Ngục Thánh

Chương 127

Dương Hoa Tụ thực tế lớn hơn nhiều so với vẻ ngoài lọm khọm khú đế của mình. Trên đường tiến về ngọn núi, Vô Phong nhận thấy nó ngốn sạch tầm nhìn, che khuất gần hết dải chân trời phía tây nam. Người Âm Giới kể rằng thời xưa, Dương Hoa Tụ lớn hơn rất nhiều, lại là ngọn núi duy nhất ở Hồi Đằng, nó tựa thể ông hoàng sa mạc. Trải qua thời gian bị khai thác, bào mòn rồi bị vứt bỏ, ngọn núi giờ như ông vua thất thế chỉ biết ôm lấy quá khứ huy hoàng và nằm đây đợi chờ cái chết. Chợt thấy khách lạ, gã vua ấy nhổm dậy và khoe khoang sức vóc quá khổ, bất quá càng phô trương, dấu tích thảm hại trên thân thể gã càng lộ rõ. Tên tóc đỏ dễ dàng nhìn ra những hố sâu hoắm hay những đường xẻ ngang chằng chịt quanh thân núi. Đó đây trên những khoảnh sườn lồi lõm, từng giàn cần cẩu hay thang máy nằm im lìm trong gió, phơi bày lớp da dẻ sần sùi cát bụi. Nhưng nói gì thì nói, Dương Hoa Tụ vẫn to lớn và mất khá nhiều thời gian để leo đến đỉnh.
Hiệp Dung đi cùng nhóm công chúa, theo sau gã là một hàng dài đám Chó Hoang, chiếc xe cơ giới hình viên đạn cùng xe kéo giác cầu chở cũi sắt. Gã Đầu Sói nói với Mai Hoa:
-Tôi đến đây chưa lâu, cũng chẳng biết gì ngọn núi này cả. Nhưng nghe người ta kể ngày xưa nó tấp nập lắm! Mỗi ngày có hàng trăm xe chở quang tố đi đầy đường, mỗi xe vài chục thỏi. Chả trách Âm Giới một thời giàu có đến vậy! Nhưng giờ hết rồi, chẳng còn gì nữa.
-Ông vào Dương Hoa Tụ bao giờ chưa? – Mai Hoa hỏi.
-Vài lần, không quá năm đầu ngón tay. – Hiệp Dung trả lời – Tôi đã khảo sát nó, cầu mong rằng sẽ tìm thấy chút quang tố còn sót lại. Nhưng như tôi nói, chẳng còn gì cả. Họ, ý tôi là người xưa, đào rất sâu. Họ bòn rút cạn kiệt, thối lại cho chúng tôi đất, đá, sỏi và những bóng ma.
-Bóng ma? Ý ông là gì?
Hiệp Dung thì thầm như sợ ai nghe thấy:
-Nghĩa đen, không phải nghĩa bóng, thưa ngài. Chắc ngài biết rằng ở mỏ quang tố luôn có người chết, không ít thì nhiều. Những công nhân đào mỏ bị chết, bị giết, linh hồn họ không siêu thoát và không thể về Tụ Hồn Hải. Chúng trở thành bóng ma, lởn vởn đâu đấy trong lòng núi, gieo rắc lời nguyền rủa. Ngài biết đấy, người Đông Thổ chúng tôi rất kiêng kỵ chuyện ma quỷ. Sau đợt ấy, tôi cạch Dương Hoa Tụ. Rất đáng sợ! Và… một cô gái trẻ bước vào đó, liệu có thích hợp?
Gã Đầu Sói hướng mắt về phía Lục Châu. Giọng y ban đầu nhỏ, sau to dần nhằm thu hút sự chú ý của công chúa. Lục Châu ngó sang Hiệp Dung, chợt thấy ánh mắt săm soi của y thì vờ quay đi. Mai Hoa đáp:
-Cô ta tự lo được, ngài không cần bận tâm. Mà ngài nói là không dám tới Dương Hoa Tụ, sao giờ lại đi?
Hiệp Dung đáp lại:
-Lòng dũng cảm của tôi tỉ lệ thuận với số tiền ngài trả.
Và hai gã cùng mỉm cười như đôi uyên ương đều biết một chuyện rất thầm kín và nhạy cảm.
Đường tới Dương Hoa Tụ khá bằng phẳng nên chỉ sau một tiếng, đoàn người đã tới nơi. Giờ đây, họ đang đứng trước lối dẫn vào lòng núi. Chắn lối đi này có cánh cửa thép nhưng hiện chỉ còn một cánh gắn hờ vào bản lề, cánh kia nằm chỏng chơ trên đất và sắp bị cát vùi lấp. Nhóm công chúa nhìn quanh rồi lại ngước lên tìm đỉnh núi xa xăm dưới bầu trời trĩu mây xanh xám. Chuyến hành trình bốn trăm cây số đã kết thúc, hơn một tuần đã trôi qua và họ cảm giác nó dài hơn cả thế kỷ. Họ sắp trở về nhà, sắp thoát khỏi mảnh đất khốn khổ này. Nhưng để được vậy, họ phải bắt sống Ác Lạc Điểu.
Hơn ai hết, công chúa nóng lòng muốn vào núi ngay. Nhưng nàng phải chờ Hiệp Dung làm xong cái gọi là thủ tục tín ngưỡng. Gã Đầu Sói đi đi lại lại trước cổng vào, tay cầm nén nhang nghi ngút khói khua vài vòng giữa không trung, miệng lầm bầm to nhỏ. Cảnh này làm Lục Châu nhớ lại lần ở Xích Quỷ quốc, ông già hoàng đế Lê Chiêu thắp nhang khấn vái các kiểu khi tiễn họ tới đất Lạc Việt (*).
Kết thúc nghi lễ, Hiệp Dung cắm nén nhang lên vách đá đoạn cười:
-Hơi rườm rà nhưng cần thiết. Có thêm niềm tin đâu tệ, đúng không? Vậy ai dẫn đường?
Vì đã vẽ bản đồ lòng núi nên Chuột Chù lãnh trách nhiệm dẫn đường. Không chút do dự hay sợ hãi, anh ta bước qua cổng và dần khuất dạng sau bóng tối. Thấy kẻ dẫn đường tự tin, mọi người cũng bớt lo lắng trước cửa ngõ đen ngòm sâu hun hút. Lần lượt nhóm công chúa, Hiệp Dung rồi đám Chó Hoang tiến nhập lòng núi. Đi theo đoàn người tất nhiên không thể thiếu ba gã “người – chó”; họ được đưa lên hàng đầu nhằm đánh hơi, phát hiện nguy hiểm. Nói cách khác, họ là những con chó săn. Đi hàng cuối cùng là chiếc xe vận tải, bánh xích kêu lách cách như lời chào “Có ai ở đây không?” gửi đến màn đêm thăm thẳm.
Vừa bước vào trong, ai nấy đều rùng mình vì lạnh. Nhiệt độ trong lòng núi thấp hơn ngoài trời rất nhiều. Không gian tối thui, mọi người phải bật đèn pin dò đường. Những luồng sáng trắng rọi tới rọi lui, lòng núi lúc ẩn lúc hiện như lẩn tránh cái nhìn từ người lạ. Dù vậy, đoàn người vẫn có thể mường tượng ít nhiều về quang cảnh nơi này. Dưới chân họ là con đường lớn, mặt đất lổn nhổn đầy đá vụn. Đi thêm đoạn nữa, họ thấy vài xe cút kít nằm chỏng chơ cùng đống đất cát đổ vương vãi. Cả đám phải dẹp chúng sang một bên nhằm dọn lối cho chiếc xe vận tải. Ánh đèn pin thi thoảng hướng lên và Vô Phong có thể nhìn thấy một hệ thống đường ray chiếm cứ không trung. Chúng phân thành tầng tựa xa lộ trong đô thị, tỏa ra nhiều nhánh khác nhau. Trên đường ray, xe goòng nằm la liệt trong rỉ sét và bụi bặm. Chúng cứng ngắc như xác chết, tựa hồ một vụ tự sát tập thể vì không chịu nổi sự lãng quên của thời gian.
Đoàn người tiếp tục bộ hành dưới bóng tối khổng lồ, đi một quãng dài thì tạm dừng theo tín hiệu của Chuột Chù. Lúc này họ đang ở cuối đường lớn, tại đây có nhiều ngã rẽ. Những lối bên trái dẫn đến khu chế xuất và lòng đất, những lối bên phải dẫn tới giàn giáo khổng lồ bám vào vách đá, từ đấy thông lên đỉnh núi. Hai gã Chó Hoang ở lại cùng xe vận tải, còn tất cả đi tiếp và dĩ nhiên, họ chọn lối rẽ bên phải.
Thế nhưng Chuột Chù chưa vội đi ngay mà ngó sang ngã rẽ bên trái. Anh ta dò dẫm bước, sau dừng chân trước một cái hố khổng lồ. Hố sâu tút mút, ánh đèn vừa soi xuống thì bị nuốt chửng bởi bóng tối đen ngòm, mãi mới chạm tới đáy. Chuột Chù có thể nhìn thấy hàng đống đất đá chen đầy dưới đáy, những thang máy bám dọc thành hố đổ nát và tan hoang. Chuột Chù soi đèn lên, phát hiện vài đường ray vắt ngang không trung nát vụn, dường như vì hứng chịu đống đất đá nọ. Anh ta nheo mắt, cố cắt nghĩa xem chuyện gì đã xảy ra. Mai Hoa hỏi:
-Vấn đề gì sao?
-Lần trước đến đây, tôi nhớ mấy chỗ này, chỗ này… – Chuột Chù chỉ đường ray và thang máy – …vẫn còn nguyên. Đá rơi nhiều quá!
-Sao chúng rơi được?
-Dương Hoa Tụ cũ lắm rồi, đá rơi cũng bình thường. Nhưng hòn đá to cỡ này… tôi nghĩ phải do một lực rất mạnh tác động.
-Ác Lạc Điểu?! – Mai Hoa nghi ngờ.
-Tôi không chắc. Hy vọng con quái thú chưa tỉnh hẳn.
Dứt lời, Chuột Chù tiếp tục nhiệm vụ dẫn đường. Theo chân anh ta, cả nhóm bước lên giàn giáo khổng lồ nằm dựa vách núi. Giàn chia ra một trăm tầng hành lang, ở mỗi tầng, người ta bắt gặp nhiều hốc lớn ăn sâu vào thân núi. Các hốc khá nham nhở do được đào bằng tay, công nhân không thể dùng máy vì những chấn động mạnh có thể làm vỡ thỏi quang tố. Cứ mười tầng lại có một đường ray chạy song song hành lang, xe goòng sẽ chở vật liệu đến hoặc mang chúng đi. Sàn hành lang hầu hết được lợp bằng gỗ ván. Dưới bước chân đoàn bộ hành, mặt sàn lún xuống, gỗ nghiến giàn sắt phát tiếng ót ét trơ lạnh. Tuy đi cùng với cả chục người nhưng Vô Phong vẫn bất an. Hắn sợ vì quá bé nhỏ trước bóng tối, sợ rằng có thể thụt chân bất cứ lúc nào và sợ những hốc đá sâu hút.
Và tên tóc đỏ thực sự không ưa các hốc đá. Chúng ngoác lớn, tựa cái mồm quá khổ với vòm họng đen kịt, thở ra nhiều âm thanh quái lạ. Đi ngang qua một hốc đá, hắn nghe thấy tiếng lục cục đá rơi. Gặp cái hốc khác, hắn chợt nghe tiếng gió mỏng mảnh lợn cợn sau tóc. Hắn lấy tay phủi phủi gáy như xua đuổi ruồi muỗi. Đi thêm một quãng, cơn gió lại xuất hiện, nỗi khó chịu cũng lớn hơn. Hắn cảm giác có những móng tay cùn mủn đang chọc vô da thịt, bèn nói:
-Gió ở đâu vậy nhỉ?
Mọi người nhìn Vô Phong như thể hắn vừa nói điều gì quái lạ. Chuột Chù nói:
-Lên tầng cao hơn, trên đấy mới có gió. Khu dưới này không có đâu.
-Tôi nghe thấy tiếng gió thật mà! – Vô Phong ngạc nhiên.
Hiệp Dung cười:
-Nó là hơi thở, không phải gió.
Vô Phong lạnh người:
-Ai thở?
-Những bóng ma. – Hiệp Dung cười mỉm – Nếu cảm thấy đau nhức, tức là “họ” đang theo cậu.
Vô Phong nuốt nước miếng đoạn lùi xa mấy cái hốc. Hắn bám tay lên lan can hành lang mà đi, sau cười giả lả:
-Ảo giác thôi, phải không?
-Không, là thật. – Hiệp Dung nói – “Chúng”, những bóng ma không siêu thoát ấy có thể thở, khiến đầu óc chúng ta mụ mị và thậm chí có thể gây tổn thương. Nếu ở đây đủ lâu, chúng sẽ cắn xé cậu đến chết. Trở thành một phần của chúng, đó là điều người chết muốn ở người sống.
Nụ cười trên mặt Vô Phong tắt ngóm, như que diêm chớm lửa bị dội cả thùng nước lạnh. Hắn tập trung nhìn đường mà đi, cố gắng không nhìn vào những cái hốc. Đất Xích Quỷ đã quá đủ, hắn không muốn thưởng thức thêm lòng hiếu khách của người chết nữa.
Đoàn người tiếp tục leo lên giàn giáo. Không gian khi sáng khi tối nhập nhoạng trong mắt họ, tiếng cót két từ sàn gỗ ọp ẹp dội đều đều bên tai, mùi đất đá khô khốc quẩn quanh cánh mũi rồi tích tụ dư vị đắng nghét ở cuống họng. Song khó chịu hơn cả là hơi lạnh của bóng tối đương bao vây thân thể. Bóng tối nơi này không nặng nề như màn đêm Hồi Đằng, cái lạnh cũng chẳng hung bạo như gió rét sa mạc, bất quá chúng thâm hiểm hơn, độc địa hơn. Chúng lặng lẽ luồn lách, thọc sâu da thịt, thẻo từng miếng can đảm cùng kiên nhẫn, để lại sự sợ hãi lẫn nóng ruột.
Hiệp Dung không hề nói đùa. Thực sự có tồn tại “thứ gì đấy” giữa bóng tối đương âm thầm cào cấu thân thể người sống. Chẳng riêng Vô Phong, những người khác cũng bắt đầu khó chịu. Họ cảm giác một con thú gặm nhấm đang trườn bò, cắn xé cơ thể mình. Tên tóc đỏ không thể tin Chuột Chù đã vào đây và trở ra nguyên vẹn. Hẳn phải có bí quyết chi đấy! – Hắn nghĩ thầm. Nhân lúc Chuột Chù dừng lại để kiểm tra đường đi, hắn bèn hỏi nhỏ anh ta về chuyện này. Chuột Chù đáp lời:
-Sợ chứ, sao không? Nhưng người ta trả nhiều tiền nên tôi cứ làm thôi. Dù thế, anh bạn đồng nghiệp của tôi không may mắn lắm. À, anh ta đằng kia!
Chuột Chù soi đèn. Ánh sáng rọi thẳng tới một cái xác nằm vắt ngang đường ray nằm song song với hành lang. Vô Phong đoán người này rơi từ trên cao xuống. Cú rơi mạnh tới mức lục phủ ngũ tạng dập nát hết, thân người cong queo như cục cao su bị bẻ vặn vẹo. Người này đã chết hơn bốn ngày, tử thi phân hủy bốc mùi rữa nát lan khắp không khí. Vô Phong không thấy bất cứ tia cảm thông nào trong mắt Chuột Chù khi nhìn tử thi người đồng nghiệp. Hoặc cũng có thể do trời quá tối nên hắn nhìn không ra. Chuột Chù nói với hắn:
-Đi gọn vào, đừng bám những lan can. Chúng cũ lắm rồi, dễ sập lắm!
Nói rồi anh ta dẫn đoàn người đi tiếp. Khi gặp những khu vực nguy hiểm, Chuột Chù giơ tay cảnh báo cho người đằng sau. Đôi lúc anh chàng dừng hẳn, chỉ cho từng người thấy lỗ thủng to tổ bố trên mặt sàn, xong việc lại chạy lên hàng đầu. Thành thử Chuột Chù là người di chuyển nhiều nhất. Vô Phong trộm nghĩ Chuột Chù có quyền mặc kệ lũ Chó Hoang, đám này chết khoảng ba bốn người gì đấy cũng chẳng thành vấn đề nhưng anh ta không làm vậy. Nếu không vì tiền thì sao phải tốn công dữ vậy? – Hắn tự hỏi.
Cuộc hành trình trên giàn giáo kéo dài như bất tận. Đoàn người đi khoảng ba tiếng lại nghỉ, chừng hai mươi phút sau lại tiếp tục. Tính từ lúc đi đến giờ, họ dừng chân ba lần. Giữa các tầng hành lang có cầu thang lên xuống nhưng hầu hết đã hỏng, chỉ còn một số ít vẫn nguyên vẹn. Lắm chỗ không còn cầu thang, họ phải móc thang dây mà leo lên, nguy hiểm vô cùng. Không gian tối thùi lùi nên khái niệm thời gian gần như biến sạch khỏi tâm trí họ.
Thậm chí đoàn người sẽ quên luôn bữa trưa nếu Chuột Chù không chú ý đồng hồ đeo tay. Thấy mọi người thấm mệt, Chuột Chù nói:
-Một giờ chiều rồi. Chúng ta ăn uống, nghỉ ngơi. Tẹo tính tiếp, được chứ?
Mai Hoa và Hiệp Dung đồng ý với Chuột Chù. Sau đó, đoàn người dàn hàng ngồi trên hành lang và ăn uống. Ai nấy tránh xa lan can vì sợ kết cục giống cái xác nằm vắt ngang đường ray nọ. Họ nói chuyện khá ít, cùng lắm là mấy lời trao đổi giữa nhóm công chúa hay dăm ba câu tán phét tục tĩu từ đám Chó Hoang. Giàn giáo đã vắt kiệt sức lực của họ.
Trái ngược đoàn người mỏi mệt, ba gã đánh hơi lại bền bỉ vô cùng. Vì ngớ ngẩn nên họ không biết mệt cũng chẳng biết đói. Họ chỉ chịu ăn khi đám Chó Hoang dọa nạt. Trong ba người, có một tên “người – chó” khá bất trị, chính là gã đã túm mũi giày công chúa trong nhà xưởng. Gã không chú ý việc ăn uống mà dành sự quan tâm đặc biệt tới cái lan can. Gã nhìn nó bằng ánh mắt dại dại, thỉnh thoảng lè lưỡi liếm tay vịn như thưởng thức que kem ngon tuyệt. Liếm chán, gã ngửa đầu, tay lới quới tóm bắt một vật thể vô hình giữa màn đêm, miệng cười khanh khách. Tên Chó Hoang quản gã này nói mãi cũng chán, đành mặc gã muốn làm gì thì làm. Nhìn đám “người – chó”, nhóm công chúa có phần e ngại, nhất là Lục Châu. Lần đầu chứng kiến người điên, nàng thấy họ đáng sợ hơn đáng thương.
Gã “người – chó” nọ chợt quay sang nhìn công chúa, mũi phập phồng hít hửi. Rồi sau đó, gã cầm miếng thịt khô và mon men bò tới chỗ nàng. Lục Châu đang ăn phải kéo khăn che mặt, nàng không muốn ai trông thấy mặt mình, kể cả người điên. Chiến Tử vẫn như thường lệ, tay thủ túi áo, sẵn sàng bổ Thiết Giáp Hạm thẳng đầu những kẻ có ý đồ xấu với công chúa. Sợ Chiến Tử, gã đánh hơi cụp đầu xuống, rên ư ử như chó nhưng vẫn chìa miếng thịt về phía Lục Châu. Gã lên tiếng, giọng trọ trẹ, căng tai ra chỉ nghe được mấy từ này:
-Mời cô dùng bữa… xin nghe cô sai bảo…
Lục Châu cứng người, không biết xử lý ra sao. Nhìn miếng thịt cáu bẩn dính đất, nàng phát buồn nôn. Tên Chó Hoang bèn lôi cổ con chó hình người về nhưng mãi không được, bèn nói với Lục Châu:
-Thôi, cô cứ nhận đi rồi ném đâu đấy cũng được. Nó ngu lắm, không biết gì đâu! Xin cô đừng trách.
Cuối cùng công chúa phải nhận miếng thịt. Gã “người – chó” cười khanh khách rồi bò giật lùi như vừa làm tròn bổn phận đầy tớ. Đợi gã khuất mắt, Lục Châu liền quẳng miếng thịt vào hốc đá sau lưng rồi hỏi Chuột Chù:
-Bao giờ Thú mới tới? Anh có tin tức gì không?
Chuột Chù ngạc nhiên:
-Hình như… chúng ta mới bàn chuyện này mà? Tôi đâu biết anh ta ra sao?
-À… phải, phải! Tôi xin lỗi – Lục Châu đáp, giọng điệu thiếu tự nhiên.
Sau bữa ăn, ai nấy tranh thủ chợp mắt được lúc nào hay lúc ấy. Họ có hai tiếng nghỉ ngơi trước khi tiếp tục chuyến đi. Vô Phong mệt rã rời nhưng không dám ngủ vì sau lưng hắn là một cái hốc sâu hoăm hoắm. Tên tóc đỏ sợ lúc ngủ, “những thứ gì đấy” từ trong hốc sẽ chui ra và làm thịt hắn.
Nhưng Hiệp Dung mới là nguyên nhân chính khiến Vô Phong phải thức. Hắn để ý gã Đầu Sói hay nhổm đầu dòm về phía công chúa. Hắn không thể đọc được những suy nghĩ trong ánh mắt của Hiệp Dung. Hắn không dám chắc ánh mắt ấy chỉ đơn thuần là tò mò nhưng cũng chẳng tìm ra bất cứ ý định xấu xa nào. Quá mải mê đánh giá người khác, Vô Phong lại trở thành kẻ săm soi. Bắt gặp cái nhìn chằm chặp của tên tóc đỏ, gã Đầu Sói cười:
-Chuyện gì sao?
Vô Phong lắc đầu quay đi, vờ như chỉ vô tình ngắm nghía người khác. Hiệp Dung liền chủ động bắt chuyện. Bằng cái giọng nhỏ vừa đủ cho Vô Phong nghe thấy, y chỉ vào Lục Châu rồi hỏi:
-Cô gái đó… là người tình của ông chủ cậu à?
Vô Phong sém chút nữa phun phì phì vì “ông chủ” mà Hiệp Dung đang nói là Mai Hoa. Hắn đáp lời:
-Không, không. Cô ta chỉ là giúp đỡ… ý tôi là giúp việc. Cô ta nấu ăn giùm chúng tôi, ông biết đấy, đàn bà giỏi khoản này hơn.
Tên tóc đỏ nhìn thẳng mắt Hiệp Dung mà nói. Chợt nhớ Chuột Chù từng cảnh báo người Đông Thổ rất ghét bị nhìn thẳng mặt khi đối thoại, Vô Phong vội xua tay:
-Xin lỗi, tôi không cố ý, ý tôi là…
Dường như hiểu Vô Phong định nói gì, Hiệp Dung cười xòa:
-Tôi không để ý đâu! Chỉ là hơi tò mò về cô gái đó thôi. Có cô ta đi cùng, mấy người không gặp rắc rối gì sao? Cậu biết đấy, ở đây toàn chó đói mà!
Mặc dù hiểu ý tứ Hiệp Dung nhưng Vô Phong không nói thêm, chỉ cười trừ lấy lệ. Trong mắt hắn, gã Đầu Sói này là một thằng phẫu thuật thẩm mỹ, một tên bệnh hoạn thích hiếp dâm trẻ con. Với loại người như thế nên tránh tiếp xúc và giao thiệp. Nhưng Vô Phong chẳng giỏi ứng xử, càng không phải loại người biết che giấu ý tứ. Cái cách hắn hơi nhích mông sang một bên, mặt cúi xuống muốn thôi nói chuyện làm Hiệp Dung bật cười. Gã Đầu Sói nói:
-À… à… phải rồi. Trước lúc tìm đến tôi, hẳn mấy người đã đọc tiểu sử với lý lịch của tôi. Chà, tiếng xấu lan truyền dữ nhỉ? Nhớ ngày đầu tiên đến đây, người ta thường chỉ trỏ tôi: “Thằng ấu dâm kìa!”. Lúc đầu tôi luôn thanh minh rằng mình vô tội, thậm chí cắt lưỡi vài thằng thích phát ngôn xằng bậy. Nhưng sau này nghĩ lại, tôi thấy làm thế thật vô nghĩa.
Ngữ khí của Hiệp Dung tràn đầy bất mãn. Vô Phong gãi đầu ngẫm nghĩ, sau dợm hỏi:
-Chuyện gì đã xảy ra với ông?
Hiệp Dung xua tay:
-Chuyện dài lắm, tôi không muốn kể, cũng không thanh minh đâu. Nói vậy thôi, chúng ta nên nghỉ một lát, đường còn dài, phải chứ?
Y nở nụ cười, coi đấy là dấu chấm hết cho cuộc đối thoại. Y tựa lưng vào vách đá rồi kéo áo choàng che mặt ngủ. Cảm thấy Hiệp Dung không có địch ý, Vô Phong bớt đề phòng hơn. Hắn nằm xuống, tay gác trán và suy nghĩ về những lời của gã Đầu Sói. Nhưng chẳng mấy chốc hắn đã ngáy pho pho. Hiệp Dung dòm qua khe áo, lòng không thể tin thằng tóc đỏ ngủ ngon lành đến thế. Tuy nhiên tên tóc đỏ chẳng còn lăn lê bò toài như trước. Tâm trạng luôn luôn cảnh giác khiến cơ thể hắn bớt loạn động, âu cũng tốt cho người xung quanh.
Chừng hai tiếng sau (Vô Phong cảm giác như hai phút), Chuột Chù gọi mọi người dậy. Cả đoàn lại tiếp tục cuộc hành trình trên giàn giáo. Không gian vẫn quánh đen như nhựa đường, sàn gỗ cứ rít lên âm thanh cọt kẹt đáng lo ngại và người chết liên tục quấy quả người sống. Giờ đây hành lang nguy hiểm hơn vì có nhiều chỗ sụt lún, lắm nơi không có lan can, buộc mọi người phải nép sát tường mà đi. Những cây đèn dần mờ nhạt và người ta phải thay pin. Từng cục pin hỏng rơi lục cục trên sàn, hoặc lăn qua khe kẽ rơi xuống tầng dưới giàn giáo. Vài người lo rằng họ sẽ cạn ánh sáng trước khi cuộc hành trình kết thúc. Không ai bảo ai, họ bước nhanh hơn, gấp gáp hơn như chạy đua với những cục pin nhỏ bé.
Nỗi sợ hết pin chưa qua, mọi người chợt nghe thấy vài tiếng “bình, bình” lan tràn khắp khoảng không. Những cây đèn pin lập tức chĩa lên không trung và mọi người trông thấy cơn mưa đá bụi ầm ầm trút xuống. Lát sau, nhiều tảng đá cỡ bự liên tục nện vào đường ray, tiếng nứt vỡ chói tai. Đợt mưa đá này chưa kết thúc, đợt khác đã xuất hiện và cuồng loạn gấp nhiều lần. Chuột Chù hét lớn:
-Con quái thú đấy! Nhanh lên! Chúng ta còn hai mươi tầng nữa!
Cả đoàn người chạy rầm rập, chẳng hề quan tâm mặt sàn ọp ẹp nữa. Họ phải tới đỉnh núi trước khi Ác Lạc Điểu tỉnh giấc.
Nhưng quãng đường hai mươi tầng giàn giáo quá dài, họ chạy mãi vẫn chưa tới nơi. Bất thình lình, một tiếng nổ công phá màng nhĩ vang lên như có quả bom thả trúng Dương Hoa Tụ. Đất đá từ trên cao nứt vỡ, kéo theo luồng ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài tràn vào. Trong cột sáng mờ mờ ấy, một cái bóng to lớn rơi xuống và hạ mình trên đường ray. Ánh đèn pin rọi theo hướng đó và khi bụi mù tan bớt, nhóm công chúa thấy ngay thứ họ đang truy tìm: Ác Lạc Điểu.
Gần một tháng trôi qua kể từ trận chiến trên đỉnh Hoành Sơn, con quái thú hầu như không đổi khác. Vẫn đôi cánh đen căng gió, vẫn cặp mắt đỏ ké cùng túm lông dài ngoẵng trên trán, và tất nhiên không thể thiếu chiếc mỏ sắt có thể khoan lủng núi dễ dàng như mũi dao nhọn chọc miếng bơ. Song tư thế của Ác Lạc Điểu bớt kiêu hãnh rất nhiều. Nó lom khom, móng vuốt bấu chặt đường ray tựa thể đang chống chọi căn bệnh tàn phá cơ thể. Lục Châu nheo mắt nhìn và phát hiện thân thể con thú dính đầy dịch nhớt đen, đen hơn cả màu lông của nó. Nàng đoán rằng quá nửa sức mạnh Quỷ Vương đã ngấm vào Ác Lạc Điểu, nếu còn dây dưa thêm, con quái thú sẽ trở thành Quỷ Vương thực sự.
-Vậy là khỏi cần trèo lên đỉnh núi nhỉ? Con quái vật to thật! – Hiệp Dung tặc lưỡi – Vậy chúng ta bắt nó ngay tại đây chứ?
-Đừng để dịch nhớt đen dính lên người! – Công chúa buột miệng nói.
Hiệp Dung mỉm cười:
-Như quý cô muốn. Anh em, đi thôi!
Gã Đầu Sói vỗ tay, đám Chó Hoang lập tức vào việc. Gần bốn mươi người khởi động diều bay và đồng loạt nhảy từ lan can xuống. Diều bay phụt khói, đám người chao liệng giữa không trung như bầy chim, rọi ánh đèn pin xuống Ác Lạc Điểu. Bị ánh sáng quẫy nhiễu, con quái vật ngoác mỏ, rít một tràng âm thanh xé nát bầu không khí yên lặng đã ngự trị Dương Hoa Tụ bấy lâu. Hiệp Dung nheo mày, đoạn nói với Mai Hoa:
-Nếu biết con thú kinh khiếp cỡ này, tôi đã ra giá cao hơn. Nhưng đừng lo, tôi biết giữ chữ tín.
Dứt lời, Hiệp Dung chắp tay, miệng lầm rầm niệm phép. Niệm xong, gã ném vào không gian những chùm tia màu đỏ cam. Chùm tia phát tán khắp nơi rồi hốt nhiên bùng nổ thành nhiều ngọn lửa soi tỏ lòng núi. Có đủ ánh sáng, đám Chó Hoang lập tức lao xuống và bắt đầu cuộc truy bắt Ác Lạc Điểu. Đó là lần đầu tiên Vô Phong tận mắt chứng kiến cái gọi là “đạo chích không trung”.

Cùng lúc ấy, cách Làng Vui Vẻ hơn mười cây số về hướng bắc, ông già Đạp Lỗ nhẩn nha đánh xe trở về nhà. Nơi đây không phải Làng Vui Vẻ cũng chẳng có trộm cướp, ông già cho phép mình thưởng thức vài ngụm rượu măng man. Với ông, thời tiết hôm nay thật đẹp, dù rằng nó vẫn giống như bao ngày đã qua ở Hồi Đằng. Cảnh vui khi người vui, người vui khi tiền chảy vào túi. Sau chuyến đi, Đạp Lỗ kiếm được năm trăm đồng vàng – một cái giá hậu hĩnh. Ông chia năm trăm đồng vàng thành nhiều phần khác nhau, một phần mua quần áo mới, một phần sắm sửa bữa ăn thịnh soạn, phần khác làm lộ phí đến Tuyệt Tưởng Thành. Tuy ghét con người hợm hĩnh nơi ấy nhưng Đạp Lỗ vẫn muốn thử vận may thêm lần nữa.
Đạp Lỗ chẳng biết gì về những người đã thuê mình. Họ cần ông chở tới Dương Hoa Tụ, ông chỉ làm theo. Ông nghe loáng thoáng họ bàn gì đấy về Đầu Sói hay núi Dương Hoa Tụ. Đạp Lỗ không quan tâm và cũng không có ý định kể chuyện này cho bất cứ ai, ít nhất là trong tương lai gần. Dù vậy, đám người gây ấn tượng rất mạnh với ông. Ngoài tên tóc đỏ, Đạp Lỗ đặc biệt chú ý cô gái có đôi mắt xanh thẫm. Ông thực lòng muốn thấy gương mặt cô ta. Mong muốn ấy không mang dục tính mà hàm chứa nỗi khát khao của người đã nhìn thấy quá nhiều điều xấu xa. Chút đẹp đẽ nhỏ nhoi đôi khi cứu được mạng người. – Ông già tin chắc vậy.
Trên đường, Đạp Lỗ bắt gặp một đoàn thương nhân đi ngược nhiều. Họ mang theo khá nhiều xe kéo, dường như là chở hàng hóa. Đạp Lỗ thấy lạ vì lâu lắm rồi không có đoàn thương nhân nào đi qua đây. Đoàn thương nhân chợt dừng lại, sau đó một người từ trong đoàn tiến đến hỏi người đánh xe:
-Đi đâu vậy, ông già?
-Có chút công chuyện thôi.
-Chuyển hàng à?
-Gần như vậy.
Người nọ rút từ túi áo ra một tấm ảnh rồi hỏi tiếp:
-Ông chở người này, đúng không?
Đạp Lỗ thấy tấm ảnh chụp một cô gái tuyệt đẹp. Với ông, cô gái này thực sự xứng đáng hai chữ “tuyệt đẹp”. Điều đặc biệt là cô ta cũng sở hữu đôi mắt xanh thẫm. Nhưng rồi Đạp Lỗ chợt hiểu kẻ đang hỏi mình là kền kền – lũ chuyên thu thập tin tức. Ông trả lời:
-Không, tôi chở hàng hóa thôi, không chở người.
-Đừng chối. – Người kia gằn giọng – Ông chở bốn người tới Xa Xác Đồng, sau đó dừng chân ở Thủy Tháp Đảo và tiếp tục đi về Thây Thi Hẻm, đúng không?
Đạp Lỗ toát mồ hôi hột song vẫn phủ nhận:
-Không, anh lầm rồi! Tôi đâu có chở ai?
Gã kền kền không nói thêm nữa, đoạn quay về đoàn. Một lát sau, gã quay trở lại cùng một kẻ to lớn hơn mình rất nhiều. Khi kẻ to xác đến gần, Đạp Lỗ chết điếng. Dù chưa gặp bao giờ nhưng nghe danh tên đồ tể béo ú lấy trò đập vỡ đầu người làm thú vui, ông già biết ngay đó là Đạt Ba. Gã Đầu Sói cởi trần, hông đeo thanh đao nặng trĩu. Đạt Ba gác chân lên thành xe, một tay gãi gãi bụng ục ịch mỡ, một tay tựa lên vai ông già. Cánh tay gã nặng như đá khiến Đạp Lỗ muốn sụm vai. Gã cười sằng sặc:
-Tôi là người tử tế, thưa ông. Tôi sẽ trả tiền khi nhận được tin tức giá trị. Tuy nhiên, với vài trường hợp, tôi không thể kiềm chế bản thân trước những lời dối trá. Vì vậy, hãy trung thực và đàng hoàng, được chứ?
Đạp Lỗ sợ tái mặt. Ông không thích bép xép nhưng ông sợ bàn tay hung thần của Đạt Ba hơn. Từ đáy lòng, ông già gửi lời xin lỗi tới tên tóc đỏ. Ông ước gì đã chúc phúc cho hắn nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment