Trong mắt Đầu Sói, bị lật lọng là nỗi nhục. Với những Đầu Sói đến từ Đông Thổ, nó gần như là nợ máu và người Đông Thổ thích trả nợ hơn bất cứ ai. Từ lúc ở Kha La Trại đến giờ mới hai tiếng, Hiệp Dung chưa quên mối hận bị trở mặt. Y biết Quỷ Nhãn đã bắt Lục Châu, biết rõ bọn Mai Hoa sẽ quay lại cứu cô gái, tính được cả chuyện Mai Hoa sẽ nhờ vả mình. Từ chối hợp tác, xua quân săn lùng hoặc treo thưởng bọn Mai Hoa – Hiệp Dung có vô số cách thanh toán nợ cả gốc lẫn lãi. Ánh mắt bỡn cợt, nụ cười nhếch môi đầy mỉa mai – ý định trả thù hiển hiện trên mặt Hiệp Dung, ai nấy thấy rõ và y cũng chẳng giấu giếm. Vô Phong tự hỏi Mai Hoa lấy đâu tự tin để thuyết phục gã Đầu Sói?
-Cho tôi một lý do, ông Mai Hoa. – Hiệp Dung gật gù – Nói xem tại sao tôi phải cứu cô gái thánh sứ của các ông? Tiền? Không, ông Mai Hoa à, tôi cần tiền thật, nhưng không tham tới mức bán mạng. Quỷ Nhãn thế mạnh người đông, tôi chơi hắn sao lại? Lại còn Thây Thi Hẻm nữa! Ông bảo tôi đâm đầu vào pháo đài ấy? Thôi, thôi, ông Mai Hoa à, tôi chưa muốn chết!
Gã cú vọ không biến sắc mặt, ôn tồn đáp:
-Tôi đang đề nghị với ông một cơ hội. Nhờ nó, ông có thể trở thành bá chủ Hồi Đằng. Chúng tôi đang có những người tốt nhất, nhờ họ, ông có thể quét sạch Quỷ Nhãn chỉ trong một ngày. Nhưng nếu ông không muốn thì... chậc, thôi vậy!
Mai Hoa tặc lưỡi thở dài, ánh mắt chán nản, ngón tay chậm rãi vươn đến định tắt máy chiếu. Thái độ của gã như thể nhờ được Hiệp Dung thì tốt, mà nếu không được, gã sẽ tìm người khác. Kỳ thực Mai Hoa đang diễn, có điều gã diễn quá đạt, tới nỗi Hiệp Dung không nén nổi tò mò:
-Khoan, ý ông là sao? Bá chủ Hồi Đằng? Ông đùa tôi à?
“Thằng nào cũng thích mình là nhất!” – Mai Hoa kìm tiếng cười trong cổ, đoạn trả lời:
-Tôi biết ông đang làm một cái “kén”. Con sâu trong kén sẽ có ngày trở thành con bướm rực rỡ, người Đông Thổ nói vậy đúng không? Nhưng ông biết mà, gió cát ở Kim Ngân mạnh lắm, con bướm sợ chưa đập cánh nổi đã chết ngắc. Ông cũng vậy. Ông đang tìm kiếm nhà đầu tư, tích tụ tài chính, ẩn mình như con sâu trong kén, phải chứ? Cơ mà tôi nghĩ cái ngày ông hóa thành bướm sẽ... lâu đấy. Các nhà đầu tư luôn than vãn tại sao ông chưa tiến hành chiến tranh, đúng không? Ông không thể đánh Đạt Ba vì chưa đủ sức, ông không liên kết với Quỷ Nhãn tiêu diệt Đạt Ba vì nếu Đạt Ba chết, Quỷ Nhãn sẽ quay sang xử ông. Ông cũng không thể đánh Quỷ Nhãn vì quân lực của ông quá yếu. Vậy đó, ông không thể đánh ai. Và ông thừa biết Quỷ Nhãn sớm muộn sẽ xử mình. Liệu tới lúc Quỷ Nhãn trở mặt, ông đã hóa thành bướm chưa, Hiệp Dung?
Hiệp Dung nhất thời không nói gì bởi Mai Hoa nói đúng. Mà thực ra Mai Hoa đang tua lại những phân tích của công chúa. Nhưng gã Đầu Sói nhanh chóng lấy lại tự tin, cười cười nói nói:
-Ông nói đúng, hiện tại tôi không thể gây chiến với ai. Nhưng Hồi Đằng thú vị lắm! Đã đi theo đường này, tôi tự biết khi nào mình hóa thành bướm, tôi biết Quỷ Nhãn muốn làm bá chủ Hồi Đằng, tôi biết hắn sẽ đánh tôi trước tiên. Nguyên tắc chinh phạt: chiếm vùng đất nhỏ trước khi đánh vùng đất lớn, đúng không? Tôi biết hết đấy, không đợi ông lo. Trở lại vấn đề chính, “lý do” của ông không chấp nhận được, ông Mai Hoa à!
-Ông nên chấp nhận đi là vừa. – Gã cú vọ nâng cặp kính cận – Ông có tin ngay ngày mai, ngày kia hoặc chậm lắm là trong tháng này, Quỷ Nhãn sẽ xử ông không?
-Đừng kể chuyện cười chứ! – Hiệp Dung cười ngất – Quỷ Nhãn lấy đâu chiến phí? Chỉ sợ hắn chưa nuốt được tôi thì Đạt Ba đã nuốt hắn trước!
Lần này tới lượt Mai Hoa nở nụ cười bỡn cợt. Gã không nói, không đáp, chỉ cười. Như nhớ ra chuyện gì, Hiệp Dung nhíu mày, nét tự mãn trên gương mặt thẩm mỹ tắt ngấm. Y hỏi:
-Ông trả cho Quỷ Nhãn bao nhiêu?
-Cùng ngày gặp ông, tôi cũng liên hệ với Quỷ Nhãn. Để thuyết phục hắn, tôi đưa ra gói tài trợ bốn năm, tổng cộng một nghìn bốn trăm(1400) thùng vàng. Bảy trăm(700) trả bằng hiện vật, bảy trăm(700) trả bằng tiền giấy, Quỷ Nhãn đã nhận đủ. Hắn đang giữ cô gái thánh sứ của chúng tôi, hay cô gái mắt xanh như các ông gọi. Nếu Quỷ Nhãn tiếp tục giao dịch thành công, số tiền nhận được là bao nhiêu? Không biết, nhưng chắc nhiều đấy, nhỉ?
Trong lời Mai Hoa có phần dối trá: gã mới trả một nửa phần tiền giấy. Nhưng nó chẳng quan trọng, sự thực là Quỷ Nhãn sắp nhận một khoản tiền khổng lồ, đủ để tiến hành chiến tranh. Hiệp Dung biết nếu Quỷ Nhãn đánh thẳng tay, y chỉ còn nước bán xới. Không ngẫu nhiên mà Quỷ Nhãn đòi bọn Mai Hoa trả nhiều tiền và gấp như thế, gã đã tính toán từ trước.
Thấy Hiệp Dung im lặng khá lâu, Mai Hoa bèn lấn tới:
-Chúng tôi đang có những người tốt nhất, những thánh sứ. Chắc ông hiểu thánh sứ mạnh cỡ nào? Đây là cơ hội xử lý Quỷ Nhãn, ông định bỏ qua sao?
-Tại sao ở sa mạc này xuất hiện nhiều thánh sứ thế? Họ đến vì cái gì?
-Vì con Ác Lạc Điểu. – Mai Hoa cười – Giờ ông hiểu tại sao tôi không thanh toán khoản phụ phí rồi chứ?
Hiệp Dung gãi cằm ngẫm nghĩ, sau nói:
-Cứ cho là vậy. Nhưng các thánh sứ tới vì con quái vật, vì cô gái mắt xanh của ông. Sau khi các người xong việc mà Quỷ Nhãn chưa chết, chẳng hóa ra tôi hố nặng?
-Cứ cho là vậy, nhưng khi Thây Thi Hẻm đỏ lửa, liệu ông tin rằng mình sẽ có thêm đồng minh?
Hiệp Dung nhíu mày ngẫm ngợi, sau nở nụ cười như hiểu ra vấn đề. Y gật gù:
-Nói thật, vừa nãy tôi rất muốn xiên ông vài nhát. Nhưng mà tình thế tới nước này thì... chúng ta bắt tay lần nữa nhỉ?
-Được chứ, tại sao không? – Mai Hoa cười – Bây giờ nói về chuyện tiền nong nhé!
Hai gã lại mỉm cười, trò chuyện một cách ý nhị thanh tao, hệt như lần đầu tiên họ gặp nhau ở Thây Thi Hẻm(*). Thấy hai gã diễn bài thẹn thùng e ấp, Vô Phong phát buồn nôn.
Xong việc với Hiệp Dung, Mai Hoa mới thở hắt ra một hơi vừa dài vừa lâu như thể buồng phổi đong đầy gió sa mạc. Gã gạt mồ hôi trên trán, lau kính thật sạch rồi mở bản đồ, bàn kế hoạch tác chiến. Theo lời Mai Hoa, gã và Chiến Tử sẽ đến Tịch Mịch Đầm, Vô Phong và Chuột Chù tới Thây Thi Hẻm. Chiến Tử không đồng ý, Mai Hoa khuyên nhủ gã:
-Tôi cần một người để năm thánh sứ kia tôn trọng. Thánh sứ mà, chỉ huy dạy dỗ họ khó lắm! Ở đây có mỗi anh bạn là họ biết mặt, chứ mang Vô Phong và Chuột Chù đi để họ cười vào mặt tôi à? Vả lại, tôi nghe đồn anh bạn có mâu thuẫn với đám người Lưu Vân, tốt nhất nên tránh xa nhau thì hơn.
Chuyện tư thù giữa Chiến Tử và đám hộ vệ của Vi Hàn, Vô Phong từng chứng kiến ở tòa án Đại Hội Đồng(**). Chiến Tử suy nghĩ một chút, cuối cùng nghe theo Mai Hoa. Gã cú vọ quay sang tên tóc đỏ và Chuột Chù:
-Hiệp Dung đi cùng các cậu, chắc chắn rồi. Hắn muốn nhân cơ hội chiếm Thây Thi Hẻm. Tôi không nghĩ lần này Hiệp Dung trở mặt, hắn không có lý do để làm vậy. Nhưng dân Đông Thổ thù dai nhớ lâu, cứ đề phòng vẫn hơn. Và hãy cẩn thận “đồng minh” của Hiệp Dung, tôi không biết thằng đó có thể gây ra chuyện gì.
-Đồng minh nào? – Vô Phong hỏi.
-Đạt Ba. – Mai Hoa đáp – Thây Thi Hẻm đỏ lửa, thằng béo đó chịu ngồi yên chắc(***)?
...
Vì mạng sống, Hiệp Dung đồng ý bắt tay Mai Hoa. Nhưng đánh cả Thây Thi Hẻm lẫn Tịch Mịch Đầm xem chừng quá sức với y.
Ngay khi đàm phán kết thúc, Hiệp Dung tập hợp đàn em gồm quân ở thị trấn và Làng Vui Vẻ, tổng cộng gần ba trăm người. Thấy chưa đủ, y liền cầu viện các thương nhân tài trợ mình. Nghe Hiệp Dung nói muốn đánh lớn, hai phần ba đám tài trợ lắc đầu; họ không nghĩ Hiệp Dung đủ thực lực đánh Quỷ Nhãn, càng không tin cái gọi là “bá chủ Hồi Đằng” như y quảng cáo. Những người gật đầu thì rất dè dặt; họ truy vấn Hiệp Dung mọi vấn đề, căn vặn từng chi tiết rồi vài người lại gia nhập nhóm lắc đầu. Cuối cùng chỉ còn mười thương nhân đồng ý giúp Hiệp Dung, họ cung cấp thêm một trăm kiếm sĩ, vũ khí cùng xe cơ giới. Tính đi tính lại, Hiệp Dung thấy chỉ đánh được Tịch Mịch Đầm chứ không có cửa ở Thây Thi Hẻm. Muốn chiếm được pháo đài ấy, y cần Đạt Ba giúp sức.
Vấn đề là liệu Đạt Ba có giúp Hiệp Dung, trong khi quan hệ giữa hai người là tử thù?
Nhờ những báo cáo mới của Chuột Chù, Mai Hoa thấy trong ba Đầu Sói, Đạt Ba thường xuyên trở mặt với người khác. Gã béo trở mặt thành quen, thành bản tính. Hay ho ở chỗ là kẻ tráo trở có thể thương lượng với bất cứ ai kể cả tử thù, miễn sao có lợi. Mai Hoa biết điều đó mới dám đề nghị Hiệp Dung đánh Thây Thi Hẻm. Và Hiệp Dung cũng hiểu nên mới có gan làm theo lời Mai Hoa. Chỉ cần Thây Thi Hẻm “Nổ thật to, cháy tưng bừng, la hét thật nhiều, Đạt Ba sẽ tới!” – Gã bốn mắt dặn dò bọn Vô Phong và Chuột Chù như thế.
Hiệp Dung xong xuôi, Mai Hoa mới thảo kế hoạch rồi gửi cho các thánh sứ. Chiến dịch lần này có ba điểm. Thứ nhất: đánh Tịch Mịch Đầm trước, phân tán sự chú ý của Quỷ Nhãn, sau mới đánh Thây Thi Hẻm. Thứ hai: bọn Mai Hoa phải đoạt lại con quái vật trước tám giờ tối, phép Ảo Trận của công chúa chỉ có tác dụng trong hai mươi tư tiếng. Thứ ba: cứu được công chúa, bọn Vô Phong phải luôn theo sát nàng, không được rời nửa bước. Điểm thứ ba là phần quan trọng nhất chiến dịch.
-Tôi không biết tên Đấu Thánh thế nào, nhưng nên cẩn thận Vi Hàn. Hắn là người Lưu Vân, hoàng tử hẳn hoi kia mà! – Mai Hoa nói với Vô Phong và Chuột Chù – Phi Thiên các vị và Lưu Vân luôn đối đầu nhau, nếu Lưu Vân nắm giữ công chúa Lục Châu, họ sẽ làm gì? Hê, nhiều khả năng lắm đấy!
Năm giờ sáng hôm ấy, người Phi Thiên chia nhóm đến hai thị trấn. Do bọn Quỷ Nhãn biết mặt, Vô Phong và Chuột Chù phải hóa trang. Vô Phong bôi mặt đen sì và xịt thuốc nhuộm nhằm che đi mái tóc đỏ. Chẳng hiểu sao tóc hắn không ăn màu nên Chuột Chù đắp cả tấn thuốc nhuộm, cuối cùng lại ra màu vàng bẩn bẩn bốc mùi khắm lặm, phân giác cầu gọi bằng bố. Vô Phong phàn nàn với Người Thương Lượng:
-Giờ tôi bảo vừa chui vào đít giác cầu, chắc không ai nghi ngờ đâu nhỉ?
Chuột Chù được phen cười xổ ruột.
Hai người lọt vào Thây Thi Hẻm khá dễ dàng. Chuột Chù là tay trang điểm đại tài, đến Vô Phong còn chẳng nhận ra mình nữa là lũ Chó Hoang. Hai người tìm đến một phòng trọ trong thị trấn, ở đó, Vi Hàn và Đấu Thánh đang chờ đợi. Thấy họ, chàng hoàng tử Lưu Vân tiến đến bắt tay từng người. Anh ta không nề hà bàn tay dính đất cát của Chuột Chù hay mùi hăng hắc từ Vô Phong. Trái ngược Vi Hàn, Đấu Thánh ngồi nguyên một chỗ, gật đầu chào trả, không thể hiện cử chỉ xã giao nào. Người này cao ráo trắng trẻo, mặt mũi thư sinh. Gã hơi ngửa đầu lên và luôn hướng ánh mắt xuống người đối diện. Nghĩ mình nên thân thiện trước, Vô Phong liền bước tới chìa tay về phía Đấu Thánh. Song gã thánh sứ người Tuyệt Tưởng Thành chẳng thèm đáp mà nhìn bàn tay Vô Phong, lông mày khẽ nhíu thành nếp mờ trên đỉnh sống mũi. “Chắc do mùi thuốc nhuộm” – Vô Phong nghĩ.
Sau màn chào hỏi, cả đám bàn chuyện chính. Chuột Chù mở tấm bản đồ Thây Thi Hẻm và phân chia công việc cho từng người. Về tổng quan, cả nhóm cần phải đánh một trong hai rặng núi bao bọc thị trấn(****). Hai nơi này chứa đầy vũ khí, chỉ cần mồi lửa đủ lớn, Thây Thi Hẻm sẽ sáng nhất Hồi Đằng. Tới lúc ấy, quân Hiệp Dung thừa cơ tràn vào, chưa kể quân Đạt Ba mò sang dây máu ăn phần. Lý thuyết là vậy nhưng tình hình thực tế khó khăn hơn nhiều. Chuột Chù mở máy chiếu, bật bản đồ, nói:
-Ở đây có nhiều kho đạn, gần khu lò rèn, nhưng cho nổ thì sập đường, không vào trong được. Chúng ta chỉ có thể tận dụng hai kho đạn ở đây. – Chuột Chù chỉ tay lên bản đồ – Mà như thế thì không đủ. Chúng ta cần thêm thuốc nổ. Đặt chúng vào đây... đây... và đây, đủ chút khói lửa để thu hút Đạt Ba. Đợi quân Hiệp Dung vào, chúng ta vòng về khu trung tâm, tức là tòa nhà này, rồi cứu công chúa.
Chuột Chù phóng to hình ảnh tòa nhà trung tâm. Máy phát tín hiệu cho biết công chúa đang bị giam ở đáy tòa nhà, xung quanh nhiều ngõ ngách và vô số Chó Hoang. Theo Chuột Chù, tại thị trấn có khoảng năm trăm Chó Hoang, thậm chí hơn. Kể cả khi chúng điều quân sang Tịch Mịch Đầm, số còn lại vẫn đủ để ngăn cản bọn Vô Phong và thừa thời gian đưa công chúa đi nơi khác. Chuột Chù tiếp lời:
-Đánh nhanh cỡ nào cũng không thể tới chỗ công chúa trước hai mươi phút. Chỗ này vốn là khu biệt giam... – Chuột Chù khoanh tròn phần đáy tòa nhà – ...nhiều điểm phòng thủ, sẽ mất kha khá thời gian để vượt qua. Tôi nghĩ nên bố trí người chặn đường lui của chúng. Nếu chúng ta đánh vào rặng núi bên phải, chúng sẽ tẩu thoát sang rặng núi bên trái, chắc chắn là vậy. Ở Hồi Đằng không xài phi thuyền nên khỏi lo chúng tẩu thoát theo đường hàng không(*****).
-Vậy ai chặn đường? – Đấu Thánh hỏi.
-Hai người chúng tôi. – Chuột Chù đáp.
-Để việc đó cho tôi! – Đấu Thánh nói – Ba hộ vệ của tôi đều là những kiếm sĩ thượng đẳng, họ sẽ không để lọt bất cứ tên Chó Hoang nào, thánh sứ Lục Châu sẽ an toàn.
Chuột Chù lắc đầu:
-Rất vui khi anh đề nghị giúp, nhưng anh biết đấy, chúng tôi đã vật lộn với con Ác Lạc Điểu cả tiếng, chưa kể suýt mất mạng. Anh bạn Vô Phong đây bị thương nhẹ, cần ít thời gian hồi phục. Thế nên mong anh hiểu và thông cảm.
Lời của Chuột Chù thể hiện một thông điệp rất rõ ràng: chỉ người Phi Thiên mới được tiếp cận công chúa. Song Đấu Thánh cố tình không hiểu. Gã nhìn Người Thương Lượng, khóe miệng hơi nhíu xuống, hệt như lúc ngó bàn tay Vô Phong. Khi trước, Vô Phong nghĩ gã sợ mùi thuốc nhuộm tóc, nhưng giờ hắn khẳng định cái nhìn ấy tràn ngập sự khinh thị và phân biệt đẳng cấp xã hội. Hắn sống ở chợ rác lâu, bị nhìn như thế nhiều lần nên không lạ.
-Tôi không nghĩ Người Thương Lượng có đủ kiến thức để chỉ định thánh sứ làm cái này cái kia. – Đấu Thánh nói – Luẩn quẩn trong cái sa mạc với bọn Chó Hoang vô học, lũ Đầu Sói chỉ thích đánh nhau, anh bạn có biết thế nào là chiến thuật hay chiến lược không? Nếu thánh sứ Lục Châu có chuyện gì, anh bạn lường trước hậu quả chứ?
-Tôi không hiểu chiến thuật hay chiến lược, nhưng tôi biết rõ đường đi lối lại trong Thây Thi Hẻm. – Chuột Chù mỉm cười – Tôi biết nhiều lối tắt, nơi nào an toàn, nơi nào bọn Chó Hoang sẽ tràn ra hay những cái bẫy mà ngay cả đại thánh sứ cũng đừng hòng thoát. Trên hết, tôi là người của chính phủ Phi Thiên, được phân công phụ trách chiến dịch ở Thây Thi Hẻm. Nếu cảm thấy không ổn, anh có thể gọi cho Mai Hoa, yêu cầu đổi người phụ trách mới. Tôi rất sẵn lòng!
Đấu Thánh nhổm lưng, hàng lông mày châu đầu như hai cơn sóng ập vào nhau, xẻ nhiều đường rãnh. Gã còn trẻ, da còn căng, nhưng những nếp gấp trên mặt gã còn sâu hơn những nếp nhăn tuổi già của một ông lão bảy mươi tuổi. Chắc là do luyện tập! – Vô Phong nghĩ thầm. Vi Hàn thấy vậy bèn khuyên can Đấu Thánh:
-Người Thương Lượng nói đúng, tôi và anh nên làm tiên phong. Hai người họ đằng nào cũng mệt rồi, nên tránh giao tranh lớn. Quan trọng nhất là thánh sứ Lục Châu an toàn, phải chứ?
Gã thánh sứ người Tuyệt Tưởng Thành không đáp không rằng, chỉ chép miệng gật đầu. Gã ngắm nghía Chuột Chù thật lâu, như thể ghi nhớ gương mặt anh ta và chờ cơ hội trả thù. Biết tính cách mỗi người mỗi kiểu nhưng Vô Phong không nghĩ một thánh sứ lại hành xử như vậy. Hắn cảm giác Đấu Thánh đến đây vì muốn nắm giữ công chúa.
Bàn bạc một hồi, cả đám thống nhất sẽ cùng tiến công kho vũ khí trước. Sau đó hai thánh sứ hợp sức với quân Hiệp Dung đánh trực diện, còn nhóm Vô Phong chặn đường rút. Quỷ Nhãn không thể giết Lục Châu vì công chúa là món hàng, gã cần nàng sống cho tới khi giao dịch. Nhân chuyện này, Vi Hàn phát hiện ra một chi tiết đáng lưu tâm:
-Điệp viên Lưu Vân chúng tôi nói hơn một tuần trước, tức là khi các vị vào Âm Giới, có một số người đi khắp nơi và hỏi về “cô gái mắt xanh”, tức là Lục Châu. Phạm vi hoạt động của đám người này rất lớn, từ miền đông sang tận miền tây lục địa Kim Ngân. Vài hôm trước, cư dân ở Xa Xác Đồng cũng gặp bọn này. Tôi nghe họ gọi chúng là...
-Kền Kền. – Chuột Chù tiếp lời – Chúng thuộc một tập đoàn, dân thương lượng chúng tôi hay gọi tập đoàn đó là Tổ Chim. Chỉ cần trả đủ tiền, Tổ Chim sẽ cử Kền Kền đi khắp thế giới chỉ để săn thông tin. Kiểu như điệp viên vậy.
-Chúng là tổ chức khủng bố? – Vi Hàn hỏi.
-Không hẳn, chỉ là một tập đoàn mua bán thông tin. Chúng làm việc cho bất cứ ai, miễn có tiền. Tôi không biết trụ sở chính của Tổ Chim ở đâu, nhưng nghe nói ở khu miền đông Kim Ngân có một chi nhánh.
...
Sau cuộc họp, Chuột Chù gửi thông tin về Thần Sấm. Thuyền trưởng Nhất Long lập tức cử người đi miền đông Kim Ngân tìm chi nhánh Tổ Chim (ngài thuyền trưởng luôn thắc mắc cái tên này), hy vọng thông qua tổ chức này sẽ biết ai là kẻ thuê Quỷ Nhãn. Rời phòng thánh sứ, nhóm Vô Phong chia hai ngả. Chuột Chù thám thính kho vũ khí của Thây Thi Hẻm, Vô Phong thuê phòng rồi ở lại chờ tin tức.
Nguyên ngày hôm ấy, tên tóc đỏ (lúc này là tóc vàng vàng bẩn bẩn) không đi đâu nửa bước, chẳng cả ngủ ngáy dù mắt cứ díp dịp. Chừng nào công chúa còn trong tay Quỷ Nhãn, hắn chưa thể ngon giấc. Nghĩ đến gã Đầu Sói, Vô Phong bất giác rùng mình. Hắn có thể trò chuyện với Hiệp Dung hoặc đánh nhau chí chết với Đạt Ba, song Quỷ Nhãn là vấn đề hoàn toàn khác. Nhớ lúc ở Kha La Trại, thấy cặp mắt Quỷ Nhãn, Vô Phong suýt nữa chết đứng. Mắt người Đà Ma cũng đáng sợ nhưng ẩn trong đó là tâm sự và buồn đau. Còn trong đôi mắt Quỷ Nhãn, Vô Phong không thấy gì ngoại trừ cái chết. Hắn cảm thấy sợ.
Tin tình báo cho biết Quỷ Nhãn vẫn ở Tịch Mịch Đầm, nhưng tâm trí Vô Phong cứ lợn cợn hình ảnh đôi mắt lòng đen đồng tử trắng dã của gã Đầu Sói. Hắn bèn lôi Bộc Phá ra mài giũa, cẩn thận kiểm tra từng tuýp thuốc nổ . Xong xuôi, hắn tỉ mẩn lau chùi bộ áo giáp, ngắm nghía dây buộc tóc kim loại và lẩm nhẩm đọc mật khẩu. Hắn cố giữ đầu óc luôn bận rộn để quên Quỷ Nhãn, xua đi nỗi hồi hộp. Giống lần ở Quận 4, sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi! – Vô Phong tự nhủ. Hắn hy vọng mọi chuyện kết thúc trước khi Quỷ Nhãn kịp quay lại Thây Thi Hẻm.
Thời gian trôi nhanh, thoáng chốc đã quá trưa, Hồi Đằng như chảo lửa dội những cơn gió nóng bức vào Thây Thi Hẻm. Khoảng hai giờ chiều, Chuột Chù trở về, thông báo toàn đội sẽ đánh rặng núi bên trái vì nơi đó rộng rãi đường thoáng, quân Hiệp Dung dễ xâm nhập hơn. Hai người mở bản đồ, đánh dấu từng ngả đường dẫn sang rặng núi bên phải rồi bố trí điệp viên theo dõi. Vô Phong hỏi:
-Quỷ Nhãn quay về kịp không?
-Không. – Chuột Chù lắc đầu – Hắn sẽ quay về Thây Thi Hẻm, nhưng phải vượt qua Chiến Tử trước. Mà có về được đến đây thì còn Hiệp Dung, Đạt Ba, chưa kể hai thánh sứ nữa. Quỷ Nhãn chỉ là con người, không phải thần thánh.
Nghe thế, Vô Phong yên tâm hơn nhiều.
Nhưng càng gần tối, cơn hồi hộp trong Vô Phong càng nở phình. Hắn nhận ra Thây Thi Hẻm không giống Quận 4, Chó Hoang không phải lũ đầu gấu và những gì sắp xảy đến không phải trận chiến băng đảng. Đây là chiến tranh. Hắn bèn tán gẫu với Chuột Chù cho vơi bớt căng thẳng:
-Sau vụ này, anh bạn đi đâu?
Chuột Chù ngạc nhiên, không phải vì câu hỏi mà bởi Vô Phong hỏi chuyện không liên quan. Tâm trí Người Thương Lượng dồn cả vào cuộc chiến nên nhất thời chưa hiểu câu hỏi của Vô Phong. Anh ta nghĩ một lúc, sau tươi cười:
-Chắc đi sang miền tây, hoặc cũng có thể tới miền nam, gần Lằn Ranh Đỏ. Tôi hết đất sống ở Hồi Đằng rồi, làm nốt chuyến này thôi.
-Không rời khỏi Kim Ngân sao?
-Cầm thẻ căn cước Âm Giới thì đi đâu được? – Chuột Chù cười – Nhưng dù sao tôi vẫn muốn ở lại lục địa này. Tôi không muốn đi.
-Vì cái gì?
Chuột Chù ngẫm nghĩ hồi lâu, sau lắc đầu:
-Tôi cũng không biết nữa. Có thể là chờ đợi điều gì đó... có thể là ngày Hoa Tuyệt Tưởng Nở, hay cũng có thể là ngày sa mạc Hồi Đằng biến thành tuyết. Truyền thuyết thôi. Nhưng nếu có thể đứng ở Hồi Đằng mà nhìn thấy ba mặt trăng cũng tuyệt lắm!
-Nhưng bao giờ đám mây trên sa mạc này biến mất chứ?
-Biết đâu đấy?! Tôi nghĩ sẽ có một ngày nào đấy... có thể lắm! – Chuột Chù nói.
Vô Phong cúi đầu che đi nụ cười. Hắn không thích nhạo báng người khác, nhưng mong ước của Chuột Chù cũng hài hước kiểu “bao giờ Kim Ngân mới hết chiến tranh?”. Hắn tiếp lời:
-Biết nước Xích Quỷ chứ? Tôi đã gặp vài người ở đó, họ nói chỉ muốn biến khỏi đó càng sớm càng tốt.
Vô Phong bắt đầu kể chuyện Quận 4, chuyện về cô gái Thanh Nhi, còn Chuột Chù chăm chú lắng nghe. Hai người tán gẫu khá lâu. Nhưng khoảng sáu rưỡi tối, giữa cuộc trò chuyện, bộ đàm của Chuột Chù bỗng vọng ra giọng Mai Hoa. Gã cú vọ thông báo nửa tiếng nữa sẽ tấn công Tịch Mịch Đầm. Vô Phong và Chuột Chù liền sắp xếp đồ đạc rồi rời phòng. Thây Thi Hẻm vẫn bình thường, đám Chó Hoang và dân chúng đang tiếp tục công việc thường ngày, họ không hề biết chỉ ít phút nữa, nơi đây sẽ thành bãi chiến trường. Bên ngoài thị trấn, ánh sáng ban ngày biến mất từ lâu, nhường chỗ cho không gian lạnh lẽo quánh đen. Nhìn bóng tối khổng lồ, Vô Phong hít một hơi dài rồi thì thầm:
-Nói thật, tôi không muốn gặp Quỷ Nhãn tí nào.
-Tôi biết chứ. – Chuột Chù nhún vai – Trừ Hiệp Dung hay Đạt Ba, đứa nào gặp Quỷ Nhãn cũng vãi ra quần hết. “Vãi” đúng nghĩa đen đấy!
Vô Phong nhăn răng cười. Ít nhất là tối nay hắn không phải gặp tên Đầu Sói nguy hiểm đó.
...
Cùng lúc ấy, sau hàng chục tiếng đồng hồ, Lục Châu được tháo khăn bịt mắt. Nàng cảm giác có luồng ánh sáng đang rọi vào mặt mình. Một giọng nói vọng đến tai Lục Châu:
-Mở mắt từ từ thôi.
Lục Châu chậm rãi cử động hàng mi, từng chút từng chút một. Tới khi quen với ánh sáng, nàng mở mắt nhìn quanh. Trong ánh sáng mờ mờ của bóng đèn treo giữa phòng, Lục Châu nhận ra nơi này là một căn phòng rộng, bốn bức tường ẩm thấp chất đầy dụng cụ tra tấn. Hơi lạnh như bầy rắn từ mặt sàn trườn lên, cuốn chặt lấy cô gái, tiêm nhiễm những nỗi sợ hãi. Nàng càng sợ hơn khi thấy một kẻ đang trừng trừng ngó mình. Gã cúi đầu, đôi mắt lòng đen đồng tử trắng đâm cái nhìn nhọn hoắt, xuyên thẳng đôi mắt xanh thẫm của công chúa. Lục Châu cựa mình, song nhận ra thân thể bị trói chặt trên ghế sắt, không sao cử động nổi.
-Đôi mắt đẹp. – Kẻ nọ nói – Khi khách hàng đến đây, tôi sẽ thử hỏi hắn xem có thể “xin” đôi mắt của cô hay không?
Công chúa rùng mình nín thở. Trước cặp mắt quỷ dị của người nọ, nàng sợ đến mức lắp bắp không thành tiếng:
-Quỷ... Quỷ Nhãn! Đây... là...?
Chữ “đâu” không sao thoát khỏi miệng công chúa. Nhưng Quỷ Nhãn hiểu ý nàng, bèn đáp:
-Phòng biệt giam của Thây Thi Hẻm. – Quỷ Nhãn nói – Chào mừng quay lại thị trấn.
Quỷ Nhãn quay đi, Lục Châu mới thở nổi, như kẻ sắp chết đuối vừa ngoi lên được mặt biển. Tên Đầu Sói tiếp lời:
-Đói lắm phải không? Nhưng đợi qua nốt đêm nay, cô sẽ được ăn. Giờ thả cô ra thì phiền phức lắm. Một thánh sứ có thể tạo phép thuật bằng tay không, đúng chứ? Xin lỗi nhé, tôi phải giữ thứ này.
Trên tay Quỷ Nhãn là chiếc hoa tai đính lông vũ đỏ. Gã biết nó là vật biểu trưng của công chúa. Lục Châu tránh nhìn trực tiếp vào mắt gã, hỏi:
-Ông biết tôi?
-Lúc đầu thì không. Khi khách hàng đưa tấm ảnh của cô ra, tôi chỉ nghĩ cô là đứa con gái quý tộc nào đấy. Nhưng tôi đã điều tra và biết cô không phải quý tộc. Cô còn hơn thế. Cô là công chúa Lục Châu, con gái Bạch Dương đệ thập.
-Nếu đã biết thế thì sao ông còn bắt cóc tôi? Ông không sợ đối đầu với Phi Thiên quốc?
Bờ vai Quỷ Nhãn rung rung. Vì Quỷ Nhãn bịt mặt nên Lục Châu chẳng biết gã cười hay không. Tên Đầu Sói kéo một chiếc ghế gỗ, ngồi mặt đối mặt Lục Châu rồi đáp lời:
-Cô nghĩ Đầu Sói là những thằng ngu? À, tôi thừa nhận rằng vì Kim Ngân bị Đại Hội Đồng phong tỏa nên có nhiều việc tôi không biết. Nhưng tôi hiểu rõ Kim Ngân là sân sau của các nước lớn. Kim Ngân hiện là thuộc địa của Lưu Vân, Phi Thiên các người không có quyền gì ở đất nước này. Cùng lắm các người chỉ đưa sát thủ hoặc thuê Thợ Săn trả thù, mà tôi quen với việc bị săn đuổi rồi.
-Chẳng lẽ người thuê ông trả nhiều tiền đến thế?
Quỷ Nhãn khoanh chân, ngả người trên ghế, dáng điệu như một nhà tư vấn tâm lý cho cô gái trẻ:
-Phải. Khá nhiều. Nhưng quan trọng hơn là tôi có cơ hội thống nhất Hồi Đằng. Cái sa mạc này hỗn loạn quá lâu rồi, nó cần một ông chủ đích thực. Đạt Ba là thằng vừa ngu vừa man rợ, người ta sợ nó như sợ chó dữ, thằng béo đó không thể trở thành ông chủ. Hiệp Dung là thằng khốn thích hiếp dâm trẻ con, nhân cách không có, nó làm ông chủ thì chẳng ai phục. Tôi là người xứng đáng nhất.
-Vậy móc mắt người khác cũng xứng đáng làm ông chủ?
-À, đó lại là vấn đề khác. – Quỷ Nhãn nhún vai – Nhà lãnh đạo nào chẳng có tật xấu, nhỉ? Tối nay là trận quyết định, một khi tiêu diệt Đạt Ba, tôi sẽ thành ông chủ Hồi Đằng.
Lục Châu ngạc nhiên:
-Đạt Ba tới đây?
-À, cái đó thì phải hỏi người của cô. Thằng cha Mai Hoa đã bỏ lại Ác Lạc Điểu. Tôi nghĩ hắn làm thế nhằm tạo cái cớ để giữ chân ai đó, có thể là những người như cô, một thánh sứ, hoặc thậm chí là nhiều thánh sứ chẳng hạn? Nó là Quỷ Vương mà, thánh sứ nào chẳng muốn có? Đừng ngạc nhiên, chính khách hàng của tôi đã biết chuyện Quỷ Vương. Vì vậy, tôi cứ để con quái vật ở Tịch Mịch Đầm, đứa nào muốn lấy thì lấy. Thử nghĩ xem, khi có được con Ác Lạc Điểu rồi, bọn họ còn định cứu cô nữa không? À, chắc cô cũng biết tôi từng làm hộ vệ thánh sứ, nhỉ? Tôi hiểu khá nhiều. Nói tới đâu rồi nhỉ? À... Mai Hoa thông minh lắm! Hắn giả bộ đánh Tịch Mịch Đầm, nhưng thực ra là nhằm đến nơi này. Người của cô biết cô ở đâu mà! Cái vòng đeo tay của cô là máy phát tín hiệu, đúng không?
Lục Châu giật thót, cổ họng khẽ nuốt nước bọt. Nàng không ngờ Quỷ Nhãn biết. Gã Đầu Sói tiếp lời:
-Tôi biết nó là máy phát tín hiệu. Nhưng tôi cứ để đó. Tôi biết người của cô sẽ quay lại cứu cô. Công chúa mà, ai dám bỏ lại công chúa ở sa mạc? Rồi sao? Phi Thiên không đưa quân vào được vì đây là đất của Lưu Vân. Vậy anh bạn Mai Hoa của cô thuê ai? Còn ai ngoài thằng Hiệp Dung tráo trở? Nó biết tôi làm xong vụ này sẽ có đủ quân phí, nó biết tôi sẽ xua quân xử nó trước tiên. Và nó là người Bắc Thần quốc, người Bắc Thần có câu “tiên hạ thủ vi cường” – ra tay trước thì có lợi thế. Nó biết chỉ cần Thây Thi Hẻm đỏ lửa, con chó dữ Đạt Ba sẽ tới. Và đó là cơ hội giành cho tôi. Ngay đêm nay, cả thằng Hiệp Dung lẫn Đạt Ba sẽ về Tụ Hồn Hải.
Đúng lúc ấy, bộ đàm của Quỷ Nhãn vọng tiếng nói. Gã Đầu Sói nghe xong liền đứng dậy, rút từ trong người ra một cán kiếm. Từ thanh kim loại bật mở lưỡi kim loại vừa to vừa dài, màu bạc trắng, bề mặt đầy những đường rãnh xẻ ngang xẻ dọc hoặc xiên chéo. Nếu gọi kiếm, nó là thanh kiếm khổng lồ. Nếu gọi đao, nó là thanh đao ngoại cỡ. Lục Châu không nghĩ một kẻ vóc dáng mảnh khảnh như Quỷ Nhãn lại dùng vũ khí này. Gã vác thanh đao lên vai, tiến ra cửa, đoạn quay lại nói:
-Còn đám người của cô, tôi sẽ suy nghĩ. Có thể chúng ta sẽ hợp tác. Biết đâu đấy? À, giới thiệu với cô thanh kiếm của tôi: Thương Binh. – Gã gõ gõ thanh kiếm – Không có ý nghĩa gì đâu, chỉ là chữ “thương binh” trong “bệnh binh, thương binh” thôi.
Gã Đầu Sói rời đi, cánh cửa sắt mở ra rồi đóng sầm lại. Lục Châu giãy giụa cố thoát khỏi chiếc ghế sắt. Nàng biết bọn Mai Hoa, Chiến Tử và Vô Phong đang đối đầu với một kẻ thù không phải là con người. Nàng không biết Chiến Tử thế nào, nhưng nàng cầu mong Vô Phong đừng đụng đầu Quỷ Nhãn. “Phong sẽ chết mất!” – Nàng sợ hãi.
(*) Mai Hoa gặp Hiệp Dung ở Thây Thi Hẻm, xem lại Quyển 3 Chương 20
(**) Chiến Tử chạm mặt hộ vệ của Vi Hàn, xem lại Quyển 2 Chương 40
(***) tình hình giữa các Đầu Sói tại Hồi Đằng, xem lại Quyển 3 Chương 22
(****) cấu tạo thị trấn Thây Thi Hẻm, xem lại Quyển 3 Chương 19
(*****) không thể sử dụng phi thuyền tại Hồi Đằng, xem lại Quyển 3 Chương 6