Ngục Thánh

Chương 244

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hỏa Nghi trước nay chưa từng phàn nàn anh trai ngoài chuyện lắm lời và làm luật sư, mà đằng nào thì cả thế giới cũng chửi luật sư và những thằng lắm lời. Nhưng gã không hề biết một người anh trai bắt tay với Lục Thiên rồi cung cấp con nhện sắt cho cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành. Hỏa Nghi lắc đầu:

-Chuyện là thế nào? Nói với tôi, anh trai?! Nói với tôi anh đang đùa xem? Anh thích trêu tôi lắm đúng không, như ngày bé ấy? 

Hỏa Dương bật cười đoạn đẩy chiếc ghế về phía trước ý bảo em trai ngồi. Hỏa Nghi vẫn đứng vì chẳng có tâm trạng nào để ngồi, đôi chân gã cứng như đá mà nửa người trên run lên. Hỏa Dương bật cười, chỉnh sửa ngay ngắn mái tóc đoạn cất lời:

-Hãy bắt đầu câu chuyện từ con nhện sắt. Hồi năm ngoái, khoảng tháng 6 tức là trước giai đoạn chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành, Lục Thiên gặp anh và hỏi về con nhện sắt. Hắn hỏi rằng con nhện có thể mô phỏng sự biến đổi cơ thể hay nôm na là “bắt chước” được không? Chú biết đấy, con nhện được cải tiến nhằm phục vụ thương binh mất khả năng vận động. Con nhện như một ổ cứng thu thập tín hiệu sóng não, qua đó truyền đạt dữ liệu vào bộ não đám thương binh rồi giúp hệ thống thần kinh của họ liên lạc với cơ thể dưới hình thức bị động; khi sự truyền đạt bị động diễn ra đủ lâu, hệ thống thần kinh sẽ đáp ứng được những bài tập phản xạ có điều kiện. Nghe rắc rối nhưng chú thông minh hơn anh, chú hiểu mà, phải chứ?

Hỏa Nghi im lặng. Hỏa Dương tiếp tục:

-Anh trả lời dự án mới ở giai đoạn thử nghiệm, đám thương binh được cấy Thiết Thù chẳng khác nào con rối nhưng Lục Thiên nói chỉ cần như thế. Hắn không cần cứu chữa thương binh. Hắn cần một cỗ máy biết nghe lời. Anh hỏi han rất nhiều, cuối cùng hắn mới nói kế hoạch của mình. Chuyện sau đó, chú đoán được chứ?

-Lục Thiên cố tình làm hỏng con nhện, sản phẩm được chuyển về khu tiêu hủy nhưng anh đánh tráo. Cuối cùng con nhện được chuyển tới Tuyệt Tưởng Thành khiến vua Đấu Nhân phải chết.

Hỏa Dương gật gù: 

-Phải. Lục Thiên đề nghị quá gấp nên anh không thể mua chuộc đám làm dự án cải tiến. Vậy nên anh đành đánh tráo trước rồi thương lượng với đám dự án sau. Công việc sắp xong, kế hoạch sắp hoàn hảo, anh sắp thuyết phục được thằng cha trưởng dự án nhưng chú nhanh chân hơn. Khì! 

Tay luật sư bật cười còn Hỏa Nghi nghiến răng, tay nắm chặt:

-Tại sao anh làm vậy? Người Tuyệt Tưởng đâu có thù với anh? Hay anh đòi chia chác phần quang tố? 

-Anh thích người Tuyệt Tưởng, thật đấy! – Hỏa Dương nhếch mép – Anh chẳng thù ghét cũng chẳng cần quang tố. Nhưng như đã nói, anh làm tất cả để bảo vệ chú. Anh trai phải bảo vệ em mình.

-Vứt cái câu nhảm nhí đó vào sọt rác đi! Anh giết tôi thì có! – Hỏa Nghi gầm lên – Anh bảo vệ tôi? Bảo vệ cái gì?

Hỏa Dương mỉm cười. Y lật vài tập giấy gần đó, nhìn bâng quơ rồi trả lời:

-Chú từ từ, để anh kể tiếp! Ban đầu anh từ chối, nhưng Lục Thiên nói hai bên giúp nhau sẽ có lợi. Anh hỏi tại sao, hắn trả lời chuyện hạt mầm Nại Mãi cùng quá trình đầu độc Đệ Thập. Hồi tháng 8 năm 7516, hắn đến Thiên Kỷ thành giúp đỡ nhóm công chúa nhưng tiện đường hỏi mua Bùa Ngải. Hạt mầm không thể hái tùy tiện, chú biết đấy, mà Lục Thiên rất ít thời giờ rảnh vì chức vụ thống lĩnh Quân Doanh Bờ Tây. Vậy là gã chuyên viên Mô Trật trở thành tay vận chuyển bất đắc dĩ. Dĩ nhiên, Mô Trật cũng trở thành con thí mạng bất đắc dĩ. Có hạt mầm, Lục Thiên lợi dụng ông đầu bếp Quý Mẫn đầu độc hoàng đế. Hoàng đế thích nhất trà thiết mộc do Quý Mẫn pha, vì vậy ông ấy ngấm dần hắc khí Quỷ Vương. Hoàng đế không tránh khỏi cái chết, hắc khí xâm nhập quá sâu và ngay cả đại thánh sứ Tây Minh cũng bó tay. 

Đôi mắt Hỏa Nghi cau lại lộ rõ ghê sợ. Hỏa Dương nói:

-Việc Mô Trật gặp gỡ Quý Mẫn ở nhà hàng là sự sắp xếp. Lục Thiên hẹn ông đầu bếp đến đúng giờ mà Mô Trật bước vào, đặt chỗ ngồi ngay cạnh Mô Trật, thậm chí bí mật đánh cắp chiếc bật lửa của Quý Mẫn từ lúc nào. Chú mới hút thuốc phải không? Chắc cũng biết thói quen xin lửa hả? Khì! Điếu thuốc kết nối người ta dữ lắm đấy! Chiếc máy quay đó không vô tình ở vị trí ấy đâu! Nó được sắp xếp để tạo ra góc quay mờ khiến chú lầm tưởng Mô Trật trao đổi hạt mầm cho ông đầu bếp. Lục Thiên sắp xếp tất cả, nó không phải ngẫu nhiên.

Hỏa Dương chìa bao thuốc. Hỏa Nghi lắc đầu cùng ánh mắt ghê tởm. Tay luật sư tiếp tục:

-Vậy ông đầu bếp? Khì! Lục Thiên coi ông ta như bề trên và ông ta tự hào đến mù quáng. Bệnh chung của mấy ông già: sĩ diện. Riêng bệnh sĩ của Quý Mẫn đã hết thuốc chữa. Lục Thiên dối trá rằng hạt mầm Nại Mãi là thuốc bổ cho Đệ Thập nhưng tạm thời chưa nói vì muốn cha mình bất ngờ. Lời nói dối hạng bét phải không? Nhưng khi đủ niềm tin, cái thứ hạng bét ấy thành chân lý trong đầu Quý Mẫn. Ông đầu bếp răm rắp làm theo, tự hào góp phần làm gia đình hoàng đế đầm ấm, để một ngày kia khi nhậu nhẹt cùng đám bạn bè già đầu thì được dịp khoác lác. Có lúc Quý Mẫn lo sợ về hạt mầm nhưng Lục Thiên thuyết phục… hay đúng hơn là tiếp tục bơm liều thuốc sĩ diện cho Quý Mẫn. Ông đầu bếp tiếp tục tin rằng mình đang giúp đỡ hoàng đế. Đầu năm nay, Lục Thiên báo hoàng đế sắp mất. Quý Mẫn khóc rống lên, ông ta rất kính trọng Đệ Thập, hẳn rồi! Ông ta muốn gặp hoàng đế lần cuối, Lục Thiên đáp ứng rồi hẹn ông ta ở Đả Thải thành sau đó đến Thánh Vực. Trong đau thương, bệnh sĩ diện và tin tưởng vị hoàng tử tuyệt đối, ông ta đến Đả Thải thành chờ đợi vinh dự được Lục Thiên đưa tới Thánh Vực. Chuyện xảy ra sau đó, chắc cậu đoán được nhỉ? 

Hỏa Nghi gằn giọng:

-Lục Thiên gọi điện cảnh báo nguy hiểm, ông đầu bếp ngỡ tưởng bọn tôi tìm ổng thanh toán nên chạy trốn. Lợi dụng lúc hỗn loạn, người của Lục Thiên bắn chết ông ấy. Đúng không? 

Hỏa Dương gật gật, cười:

-Phải. Ông đầu bếp tuân theo chỉ thị từ Lục Thiên như cái máy. Nếu là người khác, ông ta đã chẳng nghe lời như thế, chỉ Lục Thiên làm được điều đó. 

Bằng địa vị, tình thân lẫn phong thái khiến kẻ đối diện luôn tin tưởng, Lục Thiên thao túng ông đầu bếp trọn vẹn. Nhưng ông ta không phải người duy nhất. Bọn Vô Phong cũng là nạn nhân trong vòng kiểm soát của Lục Thiên. Bằng việc trưng ra những hồ sơ liên quan tới Đề Án Ngục Thánh hay thành thực thừa nhận chính mình giúp tên tóc đỏ vào Thổ Hành, anh ta khiến bọn Vô Phong tin tưởng dù không tới mức mù quáng như ông đầu bếp. Hỏa Nghi hỏi:

-Quý Mẫn được sắp xếp chết ở Đả Thải thành để tránh xa gia đình và không có người đối chứng, ngụy tạo nó như một vụ ẩu đả xả súng, phải không? Vậy còn Mô Trật, chỉ cần giết quách là xong, tại sao Lục Thiên dày công sắp xếp phiền phức thế? 

Tay luật sư hất hàm:

-Là để nhẳm vào chú đấy, em trai! Từ ngày chú kết thân với tên tóc đỏ Vô Phong, Lục Thiên đã nhắm vào chú. Hắn đọc hồ sơ tuyển hộ vệ thánh sứ của chú, biết rằng chú giỏi tính toán sắp xếp. Hắn biến sở trường của chú thành vũ khí chống lại chính chú, nhưng để làm được thì hắn cần động cơ thúc đẩy. Đề Án Ngục Thánh chính là động cơ, bằng cách trưng ra những bằng chứng chống lại Trần Độ rồi thông qua tên tóc đỏ, đầu óc chú dần hình thành mối ác cảm với thủ lĩnh pháp quan. Hắn muốn hình thành tư tưởng Trần Độ là kẻ thù đầu độc hoàng đế, là kẻ xấu luôn muốn hãm hại anh em hắn trong đầu chú lẫn Vô Phong. Hắn đã làm được, suýt nữa kế hoạch của hắn hoàn hảo!

Hỏa Nghi chống đầu gối, miệng thở phù phù, thâm tâm vừa nhục vừa tức như đứa trẻ con bị lỡm. Anh trai gã tiếp lời:

-Chú hỏi anh tại sao bắt tay với Lục Thiên? Vì anh là anh trai, anh phải bảo vệ thằng em cứng đầu như chú. Biết vì sao không? Đệ Thập sắp chết, Phi Thiên sắp bước vào bầu cử mà mỗi lần như thế, nội bộ Hội Đồng Pháp Quan lại chia phe phái, cuộc đấu đá lớn nhất sẽ xảy ra ở họ Hỏa. Chú thừa kế ghế thủ lĩnh, nhưng còn đó Hỏa Chính cùng nhiều kẻ khác nhăm nhe cái ghế. Tưởng rằng cái đầu thông minh của chú và thằng anh này là chống được tất cả?! Không đâu Hỏa Nghi, chúng ta yếu đuối. Từ ngày ông già (Hỏa Viên) liệt giường thì chúng ta là những thằng trẻ con yếu đuối, chỉ cần bọn Hỏa Chính hay Hỏa Thâu Đầu bóp một cái là chúng ta thoi thóp. Ông già nhu nhược thật đấy nhưng nhờ ổng, anh và chú mới sống đến ngày hôm nay. Giờ ông già nằm giường, hai ta hết chỗ dựa. Chúng ta cần lá chắn, cần sự đảm bảo mới cho đến ngày lớn mạnh. Lục Thiên chính là mỏ neo giúp chúng ta không bị trôi, giờ thì hiểu chưa?

-Anh tin hắn? Tin một kẻ giết cha mình? – Hỏa Nghi gầm gừ. 

Hỏa Dương nhún vai cười:

-Chúng ta cần Lục Thiên nhưng hắn cũng cần chúng ta. Trần Độ đang hậu thuẫn Hỏa Chính qua đó thao túng dòng họ, ngay cả Hỏa Thâu Đầu cũng hùa vào. Anh em Lục Thiên không thể lên ngôi mà chẳng gây tí ảnh hưởng nào với dòng họ này, vậy nên Lục Thiên cần đến chú – người thừa kế ghế thủ lĩnh. Mặc dù chẳng bằng vây cánh lão Hỏa Chính nhưng chú là con trưởng, có sự thừa nhận chính thống, có đặc quyền riêng; vậy nên đám bậu sậu trong họ sẽ tự động theo chú, không ít thì nhiều. Chú nên biết ơn mẹ đã sinh ra mình, vì nếu không phải con Hỏa Viên thì Lục Thiên đã xử lý chú từ lâu rồi. 

Hỏa Nghi nghiến răng kèn kẹt, thâm tâm chẳng thấy may mắn mà chỉ thêm nhục lẫn tức giận:

-Tại sao Lục Thiên đầu độc hoàng đế? Hắn bảo vệ công chúa bằng cách khốn nạn đó? 

-Chuyện chính trị, có lẽ… mà thôi, chú thông minh, chú hiểu hơn cả anh mà! – Hỏa Dương cười – Nhưng quả thật Lục Thiên đang bảo vệ em gái mình. Công chúa đã gặp vấn đề từ lúc truy tìm Quỷ Vương. Đó là nhiệm vụ quá nguy hiểm, công chúa có thể chết bất cứ lúc nào. Bọn Đại Hội Đồng, các nước đối địch cùng vài pháp quan muốn nhân cơ hội loại trừ công chúa. Cả kẻ ác lẫn người tốt đều muốn công chúa chết, vậy nên Lục Thiên phải bảo vệ em gái mình. Nghĩ kỹ đi, Hỏa Nghi. Chú thông minh, chú sẽ hiểu. 

-Câm mồm đi, thằng khốn! – Hỏa Nghi gầm lên – Anh với Lục Thiên là thằng khốn nạn! 

Tên luật sư dang rộng tay:

-Vậy thì thực hiện công lý nào, em trai! Nhân chứng, vật chứng… mọi thứ đủ cả, chú có thể đem chúng cho các trưởng lão. Vụ việc sẽ ra quốc hội, Lục Thiên có thể không sao, nhưng anh chắc chắn lãnh án tử hình hoặc may lắm là tù chung thân. Chú dám làm không, em trai?

Hỏa Nghi xồng xộc chạy tới xách cổ người anh trai đang nhếch mép cười. Gã muốn đấm chết Hỏa Dương. Nhưng ở thời khắc mà lý trí mạnh hơn cảm xúc, Hỏa Nghi nhận ra nếu mất anh trai, gã chẳng còn gì ngoài một gia đình tan nát cùng tương lai bất định. Dư khả năng lật ngược tình hình mà không thể làm, Hỏa Nghi chưa bao giờ bất lực như thế. Ngoài việc liên tục chửi “Mẹ kiếp!” vào mặt Hỏa Dương, gã chẳng thể làm gì khác. Hỏa Nghi trợn mắt:

-Vậy Bùa Ngải? Muốn đầu độc bằng hạt mầm Nại Mãi thì phải biết cách chế Bùa! Lục Thiên tạo ra nó kiểu gì?

-Anh không biết, có thể anh bạn tóc đỏ của chú biết đấy! Khì! Nhưng chú phải nhanh lên, có lẽ Lục Thiên bắt đầu xử lý Vô Phong rồi. 

Hỏa Nghi gầm lớn đoạn đấm anh trai thêm lần nữa. Gã vội vã rời khu tiêu hủy đoạn rút điện thoại gọi Vô Phong, đúng lúc đó tên tóc đỏ gọi tới. Hỏa Nghi mở máy, vồn vã hỏi:

-Tóc đỏ?! Cậu đang ở đâu thế?

“Tôi đi cùng người của Lục Thiên…” – Vô Phong trả lời – “…đám pháp quan cử Thổ Hành tới trường Liệt Trúc. Tôi không biết họ định làm gì…”

Chưa đợi ông bạn nói hết, Hỏa Nghi vội vã cúp máy rồi chuyển sang nhắn tin. Ngoài việc đó thì gã không thể giúp Vô Phong, mọi chuyện từ giờ phụ thuộc xem Vạn Thế còn yêu thương tên tóc đỏ hay không. 



Vô Phong hơi lạ vì Hỏa Nghi vô duyên vô cớ dập máy. Trong khi đó phi thuyền chở hắn và Liệt Trúc hướng về phía nam quận Trăng Khuyết, nơi đặt trụ sở Nghiệp Đoàn Miền Bắc. Đương khó hiểu vì thái độ của ông bạn, tên tóc đỏ bỗng thấy màn hình điện thoại sáng đèn tin nhắn. Nhưng Vô Phong nhận ra không chỉ mình hắn mà đám người Lục Thiên cũng để ý chiếc điện thoại như chờ đợi điều gì đấy, vẻ mặt họ bình ổn mà ánh nhìn đầy mưu tính. Tên tóc đỏ bất giác khó chịu, máu sôi lục bục hệt như lúc ở trường Liệt Trúc. Hắn nghĩ bản thân mắc chứng dư âm chiến tranh quá nhiều. Nhưng tới lúc đọc tin nhắn, hắn hiểu rằng bản năng tự vệ ấy không lầm lẫn. Hỏa Nghi đã viết thế này:

“Đừng tin Lục Thiên. Hắn là Quỷ Vương. Hắn đầu độc hoàng đế. Hắn đạo diễn tất cả. Hắn muốn giết cậu. Chạy đi!”

Tên tóc đỏ cứng đờ mặt. Dăm ba phút kế tiếp là khoảng thời gian dài nhất cuộc đời Vô Phong. Tâm tư hắn xáo xào vì mọi chân lý lẫn suy nghĩ bị đảo lộn. Một thoáng rối trí, hắn nghĩ Hỏa Nghi đùa cợt. Nhưng tình cảnh nguy hiểm thôi thúc hắn phải động não. Tên tóc đỏ liền quay sang đám người Lục Thiên:

-Cho chúng tôi xuống! Dinh thự của ông Xung Am rất gần đây, tôi sẽ được an toàn!

-Không đâu, Vô Phong. – Viên phi công đáp lời – Chẳng còn nơi nào an toàn nữa! Cậu cần tránh xa đội Thổ Hành và Trần Độ!

Vô Phong nhíu mày, hắn có một bằng chứng để tin Hỏa Nghi. Trông đám người ngồi cùng khoang lộ rõ vẻ căng thẳng, hắn có một lý do để nghi ngờ Lục Thiên. Hắn âm thầm tìm cách thoát khỏi cảnh này. Năm phút sau, phi thuyền tiếp tục bay và không dừng lại dù trụ sở Nghiệp Đoàn Miền Bắc ở ngay phía dưới. Vô Phong đề nghị được gặp Lục Thiên nhưng đám người lắc đầu từ chối. Phi thuyền tiếp tục đi xa hơn còn tên tóc đỏ đã có lựa chọn. Phi thuyền vượt sông Vành Đai Xanh rồi bay sang quận Mắt Trắng. Tên tóc đỏ chép miệng:

-Vậy mấy người hết lòng phụng sự hoàng đế tương lai Lục Thiên hả? 

Hai gã ngồi cùng khoang quay sang Vô Phong còn tên tóc đỏ khẽ kéo tay em gái. Dù chẳng hiểu chuyện nhưng cô bé Liệt Trúc nép sau lưng anh mình như phản xạ tự nhiên. Vài giây im lặng kéo căng không gian cơ hồ dùng tay trần quơ quào cũng cảm nhận được. Giữa khoảnh khắc ấy, Vô Phong đột nhiên lao tới vung dao găm đâm xuyên cổ một gã trước khi tên này kịp phản ứng. Kẻ còn lại rút súng bóp cò, hai tiếng nổ dội vang cùng tiếng thét hãi hùng của Liệt Trúc. Tên tóc đỏ bổ đến đâm túi bụi gã này rồi nhào lên khoang lái vật lộn tay phi công. Phi thuyền chao đảo, Liệt Trúc lăn qua lăn lại cùng hai xác chết, cô bé không ngừng kêu gào vì sợ. Con tàu lao xuống một tòa cao ốc rồi trượt lê cả đoạn dài cắt ngang sảnh. Chuông báo cháy kêu rền rĩ, người người chạy tán loạn. 

Phi thuyền lật bụng nằm chình ình giữa tòa nhà, ống xả vỡ chảy nhiên liệu bốc mùi nồng nặc. Người có mặt ở đương trường bỗng thấy cánh cửa phi thuyền vỡ bung tựa thể lựu đạn nổ rồi một gã đàn ông từ bên trong chồm ra cùng một cô bé, cả hai đều sở hữu mái tóc đỏ rực. Vài người nhận ra tên tóc đỏ chính là Vô Phong, nhân vật mà truyền thông liên tục đưa tin mấy tuần nay. Vô Phong bị thương, be sườn thủng vết đạn bốc khói. Hắn cảnh giác nhìn đám đông, lo sợ rằng tay chân Lục Thiên hoặc Thổ Hành đang lẩn quất quanh đây. Như con nhím xù lông, hắn bắt đầu nghi ngờ tất cả. Trong nỗi hoang mang, hắn nắm tay Liệt Trúc chạy đi, tay lăm lăm thanh Bộc Phá sẵn sàng hạ gục bất cứ ai đụng đến em gái mình. Hắn rời tòa nhà này, băng qua những cây cầu vắt ngang không trung rồi xông vào tòa nhà khác mà chẳng biết đích đến, máu bên sườn chảy đẫm áo. Hắn nhác thấy vài màn hình lớn phía xa đang công chiếu buổi họp đảng Nghiệp Đoàn Miền Bắc còn Lục Thiên sắp sửa phát biểu. Vẫn là Lục Thiên mà Vô Phong quen biết, vẫn phong thái đàng hoàng chững chạc gây niềm tin cho người đối diện. Tên tóc đỏ càng thêm hoang mang, dợm nghĩ mình đã sai lầm nóng vội. 

Anh em tóc đỏ xông vào tòa tháp giải trí gần đó. Vô Phong hung hãn như con thú, kiếm trên tay rung bần bật chực giết người nên bảo vệ không dám ngăn cản mà chỉ nhấn chuông báo động. Du khách tham quan vội vã rời đi còn Vô Phong tiếp tục chạy. Được ít phút, đôi chân khẩn trương của tên tóc đỏ đột ngột dừng lại bởi hai cái bóng một cao to một thấp lùn chắn đường. Vô Phong không nghĩ mình tiếp tục tái ngộ những người từng gọi là “đồng đội” theo cách này, lần ở Mù Thủy đã quá đủ. Hắn lắc đầu:

-Đổng Thạch? Yêu Miên? Chúng ta gặp nhau rồi uống bia, vậy không được hay sao mà phải đánh nhau?

Bọn Đổng Thạch – Yêu Miên bước ra từ bóng tối. Họ mặc thường phục để tránh lộ thân phận. Hai người nhìn nhau chừng như cũng khó xử, Yêu Miên nói:

-Mọi người đều quý cậu, nhưng lệnh từ hội đồng bảo chúng tôi giết cậu. Mấy lão già đó luôn chơi khó Thổ Hành! Đầu hàng đi, Vô Phong, đừng đánh nhau vô ích! Chúng tôi sẽ mang cậu trở về, biết đâu có thể thương lượng? 

Tên tóc đỏ lắc đầu, tay nắm chặt kiếm:

-Vậy thì khổ cho mấy người rồi, tôi không làm vậy được. Nhưng tôi hỏi một câu được không? Mấy người theo ai? Lục Thiên hay Trần Độ?

Biết không thể thuyết phục Vô Phong, bọn Đổng Thạch rút kiếm. Yêu Miên đáp lời:

-Bọn tôi theo đội trưởng. Đội trưởng lựa chọn Lục Thiên, vị hoàng đế tương lai.

Tuy đã dự trù câu trả lời nhưng khi tận tai lắng nghe, Vô Phong không kiềm nổi tức giận. Chẳng hẹn mà gặp, hai bên ập vào nhau đánh túi bụi. Bị trúng đạn, tên tóc đỏ yếu thế trước gã Đổng Thạch to con cùng thanh đao nặng nề. Yêu Miên chớp thời cơ vươn tay đến Liệt Trúc. Bản năng bảo vệ em gái trong tên tóc đỏ trỗi dậy như con thú tỉnh giấc. Không màng thương thế, hắn vùng người vung kiếm chém xả, mũi Bộc Phá xẻ tung mạng sườn Yêu Miên. Trong khi đó, màn hình lớn đang chiếu cảnh Lục Thiên đọc diễn văn:

“…được thành viên Nghiệp Đoàn Miền Bắc ủng hộ, tôi rất vinh hạnh. Nhưng tôi tin mọi người đến đây đều vì Phi Thiên quốc. Chúng ta không nói chuyện ai trở thành Bạch Dương Đệ Thập Nhất mà bàn về tương lai đất nước. Đừng nhầm lẫn ý tôi, Bạch Dương Đệ Thập vẫn khỏe mạnh và sẽ tiếp tục trị vì Phi Thiên. Ý tôi ở đây là thời đại “hậu Đệ Thập”, tôi tin rằng nó sẽ thời đại của hợp tác và tin cậy lẫn nhau, không chỉ giữa người với người, giữa các nước đồng minh mà còn giữa những bên từng là cựu thù. Cá nhân tôi cho rằng thế giới này hỗn loạn vì niềm tin, mà thống nhất cũng vì niềm tin…”



Cùng lúc, Vô Phong bế Liệt Trúc đâm vỡ cửa kính lao xuống đoạn cầu bên cạnh tòa nhà. Kính vỡ rào rào, tên tóc đỏ tiếp đất bằng Phong kỹ rồi dắt cô bé chạy ào ào. Chạy một quãng, tên tóc đỏ lại dừng chân trước Độc Trùng đứng bên kia đầu cầu. Tay đội phó không dồn ép cũng không tấn công mà đứng đó như chờ đợi Vô Phong đổi ý. Nhưng tên tóc đỏ chẳng còn lựa chọn. Vô Phong cất bước, Độc Trùng tiến lên. Họ giáp mặt nhau cùng lưỡi kiếm xé gió ngân tiếng kim loại rung màng nhĩ. Màn hình lớn vẫn tiếp tục công chiếu bài phát biểu của Lục Thiên:

“…chắc hẳn quý vị từng nghe câu chuyện con quạ vỗ cánh bay đến mặt trời. Con quạ bay xa hơn cả đại bàng lẫn chim ưng song cuối cùng vẫn chết. Chúng ta dùng câu chuyện này để nói rằng con người luôn nhỏ bé trước thánh thần. Khi còn nhỏ, tôi luôn nghĩ con quạ chẳng thể vươn đến mặt trời kỳ vĩ. Nhưng bước vào tuổi trưởng thành, cá nhân tôi phân tích câu chuyện theo chiều hướng khác. Tại sao con quạ vẫn bay dù biết mình sẽ chết? Tại sao có những người tiếp tục truy tìm điều kỳ vĩ dù biết chuyện đó bất khả? Bởi vì con quạ hay những người ấy có niềm tin. Niềm tin là xương sống xây dựng quốc gia…”



Kịch chiến tiếp diễn, Độc Trùng rướn người đâm kiếm, mũi kiếm khoan sâu vai Vô Phong. Bấy giờ tên tóc đỏ mới biết gã đội phó đánh kiếm mạnh cỡ nào, so với Quỷ Nhãn thì ít nhất cũng một chín một mười. Hết lựa chọn, hắn đành để tế bào Ngục Thánh điều khiển cơ thể. Vô Phong gầm lớn rồi gạt kiếm đạp bay gã đội phó đoạn xốc Liệt Trúc lên vai nhảy khỏi lan can. Hai anh em rơi trên một tiệm ăn khinh khí cầu(*) sau lăn xuống đoạn cầu bên dưới. Một tay dắt Liệt Trúc, một tay nắm chặt Bộc Phá, tên tóc đỏ phăm phăm chạy còn thành viên Thổ Hành xuất hiện mỗi lúc một đông. Vô Phong biết mấy người này và họ cũng biết hắn. Tất cả từng nhậu nhẹt mừng ngày Vô Phong gia nhập trung đội, từng vò đầu tên tóc đỏ mừng hắn có phần thưởng “tự do”(**). Tất cả từng là đồng đội. Nhưng giờ tất cả đều giao chiến với Vô Phong ở nhịp cầu không trung rồi lùng bắt hắn trên hành lang cao ốc. Kiếm vung súng nổ, máu nóng đã đổ. Máu Vô Phong, máu đám truy đuổi, máu của Thổ Hành thay nhau rơi rớt dưới ánh mặt trời rực rỡ thời đại mới và trong bài diễn văn của Lục Thiên: 

“…nhưng niềm tin cần dựa trên chuẩn mực, tôn trọng đạo đức và trên hết là sự chân thành. Xin được nói thật là tôi và các chính khách Nghiệp Đoàn còn bất đồng nhiều vấn đề, nhưng chúng tôi có điểm chung là đề cao sự chân thành. Khi cởi mở, chúng ta có thể nói những điều hài lòng hoặc chưa hài lòng. Khi cởi mở, người dân có thể hiểu sự khó khăn cho chính phủ, ngược lại chính phủ cũng biết nguyện vọng hoặc mong muốn của người dân. Có chân thành mới có tranh luận, từ đấy mới phát triển. Đáng tiếc, Phi Thiên quốc chúng ta bị cuốn vào kỷ nguyên của ích kỷ lẫn định kiến. Vì thiếu chân thành mà đau thương xảy ra ở Tuyệt Tưởng Thành, vì thiếu chân thành mà chúng ta mất đại thánh sứ Tây Minh. Bởi thiếu chân thành mà chính phủ chưa một lần công khai tên tuổi thành viên Hội Đồng Pháp Quan, vô tình phủ làn sương mờ lên nền chính trị này. Trên tất cả, thế giới đang bị đe dọa, chúng ta cần sự chân thành hơn bao giờ hết. Đừng để cảnh tha hương biệt xứ của người Tuyệt Tưởng tái diễn, đừng lặp lại bi kịch Tây Minh. Đừng thiếu chân thành mà bị ánh sáng thời đại mới thiêu rụi…”



Tế bào Ngục Thánh hoạt động hết công suất cũng không kịp sửa chữa vết thương trên người tên tóc đỏ. Liệt Trúc khóc mếu máo từ bao giờ nhưng Vô Phong chẳng còn cách nào ngoài dẫn cô bé chạy tiếp, bàn tay hắn quánh máu nhuộm đỏ tay Liệt Trúc. Hắn cần tìm nơi an toàn trước khi Liệt Trúc không kiềm chế nổi cảm xúc mà giải phóng sóng xung kích. Nhưng hắn chẳng rõ chuyện này bao giờ mới kết thúc vì cách đây dăm bước chân, Hắc Hùng đã chờ sẵn. Giống đội phó, tay đội trưởng cũng chờ đợi câu trả lời của Vô Phong nhưng tên tóc đỏ lắc đầu. Hắc Hùng không gặng hỏi cũng chẳng níu giữ, chỉ lừng lững bước tới cùng thanh kiếm. Vô Phong chợt nhớ hai năm trước, hắn từng cúi đầu trước đội trưởng vì được làm hộ vệ cho công chúa(***). Hai người vung kiếm ập vào nhau, tiếng kim loại vang chan chát trong tiếng Lục Thiên đọc diễn văn: 

“…bởi sự chân thành, chúng ta tin tưởng nhau, kết nối nhau. Chúng ta, ngay cả những con người xa lạ nhất cũng kết nối nhau theo cách nào đó. Khi chân thành cởi mở, chúng ta có đủ niềm tin để bay như con quạ bay tới mặt trời. Chúng ta cần bay để phá vỡ giới hạn bản thân, để bỏ qua sự hài lòng thực tại mà lo lắng cho tương lai. Phi Thiên quốc không hoàn hảo, chúng ta ỷ vào vị thế của mình nhưng lại thiếu trách nhiệm lúc cần thiết. Đại thánh sứ Tây Minh đã cố nói điều ấy nhưng không thể. Tôi không muốn sự hy sinh của đại thánh sứ chỉ là câu chuyện một thoáng một chốc hay để đám báo chí rẻ tiền suốt ngày moi móc. Chúng ta cần thay đổi, Phi Thiên cần thay đổi…”



Tên tóc đỏ lãnh trọn cú đấm từ Hắc Hùng, người lê mặt sàn. Nhưng hắn không dây dưa thêm mà ôm Liệt Trúc lao vỡ cửa kính, đáp xuống cây cầu bên dưới đoạn chạy tiếp. Thổ Hành cấp tốc truy đuổi, tên tóc đỏ lẩn vào đám đông rồi xộc vào tòa nhà đối diện. Nhưng hy vọng của hắn tắt ngấm khi Thú xuất hiện. Con quái vật chạy bốn chân nhào đến. Tất cả những gì Vô Phong cảm nhận được là cú đấm búa tạ từ Thú, một cú đâm kim tiêm đau điếng ở cổ, tiếng gào thét của Liệt Trúc, tiếng người huyên náo giữa làn khói mịt mờ và bài diễn văn của Lục Thiên kết thúc cùng tiếng vỗ tay dội vang không ngớt:

“…và tôi sẽ tiếp tục bước theo con đường mà ngài đại thánh sứ chỉ dẫn, kể cả khi không trở thành Bạch Dương Đệ Thập Nhất. Con đường khó khăn, nhưng tôi sẽ không lùi bước như con quạ luôn hướng đôi cánh về mặt trời. Xin cảm ơn!”





Bóng tối trải dài, Vô Phong cảm giác như lềnh bềnh giữa biển. Hắn biết người ta đang đưa mình đi đâu đó song chẳng rõ đấy là nơi nào. Hắn dợm nghĩ phòng mổ ở khu thí nghiệm. Chợt nghĩ về Liệt Trúc, tâm trí hắn trỗi dậy, thân thể vùng vẫy. Hắn nhận ra không gian quanh mình là một thánh đường đổ nát, dưới sàn lăn lốc vỏ bia cũ kỹ ám bụi mọc rêu, phía cửa sổ vọt qua vọt lại cánh chim hải âu. Hắn biết chốn này, nó là tòa thánh đường bỏ hoang bị đồn ma ám, người Phi Thiên không ai dám ghé chân vào dù chỉ nửa bước. Hắn cùng công chúa Lục Châu từng hẹn hò ở đây(****).

Chưa kịp xác định tình thế, Vô Phong bỗng giật thót bởi cái mặt gớm ghiếc quái đản cười nhe nhởn của Thú cách đây vài bước chân. Tên tóc đỏ vội vã trở lui đoạn nhìn quanh quất tìm Liệt Trúc. Hắn nhận ra cô bé nằm cạnh mình như ngủ say, ngoại trừ áo quần lấm lem dính máu thì hoàn toàn ổn định. Vô Phong gồng sức đứng lên mà không nổi, toàn thân rệu rã như cỗ máy hết nhiên liệu. Đang mải vật lộn, hắn chợt nghe một giọng già nua:

-Đừng cố sức, Thú đã tiêm Bột Khoan Não liều nhẹ, cậu sẽ như thế đến sáng mai. 

Vô Phong biết giọng người này. Phóng mắt sang trái, hắn phát hiện Trần Độ. Lão pháp quan bước đến, thân thể gày đét kêu lộc cộc. Tên tóc đỏ nghiến răng thủ thế, lão già hất hàm:

-Ngoan ngoãn ngồi đó và bớt thù địch giùm ta. Thời gian không còn nhiều, ta sẽ nói thật ngắn gọn. Giữ kín chuyện và đừng kể… ồ, cậu sẽ kể, chắc chắn rồi! Nhưng hãy để dịp khác vì sau cuộc nói chuyện này, cậu phải rời Phi Thiên thành. 

Biết lão già không có ác ý, bấy giờ Vô Phong mới ngừng nín thở. Hắn hớp hơi, giọng đứt quãng:

-Lục Thiên… anh ta… phải chăng anh ta đầu độc hoàng đế?

Trần Độ chắp tay sau lưng đoạn gật gù xác nhận. Vô Phong chưa kịp hỏi tiếp “tại sao” thì lão già cất lời:

-Trước tiên phải làm rõ vấn đề Cao Khánh. Cậu và Hỏa Nghi đều nghĩ thằng mập đó phục vụ ta? Không, quan hệ làm ăn thì có nhưng phục vụ thì không. Kẻ mà thằng mập luôn xưng “ông chủ” là Lục Thiên. Việc thằng mập lẽo đẽo theo ta phát sinh từ một thỏa thuận. Thỏa thuận đó bắt đầu vào ngày cuối tháng 3 năm 7516, khi cậu rơi xuống xe tải về Quân Doanh Bờ Tây. Cậu nghĩ mình có thể gia nhập Thổ Hành với bài kiểm tra thể lực hạng bét (*****)? 

Tên tóc đỏ ngẫm nghĩ hồi lâu đoạn nói:

-Lục Thiên từng nói anh ta thỏa thuận với ông nhằm đổi lấy việc tôi gia nhập Thổ Hành, chính là chuyện này(*1)?

-Phải. – Trần Độ trả lời – Ta thuyết phục hoàng đế lẫn Hội Đồng Pháp Quan giữ cậu thay vì giết bỏ, đổi lại ta có thể sử dụng nguồn tài chính dồi dào của Cao Khánh. Trao đổi có hời, ta chấp nhận. 

-Tại sao anh ta đưa tôi vào? 

Trần Độ cười:

-Đó là một khoản đầu tư. Cậu từng là hộ vệ ngầm cho công chúa Lục Châu, biết chưa? Biết rồi hả? Tốt! Lục Thiên là anh trai, anh trai phải bảo vệ em mình. Hắn luôn nghĩ cho em gái. Hắn biết cậu sẽ bảo vệ công chúa như một phản xạ tự nhiên. Đâu tự dưng cậu phát sinh mối liên hệ với công chúa nhanh như thế? Đâu tự dưng cậu sẵn sàng liều mạng vì công chúa tại đất Thiên Phạn? Đừng quên con nhện Thiết Thù 117, nó được lập trình khá nhiều thứ đấy!

-Nói vậy… người cấy con nhện vào đầu tôi là Lục Thiên?

-Ta không biết nhưng Lục Thiên nắm rõ tâm lý cậu. – Trần Độ lắc đầu – Ngày công chúa lên đường tìm Quỷ Vương cũng là lúc Lục Thiên tìm cách bảo vệ em gái. Cao Khánh không tự dưng xuất hiện ở khu giải trí cùng chiếc đĩa vàng, Lục Thiên bảo thằng mập đó tới đúng chỗ mà cậu đang luẩn quẩn. Hắn biết bản tính ưa mạo hiểm cũng như thói quen móc túi của cậu. 

Vô Phong lắc đầu:

-Nhưng chẳng phải công chúa có người bảo vệ? Sao nhất thiết phải là tôi?

-Vì cậu bảo vệ bằng tấm lòng của kẻ si mê công chúa và tất nhiên, cũng nhờ con nhện sắt Thiết Thù 117. Nhiệm vụ truy tìm Quỷ Vương thực chất là cái bẫy hại công chúa. Cậu nghĩ mấy cuộc truy tìm tại sao khó khăn vậy? Vì an ninh quốc gia? Vì các nước thù hằn nhau? Không đâu, thực tế là có những bàn tay can thiệp nhắm vào Lục Châu. Nếu cô ta chết, Lục Thiên nghiễm nhiên thừa kế ngai vàng, vừa tốt cho mà cũng vừa hại cho Phi Thiên. Tốt cho người thích việc đăng quang đơn giản, không bầu cử cầu kỳ, như ta chẳng hạn! Mà cũng xấu cho kẻ muốn thao túng vị tân vương. Cậu nên biết suốt cuộc hành trình tìm Quỷ Vương, rất nhiều thế lực luôn tìm cách hạ sát công chúa, trong đó có… ta. Khà! Ta thừa nhận mình đã điều Thú đến Kim Ngân rồi cố tình bỏ rơi công chúa tại Bãi Lầy Chết, nhưng một lần nữa cậu lại cứu Lục Châu. Lục Thiên đầu tư có lãi lớn!

-Vậy tại sao bây giờ anh ta muốn giết tôi? Tôi hết giá trị?

Trần Độ lắc đầu:

-Không đâu, cậu bé! Khà! Đâu tự dưng Lục Thiên bày trò với ông đầu bếp Quý Mẫn hay gã Mô Trật? Vì hắn muốn cậu và Hỏa Nghi tin rằng ta là kẻ thù giết hoàng đế. Hắn cần Hỏa Nghi nhằm gây ảnh hưởng ở họ Hỏa, hắn cần cậu như cánh tay đắc lực cho thời đại mới. Lục Thiên nghĩ cho cậu thật đấy, ta không giỡn! Hắn luôn muốn cậu trở thành nhân vật thế lực. Nhưng mọi chuyện đổ bể khi Mi Kha trở lại Phi Thiên thành vào ngày trung tuần tháng 2…

Dứt lời, lão già đưa cho Vô Phong một tập giấy. Sau ít phút do dự, tên tóc đỏ nhận lấy. Vô Phong nhanh chóng nhận ra nó là bản báo cáo về chính hắn từ chứng mơ ngủ hay gặp ác mộng, ký ức lẫn lộn, những cơn đau đầu bất chợt, khả năng chiến đấu, cách thức suy nghĩ hoặc phân tích vấn đề. Mọi hoạt động của hắn từ Minh Tu thành đến Tuyệt Tưởng Thành đều được ghi chép cẩn thận. Suốt quãng thời gian đó, người ở bên hắn nhiều nhất là Mi Kha chứ không phải ai khác. Trần Độ tiếp lời:

-Hồi tháng 11 năm kia, Mi Kha xuất hiện tại dạ tiệc rồi gặp gỡ cậu, nhớ chứ? Thực tế là trước đó cô ta tìm công chúa Lục Châu hỏi về cậu(*2). Tại sao hỏi thì… cậu sẽ biết thôi. Bỏ qua vấn đề này nhé?! Khi đó Lục Thiên liên hệ và nhờ cô ta bám sát cậu. Lục Thiên cần đánh giá xem tâm trí cậu ổn định hay không. Nhưng những báo cáo cho thấy cậu không ổn định thần kinh, nhiều nguy cơ dẫn đến chứng tâm thần phân liệt. Cái này chắc cậu cũng cảm nhận được(*3)? Vì sợ cậu gây nguy hiểm cho Lục Châu, Lục Thiên bí mật gửi bản báo cáo thông qua một pháp quan, vậy là lệnh khử cậu được giao cho Thổ Hành. Lục Thiên nhận ra khoản đầu tư quá mạo hiểm mà nếu xảy ra rủi ro, hắn không gánh nổi. Vậy hắn làm gì? Thoái vốn thôi!

Vô Phong vò đầu, chẳng biết nên khóc hay cười. Im lặng hồi lâu, hắn hỏi:

-Vậy ra không phải ông mà Lục Thiên đưa hạt mầm Nại Mãi đến Tuyệt Tưởng Thành? 

-Phải. – Lão pháp quan gật đầu – Ta biết Lục Thiên mang hạt mầm Nại Mãi đến cuộc chiến. Bởi vậy ta ngụy tạo cái chết cho sáu thành viên Thổ Hành để họ xâm nhập Tuyệt Tưởng Thành tìm hạt mầm Nại Mãi. Nhưng ta thất bại, không những ta chẳng tìm được bọn sát thủ mà còn để Lục Thiên đầu độc cha mình. 

-Tại sao Lục Thiên đầu độc cha mình? 

Lão pháp quan thở dài đoạn chìa bao thuốc. Vô Phong liền rút một điếu, lão già đánh lửa hộ hắn. Giữa khói thuốc xanh cuộn quánh, Trần Độ nói:

-Có lẽ nó bắt nguồn từ họ Bạch Dương. Chắc cậu biết người họ Bạch Dương sở hữu tuổi thọ lớn? Phải, tám mươi năm nữa, ta và cậu chết rục xương nhưng công chúa Lục Châu vẫn đẹp như tuổi đôi mươi. Nhưng tuổi thọ lớn chính là vấn đề. Khi lên ngôi, các hoàng đế thường mang theo một chính sách nhất quán nhằm đổi lấy sự ủng hộ từ các đảng phái và pháp quan. Cái dở của nền chính trị Phi Thiên là chính sách đó rất ít khi xoay trục đặc biệt là đối ngoại, mà tuổi thọ hoàng đế Bạch Dương lại quá cao. Họ không già thể chất nhưng già tâm hồn như người thường, bởi sống lâu nên họ cũng bảo thủ gấp nhiều lần người thường. Điều quan trọng hơn là nếu thay đổi chính sách, họ sẽ mất sự ủng hộ từ pháp quan, mất những dòng họ ủng hộ mình từ khi tranh cử. Bạch Dương Đệ Thập đã duy trì chính sách cũ quá lâu…

Khói thuốc dày, Trần Độ ho sù sụ. Lão bảo Thú đưa mình trà thiết mộc đoạn tiếp lời:

-Sau cuộc chiến tranh giành tài nguyên, Đệ Thập vẫn duy trì chính sách mang nặng tính chiến tranh. Ông ấy không để ngỏ bất cứ khả năng làm hòa nào với láng giềng Lưu Vân quốc. Phi thuyền Thần Sấm là đỉnh cao chính sách đó. Nó ngoài việc bảo vệ công chúa Lục Châu còn mang tính phô trương quân sự. Thực tế là sau sự xuất hiện của Thần Sấm, các đồng minh thân thiết chúng ta hơn, nhiều nước trung lập ngỏ ý sát nhập Khối Ngũ Giác hơn mà Tuyệt Tưởng Thành là ví dụ. Sức ảnh hưởng của chiếc Thần Sấm là thật. Nhưng ở cực đối lập, chiếc phi thuyền khiến ba liên minh còn lại lo sợ, vô tình đẩy thế giới vào cuộc đua vũ trang. Nói cách khác, chính Đệ Thập góp phần thúc đẩy chủ nghĩa bạo lực trên Tâm Mộng. Thế giới hỗn loạn như bây giờ có phần của Phi Thiên quốc nói chung và Đệ Thập nói riêng. Đệ Thập đã duy trì chính sách này hơn bốn mươi năm, Lục Thiên không muốn kéo dài hơn nữa.

-Và anh ta dùng cách khốn nạn là đầu độc cha mình? – Vô Phong gầm gừ – Ông biết mà không ngăn cản?

Trần Độ lắc đầu:

-Hoàng đế biết con trai đầu độc mình khá sớm, khoảng tháng 3 năm ngoái. Không gì qua được mắt Đệ Thập, ông ấy biết rõ cả chuyện ta ngụy tạo cái chết cho sáu người Thổ Hành. Ta định xử lý Lục Thiên nhưng hoàng đế ngăn cản. Đệ Thập tự lựa chọn cái chết, vậy nên ông ấy tiếp tục uống trà thiết mộc vào tháng 4. 

-Ông đùa tôi? – Vô Phong mở lớn mắt. 

-Một phần vì hắc khí Quỷ Vương ngấm sâu, Đệ Thập sẽ chết dù sớm hay muộn. Hoàng đế gọi Lục Thiên tới, hỏi hắn về chính sách thời đại mới nếu hắn lên ngôi. Nghe xong, hoàng đế chọn cách chết nhanh hơn để mở đường cho Lục Thiên, bởi lẽ Đệ Thập tự nhận thức mình quá lỗi thời. Phiền rằng Đệ Thập không thể thay đổi, ông ấy sống quá lâu trong thời đại cũ. Ông ấy muốn thời đại cũ của mình được trọn vẹn. Nhưng cốt lõi là chính những hạt mầm Nại Mãi làm thay đổi cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành, mở ra thời đại mới khiến Đệ Thập trở nên lỗi thời. Lục Thiên ép hoàng đế vào tình cảnh đó. 

-Đệ Thập không còn lựa chọn? 

-Thực ra là vẫn còn lựa chọn. – Trần Độ lắc đầu – Hoàng đế dư sức xử lý Lục Thiên và để Lục Châu lên ngôi, việc này mất nhiều thời gian hơn song rất khả thi. Nhưng cậu nên biết cha mẹ luôn yêu thương con mình. Yêu thương vô điều kiện, sẵn sàng chấp nhận mọi thứ, Đệ Thập là dạng như vậy. Suy cho cùng ông ấy vẫn là người cha. 

Vô Phong cau mày:

-Lục Thiên chế tạo Bùa kiểu gì? Anh ta dùng máy phát nội lực, đúng không? 

-Phải. – Trần Độ gật đầu – Còn tại sao hắn biết à? Lục Thiên có nói rằng ở quá khứ, cậu và hắn từng quan hệ trò chuyện với nhau không? Cậu biết không ít, thế nên Lục Thiên cũng biết chẳng ít. Các người trao đổi với nhau nhiều đấy!

-Lục Thiên hưởng lợi gì từ cuộc chiến Tuyệt Tưởng Thành? Chẳng phải anh ta muốn chính sách hữu nghị và hòa bình hơn Đệ Thập hay sao?

-Đó là một bước đi chiến lược. Dù Lục Thiên hay Lục Châu lên ngôi thì trở ngại lớn nhất vẫn là Hội Đồng Pháp Quan. Nhìn lại đống đổ nát Tuyệt Tưởng Thành giờ có những ai? Băng Hóa quốc, Bắc Thần quốc, các nước muốn dây máu ăn phần, lũ khủng bố trộm cướp, vân vân. Phi Thiên quốc đang đầy rẫy kẻ thù mà chính Lục Thiên tạo ra kẻ thù cho Phi Thiên quốc. Khi có chung kẻ thù đụng chạm lợi ích, Hội Đồng Pháp Quan tự dưng phải cân nhắc mà bắt tay nhau thay vì đấu đá, vị tân vương do vậy dễ điều khiển họ hơn. 

Tên tóc đỏ thở phù. Hắn buộc phải thừa nhận việc chính trị quá phức tạp và không muốn nghe thêm. Hắn ngẩng đầu:

-Vậy nhiều năm trước, khoảng năm 7511, cuộc xung đột giữa Lưu Vân và Phi Thiên là thế nào? Đề Án Ngục Thánh thực chất là cái gì? Những bản thể Ngục Thánh đang ở đâu? Chiếc đĩa vàng là thế nào? Còn tôi nữa, tôi đã sống ra sao? Hãy trả lời tôi!

Chuông điện thoại réo vang, Trần Độ lục túi mở tin nhắn đoạn ngó đồng hồ. Lão già lắc đầu:

-Không còn nhiều thời gian, Lục Thiên sẽ sớm tìm đến đây. Ta không dư thời gian trả lời, cũng không có nghĩa vụ trả lời cậu. Nhưng có một việc quan trọng cần làm ngay bây giờ: cậu phải rời khỏi đây. Phi Thiên thành không an toàn nữa. Có người sẽ giúp cậu, cô ta đang ở đây… à, kia rồi!

Trần Độ nghiêng đầu, tên tóc đỏ nhìn theo hướng ấy và nhận ra Mi Kha. Cô ả phương bắc khẽ giơ tay chào, Vô Phong không đáp lại mà dè chừng quan sát. Trần Độ nói:

-Giờ Mi Kha làm việc cho ta. Một việc cuối cùng: cậu để Liệt Trúc ở lại đây hay mang con bé theo mình? Nếu để lại đây, ta sẽ bảo hộ con bé như Tây Minh từng làm, nó vẫn được đi học và có cơ hội trở thành thánh sứ. Nếu mang con bé theo, cậu sẽ bảo vệ nó trong cuộc sống lang bạt đầy nguy hiểm. Lựa chọn đi, tóc đỏ. 

-Tại sao tôi phải tin ông? – Vô Phong ngước mắt – Sau tất cả những chuyện này, tại sao tôi phải tin?

Trần Độ ngồi xổm đoạn thở khói vào mặt Vô Phong:

-Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Cậu không thể sống mà nói “trên đời chẳng ai đáng tin”. Phải là kẻ ngu xuẩn lắm mới nói được câu đó. Nhưng chọn cẩn thận, nếu chọn sai thì cũng là sự ngu xuẩn không kém. Khà! 

Lão già bật cười, bộ đầu lâu lắm xương ít thịt kêu lách cách. Vô Phong nhìn em gái. Giữa thời khắc này, hắn thực sự không thể chọn lựa. 

(*) ở quận Mắt Trắng có những tiệm ăn khinh khí cầu di động, Vô Phong và Lục Châu từng ghé vào mấy tiệm như vậy, xem lại Q3 Chương 57

(**) xem lại Q1 Chương 7, Q1 Chương 20

(***) xem lại Q1 Chương 20

(****) tòa thánh đường bỏ hoang phía đông quận Mắt Trắng, công chúa và Vô Phong từng hẹn hò ở chỗ này, xem lại Q3 Chương 61 và Q3 Chương 66

(*****) xem lại Q1 Chương 6

(*1) xem lại Q2 Chương 43

(*2) xem lại Q3 Chương 53, Mi Kha tìm công chúa Lục Châu

(*3) xem lại Q3 Chương 104
Bình Luận (0)
Comment