Ở phương nam, đám Chó Hoang đang lũ lượt rời khỏi vòng vây thì vài người phát hiện khói trắng bốc lên từ Tuyệt Tưởng Thành. Chúng ngửi được mùi thuốc súng vẩn vơ và loáng thoáng nghe thấy tiếng la hét hỗn loạn. Ngay thời khắc đó, sự điên cuồng khát máu của chúng đang nguội lạnh bỗng lục bục sục sôi. Vài kẻ nhanh chân quay về trông ngóng Liệt Giả. Như thường lệ, gã tóc đỏ vẫn quan sát chiến sự trên đồi cát và chỉ duy Ngài Quý Tộc chịu uống bia với gã. Trông những cột khói trắng, Ngài Quý Tộc nói:
-Vậy ra Tịnh Hoạt đã theo cậu. Nhưng cậu gửi cô ta về mà người Tuyệt Tưởng không nghi ngờ à?
Liệt Giả cười:
-Trẻ ranh mới không nghi ngờ! Sao mà qua mắt vua Đấu Nhân chứ? Nhưng người Tuyệt Tưởng không có lựa chọn. Họ quá phụ thuộc Bách Quang Lam Thuẫn, nếu giam cầm thánh nữ, ai sẽ điều khiển Ngọn Xám? Và nếu thánh nữ cảm giác mình bị đối xử tệ, liệu cô ta còn tuân lệnh nhà vua? Bởi vậy người Tuyệt Tưởng phải nhờ đội đánh thuê và tìm trợ giúp từ bên ngoài.
-Việc tấn công Tịnh Hoạt chỉ là cái bẫy?
-Phải. Nó khiến người Tuyệt Tưởng hết nghi ngờ Tịnh Hoạt. Khi Tịnh Hoạt gặp nguy hiểm, họ sẽ đưa cô ta về Ngọn Xám như hành động bản năng.
Ngài Quý Tộc gật gù sau hỏi:
-Chính xác thì tại sao Tịnh Hoạt phản bội người Tuyệt Tưởng? Cậu làm thế nào? Tẩy não chăng? Ta không nghĩ thế. Pháp sư hay kiếm thuật sư thượng đẳng có tâm trí vững vàng, không thể tẩy não họ trong thời gian ngắn.
Liệt Giả đáp:
-Tôi không dùng hay đúng hơn là không thể tẩy não Tịnh Hoạt. Ngược lại tôi cho cô ta ước mơ.
-Ta không hiểu?! – Ngài Quý Tộc nhíu mày.
Gã tóc đỏ trả lời:
-Giữa họ Hoang Vệ và họ Tịnh Sa luôn có mâu thuẫn. Vì an ninh quốc gia, hôn nhân của họ Tịnh Sa luôn bị sắp đặt mà họ Hoang Vệ lại can thiệp nhiều nhất. Bởi không “tình yêu” nên lũ trẻ sinh ra từ những cuộc hôn phối đó tự nhiên mang trong mình bất hạnh. Tịnh Hoạt cũng chẳng ngoại lệ. Cô ta là một tạo vật, không phải con người…
Liệt Giả ngửa cổ nốc bia rồi quẳng vỏ rỗng xuống chân gò cát. Gã khui nắp chai thứ tám mươi trong ngày, uống một chặp rồi tiếp lời:
-…nhiều năm trước, khi còn là thánh sứ học việc, tôi theo thầy Tây Minh đến Kim Ngân và có cơ hội gặp Tịnh Sa Kiên Thiết, mẹ Tịnh Hoạt, thường gọi là Tịnh Kiên. Hồi đó cô ta chưa kết hôn nhưng ánh mắt cũng giống hệt đứa con bây giờ khi lo sợ về một tương lai bị định đoạt. Tịnh Kiên hỏi tôi về tình yêu, kể chuyện gã ngự lâm quân trẻ tuổi mà cô ta thương mến thay vì nói về tay hôn phu quý tộc. Tịnh Kiên sợ phải sống như mẹ của mình: lấy một người xa lạ làm chồng rồi chứng kiến ông ta lang chạ với đàn bà bên ngoài. Tịnh Kiên không thể giấu giếm sự bất mãn dành cho họ Hoang Vệ dù đã cố che đậy. Nỗi căm ghét mà họ Tịnh Sa dành cho họ Hoang Vệ luôn âm ỉ như thế qua nhiều thế hệ, qua nhiều cuộc hôn nhân. Nhưng Tịnh Kiên không thể chống đối tương lai định sẵn.
-Tịnh Hoạt cũng thế? Cô ta cũng ghét vị hôn phu tương lai? – Ngài Quý Tộc hỏi.
-Không, hoàn toàn ngược lại. Cô ta có hôn ước với Đấu Thánh – gã con thứ của vua Đấu Nhân. Cô ta yêu gã, câu chuyện tình đẹp hiếm hoi. Nhưng bức bối lẫn bất mãn ngấm máu họ Tịnh Sa quá lâu. Số phận Tịnh Hoạt giống đại đa số thánh nữ tiền nhiệm: lớn lên trong Ngọn Xám, bị nhồi nhét tư tưởng bảo hộ Tuyệt Tưởng Thành quá sớm, thiếu sự yêu thương của người cha, sống với một người mẹ chẳng biết làm mẹ… Trên hết, cô ta luôn cảm giác khác biệt. Thể chất người Tịnh Sa có kim loại bám chặt da thịt, chúng giúp họ liên kết mạnh mẽ với nguyên tố “thổ” đồng thời điều khiển Ngọn Xám. Máu của họ có màu bạc xám thay vì màu đỏ do trộn lẫn kim loại. Sinh ra khác biệt, bị đối xử khác biệt, nỗi bất mãn của họ Tịnh Sa suốt năm nghìn năm đã chạm ngưỡng giới hạn ở đời Tịnh Hoạt.
-Và rồi…?
-Nên thay vì tẩy não, tôi khơi gợi ước mơ trong Tịnh Hoạt. – Liệt Giả nói – “Muốn chứng tỏ giá trị? Muốn thấy mặt trời? Cô phải tự tìm lấy!”, tôi nói với cô ta như thế. Mọi ước mơ cần sự thúc đẩy, mà có hai loại thúc đẩy phổ biến nhất: lý tưởng và thù hận.
Ngài Quý Tộc nhấp ngụm bia, cười:
-Hình như cậu cũng giống cô ta?!
-Lý tưởng thì viển vông nhưng hận thù lại thực tế. – Liệt Giả nhún vai.
…
Cùng lúc đó tại quận Tây Chinh Kiếm, Vô Phong lao như bay qua các mái cao tầng, ánh mắt không ngừng dõi xuống đám đông hỗn loạn bên dưới. Nhờ bộ găng – giày kết hợp giữa phép Mộc niệm lẫn công nghệ, tên tóc đỏ dễ dàng chạy trên tường dựng đứng hoặc bám víu bề mặt trơn nhẵn. Hoàng Tử Cát đã cấp cho hắn thứ này, anh ta gọi chúng là “
chân sóc”. Mỗi lần sử dụng, bộ chân sóc nổi rõ những đường gân sáng màu xanh lá.
Vượt hết quận Tây Chinh Kiếm, tên tóc đỏ nhảy xuống rồi phăm phăm chạy trên vành đai máng xối cát bao bọc hoàng cung. Từ đây hắn thấy rõ cả chục toán sát thủ đang tập trung về Ngọn Xám. Chúng dốc sức tấn công mặc binh lính Tuyệt Tưởng nã súng xối xả, kẻ trước lấy thân máu thịt đâm bổ vào hàng rào mở đường cho kẻ sau, liều mạng hệt như đội Xích Tuyết từng đánh vào trụ sở cảnh vệ Vinh Môn quốc(*). Tên tóc đỏ gọi bộ đàm:
-Mi Kha?! Mi Kha! Cô ở đâu?
“Nghe rồi, tôi và Mai Hoa đang bận dưới này!” – Cô nàng trả lời – “Đừng xuống đây, chúng tôi tự lo được! Anh tách nhóm đi, tóc đỏ! Đi cùng đội Sóc Bay của Hoàng Tử Cát, tiếp cận thánh nữ, đừng để bọn sát thủ chạm vào cô ta!”
Vô Phong hiểu ý, tiếp tục men theo máng xối đá. Đằng xa, nhiều bóng người đồng loạt xuất hiện và leo trèo những mái điện hoàng cung. Họ đội mũ trùm, khăn choàng bịt kín mặt, sử dụng chân sóc giống Vô Phong và mang theo xạ ưng. Tất cả là thành viên đội Sóc Bay do Hoàng Tử Cát đào tạo, chuyên chiến đấu ở khu tầng cao đồng thời thu thập tin tức tình báo. Vô Phong được quyền tiếp sóng bộ đàm đội Sóc Bay, một thành viên nói:
“Chúng tôi thấy anh rồi, tóc đỏ! Mau đến Ngọn Xám, chúng tôi sẽ mở đường!”
Dứt lời, đội Sóc Bay tiếp cận trận địa sau tách nhóm, đội này lập chốt bắn tỉa, đội kia xông pha điểm nóng nhất chiến trường. Từ trên cao, nhờ chân sóc, họ chạy vùn vụt xuống thân tháp, vai khoác những thanh mã tấu nhỏ gọn và bé hơn Hoa Sa Tấu, gọi là Tam Khúc Tấu. Khi cách chân tháp mươi mét, họ bất thình lình nhún chân lao đi như chim cắt, tay vung Tam Khúc Tấu chém đòn đà đao phạt đôi người lũ sát thủ. Xạ ưng bay lòng vòng quan sát đoạn rít mấy tiếng báo hiệu, họ liền rời vị trí, leo trèo cao điểm rồi nhanh chóng chi viện mặt trận khác thay vì đi đường vòng. Chốc chốc, đạn bắn tỉa dội đến đẩy lui đám sát thủ. Nhờ đội Sóc Bay, sức ép dồn lên binh lính Tuyệt Tưởng được giảm bớt.
Nhưng đám sát thủ mất người chứ không mất tinh thần. Chúng quăng lựu đạn khói rồi dồn sức công phá vòng vây của lính Tuyệt Tưởng. Khói trắng mù mịt, binhlính nhất thời ngừng xả đạn, đội bắn tỉa không thể khai hỏa. Đám sát thủ điên cuồng đánh giết chọc thủng tuyến bảo vệ, khẩn trương lao vào các cung đường dẫn đến Ngọn Xám. Lúc này Vô Phong vừa đến nơi. Khói mù mịt làm chiến trường hỗn loạn, tên bay đạn lạc như mưa lại thêm trời chạng vạng chiều tà, tên tóc đỏ buộc phải rẽ đường khác. Hắn nhảy qua những nóc đền gần đấy rồi trượt chân trên lan can đá. Tận dụng chân sóc, Vô Phong leo lên một ngọn tháp cao như nhện trèo tường, sau dừng chân ở đỉnh để quan sát. Hắn phát hiện những toán sát thủ đang băng qua cầu thang trăm bậc trống trải quanh Ngọn Xám. Tại cửa sổ lẫn dưới chân tháp, lính Tuyệt Tưởng dàn hàng nã súng. Đám sát thủ tạo lá chắn nội lực xông pha bão đạn, nhiều kẻ gục ngã nhưng không ai lùi bước. Bằng ống nhòm, Vô Phong nhận ra giữa đội sát thủ phấp phới một mái tóc đen dài. “Diễm Tà?” – Tên tóc đỏ nhíu mày, mồm há hốc. Chưa kịp định thần, bộ đàm bên tai hắn vang giọng Hoàng Tử Cát:
“Cậu đang ở đâu, tóc đỏ? Trước cổng Ngọn Xám? Ngăn Tịnh Hoạt lại! Không được để cô ta khởi động tháp! Ngăn cô ta lại!”
-Cái quái…? Tôi không hiểu?! – Vô Phong ngạc nhiên – Mà sao anh không liên lạc với đội cận vệ của Tịnh Hoạt?
“Tôi không liên lạc được! Bộ đàm của họ mất tín hiệu! Bọn sát thủ không nhắm đến Tịnh Hoạt! Chúng chỉ muốn kéo quân đội về hướng tây thôi! Tất cả là cái bẫy! Hướng đông bị bỏ ngỏ, cha tôi đang bị tấn công ở tòa chính điện! Nhanh lên tóc đỏ, nhanh lên! Tôi không thể giải thích đâu!” – Hoàng Tử Cát hét lớn.
Tên tóc đỏ ngoảnh đầu, lập tức thấy khói trắng bốc cao tại khu đông hoàng cung. Hắn liền trượt xuống tòa tháp, bộ chân sóc rực sáng màu xanh lá. Vô Phong khởi động máy phát tín hiệu để tránh bị bắn nhầm rồi chạy vù lên cầu thang. Lúc này đám sát thủ đã xâm nhập Ngọn Xám, tên tóc đỏ lập tức bám theo. Hắn định dùng chân sóc trèo thẳng lên đỉnh Ngọn Xám nhưng sớm nhận ra chuyện này bất khả. Tòa tháp được bảo vệ bằng bùa chú, không công nghệ hay phép thuật nào có thể xâm nhập, cách duy nhất là leo trèo bằng tay trần. Tên tóc đỏ buộc phải tiến vào tháp bằng cổng chính.
Vừa vào tháp, Vô Phong bắt gặp trận đánh xáp lá cà giữa binh lính và sát thủ. Kim loại va chạm xòe mạt lửa, tiếng hò hét khuấy đảo tòa tháp vốn trầm mặc suốt hàng ngàn năm. Vô Phong len lỏi đám hỗn loạn chạy lên tầng trên. Bọn sát thủ cử người chặn đường, tên tóc đỏ rút Bộc Phá lăn xả vào mà đánh. Bộc Phá vung thế đà đao chặt đôi kiếm xé toạc người. Kẻ địch lao tới, Vô Phong cúi người đâm kiếm xuyên bụng gã đó, vừa đâm vừa đẩy, dùng gã làm lá chắn mà lao lên. Bọn sát thủ lập tức quây lại đánh hội đồng Vô Phong. Tên tóc đỏ nhanh chân lủi vào hệ thống khối kim loại hoa văn bao quanh tầng, lợi dụng ngõ ngách hẹp mà đánh từng người thay vì cùng lúc đối đầu tất cả(**).Kiếm bổ nhau chan chát, tên tóc đỏ lèn giữa các khối kim loại, hết đánh lại lùi. Phiền rằng đám sát thủ đều là kiếm sĩ thượng đẳng, hắn đánh mãi mà không tiến được bước nào.
Đương mải đánh, Vô Phong chợt nghe một tiếng động lớn vang khắp Ngọn Xám. Hắn nhận ra dòng năng lượng lam bạc đang tuôn vào hoa văn, hàng trăm khối kim loại rung chuyển rồi tự động lắp ghép. Vô Phong vội vã lao ra ngoài, vài gã sát thủ chậm chân bị ép bẹp, máu thịt gãy vỡ răng rắc. Vừa thoát nguy hiểm, Vô Phong và bọn sát thủ lại ập vào nhau. Tên tóc đỏ hạ gục bốn người song nhận lại hai vết chém mạng sườn, máu ướt đẫm vạt áo. Ngay lúc ấy, hắn cảm giác một giọng nói liên tục thôi thúc mình. “Giết chúng nó! Giết hết chúng nó!” – Hắn nghe vậy, đầu nóng sùng sục, tay bóp chặt Bộc Phá đến rỉ máu. Nhưng trước khi tên tóc đỏ nổi khùng, nhiều người xuất hiện cản đường lũ sát thủ. Vô Phong định thần, nhận ra vài người quen như Mi Kha, Lạn Bà, Si Giáng và Kh’srak, theo sau là vài gương mặt mới gia nhập Đội 11 chưa lâu. Bán Dạ Giáo Đoàn đã đến. Mi Kha nhanh chóng băng bó vết thương cho tên tóc đỏ:
-Còn đánh được không?
-Được! – Vô Phong nói – Tôi sẽ lên đỉnh tháp!
Mi Kha gật đầu, sau điều động cả đội mở đường cho Vô Phong. Tên tóc đỏ tiếp tục chạy trong trường âm thanh hỗn loạn. Xung quanh tòa tháp, hệ thống khối kim lại vẫn tiến hành lắp ghép, Tịnh Hoạt đã khởi động lá chắn.
Đương chạy, Vô Phong chợt dừng chân. Trước mắt hắn, đội lính Tuyệt Tưởng kẻ bị thương người bị giết nằm la liệt khắp sàn. Giữa đám ấy là Diễm Tà, cô ta tự băng bó vết đạn bốc khói bên vai và vết đâm ở bắp đùi, máu đẫm nửa người. Cô ả ngẩng đầu, thấy tên tóc đỏ thì mỉm cười rồi nhanh chóng đứng dậy, hai tay bọc găng kim loại thủ thế. Diễm Tà hất hàm:
-Sách của tôi thế nào? Anh dùng tốt chứ?
Vô Phong gật đầu. Diễm Tà cười tươi. Im lặng một lúc, hai người hốt nhiên lao vào nhau như tên bắn. Tên tóc đỏ vung kiếm chém tạt, ả tóc đen cúi người rồi tung một đạp giữa bụng hắn. Vô Phong bắn về phía sau, ruột gan lộn tùng phèo, kiếm rơi khỏi tay. Diễm Tà bổ tới cùng cú đấm bọc sắt, tên tóc đỏ vội vã lăn người né đòn. Hắn vận Phong kỹ, thanh Bộc Phá rớt đằng xa rùng mình bay về tay. Diễm Tà truy đuổi, Vô Phong vừa lùi vừa vận bí kỹ, vài thanh Hoa Sa Tấu dưới chân bất thình lình bật dậy chĩa mũi phóng đến. Ả tóc đen vội hụp đầu, dăm sợi tóc bị mã tấu cứa rách. Diễm Tà khá bất ngờ, Vô Phong hiện tại không hề giống gã tóc đỏ mà cô ả từng gặp trên đỉnh Hoành Sơn.
Nhưng chút bất ngờ càng làm Diễm Tà phấn khích. Ả đổ người vút đi, Vô Phong liên tục dùng Phong kỹ phóng mã tấu. Ả tóc đen không né tránh mà đấm liên tiếp đánh lệch đường bay của những thanh Hoa Sa Tấu. Trong nháy mắt ả tiếp cận Vô Phong, tay trái đỡ thanh Bộc Phá bổ xuống, tay phải tống cú móc hàm. Tên tóc đỏ bật ngửa nhưng chưa kịp đổ xuống thì Diễm Tà đã lôi cổ áo kéo ngược lại, ả bồi đòn thúc gối trước khi vung chân đá tung mặt Vô Phong. Tên tóc đỏ bắn vào tường, trán toác máu ròng ròng, thần trí choáng váng. Ngay lúc ấy, giọng nói “Giết nó! Giết nó đi!” vang vọng khắp đầu hắn, các tế bào Ngục Thánh lập tức sửa chữa vết thương, máu ngừng chảy còn Vô Phong trở nên điên rồ. Hắn nhổm dậy vung thanh Bộc Phá ngùn ngụt nội lực Tử Thiết cùng kíp nổ đã kích hoạt. Diễm Tà nhào người né tránh, lan can cầu thang thế chỗ cô ả. Tiếng nổ rền vang, từng mảnh cầu thang rớt rào rào xuống dưới.
Chưa kịp định thần, Diễm Tà chợt thấy Vô Phong lao ra từ đám khói, tay vung Bộc Phá theo thế đà đao. Hết cách, cô ả vắt chéo tay đỡ đòn. Kiếm chém xả xẻ nứt đôi găng kim loại, Diễm Tà bất giác khuỵu chân, vết thương bắp đùi toạc rộng. Vô Phong thả kiếm đoạn ôm hông cô ả, nhấc bổng lên rồi húc vào cột trụ gần đấy như cỗ xe không phanh. Diễm Tà đau đớn, sống lưng như nứt rạn. Vô Phong gầm lớn, quật toàn bộ thân thể địch thủ xuống sàn. Diễm Tà ho thổ máu, vết thương cũ bục miệng, ả mê man lăn người trong vô thức. Chưa thỏa cơn giận dữ, Vô Phong vận bí kỹ, kiếm trở về tay sẵn sàng một cú đâm đoạt mạng. Đúng lúc đó bộ đàm bên tai hắn vang giọng Hoàng Tử Cát:
“Cậu đến chưa, tóc đỏ? Nghe tôi nói không? Tóc đỏ!”
Vô Phong dần hồi tỉnh, cơn giận dữ nhanh chóng rút đi. Hắn thở dốc như vừa trải qua ác mộng. Thời gian gấp gáp, hắn đành bỏ lại Diễm Tà rồi chạy lên đỉnh tháp. Khắp người Vô Phong đau nhức, vết thương bên sườn há miệng, hắn đã cạn sức chiến đấu. Nhưng bằng nỗ lực, tên tóc đỏ vẫn leo tới đỉnh tháp. Tại đấy hắn chạm mặt Đấu Thánh cùng đội hộ vệ thánh nữ. Gã thánh sứ lên tiếng:
-Tóc đỏ?! Tốt quá, tình hình sao rồi, anh bạn?
Vô Phong ôm sườn lắc đầu:
-Anh trai ông bạn nói tất cả chỉ là cái bẫy! Hướng đông bị bỏ ngỏ, nhà vua bị tấn công! Ngăn Tịnh Hoạt lại, cô ta phản bội người Tuyệt Tưởng rồi!
Đám hộ vệ nhìn nhau. Đấu Thánh trợn mắt:
-Cái gì? Anh bạn nói gì? Không thể có chuyện đó! Tịnh Hoạt không phản bội!
-Hoàng Tử Cát nói thế! Anh ta đã cố liên lạc nhưng bộ đàm của các người hỏng! – Vô Phong gào lên – Mở cửa ra, ngăn Tịnh Hoạt lại!
Bấy giờ đám cận vệ liền tháo bộ đàm và phát hiện bụi cát làm hỏng mạch điện tử. Mưa bạc không phải nguyên nhân vì bộ đàm được thiết kế chống cát lẫn nước, chỉ có pháp sư Thổ niệm siêu đẳng mới làm nổi chuyện này. Đội hộ vệ sinh nghi nhưng Đấu Thánh thì không. Gã thánh sứ rút kiếm niệm phép triệu hồi, sau lưng xuất hiện vị thần Thạch Thánh Hoang Hỏa. Tên tóc đỏ chỉ cần tiến một bước là tan xác dưới búa của thần hộ mệnh. Hắn bèn chìa bộ đàm cho Đấu Thánh:
-Nghe anh trai ông bạn nói đi!
-Im mồm! – Đấu Thánh chĩa kiếm – Đừng đem Hoàng Tử Cát ra đây! Anh ta không phải vua! Anh ta sai rồi! Tịnh Hoạt không bao giờ phản bội chúng tôi!
-NGHE MỘT LẦN THÔI, ĐỒ NGU! – Vô Phong gầm lớn – NHÀ VUA ĐANG GẶP NGUY HIỂM ĐẤY!
Đấu Thánh ngoảnh ra cửa sổ trông về hướng đông và bần thần khi phát hiện khói trắng bốc từ hoàng cung. Gã giật phắt bộ đàm gọi anh trai:
-Đấu Thánh đây! Sự thể là thế nào?
“Tịnh Hoạt phản bội!” – Đấu Tâm trả lời giữa làn súng đạn – “Ngăn cô ta lại, em trai! Ngăn lại!”
-Tịnh Hoạt không phản bội! Cô ấy không thể phản bội! – Đấu Thánh gào lên.
“Bình tĩnh lại, em trai! Cậu không thấy lạ à? Lá chắn chỉ bảo vệ thành phố trước nguy cơ từ bên ngoài, không phải từ bên trong. Tại sao Tịnh Hoạt khởi động nó? Cậu có thể cảm nhận phép thuật phải không? Cảm nhận dòng chảy trong Ngọn Xám đi! Cậu biết anh không hền nói dối!”
Âm thanh hỗn loạn nuốt lời Hoàng Tử Cát. Đấu Thánh liền bước tới kiểm tra những khối kim loại hoa văn nhưng vẫn chĩa kiếm vào Vô Phong. Gã đặt tay lên dòng năng lượng, gương mặt dần méo mó khó coi. Gã có thể cảm nhận tâm trạng Tịnh Hoạt qua dòng chảy. Một thoáng trôi đi, gã rút kiếm rồi tức tốc mở cửa, tên tóc đỏ cũng theo vào. Hai người liền thấy Tịnh Hoạt khỏa thân lơ lửng giữa hố lớn, khắp người bị cắm dây rút máu. Phía trước cô ta có một khối hộp máy móc xoay tròn tích tụ điện, Vô Phong không hiểu nó là gì nhưng Đấu Thánh lập tức nhận ra. Gã thở:
-Kíp nổ bom điện từ! Tịnh Hoạt… thế này là sao… cậu lấy nó từ đâu…?
Tịnh Hoạt mở mắt. Nhận ra người bạn – vị hôn phu tương lai, vị thánh nữ cười:
-Kíp nổ? À, từ một cô gái tên Diễm, cô ta đã mang nó vào thành từ tháng 7 năm ngoái.
Đấu Thánh lắc đầu, miệng lắp bắp:
-Tại sao, Tịnh Hoạt? Tại sao chứ? Tại sao cậu làm thế?
Vị thánh nữ mở lớn mắt, răng nghiến ken két:
-Vì mình không muốn làm công cụ nữa! Mình không phải công cụ! Hoàng Tử Cát, cha cậu, ông nội cậu, ông cố cậu… tất cả người Hoang Vệ đều coi họ Tịnh Sa như vũ khí! Mọi thánh nữ họ Tịnh Sa đều chết trong đau khổ và ruồng bỏ! Mẹ mình đã chết như thế! Mình không có cảm giác với người cha, ông ấy hoàn toàn xa lạ! Mình là sản phẩm của hôn phối, của ánh mắt người Tuyệt Tưởng. Mình là sản phẩm nhân tạo! Cậu hiểu không, cậu hiểu mình không, Đấu Thánh? Mình muốn đi khỏi đây, đi về vùng trời Cội Gió nhưng cậu không chịu hiểu! Bao nhiêu năm qua cậu vẫn thế! Vẫn ngu ngốc và kiêu ngạo, vẫn chẳng hiểu mình! Cậu chẳng hiểu gì hết!
Bộ đàm vọng tới tai Vô Phong. Tên tóc đỏ nghe một hồi, sau hét:
-Cắt dây nguồn, Đấu Thánh! Cắt dây nguồn của thánh nữ! Giết cô ta đi!
Búi dây cắm sau đầu Tịnh Hoạt chính là nguồn kết nối cô ta với Ngọn Xám. Chỉ một kiếm chặt ngang, Bách Quang Lam Thuẫn sẽ ngừng hoạt động và Tịnh Hoạt sẽ chết. Nhưng đôi chân Đấu Thánh đã hóa đá, tay gã run lẩy bẩy, khác hẳn tên thánh sứ kiêu căng thường thấy. Vô Phong liền chạy tới vung kiếm, Tịnh Hoạt niệm phép điều khiển những khối kim loại tông thẳng vào tên tóc đỏ đồng thời dùng chúng bịt kín cửa ngăn đội hộ vệ xông vào. Vô Phong choáng váng, không ngừng gào thét:
-Cắt dây nguồn, Đấu Thánh! Cắt dây đi!
Đấu Thánh run rẩy dợm bước nhưng Tịnh Hoạt không ngăn cản. Khốn nỗi kiếm trong tay gã giờ nặng hơn núi, nặng hơn toàn bộ đất đá trên rẻo Mạn Đà. Gã thánh sứ lắc đầu:
-Hôn ước của chúng ta lẽ nào là giả dối? Cậu chưa từng yêu mình sao, Tịnh Sa Hoạt Thổ?
-Mình yêu cậu! Mình vẫn yêu gã ngu ngốc và kiêu căng đến lố lăng như cậu! MÌNH CHƯA BAO GIỜ NGỪNG YÊU CẬU! – Thánh nữ gào lớn, mắt chảy dòng máu bạc xám – Nhưng tại sao cậu không cho mình rời khỏi đây? Tại sao cứ bắt mình ở lại tòa tháp chết tiệt này?! Tại sao cậu không chịu bỏ mọi thứ vì mình? Tại sao cậu cứ bám riết mảnh đất cổ hủ điên rồ này?! Cậu có hiểu cho mình không? Mình cần tự do! Cứu mình, Đấu Thánh! Cứu mình khỏi đây! Mình muốn làm “người”, muốn là “ta”, không phải “công cụ”, không phải “họ”. Cứu mình… mình xin cậu đấy… cho mình làm người…
Khắp người Tịnh Hoạt trào máu bạc. Đấu Thánh thở dốc, phẩm giá người Tuyệt Tưởng không cho phép gã thỏa hiệp nhưng tình yêu làm gã không thể xuống tay. Trong tiếng hét của Vô Phong, gã run lẩy bẩy và yếu đuối đáng thương. Đúng lúc đó, Tịnh Hoạt căng người do bị rút máu, kíp nổ bom điện từ xoáy mạnh. Thay vì khai mở như cánh hoa, nóc Ngọn Xám giờ đây tan vỡ, hàng tấn sắt thép đổ vỡ ầm ầm. Không lá chắn nào xuất hiện mà chỉ có một cơn bão lam bạc tỏa rộng rồi phát nổ trong bán kính hai mươi cây số, đánh sập toàn bộ hệ thống điện của Tuyệt Tưởng Thành.
…
-Vậy ra Tịnh Hoạt chỉ là cái cớ, còn mục tiêu đích thực là vua Đấu Nhân? Miếng thịt thối của cậu đấy hả? – Ngài Quý Tộc hỏi.
Liệt Giả gật đầu. Gã ngửa cổ tu bia ừng ực sau nói:
-Đến kỷ nguyên hiện đại, chữ “thủ lĩnh” vẫn được sử dụng làm cấp bậc quân đội, nó vốn xuất phát từ Tuyệt Tưởng Thành. Trong tiềm thức người Tuyệt Tưởng, “thủ lĩnh” sẽ dẫn dắt họ tới kiêu hãnh, ban cho họ phẩm giá và giúp họ tìm bản ngã. Nhà vua là danh vị mang tính biểu tượng cao nhất của “thủ lĩnh”. Khi chẳng còn Ngọn Xám hay Bách Quang Lam Thuẫn, nhà vua là hy vọng cuối cùng. Không còn đức vua, người Tuyệt Tưởng mất hết.
Ngài Quý Tộc gật gù sau hỏi:
-Gã sát thủ của cậu đáng tin tưởng không? Đấu Nhân không phải người thường, bên cạnh ông ta còn có ngoại giới cước.
-Ông ta đã già, thời kỳ đỉnh cao đã qua lâu rồi. – Liệt Giả lắc đầu – Kết cục của ông ta cũng như Phương Tưởng thôi.
Ngài Quý Tộc cười:
-Nhưng vẫn còn đó Hoàng Tử Cát. Hắn là người thừa kế xứng đáng…
-Nhưng lên ngôi không đúng thời điểm. – Liệt Giả tiếp lời – Trẻ chỉ biết có sấm chớp là mưa rơi, nhưng phải già mới hiểu sấm chớp lớn chưa chắc đã mưa to mà chỉ cần trận gió nhỏ là thành cơn bão. Buồn cười là người ta chỉ tiếc thương người già khi họ chết.
(*) xem lại Quyển 1 Chương 17(**) xem lại kết cấu Ngọn Xám ở Quyển 3 Chương 105