Ngục Thánh

Chương 19

Vô Phong ngỡ mình nghe lầm, hắn hỏi lại:
-Mày nói gì?
Tiếu lắc đầu thương hại:
-Sao ngạc nhiên thế? Quên hết rồi à? Hề! Hình như cái đầu ngươi chứa quá nhiều mùi hôi thối của chợ rác đấy!
Tên tóc đỏ nhũn người, miệng cấm khẩu không thốt nên lời. Chỉ hắn và lão già ở chợ rác mới biết sự tồn tại của chiếc quân hàm đề dòng chữ “Vô Phong – Đội phó Thổ Hành”. Người thứ ba biết chuyện họa chăng là linh tế K’jun với biệt tài đọc ký ức người khác. Kẻ đeo mặt nạ là ai? Vô Phong đoán lão già kia chẳng dư hơi chơi trò bí ẩn, linh tế K’jun lại càng không.
Đáp án chỉ có một: kẻ này biết rõ quá khứ của Vô Phong.
-Mày là ai? – Tên tóc đỏ hỏi.
-Người quen cũ. – Tiếu đáp – Nhưng có ích gì khi ngươi chẳng biết chính mình? Hãy giải quyết vấn đề đó trước! Hề hề!
Vô Phong quên sạch nhiệm vụ trước mắt, hắn nhảy bổ vào túm cổ áo thằng hề và hỏi gấp:
-Mày biết gì? Nói cho tao nghe!
Tiếu gạt tay hắn và yểu điệu nhún nhảy, mỗi điệu múa phụ họa sự đổ nát của tòa nhà đằng xa nơi Hắc Thử tử nạn. Gã nhìn qua ô cửa kính, cười cượt trước cảnh cư dân thành phố hoảng loạn rồi nói:
-Sẽ chẳng đâu vào đâu nếu ta kể lể tâm sự. Nói sao nhỉ? Hề! Nó ngu ngốc hệt kiểu mô tả gái đẹp cho đứa mù nghe vậy! Muốn đứa mù ấy hiểu con đàn bà đẹp cỡ nào thì trước hết mắt nó phải sáng!
Tiếu nhướn cổ nhìn Vô Phong, chiếc mặt nạ vằn vện hoa văn ghé sát mặt tên tóc đỏ:
-Chẳng lẽ ngươi không bao giờ thắc mắc tại sao mình không có ký ức? Con nhỏ công chúa kia làm ngươi mù mắt hả?
Vô Phong cứng miệng. Truy tìm quá khứ là lý do hắn rời khỏi chợ rác và bám trụ trung đội Thổ Hành. Nhưng hắn không có bất cứ manh mối nào để tìm hiểu. Ngay cả khi linh tế K’jun nói về “vật thể khoa học kỹ thuật” trong não bộ, hắn cũng chẳng biết xử lý ra sao. Mục đích bế tắc, lẽ dĩ nhiên con người sẽ hướng sang mục đích khác. Vô Phong thừa nhận rằng hắn đang sống vì giấc mơ hoang tưởng mang tên “công chúa”.
Tiếu vung vẩy lưỡi hái, mảnh kim loại mỏng nhá lên những làn sáng nguy hiểm:
-Thực tế là những thằng đàn ông luôn theo đuổi đàn bà lại luôn bị đàn bà khinh thường. Nghe vui nhỉ? Ngươi mong chờ cái gì từ con nhỏ ấy? Lòng thương hại chăng? Hề! Nghĩ lại coi, một công chúa đâu cần chú ý thằng lính quèn như ngươi? À quên, nếu ả phát hiện ra ngươi là dân chợ rác thì còn thảm nữa!
Tên tóc đỏ nóng mắt muốn chém thằng lòe loẹt kia ra ngàn mảnh nhưng đôi tay hắn tổn thương khá nặng, muốn cử động cũng khó. Tiếu dang chân, cánh tay vươn lên như tóm bắt lý tưởng xa xăm rồi tiếp lời:
-Các triều đại cổ xưa thường kết thúc bởi đàn bà. Kết cục của những thằng đàn ông chạy theo đàn bà luôn thảm hại. Ngươi thảm hại hơn, ngươi đuổi bắt ảo tưởng và bỏ bê điều cần làm. Bám theo đàn bà là cái nhục nhất trên đời, tóc đỏ à! Hề hề!
Bị chửi tối tăm mặt mũi, Vô Phong tức sôi máu. Hắn vớ lấy kiếm quyết đoạt mạng tên vũ công, tâm trí quên luôn nỗi đau hành hạ thể xác. Tiếu lẹ tay phản đòn, lưỡi hái kéo vút một đường nhanh như cắt đánh bạt thanh kiếm. Gã duyên dáng xoay người tung chân đá tạt trúng mặt tên tóc đỏ. Vô Phong đổ ập xuống sàn, quai hàm ộc ra vị tanh lợm họng, đầu óc choáng váng đầy trăng sao. Tên vũ công thở dài chán nản:
-Ta đang chiêu mộ thêm người, ngươi là đối tượng đầu tiên. Nhưng giờ… thật đáng thất vọng! Mà thôi, cũng chẳng sao, ta không cần ngươi nữa!
Tên vũ công nhún nhảy bước tới. Vô Phong dự cảm chuyện chẳng lành, hắn cố hét to lấn át nỗi sợ hãi:
-Mày muốn gì?
-Hề hề, quy luật sinh thái luôn đào thải các cá thể có sức sống kém! Ta đang làm công việc thay tự nhiên!
Vô Phong lết người thụt lùi, đôi tay run rẩy bám nền đất như bấu víu hơi tàn cuộc sống. Tiếu vung lưỡi hái, đầu lắc lư theo một điệu nhạc hân hoan hứng khởi. Cái chết ập xuống đầu, Vô Phong nghiến răng than trách cuộc đời bất công. Hắn chưa nhìn thấy con đường mình đang bước, chưa sống được cho ra hồn. Và tên tóc đỏ lại mở mồm ca điệp khúc thường lệ:
-Tổ sư Vạn Thế…
Khắp hành lang bỗng xuất hiện vô số ánh sáng lập lòe như bầy đom đóm, từng đốm sáng lao vào Tiếu và bùng cháy ngọn lửa trắng thiêu đốt bộ y phục lòe loẹt của gã. Hơi nóng ngấm sâu da thịt khiến cơ thể phồng rộp, tên vũ công hoảng hốt lăn trên đất trước khi bị nướng chín. Vô Phong nhận ra những đốm sáng ấy là tiểu thánh sứ, chúng quần tụ kết hình người. Tên tóc đỏ ngớ mặt nói:
-“Khọt Khẹt” à?
“Khọt Khẹt” không ai khác là Kh’srak. Tộc Thanh Thủy vốn liên hệ mật thiết với Vạn Thế, biến thân thể thành tiểu thánh sứ và linh hồn tùy ý phiêu lạc vốn là phép thuật căn bản của họ.
Tiếu bật người trở dậy. Lúc này gã khó lòng đánh nổi Kh’srak vì chấn thương nội thể do Chiến Tử gây ra vẫn chưa bình phục. Nhưng mục đích gặp người quen đã hoàn thành, tên vũ công thấy không cần thiết phải tốn thêm thời gian. Gã vẫy tay chào Vô Phong:
-Coi như hôm nay ngươi may mắn. Nhớ lời ta nói đấy nhé!
Gã lẩn vào bóng tối và biến mất ngay sau đó. Kh’srak sơ cứu tạm thời cho Vô Phong rồi nói:
-Anh chiến đấu được chứ?
Vô Phong gật đầu dù cái mặt nhăn nhó như mặt con khỉ. Kh’srak tiếp lời:
-Chúng ta phải tìm Quỷ Vương, mẹ Vạn Thế đang gặp nguy hiểm!
Tên tóc đỏ cùng Kh’srak tiến lên đỉnh tháp xay gió. Đầu óc hắn mông lung giữa nhiệm vụ và lời nói của tên vũ công, những bước chạy trĩu nặng tâm trạng. Hành lang hun hút bóng tối như con đường hắn đang theo đuổi. Hắn có mục đích sống nhưng không biết sống thế nào để đạt được mục đích.
Phải chăng ta là kẻ mù?
Tháp xay gió thuộc hệ thống điện thành phố. Một trục chính khổng lồ xuyên dọc tháp gồm các phòng máy, bao quanh trục là một hành lang duy nhất hình xoắn ốc. Đám công chúa đổ bộ từ trên hành lang dồn xuống cùng quân đội Vinh Môn từ dưới ép lên dồn bọn Ngũ Diệu ở giữa. Tuy nhiên bọn Ngũ Diệu chống trả rất mạnh và chưa ai có thể tiếp cận Oa Lạc. Tiếng súng nổ chen tiếng kiếm chém tạo nên một bản hòa tấu dữ dội mà vô cùng hỗn loạn. Nhiều công nhân tháp xay gió trở thành nạn nhân khi đứng giữa chiến trường ác liệt của hai phe.
Những kẻ bảo vệ Ngũ Diệu và Phổ Thành đều là kiếm sĩ chuyên nghiệp, khả năng chiến đấu tốt hơn Xích Tuyết rất nhiều. Một bên chúng sẵn sàng liều mạng với quân đội còn bên kia lại áp dụng chiến thuật tử thủ chặt chẽ; ngay cả đại thánh sứ cũng bất lực trước hàng phòng ngự dày đặc của chúng. Tây Minh không thể mạo hiểm dùng các loại phép thuật có sức càn quét lớn như gọi thần hộ mệnh vì sợ ảnh hưởng Oa Lạc. Cách tốt nhất là dùng Thủy niệm bởi địa hình nơi đây có chiều hướng đổ dốc, sức nước đủ cuốn phăng mọi vật cản. Nhưng biết lấy đâu nguyên tố “Thủy”? – Ông nghĩ.
Mười gã kiếm sĩ đổ xô đến tấn công Tây Minh, ông niệm chú tạo bức tường lôi điện đẩy chúng lùi bước. Nhác thấy bóng Chiến Tử, trí óc đại thánh sứ chợt lóe ý tưởng, đoạn sử dụng ngôn ngữ bàn tay báo hiệu cho gã. Chiến Tử đọc từng cử chỉ của ông rồi vận nội lực, thanh “thiết giáp hạm” bốc hơi lạnh thấu xương. Gã quay sang nói với công chúa cùng hai hộ vệ:
-Chúng ta sẽ tổng hợp Thủy niệm!
Đội đặc nhiệm Vinh Môn nghe lệnh đại thánh sứ bèn rút khỏi hành lang. Ngũ Diệu bỗng dưng cảm thấy bất an. Chính gã hiểu rằng nếu dùng phép Thủy niệm thuận theo hành lang đổ dốc sẽ phá tan thế trận của bọn kiếm sĩ. Nhưng trước khi tiến hành nhiệm vụ, gã đã điều tra kỹ năng lực cơ bản của từng người trong nhóm công chúa và chắc chắn không ai thông thạo Thủy niệm. Mặt khác Thủy niệm không tự hình thành bằng nội lực như Hỏa niệm hay Kim niệm, nó cần môi trường có nước hoặc độ ẩm cao. Khí hậu Vinh Môn quốc đâu đáp ứng được hai điều kiện tối thiểu đó?
Lớp băng dày đóng tầng đóng tảng trên lưỡi “thiết giáp hạm”, Chiến Tử đâm thanh đao xuống đất. Khối băng ngấm đất lan tỏa, hơi nước kết tụ tạo thành những mảng băng bám chặt mặt sàn và mặt tường. Không khí đột ngột hạ nhiệt, làn hơi buốt giá tràn ngập thổi bay mồ hôi nhễ nhại, áo quần ướt đẫm thoáng chốc khô cong. Ngũ Diệu rùng mình vì lạnh. Vài giây thoáng qua, gã chợt ngộ ra cách tạo Thủy niệm:
“Có hơi lạnh… Hỏa niệm… chết rồi!”.
Đã quá muộn cho Ngũ Diệu thay đổi tình hình. Tiểu Hồ niệm chú ngữ, bàn tay tuồn Hỏa niệm vào lớp băng. Từng dòng lửa vàng rực trườn dưới bề mặt lạnh lẽo trong suốt. Băng tan chảy thành nước, đại thánh sứ cùng công chúa thi triển Thủy niệm, nước ào ào chảy như lũ càn. Đây vốn là phép thuật đặc trưng của pháp sư nhưng hai người họ cũng khá thông thạo.
Ngũ Diệu vồn vã nói:
-Phổ Thành, đứng chắn trước mặt ta!
Gã vòng Oa Lạc ra sau lưng và bảo thằng nhóc ôm cổ mình. Gã xoạc chân phải về phía sau làm trụ, lấy tấm thân bồ tượng che chắn cho Ngũ Diệu, các múi cơ bắp nổi gân chằng chịt như đá tảng xây đắp tường thành. Đúng lúc ấy dòng nước cuồn cuộn đổ tới, nó lái hướng đi theo đường cong hành lang. Nước kêu réo, sóng sôi bọt, cơn thác lũ cuồn cuộn tựa bầy thú rừng giày xéo mọi thứ dưới bước chân cuồng nộ. Bọn kiếm sĩ bị dòng nước lôi đi, nhiều kẻ bị xô ra ngoài cửa kính và rơi từ độ cao hàng trăm mét.
Phổ Thành khá hơn song gã cũng sắp không chịu nổi sức ép thủy lực khủng khiếp, bèn hét với cái cổ sặc sụa:
-Làm gì đi, Ngũ Diệu!
Ngũ Diệu ngó quanh tìm lối thoát. Gã thấy phía sau có một cánh cửa thép, lại bất giác nhận ra một mớ kiếm trôi nổi trong nước. Gã vung thanh “mãng xà”, lưỡi kim loại vươn dài tóm chặt những thanh kiếm ấy. Ngũ Diệu lầm rầm đọc chú ngữ Kim niệm, đống kiếm nọ mềm oặt, chúng bao quanh “mãng xà” và xoắn chặt với nhau tạo nên khối kim loại như mũi khoan. Ngũ Diệu đâm mũi khoan vào cánh cửa, khối kim loại xoay tròn xuyên phá lớp thép dày. Thanh âm đục xoáy đinh tai nhức óc cùng tiếng nước sôi sủi nghiến nát màng nhĩ. Sóng nước đánh dữ dội, cơ thể Phổ Thành yếu dần, gã cố quên sự mỏi mệt bằng cách hỏi chuyện Oa Lạc:
-Sợ không nhóc con?
-Có. – Thằng bé đáp – Ông sợ chứ?
Phổ Thành gật đầu:
-Tao sắp chết đây! Mẹ kiếp chúng nó!
Oa Lạc cười:
-Còn sống là còn hy vọng chứ?
Phổ Thành từng nghĩ thằng oắt con này nghe lời Ngũ Diệu vì ham sống, giờ đây hắn biết mình đã lầm. Thằng bé đang sợ song không phải nỗi sợ hèn nhát, nó đặt cược sinh mạng vào giấc mơ luôn lo lắng rằng ngày mai mình sẽ chết, đó là nỗi sợ hãi về giấc mơ dang dở.
Còn sống, còn hy vọng…
Sự ngây thơ của thằng nhóc vô tình khiến Phổ Thành mạnh mẽ hơn. Gã hộ pháp co cụm cánh tay, cố gắng trụ vững trước dòng nước hung dữ.
Còn sống, còn hy vọng.
Một tiếng nổ lớn vang dội khắp hành lang, mũi khoan kim loại xuyên thủng cánh cửa dày. Ngũ Diệu thò tay qua lỗ thủng mở khóa, hai gã Xích Tuyết lần lượt tiến vào phòng phát điện thuộc trục chính tháp xay gió, bóng dáng bọn chúng mất dạng trong bóng đêm sâu hút. Bên ngoài tháp, Nghiêm Thu lái phi thuyền bay ngang qua đoạn thông báo:
-Đối tượng đang chạy trốn! Khoan đã… tôi nhìn thấy cái gì đó đang di chuyển… Cẩn thận đấy công chúa Lục Châu, có một nhóm khoảng hai mươi tên đang tiến đến chỗ cô!
Tình thế khẩn cấp bắt buộc nhóm Phi Thiên phải chia đội hình. Chiến Tử nói:
-Mọi người hãy tìm Oa Lạc! Tôi và công chúa sẽ ngăn bọn chúng!
Ánh mắt đại thánh sứ thoáng động, nét nghi ngờ xô đẩy những nếp nhăn trên gương mặt già cỗi. Chẳng ai nhận thấy sự thay đổi của ông ngoại trừ Lục Châu. Công chúa mơ hồ cảm nhận được sự bất ổn song không thể đoán ra ngài Tây Minh đang nghĩ gì. Rốt cục ông cũng nói:
-Tiểu Hồ và Hỏa Nghi đi trước! Chúng ta chặn hậu rồi theo sau!
Hai người nọ nghe lệnh rời đi, bước chân lõm bõm mặt nền sũng nước. Chiến Tử nheo mắt nhìn Tây Minh, giọng nói đều kèm hơi thở giá băng:
-Tôi nghĩ mình đủ sức bảo vệ công chúa!
-Chỉ là chút lo lắng thái quá của tuổi già thôi, anh bạn trẻ! – Tây Minh cười.
Phía cuối phòng phát điện có hệ thống thang máy, Hỏa Nghi đoán bọn Ngũ Diệu đã theo đường này lên đỉnh tháp. Hắn và Tiểu Hồ cùng đi chung một thang, buồng khá bé nên hai người đứng sát nhau. Hỏa Nghi tức cảnh sinh… quậy liền trêu chọc cô gái:
-Nóng quá, nóng quá, như cái phòng tắm vậy!
Tiểu Hồ lừ mắt nhìn tên quậy. Nàng đang muốn quên cảnh dở khóc dở cười ấy mà Hỏa Nghi vẫn cố tình đào xới, đôi tay nàng siết chặt chực tặng gã vài cái tát. Có điều… bóng dáng Vô Phong bắt đầu quấy phá tâm trí Tiểu Hồ như ruồi vo ve, muốn đuổi đi cũng không được.
Hắn đâu nhỉ? – Tiểu Hồ tự hỏi. Nàng dám chắc hắn đang nấp kỹ ở chốn xó xỉnh nào đấy. Tên tóc đỏ hội tụ đủ yếu tố mà mọi người phụ nữ ngán ngẩm: áo quần lếch nhếch, lắm mồm, phát ngôn tục tĩu và hèn nhát. Bình sinh Tiểu Hồ cực ghét mấy tên đàn ông to mồm nhưng hễ gặp chuyện là lủi nhanh hơn chuột. Dạng người như Vô Phong cùng lắm chỉ làm trò cười cho thiên hạ – Tiểu Hồ cười mỉa. Nàng nghĩ sẽ là đại họa nếu có một cô gái mê nổi tên tóc đỏ.
Cửa thang máy mở toang, hai người lao ra ngoài tìm kiếm tung tích Oa Lạc. Đỉnh tháp là một không gian rộng lớn gồm nhiều cầu thang bắc ngang đan chéo. Cánh quạt xay gió khổng lồ quay tròn chậm rãi trải bóng lên từng bậc thang đá. Hỏa Nghi phát hiện bóng dáng Phổ Thành đang di chuyển, gã chỉ tay:
-Đằng kia!
Hai hộ vệ thánh sứ đuổi theo hai gã Xích Tuyết. Bước chân dồn dập, mồ hôi vã ướt áo, hơi thở gấp gáp tiếng tim đập, kẻ mong trốn thoát người mong bắt kịp. Ruột gan Ngũ Diệu nóng hơn lửa đốt, gã vẫn chưa thấy cái gọi là “phi thuyền” ở đâu. Ngũ Diệu hét vào bộ đàm:
-Mày ở chỗ quỷ nào thế hả Tiếu?
-Sắp có pháo hoa, ông anh à! Nhẫn nại tí!
-Cái gì, pháo hoa là sao?
Tiếu cúp máy. Ngũ Diệu nghiến răng chửi tục nhưng tình thế không cho gã lựa chọn lần hai. Gã tách hướng hòng phân tán lực lượng đối phương. Tiểu Hồ thấy biến định chia đường, Hỏa Nghi ngăn lại:

-Chúng đang chơi trò dây dưa thời gian, chi bằng tập trung tiêu diệt một tên trước!
Tin tưởng gã, cô gái chuyển sang cầu thang bên cạnh thay vì đuổi theo Phổ Thành. Ngũ Diệu bất ngờ trước diễn biến không như dự liệu. Gã sẽ bị Hỏa Nghi ngắm bắn nếu tấn công Tiểu Hồ, tấn công Hỏa Nghi thì Tiểu Hồ dư thời gian áp sát; thanh “mãng xà” cũng không đủ thời gian phát động phép thuật. Lúc này họa chăng phép màu mới cứu nổi Ngũ Diệu.
Một tiếng nổ từ đáy tháp thổi bùng ngọn lửa lớn thiêu rụi thang máy. Lớp tường kiên cố nứt rạn chân chim phá vỡ kết cấu hệ thống cầu tại đỉnh tháp. Từng bậc thang đá rung lắc dữ dội khiến Hỏa Nghi trượt chân ngã sấp người. Hắn luống cuống chưa kịp bò dậy thì cây cầu gãy đôi, tên quậy rơi tự do cùng gạch vụn đá tảng. Hắn la thất thanh như gà bị cắt tiết. Tiểu Hồ hét lớn:
-Hỏa Nghi!
Bất chợt một tấm lưới từ thinh không căng ngang đón lấy Hỏa Nghi, gã lún người trong lưới rồi nảy tung lên. Đây là súng bắn lưới của đội Thổ Hành chuyên dùng để hứng người trong trường hợp khẩn cấp. Hỏa Nghi định thần và nhận ra Vô Phong vừa cứu mình, hắn cười khùng khục:
-Anh hùng cứu mỹ nhân đúng lúc đấy!
Thấy Hỏa Nghi bình an vô sự, Tiểu Hồ tiếp tục tấn công. Cô gái thoăn thoắt nhảy qua những cây cầu đang đổ sập, khoảng cách giữa nàng và đối phương ngày càng thu hẹp. Ngũ Diệu vận nội lực, “mãng xà” kéo dài bao vây nàng như rắn cuộn thân, mũi kiếm sắc nhọn ngóc đầu phóng thẳng yết hầu, ánh kim loại loang loáng. Nhưng tốc độ này chưa đủ làm khó Tiểu Hồ. Cô gái tóc vàng đánh bay mũi kiếm đoạn cúi người lao đi. Khoảng cách quá gần để Ngũ Diệu thu kiếm phòng thủ song gã vẫn ung dung bình thản. Tiểu Hồ nóng mắt, song kiếm bốc Hỏa niệm sẵn sàng kết liễu địch thủ.
Cánh quạt xay gió đảo chiều, ánh sáng nhập nhoạng bên ngoài ùa vào đỉnh tháp. Tiểu Hồ bị chói mắt, nhịp tấn công dừng hẳn. Ngũ Diệu chớp thời cơ thu kiếm, “mãng xà” co rút lưỡi cứa một đường bén ngọt qua chân cô gái. Tiểu Hồ đổ quỵ, do quá nôn nóng mà nàng không để ý rằng mình ở thế ngược sáng. Ngũ Diệu đã căn đúng thời gian cánh quạt chuyển vòng quay và tận dụng tối đa ưu thế ánh sáng. Cục diện phút chốc đảo lộn vì một sơ suất nhỏ của Tiểu Hồ.
Tiểu Hồ ôm vết thương tràn máu nóng, nàng đã mất khả năng phán kháng. Ngũ Diệu vận lực, “mãng xà” bật dài lưỡi như rắn mổ, ánh kim loại vun vút đâm qua khói bụi. Thâm tâm Tiểu Hồ chỉ còn tiếng kêu cứu tự đáy lòng:
“Ai đó cứu tôi…”.
Tiếng súng bỗng nổ liên hồi sau lưng cô gái. Đạn bay trúng vai Ngũ Diệu, gã đau đớn buông tay kiếm, “mãng xà” chệch đường gang tấc sướt vai Tiểu Hồ. Ngũ Diệu vội lập lá chắn nội lực chống đỡ làn đạn kế tiếp. Tiểu Hồ ngước nhìn vị cứu tinh, hắn giống hệt hình tượng mà nàng ghét cay ghét đắng: áo quần dính vôi vữa khét mùi súng đạn, đầu đội mũ trùm lơ phơ tóc đỏ. Vị cứu tinh ngó Tiểu Hồ, ánh mắt nhăn nhở giễu cợt:
-He he! Chưa chết hả?
Một chiếc phi thuyền lạ đâm vỡ cửa kính rồi hạ cánh xuống cây cầu. Tên vũ công lòe loẹt nhảy ra đưa Ngũ Diệu vào lên phi thuyền, sau cúi người, vẫy tay chào một cách khoa trương:
-Chào nhé! Chúc buổi tối vui vẻ!
Tòa tháp nứt gãy liên hồi, hệ thống trục chính hỏng hóc quá nửa. Hệ thống cối xay gió bị ảnh hưởng dây chuyền gây mất điện toàn thành phố. Mặt khác hệ thống phòng không tại trung tâm thành phố vừa ngừng hoạt động, Tiếu có thể dùng phi thuyền cao chạy xa bay mà không bị phát hiện. Một tay tên vũ công kiểm soát tất cả từ việc đặt thuốc nổ trong tháp xay gió đến kế hoạch trốn chạy.
Chiếc phi thuyền bay vòng tới cây cầu đối diện đón Phổ Thành và Oa Lạc. Một bầy tiểu thánh sứ như sao sa sà xuống cánh tay gã hộ pháp thiêu cháy lớp da thép nguội của gã. Phổ Thành gầm thét đau đớn để tuột thằng nhóc trên vai nhưng may sao gã vẫn kịp vươn tay, tóm lấy áo nó. Tiếu cười sặc:
-Đợi ngươi nãy giờ, tên rừng rú Thanh Thủy kia!
Tên vũ công tự cứa đứt lòng bàn tay. Gã tạt máu lên cánh tay Phổ Thành, các tiểu thánh sứ thuần khiết dính mùi tanh lập tức rũ cánh rơi rớt trên mặt đất. Kh’srak hiện nguyên hình, toàn thân đẫm máu bải hoải vô lực. Phép thuật biến hình thành tiểu thánh sứ tuy biến ảo khôn lường nhưng hoàn toàn vô dụng nếu gặp phải máu tanh. Tiếu cười lớn:
-Kịch hạ màn rồi, thưa quý vị! Chúng ta thắng!
Tiếu tính toán mọi việc quá hoàn hảo. Tất cả đều vận hành trơn tru và gã có quyền cười nhạo.
Chỉ có điều gã không lường được điều bất ngờ.
Một tiếng nổ khô khốc vang lên giữa mớ âm thanh hỗn độn. Một viên đạn xuyên qua dòng thác cát bụi đang sụp đổ. Đầu đạn bay vòng xoáy nát cánh tay của Phổ Thành. Cánh tay thép nguội đứt đoạn, Oa Lạc rớt uỵch xuống cầu thang phía dưới. Tiếu ngoảnh mặt nhìn đằng xa và phát hiện Hắc Thử đang ở trên nóc tòa nhà cao tầng cách tháp hai cây số. Gã đầu trọc còn sống, còn thở tốt, còn bắn tốt. Cái bẫy do Tiếu tạo ra không thể vùi lấp sức sinh tồn đáng sợ của Thổ Hành.
Trục chính tháp xay gió vỡ vụn, nó nghiêng mình đổ gập. Khói bụi ùn ùn dâng cao che tầm ngắm, Hắc Thử đã cố gắng hết sức. Kết quả cuộc chiến ra sao phụ thuộc vào nhóm Vô Phong.
Tiếu thả thang dây rồi gọi Oa Lạc:
-Này nhóc, quay sang trái bám vào cái thang!
Thằng nhóc quờ quạng tìm chiếc thang. Bất chợt một giọng nói chát chúa tít phía xa ập vài tai nó:
-Dừng lại, thằng lỏi con kia!
Oa Lạc biết đây là giọng của Vô Phong dù nó không nhìn thấy. Tên tóc đỏ đứng ở đầu cầu hét lớn: đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
-Mày đang đi lầm đường đấy, thằng ngu! Dừng lại ngay!
Oa Lạc gầm lên:
-Ông hiểu cái gì? Ông chỉ là thằng khốn hám tiền! Đừng dạy khôn người khi chính mình chẳng ra gì! Câm mồm đi!
Tháp nghiêng mình, mảng tường đổ sập bốc khói bụi mịt mù. Cây cầu rung lắc chực nát vụn nhưng Vô Phong không màng nguy hiểm mà tiếp tục nói:
-Mày muốn làm pháp sư? Nhưng mục đích cuối cùng là gì? Tại sao mày cố sống cố chết nhảy vào cái lớp đào tạo hộ vệ thánh sứ?
Một tia sét đánh động thâm tâm Oa Lạc. Thằng nhóc nhớ lại cuộc sống bần cùng khu vô gia cư, mọi hành động dù tốt dù xấu của nó đều vì khát khao trở thành pháp sư chân chính. Nhưng pháp sư không hẳn là cái đích cuối cùng.
Mục đích sống là gì?
Oa Lạc chợt nhớ những ngày tỉ mẩn điền thông tin vào hồ sơ dự tuyển, từng dòng từng chữ dồn nén cả tâm hồn tuổi trẻ. Nó bỏ qua mọi ánh mắt khinh thường lẫn nghi hoặc của thí sinh khác và đường hoàng tiến vào sảnh đường ngọn tháp trắng dự thi. Nó trở về khu vô gia cư, ôm ấp niềm hy vọng để rồi thất vọng nhiều ngày sau. Sự lên xuống cảm xúc ấy tái diễn năm năm liên tiếp nhưng chưa bao giờ nó chịu từ bỏ ước vọng. Thằng nhóc muốn thành pháp sư không phải vì bản thân. Nó muốn bảo vệ một người quan trọng, bảo vệ người đó như cái cách nó bảo vệ giấc mơ.
Và nó đã sống một cuộc đời sai lầm như thế.
Nhưng Oa Lạc không hối hận bởi nó nhìn thấy con người thật của mình. Nó không nhìn qua gương hay vũng nước, nó nhìn qua giấc mơ.
Đã ai tự hỏi mình sống vì cái gì?
Giấc mơ là con đường dài dang dở chất đầy xác người “thật”. Oa Lạc đang bỏ lại con người “thật” và chạy theo thứ được ngụy biện là mục đích sống.
Ngay phía sau Oa Lạc là chiếc thang dây đầy hy vọng, từ cái chết đến hy vọng chỉ cách một cánh tay nhưng nó buông xuôi. Nó nhận ra thứ hy vọng kia sẽ vùi dập giấc mơ của nó mãi mãi.
Sợ giấc mơ, người ta bỏ lại con người “thật”. Nhưng cũng vì giấc mơ, người ta sẵn sàng bỏ đi con người “thật” và khi nhìn con đường đã đi qua, họ nhận ra giấc mơ ở nơi nào xa quá.
“Tôi chỉ cầu xin khi chết, tôi là chính mình.”.
Tháp đổ nghiêng, tường lở rào rào. Tiếu biết mọi chuyện ngã ngũ nên không lấn cấn thêm nữa. Kế hoạch đổ vỡ phút chót, tên vũ công ngao ngán lắc đầu:
-Bánh kẹo hỏng hết rồi! Đi thôi các quý ông!
Phi thuyền biến mất trong làn khói bụi khổng lồ. Kh’srak cắn răng niệm phép thuật, thân thể biến thành đàn tiểu thánh sứ bay tới chỗ Oa Lạc. Kh’srak hiện hình đoạn ôm thằng bé tránh khỏi cơn mưa gạch đá lũ đổ ập như thác lũ. Cây cầu đá sập nát, Vô Phong vội chạy đến bên Tiểu Hồ đoạn xốc cô gái lên vai mà chẳng thèm hỏi ý kiến. Tiểu Hồ hét toáng:
-Cái gì thế này? Bỏ… bỏ ta ra!
-Im mồm! – Vô Phong nghiến răng – Đừng cựa quậy nữa, cô nặng như lợn ấy! Nhớ ăn kiêng giùm tôi!
Tiểu Hồ tức vằn máu mắt. Nếu sống sót sau nhiệm vụ này, việc đầu tiên nàng cần làm là giết tên tóc đỏ.
Vô Phong không để ý nhiều đến thế. Hắn tức tốc chạy xuống định cùng Hỏa Nghi tìm đường thoát nhưng gạch đá đã ngăn kín mọi nẻo. Hỏa Nghi hét lớn:
-Chạy đi, đừng lo cho tôi!
Tên tóc đỏ đổi hướng khác. Sàn nhà rung lắc dữ dội khiến đôi chân hắn loạng choạng suýt ngã. Phía trên gạch đá ầm ầm đổ xuống vùi lấp đường đi lối lại. Không còn hành lang hay đỉnh tháp nữa, tất cả đã biến thành một đám hỗn độn. Vô Phong hét vào bộ đàm:
-Tôi không tìm thấy đường đi! Ai đó chỉ cho tôi, có nghe thấy không?
Tiếng xào xạo đầu dây bên kia đáp lại quá nhỏ bé so với âm thanh đổ vỡ và Vô Phong phải căng tai hết cỡ mới nghe ra:
-Nghiêm Thu đây! Anh đang ở khu vực hành lang!
Mặt sàn lật tung, Vô Phong ngã dúi người nhưng vòng tay vẫn ôm chặt Tiểu Hồ. Hắn không nhìn ra cái thứ chết tiệt nào là hành lang. Tên tóc đỏ nghiến răng:
-Rồi thì hành lang, nhưng sao nữa hả?
-Chạy thẳng về phía trước! Tháp sắp sập rồi!
Vô Phong vùng dậy bế Tiểu Hồ chạy đi. Hắn cuống cuồng tìm lối thoát song tất cả đều đẫm màu đen kịt, hắn gào lên:
-Con mẹ nó, tôi chịu thua!
Một tiếng nổ lớn phá tan bóng đêm mang đến chút ánh sáng từ bên ngoài. Nghiêm Thu vừa cho phi thuyền bắn tên lửa phá bớt lớp gạch đá rìa ngoài. Ngay lúc đó tháp tiếp tục đổ, dầm thép đá tảng rào rào rơi xuyên thủng đất đá phía dưới. Cửa tử trùng vây muôn nẻo muốn chôn sống con người. Tiểu Hồ cảm giác mình thật nhỏ bé trước cái chết, cô gái khóc thét:
-Chúng ta chết mất!
Những lớp gắn kết cuối cùng ở các cột trụ dần vỡ nát, tòa tháp nghiêng hẳn sang một bên. Vô Phong không thể đứng trên hai chân nữa, hắn nằm rạp đoạn ôm chặt Tiểu Hồ:
-Lỡ chết thì đừng trách tôi nhé!
Hắn lựa thân trượt xuống, bộ quần áo mài đất nghiến da thịt bỏng rát. Vôi vữa cuộn sóng phong tỏa ngõ ngách, trần nhà nứt tung rồi đổ sập. Gạch vụn tung tóe bắn rát mặt tên tóc đỏ, hắn ghì chặt đầu Tiểu Hồ vào lòng như một hành động bản năng. Trước mắt Tiểu Hồ giờ đây chỉ còn lại gương mặt Vô Phong, nàng không rõ chân diện của hắn nhưng nghe rõ tiếng tim đập, nghe rõ hơi thở của hắn.
Hai người lao qua khe hở nhỏ hẹp, bay giữa không trung lộng gió. Tháp xay gió đổ sập kéo đứt những đường dây điện nối với tháp xay gió khác, khói bụi đen đặc như con quái vật khổng lồ ngoác mồm nuốt trọn Vô Phong và Tiểu Hồ. Vô Phong lái người theo gió thoát con quái vật đó trong gang tấc. Tên tóc đỏ mở khóa dù đeo sau lưng, gió tràn vào thổi căng từng xoang dù kéo hai người lên cao hơn. Dưới chân họ là tháp xay gió đang tan nát thành mảnh vụn.
Tiểu Hồ ôm chặt cổ Vô Phong, nàng không tin mình vẫn sống. Tên tóc đỏ cười lớn:
-He he! Tôi cứu cô thêm hai lần, tỉ số giờ là ba – một nhé!
Cô gái ngước nhìn hắn, miệng mấp máy không nói nổi. Nàng cảm giác mái tóc đỏ kia bao phủ khắp bầu trời rộng lớn như thể nơi đây là lãnh địa của riêng mình hắn.
Những cảm xúc ở đất thánh bất chợt tràn về ký ức của cô gái. Nàng tự hỏi liệu hắn còn nhớ hay không?
Còn nhớ không?
Nghiêm Thu ngước nhìn Vô Phong trên cao, cô gái thông báo:
-Mọi người an toàn cả rồi! Hỏa Nghi, Oa Lạc và Kh’srak đều an toàn!
Nghiêm Thu thở phù. Kế hoạch thành công nhưng nàng sẽ phải tốn thời gian giải trình trước hoàng đế về cảnh tượng chẳng mấy đẹp đẽ của thành phố. Cô gái ôm mặt ngán ngẩm trước viễn cảnh giáng cấp hoặc bị đẩy qua làm quân nhân bàn giấy.
Máy bộ đàm bên vai Nghiêm Thu chợt rung liên hồi:
-Đội trưởng, đội trưởng!
-Gì thế?
Tại phía đông bắc thành phố, đội đặc nhiệm Vinh Môn phát hiện một đám người đã chết trong phi thuyền ở nhà kho cũ. Đội pháp y sử dụng ánh sáng cực tím chiếu lên cổ các xác chết, dấu xăm đôi cánh đen dần hiện hình.
-Báo cáo đội trưởng, chúng tôi tìm thấy bọn Xích Tuyết khác. Nhưng chúng chết cả rồi.
Bình Luận (0)
Comment