Ngục Thánh

Chương 230

Trong chiến tranh, mọi thứ đều trần trụi. 

Ngày nhậm chức Phó Tổng Lãnh rồi quyết định đến Tuyệt Tưởng Thành, Lục Châu nghĩ mình đã trưởng thành. Nàng chín chắn hơn, quyết đoán hơn, mạnh mẽ hơn – không ai phủ nhận. Nhưng chiến tranh như con dao lột sạch sự trưởng thành, gọt hết chức vị hay danh tiếng, khoét sâu da thịt xương tủy rồi để lại một cô bé Lục Châu dễ tổn thương và dễ khiếp nhược. Cơn ác mộng Hồi Đằng năm ngoái tưởng chừng biến mất nay lại đội mồ trồi lên len lỏi khắp tâm trí nàng(*). Lúc không có ai, nàng thường trốn vào một góc, lấy những hồi ức vui vẻ làm liều thuốc an thần để nhỡ cơn buồn ngủ ập tới, nàng có thể thiếp đi mà không bật dậy vì sợ hãi. 

Trong chiến tranh, người ta thường trốn tránh thực tại. 

Cuối tháng 10 đầu tháng 11, quân Tuyệt Tưởng khó khăn chưa từng thấy. Họ bị phân tâm giữa mặt trận Ngọn Xám và mặt trận hậu phương. Nhờ Hiệp Dung mở đường, quân phương nam liên tục tràn qua khu công nghiệp phía tây rồi tấn công tuyến sau Tuyệt Tưởng Thành. Bảo vệ người dân hay tiếp tục giữ vững tòa tháp kim loại, người Tuyệt Tưởng phải chọn một trong hai. Ban quân sự chia rẽ ý kiến, một nửa số đó bao gồm Lục Châu muốn rút về hậu phương còn nửa kia chủ trương giữ chặt Ngọn Xám bằng mọi giá mà tiêu biểu là Hỏa Nghi. 

-Mất tòa tháp là mất tất cả! Kẻ địch chiếm được nó, chúng ta xong đời! – Hỏa Nghi chỉ lên bản đồ – Gửi thêm quân hỗ trợ tuyến sau, đem vài đội từ vùng mỏ trở về, giữ các cứ điểm lâu chừng nào hay chừng ấy! Nếu các vị kiên quyết rút lui, tôi đề nghị đánh sập Ngọn Xám trước! 

-Vô ích thôi! Tòa tháp được bảo vệ bằng bùa chú cổ, phải cỡ bom hạt nhân mới đánh sập được nó! – Một cố vấn lắc đầu.

Hỏa Nghi dang tay nhún vai tỏ ý “bó tay trước ca này”. Hai bên tranh luận dữ dội, cuối cùng đại thánh sứ Tây Minh quyết định giữ trận tuyến như cũ, chỉ cử vài đội chi viện tuyến sau. Những lúc thế này, người ta cần nhà vua lên tiếng hoặc chỉ đạo chiến lược. Nhưng đáp lại tất cả, người thủ lĩnh tối cao của Tuyệt Tưởng Thành vẫn giam mình ở tòa điện chính. Tây Minh loáng thoáng nghe vài tiếng chửi đổng “ông vua con!” ngay tại ban quân sự. 

Trừ Bất Vọng, nhóm công chúa được lệnh tiếp ứng hậu phương. Đêm đó nàng cùng người thầy tới gặp nhà vua. Giữa con đường xuyên qua những cột trụ không đế ở tòa điện chính, đại thánh sứ thì thầm:

-Ngài Quý Tộc đã lâu chưa thấy mặt. Tình báo nói ông ta xuất hiện khắp nơi từ lục địa Thượng Cổ tới Băng Thổ, từ Hoa Thổ sang Đông Thổ. Chắc hẳn ông đang thuyết phục đám con buôn chiến tranh, nhưng có lẽ ông ta còn tác động cục diện chính trị. Liệt Giả bắt đầu dùng các phương án phi quân sự rồi!

-Ngài Quý Tộc có thể làm vậy sao?

-Thừa khả năng! – Đại thánh sứ đáp – Ông ta được gọi là “Ngài Quý Tộc” do bản tính kiêu căng nhưng cũng vì mối quan hệ lằng nhằng với đám chính trị gia. Có những vấn đề không thể giải quyết bình thường, các liên minh sẽ nhờ Ngài Quý Tộc. Nói cách khác, con người này rất có ảnh hưởng. Ta cam đoan Ngài Quý Tộc đang thuyết phục Trục Chữ Thập mở tuyến đường hàng không qua Lằn Ranh Đỏ. 

-Thầy nghĩ Trục Chữ Thập lật lọng thỏa thuận? 

-Thỏa thuận sẽ tan vỡ. – Tây Minh khẳng định – Thời cơ chiếm quang tố dâng tận miệng, lẽ nào họ bỏ qua? Rồi Nhất Thống Cục sẽ đến, bên đó đang khát tài nguyên. Liên Minh Phương Bắc cũng vậy, Băng Hóa quốc đã thiệt hại kinh tế quá nhiều, họ cần quang tố bù lỗ. Vậy còn Phi Thiên quốc? Con mong chờ ta trả lời rằng cha con sẽ hành xử khác? Không, không đâu con gái! Đệ Thập chẳng đời nào bỏ miếng bánh này! Nếu làm thế, người ta sẽ gọi ông ấy là hoàng đế bất tài nhất lịch sử Phi Thiên.

Lục Châu chán chường, sau hỏi:

-Vậy chúng ta cần làm gì?

-Không phải “chúng ta” mà là Đấu Thánh. Ở cuộc chơi chính trị, anh ta quyết định tất cả. Nhưng cứ tình trạng này… ta không biết Đấu Thánh thế nào nữa! Ta sợ Hoàng Tử Cát đã đặt niềm tin sai chỗ. 

Lục Châu thở dài. Trong tâm trạng bất an, nàng theo người thầy gặp Đấu Thánh. Trên ngai vàng, gã vua trẻ hầu như chẳng để tâm lời đại thánh sứ. Gã gục đầu, tóc dài chảy xõa những sợi bạc nhược thiếu sinh khí nhấn chìm cả đại sảnh vốn rực ánh vàng bạc xuống vũng lầy buồn khổ. Lục Châu hoàn toàn không có ý định lội mình vào đống sình lầy này để chìa tay cứu Đấu Thánh. Ngay cả đại thánh sứ cũng mất kiên nhẫn. Truyền đạt hết thông tin, ông lui bước mà chẳng nói thêm lời nào. Công chúa để ý ngoài đội trưởng Triệt Phạt thì chẳng ai muốn lại gần Đấu Thánh. 

Trên đường rời tòa điện, Lục Châu bỗng thấy cái Vô Phong lặng lẽ bước vào sảnh. Nàng định gọi hắn nhưng đại thánh sứ ngăn lại. Công chúa hỏi:

-Thầy, tại sao Phong tới đây? 

-Anh bạn tóc đỏ chưa từ bỏ nhà vua. 

-Nhưng… Phong định làm gì chứ? 

-Kể chuyện. Chuyện đàn ông. Chuyện của những kẻ lạc lối. – Đại thánh sứ đáp lời.



Trong số quân tiếp viện hậu phương có Đội 11 của Bán Dạ Giáo Đoàn. Chung mặt trận lại cùng phòng tuyến nên họ hợp tác với nhóm công chúa. Lục Châu không thích chuyện này vì đội Vô Phong cách đây khá xa trong khi nàng muốn chiến đấu cùng hắn. Mặt khác, chỉ bằng mắt thường, nàng dễ dàng nhìn thấy bầu không khí nguy hiểm giữa Tiểu Hồ và Mi Kha tựa thể ngọn núi lửa lục bục dung nham. Thứ nữa, gặp lại con cú vọ Mai Hoa càng làm công chúa sầu não. Gã bốn mắt vẫn cười tươi giữa chiến tranh. Nàng thường giả tạo, nàng biết Mai Hoa giả tạo và như hai cục nam châm cùng chiều đẩy nhau, nàng chẳng ưa gã. Điều duy nhất làm Lục Châu phấn khởi là tái ngộ Kh’srak. Tình hình thay đổi, anh chàng người Thanh Thủy được giải phóng hợp đồng sớm để trở lại công việc hộ vệ thánh sứ. 

Những ngày đầu tháng 11, hàng tá tin tức bất lợi ập về Tuyệt Tưởng Thành. Biết Hoàng Tử Cát chết trận, bọn khủng bố cùng phiến quân miền bắc Kim Ngân tự động gia nhập quân đoàn Liệt Giả hòng dây máu ăn phần. Vì cứu nguy nội đô, người Tuyệt Tưởng buộc phải rút bớt lực lượng từ vùng mỏ – họ đang rơi vào thế trận co cụm. Xa xa về phương nam, nhiều chuyến thăng vân tàu liên tiếp vượt qua Lằn Ranh Đỏ còn Trục Chữ Thập trả lời rằng hệ thống phòng không gặp sự cố kỹ thuật. Bất chấp dân chúng lẫn dư luận biểu tình, Đại Hội Đồng giữ nguyên kế hoạch triển khai quân vào cuối năm thay vì cứu Tuyệt Tưởng Thành ngay lập tức. Bất lợi nối tiếp bất lợi – những điều tồi tệ vẫn luôn xuất hiện đồng loạt như thế. Người Tuyệt Tưởng khốn đốn hơn bao giờ hết. 

Giữa cả trăm điều tồi tệ, vấn đề hậu cần trở nên bức thiết. Chiến tranh ngốn sạch mọi thứ, giàu có như Tuyệt Tưởng Thành cũng không thể tự thân trụ vững. Một phần năm hàng hậu cần của họ phụ thuộc nguồn cung bên ngoài. Nhưng vì mất thế trận vùng mỏ, đám vận chuyện khó lòng tiếp cận tiểu quốc. Ngày 3 tháng 11, Lục Châu theo Mi Kha đến cổng thành bắc nhận hàng. Ở đấy công chúa chứng kiến màn đấu khẩu giữa đội trưởng Đội 11 và Bì Mỏ Nhôm vì chuyện tăng giá. Sau rốt Mi Kha vẫn kì kèo cái giá “chấp nhận được”, tay buôn lậu người Xích Quỷ thở dài:

-Chỉ thêm lần này thôi, cô em tóc vàng, chỉ lần này nữa thôi! Vùng mỏ nguy hiểm lắm, nhiều đám áp tải nghỉ chơi rồi! Nhưng ai biết còn lần sau hay không? Cô em định ở đây tới bao giờ? Vẫn muốn kiếm tiền á?! Đám đánh thuê các người điên mẹ nó rồi! 

Quả thực hàng hậu cần giảm hẳn so với tháng 10. Chiến tranh leo thang, những kẻ bán máu kiếm tiền như Bì Mỏ Nhôm ngày càng ít dần. Công chúa dự đoán cứ tình hình này, dăm bữa nửa tháng tới người Tuyệt Tưởng phải tự lực cánh sinh. 

Chiều cùng ngày, Lục Châu bàn việc phòng thủ quanh khu tổ hợp phía bắc với Mi Kha. Chỗ này cùng khu tổ hợp phía đông cung ứng toàn bộ hàng hậu cần cho tiểu quốc, cố nhiên quan trọng vô cùng. Nhưng hai cô gái không bàn nhiều vì vành đai phòng thủ quanh tổ hợp đủ sức đánh bật mọi đợt tấn công. Điều họ quan tâm là cuộc chiến ở nửa sau quận Tây Chinh Kiếm, nơi mà đội thủ vệ cùng đội Sóc Bay đang vật lộn với hàng nghìn Chó Hoang. Mi Kha nói: 

-Đội thủ vệ bị vướng dân chúng. Hiện còn khoảng ba ngàn người bị kẹt ở đô thị. Kẻ địch thường xuyên phục kích hoặc đánh vào sườn quận, dân chúng không di chuyển nổi. Bọn Chó Hoang không cướp bóc, chúng giết người, không chừa một ai! Xem chừng dân Tuyệt Tưởng sẽ bị thảm sát kha khá trước khi Ngọn Xám hoạt động lại. 

-Không thể gửi thêm quân sao? – Lục Châu nhăn trán – Phải ưu tiên cứu người dân trước! 

Mi Kha lắc đầu:

-Về lý thuyết thì đội thủ vệ có thể bảo vệ người dân. Họ phải giữ chặt nội đô cho đến khi Ngọn Xám được sửa xong. Nhưng thám báo nói kẻ địch dồn về ngày càng đông. Chúng ép người Tuyệt Tưởng phải lựa chọn cứu dân chúng hay giữ Ngọn Xám. Nhưng nói thật, mạng người dân bây giờ chẳng quan trọng bằng tòa tháp! – Cô ả ngoảnh đầu về trung tâm thành phố – Mất ngọn tháp, người Tuyệt Tưởng thua toàn diện, trước hết là ba giáo đoàn đánh thuê. 

-Các cô sẽ bỏ đi? – Lục Châu nhướn mắt.

-Chúng tôi phải đánh giá mức độ rủi ro. – Mi Kha trả lời ráo hoảnh – Đây là làm ăn, không phải làm việc thiện. Nhưng tất cả là người Tuyệt Tưởng tự làm khó mình thôi! Nếu nhà vua ra trận, họ đã chẳng khốn khổ thế này!

Công chúa nén cái thở dài. Đúng như Mi Kha nói, mọi sự đã dễ dàng hơn nếu như đức vua xuất hiện. 

Đêm ấy, Lục Châu quay lại hoàng cung với hy vọng thuyết phục được nhà vua. Nàng nhận ra không phải chiến thuật quân sự hay nước cờ chính trị mà Đấu Thánh mới là chìa khóa cuộc chiến. Nhưng đáp lại mọi nỗ lực của nàng, Đấu Thánh vẫn im lặng. Lục Châu nghe nói mấy ngày nay Đấu Thánh hầu như không ăn uống. Nàng cảm tưởng mình đang đối diện một tử thi ngồi trên ngai vàng. Ngay cả những cột trụ dát vàng bạc trong tòa sảnh cũng mục nát thối rữa vì vị vua của chúng. Sẽ không nghi ngờ gì nếu một ngày kia toàn bộ chốn này đổ sập cùng Đấu Thánh. 

Chán nản, công chúa đành rời đi nhưng vừa ra cửa, nàng bỗng thấy Vô Phong tiến vào. Khắp người tên tóc đỏ ám mùi thuốc súng lẫn bùn đất, chân trái tập tễnh vif trật khớp, bàn tay băng bó thấm đẫm máu. Công chúa thực sự khiếp sợ khi nhận ra đôi mắt Vô Phong mở lớn với con ngươi trơ trọi vì nhiều ngày không ngủ, vì giận dữ, vì chứng kiến vô số người chết ở nội đô Tây Chinh Kiếm. Dù vậy tên tóc đỏ vẫn cúi đầu trước công chúa. Lục Châu bèn ôm vai hắn:

-Đi nghỉ, nghe lời tôi! Anh cần nghỉ! 

-Đợi tôi xong việc đã, công chúa! Rồi tôi sẽ nghỉ ngay! He he!

Tên tóc đỏ cười toe đoạn bước vào sảnh. Mấy ngày chiến đấu khổ cực mà không nhận được viện binh, Vô Phong rõ ràng có đầy đủ lý do bức xúc với nhà vua. Nghe quan hệ hai người vốn chẳng tốt đẹp, công chúa vội vã trở lại sảnh. Nhưng trái ngược lo lắng của nàng, Vô Phong chẳng to tiếng hay sừng sộ. Hắn nhét một điếu thuốc vào tay Đấu Thánh rồi châm lửa hộ gã, sau hỏi:

-Khỏe chứ đức vua? À không, với tôi cậu vẫn chỉ là TTBT!

Nói tới đâu Vô Phong cười nhạo đến đó. Dường như mấy lời khích bác cũng động chạm tới cái xác vô hồn Đấu Thánh. Gã vua trẻ khẽ nhếch môi nhưng chẳng nói câu nào. Vô Phong tiếp lời:

-Này ông bạn, cậu nghĩ đàn ông sinh ra để làm gì? 

Lần đầu tiên trong ngày, Đấu Thánh cử động thân thể. Gã run tay đưa điếu thuốc lên miệng, giọng ơ hờ:

-Để chiến đấu. 

Vô Phong ngồi bên bậc thềm, gương mặt sạm khói nhe răng cười:

-Phải, phải, ông bạn nói đúng! Tôi từng gặp một tên Đầu Sói như thế. Hắn sinh ra chỉ để đánh nhau giết chóc. Hắn dùng mọi thủ đoạn để chiến thắng. Nhưng tên đó khác bọn Đầu Sói ở đây, khác tất cả những kẻ tôi từng gặp. Hắn không bao giờ sụp đổ, không bao giờ gục ngã. Tôi tin rằng không thứ gì có thể quật ngã kẻ đó. Tôi sợ hắn nhưng từ đáy lòng, tôi nể hắn. Hắn là Quỷ Nhãn ở sa mạc Hồi Đằng…

Và rồi tên tóc đỏ bắt đầu kể chuyện. Lục Châu không hiểu tại sao hắn gợi lại ký ức Hồi Đằng, nhưng ít nhất nó cũng làm Đấu Thánh động đậy nhiều hơn thay vì chết dí trên ngai vàng. Có lẽ nàng không hiểu chuyện đàn ông, chuyện của những kẻ lạc lối. 



Sáng ngày 4 tháng 11, quân phương nam đẩy cả tiểu quốc vào biển lửa chiến tranh. Chúng công kích cả hai mặt trận, điên cuồng chiến đấu và không tiếc nhân mạng. Người Tuyệt Tưởng nhận ra kẻ địch mang đến nhiều khí tài quân sự không hề có ở Kim Ngân. Nó khẳng định rằng quân phương nam có nguồn tài trợ mới, đồng thời cho thấy Trục Chữ Thập đã lật lọng thỏa thuận. Sức ảnh hưởng của Ngài Quý Tộc lên giới chính trị vượt xa mọi dự đoán. Tiền bạc đang đổ về tay Liệt Giả bởi vô số con kền kền đang mong chờ gã công hạ Tuyệt Tưởng Thành. Trong lúc ấy, nhà vua Đấu Thánh hoàn toàn không có bất cứ động thái ngoại giao nào. 

Chiều cùng ngày, khoảng ba nghìn Chó Hoang tràn qua khu công nghiệp phía tây rồi tập kích nửa sau quận Tây Chinh Kiếm. Kẻ địch đông đảo hung hãn, đội thủ vệ không thể vừa chiến đấu vừa bảo vệ dân chúng. Sau nhiều lần họp bàn, nhóm công chúa cùng Đội 11 được cử tới quận. Chập tối, hai nhóm men theo các lối ngõ bí mật rồi nhanh chóng tiếp cận chiến trường nội đô. Qua hàng rào phòng ngự chừng khoảng một trăm mét, họ bắt gặp khu tị nạn với hàng trăm người dân ẩn mình dưới nhà cao tầng. Tất cả họ mệt mỏi rệu rã vì chạy trốn lũ Chó Hoang, vì âm thanh bom đạn dội xuống đầu hàng giờ hàng phút. Họ thiếu nhu yếu phẩm cho lũ trẻ, thiếu thuốc men cho người bị thương, nhưng kinh khủng nhất là tình trạng mất vệ sinh. Khắp nơi nồng nặc mùi tanh thối do xác chết lẫn chất thải, người ta đã lấy cát lấp đi mà không xuể, không khí ô nhiễm trầm trọng. Lục Châu nhăn mặt bịt mũi bước tiếp song tình hình ở mấy tòa nhà kế bên cũng chẳng khá hơn. Nạn dân cần được di chuyển trước khi nơi này bùng phát dịch bệnh. 

Đi hết khu tị nạn, hai nhóm gặp người đứng đầu quân thủ vệ tên Hàm Man – một Thủ Lĩnh dày dạn đã chiến đấu từ trận tường thành đông bắc. Ba bên nhanh chóng thảo luận, thiết lập kế hoạch đưa người dân ra khỏi chiến trường. Hàm Man nói: 

-Cần tối thiểu bốn ngày nhưng đấy là tình hình thuận lợi. Nếu phòng tuyến vỡ, bọn Chó Hoang sẽ tràn vào. Lúc ấy chúng ta lẫn người dân bị dàn trải, rất dễ xảy ra hỗn loạn. 

Nói rồi ông ta chỉ về khu tây bắc quận nơi mà ánh sáng bom đạn thi nhau xé rách bóng đêm. Tại đó, đội thủ vệ cùng đội Sóc Bay chống trả kẻ địch suốt ba ngày liên tiếp. Hàm Man cần một đội hỗ trợ, công chúa lập tức nhận nhiệm vụ mà không chút do dự. Nàng nghĩ mình cần làm chuyện đúng đắn, tiện thể kéo Tiểu Hồ ra xa Mi Kha và trên hết là trợ giúp tên tóc đỏ. Một quyết định mang nặng tình cảm cá nhân.

Ít phút sau, nhóm công chúa theo Hàm Man đến trận địa. Họ sớm hiểu rằng chiến trường phòng tuyến kinh khủng hơn tưởng tượng. Hàng trăm tòa kiến trúc tươi đẹp một thuở trở thành nghĩa địa, dấu vết cuộc chiến găm chi chít trên mọi đường ngang ngõ hẻm, xác chết phơi mình la liệt dưới mưa bạc. Hàm Man cất lời:

-Đội thủ vệ đã mất ba mươi người, thương vong nhỏ nhưng tổn thương tinh thần lớn. Cứ tưởng tượng ngày nào cũng phải giết chóc xem? Chúng tôi biết bọn miền nam là lũ quái vật, nhưng không thể gạt khỏi đầu suy nghĩ rằng lũ quái vật ấy cũng có gia đình. Mỗi ngày trôi qua, chúng tôi cảm giác mình cũng đồ tể chẳng khác bọn quái vật này. Nhưng ít nhất chúng tôi chưa gục ngã. Cũng nhờ gã tóc đỏ đó…

-Anh ta làm sao? – Công chúa hỏi. 

-Nhà vua không tới, nhiều người chán nản. Nhưng tên tóc đỏ vẫn một mực tin tưởng nhà vua sẽ xuất hiện. “Nhà vua sẽ đến! Hãy cho nhà vua thời gian! Các anh phải chiến đấu, nhà vua sẽ đến!”, cậu ta nói vậy đấy, phì! – Hàm Man cười – Ít nhất hắn cũng vực dậy chúng tôi, nhưng bao giờ nhà vua mới xuất hiện? 

Công chúa chợt nhớ câu chuyện ở tòa sảnh. Nàng muốn nói chuyện với Vô Phong. Phiền rằng đêm ấy tên tóc đỏ không có mặt, nghe đâu thu thập tin tức tình báo. Hắn chẳng nghỉ ngơi như công chúa khuyên bảo. 

Sớm hôm sau, tiếng bom nổ đánh thức Lục Châu. Bằng cách nào đấy, quân phương nam đã xuyên thủng phòng tuyến. Công chúa dẫn cả đội đến trận địa và lập tức chạm trán Hệ Tôn – kẻ chặt đầu Hoàng Tử Cát. Chẳng mất nhiều thời gian để nàng nhận ra đối thủ là con quỷ. Mất một tay, khắp người đầy thương tích nhưng Hệ Tôn đơn độc xộc đến nhóm công chúa cùng hàng chục vệ quân. Gã đánh một hơi giết chục vệ quân, đánh bạt ba hộ vệ Chiến Tử - Tiểu Hồ - Kh’srak, đẩy lùi cả thần hộ mệnh A Sát Ca. Nếu không phải đội Thổ Hành kịp thời xuất hiện, Hệ Tôn đã tiếp cận công chúa. Hôm đó, phòng tuyến phải lui về phía sau ba tòa nhà. 

Trong cuộc chiến, Tiểu Hồ không may trúng đạn ở bắp đùi, máu chảy nhiều nên lả đi. Lục Châu liền đưa cô gái về khu tị nạn. Tại đấy nàng gặp một bé gái tóc hung, mắt đen láy thường chạy việc quân y. Trông thấy Tiểu Hồ, đứa nhỏ lau sạch máu, vừa khâu chỉ vừa rắc bột “mộ điểu” lên vết thương, động tác nhanh thoăn thoắt. Đợi cô bé xong việc, công chúa hỏi:

-Em làm việc này lâu chưa? Em tên gì? Cha mẹ em đâu?

-Dạ… – Đứa nhỏ bẽn lẽn – …là A Xuyên. Trước đây em từng làm việc này nhiều rồi. Em còn cha thôi…

A Xuyên ngập ngừng không muốn nói hết, đôi mắt đen láy ậng nước. Công chúa không hỏi thêm, chỉ xoa đầu con bé rồi nói:

-Em nên về với cha, đừng lăng xăng vậy, nguy hiểm lắm!

-Cha em cũng đang giúp mọi người, em không ngồi yên một chỗ được! – A Xuyên lắc đầu – Mỗi người cần làm điều gì đó chứ không thể trông chờ đức vua mãi! 

-Bé hiểu biết đấy chứ?! Nhưng mà trẻ con không nói năng như thế! – Lục Châu ngạc nhiên – Cha bé nói vậy à?

-Không, là anh tóc đỏ, Thủ Lĩnh đội Sóc Bay. Anh ấy nói thế!

Công chúa bật cười. Nàng trò chuyện với A Xuyên ít lâu trước lúc cô bé di chuyển sang tòa nhà khác. Chỉ vài phút ngắn ngủi nhưng nàng nhanh chóng yêu quý dáng điệu nhanh nhẹn loắt choắt của A Xuyên. Nàng nhận ra hàng tấn vàng bạc quang tố cũng không thể mua nổi nụ cười hay lòng ấm áp trong chiến tranh. 

Tối cùng ngày, quân phương nam tấn công dữ dội. Chúng đánh thốc qua phòng tuyến, tràn tới khu tị nạn chém giết dân chúng. Tình hình chỉ tạm lắng khi đội Sóc Bay xuất hiện giải vây. Tầm nửa đêm, khu tị nạn báo cáo khoảng ba trăm người dân trong cơn hoảng loạn đã chạy về hướng nam thay vì rút lên phía bắc. Vô Phong nhận nhiệm vụ giải cứu dân chúng, Lục Châu cũng đi cùng hắn. Họ vừa ra khu tị nạn, bỗng đâu một người đàn ông chạy tới túm cổ áo Vô Phong với ánh mắt thất thần: 

-Cứu con gái tôi, tóc đỏ! A Xuyên… tôi không thấy con bé đâu cả! Nó bị lạc! Hồi chiều tôi thấy nó lòng vòng tít trên kia… giờ không thấy đâu nữa… Tôi xin cậu, cứu con gái tôi…

-Được rồi, A Đát, tôi nghe rồi! – Vô Phong gỡ tay người nọ – Tôi sẽ tìm A Xuyên giúp anh bạn! Con bé ổn, đừng lo!

Dứt lời, hắn tức tốc dẫn đội Sóc Bay cùng vệ quân vào màn đêm. Nửa tiếng sau, họ đụng độ đám Chó Hoang đang lùng giết dân chúng. Cuộc chiến khốc liệt trên từng con phố, từng ngách hẻm, từng khoảnh đất dồn đống cát mưa bạc. Trong bóng đêm, Lục Châu trông thấy bóng tóc đỏ xuyên giữa rừng quân phương nam, Tam Khúc Tấu trên sứt mẻ đẫm máu người. Nó gợi nhớ hình ảnh Vô Phong ở Đại Lộ Đỏ mà công chúa từng khiếp sợ(**). Nhưng giờ đây nàng chẳng cách nào ngăn được hắn. Chiến tranh đã nuốt trọn mọi thứ. 

Trận đánh kéo dài tới năm giờ sáng. Nhờ Vô Phong, hơn một trăm người thoát khỏi thảm sát. Người dân được đưa về khu tị nạn nhưng tên tóc đỏ chưa xong việc. Công chúa thấy hắn lần mò khắp đống đổ nát tìm kiếm A Xuyên. Được một lúc, Vô Phong bỗng dừng chân trước một ngôi nhà bỏ hoang, cả người bất động. Lục Châu vội chạy tới. Nàng phát hiện A Xuyên nằm lõa thể giữa đống đổ nát, trên người vương những mảnh y phục bị xé toang, tay chân lẫn cổ họng bầm tím, vùng kín bị xâm hại nghiêm trọng. Đứa nhỏ chết nhưng mắt còn trợn trừng. Chẳng cần khám nghiệm pháp y hay kiểm tra hiện trường, Lục Châu cũng biết lũ Chó Hoang đã đánh dập rồi cưỡng hiếp A Xuyên tới chết. Nàng bụm miệng ngăn cơn nôn mửa, giọng nghẹn ngào:

-Nó còn bé mà… phải không, Phong? Nó còn bé… nó chưa biết gì cả… sao bọn khốn nạn đó làm thế? Nói sao đây… nói thế nào với cha A Xuyên đây… Phong?

Vô Phong nhìn hồi lâu rồi đẩy vai công chúa:

-Cô về trước, tôi sẽ lo liệu. 

Chẳng đợi tên tóc đỏ nói lần hai, Lục Châu chạy ra ngoài khóc lớn như đứa trẻ. Trong nước mắt, nàng trông thấy Vô Phong chết trân bên thi thể A Xuyên, tóc đỏ gục xuống rũ cát mưa bạc, bàn tay run bần bật chừng như không biết nên mang A Xuyên trở về hay thiêu xác cô bé ngay tại đây. 

Bình minh ngày mới lên, tiếng khóc đứt đoạn như Đoản Khúc trong mỗi bài ca của Tuyệt Tưởng Thành. 

Người ta tự hỏi giữa đoạn Đoản Khúc, nhà vua ở đâu?

(*) xem lại Quyển 3 Chương 10

(**) xem lại Quyển 3 Chương 43
Bình Luận (0)
Comment