Chào các vị - những người sắp nghe tôi kể chuyện. Liệu các vị có phiền nếu tôi vừa kể vừa uống rượu? Tôi không phải gã bợm cũng không uống rượu theo thói quen, chỉ là giữa lúc năm giờ chiều ở xứ Hoàng Hôn Cảng này mà không có rượu thì đáng tiếc quá! Khi thuyền cạn chưa ra đời và Đồng Gió còn được coi là biên giới cuối cùng của lục địa, những nhà thám hiểm phát hiện nơi này đẹp kỳ lạ mỗi khi mặt trời lặn. “Dưới ánh chiều đỏ, ngả thùng rượu to, nâng ly rượu nhỏ, uống cùng Đồng Gió, đường đi chẳng khó, đường đời chẳng lo…” - những lời ca của các nhà thám hiểm xa xưa vẫn lưu truyền khắp xứ Băng Thổ. Vậy mạn phép mời các vị dùng “sói xanh” – một thứ rượu sánh ngâm thảo dược và sẽ cháy lửa xanh khi rót ra ly, rất thích hợp cho thời tiết lạnh giá. Rượu nặng, mình tôi không thể uống hết nhưng khi ông bạn tôi đến thì nó sẽ hết nhanh thôi. Phải, tôi đang chờ gã. Mà uống nào các vị, uống cho cuộc nói chuyện này! Tôi tên Khai Y, tên đầy đủ là Xuy Hạ Khai Y.
Xin tự giới thiệu một chút. Tôi là con cả dòng họ Xuy Hạ, ông tổ họ Xuy Hạ từng chiến đấu bên Biệt Liên Đại Đế và góp phần xây dựng Băng Hóa quốc. Nói cho dễ hiểu, địa vị họ Hỏa bên Phi Thiên quốc thế nào thì họ Xuy Hạ bên Băng Hóa y như vậy. Tuy ghét danh xưng quý tộc nhưng tôi biết ơn việc sinh ra trong gia đình này, bởi tôi có thời gian học kiếm thuật với những người thầy nổi tiếng, được cơ hội đi đây đó và gặp gỡ những con người vĩ đại. Nói về con người vĩ đại, tôi không thích Phi Thiên vì họ khiến cha tôi bị thương trong cuộc chiến tranh tài nguyên, nhưng khi biết mình được nhận làm hộ vệ cho đại thánh sứ Tây Minh – một người Phi Thiên chính gốc – tôi nhảy cẫng lên như đứa trẻ dù lúc ấy đã hai mươi lăm tuổi (25). Mặc cha mẹ lẫn dòng họ phản đối, tôi từ bỏ giấy báo trúng tuyển quân ngự lâm hoàng gia rồi theo chân ngài đại thánh sứ. Tuổi trẻ tôi nhiều sai lầm nhưng đó lại là quyết định đúng đắn nhất. Thầy Tây Minh vĩ đại, tôi không hối hận khi được thầy chỉ bảo. À, ông bạn mà tôi đang chờ đây cũng là hộ vệ của thầy.
Làm hộ vệ thánh sứ tuy cao quý nhưng vất vả, nhất là hộ vệ cho một đại thánh sứ lang bạt khắp thế giới như thầy Tây Minh. Hẳn các vị sẽ thắc mắc tại sao tôi còn thì giờ ngồi ở quán rượu này – một tòa nhà cao với những mái hiên chìa ra đậm chất phương đông kết hợp cách bài trí kiểu phương tây cùng đám khách nốc rượu như nước lã sặc mùi Băng Thổ – với nhiều ô cửa sổ trông ra cửa đông Hoàng Hôn Cảng? Và nếu nhìn thấy chiếc vòng bạc nạm băng không tan chảy trên tay tôi – dấu hiệu cho biết đây là người đã đính hôn theo truyền thống Băng Thổ – các vị sẽ hỏi tại sao tôi không ở bên vị hôn thê của mình mà chạy tới xứ này, nhâm nhi rượu “sói xanh”, điềm nhiên ngắm nghía thuyền cạn trượt xuống đường ray lao vào Đồng Gió dưới ánh hoàng hôn rực rỡ sắc đỏ cam? Nếu các vị nghĩ từ “chạy”… à… các vị đang nghĩ gì thì nó đúng như thế đấy! Phải, tôi đang chạy trốn. Chà, biết nói gì đây? Thôi, uống đã! Tôi sẽ kể, các vị đừng vội, chỉ là rượu sẽ khiến tôi kể mạch lạc hơn. Mà khoan, có tiếng cười nói ồn ào phía cửa, để xem… À, bạn tôi đã tới! Phải, cái gã tóc vàng mặc áo khoác da đội mũ rộng vành đang cười cười nói nói với mấy cô gái, thi thoảng quay sang tay bắt mặt mừng mấy khách quen của quán rượu. Là gã, bạn tôi.
Trong lúc chờ đợi ông bạn tôi kết thúc chuyện tán tỉnh, tôi sẽ kể một chút về cậu ta. Yên tâm đi các vị, từ đó đến chỗ tôi ngồi chưa đầy mười mét nhưng dám cá là nửa tiếng nữa gã mới lết tới nơi. Nói về ông bạn này, chúng tôi quen biết nhau hơn mười năm, từ hồi cả hai học chung trường thiếu sinh quân Băng Hóa. Gã đến từ Thượng Cổ xa xôi theo diện học bổng tài năng. Giữa trường thiếu sinh quân đầy rẫy con nhà quý tộc, riêng gã là con nhà bình dân. Vì một lý do ngớ ngẩn là tranh hẹn hò với một tiểu thư học cùng trường, tôi và gã đánh lộn mấy bữa, cuối cùng thành quen biết (Còn nàng tiểu thư cặp kè anh chàng khác! Hai chúng tôi đều là kẻ thất bại, cũng là một lý do kết thân hay ho đấy chứ?). Từ trường thiếu sinh quân lên trường sĩ quan, chúng tôi cùng lao vào quậy phá tới nhậu nhẹt thâu đêm, thân thiết nhau lúc nào chẳng hay. Những ngày tháng tuyệt vời! Về chuyện điểm số, tôi luôn đứng đầu trường sĩ quan. Anh bạn tôi thì khác, gã chưa bao giờ để ý thứ hạng mà chỉ quan tâm các cô gái. Thành tựu lớn nhất đời gã là bị hàng chục gia đình lẫn dòng họ quý tộc ở Băng Thổ cấm cửa – họ tin rằng chính gã làm hư hỏng các tiểu thư của họ. Ha ha! Tin tôi đi, gã sát gái bẩm sinh!
Sau lễ tốt nghiệp, chúng tôi chia tay, tôi làm kiếm sĩ lang thang còn cậu ta theo tiếng gọi tự do đến Kim Ngân làm Đạo Chích Không Trung. Mỗi người đều đạt thành tựu riêng và đến vài năm sau, cả hai có dịp tái ngộ khi cùng làm hộ vệ cho thầy Tây Minh, từ đó tới giờ đã bốn năm. Bốn năm đầy chuyện đáng nhớ, đầy hào hứng và vô số rắc rối do ông bạn tôi gây ra. À! Cậu ta đây rồi, vậy mà tôi cứ nghĩ gã không thoát khỏi mấy cô gái. Anh bạn tôi dùng lắm danh xưng cốt để tán gái mà đỡ gây hậu họa, thầy Tây Minh gọi hắn một kiểu, còn tôi gọi hắn bằng biệt danh từ hồi còn học chung trường thiếu sinh quân:
-Cậu muộn giờ, Đại Bác à! Một tiếng lận!
Anh bạn tôi cười ha hả. Gã ngồi phịch xuống ghế, cởi chiếc mũ rộng vành vương tuyết lộ ra khuôn mặt vuông vức, tóc vàng dài buộc túm, râu quai nón lún phún cùng đôi mắt xanh đã làm hư hỏng vô số tiểu thư quý tộc. Gã lục lọi túi áo da, lôi ra cơ man những dao, lược và kẹo cao su. Lẫn trong mớ tạp phí lù là một bi đông nhỏ phảng phất mùi rượu, tôi ngửa mặt than:
-Không phải chứ, Vạn Thế ơi? Không phải chứ, ôi Vạn Thế! Cậu làm tôi suýt chết ở lễ đính hôn chưa đủ hay sao mà còn mang thứ này đến?
-Chỉ một chút thôi mà! – Đại Bác nhe răng tơn tớn – Chẳng phải cậu đang buồn à? Buồn thì phải vui tới bến! Đừng nhìn tôi thế, rượu này lấy dưới Bãi Lầy Chết ở sa mạc Hồi Đằng, không phải muốn là có đâu!
Gã thì thào như thể không muốn ai nghe cái kho báu rượu dưới Bãi Lầy Chết. Tôi thở phì:
-Cậu chuốc say tôi, chút nữa là lễ đính hôn hỏng bét. Cậu cũng chẳng tham dự buổi lễ! Bạn bè kiểu gì đây, Đại Bác?
-Tại tôi bị vướng vào những tơ tình đường đời, trái tim tôi xao xuyến trước một cô gái nhỏ nhắn ngây thơ! – Đại Bác ưỡn ngực khoa chân múa tay như thi sĩ đang sáng tác – Nhưng tại sao tôi phải dự? Cậu đâu thích lễ đính hôn đó? Vì là bạn thân nên tôi mới không dự buổi lễ mà cậu ghét cay ghét đắng! Thành thật nào Khai Y, cậu không thích vị hôn thê của mình, phải chứ?
Tôi thở dài, muốn nói nhưng lại thấy gượng gạo, cuối cùng lấy rượu thay câu trả lời. Chúng tôi cụng ly rượu bốc lửa xanh. Đại Bác nốc một hơi hết sạch rồi tiếp tục:
-Hôn thê của cậu đâu tệ? Cô tiểu thư đó ngon lành đấy chứ? Con nhà danh giá, học thức tốt, không phải loại gà gô, ngoan ngoãn nữa! Mong chờ điều gì đây, ông bạn? Muốn cô ta bốc lửa chắc?! Hê hê! Tôi ngắm rồi, mông cổ cũng đẹp lắm!
Gã nháy mắt tặc lưỡi kêu “chách!” một cái, bàn tay vòng một đường diễn tả độ cong. Tôi ném nắp chai rượu vào Đại Bác còn gã cười hô hố. Chúng tôi cụng ly, rượu nặng sóng sánh lửa xanh còn lòng tôi như tàu tròng trành giữa biển. Như Đại Bác nói, các vị nghe cả rồi đấy, tôi không hề yêu hôn thê của mình. Chúng tôi có hẹn hò như bao cặp đôi khác, cũng xem nhạc kịch như cái mốt thượng lưu, cũng ra mắt hai nhà như một phần nghi lễ. Vị hôn thê của tôi chẳng có gì đáng phàn nàn. Nàng đẹp, vóc người dong dỏng, ánh mắt hiền hậu, trí tuệ lẫn học thức đều cao; nàng cảm thông cuộc sống phiêu lưu đầy hiểm nguy của tôi và đã sẵn sàng cho cảnh giường đơn gối chiếc. Nhưng tôi không hề yêu nàng. Nhấp nốt chén rượu, tôi thở khà:
-Cứ ở vị trí của tôi xem, Đại Bác, rồi cậu không cười nổi đâu. Cậu từng nói yêu đương là một chuỗi phản ứng cảm xúc ngoằn ngoèo, phải không? Nhưng tôi không hề có chuỗi ngoằn ngoèo đó! Thề Vạn Thế chứng giám, tôi chẳng có cảm xúc với cô ấy! Ông bạn, tưởng tượng một ngày kia cha anh gọi riêng ra một chỗ rồi sắp xếp cuộc đời anh: “Này Khai Y, anh đến tuổi kết hôn rồi. Anh phải đảm bảo rằng dòng họ Xuy Hạ danh giá này có người thừa kế, hoặc cậu công tử nhỏ hoặc cô tiểu thư bé bỏng. Ta đã chọn cho anh một tiểu thư, cô bé rất được, địa vị bên họ tuy thấp hơn chúng ta nhưng cũng nổi tiếng ở miền nam Băng Hóa, lại có họ hàng xa với hoàng đế. Lễ cưới hoàn toàn khả thi! Cái gì? Tự anh muốn tìm? Không đâu con trai, ta không tin anh sẽ mang về đây một đứa con gái tử tế! Nhìn anh xem, anh chẳng còn nói năng lễ phép như quý tộc nữa, bao năm theo đuôi ông Tây Minh đã khiến anh thiếu chừng mực lễ độ! Làm sao ta tin anh có thể ra mắt một quý cô danh giá? Đừng quên hoàng đế cũng dự tiệc cưới, hoàng đế là bác ruột anh đấy, hiểu không?! Chúng ta mà mất mặt, hoàng đế cũng mất mặt theo! Hiểu chưa con trai? Đi đi, gặp cô tiểu thư đó, rồi anh sẽ thích ngay thôi…”
Tôi giả giọng cha mình, diễn tả luôn thói quen nắm chặt tay thành cú đấm của ông mỗi khi nhấn mạnh vấn đề. Đại Bác ôm bụng cười sằng sặc, chốc chốc lại hỏi “Ông già nhà cậu làm vậy thật á?” rồi gục mặt xuống cười trận nữa, tay vỗ mặt bàn bồm bộp. Hẳn các vị đã hình dung mọi chuyện. Phải, dù phản kháng và viện đủ lý do, tôi vẫn không thể tránh lễ đính hôn, kết quả là chiếc vòng bạc nạm băng này. Cười đã đời xong, Đại Bác nháy mắt trêu chọc:
-Vậy là cậu chạy trốn? Ồ, xem kìa, bạn tôi đây, một ứng cử viên Thập Kiếm, một người dám đánh tay đôi với thủ lĩnh Tiểu Đoàn Kiếm Sắt và vẫn sống sót dưới lưỡi kiếm của ông ta, giờ đang chạy trốn vị hôn thê của mình! Hê hê!
-Tôi không muốn hôn thê của tôi phải khổ. Tôi không yêu cô ấy, sẽ ra sao nếu chúng tôi ở chung một nhà? Chỉ làm đủ nghĩa vụ cho ra một đứa con, còn tôi phát điên lên và đi tìm gái điếm? Những thứ tình cảm sắp đặt giống như lớp phấn đẹp đẽ che bộ mặt rỗ vậy, anh bạn, chúng đầy mùi thơm nhưng phát tởm nếu nhìn gần! Tôi không muốn thế!
Đại Bác cười đoạn nhấp ngụm rượu. Một cô gái trẻ đẹp mặc váy ngắn đi ngang qua, gã liền cúi đầu dòm dòm nhưng vẫn trò chuyện với tôi:
-Không như cậu nghĩ đâu, anh bạn. Tình yêu… đôi khi là một hệ thống đường cong… đáng yêu… tuyệt đẹp… ẩn dưới những lớp trầm tích lộ thiên… dùng tay trần cũng có thể bới lên được. – Lần này gã nghiêng hẳn người xuống gầm bàn để coi cho rõ – Mà thôi, ý cậu muốn hủy bỏ hôn lễ?
Tôi gật đầu dứt khoát. Trái ngược lễ cưới hoành tráng linh đình thừa mứa, người Băng Thổ làm lễ đính hôn kín đáo chỉ gồm thành viên hai gia đình, đây là một phần tập tục lâu đời. Tôi có thể hủy hôn dù rằng đây không phải chuyện hay ho, cha chắc chắn sẽ hét vào mặt tôi cùng nắm đấm quen thuộc còn mẹ sẽ khóc nhiều ngày vì tôi làm tổn hại thanh danh họ Xuy Hạ. Hậu quả rất rõ ràng nhưng tôi không hối hận. Thà như vậy còn hơn là tôi mệt mỏi vì người vợ không mong muốn, vị hôn thê đau khổ vì người chồng chẳng yêu mình. Đại Bác hỉ hả:
-Vẫn còn thời gian để suy nghĩ đấy, anh bạn! Nhưng thôi, đã đến đây thì phải quậy hết mình! – Gã gõ gõ chiếc bi đông rượu nguy hiểm, lễ đính hôn của tôi suýt thành trò cười vì nó – Yên tâm, thầy Tây Minh đang cho chúng ta nghỉ phép mà!
Tôi bật cười. Ông bạn tóc vàng đầy rắc rối này luôn khiến người ta vui vẻ. Tôi chuyển chủ đề:
-Vậy cậu sẽ kế thừa Đại Lộ Đỏ? Ha, tin được không? Gã tóc vàng luôn ăn nợ căng tin trường sĩ quan giờ sắp ngồi trên núi tiền!
-Ông chủ Đại Lộ yếu lắm rồi, cùng lắm được ba năm nữa. Ổng nói lắm quá, tôi đành phải nhận. May cho ổng, các cô gái ở Đại Lộ Đỏ cũng được! – Đại Bác nhún vai.
Tôi cười lớn đoạn tiếp lời:
-Uống xong, chúng ta về Đô Thạch thành ngắm sông băng nhé?
-Không, không, không được! – Đại Bác lắc đầu nguầy nguậy – Ông thống lĩnh quân doanh thành phố đó đang săn tôi vì làm con gái ổng dạt nhà nửa tháng!
-Hả? – Tôi phì cười – Thế về Đỉnh Lịch thành ngắm núi tuyết?
-Không! Càng không! – Đại Bác nhỏ giọng – Ông trùm sòng bạc ở đó săn tôi! Tôi ngủ với con gái ông ta, thề có Vạn Thế, nếu biết cổ có người cha như vậy tôi đã từ chối dù cổ có cặp mông miễn chê! Và đừng tính chuyện về Bỉ Tấn thành ngắm rừng tuyết, tất cả gia đình quý tộc ở đó săn tôi. Cũng đừng về Thung Lũng Tuyết Tan ngắm bình minh luôn thể!
Tôi ngạc nhiên tới độ sặc rượu, ngọn lửa xanh xém nữa cháy quanh mép:
-Thung Lũng Tuyết Tan làm gì có quý tộc? Chỉ là ngôi làng nhỏ thôi mà… ôi Vạn Thế ơi…
Đại Bác nốc rượu, cười hỉ hả:
-Tôi từng nghĩ gái miền viễn bắc Băng Thổ rặt một lũ khỉ đột nhưng không phải vậy. Họ cao lớn nhưng đáng yêu, nhiệt tình nữa! Thế là tôi theo tiếng gọi hoang dại thôi! Giờ thì cả cái làng đó săn tôi. Thôi nào, đừng phụng phịu vậy chứ! Muốn vui thì cậu không thể tỏ ra là một quý tộc lịch lãm. Đạp hết ga đi, ông bạn! Uống, nhậu và gái mới làm cậu thảnh thơi được! Tại sao phải đi xa? Chúng ta đang ở Hoàng Hôn Cảng mà? Tin tôi đi, gái ở đây hết sảy, Đại Lộ Đỏ chỉ đáng xách dép!
-Hay về Đổ Phố thành ở Băng Hóa? Ở đấy nhiều cảnh đẹp, cũng có mấy cô gái hợp ý cậu. – Tôi khẩn khoản lần cuối.
Đại Bác trề môi:
-Cũng không được nốt! Dòng họ Ngạn Nga ở đấy vẫn lùng tôi. Tôi lỡ tán tỉnh một bà má của họ. Bà cô trên tuổi “băm” rồi nhưng tuyệt lắm! Tôi thích ngực bả! Hê hê, lũ gái trẻ phải chạy theo bả dài dài!
Tôi lắc đầu:
-Là bạn thân, tôi khuyên cậu nên thay đổi cách sống.
-À tất nhiên! – Đại Bác cười – Tôi sẽ thay đổi, cơ mà là thay đổi… quan điểm của cậu, hế hế!
Nghe đến đó, như nhớ ra chuyện gì, tôi vội xua tay:
-Khoan, khoan! Mẹ tôi có năm người em, cậu út cưới một người bên họ Ngạn Nga cách đây ba năm, tôi từng dự lễ cưới đó! Là người phụ nữ có mái tóc bạch kim? Thằng khốn Đại Bác! Thằng ngựa giống! – Tôi nhào đến bóp cổ gã tóc vàng – Đó là bà mợ tôi!
Đại Bác lè lưỡi, cố giải thích rằng đó là tai nạn tình cảm hi hữu. Ông bạn tôi là thế. Tôi không chắc còn bao nhiêu nơi trên thế giới này chịu chứa chấp gã. Nếu chẳng phải bạn thân, tôi đã bóp cổ gã chết thật.
Vì không còn lựa chọn, tôi đành nghe theo ông bạn. Chúng tôi gọi thêm rượu, đổ ly “sói xanh” vào bia rồi đổ thêm thứ rượu nguy hiểm từ Bãi Lầy Chết và tạo ra một thứ chất lỏng bốc lửa trắng gần giống màu lửa Nguyên Thủy Diệm của thầy Tây Minh. Bọn tôi quậy tưng bừng, biến nơi đó thành phiên bản của những quán rượu thời xưa cũ khi người ta dễ dàng nâng ly vì những chuyện khỉ gió đâu đâu từ kẻ xa lạ, còn dễ dàng bá vai nhau hát những bài ca nhậu nhẹt quen thuộc, thiếu mỗi đánh lộn là đủ vị. Cuộc vui tàn lúc nửa đêm, Đại Bác đề nghị đến Đông Môn Cao Lầu – hộp đêm nổi tiếng nhất Hoàng Hôn Cảng. Dù không thích vui vẻ với gái điếm nhưng tôi cũng đồng ý. Có thể các vị không tin, nhưng suốt cuộc đời mình tôi chưa hề dính vào gái điếm. Đùa bỡn cợt nhả với họ thì được nhưng lên giường thì không, tôi có nguyên tắc riêng. Trước lúc đi, tôi cẩn thận cất chiếc vòng bạc nạm băng, tôi không muốn người khác biết mình vừa đính ước.
Đại Bác không giỡn, Đông Môn Cao Lầu quả đúng là hộp đêm nổi tiếng. Trong ánh đèn nhập nhoạng màu sắc, tôi phát hiện nhiều vị quý tộc mà tôi từng gặp mặt hoặc nói chuyện qua. Nếu bảo họ tới vui chơi quên đời thì không đúng vì Hoàng Hôn Cảng lắm chỗ náo nhiệt hơn lại cho sử dụng ma dược thoải mái chứ ít hạn chế như Đông Môn Cao Lầu. Chỉ có một câu trả lời chân thật và đúng đắn nhất: gái điếm. Các cô gái ở đây xuất thân từ nhiều quốc gia, mang nhiều vẻ đẹp đặc trưng bản địa hoặc trộn lẫn dòng máu. Nếu không vì chữ “gái điếm”, tôi đã chẳng ngần ngại tán tỉnh họ. Nói tới đây chắc các vị nghĩ tôi cũng coi trọng thứ bậc xã hội giống cha mình? Không, như đã nói, tôi có nguyên tắc riêng.
Suốt cuộc vui, tôi chỉ trò chuyện vui vẻ chứ không ôm ấp hôn hít, miệng thở đầy lời tán phét tục tĩu với đám gái điếm như ông bạn Đại Bác. Vài cô gái ôm cánh tay tôi, hy vọng tôi có thể chọn một trong các cô hoặc chọn tất cả cho đêm vui vẻ. Xin phép kiêu ngạo một chút, tôi biết mình có sức hút với phái nữ. Vì sở hữu mái tóc xoăn sóng màu hổ phách mà tôi từng gặp rắc rối với một nàng công chúa trong dịp phiêu lưu ở Thượng Cổ. Vị hôn thê cũng luôn tìm cách ôm tôi để tận hưởng bộ ngực cứng rắn do được luyện tập hàng ngày. Còn giờ đây, các cô gái điếm đang tìm cách thu hút sự chút ý từ đôi mắt màu lam đậm mà tôi thừa hưởng từ bà ngoại vốn xuất thân từ miền biển Hoa Thổ. Nhưng tôi cố gắng tránh gần gũi họ. Thấy tôi kém nhiệt tình, Đại Bác lắc đầu cười cợt:
-Sao vậy? Không làm cậu vui nổi à? Nhưng tôi chưa hết bài đâu! Đợi chút!
Nói rồi gã gọi điện bảo Cao Lầu gửi bốn Hạ Nga Chi đến. Tuy đã nghe nhiều về Hạ Nga Chi – Hattabi nhưng đó là lần đầu tiên tôi có dịp tiếp xúc. Họ khác hoàn toàn gái điếm thông thường. Tất cả đều đẹp như tiểu thư con nhà danh giá, lại toát ra nét quyến rũ mà tiểu thư con danh giá không bao giờ có. Họ uống rượu tốt, biết chiều ý khách hàng, song cũng biết từ chối để những gã đàn ông nổi lòng tham chiếm đoạt dù rằng sự từ chối hầu hết là giả tạo. Bất quá giữa cuộc vui còn ai quan tâm thực hư thật giả? Chữ “gái điếm” vẫn đủ sức kềm hãm con thú bản năng trong tôi, nhưng có vẻ nó đang căng thẳng quá cỡ. Cứ nhìn cô gái tên Na Li Nã, các vị sẽ hiểu cảm giác của tôi lúc này. Đại Bác khoanh tay nhìn tôi:
-Cảnh vẻ quá đấy ông bạn! Tôi không biết cậu “khảnh” vậy đâu! Các Hạ Nga Chi ở đây đẹp nhất Hoàng Hôn Cảng rồi, muốn gì nữa?
Tôi chưa kịp lên tiếng thì Na Li Nã lên tiếng:
-Còn một người nữa, cô ấy đang bận bên ngoài. Nhưng nếu chịu khó chờ, các anh sẽ gặp được. Cổ mới là người đẹp nhất Đông Môn Cao Lầu!
Đại Bác gãi gãi cằm vẻ nghi hoặc, rõ ràng gã chẳng biết chuyện này dù ghé qua đây chẳng ít. Tôi ngoài mặt bàng quan nhưng cũng muốn gặp cô gái đó, không đương dưng một người đẹp đầy khí chất kiêu ngạo như Na Li Nã nói vậy. Phụ nữ đẹp ít khi khen ngợi nhau trừ phi có mục đích. Bọn tôi nhìn quanh, thấy ba Hạ Nga Chi còn lại không phản đối Na Li Nã dẫu đôi mắt họ loáng thoáng tia ghen tức. “Nói thật!” – Chúng tôi tự nhủ. Đại Bác liền gọi gã bố mì, nằng nặc xin xỏ rồi đồng ý trả thêm tiền để gặp người mà Na Li Nã nói tới. Tôi không hề biết thói háu gái của ông bạn ngày ấy đã thay đổi cuộc đời mình vĩnh viễn.
Tôi cùng Đại Bác nhậu nhẹt hát hò giết thời gian. Bốn giờ sáng, khi cả hai sắp xỉn toàn phần và nhất trí với nhau rằng việc Đại Bác tán tỉnh bà mợ tôi là vô cùng khốn nạn thì nhân vật được chờ đợi xuất hiện. Tôi đã mong màn xuất hiện ấn tượng nào đấy tựa thể ánh bình minh xua tan căn phòng đầy mùi rượu lẫn khói thuốc này, hoặc là Đại Bác tặc lưỡi tanh tách rồi rút lược chải tóc (gã luôn làm vậy khi phát hiện gái đẹp). Nhưng tất cả dự đoán đều trật lất. Khi cô gái Hạ Nga Chi đó bước vào phòng, tôi cảm giác không khí trầm xuống như khu rừng vừa đón nhận ánh trăng đêm. Giả sử đang độ tuổi máu nóng, có lẽ bọn tôi sẽ ước ao nàng mặc bộ đồ hiện đại hoặc gợi cảm bốc lửa hơn thay vì chiếc váy đen kín đáo chỉ hở vai trần. Nhưng thật may là chúng tôi đã đủ lớn, trải qua đủ điều để nhận ra nàng Hạ Nga Chi ấy ẩn chứa bí mật không thể cưỡng lại. Một cách tự nhiên, nàng ngồi đối diện bọn tôi, đôi môi phớt hồng mở lời:
-Tôi là Mục Á, hân hạnh được phục vụ! – Nàng hơi cúi, mái tóc xõa trượt trên vai – Hy vọng hai người thấy thoải mái!
Dứt lời, nàng tự lấy một ly rượu mời bọn tôi. Dù đang say ngất ngư nhưng tôi và Đại Bác vẫn trợn mắt nốc tiếp rồi trò chuyện với Mục Á, dần dà quên luôn những cô gái khác. Giọng nàng trầm, có hơi ấm mùa xuân bên kia Đồng Gió song cũng có làn lạnh giá quen thuộc của phương bắc – “chúng ta có thể cởi mở nhưng hãy giữ khoảng cách” – ý tứ giọng nàng là vậy. Nàng biết nhiều ngôn từ trang trọng hoặc dùng những kính ngữ mà chỉ giới quý tộc hiểu với nhau, nhưng lại không e ấp ngây thơ kiểu tiểu thư khuê các mà đám Hạ Nga Chi thường giả dạng. Nàng chống cằm nghe Đại Bác bốc phét, bàn tay hơi ve vuốt cổ mình rồi lại chống gò má, thi thoảng gật gù tán thưởng câu chuyện thú vị của gã. Đại Bác được thể nổ tưng bừng, ông bạn của tôi nổi tiếng sát gái và luôn nắm thế chủ động giờ bị cuốn theo nàng. Chuyện lạ! – Tôi nghĩ.
Về phần mình, tôi không nói nhưng lắng nghe, ghi nhớ mọi hành động lẫn nét mặt Mục Á. Nàng biết nhưng không ngượng, chỉ mỉm cười ý rằng “Tôi biết anh ngắm tôi, chàng trai mắt màu lam đậm!”. Bỗng một thoáng, nàng hơi liếc sang tôi với cái chống tay gò má đầy thanh nhã mà đôi mắt như trêu chọc “Bạn anh đang quậy kìa, anh định im lặng mãi sao?”. Cảm giác ngượng ngùng khi bắt gặp ánh mắt của phụ nữ đẹp bất thình lình trỗi dậy, tôi không thể ngờ thứ tâm lý trẻ con đó vẫn tồn tại trong người mình. Tôi bèn uống rượu rồi cố tình quay đi vờ như không để ý nhưng tâm trí lại đan chằng giăng xéo những thắc mắc. Nàng từng là tiểu thư chăng? Nàng học những kính ngữ đậm chất quý tộc từ ai? Phải chăng nàng vào đây vì gia đình sa cơ lỡ vận? Hay bởi Đông Môn Cao Lầu đào tạo Hạ Nga Chi quá xuất sắc? Không, sự đào tạo chỉ đem đến những cái máy, còn khí chất mới làm nên con người, vậy nàng thực sự là ai? Tôi không thể ngừng đặt câu hỏi.
Bọn tôi mải mê với Mục Á đến tận sáu giờ sáng, vỏ chai bia lẫn rượu lăn lóc khắp mặt bàn, các Hạ Nga Chi cũng đều về hết. Và nếu Mục Á không nhắc thì có lẽ chúng tôi sẵn sàng ngồi tới trưa. Đại Bác nhanh nhảu hỏi Mục Á muốn “tâm sự” hay không, nàng nhìn gã, suy nghĩ một chút rồi gật đầu kèm theo giá tiền. Tiền gặp mặt là một chuyện còn tiền để thân mật cùng nàng là chuyện khác. Đại Bác ưng ngay sau bá vai nàng rời khỏi phòng, không quên ngoảnh lại nháy mắt đắc thắng với tôi. Bấy giờ tôi mới thôi lấn cấn. Dù kiêu kỳ hay đẹp đẽ nhưng nàng vẫn là Hạ Nga Chi, là gái điếm. Tôi bật cười rồi ngửa cổ uống nốt ly rượu “sói xanh”. Đông Môn Cao Lầu không tệ nhưng vậy là đủ, tôi nên quay lại thú vui uống rượu ngắm cảnh. Khổ nỗi uống một mình kém vui, tôi phải chờ ông bạn xong vụ tâm sự với Mục Á.
Tôi quay về khách sạn ngủ một giấc, lòng đinh ninh đến tối Đại Bác mới về, đoán rằng gã sẽ mang theo cả Mục Á. Phái nữ chết mê chết mệt bộ cằm phún râu quai nón, đôi mắt xanh lẫn cái miệng dẻo quẹo kẹo cao su của gã. Nhưng chưa ngủ được bao lâu thì tôi bị lôi dậy. Đại Bác vừa về trong khi ngoài trời mới chớm nắng ban trưa, gã cũng chẳng mang theo Mục Á. Tôi chưa kịp hỏi cơ sự thì Đại Bác tụt quần phô trương hạ bộ của gã trước mặt tôi. Tôi hốt hoảng quay đi, gào lên:
-Vạn Thế ơi? Cậu khùng à? Đừng nói là cậu tìm kiếm cảm giác mới lạ nhé?! Nếu vậy thì cút, cút ngay! Tôi sẽ giết cậu đấy!
-Ông bạn, chuyện này rất quan trọng! Cậu phải nhận xét giúp tôi – Đại Bác nghiêm giọng – Cậu nhìn xem, tôi có thực sự là “Đại Bác” không?
-Rồi, rồi, rồi! – Tôi giả bộ liếc qua – Cậu đổi tên thành “Tên Lửa Xuyên Lục Địa” được rồi! Thế làm sao nào? Cô Hạ Nga Chi đó chê cậu chắc?!
Đại Bác ủ rũ gật đầu. Tôi mở to mắt, quên luôn cả chuyện gã vẫn đang ở trạng thái tơ hơ với thiên nhiên. Vạn Thế ơi, gã vừa lắc đầu! Gã bị gái từ chối! Người duy nhất từ chối Đại Bác là nàng tiểu thư trường thiếu sinh quân mà tôi kể ở trên, từ đó đến giờ đã hơn mười năm. Tôi sốc thật sự!
-Thế cô ta lên giường với cậu chứ? Không phát điên lên vì kỹ năng của cậu à? – Tôi hỏi gã.
Đại Bác vò đầu bất lực:
-Cổ khen tôi làm tình giỏi. Cổ khen tôi kể chuyện hay. Cổ nói những câu chuyện Đạo Chích của tôi rất thú vị. Nhưng chỉ thế thôi! Tôi muốn hẹn hò, cổ từ chối. Cổ bảo không hứng thú. Tôi sai ở đâu, ông bạn? Tôi rất nhẹ nhàng mà! Tôi thừa nhận mình hơi khốn nạn nhưng tôi đối xử với cô ấy rất tình cảm! Là tôi sai ở đâu nhỉ?
Tôi lắc đầu không hiểu. Đại Bác liền đi đi lại lại ngẫm nghĩ như triết gia truy cầu ý tưởng mới. Trong tôi lẫn lộn cảm xúc, vừa tiếc vừa buồn cười, lại có hơi đắc thắng vì lâu lắm mới thấy bộ mặt chịu thua cuộc của Đại Bác. Tôi cũng ghê tởm vì gã vẫn trần trụi diễu quanh phòng. Vạn Thế ơi, ông bạn mặc quần giùm tôi!
Hai hôm sau, Đại Bác tiếp tục đổ tiền gặp Mục Á nhưng kết quả chẳng khá hơn. Thậm chí sang ngày thứ ba, nàng Hạ Nga Chi ấy từ chối lên giường cùng gã. Hôm đó tôi được chứng kiến một Đại Bác thua cuộc toàn diện. Gã rủ tôi uống rượu, nốc hết hàng chục chai bia, vài chai “sói xanh” lẫn bi đông rượu từ Bãi Lầy Chết. Gã nói việc đặt chân tới Cội Gió chỉ là muỗi, mời Mục Á đi chơi mới khó nhất đời. Gã nói hoa Tuyệt Tưởng có thể nở nhưng làm Mục Á xiêu lòng thì không bao giờ. Gã triết lý than thở bao nhiêu, tôi buồn cười bấy nhiêu. Giữa lúc vui tôi buột miệng:
-Nếu cậu tán cổ không xong thì để tôi nhé?
Đại Bác nhíu mày, bèn hỏi lại:
-Thật sao? Một người chưa bao giờ dính vào gái điếm như cậu? Nghĩ kỹ chưa? Rồi hả? Vậy thì cá cược thôi! Một chầu bao hết quán này nhé?
Tôi đồng ý. Ở khoảnh khắc đó, tôi chỉ muốn kiểm tra khả năng tán tỉnh của mình. Tôi nghĩ Mục Á làm giá. Nàng là Hạ Nga Chi, nàng biết cách đẩy giá trị của mình. Sau bữa rượu, tôi đến Đông Môn Cao Lầu tìm nàng. Gã bố mì thỏ thẻ rằng nàng đã kín lịch, không có thời gian tiếp đón. Tôi đồng ý trả gấp năm chỉ để gặp nàng vài tiếng, gã bố mì gật đầu ưng ngay.
Tôi chờ đến bốn giờ sáng thì Mục Á xuất hiện. Gã bố mì không giỡn, nàng thực sự kín lịch. Dường như nàng đã uống khá nhiều, sau đấy phải móc họng rồi uống thuốc giã rượu để dự hết tiệc này đến tiệc kia; lớp trang điểm phép thuật có thể giấu gương mặt mệt mỏi song chẳng cách nào che đi những tia máu đỏ vằn khắp mắt. Nàng mỉm cười chào tôi nhưng nét cười gượng gạo thiếu tự nhiên so với buổi đầu gặp mặt. Có lẽ Mục Á không mấy vui vẻ khi tôi xen vào giờ nghỉ ngơi hiếm hoi của nàng. Mục Á nhìn quanh đoạn hỏi Đại Bác, tôi nói gã bận việc. Nàng che miệng cười, lảng chuyện khác:
-Vậy chỉ còn mỗi anh? Ưm… mấy hôm rồi anh im lặng quá, giờ chỉ còn hai chúng ta, anh sẽ nói chứ? Hình như anh là quý tộc, vậy phải gọi là “Múy” nhỉ? Nhưng tôi không thích gọi như thế, cứ xưng hô bình thường, liệu có được? Được sao? Cảm ơn anh! Vậy thì nói chuyện! Anh cũng có nhiều điều muốn kể, đúng không?
Nàng nhận xét khá đúng về tôi. Tôi dễ dàng trò chuyện với bất cứ ai nhưng với điều kiện chỉ tôi và một người, tôi không hứng thú với đám đông kể cả khi tôi quen biết họ. Tôi gật gù:
-Tất nhiên! Nhưng tại Đại Bác chiếm hết sân khấu đấy chứ, đâu phải do tôi? Ha! Vậy tôi có thể ôm em không, Mục Á?
-Được, hợp đồng cho phép. – Mục Á gật đầu – Nhưng muốn hôn thì tôi cho phép anh mới được làm. Còn thân mật hơn nữa thì anh phải trả tiền, mà cũng phải phụ thuộc xem tôi có hứng với anh hay không. Đây là luật! Tôi là Hạ Nga Chi mà! – Mục Á trả lời.
Tôi gật đầu hiểu ý rồi ngả người trên ghế sô-pha, dang tay ý bảo Mục Á nằm trên người mình. Nàng nhíu mày, tôi cười:
-Vẫn trong hợp đồng nhỉ? Tôi làm đúng, phải chứ?
Mục Á nhìn tôi một lúc, khóe miệng hơi nhếch lên vẻ kiêu kỳ. Tôi đã nghĩ nàng từ chối. Nhưng rồi nàng sà vào vòng tay tôi, áp đầu lên phần lồng ngực mà nhiều cô gái luôn tìm cách động chạm. Như nhận ra điều đó, nàng hơi đưa tay lên ve vuốt phần xương ức cứng rắn dưới lớp áo mỏng rồi khẽ dụi đầu vui thích tựa con mèo tìm thấy chỗ sưởi nắng. Tôi bỗng nhớ nàng công chúa Thượng Cổ năm nào, khi đó cô cũng hành xử giống Mục Á, thậm chí đấm liên hồi như đổ lỗi rằng vì bộ ngực đó mà trái tim cô rộn ràng. Mục Á ngước mắt hỏi:
-Vậy anh định kể chuyện gì nào? Đại Bác nói anh là ứng cử viên Thập Kiếm, là con trai dòng họ Xuy Hạ nổi tiếng nhất Băng Hóa, là cháu ruột hoàng đế. Không lẽ anh không có điều gì để kể?
-Tôi sẽ kể, nhưng tại sao chúng ta không ngủ nhỉ? Ngủ ấy! Ngủ để khi sáng mai tỉnh dậy, ta sẽ tỉnh táo hơn! Em mệt vì tiếp khách, tôi mệt vì đợi em, sao chúng ta không ngủ cùng nhau?
Mục Á ngạc nhiên, nàng toan nói điều gì đấy nhưng tôi chặn lại bằng cách ôm đầu nàng, vỗ về ve vuốt mái tóc đen xõa dài và bảo “Ngủ đi!”. Nàng bật cười như biết rõ tôi đang diễn trò tán tỉnh hạng bét song cũng nghe lời. Thi thoảng nàng ngẩng đầu săm soi tìm kiếm ý định đáng ngờ nào đấy trong mắt tôi. Tôi cười, nàng cũng cười, kiểu cả hai đều biết một mẩu chuyện hài hước. Ít phút trôi đi, Mục Á hơi cựa mình rồi rúc đầu vào cổ tôi, bàn tay co lên cảm nhận sự vững chãi ở ngực, ở bắp tay, ở chỏm vai hay bả vai tôi. Nàng giống cô công chúa Thượng Cổ, những cô gái tôi từng yêu, giống cả vị hôn thê tôi đã đính ước. Tôi thường chinh phục các cô gái bằng cách này và nó luôn hiệu quả. Nghĩ đến ngày Đại Bác trả nợ cá cược, tôi không nén nổi nụ cười đắc ý. Nhưng khi Mục Á đã thiếp đi cùng hơi thở nhè nhẹ, tôi có dịp nhìn ngắm nàng kĩ hơn, những thắc mắc lại được dịp nổi lên. Nàng thực sự là ai? – Tôi tự hỏi.
Khi tôi tỉnh dậy, Mục Á đã rời đi từ bao giờ. Nàng để lại một mảnh giấy ghi chữ “Cảm ơn” trên mặt bàn lăn lóc vỏ rượu bia. Tôi nghĩ mình đã đi đúng hướng. Khi quay về khách sạn, ông bạn Đại Bác lập tức dò hỏi tôi “làm ăn” thế nào. Trước mặt gã, tôi khẳng định mình tán tỉnh Mục Á vì cá cược nhưng không hề nói những cảm xúc khi ôm nàng ngủ. Lời nói của đàn ông luôn vậy: bao giờ cũng thừa một nửa khoác lác hoặc thiếu một nửa sự thật.
Tối cùng ngày, tôi tiếp tục quay lại Cao Lầu, trả hàng trăm thùng vàng để đợi Mục Á trở về sau ngày dài bận rộn. Lịch làm việc của Mục Á quá dày đặc, tôi không thể chen chân vào đâu ngoài khoảng thời gian oái ăm bốn - năm giờ sáng. Tôi vốn không tiêu tiền cho chuyện đâu đâu nhưng riêng việc này thì được, thậm chí chờ đợi vài tiếng cũng không sao. Dù gì tôi cũng là quý tộc, quý tộc thì dễ xúc động trước những cảm xúc nhất thời mang tính nghệ thuật như nhiều tác phẩm văn chương hay nhạc kịch thường nói tới. Tôi nghĩ cảm xúc mà mình dành cho Mục Á cũng vậy: nhất thời, đắm say tựa ngọn lửa bùng lên, có chút lãng mạn, có chút phiêu lưu. Tôi tự cười khi nghĩ cảnh Đại Bác đóng vai phản diện tranh giành Mục Á còn tôi chiến đấu với gã giành giật nàng. Câu chuyện tình cảm hay ho đấy chứ? Dù gì Đại Bác cũng thừa tố chất vào vai phản diện, gã tằng tịu với bà mợ tôi kia mà! Ha ha!
Bốn giờ sáng, Mục Á trở về trong bộ dạng y như hôm trước, thậm chí không nặn được một nụ cười mào đầu câu chuyện. Nàng cố gắng lắm mới nhếch mép nổi. Lần này tôi không nói nhiều nữa mà ôm Mục Á lên ghế sô-pha và để nàng nghỉ ngơi trên khuôn ngực mình. Mục Á nheo mắt:
-Thật sao chàng trai? Anh bỏ năm trăm thùng vàng để làm gối ngủ cho tôi à?
-Được chứ sao không? – Tôi cười lớn – Đằng nào tôi đang nghỉ phép dài hạn, mỗi tối tôi sẽ làm gối cho em ngủ, nhé?
Mục Á dụi mặt vào ngực tôi cười khùng khục. Nàng khẽ búng chóp mũi tôi rồi thiếp đi. Hơi thở của nàng phảng phất mùi rượu, hai má đỏ bừng vì lạnh lẫn mệt mỏi. Tôi cẩn thận xoa đầu Mục Á, đủ để mái tóc gợn hương thơm dầu gội mà không làm nàng thức giấc. Điều kỳ lạ là trong tôi không dấy lên loại cảm giác chiếm đoạt mà người ta luôn ẩn đi đằng sau những chuyện tình lãng mạn chóng vánh; thứ khao khát chiếm đoạt thô thiển thường được che đậy dưới nhiều cái tên như “thề hẹn”, “lời hứa” hoặc nhiều kiểu lãng mạn hóa khác mà người trẻ tuổi luôn yêu thích. Tôi từng ngộ nhận lòng ham muốn chiếm đoạt là tình yêu chân chính, để khi thỏa mãn rồi lại quay lưng vô trách nhiệm; nàng công chúa Thượng Cổ là ví dụ, thật may nàng vẫn chịu làm bạn với tôi dù đáng ra nàng nên tát tôi hàng trăm cái. Nhưng ở bên Mục Á, mọi ý nghĩ của tôi chỉ có sự trân trọng. Gương mặt này, dáng vẻ này, mái tóc này phải thuộc về nơi tương xứng với nó, đừng chỉ thuộc về vị trí Hạ Nga Chi. – Tôi nghĩ.
Liên tiếp mấy ngày sau, tôi tiếp tục làm gối cho Mục Á ngủ. Có hôm nàng về muộn, có hôm sớm hơn. Mới non một tuần lễ nhưng tôi đã đốt gần ba nghìn thùng vàng chỉ để ôm và ngắm nghía nàng trong lòng. Đắt! Rất đắt! – Tôi tự nhủ, lòng biết ơn những năm tháng cật lực chiến đấu và được sở hữu một ít tài sản gia đình. Mục Á thích cơ thể tôi, nhưng tại sao tôi cũng có cảm xúc ngược lại? Là tôi tán tỉnh nàng hay nàng quyến rũ tôi? Tôi quên khuấy luôn cá cược với Đại Bác và cứ nửa đêm lại tới Cao Lầu như thói quen. Một ngày nọ, tôi chờ tới năm giờ sáng mà Mục Á vẫn chưa quay về. Tôi hơi buồn, nàng chưa về, đôi lúc lại nghĩ nàng đã quên tôi. Rượu lẫn mệt mỏi lôi tôi vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Trước khi bóng tối ập xuống, tôi chất vấn mình tại sao phải quan tâm một cô gái điếm?
Vài tiếng sau, tôi chợt tỉnh giấc vì cảm giác lồng ngực bị vật nặng đè xuống. Tôi nhổm đầu, phát hiện Mục Á đang ngủ ngon lành trên người mình. Nàng đã về từ bao giờ. Vài cơn gió mát phấn chấn tràn tới, cuốn sạch phiền muộn trong tôi mà những đợt triều bia rượu đêm qua không giải quyết nổi. Có thể nàng đến theo thói quen hoặc vì ràng buộc tiền bạc, hoặc do nhận ra tôi là gã đốt tiền ngờ nghệch, ha! Nhưng tôi không quan tâm lắm, chỉ biết mình cảm thấy dễ chịu khi ở bên Mục Á. Nghĩ nàng ngủ say, tôi siết tay ôm Mục Á chặt hơn rồi hôn lên má nàng thật lâu. Nhưng tôi bỗng chột dạ khi thấy Mục Á tỉnh giấc, nàng nhíu mày cùng đôi mắt mơ màng. Nàng biết tôi vừa lợi dụng hôn hít, làm thế là phạm luật với Hạ Nga Chi. Tán tỉnh rồi ngủ với nhiều cô gái song đó là lần đầu tiên tôi sợ bị giận. Mà có vẻ tôi lo lắng thái quá vì Mục Á chỉ cười rồi gục đầu ngủ tiếp. Phù! – Tôi thở phào nhẹ nhõm, bàn tay tiếp tục vuốt ve tóc nàng. Hốt nhiên Mục Á ngẩng đầu, hỏi tôi bằng sắc mặt ngái ngủ:
-Muốn “làm” không? Khỏi cần gặp gã bố mì, tôi cho phép.
Tôi gật đầu, Mục Á mỉm cười. Lát sau nàng dẫn tôi về phòng riêng. Căn phòng cơ man những áo váy sặc sỡ diêm dúa mà tủ quần áo không chứa nổi, quà tặng từ đám quý tộc chất đống cao như núi, ít nhiều số ấy đã bám bụi còn nàng chẳng có thời gian để xem bên trong là thứ gì. Nhưng tôi nhận ra nàng vẫn dành một khoảng không gian rộng rãi cho một chiếc bàn nhỏ, trên đặt chiếc bình sứ cắm những bông hoa lớn. Hoa nở to, tầng cánh dày đặc, dáng chung là một lớp cánh phía trên và một lớp cánh xòe lớn bên dưới. Hoa đủ màu từ hồng, hồng nhạt, đỏ hay đỏ thẫm… Hoa đẹp song như bao gã đàn ông Băng Thổ, tôi mù tịt về thực vật. Tôi bèn hỏi Mục Á, nàng đáp:
-Hoa trà kép. Nó to hơn hoa trà thường, cánh dày, nhiều lúc phải tỉa bớt, tốn công chăm sóc nhất trong các loại trà. Ở Băng Thổ ít đất tốt trồng trà kép, ở Đông Thổ trồng dễ hơn. Nhưng trà kép bên Băng Thổ đẹp hơn, giá đắt hơn, một năm chỉ có hai mùa bán loại trà này ở Hoàng Hôn Cảng.
Tôi ngạc nhiên vì hoa không có mùi, lại ngạc nhiên hơn về Mục Á. Nàng hoàn toàn nghiêm túc khi nói về hoa, không chút bỡn cợt. Thực sự thì nàng là ai? – Tôi tự hỏi.
Sau khi vục mặt vào nước lạnh để mồm miệng bớt hơi rượu, tôi cuốn lấy Mục Á. Nàng chống tay, hơi ngả người về phía sau để tôi cởi dần áo khoác lẫn váy áo của nàng. Dưới màn đêm hơi cợn màu bình minh lẫn tuyết trắng phương bắc, từng phần cơ thể Mục Á hiện lên trước mắt tôi từ vóc dáng cao gầy, chỏm vai tròn trịa, bầu ngực hồng hơi ưỡn, vùng bụng nhỏ nhắn hơi lộ dẻ sườn lẫn phần chóp xương chậu, bắp đùi hơi se da vì lạnh cho tới vùng sâu kín nhất. Chúng đẹp đẽ, thanh thiết và trong ngần như mặt trăng tháng 6 ở lục địa Băng Thổ; còn tôi, căn phòng này, mưa tuyết ngoài kia hay cả thế giới Tâm Mộng chỉ là mặt hồ phản chiếu bóng hình vành vạnh vô khuyết đó. Một chút bồi hồi, một chút háo hức, tôi ôm Mục Á và bắt đầu làm tình. Tôi không để nàng chiều chuộng mình như gái điếm vẫn làm mà chủ động trước Tôi không lẻo mép như Đại Bác nhưng chưa bao giờ thua gã khoản kỹ năng; những cô gái trước đây đều muốn lên giường với tôi lần hai, lần ba hoặc nhiều lần nữa. Tôi nhẹ nhàng từ tốn, hy vọng sẽ làm Mục Á thỏa mãn như bọn họ, đấy là bản năng con người dù nó hơi dung tục. Bất quá suốt cuộc yêu, tôi cảm giác có gì đấy không ổn khi đối xử với nàng như thế. Mãi khi lật người Mục Á lại, nhìn đoạn hõm sâu chạy dọc sống lưng nàng, tôi bất giác vén mái tóc đen và trông thấy nửa sau cổ của nàng. Thiên nga! – Tôi giật mình, “kiếm” bỗng dưng xìu xuống. Tôi thở dốc, bàn tay che mặt như quá xấu hổ vì những gì đã làm. Ngỡ tôi gặp vấn đề, Mục Á hơi hoảng:
-Sao vậy? Anh ổn chứ?
Tôi gật gật tỏ ý mình ổn, chỉ là thâm tâm bị sốc. Xuất thân gia đình quý tộc, tôi được dạy rằng không được giết thiên nga, dạy cả lý do tại sao phải làm vậy. Mục Á là thiên nga còn tôi đang cố gắng chiếm đoạt nàng bằng ham muốn của loài thú săn mồi. Tôi ôm mặt kể lại chuyện Đại Bác rồi vụ cá cược giữa chúng tôi, tôi ngượng ngùng khôn tả còn Mục Á cười ngất. Bần thần hồi lâu, tôi dợm hỏi:
-Mục Á, tôi có thể yêu em không? Hãy cho tôi thêm một cơ hội!
Mục Á lại cười lần nữa như thể tôi là gã ngốc. Rồi nàng sà đến luồn tay vào mái tóc hổ phách của tôi đoạn thì thầm những lời quyến rũ. Tôi trả lời nàng bằng cảm xúc chân thành, bằng cảm giác “mong muốn được yêu” mà tôi đã đánh mất sau lần chia tay cô bạn gái đầu đời. Chúng tôi cùng lên đỉnh, cùng nắm chặt mái tóc nhau vào lúc bình minh ngày mới ló rạng những tia nắng xuống cánh hoa trà kép. Sau cơn thở dốc, Mục Á nhổm dậy định đi tắm nhưng tôi lôi nàng trở vào lòng, nàng nhíu mày:
-Người tôi đang bẩn lắm, đợi tắm xong đã…
-Không, không phải việc đó! – Tôi nói, cánh tay siết chặt hơn – Từ giờ tôi hẹn hò với em được không? Hẹn hò, không phải ở đây, không phải vụ cá cược. Tôi muốn hẹn hò với em! Cho tôi một cơ hội, được không?
Mục Á nhíu mày rồi nhìn đông ngó tây với nụ cười mỉm, cuối cùng gật đầu đồng ý. Tôi vui sướng hôn em rồi ôm em thật chặt, để cảm nhận em nhỏ bé thế nào trong cánh tay tôi, để hứa với mình phải có nghĩa vụ làm em hạnh phúc. Giữa khoảnh khắc đó, tôi nhận ra đoạn cổ đẹp đẽ như thiên nga của em nổi lên những dấu ấn màu vàng cam kỳ lạ. Chúng giống ký hiệu hay loại cổ ngữ nào đó. Tôi bèn hỏi:
-Những dấu ấn trên cổ em là sao? Nó là phép thuật?
Mục Á lắc đầu ý rằng đấy là chuyện riêng tư. Bấy giờ tôi mới nhận ra dù có được thân xác hay hẹn hò với Mục Á thì vẫn còn đó một chặng đường dài đằng đẵng để bước vào tâm hồn em. Tôi vén tóc Mục Á rồi hôn lên đoạn cổ, những dấu ấn màu vàng cam hơi sáng lên một chút, chừng như chúng biến đổi theo cảm xúc của em. Tôi buột miệng:
-Em đẹp như hoa vậy!
-Hoa gì? – Mục Á hỏi lại.
Tôi nhất thời á khẩu, bỗng thấy bình hoa trà kép đọng nước dưới ánh mặt trời thì trả lời:
-Hoa trà.
Mục Á mỉm cười rồi rúc mặt sau bắp tay của tôi. Em hơi ngượng. Có vẻ như tôi đoán trúng, ha ha!
Kể từ hôm ấy chúng tôi hẹn hò. Khi tôi tay trong tay trình diện với Mục Á, ông bạn tóc vàng ngạc nhiên đến rớt hàm. Gã nhìn vào đũng quần mình rồi ngửa mặt lên trời than vãn với Vạn Thế. Nhưng thay vì bắt gã thực hiện lời hứa cá cược thì tôi bao cả quán rượu. Có Mục Á bên cạnh, tôi chẳng nghĩ chuyện gì khác, quên bẵng luôn cả vị hôn thê đang chờ mình ở Băng Hóa thành. Những câu chuyện lãng mạn ở Băng Thổ hay bắt đầu như thế…
(Còn tiếp)