Ngục Thánh

Chương 158

Đưa Liệt Trúc về Phi Thiên được hai ngày, Vô Phong nhận thiệp mời dự tiệc tại hoàng cung. Chính tay Bạch Dương đệ thập viết thiệp và đóng dấu. Trước tiệc có lễ khen thưởng các hộ vệ. Là người duy nhất được tặng thưởng Huân Chương Cánh Trắng và Huân Chương Cánh Bạc, tên tóc đỏ cố nhiên thành tâm điểm chú ý. Vài ngày nay tên hắn lan truyền khắp giới thánh sứ lẫn hộ vệ Phi Thiên. Tuổi chưa đến 30, vỏn vẹn một năm mà lấy hai trong bộ tứ huân chương, chưa hộ vệ nào sánh bằng hắn (tính theo thành tích giấy tờ). Nhưng Vô Phong thấy việc đó chẳng đáng tự hào. Không nhờ Tiểu Hồ, hắn đã chết rục ở Thiên Phạn. Không phải Đạn Đạo đi ngang qua, hắn đã chôn thây dưới Bãi Lầy Chết. 

-Thì có sao đâu? – Tiểu Hồ nói với tên tóc đỏ – Anh xả thân vì công chúa, anh được tặng thưởng, thế nên anh được chú ý! Sai trái chỗ nào? Và chẳng có gì sai nếu anh ăn mặc đẹp! Anh phải nổi bật hơn công chúa! Nào, vào đây, đừng có chạy!

Cô gái đẩy Vô Phong vào cửa hàng quần áo. Cửa hàng này nằm trong tòa tháp cao nhất quận Mắt Trắng, thuộc khu xa xỉ phẩm. Nơi đây vãn người vì chỉ toàn giới thượng lưu hoặc quý tộc ghé qua, muốn vào phải có thẻ đặc biệt. Vô Phong chẳng tiếc tiền, thậm chí thấy vui vì Tiểu Hồ lo quần áo hộ mình. Nhưng chỉ vì một bộ cánh mà bỏ ra mấy chục thùng vàng? Vô Phong thà đem số tiền ấy ăn uống một trận đã đời còn hơn. Đương lần khân với Tiểu Hồ, Vô Phong chợt thấy Liệt Trúc nắm tay mình và nói:

-Anh may “dạ quang phục” phải không? 

-Dạ quang phục là cái gì hả bé? – Vô Phong ngạc nhiên.

Tiểu Hồ phì cười:

-Bộ quần áo chỉ mặc trong lẽ tiệc hoặc dịp quan trọng. Anh chưa nghe bao giờ sao? 

Tên tóc đỏ nhún vai như muốn nói “Năm năm qua, tôi ở đâu cô không biết à?”. Tiểu Hồ cười đoạn một tay đẩy lưng hắn, tay kia kéo Liệt Trúc vào cửa hàng. 

“Dạ quang phục” mà Liệt Trúc nói là lễ phục dành cho nam giới. Mọi thứ từ áo quần tới đôi bốt đều tuyền một màu đen, riêng vai trái có một khoảng dành cho họa tiết dệt từ sợi kim loại tán mỏng như vàng, bạc hoặc kim cương. Vô Phong thấy loại lễ phục này không ít lần, chỉ là không biết tên gọi. Dạ quang phục không mua ngoài mà may đo, riêng hàng cao cấp phải may thủ công chứ không dùng máy. Đứng dạng tay dạng chân cho người ta đo đạc rồi thấy Tiểu Hồ lẫn Liệt Trúc khúc khích cười, Vô Phong chỉ mong cái vụ áo quần này kết thúc nhanh nhanh. 

-Hôm ấy nhiều nhà đầu tư tìm đến anh. – Tiểu Hồ nói – Cư xử lịch sự và đứng đắn, anh sẽ gây thiện cảm với họ. 

Vô Phong quay sang trái theo yêu cầu của thợ may. Hắn hỏi:

-Nhà đầu tư? Để làm gì? Tôi đâu cần ai tài trợ? 

-Anh không cần nhưng họ cần. Có một hộ vệ danh tiếng làm đại diện hoặc quảng cáo, ai chẳng muốn? Nhiều hộ vệ mong như anh mà chẳng được! Nói đi phải nói lại, nếu không lo được chi phí hàng tháng, anh lấy đâu thời gian tập luyện kiếm thuật hay phép thuật? Hoặc nếu anh không thích dựa dẫm, có thể nhờ tài trợ một thời gian rồi kinh doanh riêng, như tôi chẳng hạn!

-Tôi là hộ vệ của công chúa, tôi nhận trợ cấp từ chính phủ. Sắp tới tôi làm việc ở trường sĩ quan, vậy cũng được mà! Đâu cần lắm tiền? 

Tiểu Hồ lắc đầu:

-Nếu anh có thực lực như Thập Kiếm hay Ngũ Pháp Sư hẵng nói chuyện “không cần tiền”. Ít nhất anh phải có chỗ dựa vững chắc, đề phòng trường hợp rủi ro. Không chỉ nhà đầu tư, vài kẻ háo danh sẽ tìm anh thách đấu. Anh không thể tránh đám này mãi! Một năm tôi cũng phải đánh dăm ba trận như thế.

Vô Phong thở phì:

-Hả? Tôi tưởng về Phi Thiên là yên ổn rồi, đâu còn đánh nhau nữa? 

-Thế giới Tâm Mộng là vậy mà! – Tiểu Hồ nhún vai – Có người chiến đấu và có kẻ thách đấu. Nhìn sang Chiến Tử xem! Một năm anh ấy đánh ít nhất ba mươi trận, hầu như toàn thắng, cùng lắm là hòa! 

Tên tóc đỏ chẳng ngạc nhiên. Chiến Tử có thể hạ gục con quái vật Đạt Ba thì những chuyện khác cũng bình thường. Vô Phong giơ cao tay theo yêu cầu của thợ may đoạn hỏi tiếp:

-Tôi chán choảng nhau lắm rồi, từ chối được không? 

-Được, nhưng có giới hạn. Liên tục từ chối, anh sẽ bị nghi ngờ. Nếu tin tức đến tai nhà đầu tư, họ sẽ tra hỏi anh hoặc ngừng tài trợ tới khi anh chứng minh thực lực. 

-Cô cũng phải đấu để giữ nhà tài trợ? 

Tiểu Hồ lắc đầu. Nàng ôm Liệt Trúc vào lòng sau đáp:

-Mở được tiệm bánh, tôi từ chối nhận tài trợ nên chẳng lo mếch lòng ai. Nhưng anh biết đấy, nhiều kẻ thách đấu ăn nói sống sượng lắm! Họ muốn đánh bằng mọi giá mà! Thế nên tôi phải cho họ biết thế nào là giữ mồm giữ miệng. Nhưng tôi cũng không từ chối lời thách đấu nghiêm túc.

Vô Phong thở dài. Hắn về Phi Thiên cốt để chăm nom Liệt Trúc và nghỉ ngơi, không phải mấy chuyện đánh đấm giời ơi đất hỡi. Nhưng thách đấu là một phần không thể thiếu của giới chiến binh Tâm Mộng, hắn muốn tránh cũng khó, trừ phi từ bỏ nghiệp kiếm sĩ. 

Chuyện thách đấu còn liên quan đến trật tự thế giới ngầm. Theo lời Tiểu Hồ, các trận thách đấu dù đồn đại hay công khai đều được ghi chép tỉ mỉ. Chợ rác – Uất Hận Thành sẽ thu thập, xác minh, sau đó công bố những ứng viên tiềm năng, cao hơn cả là danh sách Thập Kiếm và Ngũ Pháp Sư. Người ta chỉ tin tưởng danh sách của Uất Hận Thành, mọi nguồn thông tin khác không được coi trọng. Định kỳ hai năm một lần, Uất Hận Thành sẽ công bố danh sách, trùng thời điểm cuộc thi Tổng Lãnh diễn ra. 

May đo xong, thợ may nói hai ngày nữa Vô Phong có thể đến lấy đồ, vừa đúng hôm tổ chức tiệc. Rời cửa hàng, tên tóc đỏ và Tiểu Hồ đưa Liệt Trúc đi chơi. Tiểu Hồ nói đại thánh sứ Tây Minh đã thỏa hiệp với Hội Đồng Pháp Quan, Vô Phong từ giờ thoải mái trông nom con bé mà không sợ nguy hiểm. Tên tóc đỏ không lạ khi ngài đại thánh sứ quan tâm Liệt Trúc. Hắn đồ rằng Tây Minh muốn làm việc ý nghĩa cho người học trò Dạ Bích đã khuất. 

Vô Phong đưa Liệt Trúc đến tháp vui chơi giải trí. Tại đây có mái hiên khổng lồ đua ra nằm lưng chừng trời, hiên lợp cỏ nhân tạo cho lữ khách tắm nắng và trẻ con tha hồ chạy nhảy. Tên tóc đỏ dắt Liệt Trúc ra bãi cỏ, giúp con bé làm quen đám bạn cùng trang lứa rồi để chúng chơi với nhau. Vô Phong về bên Tiểu Hồ, vừa trông chừng Liệt Trúc vừa hỏi:

-Cô nhớ khi chúng ta đưa Liệt Trúc về Thần Sấm, Hội Đồng Pháp Quan muốn nghiên cứu con bé không(*)? Sao giờ đám ấy dễ tính thế? 

-Chắc họ còn nhiều việc khác, không đủ thời gian lưu tâm Liệt Trúc. Dạo này Băng Thổ và Đông Thổ loạn cả lên, Hội Đồng phải giải quyết. Vì sao phải giải quyết á? Phi Thiên là đế quốc mạnh nhất, đứng ngoài thế nào được? Rồi thì chính sách mới của Khối Ngũ Giác. Tôi nghe công chúa nói nhiều người không đồng tình với hoàng đế. Tuần trước có phiên chất vấn, anh để ý không? Đó, đệ thập không thay đổi quan điểm với Lưu Vân quốc. Ông ấy vẫn thù hằn lắm!

Đằng xa, Liệt Trúc thoải mái nô đùa cùng lũ trẻ. Con bé cười nhiều, chẳng lầm lì và hay hoảng sợ như trước. Nó hòa nhập cuộc sống khá nhanh, không khó khăn như Vô Phong từng lo ngại. Chốc chốc con bé lại quay về phía bọn Vô Phong, tay vẫy vẫy như muốn nói mình đang rất vui vẻ. Tên tóc đỏ vẫy tay đáp đáp lại con bé, đoạn tiếp lời:

-Vì cuộc chiến năm năm trước? Hay vì eo Tích La? Tôi nghe hai nước tranh chấp vùng eo đó lâu lắm rồi!

Eo Tích La là một vùng nằm giữa hải phận hai nước, chứa rất nhiều khoáng sản trong đó có quang tố. Cả Phi Thiên lẫn Lưu Vân đều khẳng định chủ quyền tại Tích La. Sau hơn nửa thế kỷ tranh chấp, mỗi bên chiếm một nửa vùng eo. Tình hình khu vực này thường là nguyên nhân mâu thuẫn giữa hai quốc gia(**). 

-Không hẳn vì eo Tích La. Cuộc chiến năm năm trước thế nào thì tôi không rõ, hồi đó tôi chưa làm hộ vệ. Nhưng nó nằm ở vấn đề lịch sử. – Tiểu Hồ đáp – Mọi cuộc chiến của Phi Thiên đều có người Lưu Vân can dự. Cứ nói chuyện với đệ thập, anh sẽ hiểu ông ấy thù địch Lưu Vân cỡ nào! Nhìn công chúa chúng ta cứng đầu cỡ nào thì cha cô ấy gấp mười lần!

Cô gái nói nhỏ như sợ gió đưa lời mình tới tai hoàng đế hay công chúa. Vô Phong phì cười. Hắn tưởng tượng đầu óc ngài đệ thập là một cỗ máy chỉ chạy theo chương trình mặc định. Tiểu Hồ tiếp lời:

-Nhưng các chính khách không thích vậy. Họ nói Phi Thiên đối đầu Lưu Vân quá lâu rồi, hết thế kỷ này qua thế kỷ khác. Họ muốn chính sách hòa bình thay vì thù địch. Ai thích sống kiểu mặt nặng mày nhẹ với láng giềng mãi? Phải thay đổi chứ! Có điều ông hoàng Lưu Vân cũng cứng đầu như đệ thập của chúng ta. Nếu muốn hòa giải, họ nên bày tỏ thiện chí trước. Trong mọi cuộc chiến, Lưu Vân luôn khơi mào mà!

-Nói vậy, nam nữ hai nước này chẳng bao giờ lấy nhau được! – Vô Phong gãi đầu. 

Tiểu Hồ cười:

-Sao không? Bộ anh không biết mẹ công chúa là người Lưu Vân à? 

Vô Phong đang tu chai nước suýt chết sặc. Hắn ho sù sụ, mặt nhăn mày nhó nhìn Tiểu Hồ:

-Khục... khục... cô đùa tôi à? 

-Thông tin công khai mà, sao tôi phải đùa? Có điều bà ấy mất khi công chúa bảy tuổi.

Tên tóc đỏ lắc đầu thở phì. Dù biết Tâm Mộng lắm sự lạ nhưng chuyện mẹ Lục Châu là người Lưu Vân nằm ngoài sức tưởng tượng của Vô Phong. Hắn đoán đây là hôn nhân chính trị. Có khi nào đệ thập ghét bà vợ nên mới thù địch Lưu Vân quốc dữ thế? – Hắn nghĩ thầm. 

...

Cùng lúc ấy tại phòng Bạch Quang, Bạch Dương đệ thập trầm mình dưới nắng chiều. Ông như cái cây khô đang tận hưởng nốt hơi ấm mùa thu trước khi mùa đông khắc nghiệt tràn về. Hoàng đế ngắm quận Trăng Khuyết rồi nhìn quận Mắt Trắng. Tuyết chưa trắng trời, sông Vành Đai Xanh chưa đóng băng, những vườn cây xanh bên bờ sông hẵng còn xanh mướt. Nhưng đã giữa tháng 11, mùa đông sắp chạm tới Phi Thiên thành. 

Phía sau ngài, đại thánh sứ Tây Minh mang tách trà thiết mộc đặt lên bệ cửa sổ. Đệ thập cảm ơn đoạn nhấp một ngụm. Uống chưa hết, ngài bụm miệng ho sù sụ. Tây Minh đưa hoàng đế khăn giấy, sau khuyên ngài bớt dùng trà thiết mộc. Đệ thập nói:

-Đằng nào cũng do Quỷ Vương cảm nhiễm, đâu sống được lâu nữa? 

-Quỷ Vương cảm nhiễm thật hay không phải chờ xác minh. Nếu là thật, ngài sẽ sống tiếp bốn, năm năm nếu điều trị đúng cách; các con ngài có thêm thời gian củng cố chỗ đứng. Vậy không tốt hơn sao? 

Ngài đệ thập gật gù, sau nhấp ngụm trà nữa trước khi từ bỏ sở thích này. Ông cười: 

-Có lẽ ta là hoàng đế chết trẻ nhất họ Bạch Dương. Cha ta thọ một trăm năm chục, ông nội suýt soát hai trăm, gần bằng đệ tứ - người sống lâu nhất. 

-Nhưng ngài là người trẻ nhất từng lên ngôi. Người ta sẽ nhớ ngài là người lập ra Khối Ngũ Giác, liên minh mạnh nhất lịch sử Tâm Mộng. 

-Và họ sẽ nhớ ta là người đẩy quan hệ với Lưu Vân xuống mức tồi tệ nhất lịch sử. – Đệ thập nhún vai. 

Tây Minh cười mỉm. Như nhớ ra chuyện gì đó, ông bật cười:

-Người ta nói ngài bị vợ quản dữ quá nên mới ghét Lưu Vân. Họ nói ngài giải quyết vấn đề theo cảm tính, không phải lý trí. 

-Thì cứ để họ nghĩ vậy! Tội gì chứ? – Đệ thập cười lớn – Đáng lẽ ta nên cho mấy tờ báo lớn khoét sâu vấn đề này, đặt dòng tít “Đệ thập hành xử cảm tính, không có lý trí”. Càng lớn càng tốt! Ta muốn mọi đối thủ nghĩ ta là người như thế.

Tây Minh mỉm cười. Ông suy nghĩ một chút rồi nói:

-Nhưng chính sách của ngài sẽ gây ảnh hưởng cho người kế vị. Lục Thiên hoặc Lục Châu sẽ phải giải quyết mớ bòng bong với Lưu Vân quốc. 

Hoàng đế gật gù:

-Đúng là khó cho người kế vị! Ta cũng muốn xuống nước với Lưu Vân. Nhưng cuộc chiến biên giới năm năm trước còn đó, khó lắm Hội Đồng Pháp Quan mới ém được thông tin. Giờ thay đổi chính sách, đám chính khách lẫn nhà báo sẽ lật tung những tài liệu cũ. Đặc biệt là Liên Hiệp Bờ Tây và Phái Miền Đông. Lúc ấy khổ hơn nhiều! 

-Vậy ngài sẽ giữ vững chính sách này tới lúc chết?

Đệ thập phóng mắt ngắm đàn hải âu lượn ngang sông Vành Đai Xanh, lòng ngẫm ngợi. Ông trả lời câu hỏi của Tây Minh bằng một câu hỏi khác:

-Hai hôm nữa có dạ tiệc, Vi Hàn cũng được mời. Ông từng gặp hắn ở Đại Hội Đồng, thấy hắn thế nào? 

-Cá nhân tôi không thích lắm. – Tây Minh nói – Hắn õng ẹo quá! Như gái mới lớn ấy(***)! Nhưng ở Kim Ngân, biểu hiện của hắn không tệ. Các thánh sứ khác giúp Lục Châu vì lợi ích riêng, chỉ mình Vi Hàn hành động vô điều kiện. 

-Vậy hắn là người tốt? 

-Có thể, hoặc hắn tỏ ra như vậy. Ngài vẫn muốn tác hợp Lục Châu với hắn sao? 

-Phải, đó là lý do ta gọi ông tới. Lục Châu tin tưởng ông nhất, thử gợi ý con bé xem!

Ngài đại thánh sứ lắc đầu:

-Bạn tôi, hôn nhân chính trị chẳng bao giờ tốt. Giờ đâu phải thời đại trao đổi kiểu ấy nữa? Hôm nay đám cưới, ngày mai đem quân ra biên giới, ngài còn lạ sao?

Hoàng đế chép miệng:

-Đâu phải cuộc hôn nhân chính trị nào cũng tệ? Ta là ví dụ điển hình đây ông bạn! 

-Và đâu phải hôn nhân nào cũng kết thúc có hậu như ngài? 

Đệ thập cười, ngón tay gõ gõ bệ cửa sổ. Một ngụm trà thiết mộc sẽ làm ngài thoải mái, nhưng từ giờ ngài phải làm quen cuộc sống không có trà. Hoàng đế nói:

-Lịch sử chứng minh Phi Thiên yếu nhất khi chuyển giao ngôi vị. Lưu Vân biết điều đó và luôn nhòm ngó chúng ta, chiến tranh có thể xảy đến bất cứ lúc nào. Một cuộc hôn nhân giữa hoàng tử nước này và công chúa nước kia sẽ khiến họ cân nhắc. Vi Hàn là kẻ thừa kế ngai vàng, ảnh hưởng dư luận Lưu Vân rất lớn. 

-Điều gì xảy ra nếu Vi Hàn giống cha hắn, một người cứng đầu và luôn đối đầu Phi Thiên? 

Đệ thập lắc đầu:

-Nếu quả vậy, Vi Hàn cũng khó gây chiến. Hắn đang dựa vào đảng “Vân Đoàn Thống Nhất”. Đảng này mạnh nhất Lưu Vân, chiếm gần nửa số ghế quốc hội. Nhiều thập kỷ gần đây họ theo chủ trương hòa hoãn với chúng ta. Vả lại Vi Hàn là người trẻ, ta tin hắn có cái nhìn tích cực hơn. 

Tây Minh thở dài:

-Có nhất thiết phải dồn ép Lục Châu như vậy không, thưa ngài? Kỳ thi Tổng Lãnh, bầu cử ngôi vị, giờ đến dựng vợ gả chồng, ngài cũng muốn ép công chúa sao?

Đệ thập đăm chiêu, ánh mắt già nua rơi đâu đó ở khoảng trời xanh ngắt giữa những đám mây. Ông trả lời:

-Không hẳn ép buộc, chỉ là “gợi ý”. Ông bạn cứ nói tốt Vi Hàn trước mặt con bé. Nếu có thể đẩy con bé tới Vi Hàn, ông cứ việc! 

-Lục Châu không phải đứa trẻ. Con bé sẽ nhận ra tôi chỉ là lão già nói dối vụng về và thừa hiểu ngài đang sắp xếp hôn nhân cho nó. 

-Hãy vì ta một lần, ông bạn! – Hoàng đế khẩn khoản – Nếu ngay ngày mai ta chết thì sao? Ta cần chuẩn bị mọi thứ cho Phi Thiên, cho các con mình.

-Bất chấp chuyện con gái ngài có thể sống cả đời trong đau khổ? 

Hoàng đế không trả lời mà im lặng từ đấy tới cuối buổi. Tây Minh xin phép ra về, ngài chỉ hơi chào trả, ánh mắt vẫn đâu đó trên khoảng trời cao rộng. Chim trong lồng luôn muốn vỗ cánh ở ngoài kia, muôn đời là vậy! – Ngài tự nhủ. 

...

Hai ngày sau hoàng cung Phi Thiên tổ chức dạ tiệc. 7 giờ tối tiệc mới bắt đầu nhưng nhân viên hoàng cung tất bật chuẩn bị từ tinh mơ. Cũng sáng hôm ấy, mọi phi thuyền dân sự đến Phi Thiên chuyển hết sang cảng hàng không phía tây hoặc phía đông. Cảng bắc được giới nghiêm, chỉ tiếp những thuyền cá nhân cùng đội hộ tống. Các phi đội mang theo những nhân vật quan trọng, hầu hết đến từ những nước thuộc liên minh Khối Ngũ Giác như Diệp quốc, Khuyên quốc, Thất Khu quốc, Khát Hòa quốc... Nhưng không phải tất cả. Tầm trưa một phi đội mang quốc kỳ Lưu Vân đáp tại cảng, bước xuống là đoàn hộ vệ cùng quân nhân chuyên nghiệp. Vài người hiếu kỳ nhận ra giữa đám ấy có Vi Hàn. Lập tức đến chiều, hình ảnh Vi Hàn tràn ngập khắp nơi kèm dòng tít lớn “Hoàng tử Lưu Vân đến Phi Thiên quốc? Sự thật hay lời đồn?”. Dân chúng thủ đô đổ xô mua báo. Người muốn coi tình hình chính trị giữa hai nước, kẻ muốn làm hộ vệ cho Vi Hàn, hay đơn giản là những cô gái trẻ muốn chiêm ngưỡng vị hoàng tử đẹp trai tuấn tú. 

Ai nấy chuẩn bị dạ tiệc, riêng Lục Châu chỉ ngủ. Không bầu cử, không kỳ thi Tổng Lãnh, không luyện tập, nàng chỉ ngủ, gần trưa mới thức giấc. Nếu có gối ôm Tiểu Hồ, nàng sẽ ngủ một mạch đến chiều tối. Lúc dùng bữa, nàng nghe loáng thoáng mấy cô hầu gái bàn chuyện Vi Hàn. Họ trêu đùa công chúa rằng nàng rất hợp đôi với chàng hoàng tử Lưu Vân. Lục Châu chỉ cười. Trong mắt nàng, Vi Hàn là người lịch thiệp, nhã nhặn và... đẹp trai. Cũng như bao cô gái trẻ, nàng thích những anh chàng đẹp mã một chút. Lục Châu thừa nhận Vi Hàn là người đàn ông hoàn hảo nhất mà nàng từng gặp. 

Sau bữa trưa, công chúa đến Tháp Thánh Sứ sắp xếp công việc rồi trở lại hoàng cung. Nàng dành cả chiều cho tắm rửa và trang điểm. Công chúa muốn mặc chiếc đầm trắng kiểu cúp ngực, hoặc một bộ đầm đỏ xẻ đùi cũng tốt, nàng có thể nhảy trong dạ tiệc. Nàng dợm nghĩ bộ đầm đen trắng xẻ ngực hoặc bộ đen đỏ để lưng trần, nàng chưa mặc chúng bao giờ. Công chúa phân vân giữa những lựa chọn, nàng muốn mình thật đẹp trong mắt “người đó”.

Nhưng suy nghĩ váy áo tan biến khi Lục Châu nhìn vào gương. Hai tay nàng đầy sẹo, vai trái còn nguyên chỉ khâu. Nàng không thể mặc bộ đầm che kín cổ và cánh tay. “Trông mình sẽ như bà già năm mươi tuổi!” – Nàng lắc đầu nguầy nguậy. Nàng thích bản thân thật đẹp và quyến rũ song không muốn phô bày những tì vết. Để đáp ứng đòi hỏi khó chiều của công chúa, một chuyên gia thiết kế được mời đến. Hai người bàn luận thật lâu, thử rất nhiều bộ đầm, tựa thể hai vị chính khách đương bàn chuyện quốc gia đại sự. 

-Đầm lệch vai rất hợp với cô, công chúa! – Người thiết kế nói – Nó giúp che bớt khiếm khuyết vai trái. Tôi sẽ may thêm tay áo cùng chất vải hoặc bằng voan, đảm bảo không thấy những vết sẹo! Màu trắng hoặc màu hồng kem rất trang nhã! Nhưng nếu muốn nhảy, tôi khuyên cô dùng màu đỏ, tôi có thể biến tấu nó. Một chút hở lưng hoặc xẻ đùi sẽ rất hợp! Cô nên trang điểm đậm hơn một chút!

Công chúa thử từng bộ váy, cuối cùng chọn chiếc màu đỏ. Lục Châu chưa từng thử thứ gì táo bạo và mới lạ như thế. Dạ tiệc đêm nay là cơ hội cho nàng. 

Thời gian trôi nhanh. Đến 7 giờ tối, đại sảnh hoàng cung ngập trong sắc vàng. Khách dự gồm thánh sứ, hộ vệ, chính khách cao cấp hoặc doanh nhân. Ai nấy mong đợi Lục Châu – nhân vật chính của buổi tiệc xuất hiện. Hầu hết đều nghe nàng vừa hoàn thành nhiệm vụ của Thánh Vực, chỉ một số rất ít người hiểu rõ bản chất công việc. 

Nửa tiếng sau, giữa lúc quan khách mải tiệc rượu, cửa đại sảnh chợt mở toang cho công chúa bước vào. Nàng diện đầm đỏ lệch vai, hở nửa lưng và xẻ đùi, tay áo dài đính vài họa tiết nhỏ bằng kim cương. Sửa sang sắc đẹp luôn tốn thời gian, với công chúa việc này còn lâu hơn thế. Lục Châu tới trễ nhưng không ai quở trách, thậm chí còn vỗ tay nhiệt liệt. Nàng đi tới đâu, đám đông tách sang hai bên tới đó và không ngừng tán thưởng, râm ran khắp sảnh đường. Nàng mỉm cười với ngài đệ thập, vẫy tay chào anh trai Lục Thiên, che miệng cười khúc khích khi thấy cái nháy mắt tinh quái của Tiểu Hồ. Rồi công chúa nhìn quanh như tìm kiếm ai đó. 

Lễ trao thưởng chưa bắt đầu, công chúa tranh thủ gặp gỡ vài người, trước là Cao Khánh. Gã béo chắp tay, vẻ mặt hoan hỉ vô cùng khi được tài trợ cho nàng. Sau đó gã đưa nàng gặp một số chính khách đảng Nghiệp Đoàn Miền Bắc. Lát sau nàng tìm những thánh sứ đã giúp mình ở Kim Ngân và cảm ơn từng người. Nàng nán lại lâu hơn với Thôn Tàng – thánh sứ người Diệp quốc. Gương mặt lạnh lẽo của Thôn Tàng nở nụ cười và khen Lục Châu mặc đẹp. Công chúa cảm ơn rồi hỏi:

-Cô biết Vi Hàn ở đâu không? Sao tôi không thấy anh ta? 

-Hắn sẽ đến thôi. – Thôn Tàng trả lời – Có cô ở đây, hắn chịu ngồi yên chắc? 

Lục Châu khẽ cười. Nàng chào Thôn Tàng rồi về bên Tiểu Hồ trên tầng lửng. Ngắm nghía một hồi, Tiểu Hồ chun mũi, nói rằng chỉ vì vòng một của công chúa lớn hơn nên luôn mặc đẹp hơn mình. Công chúa cười vang, tay bóp má Tiểu Hồ sau hỏi:

-Hỏa Nghi vừa từ Tuyệt Tưởng Thành về, đúng không? Cậu ta đâu?

-Đang lăng xăng với ông già Bất Vọng kìa! – Tiểu Hồ chỉ xuống sảnh – Hắn cố lấy lòng bố vợ tương lai đấy, công chúa! 

Công chúa cười đoạn ngó xuống sảnh. Thấy Chiến Tử lặng lẽ bên cột trụ cẩm thạch, nàng bèn vẫy tay ra hiệu. Gã hộ vệ cúi đầu đáp lễ. Lục Châu và Tiểu Hồ cười ngất khi trông anh chàng Kh’srak uống rượu bằng chai thay vì dùng ly. Các hộ vệ có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi Vô Phong. Lục Châu nhìn quanh quất, hỏi:

-Em thấy Vi Hàn không? 

Tiểu Hồ ngạc nhiên vì cứ đinh ninh công chúa sẽ hỏi Vô Phong. Nghe vậy, Tiểu Hồ... mừng thầm vì chẳng ai trên đời tranh giành tên tóc đỏ với nàng. Cô gái nhún vai:

-Em không thấy! Công chúa muốn gặp anh ta à?

Lục Châu gật đầu. Tiểu Hồ cảm giác hơi lạ, nàng gần gũi công chúa nhất mà cũng chưa từng nghe Lục Châu nói về anh chàng hoàng tử nọ. Nàng nghĩ công chúa tính hẹn hò.

Ít phút sau Vi Hàn xuất hiện trong tràng pháo tay nồng nhiệt (chủ yếu từ nữ giới). Ở đây không có đồng minh của Lưu Vân song Vi Hàn chẳng chút bối rối. Anh ta bắt tay, nhã nhặn tiếp chuyện từng nhóm người, phong thái đĩnh đạc tự tin vô cùng. Và đúng như dự đoán, chàng hoàng tử Lưu Vân quốc dành khá nhiều thời gian bên Lục Châu. Như biết ý, khách khứa đứng lui ra chừa không gian riêng tư cho họ. Giữa sảnh đường, hai người nổi bật và đẹp đôi hơn hết thảy. Nhưng công chúa không hoàn toàn chú ý Vi Hàn. Chốc chốc nàng lại ngó về cửa lớn, tâm trạng hơi bất an. 

Lễ trao thưởng bắt đầu, các hộ vệ của Lục Châu sắp hàng đứng trên bục cao tại trung tâm sảnh nhưng Vô Phong vẫn chưa tới. Đứng phía dưới, công chúa chộn rộn khôn tả. Phong đâu? – Nàng thấp thỏm, quên khuấy luôn chàng hoàng tử đứng kế bên. Vi Hàn hỏi thăm, nàng chỉ trả lời mình ổn còn mắt vẫn dõi về cửa chính sảnh. Vài phút trôi đi, Bạch Dương đệ thập trao thưởng gần xong, chỉ còn Chiến Tử là và tên tóc đỏ. Công chúa thực sự lo lắng. Nàng chồn chân, giày cao gót gõ sàn thành tiếng như muốn lao ra ngoài hoàng cung. Khi hoàng đế khen thưởng Chiến Tử xong, công chúa dợm bước. Vừa lúc ấy Vô Phong xuất hiện. 

Trong mắt Lục Châu, tên tóc đỏ thật lạ. Hắn mặc dạ quang phục đen tuyền, vai áo đính họa tiết đôi cánh bằng sợi vàng tán mỏng, mái tóc đỏ buộc gọn ghẽ sau gáy. Hắn chạy nhanh đến bục trung tâm trong im lặng cùng hàng trăm cặp mắt dõi theo. Vô Phong liếc qua mọi người, nhe răng cười với công chúa rồi bước lên bục đứng cạnh Chiến Tử. Bạch Dương đệ thập ngưng ánh mắt ở tên tóc đỏ hồi lâu. Ngài cất giọng:

-Hộ vệ Vô Phong! Vì đã bảo vệ công chúa ở đất Thiên Phạn, ta trao anh Huân Chương Cánh Trắng. Vì anh đã bảo vệ công chúa ở Kim Ngân, ta trao anh Huân Chương Cánh Bạc. Phi Thiên không bao giờ quên ơn những người đã phục vụ đất nước. Trước quốc kỳ cánh đỏ, ta gửi anh những lời cảm ơn sâu sắc nhất và sự trân trọng từ đáy lòng!

Đệ thập gắn hai chiếc huân chương lên cổ áo Vô Phong rồi cúi đầu trước hắn. Tên tóc đỏ vội cúi thấp lưng cảm ơn hoàng đế. Thực tình hắn không cần làm thế. Vài tràng cười vang lên, sau đấy là tiếng vỗ tay lan khắp đại sảnh. Công chúa cũng cười. Nàng nhớ buổi đầu tiên gặp gỡ ở Quân Doanh Bờ Tây, hắn cũng lúng túng và ngây ngô như vậy. 

Kế tiếp buổi lễ là dạ tiệc, nhạc xướng lên và sảnh đường nhường chỗ cho đội vũ công chuyên nghiệp. Đội vũ công nhảy xong tới lượt quan khách. Hỏa Nghi hăng hái đề nghị ngài đệ thập nhảy cùng mình. Hoàng đế cười ngất và đáp ứng thỉnh cầu của gã. Tất cả cười rộ trước cặp đôi mở màn này rồi hàng chục người bắt đầu cuộc vui. Công chúa định tìm Tiểu Hồ nhưng ngài Tây Minh ngỏ lời nhảy cùng. Lục Châu đồng ý. Không còn áo chùng trắng như mọi khi, ngài đại thánh sứ khoác bộ dạ quang phục đen trắng. Dưới ánh sáng vàng, hai người xoay chân theo điệu nhạc du dương chậm rãi, Tây Minh nói:

-Hôm nay con đẹp lắm, con gái!

-Còn thầy trẻ ra cả chục tuổi! – Lục Châu cười. 

Tây Minh nhướn mắt, coi đó là lời khen đáng tự hào. Ông quay ra nhìn đám đông, ánh mắt chộp ngay hoàng tử Vi Hàn giữa vòng vây của các cô gái. Ông hỏi công chúa:

-Thấy hắn thế nào? Vi Hàn ấy?

-Một người tốt, lịch sự và... đẹp trai! – Lục Châu trả lời.

-Còn gì nữa không?

-Dạ không. 

-Chỉ thế thôi? 

-Vâng, chỉ thế thôi. – Công chúa khẳng định.

Ngài Tây Minh chép miệng. Hôm qua ngài dò hỏi Lục Châu về Vi Hàn và nàng trả lời y hệt. Ý tứ công chúa đã rõ ràng, Tây Minh cố gắng cũng chẳng ích gì. Nhưng nghĩ lời thỉnh cầu của hoàng đế, ngài mở lời:

-Vi Hàn cũng đâu tệ? Nhân cách hắn rất khá, là người tài năng nhất trong lứa thánh sứ mới. Hắn là hoàng tử, con là công chúa, ta thấy... hợp đôi đấy chứ?

Lục Châu lắc đầu cười:

-Con biết thầy đang làm theo ý cha con. Nhưng quả thực con và Vi Hàn chỉ là đồng nghiệp ở Thánh Vực. Con chẳng biết gì về anh ta cả. Vả lại... làm hòa với Lưu Vân quốc đâu thể chỉ bằng một cuộc hôn nhân? Con tin rằng sẽ có giải pháp khác. Con sẽ tự giải quyết vấn đề của mình. Phiền thầy nhắn với cha con như thế!

Đại thánh sứ không nói gì, chỉ mỉm cười rồi rời khỏi Lục Châu. Công chúa bèn hòa vào đám đông tìm Vô Phong. Không khó để nàng nhận ra mái đầu đỏ duy nhất giữa tòa sảnh. Vô Phong đang ở giữa vòng vây của đám doanh nhân. Nhiều nhà đầu tư ngỏ ý tài trợ hắn hàng trăm thùng vàng mỗi năm kèm theo vô số phúc lợi. Vô Phong bối rối chưa biết ứng xử ra sao. Chợt thấy công chúa, hắn vội trở ra rồi thở phào nhẹ nhõm. Lục Châu cười:

-Lần đầu anh gặp chuyện này, đúng không? Chưa hết đâu, ngày nào họ cũng gửi quà và hoa nữa, cứ chuẩn bị tinh thần nhé! Từ từ rồi sẽ quen. Mà sao anh đến muộn thế?

-Tôi lỡ tay làm rách cái áo. Phải nhờ họ may lại, mãi 8 giờ mới xong! – Vô Phong cười khổ.

Lục Châu bụm miệng cười, nàng ghé tai hắn hỏi nhỏ:

-Nhảy cùng tôi nhé?

Vô Phong ngạc nhiên:

-Cùng... cô nói gì cơ? Nhảy cùng cô? Nhưng tôi nhảy tệ lắm! 

-Rồi anh sẽ quen thôi! Đi!

Công chúa kéo tay Vô Phong ra sàn nhảy. Nàng đặt tay hắn lên eo mình, tay kia bám vai hắn rồi chỉ những bước nhảy cơ bản. Vô Phong thực tình muốn thoát vụ này. Hắn nói khẽ:

-Không được đâu công chúa! Cô nên tìm người khác...

-Được chứ, sao không? – Lục Châu nháy mắt – Coi như tôi cảm ơn anh, vì mọi thứ! 

-Cô cảm ơn nhiều rồi! Đâu cần thiết nữa? 

-Không, còn một chuyện tôi chưa cảm ơn anh. Anh nói đúng, tôi là “chim trong lồng”. Nhưng đêm nay thì không. Giúp tôi làm “người”, được chứ?

Vô Phong cười rồi nhận lời. Dưới ánh sáng vàng của đại sảnh, hai người cùng sánh bước trong giai điệu nhẹ nhàng. Điệu nhảy không quá khó như Vô Phong tưởng, nó dễ hơn nhiều so với điệu nhảy đối xứng mà Tiểu Hồ từng dạy hắn ở Sơ Khởi quốc(****). Hắn chỉ việc đưa chân và có thời gian ngắm nhìn công chúa kỹ càng. Hắn nhận ra Lục Châu trang điểm đậm hơn, chiếc váy đỏ khiến nàng quyến rũ hơn, từng đường vải may đủ khéo để chỉ mình hắn – trong khoảng cách gần gũi này – nhận ra vết khâu ở vai trái cùng những dấu sẹo trên cánh tay công chúa. Với hắn, chúng chẳng xấu xí mà gợi nhớ quãng thời gian không thể quên ở Kim Ngân. Vô Phong bất giác nhìn thẳng cô gái. Đôi mắt nàng vẫn đẹp, vẫn sâu như đại dương không đáy. Nhưng hắn cảm tưởng đại dương đó đang ngập nắng hè, lộ ra những vùng nước đầy màu sắc sống động. Công chúa đẹp gấp nhiều lần so với hồi hắn gặp nàng ở Quân Doanh Bờ Tây. Hắn ngắm thật kỹ và không hề giấu giếm cái nhìn ấy. Lục Châu cười:

-Tôi đẹp không?

Vô Phong gật gật, miệng khẽ đáp “Có!”. Công chúa cười tươi, công sức chuẩn bị cả chiều của nàng đã toại nguyện. Hai người vẫn nhảy, tưởng như không bao giờ kết thúc khoảnh khắc này. Họ không quan tâm nhiều cặp mắt đang dõi theo, trong số ấy có hoàng đế và Tiểu Hồ. Hoàng đế gõ gõ ngón tay như toan tính điều gì. Tiểu Hồ chống cằm hết nhìn công chúa lại nhìn Vô Phong, tâm tình sinh vô số ý nghĩ phức tạp. 

Đám nhạc công kết thúc bản nhạc, chuyển qua giai điệu mới nhanh hơn. Công chúa và tên tóc đỏ buông tay, cả hai nửa muốn nhảy tiếp nửa muốn dừng lại. Như nhớ ra chuyện gì, công chúa chợt nói:

-À, mấy hôm trước có một vệ thánh sứ tìm anh. Cô ấy rất ngưỡng mộ và muốn gặp anh đấy! 

Công chúa dẫn Vô Phong băng qua đám đông. Vô Phong chẳng dè chỉ một buổi tối mà đã có người hâm mộ. Đến nơi, hắn nhận ra người muốn gặp là một cô gái tóc tết vàng với bộ đầm trắng như tuyết. Lục Châu để hai người nói chuyện riêng. Đợi công chúa đi khỏi, cô gái tóc vàng chìa tay nói với tên tóc đỏ:

-Anh là Vô Phong? Tôi là Mi Kha, đến từ Băng Hóa quốc!

Vô Phong bắt tay cô ta rồi hỏi:

-Xin lỗi, sao cô biết tôi?

-Từ mấy hôm trước rồi! – Mi Kha nói – Ai cũng nói về một hộ vệ tóc đỏ giành được hai trong bộ tứ huân chương Phi Thiên. Tôi thật sự rất hâm mộ anh!

Cô gái cúi đầu bày tỏ niềm cảm phục. Tên tóc đỏ gãi đầu gãi tai:

-Không có gì đâu! Tôi chỉ làm đúng trách nhiệm thôi! Nhưng sao cô muốn gặp riêng tôi?

-Nghe nói anh là kiếm sĩ. Nếu được, anh có chấp nhận thách đấu không? Một trận sinh tử, kẻ thua phải chấp nhận cái chết, kẻ thắng không bị truy cứu trách nhiệm, được không? 

Vô Phong ngạc nhiên. Hắn nhận ra từ Mi Khá toát ra một “mùi” rất quen thuộc. Nếu hắn không lầm, chỉ những con sói Kim Ngân mới có “mùi” này.

(*) xem lại Quyển 2 Chương 35

(**) tranh chấp tại eo Tích La giữa hai nước, xem lại Quyển 3 Chương 3

(***) nhận xét của Tây Minh về Vi Hàn, xem lại Quyển 2 Chương 40

(****) lễ hành hương tại Sơ Khởi quốc, xem lại Quyển 2 Chương 39
Bình Luận (0)
Comment