Ngục Thánh

Chương 136

Cuộc chiến tại Làng Vui Vẻ ngày càng khốc liệt. Phi thuyền Ưng Xám tập trung hỏa lực xuống thị trấn, dọn đường cho bọn Mai Hoa. Lũ Chó Hoang điên cuồng cỡ nào cũng phải sợ khối kim loại đang lòng vòng trên trời. Ở Làng Vui Vẻ, súng ống khá hẻo chứ chưa nói pháo phòng không hay tên lửa, nhưng đao kiếm thì ê hề. Vậy là bọn Chó Hoang cố thủ trong nhà và túp lều, chất đồ đốt lửa bịt kín đường lớn, chỉ chừa những ngõ ngách nhỏ hẹp, đợi bọn Mai Hoa đi qua là xồ ra đánh. Nhóm Mai Hoa bị kẹt cứng, không tiến được bước nào. Đội Ưng Xám gọi gã cú vọ:

-Chúng tôi không bắn được. Các anh quá gần bọn Chó Hoang. Hãy tìm đường khác. – A1 nói.

-Chúng nó chặn hết đường rồi! – Mai Hoa nói – Phá hủy mấy căn nhà khu tây nam đi! Phá hết!

-Ưng Xám không phải phi thuyền ném bom. Chúng tôi cũng không đủ tên lửa. Các anh phải tìm cách khác.

Mai Hoa lẩm bẩm chửi thề. Gã mở máy dò, chợt nhận ra tín hiệu của công chúa đang di chuyển. Gã thấy công chúa rời khỏi tòa nhà, được mươi bước thì dừng lại rồi quay trở vào. Vậy là sao? – Mai Hoa nheo mắt. Gã không biết công chúa tự trốn thoát hay Hiệp Dung đưa nàng đi, bèn gọi đội Ưng Xám:

-Tìm tòa nhà lớn nhất phía nam thị trấn, xem ở đó có gì không?

Đội Ưng Xám tiến hành dò tìm. Họ tìm thấy một tòa nhà sáu tầng và nhờ hệ thống quét đặc biệt, họ có thể nhìn vào bên trong. A2 nói:

-Anh sẽ không muốn thấy cái này đâu. Xác chết, toàn xác chết thôi. Không cái xác nào lành lặn cả, giống như... họ gặp ác quỷ vậy.

Nghe vậy, Mai Hoa nghĩ ngay đến Thú. Gã hỏi tiếp:

-Thấy công chúa không?

-Không. Máy quét chỉ dò được ba tầng đầu thôi. Có thể công chúa đang ở ba tầng cuối.

Mai Hoa đoán Thú đã cứu công chúa. Nếu mọi sự là vậy, tại sao Thú không liên lạc với nhóm Mai Hoa mà hành động một mình? Gã ngẫm nghĩ, sau hỏi đội Ưng Xám:

-Ngoài mấy người, còn ai trợ giúp nữa không?

-Chúng tôi là đội duy nhất. – A1 khẳng định.

Gã cú vọ nâng cặp kính cận. Nếu gã không nhầm, Thú đã tới đây và mang theo quân cứu viện từ Phi Thiên. Phi Thiên và Lưu Vân nói chuyện chưa đâu vào đâu, nay quân Phi Thiên đưa quân xâm nhập Âm Giới – thuộc địa của Lưu Vân, thực là cái tát cho cuộc đàm phán. Mai Hoa đoán Thú không liên lạc vì muốn giấu nhẹm chuyện này với Vi Hàn. Gã liền mở bộ đàm gọi cả đội:

-Không được rồi, chúng ta phải chia ra! Mấy người ở đây giữ vị trí, tôi và Chiến Tử sẽ tìm công chúa!

-Để tôi đi cùng! – Vi Hàn lên tiếng – Tôi sẽ dọn đường hộ hai người.

Mai Hoa lắc đầu:

-Không cần đâu. Ba thánh sứ các vị cố thủ ở đây, cố gắng đánh lạc hướng bọn Chó Hoang giùm bọn tôi.

Vi Hàn và Thôn Tàng không có ý kiến. Chỉ riêng Đấu Thánh phàn nàn:

-Anh bảo chúng tôi cố thủ với hàng trăm tên Chó Hoang sao? Chúng như kiến! Đông nhung nhúc! Chúng tôi cố thủ kiểu gì?

Mai Hoa lẩm bẩm chửi thề rồi đáp:

-Thông cảm cho nhau một chút mới làm việc được. Các vị có thần hộ mệnh, có cả Ưng Xám. Bọn tôi chỉ có da, thịt và xương. Vậy ngài chưa vừa lòng chỗ nào, thưa ngài Đấu Thánh?

Gã thánh sứ người Tuyệt Tưởng Thành không ho he thêm câu nào. Lát sau, ba thánh sứ cùng hộ vệ kéo quân tấn công khu đông nam, thu hút một lượng lớn Chó Hoang. Mai Hoa và Chiến Tử nhân cơ hội rời khỏi đương trường. Hai người băng qua ánh lửa nhập nhoạng, lợi dụng màn đêm để ẩn thân, lặng lẽ tiến về tòa nhà lớn nhất thị trấn. Khẩn trương là thế song họ vẫn kịp trao đổi tình hình của công chúa. Mai Hoa nói:

-Tìm được công chúa thì đưa đi ngay, đừng để Vi Hàn trông thấy. Tôi sẽ tìm Vô Phong.

-Tóc đỏ còn sống chứ? – Chiến Tử hỏi.

Mai Hoa hơi ngạc nhiên. Chiến Tử xưa nay chỉ quan tâm công chúa, cấm bao giờ thấy hắn mở khẩu bàn chuyện khác. Gã cú vọ lắc đầu ngao ngán:

-Mong là thấy xác.

...

Vô Phong chẳng nhìn thấy gì. Hắn quay đầu sang trái, quay đầu sang phải, nhưng đập vào mắt hắn chỉ đặc sắc đen. Một màu đen tuyệt đối và đồng điệu hóa vạn vật trong thân thể nó. Ngay cả bóng đêm cũng chẳng đen như thế. Ở đâu thế này? – Hắn tự hỏi.

Rồi hắn có cảm giác lầy lội. Thứ gì đấy dinh dính, kéo dài những sợi nhớp nháp dưới lòng bàn chân như muốn lôi xuống. Nó bỗng dâng lên, nuốt trọn chân hắn. Vô Phong sợ, vội vã chạy đi. Nhưng hắn không nhìn ra bất cứ thứ gì ngoài màu đen. Chạy được hai ba bước, hắn ngã ngửa vì trơn. Cái thứ nọ chồm lên thân thể Vô Phong, nhỏ tong tỏng từng giọt dính nhớt xuống mặt hắn. Chúng nóng rãy và như có răng, cắn xé, ngốn ngấu da thịt hắn. Vô Phong gầm lớn vì đau. Bỗng từ màu đen khổng lồ, một khối đỏ xuất hiện. Khối đỏ ấy có mặt mũi, tay chân – một con người thực sự. Nhưng Vô Phong hoảng sợ vì nó giống hệt mình. Thứ bản thể đỏ quạch đột nhiên ngoác miệng hét vào mặt hắn:

-Giết chúng! Giết chúng đi! GIẾT TẤT CẢ!

Vô Phong giật mình tỉnh giấc. Hắn nhận ra điều kinh khủng khác ập đến: màu đen. Hắn không nhìn thấy gì. Hắn không có điểm tựa, không cảm giác được phương hướng, không rõ là ngày hay đêm, thậm chí không biết mình đang tỉnh hay mơ. Hắn sợ bản thể Vô Phong đỏ lừ kia xuất hiện. Tại sao nó giống hắn thế? Hắn không hiểu và cảm thấy sợ. Nỗi sợ ngấm vào thịt vào xương, chậm rãi xâm lấn khắp người hắn.

Giữa nỗi hoang mang tột cùng, Vô Phong chợt bừng tỉnh. Công chúa? Công chúa đâu? – Hắn tự hỏi. Tuy không nhìn thấy nhưng hắn biết đây là thực tại, không phải mơ. Vô Phong định quờ quạng tìm đường song tay chân bị trói chặt. Hắn định thần, cố gắng nhớ chuyện xảy ra vài tiếng trước. Thực tình hắn chỉ nhớ rõ ngọn lửa đã thiêu trụi mắt mình, những việc khác hầu như mang máng, không rõ ràng. Vô Phong nhớ bọn Chó Hoang trói hắn, lời mỉa mai cợt nhả của Hiệp Dung, tiếng xe chạy ầm ầm trên sa mạc. Chuột Chù đâu? – Hắn lại hỏi. Suốt thời gian trên xe, hắn chẳng nghe thấy bất cứ tín hiệu nào của Chuột Chù. Còn nữa, nơi này là nơi nào? Công chúa có ở đây không? Vô vàn câu hỏi cứ hiện lên làm Vô Phong khổ sở. Hắn ước gì đôi mắt còn lành lặn.

Hốt nhiên, những tiếng nổ từ bên ngoài vọng tới. Vô Phong nghe thấy tiếng súng, tiếng tên lửa rít rồi tiếng nổ rung động mặt đất. Hắn giãy giụa, trườn mình, cố tìm điểm tựa. Hắn bỗng va đầu vào một vật cứng, kêu “bình” một tiếng. Không cảm nhận được hình dáng vật thể, hắn há miệng, lè lưỡi liếm nó, một vị trơ lạnh lẫn bụi bặm chảy xuống cổ. Vô Phong ho sù sụ, đoán nó là kim loại. Hắn chỉ “đoán”. Chẳng còn mắt, hắn không dám chắc bất cứ điều gì. Hắn dộng đầu vào vật kim loại, hét lớn:

-Có ai ngoài đó không? Có ai không?

...

Lục Châu hối hả bước, cầm đèn pin soi con đường tối đen như mực. Nàng tránh khua đèn xuống vì mặt đất chẳng có gì ngoài tử thi tràn ngập. Thú đã xử lý tất cả Chó Hoang trong tòa nhà, gã không để nạn nhân nào lành lặn. Cứ chạy mươi bước, Lục Châu lại loạng choạng vì mặt sàn trơn trượt. Lắm lúc nàng vấp chân rồi vồ ếch, mặt chạm mặt những cái xác trợn trừng nhìn mình. Cô gái cắn răng ngăn nỗi sợ, ngăn cơn buồn nôn, sau đứng dậy chạy tiếp. Công chúa đạp cửa từng phòng, rọi đèn tìm Vô Phong. Nhưng đáp lại nàng là những căn phòng rỗng kéo dài suốt tầng hai. Lục Châu tiếp tục chạy xuống tầng một – tầng cuối cùng. Nàng không từ bỏ hy vọng, nhưng nỗi tuyệt vọng trong nàng lớn dần.

Công chúa nhảy ba bậc cầu thang xuống tầng một. Nơi này chẳng khác mấy tầng trên, đầy xác người và máu. Lục Châu kiểm tra từng phòng, soi đèn mọi ngóc ngách nhỏ nhất dù biết một tên Vô Phong to đùng chẳng thể chui vào đó. Càng gần những phòng cuối, Lục Châu càng khó thở. Nàng sợ không thấy Vô Phong, lo rằng hắn bị giam ở nơi khác và biết đâu đã tan xác vì tên lửa? Nghĩ đến đó, cô gái cắn môi cố giữ bình tĩnh.

Khi tìm đến phòng cuối cùng, nỗi lo thành hoảng loạn. Vô Phong đáp lại nỗ lực của công chúa bằng cách mất tăm mất dạng. Như không tin vào mắt mình, công chúa chạy vào trong, nhìn quanh, tâm trí sùng sục nỗi tuyệt vọng lẫn hy vọng. Tên tóc đỏ bản tính bắng nhắng, Lục Châu nghĩ hắn đang chơi trò nhát ma nàng. Nhưng rốt cục chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hắn sẽ xuất hiện. Công chúa chạy ra, ánh mắt dáo dác. Bóng tối trước mặt nàng bỗng cao vô tận, lớn vô cùng. Nó nuốt trọn Lục Châu, như cố ngăn nàng tìm đến tên tóc đỏ. Phong ở đâu được chứ? – Nàng hoang mang.

Giữa lúc ấy, những tiếng “bình bình” dội tới, nghe như đập vào phản kim loại. Lục Châu căng tai, lần theo dấu vết âm thanh. Nàng cảm giác nó phát ra từ dưới đất. “Tầng hầm!” – Công chúa reo lên, đoạn khẩn trương tìm đường. Nàng lần ra một ngách nhỏ, mò xuống và phát hiện một cánh cửa sắt, nơi tiếng “bình bình” phát ra. Nàng nghe thấy ai đấy phía sau cánh cửa đang la hét “Có ai không? Cho tôi ra!”. Lục Châu vồn vã đập cửa:

-Phong?! Phong phải không?

Người nọ ngừng la, hỏi lại:

-Công chúa?! Công chúa! Cứu tôi!

-Đợi chút!

Cửa khóa, Lục Châu không thể vào. Nàng ngó quanh tìm chìa khóa song mãi chẳng thấy. Công chúa trở lại tầng một, rọi đèn vào không gian tối thui, ánh mắt trân trân. Kẻ giữ khóa nằm đâu đó giữa biển xác. Lật cả đống tanh lòm này lên ư? – Lục Châu nghẹn họng. Nàng không muốn làm và cũng chẳng đủ thời gian làm thế. Nàng mang vài thanh kiếm quay lại tầng hầm, nhét chúng qua khe hở giữa cửa và bản lề, dùng làm đòn bẩy. Nhưng rất nhanh sau đó, nàng hiểu mình đang phí công vô ích. Cửa tuy cũ nhưng chắc chắn vô cùng, dùng xà beng cũng không thể bậy ra. Nàng phải chấp nhận một thực tế: tìm chìa khóa hoặc không gì cả.

Nghĩ tới đó, Lục Châu bảo Vô Phong cố chờ thêm ít phút rồi chạy đi, chuẩn bị lần mò bãi thi thể ngập máu. Nhưng vừa lên đến nơi, nàng bỗng thấy Thú đứng lù lù một bãi. Trong bóng tối, gã kinh khủng gấp bội. Công chúa sợ điếng người. Thú cười hềnh hệch:

-Cô chủ cần giúp đỡ phỏng?

Không đợi công chúa cho phép, Thú xuống tầng hầm xem xét cánh cửa. Gã nói vọng sang:

-Ê mày, đứng lùi ra! Nhỡ bị làm sao, đừng rủa tao nhé!

Dứt lời, gã đấm cửa sắt, đấm liền hai phát. Sau cú thứ hai, cánh cửa lõm một mảng. Gã đấm vào vết lõm liên tục như cái máy, mặc cho khớp ngón tay trầy trụa rỉ máu. Lục Châu không ngăn Thú, không hỏi tại sao gã quay lại. Thanh âm va đập vang dội khắp tầng hầm. Sau cú đấm thứ hai mươi, cửa sắt cong vênh bật bản lề. Thú đạp chân, cửa đổ sập. Lục Châu vội vã bước vào, thấy Vô Phong nằm bên góc, toàn thân bị trói chặt. Bắt gặp gương mặt cháy sém của Vô Phong, công chúa cấm khẩu. Nàng càng thêm hoảng khi nhận ra hắn chẳng còn đôi mắt, tại nơi ấy là da thịt đen thùi lùi, khét lẹt. Môi nàng mấp máy, mắt thoáng chốc ngầu đỏ. Lục Châu vội dằn lòng, đỡ Vô Phong dậy đoạn hỏi:

-Anh đi được chứ?

Tên tóc đỏ gật đầu, chẳng thốt nổi một từ. Cổ họng hắn khản đặc, tinh thần bị cơn đau thể xác bóp nghẹt. Lục Châu chợt để ý mái tóc hắn đã chuyển về màu đỏ đặc trưng, dù hắn nhuộm tóc chưa lâu. Nhưng nàng không hỏi hay thắc mắc, chỉ nhanh chóng theo chân Thú đưa Vô Phong ra ngoài. Ba người lên tầng một, bỗng bên ngoài rầm rập tiếng bước chân. Biết công chúa đào thoát, bọn Hiệp Dung quay trở lại. Chẳng nói chẳng rằng, Thú túm cổ áo công chúa và Vô Phong, lẳng hai người xuống biển xác. Gã tiện tay quăng vài thi thể lên bọn họ, cúi xuống thì thầm với công chúa:

-Đừng có cử động nhé, cô chủ! Nằm yên! Sau đó chạy về hướng tây nam! Nhớ đấy, hướng tây nam!

Nói rồi gã hòa mình vào bóng tối, đúng lúc bọn Hiệp Dung đạp cửa xông vào. Lục Châu thoáng thấy ánh đèn pin rọi khắp nơi. Nhìn quang cảnh đẫm máu, lũ Chó Hoang thất kinh, không ai dám nhúc nhích. Phải đợi Hiệp Dung quát tháo nạt nộ, bọn chúng mới lóc cóc chạy lên tầng. Nằm dưới đống thi thể, mùi xác chết đặc nghẹt, máu nhễu tong tỏng xuống má, công chúa gần như tắc thở. Vô Phong không biết mình nằm giữa đống gì, miệng ú ớ. Lục Châu vội bịt miệng hắn. Hiệp Dung soi đèn pin, quét khắp nơi. Công chúa thở khẽ, mong gã Đầu Sói đừng soi về hướng này.

Đột nhiên Hiệp Dung bước tới, lật xác chết kiểm tra. Y chỉ cách bọn Vô Phong vài bước chân. Lục Châu nín thở, cầu nguyện màn đêm sẽ che chở nàng và tên tóc đỏ. Hiệp Dung bất giác quay đầu, tay hướng đèn xuống dưới. Luồng sáng loáng quáng trên gáy Lục Châu. Công chúa sợ hãi cực độ, tâm trí nảy sinh ý nghĩ kỳ quái: nàng ước con người đừng bao giờ phát minh ra đèn điện. Đừng bao giờ! – Nàng cắn răng.

Bỗng từ cầu thang, một tên Chó Hoang chạy xuống gào lớn:

-Thủ lĩnh! Có cái gì đó ở tầng hai! Một con quái vật!

Hiệp Dung vội vã lên tầng. Đợi tiếng bước chân xa dần, Lục Châu nhổm đầu, thấy xung quanh không có ai bèn kéo Vô Phong dậy, khẩn trương rời khỏi tòa nhà. Trên đường nàng tiện tay vớ một thanh kiếm. Lục Châu đánh kiếm không giỏi, chỉ đủ phòng thân. Hai người thẳng hướng tây nam, lần theo đường ngách giữa những ngôi nhà cát và túp lều. Họ thi thoảng núp vào góc tránh đám Chó Hoang chạy qua. Lục Châu ngoái lại ngóng về phía bắc thị trấn, nơi cuộc chiến khốc liệt, hứng chịu nhiều tên lửa nhất. Thực tình nàng muốn quay về bên Chiến Tử, nhưng nàng là thỏi nam châm thu hút Chó Hoang, làm thế chỉ tổ rắc rối. Vòng đeo tay của công chúa vẫn hoạt động, bọn Mai Hoa sẽ biết nàng đang đào thoát. Tốt nhất là đi hướng tây nam! – Lục Châu quyết định.

Vì mất thị lực, Vô Phong không thể chạy nhanh, thành ra Lục Châu bị chậm theo. Hai người vất vả lắm mới leo tới đỉnh một triền đồi. Công chúa muốn thấy ngọn Dương Hoa Tụ để xác định phương hướng. Phiền nỗi đêm đen giăng kín, nàng nhìn xuống chân đồi còn khó chứ chưa nói ngọn núi. Điểm an toàn, nó đâu? – Lục Châu thở gấp. Chưa biết nên làm gì tiếp, nàng chợt nghe dưới chân đồi vọng tiếng hò hét cùng đao kiếm lách cách. Dưới ánh sáng nhập nhoạng, nàng trông thấy cả bầy Chó Hoang rầm rập chạy lên. Công chúa hốt hoảng kéo Vô Phong:

-Chạy! Chạy nhanh lên! Chúng tới rồi!

Triền đồi dốc, Vô Phong luýnh quýnh chân nọ vấp chân kia, ngã nháo nhào kéo cả Lục Châu. Hai người lăn xuống, va đập vào không ít những túp lều. Lục Châu gượng dậy, lưng đau bại, tưởng chừng xương sống vừa nứt một đường nhỏ xíu. Từ khắp nơi, lũ Chó Hoang đổ về, tay chỉ trỏ:

-Thằng tóc đỏ! Là nó! Con nhỏ kia nữa! Thủ lĩnh bảo bắt sống con nhỏ, thằng tóc đỏ thì giết!

Lục Châu quên khuấy mái tóc Vô Phong là thứ dễ nhận diện nhất trong đêm tối. Nhưng đã quá muộn để nàng sửa sai. Bầy Chó Hoang ào ào xông đến. Công chúa vung kiếm xua bọn đầu trâu mặt ngựa, đoạn đỡ Vô Phong đứng lên. Lũ Chó Hoang lùi bước, lập thành vòng tròn bao vây hai người, sủa ông ổng:

-Đầu hàng đi, con điếm mắt xanh! Hoặc bọn tao sẽ giết mày!

-Không, bọn tao sẽ cưỡng hiếp mày trước rồi giết sau!

-Hoặc bọn tao sẽ giết rồi hiếp, không vấn đề!

Trăm cái miệng phun lời lẽ tởm lợm rồi cười hô hố nhằm uy hiếp nàng. Lục Châu cắn răng, tay kiếm run rẩy. Lũ Chó Hoang dồn tụ, siết chặt vòng vây. Không phép thuật, không thần hộ mệnh, công chúa thấy mình vô dụng khó tả. Chó Hoang hò hét nhất tề xông lên. Lục Châu vung kiếm, sẵn sàng quyết tử. Bỗng từ phía sau Chó Hoang, Thú xuất hiện. Con quái vật cao hơn hai mét lao vào đám đông, cẳng tay bật lưỡi đao, mười đầu ngón mọc đinh nhọn hoắt. Thú vung tay, một chém hai vả đoạt liền ba mạng người, mảnh thân thể văng từa lưa. Đàn em Hiệp Dung khựng lại, chuyển hướng tấn công Thú. Giữa rừng đao kiếm, Thú dính kha khá vết đâm chém nhưng chẳng nề hà. Gã gầm lớn, nhảy xổ tới đánh giết cuồng loạn. Gã đánh say mê, coi đó là niềm vui thích. Tới khi lũ Chó Hoang sợ hãi chạy trốn, gã vẫn truy đuổi nhằm thỏa mãn cơn say máu, quên bẵng luôn việc bảo vệ công chúa. Lục Châu hò hét khản cổ, gã mới chịu nghe. Con quái vật quay về, trình diện tấm thân tanh lọm trước công chúa, cười:

-À... cứu cô chủ! Cứu cô chủ! Tại tôi ham vui, cô chủ tha lỗi nha! Cô chủ với thằng tóc đỏ cứ chạy hướng này, tôi sẽ đợi ở đó. – Gã chỉ tay – Nhanh lên nhé! Hì hì!

Nói rồi gã chạy đi, thoắt cái đã mất dạng. Lục Châu khoác vai Vô Phong, khổ sở lắm mới vượt qua bãi xác thịt lầy lội. Tên tóc đỏ giờ là gánh nặng, một đống phế phẩm không hơn không kém và tự thân hắn biết điều đó. Vô Phong thở dài:

-Bỏ tôi lại đi, công chúa. Biết không, tôi là sao quả tạ của cô đấy!

-Vậy thì tôi làm con lừa một chút vậy. Đổi vị trí thôi mà! Ở Thiên Phạn, tôi là sao quả tạ của anh, đúng chứ?

Hai người cảm giác hơi hài hước. Nhưng họ không cười, chỉ chạy thục mạng. Tại thị trấn, Chó Hoang không tập trung vào ba thánh sứ nữa mà dồn quân truy đuổi công chúa theo lệnh Hiệp Dung. Từng tốp nối đuôi nhau, đèn pin loang loáng chĩa lên trời đêm đen tối. Thấy biến, ba thánh sứ cùng Ưng Xám lập tức bám chân lũ Chó Hoang. Cùng lúc, bọn Chiến Tử và Mai Hoa cũng nhanh chóng tiến về hướng nam. Cả Làng Vui Vẻ dậy sóng vì công chúa, bản thân nàng chẳng vui vẻ chút nào.

...

-Thủ lĩnh, chúng ta bỏ con bé mắt xanh à? – Một tên lâu la hỏi Quỷ Nhãn.

Quỷ Nhãn đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt trông về giới tuyến cắt ngang Sương Sa Đồi. Từ khi chiếm được nơi này, gã đứng như thế cả tiếng đồng hồ, bất động tựa tượng đá. Gã trả lời:

-Không. Một nghìn rưỡi thùng vàng của tao, bỏ sao được? Thằng Hiệp Dung mà giao dịch thành công, nó sẽ trở thành thế lực lớn. Tao đoán nó được trả trên dưới hai nghìn thùng vàng.

-Tại sao thủ lĩnh phải nhận số tiền ít hơn?

-Rủi ro lớn, lợi nhuận lớn. Thằng Hiệp Dung không có gì nhưng dám chơi, vì thế nó sẽ nhận được nhiều nhất. – Quỷ Nhãn đáp.

-Vậy thủ lĩnh tính sao?

Quỷ Nhãn chưa kịp đáp, bỗng một đàn em chạy vào thông báo Làng Vui Vẻ đang xảy ra chiến sự. Gã Đầu Sói cười:

-Bọn Mai Hoa chơi được đấy chứ? Vậy là con bé mắt xanh vẫn ngoài tầm tay Hiệp Dung, nhỉ? Xem nào, ở Làng Vui Vẻ còn chín thằng Đầu Sói chưa theo Hiệp Dung. Sáu đứa ngần ngừ, ba đứa chống đối.

-Trong số đó có hai người là của ta...

Tên lâu la chưa nói xong thì Quỷ Nhãn cắt ngang:

-Bỏ mấy thằng vô dụng ấy đi, quan tâm ba thằng chống đối kia kìa! Chúng nó là đàn em Đạt Ba, những thằng mạnh nhất ở Làng Vui Vẻ.

-Vậy thì sao? Em không hiểu ý thủ lĩnh?

-Bắn tin cho Đạt Ba, bảo rằng con bé mắt xanh trong tay Hiệp Dung. Thằng béo đang thua thiệt, nó sẽ gọi cho ba đứa đàn em cướp bằng được con bé ấy. Tao đoán nó cũng được trả khoảng một nghìn rưỡi thùng vàng gì đấy. Từ đêm qua đến giờ, Đạt Ba thua quá nhiều rồi, thằng ấy phải chơi để gỡ vốn thôi.

Gã lâu la gật gù, sau hỏi tiếp:

-Nhưng... em vẫn không hiểu. Đạt Ba còn có người ở Làng Vui Vẻ, giờ thủ lĩnh không có ai, vậy làm sao cướp được con bé mắt xanh?

Quỷ Nhãn không đáp, chỉ im lặng nhìn giới tuyến. Gã đang tính gì? Không ai biết.

...

Hơn mười phút vội vã lẫn mệt nhọc, sau rốt Lục Châu và Vô Phong đã tới chỗ Thú. Con quái vật kính râm cướp được một chiếc xe cơ giới; gã đưa hai người lên xe rồi nói:

-Điểm an toàn ở gần Dương Hoa Tụ. Chúng ta sẽ tới đó.

Công chúa và tên tóc đỏ chưa yên vị, Thú đã đạp ga phóng vút đi. Chiếc xe húc tung mấy căn lều, lao ầm ầm trên ngách nhỏ, leo lên triền cát rồi nhào xuống. Ngoại trừ nhà cát, Thú cóc quan tâm phía trước xe có vật cản hay không, cứ thế đạp ga, ục thẳng vào lũ Chó Hoang. Kẻ văng cả mét, kẻ bị cuốn dưới gầm xe. Thú cười sằng sặc như đang ghi điểm trong trò chơi có tên “Đâm càng nhiều người càng tốt”. Gã thò cổ gào lớn:

-Chúng mày không biết an toàn giao thông là gì à? Hố hố hố!

Từ hướng đông bắc, hàng chục xe cơ giới của Chó Hoang xuất hiện. Chúng truy đuổi, áp sát, nhăm nhe nhảy sang xe bọn Vô Phong. Công chúa canh mạn trái, rình tên nào nhảy là chém tên đó, trong khi tên tóc đỏ khua kiếm chém bừa bảo vệ mạn phải. Thú vừa lái xe vừa nhìn gương chiếu hậu, chỉ đạo Vô Phong:

-Chém mạnh tay lên! Đúng thế, thêm lần nữa! Được rồi, nó vỡ đầu rồi! Chém tiếp đi! Đúng thế! Ối, cái gì đằng trước thế kia? Con bà nó... con bà nó... con bà nó! Hố hố hố, biết an toàn giao thông là gì không chúng mày?

Chiếc xe của bọn Vô Phong đâm không biết bao nhiêu Chó Hoang và túp lều, thân xe toét máu. Nó như mũi tên xuyên thủng hàng rào bao quanh Làng Vui Vẻ, tiến vào vùng đồng bằng sa mạc, thẳng hướng tới Dương Hoa Tụ. Phía sau họ, Hiệp Dung cầm đầu ba mươi xe truy đuổi sát nút. Ánh đèn pha soi rọi vùng đồng bằng cát. Gã Đầu Sói chỉ đạo đàn em:

-Mấy đứa mang tên lửa đâu? Đi lên đầu! Không được bắn khi tao chưa ra lệnh! Mấy thằng mang súng lưới đâu? Nhằm vào bánh xe chúng nó!

Lũ Chó Hoang giương súng lưới nhằm bọn Vô Phong, hàng loạt viên đạn nhớp dính bay veo véo. Thú đánh vô lăng, khi lạng trái lúc lượn phải, tên tóc đỏ và công chúa suýt văng ra ngoài nếu không nhanh tay bám thành xe. Hiệp Dung liên tục kêu gào lũ đàn em ngắm chuẩn nhưng Thú rất lắm tài, gã giết người trơn tay mà lái xe cũng ngọt chẳng kém. Vài viên đạn súng lưới vọt qua đầu gã, số khác bám đuôi xe bết thành mảng xanh lè, song không viên nào găm trúng bánh.

Cuộc truy đuổi đang gắt gao, bỗng từ trên cao xuất hiện một phi thuyền vận tải. Nó lao xuống trước bọn Vô Phong, bay là là rồi mở khoang vận tải, cửa khoang hạ xuống kéo lê mặt đất làm thành đường dốc. Chỉ cần leo lên đường dốc, bọn Vô Phong sẽ vào phi thuyền. Thú liền đạp ga tăng tốc, chiếc xe bắn vọt đi. Nhưng Hiệp Dung đã chờ đợi chuyện này từ lâu. Y biết chỉ có phi thuyền mới giúp công chúa thoát khỏi sa mạc. Y phất tay, đám đàn em vác súng phóng tên lửa ngắm thẳng phi thuyền. Lục Châu là người đầu tiên phát hiện chuyện chẳng lành, nàng hét:

-Chúng có tên lửa!

-Bắn! – Gã Đầu Sói hét.

Năm sáu quả tên lửa phóng ra, khói trắng như sao xẹt xẻ rách màn đêm. Bốn quả bay trượt, hai quả đâm trúng sườn phi thuyền. Một tiếng nổ lớn rung chuyển không gian. Phi thuyền bốc cháy, khói bay mù mịt. Tuy vậy, động cơ của nó vẫn an toàn. Phi thuyền đóng cửa khoang, bay lên cao tránh đợt tên lửa thứ hai. Viên phi công gọi Thú:

-Chúng tôi không bay được nữa. Chuyển sang điểm an toàn thứ hai. Đội hai sẽ thay chúng tôi.

-Con bà mấy thằng vô dụng! – Thú đập vô lăng – Tao còn phải dạy chúng mày cách lái phi thuyền nữa à?

-Điểm an toàn phía sau Dương Hoa Tụ, cách đấy mười cây số. – Viên phi công tiếp lời, chẳng hề để tâm lời nhục mạ của Thú – Đội hai sẽ tới đó.

Lục Châu loáng thoáng nghe thấy điểm an toàn nằm sau ngọn núi. Công chúa hình dung bản đồ Hồi Đằng, bỗng chốc giật thót. Chỗ đó chẳng phải là Bãi Lầy Chết sao? – Nàng tự hỏi.

Khi gần đến Dương Hoa Tụ, Thú bẻ lái, chạy xe vòng qua ngọn núi. Hiệp Dung chẳng chịu buông tha mà bám sát họ từng cây số. Đột nhiên từ hướng bắc, phi thuyền Ưng Xám xuất hiện, nhằm lũ Chó Hoang mà khai hỏa. Đạn như mưa trút, tên lửa rót từng đợt, cột lửa bùng cháy sa mạc, quân Hiệp Dung thoáng chốc tan tác gần nửa. Gã Đầu Sói nghiến răng. Nếu y không có Lục Châu thì trên đời đừng hòng kẻ nào có được. Y gọi đàn em:

-Bắn con bé mắt xanh! Bắn nó!

Lũ Chó Hoang bèn tập trung hỏa lực vào bọn Vô Phong. Đạn súng lưới cùng tên lửa đan xen chằng chịt, Thú lái lụa cỡ nào cũng không thể tránh hết. Một viên đạn xanh lè bay trúng bánh, đất cát bám dính, chiếc xe xóc nảy, tốc độ chậm hẳn. Một quả tên lửa công phá mặt đất, áp khí lật tung xe, công chúa và Vô Phong văng ra ngoài, còn Thú xoay mòng mòng cùng chiếc xe trước khi rớt xuống. Hiệp Dung gào lớn:

-Dừng! Dừng lại! Không bắn nữa! Bắt con bé mắt xanh!

Đoàn xe ầm ầm lao tới. Tổ Ưng Xám cố truy cản quân Hiệp Dung song chúng đã quá gần công chúa, không thể khai hỏa. Mọi chuyện tồi tệ hơn khi một đoàn xe khác xuất hiện ở hướng đông, mang theo tên lửa bắn Ưng Xám. Phi thuyền nghiêng mình né đạn rồi bay cao, rời khỏi chiến trường. Bị bao vây muôn ngả, Lục Châu hết đường thoát. Thấy Ưng Xám không bắn nữa, quân Hiệp Dung hò reo vui mừng:

-Cứu viện! Cứu viện đến rồi!

Gã Đầu Sói nhăn trán khó hiểu. Y có chuẩn bị quân cứu viện nhưng đội ấy ở hướng bắc, không phải hướng đông. Bọn này từ đâu ra? – Y tự hỏi. Chợt thấy ba Đầu Sói mạnh nhất Làng Vui Vẻ dẫn đầu đoàn xe nọ và lao về phía mình với tốc độ khủng khiếp, Hiệp Dung chửi lớn:

-Con mẹ thằng Đạt Ba!

Đám nọ đâm thẳng vào quân Hiệp Dung, mấy chục xe húc nhau, người văng như diều đứt dây, hỗn loạn vô cùng. Nhờ thông tin do Quỷ Nhãn lộ ra, Đạt Ba liền gọi điện sai đàn em truy bắt công chúa. Gã béo đã thua quá nhiều, gã cần công chúa để gỡ vốn.

Trong khoảnh khắc, Hiệp Dung nhảy khỏi xe, lăn người trên đất. Mất vài giây định thần, y nghĩ ngay đến công chúa. Y không cần biết bao nhiêu đàn em chết mà chỉ quan tâm công chúa – hai nghìn thùng vàng – đang ở đâu. Mấy thằng Chó Hoang chết, sẽ có thằng khác thay thế, nhưng công chúa Lục Châu chỉ có một. Bỗng thấy cô gái đằng xa, y liền lao đi, đôi chân phăm phăm rẽ cát. Ba tên Đầu Sói nọ liền đuổi theo Hiệp Dung, chửi bới:

-Đứng lại thằng khốn!

Hiệp Dung quay đầu vặc lại:

-Ở đây không có phần của thằng béo! Cút!

Y phóng kim niệm phép, hàng chục mũi kim phình lớn thành mũi giáo nhọn hoắt. Ba tên Đầu Sói nọ vất vả chống đỡ. Hiệp Dung lại phóng bùa phép khắp mặt đất, chúng bùng cháy, kết tạo bức tường lửa khổng lồ chắn ngang mặt gã. Ba tên Đầu Sói không sao tiến lên được. Hiệp Dung nhân cơ hội tiến về phía công chúa. Lục Châu rút kiếm, sẵn sàng đánh tay đôi. Hiệp Dung cười:

-Cô đâu thể vận nội lực nữa, đúng không, công chúa? Đầu hàng đi, rồi tôi sẽ giải huyệt cho cô.

Sau ngần ấy chuyện, Lục Châu không tin bất cứ lời nào của tên Đầu Sói. Hiệp Dung cười mỉm, tay rút kim châm. Giữa lúc ấy, màn lửa sau lưng y bị xé toang như tấm rèm bị xé rách. Từ vết rách, Chiến Tử lao ra cùng thanh Thiết Giáp Hạm lạnh giá. Gã vung đao bổ thẳng đầu Hiệp Dung, gã Đầu Sói né người đoạn lùi ra xa. Công chúa reo lên:

-Chiến Tử!

-Chạy đi, công chúa! – Chiến Tử nói – Chạy khỏi chỗ này!

Không chút chậm trễ, Lục Châu kéo Vô Phong dậy rồi đi về hướng tây. Họ tất tả leo qua một triền cát. Vừa trượt xuống chân triền, hai người, gần như cùng lúc, nhận ra một cái bóng khổng lồ đè nặng lên đầu. Cái bóng đó không phải Dương Hoa Tụ mà xuất phát từ hướng nam, nơi gió cát hiu hiu thổi song chốc chốc lại rít gào như tiếng hét của kẻ bị tra tấn đánh đập. Bãi Lầy Chết! – Công chúa tự nhủ. Tuy bị đêm đen che mắt song nàng cảm giác nó ở rất gần đây. Một chút sơ sảy sẽ kéo nàng lẫn Vô Phong vào chỗ chết.

Bị Chiến Tử ngăn cản, Hiệp Dung liền gọi đàn em truy bắt hai người. Lũ Chó Hoang chạy bộ vòng qua tường lửa, giương súng lưới bắn tới tấp. Công chúa vội vít đầu Vô Phong xuống tránh những viên đạn xanh lè. Ba tên Đầu Sói nọ bỏ qua Hiệp Dung, dẫn đàn em đuổi theo. Hai phe Chó Hoang đụng độ, chúng vừa đánh nhau vừa truy đuổi Lục Châu. Công chúa chẳng biết chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu sao bọn Chó Hoang đánh nhau, chỉ thục mạng chạy. Bỗng từ đám hỗn chiến vang tiếng súng nổ, đạn lửa veo véo xé màn đêm. Không phải đạn súng lưới mà là súng trường. Hai viên đạn lạc bắn trúng chân Vô Phong. Tên tóc đỏ khuỵu xuống thét lên đau đớn. Lục Châu hoảng hốt:

-Phong?! Anh sao thế?

Lửa đạn mịt mùng, một viên găm trúng vai trái Lục Châu. Cô gái rên một tiếng, thanh âm đau đớn tắc ứ nơi cổ họng, cánh tay bại đi. Lần đầu tiên trong đời nàng bị trúng đạn. Nó ban đầu như luồng điện hàng ngàn vôn chạy khắp thân thể, sau lại giống máy khoan xoáy vào thịt, vào xương, vào tận tủy, vào từng mạch máu. Cơn đau tựa ngàn mũi dao nhỏ li ti theo dây thần kinh chọc xuyên bộ não. Lục Châu chẳng còn biết gì khác ngoài đau đớn. Nàng không thở nổi. Mình sắp chết sao? – Nàng tự hỏi. Bên ngoài, đám Chó Hoang tiếp tục bắn, mặt đất thủng lỗ chỗ, cát bụi bay tứ tung. Công chúa và tên tóc đỏ nằm giữa mưa đạn, không ai cử động nổi. Vô Phong thều thào:

-Công chúa... cô ổn chứ? Công chúa!

Nghe giọng Vô Phong, Lục Châu bật dậy. Ai cũng phải chết, công chúa cũng phải chết. Nhưng nàng không muốn chết lúc này. Nàng mở miệng gào tên Chiến Tử rồi gào tên Thú. Bất quá chiến trường hỗn loạn, tiếng kêu của nàng lọt thỏm giữa biển âm thanh. Không Chiến Tử, không Thú, không phi thuyền cứu hộ. Nàng giờ như cá nằm trên thớt, trong khi lũ Chó Hoang đang tiến đến, tay lăm lăm súng trường. Một ý nghĩ điên khùng vụt qua trí óc Lục Châu. Nàng quay đầu nhìn phương nam, dùng hết sức bình sinh trở dậy rồi túm cổ áo Vô Phong kéo đi. Lũ Chó Hoang hét:

-Đứng lại! Bọn tao bắn đấy! Đứng lại!

Lục Châu không nghe. Bọn Chó Hoang nổ súng, tia lửa bay veo véo, sát sạt ngang tai công chúa. Bị đất cát bắn đầy mặt song công chúa vẫn tiếp tục kéo Vô Phong. Tên tóc đỏ gào:

-Chúng ta đi đâu thế, công chúa?

-Tôi không biết, Tụ Hồn Hải chăng? – Lục Châu cười.

Vô Phong khó hiểu, nghĩ cô gái đang đùa cợt. Nhưng Lục Châu chẳng hề đùa. Được một quãng, cả công chúa lẫn Vô Phong rơi xuống một nơi sâu hút, đen ngòm như thể bị bóng tối nuốt chửng. Bọn Chó Hoang lật đật chạy tới, tay soi đèn pin. Ánh đèn cho chúng thấy một khoảng không đầy cát bụi cao ngất trời, trải dài từ đông sang tây. Vài tên lắp bắp:

-Bãi... Bãi Lầy Chết!

-Phải báo thủ lĩnh ngay! – Tên khác nói.

Cả đám gật đầu. Nhưng chúng vừa quay lại thì bắt gặp Thú. Con quái vật kính râm nhe răng cười:

-Chúng mày bán “im lặng” không, cho tao mua?!

Bọn Chó Hoang chưa kịp định thần, Thú đã nhảy vào. Toàn bộ lũ Chó Hoang tan tác dưới mặt đất, thân thể mỗi nơi mỗi mảnh. Thú quay đầu nhìn Bãi Lầy Chết, hàm răng nghiến rào rạo như đang suy tính điều gì. Gã chuyển kênh liên lạc bộ đàm, một tiếng “tút” dài vang lên. Chừng năm giây sau, một người nhấc máy. Thú nói ngay:

-Cô chủ rơi vào Bãi Lầy Chết rồi, tính sao đây, lão già?

“Lão già” im lặng một chút rồi trả lời:

-Không cần tìm. Cứ nói là công chúa mất tích.

Thú “Ờ” một tiếng rõ to rồi cúp máy. Được ít phút, Mai Hoa xuất hiện. Trông thấy con quái vật đứng giữa biển máu, gã cú vọ nuốt nước miếng đoạn hỏi:

-Anh bạn... Thú, phải không? Công chúa đâu?

-Mất tích rồi. – Thú trả lời, miệng cười toe.

...

Nửa tiếng sau, tại Sương Sa Đồi...

Quỷ Nhãn vẫn chăm chú nhìn giới tuyến. Gã đã bất động cả tiếng đồng hồ. Đám đàn em không ai dám hỏi gã đang suy tính điều gì. Bất chợt một gã Chó Hoang chạy vào, thở hổn hển:

-Thủ lĩnh, có tin... con bé mắt xanh mất tích rồi!

Quỷ Nhãn nhướn mày đoạn quay lại nhìn người đưa tin. Tên Chó Hoang sợ rúm người trước ánh mắt của gã, sau nói tiếp:

-Tin thật đấy, thủ lĩnh! Bọn Hiệp Dung đang nháo nhào lên! Chúng không tìm ra con nhỏ đó!

Quỷ Nhãn im lặng hồi lâu, bỗng chốc bật cười, vai rung rung. Gã thở:

-Hiệp Dung, Đạt Ba và Mai Hoa chơi tệ vậy sao? Tao cứ nghĩ chúng nó khá hơn kia!

Nói rồi gã phân phó công việc cho đàn em:

-Mày, đi về miền đông Âm Giới, loan tin thằng Hiệp Dung đang có trong tay công chúa Lục Châu. Hãy đảm bảo chắc chắn chuyện này phải đến tai lũ phiến quân. Thằng kia, đi về miền tây Âm Giới, nói Đạt Ba đang giữ công chúa Lục Châu; tao muốn tất cả bọn Đầu Sói miền tây phải nghe thấy. Thằng kia, đi về Đại Lộ Đỏ, nói công chúa Lục Châu đang lẩn trốn ở Làng Vui Vẻ. Đi nhanh, tao muốn sáng mai cả sa mạc này sẽ biết công chúa Lục Châu!

-Nhưng... làm thế để làm gì, thủ lĩnh? – Đám đàn em hỏi – Mà sao lại có công chúa nào ở đây?

Quỷ Nhãn cười khùng khục, con mắt quỷ quái long sòng sọc:

-Con bé đó chết rồi. Không ai sống được ở Bãi Lầy Chết cả! Nhưng nó chết cũng hữu dụng đấy chứ?
Bình Luận (0)
Comment