đó là phút giây vui nhất cuộc đời hắn.
-Một người bạn. – Vô Phong đáp – Có một người bạn “thú dữ” như cô, tôi rất cảm ơn!
Tiểu Hồ mím môi, lông mày võng hình cánh cung như đang chờ đợi Vô Phong đính chính lại lời nói. Nhưng dường như đó là câu trả lời cuối cùng, nàng nhắm tịt mắt, mái tóc rũ xuống một cách bất lực. Cô gái vỗ đầu hắn:
-Bao giờ anh mới hết “cà tẩm” đây, Phong?
Nói rồi Tiểu Hồ rời khỏi lưng Vô Phong, miệng thở phù phù, đôi tay rối rít như muốn đập tên tóc đỏ một trận cho bõ tức. Quả thực trong mắt Vô Phong, nàng chẳng khác gì một thằng con trai hiếu động. Vả lại với vấn đề tâm lý phụ nữ, tên tóc đỏ là con gà tồ thuần chủng, tuyệt đối không lai tạp bất cứ loài gà nào khác. Dù vậy, Tiểu Hồ vẫn phần cho hắn một chiếc bánh ngọt mà nàng tự tay làm hồi trưa. Riêng khoản này, hắn thấy Tiểu Hồ thật dễ thương và nữ tính. Nói chung ai làm hắn no bụng, hắn đều thấy người đó dễ thương và nữ tính hết, kể cả lão Lập ở Phi Thiên thành.
Đang mải ăn, Vô Phong chợt thấy ánh mặt trời đỏ rực nơi chân trời. Hoàng hôn là một cái gì đó thật kỳ lạ, nó khiến người ta buộc phải ngắm nhìn ít nhất một lần trong đời. Hắn bèn theo thang máy lên mái phi thuyền. Nhưng khi đến nơi, hắn nhận ra một người khác đã ở đây từ trước. Trời mênh mông vời vợi những suy nghĩ, biển thăm thẳm ăm ắp những tâm sự; người nọ ngồi thu mình trước hoàng hôn, nhỏ bé chơi vơi ở khoảng không giữa trời và biển, vết bóng lẻ loi đổ dài dưới nắng tàn. Vô Phong liền bước tới rồi nhăn răng cười:
-Hiếm khi thấy cô rảnh rỗi như vậy đấy, công chúa!
Lục Châu quay sang mỉm cười với hắn. Nàng trông về đằng xa, những váng nắng vàng vọt khẽ rung trong đôi mắt. Công chúa cười:
-Đẹp quá, phải không?
Vô Phong ngồi xuống tận hưởng cảnh đẹp, tâm hồn thả theo gió. Hắn vui, nhưng công chúa thì không. Bầu trời của hắn mang hương vị tự do, bầu trời của công chúa trĩu nặng trách nhiệm. Hai thế giới quá khác biệt.

Tên tóc đỏ chợt lên tiếng:
-Tôi ngồi gần công chúa được không?
Lục Châu không hiểu ý hắn. Vô Phong bèn nhích mông lại gần rồi hỏi:
-Gần hơn nữa, được không?
Lục Châu mỉm cười. Tên tóc đỏ xê xích mông thêm một quãng, lúc này hắn và công chúa chỉ còn cách nhau một cái tựa đầu lên vai. Vô Phong hỏi tiếp:
-Gần hơn nữa nhé?
-Gần cỡ nào nữa?
-Khi Chiến Tử nóng mắt và luộc chín tôi ngay lập tức.
Công chúa cười ngất. Mỗi lần gặp Vô Phong, nàng luôn tìm thấy niềm vui. Bất quá nét tươi tắn trên gương mặt nàng chẳng kéo dài được lâu, nó nhanh chóng nhường chỗ cho sự lo lắng. Tâm trí nàng đang rối ren giữa Quỷ Vương và Bạch Dương đệ thập. Trước mặt mọi người, nàng luôn khẳng định Ác Lạc Điểu là Quỷ Vương, nhưng kỳ thực, công chúa nghi ngờ quyết định của mình hơn ai hết. Là người cẩn thận, Lục Châu đã tính tới khả năng cha mình là Quỷ Vương, song nếu viễn cảnh ấy xảy ra, nàng chỉ biết bó tay phó mặc số phận đưa đẩy.
Hoàng hôn dần tắt, mái phi thuyền Thần Sấm đẫm sắc nắng tàn vàng đỏ. Hai con người vẫn hành xử như cái cách họ vẫn làm khi đối mặt nhau: im lặng, như chính khoảng cách xa xôi giữa họ. Nhưng Lục Châu không thể im lặng mãi. Nỗi bứt rứt khó chịu khiến nàng mở lời:
-Anh có tin Ác Lạc Điểu là Quỷ Vương không?
Vô Phong gãi đầu, lòng thầm than công chúa hỏi khó. Hắn gật gù trả lời nước đôi:
-Nói chung thì… phải đi mới biết, công chúa à! Ngồi đây đoán mò đâu được ích gì?
Lục Châu phiền lòng. Vốn nàng muốn tìm lời an ủi, nhưng có lẽ Vô Phong không phải liều thuốc. Cô gái nấp mặt phía sau đầu gối, đôi mắt âu lo hơn bao giờ hết. Vô Phong ôm gáy thở dài:
-Cô có vướng bận với quá khứ không, công chúa? Ý tôi là quá khứ của chính cô!
Công chúa lắc đầu:
-Không… có lẽ là không. Nhưng tại sao anh hỏi vậy?
-Tôi thì có! – Vô Phong cười – Quá khứ khiến tôi phải bận tâm, nhưng tôi không sợ tương lai. Công chúa thì ngược lại, cô không sợ quá khứ, nhưng cô sợ những viễn cảnh có thể xảy ra.
Lục Châu ngước nhìn bầu trời xao xác gió. Ở tuổi này, ai mà chẳng sợ tương lai? Trừ phi là kẻ tự tin thái quá hoặc người không có mục đích sống. Công chúa nói:
-Anh chưa lo lắng sau này mình sẽ ra sao ư?
Tên tóc đỏ nhăn răng cười:
-Tôi biết mình cần làm gì, sẽ làm gì và sau này mình sẽ ra sao. Thật đấy!
Lục Châu đảo mắt rồi hỏi:
-Tôi đoán anh muốn trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thế giới, giống như ngài Bất Vọng!
Vô Phong lắc đầu:
-Tôi không muốn trở thành một ông già cục cằn đâu! Có lẽ khi nhiệm vụ kết thúc, tôi sẽ nghỉ việc hộ vệ thánh sứ rồi đi tìm thật nhiều bầu trời mới!
-Bầu trời mới? Ý anh là sao?
Vô Phong ngả người nằm xuống, ánh mắt treo trên những dải mây mỏng mảnh đượm ánh hoàng hôn. Hắn mỉm cười:
-Khi ở đất Lạc Việt, tôi từng nói với ông già Lộc Tục rằng tôi muốn đi thật nhiều nơi, gặp gỡ thật nhiều con người và lắng nghe thật nhiều câu chuyện. Thế giới Tâm Mộng rộng lớn khôn cùng, còn nhiều nơi tôi chưa biết, như lục địa Kim Ngân chẳng hạn! Tôi muốn xem bầu trời nơi ấy khác bầu trời ở Phi Thiên thành thế nào!
Lục Châu chợt nhớ cái đêm đối mặt Hội đồng pháp quan. Bầu trời hôm ấy như một gánh nặng khôn cùng đè nặng lên vai nàng. Công chúa chưa bao giờ muốn biết những nơi mình từng đi qua, không hề để tâm đến những Quỷ Vương như Oa Lạc hay Rahtri mà chỉ muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Giờ nghĩ lại, Lục Châu nuối tiếc vô cùng. Và nàng dần hiểu tại sao gã tóc đỏ có thể sống “thật với chính mình” – điều nàng hằng ao ước.
Nhìn gương mặt vô tư của Vô Phong, Lục Châu muốn giãi bày tâm sự. Nàng muốn nói mình đã lo lắng thế nào khi hắn mất tích, đã mất ngủ ra sao khi thấy những vết thương trên người hắn lúc trở về từ ngôi làng họ Mạc. Phiền nỗi lý trí phức tạp của Lục Châu cứ ngăn cản nàng, nàng nghĩ nó rất… thiếu đứng đắn. Không biết làm gì cho phải, công chúa bèn vuốt vòng tay ra sau đầu Vô Phong cột lại mái tóc rối giùm hắn. Nàng nói khẽ, như thể sợ ai nghe thấy:
-Tôi cảm ơn.
-Hả? Cảm ơn chuyện gì?
-Chuyến đi tới Hoành Sơn. Nhờ có anh…
-Ôi dào! Đấy là trách nhiệm! Cô cứ…
-“Kệ mẹ nó đi!”, anh định nói thế phải không? – Lục Châu cười.
Vô Phong ngẩn mặt. Công chúa bỗng im bặt, mặt đỏ bừng. Tên tóc đỏ ngoác miệng cười rần:
-À há! Công chúa nói tục nhé!
-Không! Không có! – Lục Châu chối – Tôi chỉ nhắc lại lời anh thôi!
-Thì đằng nào cũng là nói tục, nhận đi, có gì xấu đâu?
Công chúa vừa lắc đầu vừa cười:
-Không! Tôi không có ý đó! Thật mà!
Hai người họ cười đùa dưới bóng chiều tà. Rốt cục, công chúa cũng tìm được sự vui vẻ hiếm hoi trước khi tiến vào cuộc hành trình đầy hiểm nguy. Và nàng vừa tìm thấy chỗ dựa mới để đặt niềm tin. Khi nào Vô Phong còn sống, còn có thể “kệ mẹ nó”, khi ấy thế giới trong mắt nàng chưa sụp đổ.
Một chút rung động khiến nàng nghĩ về giấc mơ vẫn xuất hiện trong thâm tâm mình bấy lâu. Dạo gần đây, nó thường len lỏi vào giấc ngủ để rồi mỗi sáng, nàng lại tự hỏi đoạn kết của nó ra sao? Nàng chưa bao giờ kể cho ai về giấc mơ ấy, kể cả Tiểu Hồ. Và chắc chắn một điều là nàng sẽ không bao giờ kể cho Vô Phong nghe.
Bởi đó là một giấc mơ mênh mông với tiếng chuông gió năm nào…
Nắng tắt hẳn, màn đêm trải thảm khắp bầu trời. Vô Phong đứng dậy vươn vai ngáp dài:
-Buồn ngủ quá! À, công chúa có biết thành viên Thổ Hành nào đi cùng chúng ta không?
-Hình như là… “Thú”. Hình như anh ta bận nhiệm vụ truy bắt ai đó, thuyền trưởng Nhất Long nói anh ta sắp trở về.
Cái mặt Vô Phong đần ra như bị ai tát. Lục Châu ngạc nhiên:
-Sao vậy? Anh biết anh ta hả? Thú là người thế nào?
Tên tóc đỏ cười giả lả:
-À không, không! Đội trưởng Hắc Hùng nói với tôi Thú là người rất lịch thiệp và điển trai! Công chúa chớ lo lắng! Có điều…
-Có điều gì? Sao trông anh… sợ hãi vậy?
Vô Phong giật thót, đoạn lắc đầu:
-Không! Không hề! Chỉ là... anh ta chuyên nghiệp hơi thái quá!


QC:Huyền Thoại Tam Quốc| Naruto VN|

(*) chú giải: xem lại Quyển 2 – Chương 42
(**) chú giải: ý chỉ Tây Minh
Bình Luận (0)
Comment