Mặt Hỏa Nghi cứng đờ rồi chảy thượt với đủ mọi sắc thái tựa bức tượng sáp bị hun nóng. Gã chống đầu gối, thở phù phù giữ tinh thần không vọt khỏi họng đoạn lặp lại:
-Anh nói gì nhỉ, Mai Hoa? Anh nói tóc đỏ đã chết? Là gã tóc đỏ nhăn nhở mà chúng ta đều biết? Hay là gã tóc đỏ nào đó mà chỉ anh biết mà tôi không biết?
-Là gã tóc đỏ chúng ta đều biết, là Vô Phong. – Mai Hoa trả lời – Có điều anh chàng tóc đỏ của tôi không hay nhăn nhở như anh bạn tóc đỏ của cậu. Trước mặt tôi, cậu ta như bé trai mới lớn vậy, hi hi!
Không thể đứng mãi trong nhà vệ sinh mà trò chuyện, Hỏa Nghi nhào ra trong vồn vã. Trái ngược gã, Mai Hoa bước tới bồn rửa tay, sì soạp xà phòng chán chê rồi chải chuốt đầu tóc, đủng đỉnh như không. Từ lần gặp gỡ ở đất Lạc Việt tới nay đã hơn một năm, Hỏa Nghi thấy Mai Hoa ít thay đổi. Vẫn dáng người mảnh dẻ cùng cặp kính cú vọ trứ danh, vẫn chất giọng oanh vàng mai mái với mặt mũi trắng trẻo như con gái, chỉ duy mái tóc dài đã cắt ngắn. Hỏa Nghi chống tay nhìn tên cú vọ, chẳng nói chẳng rằng nhưng ánh mắt nóng vội thấy rõ. Không để gã chờ lâu, Mai Hoa tiếp tục:
-Hiện giờ tôi đã mất dấu Vô Phong. Cuối tháng 3, nghe nói cậu ta gặp một nhóm sát thủ từ lục địa Đông Thổ. Kết quả ra sao thì tôi không rõ. Nhưng giả dụ Vô Phong sống sót, cậu ta cũng không thể sống sót quá ba tháng. Đầu cậu ta bị treo giải trong giới sát thủ và săn tiền thưởng. Giá cao đấy!
Nói rồi tên cú vọ bật máy chiếu ba chiều đeo tay, giữa không trung xuất hiện ảnh chân dung Vô Phong cùng giải thưởng bốn mươi(40) thùng kim cương. Hỏa Nghi choáng váng vì mức giá quá cao, ngang ngửa vài thành viên trong Thập Kiếm. Nhưng mọi sự đều có nguyên cớ, Mai Hoa giải thích:
-Nhiều bên treo giải và nhiều tổ chức tham gia nên giá bị độn lên. Tôi không nắm được tất cả nhưng khá chắc chắn vài kẻ treo giải. Nguồn tin mật, độ tin cậy lớn. Đáng lẽ tôi bán tin này cho cậu với giá hời, nhưng vì anh bạn tóc đỏ đáng yêu, tôi sẽ cho không.
Hỏa Nghi nhướn mắt nghi ngờ:
-Anh bạn… làm ăn với sát thủ?
-Tôi là kẻ mua bán tin nên làm việc với mọi loại người, kể cả bọn sát thủ. Cậu muốn sống theo thành kiến hay muốn nghe tin tức?!
-Ừm, thực tình… – Hỏa Nghi nhún vai – …tôi là thằng thiếu đạo đức.
Mai Hoa cười rộ đoạn bảo Hỏa Nghi tìm nơi khác nói chuyện vì phòng vệ sinh đông người qua lại. Họ vòng cửa sau rồi ra ngoài ban công. Hỏa Nghi giục giã tên cú vọ khẩn trương. Mai Hoa cũng không dông dài thêm mà vào thẳng vấn đề, vừa nói vừa xoay đầu nhìn quanh như con cú cảnh giác nguy hiểm:
-Nguồn tin nói có hai bên treo thưởng đầu Vô Phong. Thứ nhất là Phi Thiên quốc, cái này chắc cậu rõ rồi. Phi Thiên không thể vươn tới mọi ngóc ngách ở Băng Thổ, đó không phải sân nhà của họ. Thứ hai là một dòng họ bên Diệp quốc, họ rất có thế lực, cũng ngang ngửa họ Hỏa của cậu. Tôi không có nhiều thông tin về dòng họ này, người Diệp quốc nói chung kín tiếng.
Tên cú vọ bật máy chiếu, giữa không trung xuất hiện vài hình ảnh cùng thông tin đính kèm. Hỏa Nghi nheo mắt đọc, nhận ra nó viết về một dòng họ tại Diệp quốc tên Ẩn Lý, biểu tượng gia huy là trăng lưỡi liềm xanh ẩn sau mây trắng. Tại Diệp quốc, các dòng họ lớn được hoàng đế ban chữ “Thị”. Nên dòng họ Ẩn Lý có tên đầy đủ là Ẩn Lý Thị. Họ sở hữu bề dày lịch sử đáng nể, khai sinh từ những năm đầu thời đại phi cơ giới, từng kiểm soát một vùng đất Đông Thổ rộng lớn và xưng bá chủ. Thời đại đổi thay, Ẩn Lý Thị chung tay xây dựng Diệp quốc rồi lui về những chốn hẻo lánh, ít can thiệp chính trường. Nhưng suốt tám trăm năm kỷ nguyên hiện đại, vị thế của họ chưa một lần suy suyển.
-Dòng họ này sản sinh những cô gái gọi là “vũ nữ thần linh”. – Mai Hoa diễn giải – Các vũ nữ chuyên nhảy múa trong điện thờ để làm an lòng các đấng tối cao theo tín ngưỡng của người Diệp quốc.
-Đại khái như múa thoát y hả? – Hỏa Nghi gãi cằm.
-Không phải, nhưng so sánh hay đấy! – Tên cú vọ nháy mắt – Nói chung Ẩn Lý Thị rất được kính trọng ở Diệp quốc, thậm chí được tôn thờ. Dòng họ rất kín đáo, ít điều tiếng. Nhưng đầu năm nay họ vừa tổ chức tang lễ. Vấn đề là không có thông cáo hay buổi lễ chính thức nào từ Ẩn Lý Thị, chỉ thấy thành viên dòng họ mặc áo đen để tang. Nó vừa khớp thời điểm Vô Phong bị treo thưởng. Có lẽ nào…
Mai Hoa bỏ lừng câu nói. Hỏa Nghi kêu lên:
-Vậy thế quái nào tóc đỏ sinh sự với đám này? Hắn ta… – Hỏa Nghi hạ giọng vì nói hơi to – Hay hắn ta gây chuyện khi chạy trốn? Không thể, quá vô lý! Hay từ năm trước? Không thể! Hắn chưa đến Diệp quốc bao giờ!
Mai Hoa nâng gọng kính, cười tươi:
-Cậu chắc tóc đỏ tốt đẹp chứ? Cậu đã hỏi hắn ta làm gì trước khi trở thành hộ vệ thánh sứ chưa? Ai cũng có quá khứ, đúng không?
Nghe thế, Hỏa Nghi chột dạ. Gã biết ông bạn tóc đỏ xuất thân trộm cắp nhưng mù tịt về tên hung thần tóc đỏ của đội Thổ Thành tiền nhiệm. Khi ấy Vô Phong làm chó săn giết người cho Phi Thiên quốc, hoàn toàn dư khả năng gây thù chuốc oán với bất cứ ai, thậm chí dòng họ lớn như Ẩn Lý Thị.
-Vậy ông bạn tới đây chỉ để thông báo hay còn gì khác nữa? – Hỏa Nghi hỏi – Và làm sao tôi tin ông bạn đây?
-Vì cậu chẳng còn ai đáng tin nữa, hi hi! – Mai Hoa cười – Hiện nay chỉ còn tôi đủ khả năng cung cấp thông tin về anh bạn tóc đỏ cho cậu. Đấy là trường hợp tóc đỏ còn sống, tôi chưa khẳng định nhé, đừng quá trông chờ! Nhưng xin nói thẳng là tôi cần cậu giúp đỡ.
-Giúp đỡ thế nào?
Mai Hoa chìa bao thuốc. Hỏa Nghi vơ đại một điếu, châm lửa hút phèo phèo những làn khói sốt ruột. Tay cú vọ trả lời:
-Tôi cần cậu thể hiện tốt ở phiên điều trần. Hãy chứng tỏ mình là thủ lĩnh xứng đáng của họ Hỏa. Đừng ngạc nhiên vậy! Có lý do cả. Hãy cứ biết rằng phải thắng phiên điều trần, cậu mới đủ khả năng hỗ trợ Vô Phong. Cậu thắng, tôi sẽ tự động liên lạc. Cậu thua thì coi như đây là lần gặp gỡ cuối cùng. Nói chuyện lâu quá rồi! Đừng để nàng tiểu thư của mình chờ đợi!
Tay cú vọ hất hàm nhằm tới tiểu thư Tô Mỹ ngồi bên trong. Nàng đang ngó tới ngó lui, bàn tay chực chờ bấm điện thoại. Hỏa Nghi chẳng lấy đó làm phiền và kể cả tiểu thư dỗi thì gã cũng mặc, lúc này không gì quan trọng hơn tin tức của người bạn. Nhưng gã vừa quay lại thì chẳng thấy Mai Hoa, cứ như thể tên cú vọ vừa bốc hơi. Hỏa Nghi gãi đầu, mái tóc tiêu tốn cả đống sáp dưỡng mượt sắp sửa rối bù. Gã không chắc có thể giữ kín chuyện này bao lâu với công chúa và Tiểu Hồ.
…
Rầy rà ra rả trên truyền hình báo chí cả tháng, rốt cục cũng tới phiên điều trần của họ Hỏa. Ngày 19 tháng 4, từ tinh mơ, cánh truyền thông đã tập trung trước cổng quốc hội ở quận Trăng Khuyết, phóng viên đông nghịt từ trong lẫn ngoài nước. Nẻo đường chính dẫn đến tòa quốc hội chật kín đoàn người biểu tình; bằng hàng trăm máy chiếu đeo tay, họ tạo ra vô số biểu ngữ lơ lửng giữa không trung, hầu hết là chỉ trích phỉ báng họ Hỏa. Đâu đấy có cả phim hoạt họa diễn tả cảnh Hỏa Nghi bị nhét tiền đầy mồm, tay ký thỏa thuận sử dụng Thần Sấm dù bản thân gã trưởng tộc trẻ tuổi chẳng hề liên đới.
Bên quốc hội đông bao nhiêu, phía Đảo Sắt Thép đông bấy nhiêu. Không thể vào trong, đám phóng viên liên tục quấy rầy bảo vệ hoặc phục sẵn ở trạm tàu điện. Họ mang tới nhiều máy quay tự hành và để chúng bay là là trước cổng bán đảo, lâu nhâu như bầy ruồi mong bậu được hình ảnh của ông trưởng tộc trẻ tuổi. Những du khách được thể chứng kiến đời sống chính trị ầm ĩ của Phi Thiên quốc, ai nấy đã chuẩn bị sẵn những chuyện kể khôi hài khi quay về nước. “Phi Thiên quốc ấy à? Đẹp đấy, nhưng dân ở đây như bị tăng động!” – Họ sẽ kể như thế.
Nhưng nhân vật chính trong ngày 19 tháng 4 không ở Đảo Sắt Thép cũng chưa đặt chân tới quốc hội. Lúc này gã đang uần oài ngáy pho pho trong chăn đệm. Sau một ngày tranh cãi họp hành, Hỏa Nghi bước vào giấc ngủ với mong ước ngày mai sẽ xảy ra thiên tai địch họa để khi tỉnh giấc, gã có thể ngoác mồm cười hô hố khi chứng kiến thủ đô hoặc cả thế giới tan hoang bình địa. Nhưng thế lực tối cao không đáp ứng nguyện vọng của gã, ngược lại còn gửi đến một ông anh trai khó tính. Đồng hồ điểm bảy rưỡi sáng, ông anh gọi Hỏa Nghi bằng hai cái tát đau điếng:
-Dậy! Nhanh lên! Không có thì giờ đâu!
Ăn tát rát mặt, Hỏa Nghi uể oải dậy, lổm bổm dăm câu chửi thề rồi nhìn căn phòng kín bưng không có cửa sổ. Nơi này là tầng hầm nhà khách chính phủ, cách tòa quốc hội một con phố. Họ Hỏa xây dựng nhà khách và tay vệ sĩ Tru Đồ tận dụng triệt để đặc quyền của dòng họ. Tầng hầm an toàn, đầy đủ chẳng thiếu thứ gì. Tại phòng ngủ của Hỏa Nghi, chỉ một cái vỗ tay là cả căn phòng biến thành thế giới ảo ảnh hoặc khung cảnh ngoài trời; đồ ăn thức uống ngập răng, phục vụ tận họng. Tiện nghi là thế nhưng Hỏa Nghi chưa vừa lòng vì thiếu hơi người chị. Hỏa Dương cấm gã lằng nhằng chuyện trai gái trước ngày điều trần.
Chuẩn bị xong xuôi, Hỏa Nghi theo chân Tru Đồ, tiếp sau là Hỏa Dương cùng một toán bốn năm vệ sĩ. Họ rời khỏi tầng hầm, theo cầu thang lên sảnh chính tòa nhà và gặp ban cố vấn đang chờ sẵn. Đội ngũ cố vấn ai nấy tay xách nách mang hồ sơ giấy tờ, trừ Hỏa Chính. Lão mặt nhọn không thích sự bận rộn làm hỏng phong thái kịch nghệ của mình. Tuy ngứa mắt nhưng Hỏa Nghi vẫn thăm hỏi ông chú đàng hoàng, ngược lại Hỏa Chính cũng chào trả đứa cháu. Hoặc đoàn kết hoặc chết hết, người họ Hỏa đã sớm thống nhất quan điểm.
Tru Đồ dẫn cả đám đi cửa bên phải, men theo một lối kín đáo rời khuôn viên nhà khách chính phủ. Đoàn họ Hỏa nhanh chóng băng qua con phố lát đá đỏ ngăn cách nhà khách chính phủ với quốc hội, cảnh binh đã dựng rào chắn ở hai đầu phố ngăn đoàn biểu tình. Đứng từ chỗ này, Hỏa Nghi có thể thấy tòa kiến trúc cao hơn mọi vật thể khác trong bán kính một cây số. Nó khoác một màu trắng ngà, gồm hai cổng lớn phía nam – bắc, có ba đỉnh tháp mái vòm cắm quốc kỳ Phi Thiên, bốn mặt đầy những cửa sổ hình chữ nhật phân bổ khắp năm tầng, bao quanh bởi sáu trảng cỏ và tọa lạc tại giao điểm của bảy trục đường lớn. Hỏa Nghi bất giác nhận ra mình chưa từng bước vào tòa quốc hội.
Đoàn người họ Hỏa nhanh chóng di chuyển. Xa xa, vài người phát hiện ra Hỏa Nghi liền hô hoán, phóng viên đổ tới chụp ảnh nhưng chỉ chộp được bóng lưng đoàn người biến mất sau cánh cửa đồng đóng kín. Chưa bao giờ Hỏa Nghi sợ ra đường như thế, cảm giác chỉ cần lăng quăng lỡ trớn là bị đám đông bâu lại xé xác.
-Họ sao vậy? Chỉ là điều trần thôi mà?! – Hỏa Nghi gãi mông xành xạch rồi dụi mắt – Sao phải biểu tình hò hét dữ thế?
Hỏa Chính lập tức thể hiện sự thông tuệ:
-Người biểu tình do Phái Miền Đông kích động. Đám cánh tả đó luôn coi họ Hỏa là thủ phạm gây ô nhiễm rồi thì lạm dụng quyền lực, bởi họ không moi được đồng nào của chúng ta. Các dòng họ lớn cũng nhân thể mượn gió bẻ măng vì cơ hội hạ bệ nhau không nhiều, hễ có thì tận dụng triệt để. Tập đoàn, công ty… tất cả đều góp phần. Kẻ thù đông đấy, cháu trai.
-Chúng ta còn đồng minh chứ? – Hỏa Nghi hỏi.
-Tất nhiên là có. Nhưng họ Hỏa còn đồng minh hay không thì tùy thuộc cháu. – Hỏa Chính hơi nhún vai – Hôm nay chúng ta gặp ủy ban kiểm tra và kết thúc mọi chuyện cùng ban kiểm tra, đừng để họ chuyển hồ sơ sang tòa án. Mà cháu bị sao thế? Mắt mũi bình thường chứ?
Hỏa Nghi dụi mắt làm mắt phải hơi tấy đỏ. Gã đáp:
-Chỉ hơi mệt thôi, thưa chú. Hoàng đế đến chứ? Ông ấy sẽ giúp chúng ta?
-Đừng quá trông đợi hoàng đế, nhưng cũng đừng mất hy vọng. – Hỏa Chính lắc đầu cười mỉm – Nếu cần, ông ấy sẽ giúp.
Nghe thế, Hỏa Nghi đoán lão mặt nhọn cũng biết chuyện Đệ Thập sắp chết. Gã chỉ giả ngu để thăm dò ông chú. Ngày càng nhiều người biết bí mật này và chẳng lý do gì mà công chúa Lục Châu không biết. Hôm nay công chúa cũng đến phiên điều trần theo lời thỉnh cầu của Hỏa Nghi.
Đoàn người họ Hỏa tiến sâu vào tòa quốc hội. Cả nhóm trên dưới hai chục người song hầu như lọt thỏm giữa không gian rộng lớn của tòa kiến trúc tạo dựng từ những cột trụ khảm bạc, cầu thang nạm vàng, tường trắng tinh khôi và mặt sàn bóng loáng như phủ một lớp băng mỏng. Họ băng qua vài sảnh lớn đặt các bức tượng cẩm thạch nguyên khối, hầu hết tượng tạc danh nhân người Phi Thiên, số khác là thần linh như Nữ Thần Tiên Tri hoặc nhân vật truyền thuyết. Tại một khu sảnh, Hỏa Nghi thấy đám công nhân đang xây một bệ mới để đặt tượng đại thánh sứ Tây Minh. Họa tiết đôi cánh xuất hiện khắp nơi: từ chạm khắc quanh cửa ra vào, rủ cùng nền cờ trắng treo trên mỗi cột trụ hoặc đơn giản là mấy đồ trang trí. Lần đầu vào đây, Hỏa Nghi liên tục nhìn ngang ngó dọc, trong thoáng chốc tưởng mình đang đi du lịch thay vì dự phiên điều trần.
Nối những khu sảnh vào hệ thống văn phòng là các hành lang dài, rộng, hai bên tường đặt tranh chân dung những thành viên quốc hội có cống hiến lớn. Tuy đang khẩn trương nhưng Hỏa Nghi vẫn kịp ngắm liếc. Mọi bức chân dung đều vẽ tay, cổ điển, cầu kỳ, chăm chút từng nét như sự hân thưởng lẫn trân trọng tuyệt đối – làm chính trị gia ở Phi Thiên quốc chỉ mong một lần như thế. Hỏa Nghi nhác thấy dăm mười thành viên họ Hỏa cũng ghi dấu tại nơi này.
Hết đường hành lang rồi khu văn phòng, đoàn người họ Hỏa dừng chân trước cánh cửa lớn láng trơn màu nâu đỏ, trước có tấm biển đề chữ
Đại Sảnh. Suốt năm thế kỷ, mọi quyết sách lớn nhỏ từ an sinh xã hội đến chiến tranh của Phi Thiên quốc đều nằm trong căn phòng đó. Hỏa Nghi đã thấy căn phòng qua truyền hình và tranh ảnh, giờ giáp mặt nó, gã bỗng bồn chồn chẳng yên. Nhưng gã cũng chẳng dại tìm khí thở bên ngoài cửa sổ để nghe hàng trăm người biểu tình tổng sỉ vả mình. Chờ đợi, chờ đợi, ngoáy mũi, chờ đợi, gãi mông, chờ đợi, dụi mắt, gãi mông tiếp… cơ thể Hỏa Nghi không chịu ở yên. Gã bèn quay sang thì thầm với anh trai:
-Mẹ biết vụ này không?
-Có, mẹ gọi điện hỏi thăm cậu. – Hỏa Dương trả lời – Mẹ nhắc cậu không được uống rượu.
Hỏa Nghi mím môi cười, gật gù vẻ hài lòng, lại hỏi tiếp:
-Ông già thế nào? Vẫn bẹp dí à?
-Tiến triển tốt hơn. Đến giờ rồi, vào thôi!
Hỏa Dương hất hàm về phía Đại Sảnh. Cánh cửa nâu đỏ bật mở phả ra một làn hơi lạnh. Trước mắt đoàn người họ Hỏa, Đại Sảnh hiện lên với những dãy bàn ghế xếp thứ tự từ cao xuống thấp, trải khắp chiều dài căn phòng và chừa nhiều lối đi trải thảm đỏ. Vì rất rộng nên căn phòng có chín cửa ra vào, bọn Hỏa Nghi vừa đi qua cửa chính. Đại Sảnh không có đèn hay đúng hơn là không cần đèn, bởi tấm trần của nó được dát một đôi cánh pha lê khổng lồ ẩn chứa phép thuật. Bốn tháng một lần nạp năng lượng phép thuật, đôi cánh pha lê tự phát sáng suốt ngày đêm. Nó là sản phẩm từ hàng trăm năm trước, thuở triều đại Thần Đế bắt đầu suy tàn với những ông hoàng thích tiêu phá tiền của. Chiếc ngai vàng thủy tinh của họ Bạch Dương chính là dựa theo ý tưởng đôi cánh pha lê tại Đại Sảnh này.
Theo lối đi trải thảm đỏ, đoàn họ Hỏa đến trung tâm căn phòng. Ở đây đặt một bục đá nhỏ dành cho người phát biểu hoặc kẻ bị chất vấn, tùy hoàn cảnh. Trên cái bục, một vài người đạt tột đỉnh vinh quang mà cũng ở cái bục đó, hàng trăm kẻ phải rũ bỏ vũ đài chính trị. Hỏa Nghi chợt hiểu tại sao ngài Đệ Thập già nhanh, bởi vì bản thân gã lúc này đang ướt đầm đìa lưng áo. Đoàn người họ Hỏa yên vị ở hai dãy bàn cạnh bục đá. Hồ sơ mở loạt soạt, giấy tờ đua nhau gửi đến trước mặt Hỏa Nghi. Họ Hỏa có hai mươi phút chuẩn bị.
Trong hai mươi phút đó, từng tốp người thay phiên nhau tiến vào Đại Sảnh. Họ bao gồm lãnh đạo bốn đảng phái lớn nhất, các pháp chính – thành viên Pháp Chính Viện mà địa vị chỉ kém pháp quan của Hội Đồng Pháp Quan, rồi đại diện quân đội, công tố viên, ban hội đồng tòa án tối cao. Hỏa Nghi ngoảnh lại tìm kiếm người quen, ngay lập tức bắt gặp ông thuyền trưởng Nhất Long với bộ râu bàn chải trứ danh. Hồi ở Thần Sấm, gã thường nịnh nọt biếu xén ông thuyền trưởng vài chai bia để xin mở rộng không gian chế vũ khí. Nay mấy chai bia đã phát huy tác dụng.
Hỏa Nghi cũng thở phào khi thấy công chúa Lục Châu. Nhận ra Hỏa Nghi đang tìm mình, công chúa giơ tay chào trả. Trông công chúa xọm đi cùng đôi mắt thâm quầng ngấn đỏ, Hỏa Nghi đoan chắc nàng đã biết sự thật về hoàng đế. Nhưng Lục Châu mới biết một nửa sự thật. Nửa sự thật còn lại đang bước tới ngồi cạnh nàng, vỗ về bằng những lời thầm thì an ủi của người anh trai. Lục Thiên cũng tới. Vị hoàng tử giơ tay với Hỏa Nghi, miệng nói khẩu hình:
“Chào cậu!”
Gã trưởng tộc họ Hỏa cười tươi, cũng đáp lại bằng nói khẩu hình:
“Chào ngài…”
Sau đấy gã quay mặt đi để Lục Thiên không thấy “Thằng chó đẻ!” trên môi mình. Hỏa Nghi tiếp tục nhìn quanh rồi phát hiện quốc hội vắng vẻ hơn nhiều. Mọi khi căn phòng đầy ắp chứa cả trăm người, nay nhõn ra chưa nổi bốn chục. Báo chí bị cấm vào Đại Sảnh vì buổi điều trần liên quan tới vũ khí chiến lược, Phi Thiên cần bảo mật thông tin tối đa. Một số người như Tru Đồ phải ra ngoài ngay khi hoàn tất nhiệm vụ dẫn đường. Hội Đồng Pháp Quan vắng mặt – họ vẫn luôn như thế hàng trăm năm nay nhằm giữ gìn thân phận, nhưng Hỏa Nghi đoán họ đang theo dõi phiên điều trần bằng những máy quay bí mật gắn trong Đại Sảnh.
Những người xuất hiện cuối cùng là mười tám thành viên ủy ban kiểm tra. Họ ngồi trên dãy bàn đối diện bục đá, không quá cao như quan tòa nhưng không quá thấp kiểu đồng cấp. Chủ tọa phiên điều trần là một phụ nữ đứng tuổi, tóc ngắn làm xoăn, môi son đỏ lì, sống mũi cao hơi gãy, đôi mắt hằn dấu tuổi trung niên hay nhăn nhó, gò má cao lợt lạt trên gương mặt khăn khăn khó khó của một bà cô đang giai đoạn tiền mãn kinh. Theo tấm bảng nhỏ đặt ở phía trước, người phụ nữ tên Manh Kỳ. Còn theo tài liệu trên tay Hỏa Nghi thì bà ta đứng đầu cơ quan giám sát chính phủ, chỉ cần một chữ ký hợp lệ là có thể thọc cái mũi gãy của mình vào bất cứ đâu. Bà ta không thuộc đảng phái nào, được ca ngợi là người phụ nữ quyền lực nhất và công tâm nhất quốc hội.
Thấy mọi thứ đã ổn định, bà chủ tọa Manh Kỳ ra hiệu bắt đầu. Chín cửa ra vào Đại Sảnh đóng lại dộng lên một âm nặng mà vang. Manh Kỳ cất lời, ánh mắt nhăn nhó thi thoảng nhìn tập hồ sơ bên dưới đôi tay xếp bằng:
-Cảm ơn các vị đã có mặt. Hôm nay ngày 19 tháng 4, tôi có mặt ở đây để điều hành phiên điều trần. Nội dung là giải trình việc sử dụng phi thuyền Thần Sấm trước thời hạn, bên giải trình là Hỏa Nghi – trưởng tộc họ Hỏa. Trước khi bắt đầu, tôi xin nhắc lại: mọi thông tin diễn ra trong căn phòng phải ở lại căn phòng này, chỉ có ủy ban kiểm tra mới được quyền công khai tin tức. Ai còn thắc mắc, xin phát biểu. Không có?! Ông Hỏa Nghi, ông đã sẵn sàng? Tốt, vậy chúng ta bắt đầu. Xin phép hỏi ông Hỏa Nghi, có phải họ Hỏa đã cho phép hoàng đế sử dụng phi thuyền Thần Sấm trước thời hạn?
Hỏa Nghi vạy vọ bàn tay rồi trả lời:
-Đúng vậy. Thần Sấm còn một đợt kiểm tra cuối cùng vào năm 7517, nhưng chúng tôi đã cho phép hoàng đế sử dụng sớm hơn một năm.
-Người ký văn bản là Hỏa Viên, cha của ông? Bản thân ông khi đó biết chuyện chứ?
-Đúng vậy, cha tôi ký văn bản. Bản thân tôi cũng biết.
Kỳ thực Hỏa Nghi không hề lưu tâm vấn đề này. Nhưng là một người lãnh đạo, một kẻ dẫn dắt, gã không có quyền lùi bước hay thoái thác. Manh Kỳ tiếp tục:
-Ông có thể giải thích tại sao không? Chúng tôi không hỏi lý do chính trị hay nguyên nhân “nhạy cảm”, chúng sẽ được dành cho phiên điều trần với ngài hoàng đế. Hiện giờ chúng tôi cần họ Hỏa giải thích về mặt kỹ thuật. Thông thường, mọi vũ khí hạng nặng phải vượt qua tất cả bài kiểm tra, vận hành thử nghiệm rồi kiểm tra lần cuối mới đưa vào hoạt động. Theo như tôi biết, Thần Sấm còn chưa chạy thử nghiệm, tại sao các ông đã sử dụng nó?
Hỏa Nghi nhếch mép. Chiêu bài đem công chúa làm khiên đỡ đòn của gã hoàn toàn phá sản. Nhưng gã không rối, chỉ đáp, miệng bắn nhanh như máy:
-Cái bà nói ở đây là chạy thử nghiệm thực địa, nhưng trên thực tế là Thần Sấm đã chạy thử nghiệm trên chương trình mô phỏng. Chương trình mô phỏng của họ Hỏa có độ chính xác gần tuyệt đối, tiết kiệm chi phí thử nghiệm thực địa và được áp dụng rộng rãi. Tại Quân Doanh Bờ Tây, chúng tôi đã giả định đặt Thần Sấm vào những điều kiện khắc nghiệt nhất như bị tấn công, bị thiên tai hoặc rơi vào tình huống mất lái. Ba lần như thế, Thần Sấm đều vượt qua. Biên bản chạy thử nghiệm mô phỏng, bà có thể xem tại đây.
Nói rồi gã mở máy tính chuyển dữ liệu cho Manh Kỳ. Bà chủ tọa hỏi:
-Vậy ý ông muốn nói Thần Sấm không cần thử nghiệm thực địa và kiểm tra lần cuối?
-Về thử nghiệm thực địa thì đúng là vậy. Chương trình mô phỏng đặt Thần Sấm vào nhiều tình huống không tưởng thậm chí không có thật như xảy ra thảm họa phép thuật toàn thế giới hoặc hứng chịu thiên tai liên tiếp. Nói đúng hơn, nếu muốn tiết kiệm chi phí, chúng tôi đã đem Thần Sấm ra thực địa, bởi chương trình mô phòng dành cho nó tốn kém gấp nhiều lần! Chúng tôi làm vậy để giữ bí mật cho Thần Sấm. Còn về đợt kiểm tra cuối, nếu bà không muốn nghe lời giải thích có dính dáng chính trị thì tôi cũng không biết nói thế nào. Bởi lẽ tình huống rất khẩn cấp, hoàng đế cần họ Hỏa giúp đỡ. Lý do này chính đáng, hợp lý và vì lợi ích cho toàn bộ Phi Thiên quốc. Bản hiến pháp của Phi Thiên chúng ta cũng nói rõ về trường hợp này, tôi không muốn nhắc lại.
Manh Kỳ nhướn mắt săm soi tập tin mà Hỏa Nghi vừa gửi. Bà chủ tọa ngừng lời, một thành viên ủy ban lên tiếng:
-Ghi chép cho biết Thần Sấm tiêu tốn năng lượng nhiều hơn dự định và vẫn trong quá trình cải thiện. Trung bình một tháng, nó tiêu tốn bảy cục quang tố, quá nhiều. Ông giải thích thế nào khi đem một sản phẩm tiêu tốn ngân sách như thế trước thời hạn?
Vẫn phong cách bắn súng máy, Hỏa Nghi trả lời:
-Đó là mức tiêu tốn dự kiến trong điều kiện hoạt động một trăm phần trăm công suất. Quả thực chúng tôi đang cải thiện mức tiêu tốn nhiên liệu. Nhưng xét tình huống hoạt động, mà cụ thể ở đây là nhiệm vụ bảo vệ và di chuyển, chúng tôi xác định mức độ tiêu tốn thấp hơn. Chúng tôi cũng đánh giá rằng không thể phát sinh tình huống phi thuyền vận hành toàn bộ công suất, trừ phi bước vào chiến tranh tổng lực. Thực tế là suốt thời gian làm việc, Thần Sấm chỉ hoạt động ở mức tối thiểu, mỗi tháng tiêu tốn bốn cục quang tố, chúng tôi có bản ghi chép từ phi hành đoàn.
Nói tới đâu, Hỏa Nghi chuyển dữ liệu tới đó. Một thành viên khác chất vấn:
-Vấn đề là Thần Sấm chưa thử nghiệm sức chiến đấu. Tôi dám chắc không gian Quân Doanh Bờ Tây không đủ chỗ…
-Đúng là chúng tôi chưa thử nghiệm vũ khí nhưng đã kiểm tra hệ thống phòng thủ. – Hỏa Nghi cướp lời – Thực tế mà nói, Thần Sấm là pháo đài phòng thủ không trung, là trạm chuyển tiếp cho các hạm đội. Nó mang tính chất phòng thủ chiến lược nhiều hơn là tấn công. Và hệ thống phòng thủ của nó mới là vũ khí tấn công mạnh nhất. Chúng bao gồm lá chắn phép thuật, lá chắn điện từ, các hạm đội nhỏ bảo vệ, hệ thống liên lạc, hệ thống duy trì phòng trường hợp khẩn cấp… chúng tôi đã thử nghiệm tất cả. Độ ổn định là tuyệt đối!
-Nhưng thực tế là chi phí bảo dưỡng vượt ngưỡng cho phép. – Một người khác nói – Chúng tôi tính rằng Thần Sấm đã tiêu tốn hơn hai triệu thay vì một triệu thùng vàng như dự kiến. Gần như gấp đôi, ông giải thích thế nào?
-Điều này nằm ngoài dự tính của chúng tôi và cả Phi Thiên quốc. – Hỏa Nghi đáp – Thần Sấm có một lớp áo đặc biệt giúp nó vô hình trên không trung và không phát sóng điện từ. Vấn đề là ở các nước sở tại nơi Thần Sấm đặt chân đến, họ bất ngờ yêu cầu Thần Sấm vô hình toàn thời gian mặc dù phi hành đoàn đã ở nơi kín đáo nhất. Mặc dù không tiêu tốn quang tố nhưng lớp áo vô hình này hao tổn nguyên liệu. Xin các ngài xem sơ đồ này để hiểu tại sao lớp áo hao tổn chi phí như thế…
Hỏa Nghi mở sơ đồ ảnh ảo, phân tích cấu tạo từng lớp áo tàng hình của Thần Sấm. Thông số kỹ thuật đầy rẫy, độ phức tạp có thừa nhưng Hỏa Nghi vẫn thao thao bất tuyệt khiến đám mù công nghệ vừa há hốc mồm vừa ong cả đầu. Thành viên ban cố vấn chẳng làm gì nhiều ngoài việc giúp gã chuyển đổi hình ảnh. Đa số nghĩ Hỏa Nghi thông minh nhớ nhanh, riêng Hỏa Chính thì không. Lão mặt nhọn tin rằng đứa cháu đã dùng thủ thuật gì đấy. Lão không phủ nhận Hỏa Nghi thông minh vượt trội, nhưng ngốn hàng tấn thông tin trong ba tuần thực quá sức tưởng tượng. Chưa kể những câu hỏi từ ủy ban mang tính chất kỹ thuật rất nặng, người trực tiếp chỉ đạo xây dựng Thần Sấm chưa chắc trả lời nổi.
Và rồi lão chợt để ý Hỏa Nghi thi thoảng dụi mắt, bàn tay chắp sau lưng chốc chốc vặn vẹo. Hỏa Chính vỡ lẽ ra đứa cháu trai gian lận. Không tự dưng Hỏa Nghi vặn vẹo tay, bởi lẽ gã đang thực hiện các câu lệnh trong Jeh-7400. Cũng không tự dưng gã dụi mắt suốt vì trước lúc tới đây, gã đeo một lớp màng sinh học giúp che đi những đường vân sáng xuất hiện ở tròng mắt khi dùng cơ sở dữ liệu. Hỏa Chính tin rằng trong căn phòng còn một “người” nữa nhưng chỉ Hỏa Nghi trông thấy là Ly Ly – chủ thể chương trình Jeh-7400. Nhờ trí tuệ nhân tạo xử lý thông số kỹ thuật, Hỏa Nghi dư sức tìm được luận điểm để đối đáp ủy ban kiểm tra. “Khá lắm! Tao chịu mày rồi, cháu trai!” – Hỏa Chính cúi mặt cười khen thằng lỏi con láu cá.
Phiên điều trần kéo dài suốt ba tiếng. Nhờ trò gian lận, Hỏa Nghi áp đảo toàn bộ ủy ban dù họ mang đến nhiều chuyên gia tầm cỡ. Phiền nỗi con người không thể thắng nổi trí tuệ nhân tạo Ly Ly; trong thế giới số liệu, cô ta là đấng toàn năng. Còn trong lĩnh vực bới lông tìm vết cộng thêm gân cổ lý luận, Hỏa Nghi là chúa trùm. Cuối cùng bà chủ tọa Manh Kỳ kết thúc phiên điều trần trong im lặng. Phải đợi phiên điều trần với hoàng đế kết thúc, ủy ban mới đưa ra phán quyết cụ thể. Nhưng lợi thế rõ ràng đã chuyển về họ Hỏa. Thất vọng hơn cả là đại diện Phái Miền Đông, họ tốn công tổ chức biểu tình mà chẳng được gì.
Rời Đại Sảnh với thắng lợi, đoàn người họ Hỏa đường hoàng bước ra cửa chính quốc hội. Đám phóng viên được thể vây kín, chĩa ra những máy thu thanh đeo tay. Hàng trăm câu hỏi, Hỏa Nghi lựa ra vài câu đoạn trả lời bằng bộ mặt tự đắc. Gã kỳ thực muốn bắc cái ghế cao thật cao, tay vác loa cười hô hố vào mặt đám đông đang biểu tình. Giữa lúc ấy, vài người xô đẩy khiến một phóng viên ngã dúi vào Hỏa Nghi. Tay vệ sĩ Tru Đồ lập tức nhào ra lôi cổ tay này trở dậy, mặt mũi sừng sộ:
-Làm gì đấy hả? Hả?
Anh chàng phóng viên giơ tay với thần sắc hoảng hốt, sau đó lùi vào đám đông. Hỏa Nghi thấy lạ, hốt nhiên nhận ra áo khoác của mình hơi cộm. Gã kiễng chân nhìn đám đông song chẳng thấy anh chàng phóng viên nọ đâu nữa. Mất hơn năm phút thoát khỏi đám đông trước cửa quốc hội, Hỏa Nghi tìm chỗ vắng và phát hiện túi áo có mảnh giấy ghi dòng chữ:
Tầng lửng, nhà khách chính phủ
Đọc xong dòng chữ, Hỏa Nghi vo viên mảnh giấy đút túi áo. Thay vì cùng mọi người về Đảo Sắt Thép, gã đến nhà khách chính phủ cùng Tru Đồ. Nếu gã không nhầm, Mai Hoa đã phát tín hiệu. Chưa hết vui vẻ vì kết quả phiên điều trần, Hỏa Nghi bỗng chốc chuyển sang lo lắng hồi hộp.
Quay lại khuôn viên nhà khách, Hỏa Nghi nhận ra vài chiếc phi thuyền lạ lùng ở bãi đáp. Nhìn kiểu dáng to bè đặc trưng của phi thuyền phương bắc, gã đoán chúng đến từ Băng Hóa quốc. Điều này khá lạ lùng bởi Phi Thiên và Băng Hóa đang có mâu thuẫn tại mỏ quang tố Tuyệt Tưởng Thành. Bước vào nhà khách, gã thấy một đám nhân viên công vụ cùng vệ sĩ người Băng Hóa, kẻ nào kẻ nấy cao to như người khổng lồ, mặt mũi tẻ ngắt tựa thể vừa bước ra từ kho đông lạnh. Hỏa Nghi định bước lên tầng lửng thì một người Băng Hóa chặn đường:
-Xin hỏi, anh có hẹn với đại thống lĩnh?
Hỏa Nghi ngớ mặt không biết đại thống lĩnh nào. Gã trả lời:
-Tôi là Hỏa Nghi, trưởng tộc họ Hỏa. Tôi có hẹn…
-Ồ, là ngài trưởng tộc. Vậy xin mời!
Người nọ cúi lưng lui bước. Hỏa Nghi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn tiếp tục bước lên tầng lửng. Tại đó có một người đàn ông trung tuổi đang đi tới đi lui để chiêm ngưỡng các bức tranh treo trường. Ông ta sở hữu mái tóc dài xoăn sóng màu hổ phách, bộ quân phục đen ôm sát thân thể đầy phong độ, bộ ngực rắn chắc và đẹp đẽ như bức tượng đẽo từ băng tuyết. Thấy Hỏa Nghi, ông ta bước tới cùng gương mặt cương nghị nhưng đôi mắt màu lam đậm ánh lên sự thân thiện. Hỏa Nghi chẳng rõ vị đại thống lĩnh này tài năng ra sao nhưng dám khẳng định vô số người phụ nữ đã vì ông ta mà say như điếu đổ. Ngay cả gã cũng khó nén nổi ngưỡng mộ.
-Chào cậu Hỏa Nghi. – Người đàn ông chìa tay – Tôi đang chờ cậu. Một người tên Mai Hoa đã hẹn tôi ở đây. Xin tự giới thiệu, tôi tên là Xuy Hạ Khai Y, trưởng tộc họ Xuy Hạ, đại thống lĩnh quân đội Băng Hóa quốc.
-Vậy ngài tới đây… – Hỏa Nghi ngờ ngợ.
-Phải, vì một người tóc đỏ. – Vị đại thống lĩnh tiếp lời – Tin vui cho cậu: người tóc đỏ mà cậu tìm còn sống, hắn đang trong tay chúng tôi. Tin xấu là: Băng Hóa quốc và cá nhân tôi muốn giết gã này. Nhưng Mai Hoa nói gã tóc đỏ là bạn của cậu và cậu có thể thương lượng. Chúng ta bắt đầu chứ?
Hỏa Nghi méo mặt. Gã thực tình không biết Vô Phong đã gây nên họa gì. Hết Phi Thiên quốc, Ẩn Lý Thị từ Diệp quốc rồi đến Băng Hóa quốc đều muốn luộc tên tóc đỏ đem tế thần. “Ông giết tôi đi, tóc đỏ ạ!” – Hỏa Nghi tự nhủ.