Ngục Thánh

Chương 261

Tuyết tháng 3 trắng xóa Phi Thiên thành, tưởng chừng những ngày ấm áp chẳng bao giờ đến và một mùa đông trường kỳ sẽ bao phủ đất nước. Chuyện thật như đùa đó đã xảy ra cách đây năm thế kỷ khi triều đại Thần Đế sụp đổ, kéo Phi Thiên quốc vào cuộc nội chiến. 

Nhưng một sớm nọ, người ta chợt thấy sông Vành Đai Xanh tan băng, tẽ nứt ra từng tảng từng cục lập lờ trôi theo dòng biển. Trên cao mây đen tan rã, mặt trời sáng tỏa đánh thức hai quận thành phố, gột tẩy bóng dáng mệt mỏi của những tòa tháp đang phủ lên hệ thống đường ray nơi các tàu điện đang ngược xuôi. Thời tiết dễ chịu hơn, lũ hải âu liền tụ tập quanh tòa thánh đường bỏ hoang quen thuộc ở phía đông quận Mắt Trắng. Như vì quá lâu chưa gặp mặt, chúng í ới nhau suốt, náo động một góc thành phố cả buổi sáng. Mùa đông đã buông tha Phi Thiên thành. 

Tháng 3 qua, tháng 4 tới, cái ấm áp tràn thủ đô. Nhưng nắng dường như gay gắt hơn còn lũ hải âu ồn ào hơn thường lệ. 

Và không chỉ ánh nắng và bọn hải âu, gió cũng bất thường hơn mọi năm. Thứ đó ghé qua quảng trường thành phố, cuộn quốc kỳ Phi Thiên như miếng bánh kếp rồi phất mạnh rũ tuyết trắng. Nó lần xuống, phủi sạch tuyết lẫn bụi bẩn trên hai tấm bia mộ khổng lồ mà khắc sâu vào hàng tên tử sĩ. Cảm thấy chưa đủ thu hút con người, thứ vô hình lội vào sông Vành Đai Xanh khuấy lên vô số đợt sóng ngầm làm băng trôi dập dềnh – trừ ngày bão thì sông Vành Đai Xanh không bao giờ nổi sóng. Rốt cục nó cũng thành công khi lôi kéo được những kẻ có ánh mắt đa sự, khiến họ nhận ra năm nay lắm sự kiện kỳ lạ. 

Nhưng mấy loại thiên tượng chỉ dành cho người già, dân nghệ thuật hoặc kẻ đa cảm đa sự. Chúng hụt hơi thấy rõ so với truyền thông. Một ngày trước, nhà đài đã dự báo tình hình thời tiết nên gió tháng 4 thổi mạnh mà người ta không quá ngạc nhiên. Và nếu gió khơi gợi một cách tinh tế thì truyền thông huỵch toẹt tất cả. Núp dưới những chương trình truyền hình, phỏng vấn, tạp chí, báo chí… con quái vật luôn tìm được bữa ăn nóng sốt, hồi đầu năm là chuyện bầu cử, còn tháng 4 là phiên điều trần của họ Hỏa trước quốc hội. Mọi tiêu điểm lập tức dồn vào ông trưởng tộc trẻ tuổi họ Hỏa mới nhậm chức cách đây chưa lâu. Hỏa Nghi cười mếu. Cả Phi Thiên quốc đang nhìn gã, thiện chí thì ít mà ác ý thì nhiều. 

Cấy chip được hai ngày, Hỏa Nghi lóc cóc đến nhà Thâu Đầu, tay xách nách mang vài hộp bánh quy thượng hạng. Gã trước xin lỗi về thái độ ở hội đồng, sau đồng ý cho Hỏa Chính tham gia phiên điều trần. Câu từ nhượng bộ, thái độ nhún nhường, Hỏa Nghi đã làm hết sức có thể nhưng không mong đợi kết quả khả quan. 

-Được thôi! – Ông già Thâu Đầu gật gù – Mày đã có lời, ta cũng không làm khó. Ta sẽ cho mày quyền truy cập tối đa và cử người giúp đỡ. Tất cả đều là chuyên gia nên mày không cần lo lắng. 

Hỏa Nghi ngạc nhiên, không dè mọi sự dễ dàng như thế. Uổng công gã soạn một bài diễn văn có cánh phẩy mát mông ông già. Thâu Đầu mở lòng bàn tay khởi động Jeh-7400. Ông già mập ù, ngón tay ú u thịt nên ánh sáng từ bộ vi mạch chỉ le lói như những ngọn đèn yếu điện. Ly Ly xuất hiện, Thâu Đầu yêu cầu cô gái ảo mở khóa đề án phát triển Thần Sấm, thao tác nhiều chuỗi lệnh dỡ bỏ các mật khẩu nhỏ. Đề án sở dĩ lắm mật khẩu vì Thần Sấm là tài sản quốc gia, mọi thứ của nó phải được bảo đảm tối mật từ vũ khí đến từng con ốc đinh vít. Ông già mũi khoằm vừa làm vừa nói:

-Rất nhiều thông số kỹ thuật, ta sẽ sao chép cho mày. Ở quốc hội, Phái Miền Đông chắc chắn sẽ truy vấn tại sao sử dụng Thần Sấm khi chưa thông qua lần kiểm tra cuối cùng. Bọn cặn bã đó rất thích diễn trò! Mày cần hiểu thông số kỹ thuật để trả lời. Về điều khoản luật sử dụng, hãy hỏi Hỏa Dương. Chúng ta cũng cần các bên hỗ trợ, Hỏa Chính đang gặp đại diện bốn đảng. Trong trường hợp bất khả kháng, chúng ta cần công chúa Lục Châu ra mặt; mày từng làm hộ vệ thánh sứ, hãy gặp công chúa…

Trong phút chốc, Hỏa Nghi không nhận ra ông già mũi khoằm thích gây sự. Có lẽ sức nóng của phiên điều trần khiến Thâu Đầu không còn thời gian chơi trò bè phái. Gã dợm hỏi:

-Thưa ông, hoàng đế đã ký văn bản sử dụng Thần Sấm. Nếu cần, chúng ta nên nhờ ngài ấy…

Thâu Đầu giơ tay ngăn Hỏa Nghi nói thêm. Gã thừa biết mọi chuyện nhưng cố tình giả ngu. Vài phút trôi đi, ông già chuyển quyền kiểm soát dữ liệu cho Hỏa Nghi rồi bắt đầu nói, giọng thì thào, trái hẳn vẻ khinh khỉnh thường thấy:

-Nghe đây, những gì ta sắp nói với mày là tuyệt mật. Cấm để lộ cho ai biết, kể cả Hỏa Dương. Ngài Đệ Thập không còn ở đây nữa, “hoàng đế” bây giờ chỉ là thế thân. Hoàng đế thực sự đang ở Thánh Vực. Ông ấy là Quỷ Vương. 

Thông tin nhiều hơn dự kiến, Hỏa Nghi tiếp tục bài giả ngu, hết thảng thốt lại trố mắt như không tin. Thâu Đầu rõ ràng không biết chân tướng sự việc, nhưng đồng thời cũng nắm được vài thứ mà Hỏa Nghi chưa hay. Hiện giờ hoàng đế rất yếu, không thể đi lại, thần trí hầu như đã bị Quỷ Vương xâm chiếm. Khoảng hai tuần nữa, Đệ Thập sẽ bước vào lễ thanh tẩy, Hội Đồng Pháp Quan sẽ tạm thời điều khiển đất nước cho tới lúc bầu ra vị tân vương. Cũng qua lời ông già mũi khoằm, Hỏa Nghi mới biết hoàng đế đã thỏa thuận với các pháp quan đổi lấy việc sử dụng Thần Sấm trước thời hạn[1]. 

-Hôm đó, sau khi biết Quỷ Vương trở lại, Đệ Thập triệu tập tất cả pháp quan bàn chuyện dùng Thần Sấm. – Thâu Đầu nói – Đổi lại, ông ấy hứa về hưu sớm vào năm 7521. Mày biết đấy, người họ Bạch Dương thọ lâu, một hoàng đế trị vì cả thế kỷ nhưng các pháp quan giỏi lắm được chục năm. Mỗi lần bầu cử, các pháp quan đều gây rối và tạo ảnh hưởng với chính phủ. Vậy nên Đệ Thập về hưu sớm là một món hời. 

Nghe thế, Hỏa Nghi chợt nhớ di chúc của Tây Minh mà trong đó đại thánh sứ như lường trước số phận của hoàng đế. Tây Minh biết, không cớ gì hoàng đế không biết. Gã hỏi tiếp:

-Vậy ngay từ lúc ấy, hoàng đế biết mình chính là Quỷ Vương?

-Ta không rõ. Khi đó Đệ Thập còn khỏe mạnh, chẳng cớ gì mà ông ấy nghĩ mình sắp chết. – Thâu Đầu trả lời – Nhưng nói tóm lại, chúng ta không thể trông chờ hoàng đế ở phiên điều trần mà phải tự thân vận động. 

Hỏa Nghi gật gật, trong lòng có lời giải đáp riêng. Gã đoán Lục Thiên biết thỏa thuận, nhân đó mà đẩy nhanh hoàng đế tới cái chết. Bằng cách nào đấy, Đệ Thập biết chuyện song chấp nhận số phận vì tình cảm cha con hoặc vì một lý do bất khả kháng. Những người nắm rõ chân tướng sự việc chỉ có đại thánh sứ Tây Minh và Trần Độ. Nhưng sự thật cặn kẽ thế nào thì Hỏa Nghi có lẽ chẳng bao giờ biết.

Chuyển giao dữ liệu hoàn tất, ông già mũi khoằm bảo Hỏa Nghi ngồi xuống nói chuyện. Ông ta rót trà, bóc hộp bánh rồi mời đứa cháu trai, không ân cần nhưng đủ lịch sự. Hỏa Nghi vừa ngạc nhiên vừa tiếc cái công soạn thảo bài diễn văn bợ mông ông già. Trong tâm thế thận trọng đề phòng, gã hớp trà cắn bánh thỏ thẻ như nàng tiểu thư rồi căng tai lắng nghe. Thâu Đầu phết mứt dâu đẫm miếng bánh quy, bỏ tọt miệng nhai sồn sột:

-…úng…a… ưa… iểu… – Ông già ngừng lại hớp ngụm trà – Được rồi, chúng ta chưa hiểu nhau nhiều, mà thời gian rất ít, vậy nên ta sẽ nói ngắn gọn. Thứ nhất, hoàng đế sắp băng hà, các pháp quan đang giành giật quyền kiểm soát quốc hội; họ Hỏa phải lao vào cuộc chiến. Thứ hai, từ chuyện trên, ta cực lực phản đối mày làm trưởng tộc vì mày quá ít kinh nghiệm, trong khi Hỏa Chính làm tốt hơn. Thứ ba, dù kết quả phiên điều trần tốt đến đâu và mày làm ô nhục hay rạng danh dòng họ cỡ nào, ta vẫn sẽ phản đối mày làm trưởng tộc đến cùng. Phải có mâu thuẫn, phải có chướng ngại, mày mới trưởng thành. Đừng quên khẩu hiệu “Lửa sinh tất cả” của dòng họ. Khi mày chiến thắng cả ta và Hỏa Chính, mày sẽ đường hoàng ngồi ghế trưởng tộc, ta chẳng còn gì lo lắng nữa. Ta nói từ nãy đến giờ, mày hiểu không?

Hỏa Nghi gật gật. Thâu Đầu uống hết tách trà lại rót tách khác, cái mũi khoằm to bự nhăn lại vì hơi nóng bốc lên:

-Có một việc ta muốn nhờ mày. Chuyện riêng giữa hai chúng ta. Đợi chút…

Ông già thao tác vài chuỗi lệnh trên cơ sở dữ liệu. Hỏa Nghi khởi động Jeh-7400 và nhận được tập tin mới, mở ra thì thấy toàn tài liệu về một khu chế tạo hóa chất tại phía đông Phi Thiên quốc. Thông tin Cấp 3, bất cứ ai cũng có thể truy cập bằng máy tính thay vì sử dụng Jeh-7400 vừa hại não vừa nhức mắt. Nhưng Hỏa Nghi chưa kịp thắc mắc, Thâu Đầu đã tiếp lời, giọng trầm trầm, chẳng giống ông già thét ra lửa ở hội đồng chủ quản:

-Bốn ngày nữa, một nhóm thực tập sinh sẽ đến nhà máy. Mày qua đó một buổi rồi nói chuyện với đám này. Giới thiệu dòng họ chúng ta, điều kiện làm việc, chế độ đãi ngộ… nói chung là thế!

-Thật sao? – Hỏa Nghi kêu lên – Cháu còn một dự án với cái phi thuyền to đùng! Giờ ông bảo cháu làm hướng dẫn viên du lịch là sao? Bộ khu xưởng không có hướng dẫn viên hay sao?

Ông già mũi khoằm quắm mắt, Hỏa Nghi câm bặt rồi ngả lưng như sợ một tràng quát tháo tung tóe nước bọt sắp phun vô mặt. Nhưng không có tiếng quát tháo nào, Thâu Đầu chỉ lặng lẽ thao tác chuyển dữ liệu cho Hỏa Nghi. Danh sách thực tập sinh lần lượt xuất hiện trước mắt gã trưởng tộc, tất cả đều xuất thân từ các học viện danh tiếng với điểm tốt nghiệp cao chót vót. Hỏa Nghi hơi cay mũi. Bản thân gã còn nợ môn ở học viện cơ khí, điểm số thường lẹt đẹt vì luôn vào phòng thi với bộ dạng khắm mùi rượu – một quá khứ đáng quên. Trong lúc đó, Thâu Đầu chỉ vào một nữ thực tập sinh có mái tóc màu hạt dẻ:

-Hãy để ý con bé này, chiếu cố nó một chút. Tạo ấn tượng với nó, nếu được thì tiến xa hơn. Mấy chuyện kiểu này mày thạo quá rồi, không cần ta chỉ bảo.

Hỏa Nghi mắt chữ O mồm chữ A nhìn ông già rồi ngó bảng thông tin cá nhân của cô gái tóc hạt dẻ. Cô ta tên Tô Mỹ, hai mươi ba tuổi, học viên chuyên ngành chế hóa ứng dụng, tốt nghiệp loại xuất sắc, khuôn mặt hồng tươi tắn cùng đôi mắt xanh lơ lanh lợi như bầu trời mùa hạ. Một cô gái đủ sức đốn hạ mọi gã trai trẻ tuổi, nhưng Hỏa Nghi không thấy có điểm nào để đốn hạ cây đại thụ Thâu Đầu. Gã nhờ tìm kiếm sâu hơn trong Jeh-7400, được một lúc thì hệ thống phản hồi bằng một tập tin Cấp 3. Vẫn là thông tin cá nhân của cô gái nhưng danh xưng đầy đủ là Chân Tâm Tô Mỹ. Hỏa Nghi lầm bầm chữ “Chân Tâm”, cảm giác đã nghe ở đâu đấy. Nghĩ chán chê, gã bất giác ngờ ngợ:

-Chân Tâm, có phải…

-Là dòng họ Chân Tâm. – Thâu Đầu nói – Một trong các dòng họ lớn gây dựng Phi Thiên quốc cùng Bạch Dương Đệ Nhất, địa vị ngang họ Hỏa chúng ta và cũng có pháp quan trong hội đồng. Giờ họ sống ở Đồi Cánh Cung, trụ sở cũ của họ Chiến. Đứa nhỏ Tô Mỹ này là con gái ông trưởng tộc họ đó. 

Nhắc tới khu đồi phía nam thành phố, tâm trí Hỏa Nghi lạo xạo như đang bước trên cát. Nhân lúc gã còn mơ mơ hồ hồ, ông già Thâu Đầu tiếp tục bằng giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ:

-Kết hôn luôn có một giá trị nhất định, đặc biệt là quan hệ giữa các dòng họ. Họ Hỏa chúng ta sống sót qua thời nội chiến, tìm được vị hoàng đế đích thực không nhờ tâm lý chơi xổ số, mà nhờ những chiến lược đúng đắn. Hôn nhân cũng là chiến lược. Thực tình ta không thích ép mày, thời đại mới rồi, chỉ có thằng ngu hoặc bất tài mới lao đầu vào hôn nhân sớm. Nhưng cuộc chiến giữa các pháp quan đã bắt đầu, họ Hỏa cần thêm chỗ dựa. Ta không cần mày phải kết hôn với Tô Mỹ ngay bây giờ, nhưng “một mối quan hệ tình cảm cao hơn tình bạn” cũng tốt, sau đấy vài năm, mày có thể từ từ tiến tới. Hiểu chưa, cháu trai?

Nghe lời ông già, Hỏa Nghi sực tỉnh. Gã nhe răng cười:

-Ông biết câu trả lời của cháu rồi đấy! Hế hế, không bao giờ có chuyện đấy. Cháu có bạn gái rồi. Mà tại sao ông lại mai mối cho cháu? Cái này… không đúng. Chẳng phải ông phản đối cháu hay sao? 

-Ta nhờ mày vì bất đắc dĩ. – Thâu Đầu tựa lưng ghế, cái bụng bự do nghiện món bành quy chấm mứt dâu phình lên – Nhà Hỏa Chính được hai đứa, đứa lớn con gái, đứa bé con trai chưa nổi tám tuổi, kết hôn nỗi gì? Nhưng thực ra Hỏa Chính chưa đủ điều kiện cấu thành một cuộc hôn nhân hoàn hảo. Mày là đứa thích hợp nhất! Ta bàn chuyện đại cục đấy, cháu trai, không bè phái nào ở đây! 

Hỏa Nghi nhún vai:

-Cháu xin lỗi ông, chân thành và đầy kính trọng. Cháu có thể nhượng bộ mọi thứ, riêng hôn nhân thì không! Phiên điều trần sắp đến, cháu không dư thời gian cho mấy chuyện kiểu này.

Nói dứt câu, Hỏa Nghi lại ngả lưng chuẩn bị đón nhận tràng phun nước bọt. Nhưng gã quá lo xa. Quả thực hôm nay Thâu Đầu vì thể diện dòng họ mà bớt tranh cãi gây gổ. Thấy cháu trai phản đối quyết liệt, ông già lắc đầu, cái mũi khoằm mỏ két đung đưa:

-Mày đang là trưởng tộc lãnh đạo dòng họ. Năm chi tộc và hàng ngàn gia đình đang dựa vào mày, cháu trai. Này, nói thật nhé, ở cái vị trí này này… tình yêu là cái gạt tàn còn đàn bà là điếu thuốc, hút hết một điếu rồi hút sang điếu khác, gạt tàn đầy thì hất sọt rác. Hiểu chứ? Chỗ đàn ông với nhau nên ta nói thẳng, có gì ngứa tai thì bỏ qua. Nhưng trọng trách trưởng tộc họ Hỏa là vậy. Phiên điều trần sắp tới, giả sử kết quả không tốt, mày nghĩ nên dựa vào ai? Tông Tủy chăng? Đừng quên hắn là chính trị gia, lời chính trị gia thối hơn chợ rác! Nghĩ xem ai sẽ giúp khi mày rơi xuống vực thẳm? Ta nghĩ cho mày đấy, cháu trai! Suy nghĩ và trưởng thành lên! 

-Vậy sau vụ này, quan hệ giữa ông và cháu sẽ tốt hơn chứ? 

-Không. – Ông già nghiêng nghiêng đầu – Mày làm tốt, tao trả công. Không ai nợ nhau hết.

Như muốn kết thúc trò chuyện, Hỏa Thâu Đầu phẩy phẩy tay, tay kia ôm hộp bánh quy tựa của báu. Hỏa Nghi thực chẳng biết lão mũi khoằm đang giúp mình hay khuấy mọi thứ thành nồi lẩu thập cẩm. Gã nghiêng về phương án hai nhiều hơn. Chẳng có lý gì Thâu Đầu chịu giúp gã. Nếu thực lòng giúp đỡ, lão già đã chẳng đề cập hôn nhân giữa lúc đứa cháu trai bỏng cong đít vì phiên điều trần. Bước ra khỏi nhà Thâu Đầu, Hỏa Nghi vừa đi vừa gãi mông xành xạch rồi trù tính mấy lời với cô nàng Tô Mỹ. 



Hai ngày kế tiếp, Hỏa Nghi hầu như không ngủ. Bốn mươi tám tiếng, gã sống trong bầu khí quyển nhờ nhờ sắc xanh khói thuốc lẫn mùi trà thiết mộc. Đề án Thần Sấm đồ sộ hơn bất cứ quyển sách nào gã từng đọc và phức tạp hơn mọi cuốn sách chuyên ngành, chưa kể vô số điều luật rối rắm áp dụng lên phi thuyền. Nếu không nhờ đám chuyên viên chi Thâu chỉ dẫn, Hỏa Nghi đã chết ngộp trong số má thông tin. Cũng giống gã, đám chuyên viên được cấy chip nhưng sở hữu tính năng rất hạn chế. Phải có Hỏa Nghi hay một thành viên hội đồng chủ quản cho phép, họ mới được quyền tiếp cận dữ liệu Cấp 5, mọi hoạt động truy cập bị theo dõi chặt chẽ. 

Ngày thứ ba, Hỏa Nghi sang Quân Doanh Bờ Tây khảo sát Thần Sấm. Nhiều dữ liệu không hiển thị trong hệ thống mà được cất giấu tại chính phi thuyền, phải đến tận nơi rồi sử dụng Jeh-7400 quét qua mới thấy. Gặp lại con quái vật sắt thép dưới khu hầm quân doanh, Hỏa Nghi lẫn lộn giữa những ký ức săn tìm Quỷ Vương và mớ thông tin hiển thị qua Jeh-7400. Toàn bộ dữ liệu kế toán nằm ở phòng điều hành phi thuyền nơi nhóm công chúa thường xuyên họp bàn. Tại căn phòng nơi Hỏa Nghi lần đầu gặp tên tóc đỏ, vốn là nhà kho, hóa ra lại lưu trữ thông tin nhà thầu cung cấp nhiên liệu. Hay trong phòng sinh hoạt chung dành cho nhân viên phi thuyền, gã tìm thấy danh sách công ty cung cấp khí tài quân sự. Lần mò khắp phi thuyền, Hỏa Nghi vỡ lẽ nó y hệt trò tìm kiếm kho báu cho trẻ con. Nhưng ở trò chơi phiên bản người lớn này, mỗi lần tìm thấy thông tin mới là gã thêm méo mặt. Thông tin quá nhiều còn não Hỏa Nghi quá tải. 

Việc chồng việc, Hỏa Nghi chẳng lúc nào yên thân. Trở về từ quân doanh, gã họp với ban cố vấn gồm chín người. Nhờ bàn tay Hỏa Dương sắp xếp, ban cố vấn đa phần trẻ tuổi, xuất thân từ năm chi tộc, nhiều kinh nghiệm và có tư tưởng trung lập. Nó đáp ứng mọi tiêu chí khiến kẻ khó tính nhất cũng không thể bắt bẻ, quan trọng hơn là không để lão mặt nhọn Hỏa Chính tung hoành. Hỏa Nghi bắt gặp vài gương mặt quen thuộc như anh chàng mắt thâm Tạc Kim. Không đương dưng anh ta xuất hiện ở đây. Anh ta được đưa vào ban cố vấn nhằm ve vuốt gia đình ông già Tạc Thạch, đồng thời khoét sâu mâu thuẫn trong vây cánh Hỏa Chính. 

Nhưng kẻ đáng nhẽ phải bực bội lại điềm nhiên như không. Suốt cuộc thảo luận, Hỏa Chính chẳng hề tỏ thái độ bất mãn. Cuối buổi, lão mặt nhọn gặp riêng Hỏa Nghi cùng lời lẽ thân thiện chân tình:

-Chú biết mày đã cấy chip, một mình thì vất vả với Jeh lắm! Chú đã kiến nghị lên hội đồng cho phép Hỏa Dương cấy chip. Họ đồng ý rồi. Từ giờ anh em chúng bay giúp đỡ nhau tốt hơn nhé! 

Hỏa Nghi đần mặt nhìn ông chú vui vẻ ra về. Gã tức tốc hỏi anh trai cho ra nhẽ và nhận được câu trả lời:

-Phải, là anh nhờ Hỏa Chính nói giúp. Anh sẽ hỗ trợ chú mày được nhiều hơn…

-Vậy anh trả cái gì cho thằng cha mặt nhọn? Anh “bán” cái gì rồi? – Hỏa Nghi cắt ngang – Tại sao anh không bàn bạc trước với tôi? 

-Chuyện rất gấp, anh phải quyết định ngay. Anh biết giới hạn ở đâu, em trai. – Hỏa Dương đáp – Cũng giống lần chú mày gặp mặt ông bộ trưởng Tông Tủy. 

Hỏa Nghi nghiến chặt hàm ngăn mấy câu chửi thề đang đập răng cửa đòi chui ra, cái dự định kể về cô nàng Tô Mỹ tiêu tùng ngay lập tức. Gã muốn chia sẻ với anh trai như cặp anh em chuẩn bị bày trò làm cha mẹ chúng nó phát khùng. Nhưng khéo làm sao, hay làm sao, chuẩn làm sao mà Hỏa Chính chen giữa anh em gã vừa kịp. Dù biết ông chú bày trò nhưng Hỏa Nghi không thể làm gì hơn. Có Vạn Thế mới biết anh trai gã đổi cái gì cho Hỏa Chính để có quyền cấy chip. Gã bỏ về phòng ngủ cùng hàng tá lời chửi rủa đầy cuống họng. 

Ba ngày đâm sấp dập ngửa với đề án Thần Sấm, gã trưởng tộc họ Hỏa thức dậy lúc tinh mơ ngày thứ tư, lóc cóc ra trạm bắt chuyến tàu điện về Tối Ưu thành thuộc phía đông Phi Thiên quốc. Khu xưởng chế tạo hóa chất nằm ở đây và gã sắp làm bảo mẫu dẫn lũ trẻ to xác tham quan nhà máy. Chưa kịp tiêu hóa hết chiếc phi thuyền to vật vã, gã phải tọng vào đầu thông tin khu xưởng, đề phòng đứa thực tập sinh nào đấy ngứa mồm hỏi vặn vẹo còn biết cách trả lời. Hỏa Nghi chẳng buồn nhìn cô tiểu thư dòng họ Chân Tâm một lần. Hơn lúc nào hết, gã cần bàn tay người chị xoa đầu, chiều chuộng và vỗ về. 

Nhưng suốt chuyến tàu, gã không gọi điện cho Thanh Nhi. Gã giận cô gái như đứa em dỗi người chị. 

Vài tiếng sau, Hỏa Nghi đặt chân đến Tối Ưu thành và được nhân viên khu xưởng đưa về bằng phi thuyền. Từ trên cao, gã trông thấy khu xưởng hóa chất chiếm trọn một thung lũng gồm những giàn lọc như bình pha chế rượu nằm san sát nhau, các giàn ống xả khói trắng đã qua xử lý chất thải, hệ thống đường ống dẫn khí, dãy điều chế, vân vân. Tất cả được bao phủ bởi lớp màu cam đậm lẫn trắng, nom như miếng bánh táo kém phẩm chất chỗ nướng quá lửa chỗ chưa chín hẳn. Nhưng Hỏa Nghi tin rằng nó vẫn ngon miệng hơn so với miếng bánh cháy đen Đảo Sắt Thép. 

Từ bãi đáp, Hỏa Nghi theo chân người dẫn đường tới chỗ thực tập sinh. Vừa thấy gã, đám thực tập sinh bỗng chốc nháo nhào, trầm trồ, xì xào… đủ thứ âm thanh dồn vào gã trưởng tộc trẻ tuổi. Hỏa Nghi nhỏng mắt tìm cô tiểu thư Tô Mỹ và thấy cô nàng săm soi mình như đang tìm tạp chất trong dung dịch sau điều chế. So với ảnh cá nhân, cô nàng gầy hơn, mái tóc hạt dẻ buộc cao ngay ngắn thay vì xõa dài, trẻ trung năng động vô cùng. Nhìn nàng, Hỏa Nghi… không thích. Gã ăn mặn quen, không nuốt nổi mấy thứ tươi mớn thiếu gia vị. 

-Nơi các bạn đang đứng là Trung Tâm Hóa Chất Miền Đông … – Hỏa Nghi lên tiếng – …các bạn đều là ứng viên xuất sắc, bởi vậy tôi cần có mặt tại đây để trân trọng tài năng của từng người. Chào mừng đến với họ Hỏa!

Một tràng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, cô gái Tô Mỹ chỉ khẽ đập tay lấy lệ như phẩy ruồi. Sau đấy Hỏa Nghi dẫn bọn họ tham quan khu xưởng, không quên quảng cáo dòng họ tốt đẹp chỗ nọ sáng láng chỗ kia. Thi thoảng gã bị quấy nhiễu bởi câu hỏi chuyên môn, mấy loại thắc mắc giời ơi đất hỡi như chuyện trai gái, thậm chí cả việc nợ môn. Thằng cha nào đấy ở học viện cơ khí đã xì đểu Hỏa Nghi. Nhưng bằng bộ não thông minh cùng bản mặt dày bẩm sinh, gã trả lời mọi câu hỏi và không để bất cứ ai hạ thấp mình. Gã liếc Tô Mỹ, nhận ra cô gái vẫn chưa thôi dò xét mình. 

Tham quan một vòng, đám thực tập sinh giải tán, từng người trở về những bộ phận khác nhau trong xưởng. Một cách vô tình có chủ đích, chỉ còn một mình Tô Mỹ ở lại với gã trưởng tộc trẻ tuổi. Hỏa Nghi dồn cái thở dài ngao ngán qua lỗ mũi rồi dẫn cô nàng sang bộ phận điều chế. Hai người im lặng gần nửa chặng đường gồm những cầu thang kim loại, cầu nối các phân khu và tiếng máy móc kêu xình xịch. Mãi sau Hỏa Nghi mới mở lời:

-Xin lỗi cô, tôi không quen bắt chuyện người lạ. Nếu được, liệu trưa nay cô có rảnh…

-Tôi biết anh và anh cũng biết tôi là ai. Chúng ta gặp nhau vì người lớn bảo vậy. – Tô Mỹ cắt lời – Dì tôi đã nói về cuộc chiến giữa pháp quan, về chuyện kết hôn và cả anh nữa. Tôi không quan tâm anh nghĩ sao nhưng cá nhân tôi không thích. Chúng ta thẳng thắn như vậy được chứ?

Thấy cô nàng thẳng tưng ruột ngựa, Hỏa Nghi thở phào. Gã cười khanh khách: 

-Ồ, hay đấy! Vậy từ giờ cô tự lo nhé, tôi còn rất nhiều việc. Thời giờ vàng bạc mà! Chào nhé!

Nói rồi gã dúi tập hồ sơ vào tay cô gái đoạn quay mông đi thẳng, lòng nhẹ nhõm như vừa thoát được cục nợ. Nhưng chưa được mươi bước, gã phải dừng chân vì Tô Mỹ nhào lên chặn đường. Cô gái nhíu mày:

-Là trưởng tộc họ Hỏa, anh làm vậy coi được à? Ít nhất cũng nên bàn chuyện nghiêm túc hay công việc chứ? Chúng ta đang phục vụ dòng họ, đúng không? 

-Tôi không có hứng thú. Theo tôi biết, cô là học viên xuất sắc ngành điều chế, từng đoạt giải thưởng cuộc thi âm nhạc, một tiểu thư ngoan ngoãn và… hết rồi! – Hỏa Nghi cười nhe nhởn – Chúng ta nói chuyện gì đây, cô gái có trái tim chân thật? 

Tô Mỹ há hốc miệng, gương mặt bỗng nhợt đi như bông hướng dương bị tạt xô nước lạnh. Nhưng nàng nhanh chóng lấy bình tĩnh, khuôn miệng nở nụ cười tươi tắn:

-Ra vậy! Tôi đã nghĩ trưởng tộc họ Hỏa chín chắn trưởng thành, nhưng có lẽ tôi quá tin chương trình truyền hình. Thế không phiền anh nữa, tạm biệt.

Cô gái cúi đầu chào Hỏa Nghi đoạn rời đi. Hỏa Nghi nhún vai không quan tâm. Nhưng trong một thoáng, đôi mắt gã bỗng dán chặt vào khu vực dưới thắt lưng của nàng tiểu thư. Dù đã chọn chiếc váy tối màu nhưng Tô Mỹ không thể che giấu thứ đường cong đủ làm bẻ cong không gian lẫn đôi mắt Hỏa Nghi. “Hoàn hảo! Đồ thị hàm bậc ba nghiệm kép hoàn hảo!” – Hỏa Nghi lẩm bẩm. Ngay cả Thanh Nhi cũng không đạt mức hoàn hảo như thế. Nghĩ ngợi một chút, gã để bản năng dẫn lối đưa chân vọt lên cạnh nàng tiểu thư, miệng cười nói giả lả:

-Xin lỗi cô, tôi sai rồi. Tôi rất dở giao tiếp, mong cô thông cảm. Mà chắc cô biết họ Hỏa sắp ra điều trần trước quốc hội, độ này tôi bận quá nên hay cáu bẳn. Cô bỏ qua cho tôi chứ?

Tô Mỹ nhìn gã hồi lâu, sau rốt nàng nở nụ cười:

-Vậy được, mong ngài trưởng tộc giúp đỡ nhiều hơn.

Hỏa Nghi cười toe rồi vui vẻ dẫn nàng đến khu điều chế, chốc chốc lại vặn vẹo cơ thể nhằm có cớ ngoái đầu ngó xuống vòng ba của Tô Mỹ. Đương đi, cô gái chợt nói: 

-Có thật anh đã đến đất thánh Hỗn Nguyên? Tham gia chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành? Tôi chỉ tò mò thôi!

-Hình như mọi người nghĩ tôi xạo sự trên truyền hình, phỏng? – Hỏa Nghi nhún vai – Đó là những việc rất bình thường, ai cũng có thể làm!

-Nhưng ở độ tuổi của anh thì rất hiếm. – Tô Mỹ nói – Rất ít người trẻ đạt được vinh quang như anh. Xin thú nhận, tôi rất ghen tị với anh. Tôi ước nếu mình là đàn ông thì sẽ được như anh, thậm chí tốt hơn thế.

Hỏa Nghi phì cười, chẳng dè nàng tiểu thư dễ đoán như vậy. Nhắc lại chiến tranh, gã ngừng cười rồi im hẳn. Cũng giống ông bạn tóc đỏ, gã đã nhận lấy những tổn thương không thể chữa lành. Gã lắc đầu: 

-Chẳng có vinh quang nào trong chiến tranh. Đám nhà đài xây dựng chiến tranh theo ý họ. Họ dùng vô số lời lẽ đau thương hoa mỹ để tô vẽ hình tượng, lấy nước mắt người khác và làm ra vẻ cảm thông với nạn nhân chiến tranh. Kinh nghiệm cho tôi biết bọn nhà đài là lũ kền kền, thực chất chẳng hơn gì lính đánh thuê. 

-Anh có vẻ hiểu biết nhiều? – Tô Mỹ nhỏ giọng.

-Đi ăn trưa với tôi, cô sẽ thấy tôi hiểu biết thế nào. – Hỏa Nghi nháy mắt. 

Nàng tiểu thư gật gù nửa tin nửa không. Trong im lặng và dò xét lẫn nhau, hai người tiếp tục qua nhà máy tái chế phụ phẩm. Tiếp đà câu chuyện, Hỏa Nghi giới thiệu nhà máy là nơi tiếp nhận sản phẩm phụ hoặc chất phụ thải từ quy trình sản xuất chính rồi tái chế tạo ra sản phẩm mới. Gã thừa biết Tô Mỹ rõ rành rành mấy thứ này nhưng vẫn nói luôn mồm, bản thân nàng tiểu thư cũng không phản đối. Bởi vì ngoài sắt thép hóa chất, họ chẳng có gì để trò chuyện. 

Màn thao thao bất tuyệt của Hỏa Nghi chỉ kết thúc khi người quản lý thông báo nhà máy đang bảo trì. Hỏa Nghi thấy lạ, gã nắm rõ lịch trình hoạt động cả khu xưởng và hôm nay không phải ngày bảo trì. Nhưng quả thực nhà máy vắng tanh, chỉ có đám công nhân đang sửa chữa máy móc là bận rộn. Người quản lý nói, Hỏa Nghi mới biết khoảng năm năm gần đây nhà máy thường xuyên bảo trì, mỗi lần khoảng hai ba ngày. Tuy nhiên, do có cơ sở tái chế khác nên việc bảo trì ở đây không ảnh hưởng đến khu xưởng. 

-Máy móc cũ hay sao mà sửa chữa nhiều thế? – Hỏa Nghi hỏi – Cần thì các anh gửi kiến nghị mua đồ mới, sao không làm? 

-Máy móc vẫn tốt, thưa ngài. – Người quản lý trả lời – Nhưng ban lãnh đạo muốn nhà máy luôn ở trạng thái tốt nhất nên tăng thời gian bảo trì. Nhưng thế cũng không vấn đề gì. 

Hỏa Nghi nhíu mày. Mấy thông tin kể trên chẳng hề có trong dữ liệu. Nàng tiểu thư tủm tỉm cười:

-Vậy là ngài trưởng tộc không phải cái gì cũng biết.

Nói rồi Tô Mỹ đủng đỉnh bước tiếp mặc gã trưởng tộc đần thối tại chỗ. Nhưng Hỏa Nghi không lấy đó làm bẽ mặt. Gã nhận ra có điểm kỳ lạ, bèn hỏi người quản lý:

-Cá nhân anh nghĩ việc bảo trì thế nào?

-Chi phí tăng cao, cũng không quá cần thiết. Nhưng trong ngành hóa chất, cẩn thận và tốn tiền chẳng bao giờ thừa, thưa ngài. 

Hỏa Nghi gật đầu nhưng trong lòng không thỏa mãn với cách giải thích của tay quản lý. Gã cứ lẩn mẩn suy nghĩ đến tận giờ ăn trưa, ngồi cùng Tô Mỹ mà mắt mũi ở đâu đâu. Cuối buổi, gã tìm người quản lý xin lịch bảo dưỡng rồi quay lại thủ đô. Ngồi trên tàu điện, gã sực nhớ chưa xin số nàng tiểu thư họ Chân Tâm, chỉ biết tặc lưỡi tiếc ngắn tiếc dài vòng ba hoàn hảo của cô tiểu thư.

Nỗi tiếc nuối chẳng tồn tại lâu trong đầu Hỏa Nghi. Về đến nhà, gã vào phòng làm việc rồi lôi ra tập phong bì do đại thánh sứ Tây Minh để lại. Hai phần ba di chúc đã hoàn thành. Thư tay chuyển đến ông bộ trưởng Tông Tủy, toàn bộ sách vở do đại thánh sứ sưu tầm vừa tới đây hôm qua, chỉ riêng tập sổ kế toán là Hỏa Nghi chưa động vào. Bấy giờ gã mới nhận ra sổ kế toán thuộc về nhà máy tái chế phụ phẩm, trông rất khác lạ vì chẳng có con dấu xác nhận nào từ ban quản lý. Sau một hồi so sánh lịch bảo trì với sổ kế toán, Hỏa Nghi lầm bầm một mình:

-Ngày bảo trì mà vẫn có số liệu xuất hàng? Ngài đang tìm gì thế, đại thánh sứ? 

Hỏa Nghi bóp trán nghĩ ngợi. Gã muốn bàn chuyện với anh trai nhưng không thể. Gã muốn Thanh Nhi nhưng cô gái vẫn chưa về. Đặc biệt là Thanh Nhi khiến gã lấn cấn không yên. Nhưng Hỏa Nghi tặc lưỡi mặc chuyện đến đâu thì đến. Nhờ Jeh-7400, gã tìm được số điện thoại của Tô Mỹ rồi bắt đầu những sự rắc rối bằng một lời chào đon đả:

-Tiểu thư Tô Mỹ? Chà, được gặp lại cô thật tuyệt. Thật đấy! Cô làm tôi rất ấn tượng. Cô nghĩ sao nếu tôi mời cô ăn tối? Cứ cho đấy là một lời hẹn hò đi! Hề hề!

[1]: ở Quyển 1, Đệ Thập đã thỏa thuận với các pháp quan để đổi lấy việc sử dụng Thần Sấm trước thời hạn.
Bình Luận (0)
Comment